Chap 10
26. Duyên phận đến có trốn cũng không được. Duyên phận không tới có cưỡng cầu cũng không xong.
27. Hoa rơi hữu ý,
Nước chảy vô tình.
Người gặp thì yêu,
Quay lưng là hết.
28. Nắng bỏ đi, nắng không về nữa. Dốc cạn lòng chỉ thấy những cơn mưa.
29. Uống lầm một ánh mắt
Cơn say theo nửa đời
Thương thầm một nụ cười
Cả một đời phiêu lãng
30. Người như mộng làm ta khó bắt. Cớ sao vương lại sợi tơ hồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro