Phiên ngoại 2. Con đường phát triển của hành tinh Địa Nhiệt (Anh trai)
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Phiên ngoại 2. Con đường phát triển của hành tinh Địa Nhiệt (Anh trai)
Trình Húc hôm nay rất bận, anh cùng đồng nghiệp đi xem địa điểm trong tương lai sẽ được quy hoạch thành khu du lịch. còn làm khảo sát thực địa. Thời tiết rất lạnh, suốt đường đi, toàn thân anh đều sắp đông cứng rồi, đợi đến lúc vào nhà một người dân gần đó, uống một tách trà nóng, mới xem như ấm áp lại.
Bản vẽ đã vẽ xong được bày ra trên mặt bàn, đồng nghiệp của anh Mã Lưu vẫn đang cầm bút viết thêm vào, cố gắng ghi lại chính xác từng chi tiết, rồi mới dừng lại.
Mã Lưu là một thanh nhiên hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ rất nhã nhặn, sống mũi đeo một cặp kính gọng vân gỗ, vì mới cởi mũ ra, nên đầu tóc còn hơi bù xù, chỗ ngọn tóc còn hơi ẩm ướt. Anh ta nói: "Tổng diện tích khu nghỉ dưỡng suối nước nóng là 320 mẫu, vẫn còn chỗ trống để mở rộng trong tương lai, hiện có 70 suối nước nóng tự nhiên, vị trí phân bố đều không tệ, có đủ không gian để xây dựng khách sạn."
Trình Húc nói: "Thiết kế cụ thể có thể tìm một nhà thiết kế chuyên nghiệp, không biết trên hành tinh Địa Nhiệt có ứng viên phù hợp không?"
Mã Lưu khẽ lắc đầu, "Trường Đại học ở hành tinh của chúng ta không có chuyên ngành Thiết kế, có học sinh đến hành tinh khác để học chuyên ngành này, nhưng về căn bản đều chọn ở lại nơi đó." Anh ta rất nhanh lại nói: "Nhưng tôi có thể gửi thư tuyển dụng để thuê."
"Không được, hiệu suất quá chậm." Trình Húc nói: "Bây giờ chúng ta cần phải tăng tốc, đơn xin kênh du lịch với bên trên đã được cấp phép, tuyến đường cao tốc thông với thế giới bên ngoài sẽ được liên thông trong nửa năm, chúng ta cũng cần phải trước lúc đó, xây dựng các cơ sở hỗ trợ trên hành tinh, nếu không, cho dù khách du lịch có đến, cũng không ở lại được."
Mã Lưu khẽ cau mày, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trình Húc nói: "Tôi sẽ giải quyết việc này, tôi sẽ liên hệ với nhà thiết kế." Anh lại nói: "Nhưng kiến trúc sư thành phố băng phải do cậu đi tìm rồi, tôi nghe nói nơi lạnh nhất của hành tinh Địa Nhiệt, có một bộ lạc có những ngôi nhà được xây dựng bằng băng dày, nhưng bọn họ không gặp khách ở ngoài, cũng không muốn ra ngoài, vậy nên cần cậu đi liên hệ."
Mã Lưu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng giải quyết!"
Trình Húc nghiêm nghị nói: "Không phải cố gắng, là nhất định phải giải quyết được! Một mình suối nước nóng, không nhất định có thể thu hút được khách du lịch, dù sao loại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, hành tinh Số 24 đã làm gần mười năm rồi, chúng ta phải tạo ra sự đặc biệt của mình, mới có thể vượt qua bọn họ được."
"Tôi biết." Mã Lưu nghiêm túc nói: "Đây chính là điều tôi đang hướng tới! Nhưng về tiền vốn vẫn còn thiếu, cho dù bây giờ tôi đã thuyết phục được một vài đội kỹ thuật có thể đợi sau khi kiếm được lợi nhuận rồi mới trả tiền công cho bọn họ, nhưng có một số vật liệu cần phải mua ở hành tinh bên ngoài, và sau khi tính đi tính lại, vẫn thiếu một khoản tiền lớn."
Trình Húc nói: "Không thể vay ngân hàng sao?"
Mã Lưu cười khổ một tiếng, nói: "Tình hình trên hành tinh của chúng ta, cậu cũng có thể nhìn thấy đó, nhà nhà đều nghèo đến mức không thể nghèo hơn nữa, các thiết bị được dùng đều là sản phẩm lỗi thời của hành tinh khác, ngân hàng sẵn lòng cho chúng ta vay tiền, cũng không có nhiều tiền như vậy. Mà số tiền nộp đơn xin từ Tổng Chính phủ, số được chấp thuận còn chưa tới 60%....."
Thật ra Trình Húc cũng hiểu tình hình mà cậu ta nói, chỉ là không ngờ tới sẽ khó khăn đến bước này. Anh suy nghĩ một lúc, hỏi: "Vậy tìm hành tinh khác để mượn tiền thì sao? Nếu như do Chính phủ ra mặt, có lẽ sẽ khả thi." Mỗi hành tinh mặc dù đều là độc lập, chỉ do Tổng Chính phủ của hành tinh Đế Quốc quản lý, nhưng thật ra giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện thường tình, Chính phủ giữa các hành tinh khác nhau cũng sẽ có nhiều loại hiềm khích, nhưng suy cho cùng muốn phát triển kinh tế, thì phải có mối quan hệ tốt với các hành tinh khác.
Mã Lưu nghe được những lời của anh, trên mặt có vẻ khó xử, nhưng vẫn nói: "Chuyện này tôi sẽ trao đổi một chút với cấp trên."
Mã Lưu trông khá trẻ, nhưng thực ra là Phó lãnh đạo của hành tinh Địa Nhiệt, anh ta còn có một người lãnh đạo trực tiếp, chính là người quản lý toàn quyền lớn nhất trên hành tinh, chức danh là Tinh Trưởng.
Sau khi hai người nghỉ ngơi xong, lại lên xe trượt tuyết quay lại con đường ban đầu. Thời tiết lạnh giá, gió Bắc rít lên, thổi tung bông hoa tuyết thành từng mảng, giữa trời đất giống như chỉ còn lại một màu, trắng xóa khiến người khác lóa mắt. Trên xe trượt tuyết hai người còn tranh thủ bàn bạc chi tiết, Trình Húc nói: "Tốt nhất có thể sau nửa tháng nữa bắt đầu khởi công, có thể khai trương trước cuối năm là tốt nhất."
Mã Lưu cười khổ nói: "Thời gian một năm, vẫn là có hơi ngắn."
"Không ngắn, có thể được."
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của anh, trong lòng Mã Lưu cũng có thêm một chút tự tin, anh ta đột nhiên cười nói: "Thật ra, anh Trình, tôi còn muốn thấy được sự thay đổi ở đây hơn anh. Sau khi tôi sinh ra, không khí ở đây đã trở nên nặng nề rồi, người sống ở đây đều giống như bị lưu đày vậy, có lúc tôi còn nghĩ, có thể hành tinh Địa Ngục còn tràn đầy năng lượng hơn ở đây một chút." Anh ta đón quyển sổ trên tay lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, "Tôi có một đoạn thời gian, cũng điên cuồng muốn rời khỏi nơi này, đến thế giới bên ngoài sinh sống. Vậy nên lúc đó tôi liều mạng học tập, thi đậu trường Đại học trên hành tinh Số 3."
Trình Húc nghe đến đây có hơi ngạc nhiên, "Đại học trên hành tinh Số 3 sao? Vậy là rất giỏi đó." Hành tinh Số 3 được gọi là "Hành tinh Đại học", ở đó có rất nhiều trường học, top 50 trường Đại học tốt nhất, trừ Học viện Quân Sự ở hành tinh Đế Quốc ra, 49 trường còn lại đều ở hành tinh Số 3. Mà toàn thế giới có nhiều người như vậy, có thể được trường Đại học của hành tinh Số 3 nhận vào, có thể nói là rất ưu tú rồi.
Khuôn mặt Mã Lưu hơi đỏ lên, hiển nhiên có chút xấu hổ, "Tôi học ở đó đến lúc tốt nghiệp, còn nhận được việc làm ở hành tinh Thương Mại, nhưng trước khi tôi sắp nhận chức, nhận được tin tức ông nội qua đời." Anh ta nói đến đây, giọng điệu có chút nghẹn ngào, "Ba mẹ tôi mất sớm, tôi lớn lên với ông nội, ông ấy đối với tôi mà nói.... là một người thân vô cùng quan trọng, mà lúc tôi nhận được tin tức, thì ông ấy đã mất gần được một tuần, mà đợi đến lúc tôi quay về, đã là nửa tháng sau..... con đường này.... thật sự quá dài rồi....."
Hệ thiên hà phương Bắc có đường đi thẳng đến bất kỳ hành tinh nào, nhưng chỉ có hành tinh Địa Nhiệt là không có, cần phải đi xe đến hành tinh Địa Ngục, rồi lại từ đó chuyển đến hành tinh Địa Nhiệt. Tuy nhiên xe lửa ba ngày mới có một chuyến, nếu như đến không đúng lúc, còn phải ở đó chờ vài ngày, thật sự rất bất tiện.
Huống hồ danh tiếng của hành tinh Địa Ngục quá tệ, người bình thường không có ai muốn đến đó dạo một vòng. Vậy nên nếu không cần thiết, thật sự không có ai muốn đến hành tinh Địa Nhiệt.
"Thật ra trước đây tôi có thuyết phục ông nội cùng tôi rời khỏi hành tinh này, nhưng ông ấy không chịu, ông nói đây là quê hương của ông. Ai cũng có thể từ bỏ hành tinh này, nhưng nhưng người lớn lên trên mảnh đất này thì không thể. Đây là những lời ông nội thường nói với tôi." Mã Lưu tháo kính, nhẹ nhàng lau khóe mắt, "Trước đây tôi không thèm để ý đến câu nói này, cho đến khi ông nội qua đời rồi, mới có thể hiểu được tình cảm ở trong đó. Vậy nên tôi mới quyết định ở lại đây, hơn nữa phải dành sự cố gắng cả đời mình để thay đổi nó!"
"Nhưng mà quá khó rồi, không có đường, không có tiền, không có tài nguyên mà hành tinh khác không thể thay thế, muốn làm được thật sự quá khó rồi. Tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng lần nào kết quả cũng không được như ý." Mã Lưu quay đầu qua, khẽ cười với Trình Húc, "Cho đến khi anh đến, tôi mới cảm thấy tôi có hy vọng."
(Chính thức ship Mã Lưu x Húc ca, thiện cảm hơn ông 7 nhiều. Người ta nhẹ nhàng tình cảm chứ khum hề toxic như ông 7 đâu)
Trình Húc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của đối phương, trong lòng có chút xúc động, anh khẽ cười dùng giọng điệu hóm hỉnh nói: "Tôi không có lý tưởng cao cả như cậu, tôi đến đây là để kiếm tiền."
"Vậy cũng không sao, chỉ cần có thể khiến hành tinh Địa Nhiệt phát triển, cho dù anh muốn cái gì cũng được."
Trình Húc dường như không chịu nổi ánh mắt chân thành của anh ta, quay đầu nhìn về hướng khác, nói: "Vậy cùng cố gắng thôi! Sau khi tôi trở về, sẽ liên lệ với kiến trúc sư đến trước. Cậu ta tốt nghiệp ở trường Đại học Kiến trúc trên hành tinh Số 3, năng lực nhất định không có vấn đề, chỉ cần cậu ta sẵn lòng đến, chúng ta xem như đã gần với thành công hơn một bước. Về vấn đề thiếu tiền vốn, cậu nhất định phải nhanh lên, nếu thật sự không được, thì áp dụng mô hình đầu tư, xem thử có thể thu hút người khác đến đầu tư không. Nhưng trước lúc đó, chúng ta cần phải để kế hoạch có một mô hình nhỏ, mới có thể làm cho người khác cảm thấy tin tưởng."
Mã Lưu đeo kính lại lần nữa, nặng nề gật đầu, "Được!"
Trên đường về nhà Trình Húc thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi sau khi đến một nơi nào đó, anh dừng xe trượt tuyết lại, sau đó đội mũ xuống xe. Sau khoảng thời gian thực nghiệm này, anh đã tìm được một chỗ liên lạc tốt nhất, là trên một ngọn đồi có độ dốc nhẹ, lúc đứng ở đó, tín hiệu liên lạc sẽ mạnh hơn một chút.
Trình Húc phải mất một chút sức mới leo lên được, quần áo mặc quá dày, hành động bị hạn chế, cho dù chỉ là việc đi lại bình thường cũng có thể tiêu hao rất nhiều thể lực, chuyện leo lên cũng khó khăn hơn. Anh hít một hơi thật sâu, mới mở máy liên lạc trên cổ tay.
Máy liên lạc là lần trước Phí Lí để lại, loại máy liên lạc này phải được ràng buộc với thông tin ID cá nhân mới có thể sử dụng, mà vì người của Quân bộ có đặc quyền có thể xin hai cái, vậy nên cái trên tay anh, vẫn là được ràng buộc với ID của Phí Lí.
Trình Húc bật nó lên, điều chỉnh màn hình sáng. Anh đợi một lúc, mới hiển thị kết nối tín hiệu thành công, sau đó chậm chạp nhận tin nhắn từ em trai Trình Cẩn.
Là một bức ảnh, đầu tiên Trình Húc mở từ trên xuống, thứ anh nhìn thấy là hình ảnh rõ ràng của thai nhi. Thai nhi trong bụng Trình Cẩn đã hơn 5 tháng, thai nhi đã thành hình, gần như có thể nhìn thấy ngũ quan. Thai nhi be bé cuộn tròn, có vẻ rất ngoan ngoãn, khiến Trình Húc không nhịn được nở nụ cười. Lại kéo xuống dưới, là ảnh Trình Cẩn tự chụp gửi qua, trong bức ảnh có em ấy và Lục Đào, em ấy cười rất ngọt ngào, mặc dù Lục Đào không cười, nhưng có thể nhìn ta biểu cảm rất dịu dàng, trong mắt thậm chí còn chứa một chút dịu dàng nữa.
Có vẻ như em trai nhỏ thật sự đang hạnh phúc.
Trong lòng Trình Húc được an ủi phần nào, cả đời này người anh thương nhất chính là em trai nhỏ của anh, đương nhiên sẽ hy vọng em ấy có thể vui vẻ hạnh phúc.
Ngón tay vuốt trên màn hình ảo, lúc bức ảnh tiếp theo được tải lên, khiến con ngươi vốn dĩ bình tĩnh của Trình Húc mở to ra.
Ngạn Thất? Hơn nữa cậu ta còn đang ..... quỳ?
Bức ảnh được chụp rất rõ ràng, sự nhếch nhác trên mặt Ngạn Thất cũng được chụp lại, bộ dạng lôi thôi lếch thếch đó, thật sự không giống người đàn ông thích để ý đến hình tượng mà Trình Húc quen.
Cậu ta trông thật không giống đang sống rất tốt.
Hơn nữa tại sao lại đang quỳ chứ?
Trái tim Trình Húc như được nhấc lên, lúc đang hoảng loạn, Trình Cẩn đã gửi một yêu cầu gọi video cho anh, Trình Húc hít một hơi, mới nhấn chấp nhận.
"Anh hai, anh nhìn thấy bức ảnh em gửi cho anh chưa ạ? Ngạn Thất đến tìm em rồi!" Video vẫn xem như mượt mà, ít nhất giọng nói của Trình Cẩn rất rõ ràng.
Cổ họng của Trình Húc lại có chút khô khốc, anh nói: "Nhìn thấy rồi."
"Sau đó cậu ta còn quỳ với em! Chính là vì muốn nghe ngóng tung tích của anh, người đàn ông này cũng quá đáng sợ rồi!" Trình Cẩn khẩn thiết nhìn anh, "Anh hai, anh có muốn để cậu ta biết được hành tung không? Nếu như anh không muốn, em sẽ nói cho cậu ta để cậu ta chết tâm, cũng sẽ không bao giờ để lộ bất kỳ thông tin nào về anh!"
Câu hỏi này lại lần nữa được đặt ra trước mặt Trình Húc, anh cho rằng bản thân sẽ kiên quyết nói "Không muốn". Những tổn thương mà Ngạn Thất gây ra cho anh, khiến anh đã đặt đối phương ra ngoài giới hạn an toàn, nhưng lại không ngờ đến, sau khi nhìn thấy bức ảnh của đối phương, sẽ trở nên mềm lòng.
Sự im lặng của anh khiến vẻ mặt của Trình Cẩn dần dần trở nên phức tạp, qua một lúc sau, mới ngập ngừng hỏi: "Anh hai, lẽ nào anh đối với Ngạn Thất thật sự....
"Đừng nói cho cậu ta hành tung của anh." Trình Húc giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngắt lời em trai nhỏ, "Anh không muốn gặp lại cậu ta nữa."
****
Hết phiên ngoại 2
Tui quyết định ship CP Mã Lưu x Húc ca, anh Húc xứng đáng với một người dịu dàng hơn. Nghe Mã Lưu có vẻ cũng giỏi nữa :3 Ông 7 tốt nhất đừng đến làm phiền, dù nhiều hồi thấy thương ổng thật nhưng cứ nhớ đến những gì ổng đã làm thì tui không tha thứ cho ổng nổi -.-
Mà lịch thi tự nhiên gấp quá, tui phải ôn thi sml nên trong vòng 1 tháng chắc phải ra 1 tuần 2-3 chương thôi, sorry m.n nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro