Phiên ngoại 5. Cùng đi phi thuyền (Anh trai)
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Phiên ngoại 5. Cùng đi phi thuyền (Anh trai)
Bộ lạc Tây Nhĩ nằm ở vị trí cực Bắc của hành tinh Địa Nhiệt, nói chính xác, đó là khu vực lạnh nhất trong toàn bộ thiên hà, đỉnh núi bao phủ bởi lớp tuyết trắng dày quanh năm, lúc ấm nhất cũng chỉ lên tới khoảng 0 độ, lúc lạnh nhất có thể xuống gần 50 độ, là một hầm băng thực sự.
Vị trí địa lý của bộ lạc Tây Nhĩ là ở trong thung lũng giữa hai đỉnh núi, theo thống kê, tổng dân số của bọn họ có hơn 500 người, lương thực chủ yếu là khoai tây. Bọn họ chỉ hoạt động ở nơi họ sống quanh năm, nếu không cần thiết, sẽ không bao giờ ra ngoài. Cả bộ lạc của bọn họ đều rất khép kín, đã không ra ngoài, cũng không chào đón người ngoài, nhưng Mã Lưu từ sau khi nhận chức đã tiếp xúc với bọn họ, quá trình mấy lần đó đều rất suôn sẻ, nếu không phải có sự cố ngoài ý muốn, hẳn là sẽ không bị giam giữ mới đúng.
Trình Húc đã hẹn với Mã Lưu, bảo cậu ta không thể nán lại nơi đó, vậy nên trừ thời gian đi và về, Mã Lưu lẽ ra đã về đến đây vào ba ngày trước, nhưng bây giờ lại không có tin tức gì.
"Cậu ấy có mang điện thoại liên lạc, nhưng không có tín hiệu." Trình Húc gặp mặt Tinh Trưởng của hành tinh Địa Nhiệt, đối phương là một người già trăm tuổi, tên là Mã Thụy. "Mã" là một họ rất phổ biến trên hành tinh Địa Nhiệt, hầu hết người dân bản địa đều họ "Mã".
Tinh Trưởng Mã Thụy cũng có vẻ rất lo lắng, ông ấy nói: "Đều tại cơ sở hạ tầng chúng ta quá kém, nơi Mã Lưu đi càng kém hơn, không có tín hiệu mới là bình thường. Từ đây đến bộ lạc Tây Nhĩ cần đi xe trượt tuyết trong mười tám tiếng đồng hồ, có khi nào giữa đường cậu ấy gặp phải đoạn đường xấu nên phải nán lại không?"
"Không thể nào, tôi đã liên lạc với trạm bổ sung nhiên liệu cho xe trượt tuyết mà cậu ấy cần đi qua, nhưng đối phương nói cậu ấy từng đi qua, nhưng chưa trở về." Trình Húc cau mày, "Bây giờ chúng ta cần phải tìm vài người cùng khởi hành đi tìm cậu ấy!" Anh lại nhanh chóng nói: "Tôi phải đi!"
Tinh Trưởng vội vàng nói: "Cậu có thể là không được, cậu là người bên ngoài đến, đến trong bộ lạc, sẽ chọc giận bọn họ, tôi đi được rồi, tôi đi gọi thêm vài người, cùng đi bằng xe trượt tuyết."
"Không được, tuổi tác của ngài lớn rồi, nên ở lại đây, lộ trình lần này xa xôi, tôi đi!"
Lúc hai người đang tranh luận, thì có tiếng gõ cửa, Trình Húc vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy đối tác trong khoảng thời gian này—— Lí An tiên sinh. Lí An vỗ nhẹ hoa tuyết trên vai, lộ ra một nụ cười tao nhã, nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi cảm thấy bây giờ mọi người có lẽ cần sự giúp đỡ, vậy nên xin hãy tha thứ cho sự mạo muội của tôi." Ông ta nhìn về phía Trình Húc, "Trình tiên sinh bây giờ đang muốn đi tìm Mã Lưu tiên sinh đúng không? Trên thực tế, tôi có một ứng cử viên rất tốt ở đây, hơn nữa chúng tôi còn có một phi thuyền, tôi cảm thấy có lẽ sẽ có ích."
Trình Húc còn chưa kịp phản ứng, mắt của Mã Thụy đã sáng lên, "Phi thuyền, vậy thật là quá tuyệt rồi! Nếu đi bằng xe trượt tuyết cho dù suôn sẻ cũng phải mất mười tám tiếng đồng hồ mới đến nơi, nếu như là phi thuyền, có lẽ có thể tiết kiệm được mười tiếng đồng hồ đúng không?"
Lí An rất lịch sự nói: "Có lẽ là hai tiếng đồng hồ là có thể đến nơi, Tinh Trưởng đại nhân, phi thuyền của chúng tôi là loại phi thuyền tốt nhất và nhanh nhất trên hành tinh Đế Quốc."
"Vậy thật là quá tốt rồi!" Mã Thụy trở nên kích động, "Thật sự có thể mượn nó sao?"
"Đương nhiên." Lí An mỉm cười, "Nhưng có một điều kiện." Ông ta nhìn Trình Húc, "Ông chủ của tôi hy vọng Trình tiên sinh có thể hoàn thành việc này cùng cậu ấy."
Trình Húc nghe thấy câu nói này, lưng thẳng run lên, tay phải chậm rãi siết chặt.
Chuyện mà anh lo lắng, cuối cùng vẫn đến rồi.
Gặp lại lần nữa, Trình Húc phát hiện cho dù bản thân đã xây dựng tâm lý sẵn, nhưng cú sốc vẫn rất lớn. Anh không thấy oán hận, cũng không chán ghét đối phương nữa, chỉ là muốn trốn đi, trốn đi thật xa, vĩnh viễn đừng gặp lại cậu ta, nhưng thực tế lại vẫn là không thể trốn tránh
Nhưng đối phương, có vẻ đã thay đổi một chút.
Trình Húc từng tưởng tượng dáng vẻ của đối phương lúc nhìn thấy mình, nhất định là tức giận, nói không chừng còn có châm chọc chê cười, sau đó sẽ trói buộc anh ở bên cạnh, uy hiếp anh, sỉ nhục anh.... nhưng không có chuyện gì xảy ra, lúc ánh mắt đầu tiên của Ngạn Thất nhìn thấy anh, chỉ dừng lại nhìn thêm vài giây, sau đó giống như cố gắng để bản thân di chuyển đi, chào hỏi Tinh Trưởng như một chàng trai xuất xắc. Cậu ta vừa cao ráo vừa đẹp trai, lúc không bộc lộ bản chất, thật sự là một người có thể khiến người khác có ấn tượng tốt, Tinh Trưởng hiển nhiên đã bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa, không ngừng khen ngợi cậu ta, lại không ngừng nói cảm ơn.
Ngạn Thất ôn hòa và lịch sự nói: "Đừng khách khí, đây là điều nên làm, tương lai chúng ta vẫn còn nhiều chỗ cần hợp tác, hy vọng Tinh Trưởng đại nhân quan tâm nhiều hơn."
Tinh Trưởng cười sảng khoái, "Đương nhiên rồi," Nhưng ông ấy hiển nhiên có chút lo lắng, "Chỉ có hai cậu đi sao? Người của bộ lạc Tây Nhĩ rất bài xích người ngoài, tôi sợ các cậu sẽ bị thương."
Ngạn Thất nói: "Bởi vì là phi thuyền cỡ nhỏ, chỉ có thể chở hai người. Nhưng xin ngài hãy yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong, nhất định có thể đưa Mã Lưu tiên sinh trở về an toàn, cũng sẽ thương lượng thành công mọi chuyện."
Trình Húc đột nhiên nói: "Thứ cậu đã chuẩn bị.... chắc không phải định tấn công bằng vũ lực đúng không?"
Nghe thấy anh cuối cùng cũng nói chuyện với mình, Ngạn Thất dường như rất vui vẻ, lông mày cũng mang theo ý cười nồng đậm, cậu ta nói: "Đương nhiên không phải." Cậu ta nhìn Trình Húc thật sâu, "Chuyện này không nên trì hoãn nữa, chúng ta xuất phát thôi."
Phi thuyền của cậu ta thật sự là loại tiên tiến nhất và nhỏ nhất, chỉ có hai chỗ ngồi trên đó, nhưng vị trí cabin gần như đầy ắp đồ đạc. Trình Húc nhịn không được hỏi, sau khi lên phi thuyền, đeo dây an toàn xong trước. Cửa sập được đóng lại, Ngạn Thất bắt đầu điều chỉnh tọa độ chuyến bay. Bộ lạc Tây Nhĩ là nơi rất khó tìm thấy với định vị vệ tinh, cần phải điều chỉnh tuyến đường theo cách thủ công, vậy nên tay trái của cậu ta còn cần theo một tấm bản đồ.
Trình Húc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, không nhịn được nói: "Tôi còn tưởng cậu muốn lừa tôi lên, sau đó đưa tôi trở về."
Động tác của Ngạn Thất dừng lại một lúc, có vẻ như rất vui, cậu ta nói: "Em thật sự có suy nghĩ như vậy, nhưng em đã kìm lại." Cậu ta nhìn Trình Húc, "Vậy anh thì sao? Rõ ràng biết rằng sẽ có xác suất như vậy, sao còn dám lên chứ?"
"Hành tinh này bây giờ chỉ có một chiếc phi thuyền của cậu." Trình Húc mím môi, "Tôi không có lựa chọn nào khác."
"Em rất may mắn." Ngạn Thất mỉm cười, một bên cuối cùng cũng cài đặt xong tọa độ, sau đó bật chế độ lái tự động. Một phút sau, phi thuyền cất cánh, sau đó bay về đích đến với tốc độ rất nhanh.
May mắn là hai ngày nay thời tiết không tệ, tuy rằng nhiệt độ vẫn rất thấp, nhưng không có gió lớn, cũng không có tuyết rơi, con đường phía trước rất thông thoáng. Phi thuyền bay không cao, có thể nhìn thấy từng dãy nhà từ cửa sổ. Ngạn Thất đột nhiên nói: "Muốn thu hút khách du lịch, thì cần làm ra nét đặc trưng, nhà ở đây cũng có thể cải tạo một chút."
Nếu cậu ta nói điều khác, ví dụ như nói cái gì mà "Em nhớ anh" "Anh vậy mà lại dám chạy",... Trình Húc nhất định không định trả lời, nếu như cậu ta muốn dùng sức mạnh ép buộc anh làm một số chuyện thân mật ở trên phi thuyền, Trình Húc cho dù bây giờ nghe theo, sau này cũng tuyệt đối nghĩ cách tránh xa cậu ta một chút, nhưng bây giờ Ngạn Thất đang bàn chuyện "Phát triển", Trình Húc không khỏi ngạc nhiên, cũng không nhịn được trả lời: "Làm sao để cải tạo lại?"
"Không cần cải tạo quá nhiều, chỉ cần làm một số thay đổi nhỏ. Anh Húc, anh không cảm thấy những màu sắc trên hành tinh này quá đơn điệu sao? Mọi người sống trong môi trường như vậy, luôn cảm thấy thiếu nhiệt tình, nếu như sơn lên mái nhà hoặc tường những màu sáng, có lẽ sẽ rất bắt mắt."
Trình Húc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Cách này khả thi."
Ngạn Thấy thấy anh lại tán đồng lời nói của mình, trong lòng điên cuồng vui mừng, nhưng trên mặt lại cố gắng nhịn lại. Có trời mới biết trong môi trường khép kín như vậy, lại chỉ có hai người bọn họ, cậu ta muốn làm một số chuyện thân mật đến nhường nào, cậu ta chỉ là ngửi thấy hơi thở tỏa ra từ cơ trên người Trình Húc, nghe thấy giọng nói của anh, thì toàn thân đã cảm thấy nóng không chịu được, bụng dưới đã lan ra lửa nóng, dương vật rất lâu chưa phát tiết cũng dần cứng lên, may mà có vạt áo che lại. Ngạn Thất nói: "Chuyện khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, anh cảm thấy thế nào?"
Trình Húc nói: "Đương nhiên rất tốt, tôi cũng từng lên kế hoạch về nó, nhưng không đủ tiền vốn."
"Em có thể đầu tư." Giọng điệu của Ngạn Thất gần như háo hức, "Em còn định xây dựng một cơ sở phim ở đây, còn định chuyển các ngành công nghiệp khác của mình đến đây."
Tên ngốc cũng biết tại sao cậu ta lại làm như vậy, Trình Húc không tự nhiên lắm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không sợ lỗ sao?"
"Không sợ." Ngạn Thất mỉm cười, trong giọng điệu tràn đầy sự tự tin, "Cũng không sợ lỗ!"
Trình Húc mím môi, không muốn tiếp tục với cậu ta nữa, vội vàng nói: "Tôi nghỉ ngơi một lát." Anh nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của đối phương vẫn luôn dừng trên mặt mình, điều này khiến trong lòng anh có chút tê tê, không tự nhiên lắm, cũng cảm thấy bài xích. Trình Húc phát hiện bản thân bây giờ lại mong chờ Ngạn Thất có thể chủ động làm ra chuyện gì đó quá giới hạn, nếu như vậy, trái tim vốn dĩ kiên định của anh sẽ có thể trở nên càng kiên định hơn một chút, nhưng đối phương cả quá trình đều không di chuyển lung tung, không chỉ trên mặt lời nói, ngay cả tay áo của anh cũng không hề chạm vào, ngoan ngoãn đến mức so với trước đây thật sự là hai khuôn mặt.
Đoán chừng được cậu ta có thể đang dùng một cách khác "thu phục" mình, bộ dạng bây giờ của Ngạn Thất chẳng qua là giả vờ mà thôi, nhưng Trình Húc cũng không thể làm gì.
Suốt đường đi Trình Húc đều chỉ nhắm mắt giả ngủ, Ngạn Thất cư xử rất có phép tắc, trừ việc thỉnh thoảng điều chỉnh lộ trình, thậm chí rất ít khi phát ra âm thanh, lúc sắp đến nơi, mới dùng giọng điệu rất dịu dàng nói: "Anh Húc, hình như sắp đến rồi."
Trình Húc vội vàng mở mắt, vừa nhìn đã thấy hai ngọn núi sừng sững trước mặt, nhưng không hề thấy nhà của bộ lạc Tây Nhĩ. Ngạn Thất đã giảm tốc độ, vừa đưa kính viễn vọng qua, vừa nói: "Anh Húc, dùng cái này."
Lúc đang nhận lấy kính viễn vọng, Trình Húc không cẩn thận chạm vào ngón tay của đối phương, đột nhiên rụt lại như bị điện giật, anh vội vàng nâng kính viễn vọng kênh tìm kiếm địa chỉ của bộ lạc Tây Nhĩ, cố gắng bỏ qua sự kỳ lạ trong lòng vừa rồi. Khi nhìn thấy một mảng nhà băng trong kính viễn vọng, giọng điệu của Trình Húc không khỏi có chút kích động, anh chỉ về hướng đó nói: "Chính là ở đó!"
"Được." Ngạn Thất lại điều chỉnh phương hướng, mấy phút sau, cậu ta đột nhiên nói: "Phía dưới hình như là một khu vực nào đó, có dấu vết được nhân công bao quanh lại."
Trình Húc nói: "Khu bảo tồn ngựa lông dài, sau vụ săn bắn cách đây 80 năm, những con ngựa lông dài duy nhất còn lại được sắp xếp ở gần đây." Lại nói: "Ngựa lông dài là thần hộ mệnh của bộ lạc Tây Nhĩ, vậy nên bọn họ không thích những người sống bên ngoài."
Ngạn Thất nói: "Mã Lưu xảy ra xung đột với bọn họ, chắc không phải là vì ngựa lông dài chứ?"
Trình Húc cau mày, nói: "Không biết, nếu như thật là như vậy, vậy thì có chút rắc rối rồi."
****
Hết phiên ngoại 5
Hic, mấy nay ôn thi quéo luôn ý, muốn dịch thêm cũng dịch không nổi, 10 môn mà môn nào cũng tự luận, khóc 1 dòng sông.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro