Phiên ngoại 7. Mắc kẹt (Anh trai)
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Phiên ngoại 7. Mắc kẹt (Anh trai)
Bọn họ được bố trí ở trong một căn nhà băng không xa trung tâm, ở đó, Trình Húc cuối cùng đã gặp được Mã Lưu.
Đã gần mười ngày không gặp, Mã Lưu có vẻ sa sút đi rất nhiều, chiếc cằm trước đây luôn rất sạch sẽ đã mọc râu, đôi mắt cũng vừa sưng vừa đỏ, còn sưng phồng lên, rõ ràng là lo lắng về chuyện mà mình gặp phải nên dẫn đến ăn ngủ không yên. Anh ta nhìn thấy Trình Húc bước vào, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã chạy về phía trước, mạnh mẽ nắm lấy hai tay của Trình Húc, khàn giọng nói: "Anh Trình, sao anh lại đến đây?"
Ngạn Thất khó chịu rút tay của Trình Húc ra, cau mày nói: "Đương nhiên là đến để tìm anh."
Mã Lưu nhìn thấy Ngạn Thất xa lạ, có chút khó hiểu, "Cậu ấy là?"
Trình Húc nói: "Để tôi giới thiệu một chút." Anh giới thiệu sơ qua về thân phận của Ngạn Thất, lúc Mã Lưu nghe thấy Ngạn Thất là ông chủ của Lí An, đôi mắt cũng sáng lên, trong sự kích động còn mang chút run rẩy, anh ta đang định bắt tay, Trình Húc đã hỏi: "Cậu thế nào rồi? Có bị thương không? Có phải là cậu không cẩn thận làm bị thương ngựa lông dài không?"
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Mã Lưu đột nhiên trầm xuống, "Tôi không phải cố ý đâu, lúc đến nửa đoạn đường sau, tôi thật sự buồn ngủ, nên đã chợp mắt, xe trượt tuyết cũng được điều chỉnh về tốc độ chậm nhất, nhưng không ngờ tới, trên đường lại gặp phải ngựa lông dài, vừa không để ý, xe trượt tuyết đã dẫm phải một con ngựa non."
Trình Húc có chút hối hận, "Sớm biết như vậy, tôi đã đi cùng cậu đến đây rồi."
Ngựa lông dài ở đây sống thân thiện với người bản địa, vậy nên không còn sợ hãi con người, hơn nữa còn sinh ra sự tò mò với những dụng cụ của con người. Ở đây không có xe trượt tuyết, lúc Mã Lưu đến, những con ngựa đó đương nhiên sẽ rất tò mò về vật thể này. Tốc độ di chuyển của xe trượt tuyết không nhanh, nhưng cũng không đủ thông minh để có thể tự động dừng lại khi gặp phải chướng ngại vật, ngựa lông dài trưởng thành biến tránh né, nhưng con ngựa nhỏ đó lại không biết tránh né, vậy nên mới bị dẫm bị thương nặng.
Mã Lưu vốn dĩ từng đến đây làm điều tra dân số và các công việc khác, sống chung với những người bản địa mặc dù không hẳn là hòa thuận, nhưng cũng chưa bao giờ khiến hai bên xảy ra chuyện không vui gì, mà lần này anh không cẩn thận làm bị thương con ngựa nhỏ, những người bản địa đã lập tức tức giận, ngay sau đó đã bắt anh nhốt vào trong căn phòng này.
"Tôi đoán, nếu như không cứu được con ngựa nhỏ, tôi có thể sẽ bị nhốt ở đây cả đời." Mã Lưu nói đến đây có chút ủ rũ.
Ngạn Thất châm chọc nói: "Lẽ nào không phải sẽ dùng anh để thực hiện nghi lễ như tế trời sao?"
Mã Lưu nghiêm nghị nói: "Người của bộ lạc Tây Nhĩ sẽ không làm chuyện như vậy! Mặc dù bọn họ bảo thủ, nhưng không hề độc ác, ngay cả động vật cũng rất được quý trọng, huống chi là đồng loại?"
"Ồ." Ngạn Thất cười xấu xa nói: "Ở lại đây xem ra cũng không tệ, nói không chừng còn có thể giúp anh có một người bạn đời hoặc đại loại như vậy đó."
Mã Lưu nghe thấy hai chữ "Bạn đời", khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng nghiêm nghị nói: "Tôi còn có nhiệm vụ và mục tiêu chưa hoàn thành của mình, sao có thể ở lại đây!" Anh ta rất nhanh đã căng thẳng nhìn chằm chằm vào Trình Húc, "Anh Húc, thuốc đó chắc hẳn là có hiệu quả đúng không? Thật ra tôi cũng hy vọng con ngựa nhỏ đó có thể được cứu sống, tôi không phải cố ý đâm trúng nó đâu."
Trình Húc nói: "Nếu như có thể vượt qua hôm nay, có lẽ sẽ có hy vọng."
Lúc bọn họ đến đã là buổi trưa, sau một hồi đi qua đi lại thì đã đến buổi chiều. Căn nhà băng này rất rộng, cũng có cửa sổ, bên trong gần như có thể xem là trống không, chỉ có một ít rơm dày trên mặt đất, còn có một tấm da thú, có lẽ là dùng để làm mền. Nhiệt độ ở đây quá thấp, nhưng trong nhà lại không lạnh như vậy, Trình Húc ngồi trên đống rơm, nói với Mã Lưu: "Mấy ngày nay cậu đều ngủ ở đây sao?"
"Ừ, tôi không tìm được tín hiệu liên lạc với anh, vậy nên cho dù trên người có mang điện thoại liên lạc cũng vô dụng." Anh ta rất nhanh lại vui vẻ trở lại, chỉ vào tường nói với Trình Húc, "Anh Trình, anh nhìn xem tay nghề của bọn họ, có phải là rất giỏi không? Nếu như áp dụng cho thành phố băng, nhất định sẽ rất thu hút khách du lịch."
Trình Húc gật đầu nói: "Tôi cũng để ý đến rồi."
Bọn họ tán gẫu, đợi đến lúc trời tối, cửa mới được mở ra, một người đàn ông bước vào, trên tay cầm theo ba bát gì đó nhão nhoẹt đặt trên mặt đất, còn có một cái hũ. Thấy anh ta xoay người rời đi, Trình Húc vội vàng hỏi: "Xin hỏi tình huống của con ngựa nhỏ thế nào rồi?"
Người đó không đáp, xoay người rời đi. Ngạn Thất ở bên cạnh nói: "Nếu còn chưa 'xét xử' chúng ta, thì con ngựa nhỏ đó hẳn là vẫn còn sống." Cậu ta vươn đầu nhìn thứ được đặt trên mặt đất, nhíu mày thật sâu, "Đây là cái quái gì vậy? Có thể để người ăn sao?"
Mã Lưu vội vàng nói: "Ngạn thiếu gia, đây là khoai tây nhão, là thức ăn chính của bộ lạc Tây Nhĩ, cũng là thức ăn chủ yếu của hành tinh Địa Nhiệt." Các cây có củ sau quá trình nghiên cứu và phát triển, đã có thể thích nghi với nhiều loại nhiệt độ khác nhau từ lâu, nhưng ở đây vẫn là quá lạnh, chỉ có mấy tháng nhiệt độ cao nhất mới có thể trồng được. Người của bộ lạc Tây Nhĩ chính là tranh thủ trong mấy tháng đó trồng đủ khoai tây để dự trữ, dùng để trải qua một mùa đông lạnh giá này đến mùa đông khác.
Mã Lưu rõ ràng đã đói rồi, cũng không quan tâm xem nhìn có ngon hay không, đã vùi đầu vào ăn, sau khi ăn xong, còn rót một chén nước nóng từ trong bình vào bát, trái lại uống rất ngon miệng. Ngạn Thất vốn dĩ không định đụng vào cái bát nhão nhoẹt đó, nhưng Trình Húc thấp giọng nói với cậu ta một câu "Mau ăn đi", cậu ta vẫn miễn cưỡng cầm lên, cau mày ăn sạch.
Ngoại trừ thời gian "Xin" đi vệ sinh ra, bọn họ không có cơ hội rời khỏi căn nhà băng này, buổi tối cũng chỉ có thể ngủ ở đây. May mắn là người của bộ lạc Tây Nhĩ vẫn xem như có tình người, lại ném vào trong hai mảnh da thú, khi sờ vào mềm mại, lại rất ấm áp. Ngạn Thất cẩn thận xác nhận, nói: "Đây là da của ngựa lông dài sao?"
Mã Lưu nói: "Đúng, là da lông của một con ngựa lông dài chết tự nhiên, bọn họ không bao giờ săn giết một con ngựa lông dài sống đâu." Anh ta trái lại rất chịu khó, thật sự giống như đang cố gắng thể hiện "nghĩa vụ của địa chủ" vậy, rất nhanh đã xếp đống cỏ khô gọn gàng, lại nói: "Tôi ngủ bên trái, anh Trình ngủ ở giữa, Ngạn thiếu gia ngủ ở bên phải đi. Ngủ chen chúc, hôm nay có lẽ sẽ ấm hơn một chút." Anh ta có chút xấu hổ, "Nói thật, trước đây mỗi ngày tôi đều bị lạnh đến mức tỉnh dậy."
Ngạn Thất nói ngắn gọn: "Tôi ngủ ở giữa."
Mã Lưu sững sờ, vô thức nhìn khuôn mặt của Trình Húc, nhanh chóng lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ là cảm thấy anh Trình khá sợ lạnh, vậy nên ngủ ở giữa sẽ tốt hơn.... Lẽ nào Ngạn Thất thiếu gia sợ lạnh hơn sao?"
Ngạn Thất cười giả tạo nói: "Đúng đó, tôi cực kỳ sợ lạnh!"
Trình Húc nói: "Để cậu ta ngủ ở giữa đi."
Lúc Mã Lưu nằm xuống còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Tiểu thiếu gia có tiền đúng là không biết thông cảm cho người khác", anh ta giữ chặt tấm da thú của mình, cố gắng cuộn tròn cơ thể lại, vừa định tiến gần nguồn nhiệt ở bên cạnh, Ngạn Thất đã thấp giọng nói: "Tôi không thích ở gần người khác lắm, nếu không sẽ ngủ không ngon." Mã Lưu nghe vậy toàn thân cứng đờ, cơ thể không dám động đậy nữa.
Căn nhà băng tối đen, tối đến mức gần như không thể nhìn thấy gì. Trình Húc nằm trên cỏ khô, cỏ khô dù được lót khá dày, nhưng trước đây anh sống quá thoải mái, vậy nên vẫn cảm thấy không dễ chịu, những chỗ không có quần áo che lại luôn cảm thấy giống như sắp bị côn trùng cắn vậy, đều cảm thấy có hơi ngứa. Anh hít thật sâu một hơi, cố gắng chịu đựng ý muốn cử động lung tung, nhưng một bàn tay lại đưa tới, trực tiếp và quen thuộc giữ lấy eo của anh, giây tiếp theo, một nguồn nhiệt khổng lồ dính vào người anh, ngay cả da thú cũng ở trên người anh.
Bị mùi hương quen thuộc xâm chiếm, Trình Húc ngẩn ngơ hết hai giây, mới hạ thấp giọng nói: "Không phải không thích ở quá gần người khác sao?"
Ngạn Thất có chút tủi thân nói: "Không hề bao gồm anh mà."
Tâm trạng của Trình Húc phức tạp lên, không biết là nên vui mừng hay hay nên thế nào, đối với việc Ngạn Thất cuối cùng cũng lộ bản chất, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu. Người đàn ông này ngụy trang quá tệ, cậu ta luôn là bên ở phía trên, bảo cậu ta nhẫn nhịn là một chuyện rất khó.
Và mình phải ứng phó thế nào đây?
Còn chưa nghĩ xong đáp án, đôi môi ấm áp của đối phương đã áp lên, nhẹ nhàng, mang theo chút thăm dò, đầu tiên là cọ lên môi của anh hai cái, sau đó thè chiếc lưỡi nóng ẩm ra liếm láp trên môi anh, sau khi liếm một lúc lâu chưa nhận được phản ứng của Trình Húc, lại không nhịn được thè ra hết, gần như không thể kiềm chế được nữa mà đưa lưỡi đẩy vào khe hở giữa hai hàm răng, sau đó chui vào trong miệng của anh liếm láp trêu chọc.
Nụ hôn này từ cẩn thận từng chút chuyển sang mạnh mẽ chiếm đoạt, cũng chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi. Nụ hôn của Ngạn Thất cũng bá đạo như con người của cậu ta, đợi đến lúc gốc lưỡi bị hút đến tê dại, Trình Húc cuối cùng cũng xác định người này chính là Ngạn Thất.
Hơn nữa cậu ta không hề có bất kỳ sự thay đổi nào.
Sau đó bản thân hiện tại cũng không có khả năng để phản kháng, không chỉ là mạch máu kinh tế lần nữa bị đối phương nắm trong tay, còn có Mã Lưu đơn thuần ở cách đó không xa, anh không hy vọng bị đối phương nhận ra tất cả. Vậy nên anh chỉ có thể chịu đựng một cách thụ động, chỉ khi Ngạn Thất muốn đưa tay vào trong quần áo của anh, mới nắm lấy đối phương, đợi đến khi thở đều lại, mới thấp giọng nói: "Không được!"
"Em nhớ anh." Ngạn Thất vùi đầu vào cổ anh, hơi thở trên da thịt anh, giống như sắp thiêu đốt anh, giọng điệu của cậu ta không còn mạnh mẽ như trước đây, thậm chí còn có chút tủi thân, "Anh Húc, em cực kỳ nhớ anh, lúc nghe thấy anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên xe, em đã sợ muốn chết."
Giọng của cậu ta rất thấp, là ghé sát tai của Trình Húc nói, từng chữ đều được rót vào tai anh một cách rõ ràng. Trình Húc nhắm mắt lại, không biết nên trả lời thế nào, nên dứt khoát không nói chuyện. Ngạn Thất rất không hài lòng với sự im lặng của anh, cậu ta cảm thấy trong đoạn tình cảm này, gần như chỉ có cậu ta luôn luôn nóng nảy, hai người trên mặt có vẻ là cậu ta chiếm thế thượng phong, cậu ta có khả năng giữ Trình Húc ở bên cạnh, nhưng thật ra chính cậu ta biết, bản thân mới là bên yếu thế hơn.
Trình Húc rời khỏi cậu ta, giống như con chim thoát khỏi xiềng xích của chiếc lồng, có thể tự do bay lượn giữa trời đất, hơn nữa sẽ không bao giờ nhớ nhung về chiếc lồng đó nữa. Nhưng cậu ta rời khỏi Trình Húc, giống như cá rời khỏi nước, ngay cả hô hấp cũng sẽ đau đớn đến mức không chịu nổi.
"Em thích anh, trước đây em đã dùng sai cách, em xin lỗi, anh Húc, nhưng em sẽ thay đổi mà, anh tin tưởng em một lần có được không?" Ngạn Thất nói xong, lại vội vã tìm kiếm đôi môi của Trình Húc, chặn lại rồi hôn sâu lần nữa, giống như sợ rằng nếu không chặn chặt hơn chút nữa, sẽ nghe thấy điều gì đó không muốn nghe.
****
Hết PN 7
Hic, chưa thi xong nên dịch vẫn áp lực ghê, đợi thứ 7 thi xong hết thảy là chủ nhật tui ra chương đều đặn mỗi ngày nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro