#5
'chết tiệt thật, lại nữa. Mày phiền thật đó ohm- nanon ngồi vào xe, nắm chặt tay lái.
đúng thật ohm là 1 tên khốn, thế mà tên khốn như cậu hết người này đến người khác cứ thích đâm đầu vào dẫu biết cuối cùng sẽ nhận lại 1 cú tát đau điếng. bao gồm cả cậu.
Cậu chẳng biết phải làm gì ngoài việc kiềm chế bản thân, rằng cậu không có quyền tức giận ở đây. nhưng cảm giác khó chịu đó cứ xâm lấn trái tim và tâm trí nanon.
chợt chuông điện thoại reo.
"sao thế?" - nanon nhìn tên hiện thị trên màn hình rồi nhấn nút nghe.
"Anh rảnh không? gặp nhau chút đi. Em cần anh" - người bên đầu dây cất tiếng.
"Em khóc hả? đang đâu vậy?" - nanon có chút lo lắng.
" ở sân thượng trường"
"này, ở yên đấy nhé. Anh tới ngay"
...
"... Ken" - nanon thở hổn hển, nhìn quanh tìm người lúc nãy vừa nói chuyện.
"p'non"
người con trai ấy cất tiếng, và cũng là tình đầu của cậu.
trước khi nhận ra bản thân thích Ohm, cậu đã từng có 1 mối tình rất đẹp với ken.
Nanon chạy vội lại phía lang can "em không sao chứ? họ lại làm gì em?" - cậu nắm vai ken kiểm tra hết 1 lượt.
chàng trai ấy bị bạo lực gia đình, vì họ khinh miệt giới tính của ken và nanon chính là điểm tựa duy nhất của ken lúc này.
"em ổn. họ không làm gì được em đâu" - ánh mắt ken buồn bả nhìn cậu.
"em.. vậy tìm anh làm gì?" - nanon buông vai ken ra.
"anh hiểu em nhất mà. chỉ 1 đêm thôi, em không muốn về nhà" - ken đáng thương nhìn cậu, bộ dạng thật giống 1 bé cún không có nhà để về.
"... Anh không vấn đề gì khi em về nhà anh ngủ đâu. nhưng chắc chắn với anh, mọi thứ vẫn ổn nhé?" - chimon đặt tay lên vai cậu, muốn khẳng định lại lần nữa.
"em nói thật"
"vậy anh chở em về. ăn gì chưa?" - anh khoác lên người ray áo ngoài của mình khi thấy cậu run rẩy.
"em có ăn chút cháo trước rồi" - cậu con trai thấp hơn chimon 1 tí, khẽ dựa vào vai anh như để tìm 1 chút hơi ấm.
"anh mua thịt nướng cho em nhé? cứ dựa vào người anh đi, em sẽ thấy ổn hơn" - chimon vòng tay qua vai ray, dẫn cậu xuống bãi đổ xe.
"em cảm ơn anh"
...
7h sáng
chuông báo thức reo.
"ưm.." - cạu mệt mỏi mò tay tìm điện thoại.
Cậu thở dài, nhìn sang phía bên cạnh. người con trai nhỏ xinh đang ngủ ngon lành.
'hy vọng là em ổn'
Cậu ngồi dậy rồi đi vào nhà tắm đánh răng tắm rửa. chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng cho cả hai.
"anh" - ken ngáy ngủ gọi khi vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
"anh sắp xong rồi. dậy đánh răng đi" - nanon cười nói với ken, mở túi lấy bánh mì ra.
...
"hôm qua ngủ được chứ?" - cậu cắn 1 miếng bánh rồi hỏi.
"ngủ ngon lắm. cảm ơn anh" - còn ken thì ngồi nhìn cậu ăn.
"em ăn đi"
"nhớ tụi mình lúc trước nhỉ. anh cũng hay làm cái này cho em ăn" - khoé môi cậu cong nhẹ, hồi tưởng lại dòng kí ức mờ nhạt.
cả hai chia tay trong yên bình, vì họ đều hiểu nhau, biết được lí do chia tay rõ ràng của anh. ray yêu anh và chọn buông bỏ để anh có để theo đuổi tình yêu của mình.
"..."
"nhưng em đã sớm xem anh là bạn rồi. bạn tốt của em" - ken cũng cầm bánh lên ăn. có lẽ, thời gian sẽ làm thay đổi thứ cảm xúc trong lòng.
"anh xin lỗi... vì đã bỏ em vào thời điểm đó" - nanon nhìn ken, ánh mắt buồn bã.
"em không sao mà. cơ mà, anh với ohm sao rồi? nó đã nhận ra chưa? chuyện anh thích nó ấy" - ken chuyển chủ đề vì không muốn cậu phiền lòng, cắn thêm miếng bánh thứ 2.
chuyện cậu thích ohm cậu chỉ nói cho mình ken biết.
"anh không biết. có cảm giác như, ohm đang trêu anh vậy" - cậu trầm ngâm.
"sao vậy? nó ăn hiếp anh à?" - ken dừng luôn việc nhai.
"không phải. ý anh là em ấy cứ tỏ ra gần gũi với anh, như kiểu người yêu với nhau ấy. rồi cứ cách mấy hôm là lại có người yêu mới"
"... chả hiểu luôn"
"anh nghĩ, nên bỏ thôi em" - cậu càng nói càng trùng xuống.
"anh, dù gì cũng 5 năm rồi. thành thói quen rồi, anh muốn bỏ cũng không được đâu. em nghĩ anh yêu nó rồi" - ken nhìn sang cốc coffee trên bàn, rồi lại nhìn lên cậu.
tình yêu đối với cậu có vị đắng như ly coffee đó vậy.
"thôi, ăn mau còn đi học nữa. em chuyển trường à?" - cậu gác chuyện yêu đương sang 1 bên.
"em về lại đây rồi. học chung khoa với anh đấy" - ken cắn miếng cuối cùng.
"ngầu dữ ta. vậy mặc đồng phục của anh trước nhé. anh đưa em đi" - cậu uống nốt ly sữa của mình.
"krub phi. phiền anh rồi."
"nay em học chung tiết với anh nè" - ray nhìn điện thoại kiểm tra tiết ngày hôm nay.
"trùng hợp ha. em có.. úi tóc em dính gì nè" - chimon đưa tay lấy chiếc lá nhỏ rơi trên tóc cậu.
"hơi.. cảm ơn anh na"ken cười xinh
"mà hôm nay..."- cậu muốn hỏi ken gì đó thì bị 1 âm thanh khác làm dời sự chú ý.
"anh" - không ai khác, chính là ohm. mặt anh trông rất mệt mỏi, có vẻ như thiếu ngủ.
"Ohm? sao quầng thâm to thế?" - ken nhận ra người bạn .
"Em về rồi? lại còn học chung trường nè" - cậu đi lại đặt tay lên vai ray, vỗ vỗ.
"Dạ, mà sao trong anh tiều tụy thế?" - ken quay lại câu hỏi trước, nhìn ohm lúc này chẳng khác gấu trúc là bao.
lúc này ohm mới nhìn về phía sau cậu bạn, khẽ nhìn cậu. còn nanon lại né tránh ánh nhìn đó.
"không có chuyện gì thì anh đi trước nhé. về anh qua chỗ em" - anh xoa đầu ken, cười dịu dàng tạm biệt
"ơ mày..." - khi anh rời đi, ohm gọi với theo nhưng anh cố tình không nghe.
"Anh với p'non có chuyện gì hả? sao căng thẳng thế?" - ken quay qua nhìn anh, cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng này.
còn anh thì vẫn nhìn theo cậu, im lặng. ánh mắt buồn bã, như rất muốn nói điều gì đó.
Nanon hết tiết sớm, cậu cất sách vở vào balo rồi bước ra cửa. định tìm ken
"Mày, tao có chuyện muốn nói" - ohm đã đứng trước cửa từ bao giờ.
"sao mày ở đây? hôm nay không có tiết à?" - nanon nhìn đồng hồ, còn khá sớm.
"Tao có tiết buổi chiều. lên đây để gặp mày" - anh quan sát sắc mặt của cậu.
"chuyện hôm qua hả? Tao đâu liên quan. Mày nên đi nói rõ với cô ấy, đừng nên làm người thích mày phải buồn" - cậu nói 1
lượt chặn đầu anh rồi cũng tính rời đi. lúc này mọi người cũng đã về hết rồi.
"nhưng tao đã làm người đó buồn rồi. Mày đó" - ohm nắm lấy tay cậu, buộc miệng nói.
"gì cơ?" - cậu bất ngờ, hoài nghi nhìn anh.
"Tao biết. Tao biết mày thích tao, và tao đã làm mày buồn" - anh nhìn cậu bằng ánh mắt tội lỗi, có chút lo lắng.
"... Tao biết mày không thích tao, và cũng chẳng bao giờ có chuyện đó. nếu như mày tìm tao vì chuyện này, nếu mày thấy phiền, thì tao xin lỗi. từ nay tao sẽ không dính líu gì tới mày nữa" - nanon khó hiểu, anh không biết làm vậy chẳng khác gì cho cậu sự sống rồi bất ngờ tướt đoạt nó đi sao.
trong tình yêu, người lún sâu hơn là người thua cuộc. đã vậy còn không thoát ra được, cậu đúng là thua thật rồi.
"Tao không có ý đó. nhưng mà.." - ohm muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết mình muốn nói gì. những lời trước đó muốn nói tự dưng lại tan biến vào lúc này.
...
"... rất nhiều lần, mày cho tao hy vọng, rồi lại làm tao nhận ra mày chẳng thích mình. Tao mệt lắm perth, 5 năm rồi. cứ như vậy mà kết thúc nhé? Mày sẽ vẫn sống tốt mà không có tao" nanon kiềm nén để những giọt nước mắt không rơi, giật mạnh tay ra bỏ đi.
Anh nhìn cậu mà lòng rối bời, lại tự trách mình vì đã làm cậu thất vọng.
lúc này mới nhận ra, bản thân đã trót yêu cậu, không phải theo kiểu anh em thân thiết nữa.
lại càng nghiệt ngã hơn, suốt khoảng thời gian qua anh đã khiến cậu phải đau khổ đến nhường nào.
Xin lỗi tại mấy nay em bận quá quên mất luôn🥹🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro