LẦN ĐẦU THẤY ĐAU
Trái tim anh tràn đầy yêu thương thì tôi cảm tưởng như có hàng ngàn chiếc kim đâm vào trái tim mình. Lần đầu tiên tôi thấy đau như vậy. Đau đến nghẹt thở. Nước mắt như muốn tuôn ra, nhưng lại nuốt vào. Cái cảm giác đó, thật khó chịu. Tôi muốn thoát khỏi nó. Lần đầu biết đau thương là gì? Lẫn đầu trầm mặc im lặng vì quá đau. Lần đầu tiên hiểu thế nào là xót xa?
SỤP ĐỔ....
Tất cả giờ chỉ là vô nghĩa.
Vậy mà tôi vẫn còn hy vọng, hy vọng 1 ngày anh bên cạnh tôi. Nở 1 nụ cười, nụ cười đầy chua chát, tôi khinh bỉ chính mình. Và sau hy vọng, lại tiếp tục sợ hãi. Anh yêu cô ấy như vậy, bên tôi anh nào thấy được hạnh phúc? Rồi lại tiếp tục im lặng, im lặng 1 cách lạ thường. Tôi chỉ im lặng , im lặng để nghe anh nói về cô ấy, im lặng để cảm nhận nỗi đau đang ăn mòn trái tim non nớt.
Có quá nhiều điều anh không hề hay biết.
Anh chưa từng thấy hình ảnh tôi lúc giặt đồ, vì mỗi lần lần anh nhắn tin tôi đều vội vàng lau tay để trả lời tin nhắn của anh.
Anh chưa từng thấy hình ảnh của tôi những lúc mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nói đợi anh ngủ rồi tôi mới đi ngủ.
Anh chưa từng thấy hình anh của tôi khi nghe được 1 lời quan tâm từ anh, tôi đã vui đến mức nào.
Anh chưa từng thấy hình ảnh của tôi mỗi ngày ôm chiếc điện thoại chờ tin nhắn từ anh.
Anh chưa từng thấy hình ảnh của tôi mỗi khi nhớ đến anh, tôi đều mỉm cười hạnh phúc.
Anh chưa từng thấy nên anh không hề biết trân trọng.
Cho đến bây giờ, chúng ta chẳng còn có cơ hội nữa, chẳng thể quan tâm nhau 1 cách tự nhiên như 1 thói quen nữa.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể yêu nhiều đến vậy. Chẳng hiểu tại sao lại có đủ sức để chống đỡ con tim kia.
Anh có biết, mỗi lần anh và cô ấy mâu thuẫn, tôi luôn đứng ra giảng hòa. Lúc đó, trái tim như bị xé rách, đau đớn đến tột cùng.
Tình yêu của mình, chẳng thể giữ được lại đem nó đi trao cho người khác. Đó được gọi là rộng lượng hay là ngu ngốc.
Quay lại nơi đưa anh vào cuộc sống của tôi, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi không còn muốn kìm nén những cảm xúc của mình nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
Một phòng học vắng vẻ, chỉ có mình tôi - 1 cô gái cô đơn. Đi lại trên bục giảng, mặc kệ những giọt nước mắt đắng chát rơi đầy, mặc kệ cơn gió lùa qua cửa sổ, cuốn quanh tôi như muốn an ủi và mặc kệ ánh mặt trời đã dần khuất sau những tòa nhà. Cho đến khi trời tối hẳn, em rời khỏi đó, lại thẫn thờ đi xuống vườn trường. Khu vườn để lại những kí ức về những ngày vui vẻ. Hình ảnh của anh ngập tràn nơi đây. Em cứ đi lại, rồi cùng bác lao công chăm sóc những bông hoa như chăm sóc những kỉ niệm của tôi và anh.
Bước ra khỏi đó, đi dạo quanh trên con phố vắng vẻ. Cơn mưa rào lại đến, những hạt mưa rơi xuống nhắc tôi nhớ đã 1 năm rồi kể từ ngày ta gặp nhau. Cơn mưa nhẹ nhàng rồi nặng hạt dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro