Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 12. Thành công của Ngạn Thất

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Phiên ngoại 12. Thành công của Ngạn Thất

Trình Cẩn và Lục Đào phải mất một lúc mới hiểu rõ thực hư của vấn đề. Ảnh hưởng của động đất đối với hành tinh Địa Nhiệt không xem là lớn, vì nơi bị động đất là ở nơi ít người sinh sống, có thể nói, trừ bộ lạc Tây Nhĩ bị ảnh hưởng lớn ra, những nơi khác không có tổn thất gì.

Mà tổn thất của bộ lạc Tây Nhĩ rất nặng nề.

Hầu hết những ngôi nhà đều bị phá hủy, tổng cộng hơn 300 người thương vong, có hơn 50 người chết, trong đó còn có lão tộc trưởng, có hơn 30 người bị thương nặng đang được cấp cứu.

Ngạn Thất được Trình Húc lái tàu vũ trụ đưa về hành tinh Đế Quốc, lúc Lí An đã lái phi thuyền lớn tới, rồi đưa những người bị thương còn lại đến bệnh viện của hành tinh Địa Nhiệt. Trình Húc đã sử dụng máy liên lạc trên phi thuyền của Ngạn Thất để liên lạc với Ngạn

Nhất, được cấp phép để sử dụng không gian gấp, sau đó mới có thể đưa cậu ta vào bệnh viện Quân Bộ trong thời gian ngắn.

Trình Cẩn vốn dĩ không biết gì về vết thương của Ngạn Thất, nhưng lúc nghe thấy Ngạn Thất bị một tảng đá lớn đập vào, cả người cũng rùng mình vì sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt, cậu nhỏ giọng hỏi: "Vậy chẳng phải là....."

Lục Đào siết chặt lòng bàn tay của cậu, nói: "Bác sĩ Điền Thất đang ở bên trong, đừng quá lo lắng cho cậu ta."

Hành lang nhanh chóng yên tĩnh lại, người của Ngạn gia hiển nhiên đã biết chuyện của Ngạn Thất và Trình Húc, vậy nên không hề tỏ ra khó hiểu nhiều. Mà cho dù là trong lòng cảm thấy hai người bọn họ không xứng đôi lắm, nhưng bây giờ Ngạn Thất vẫn đang gặp nguy hiểm, đương nhiên cũng sẽ không thảo luận về chủ đề này.

Trình Cẩn cùng anh trai đợi hai tiếng đồng hồ, đèn đỏ của phòng cấp cứu mới tắt, cho thấy ca phẫu thuật đã kết thúc.

Lúc này, thần kinh của mọi người đều trở nên căng thẳng, từng cặp mắt căng thẳng nhìn chằm chằm hai cánh cửa. Lúc cánh cửa được mở ra, mọi người đều là dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại do dự, muốn hỏi, nhưng lại sợ hãi sẽ nghe thấy tin dữ nào đó. Cuối cùng Ngạn Nhất là người lên tiếng đầu tiên: "Bác sĩ, em trai tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ nói: "Phẫu thuật rất thành công, tính mạng đã được cứu, chỉ là đôi chân sau này vẫn cần phải phẫu thuật nhiều lần, với trình độ y học hiện nay, có thể sẽ không khôi phục được sự nhanh nhẹn trước đây, nhưng việc đi lại thì không có vấn đề gì."

Chỉ vừa nghe thấy mấy chữ "Tính mạng đã được cứu", Trình Húc đã thở phào nhẹ nhõm, tia sáng trong mắt anh cuối cùng cũng khôi phục được một chút, chỉ là động tác đứng lên vẫn rất khó khăn, vẫn là Trình Cẩn đỡ anh lên, anh mới loạng choạng đứng vững được. Trình Húc chầm chậm đi tới trước mặt bác sĩ, giọng nói khô khốc khàn khàn, "Cho tôi hỏi.... bây giờ đã có thể đi thăm cậu ấy được chưa?"

Bác sĩ nói: "Bệnh nhân vẫn chưa hồi phục ý thức, đợi hai tiếng nữa đi."

Ánh mắt của Trình Húc lướt qua ông và dừng trong phòng cấp cứu, cho dù dưới góc độ của anh, hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của Ngạn Thất, anh nhẹ giọng nói: "Được." Nói xong, cơ thể mềm nhũn, lại không chống đỡ nổi nữa rồi ngất đi.

Trình Cẩn bị dọa một phen, suýt chút nữa không đỡ nổi anh mình, vẫn là Ngạn Nhất ở một bên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Trình Húc, sau đó dứt khoát ôm ngang người anh lên, nói với bác sĩ: "Xin hãy kiểm tra toàn thân cho cậu ấy."

Lúc bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Trình Húc, Trình Cẩn cuống quýt lên, trên mặt đầy sự lo lắng, qua một lúc sau mới nhớ ra: "Ba em nhất định còn chưa biết chuyện của anh em, ông xã, anh nói xem bây giờ có nên liên lạc với ông ấy không?"

Lục Đào nói: "Chắc là không cần lo lắng, nhưng anh sẽ nghĩ cách thông báo tình hình hiện tại cho bên đó."

Lúc Trình Húc tỉnh lại đã là hai tiếng sau, anh giống như bị một cơn ác mộng đánh thức, đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ vẫn vẫn đầy vẻ kinh hãi. Lúc nhìn thấy em trai nhỏ đang canh chừng mình, vội vàng hỏi: "Tiểu Cẩn, Ngạn Thất đâu? Ngạn Thất thế nào rồi?"

"Anh hai, anh đừng cử động linh tinh, trên tay anh vẫn đang treo kim dinh dưỡng đó. Đừng, đừng rút kim ra, Ngạn Thất không sao, nửa tiếng trước cậu ta đã tỉnh lại rồi, rất có tinh thần, em còn nghe thấy giọng cậu ta la hét đòi gặp anh mà." Trình Cẩn ôm bụng bầu ngăn cản anh mình cử động lung tung, lời của cậu hiển nhiên có tác dụng xoa dịu, Trình Húc đã bình tĩnh lại một chút, chỉ là dáng vẻ vẫn nơm nớp lo sợ, "Cậu ấy.... thật sự không sao chứ?"

"Bác sĩ cũng đã nói rồi, cậu ta đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, đương nhiên không sao rồi." Trình Cẩn xoay người rót một ly nước đưa cho anh, lúc đưa cho anh trai, mới phát hiện tay của anh vẫn đang run lên. Trình Húc uống một ngụm nước lớn, chậm chầm, mới nói: "Anh tưởng rằng đó là nằm mơ.... anh đi gặp cậu ấy."

Trình Cẩn nói: "Vậy đợi y tá đến rút kim cho anh, anh đừng gấp mà, em lập tức gọi ngay." Cậu có thể hiểu được phần nào về sự khẩn trương của anh mình, dù sao bản thân cũng đã từng trải qua, vậy nên Trình Cẩn vội vàng ấn chuông. Y tá nhanh chóng đi đến rút kim cho Trình Húc. Lúc vừa rút kim ra, Trình Húc lập tức nhất mền ra đứng dậy xuống giường, vội vàng đi ra ngoài. Trình Cẩn muốn đỡ anh, thì Trình Húc nói: "Anh có thể tự đi, hướng nào vậy?"

Trình Cẩn nói: "Bên này, bên này."

Bước chân của Trình Húc vẫn có chút yếu ớt, đây là vì trải qua cú sốc lớn. Trong mấy phút ngắn ngủi, anh chạy đôn chạy đáo không hề chùn bước, mà sau đó lại tự mình lái phi thuyền đưa Ngạn Thất trở về, tinh thần vẫn luôn cực kỳ căng thẳng, vậy nên cho dù anh không bị thương, nhưng chấn thương tâm lý lại không hề nhỏ. Trình Cẩn thậm chí còn cảm thấy, may là Ngạn Thất đã được cứu sống, nếu không, anh của cậu có thể sẽ sụp đổ mất.

Cậu chưa từng thấy dáng vẻ này của anh mình.

Ngay cả khi mẹ không may qua đời, anh cũng rất đau buồn, nhưng không hề đau khổ đến vậy.

Lúc anh trai hôn mê, Trình Cẩn cũng cố gắng suy nghĩ về chuyện này, cậu có chút không dám tin rằng anh trai của mình sẽ thích một tên đàn ông vừa kiêu ngạo vừa cáu kỉnh như Ngạn Thất, nhưng thực tế đã nói cho cậu, anh cậu đã yêu đối phương rồi.

Lúc đối phương đang trôi nổi trên bờ vực của sự sống và cái chết, anh cậu đã lộ ra tình cảm thật sự, không hề giả tạo chút nào.

Cuối cùng khi đến trước phòng bệnh của Ngạn Thất, nhiều người của Ngạn gia đều đã rời đi, chỉ có mẹ của Ngạn Thất vẫn đang ở bên trong. Trình Húc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người đàn ông nằm trên giường bệnh nghe thấy tiếng động, ánh mắt lập tức di chuyển qua.

Trình Cẩn có thể nhìn thấy rõ ánh sáng trong mắt của Ngạn Thất lập tức phát ra từ khe hở, sáng đến mức không giống như người đàn ông hai tiếng trước vẫn đang được cấp cứu. Mà anh của cậu sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, bước chân đã cứng lại, dường như không thể di chuyển vậy, mấy giây sau, giọng nói của Ngạn Thất mới vang lên, "Anh Húc, sao anh.... không bước vào vậy?"

Sau khi Trình Húc đi vào, mẹ Ngạn cũng khôn khéo tránh đi, đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ. Trước khi bà đóng cửa, Trình Húc còn nghe thấy tiếng Ngạn Thất vui vẻ gọi "Anh Húc" "Anh Húc", tâm trạng vốn dĩ có chút xúc động cũng biến mất ngay lập tức.

Anh trai hình như gặp nạn rồi! Suốt phần đời còn lại đều sẽ bị tên đàn ông chó này trói buộc!

Trong lòng cậu luôn cảm thấy không thoải mái lắm.

Trình Cẩn cắn môi, đuôi mắt nhận ra sự tồn tại của mẹ Ngạn, vội vàng nở nụ cười, ngọt ngào gọi một tiếng "Dì". Chị của Ngạn Môi được mệnh danh là mỹ nhân số một, bà ấy tuy không xinh đẹp bằng chị gái, nhưng cũng rất xinh đẹp, hơn nữa lại rất trẻ trung. Bà ấy nhìn bụng của Trình Cẩn, mỉm cười nói: "Tiểu Cẩn, bụng lớn như vậy rồi à? Có phải là sắp sinh rồi không?"

Trình Cẩn gật đầu: "Đến ngày dự sinh vẫn còn một tháng nữa ạ."

"Vậy là sắp rồi." Ngạn Môi sờ bụng cậu, đột nhiên nở nụ cười, "Kể ra, lúc đó chúng ta đều muốn để con làm bạn đời của Ngạn Thất, nhưng không ngờ đến, con lại kết hôn sớm như vậy, còn nó bây giờ lại như vậy."

Trình Cẩn sững sờ một lúc, có chút dè dặt hỏi: "Dì ơi, chắc không phải dì.... không đồng ý chuyện của cậu ta và anh con chứ ạ?" Tuy rằng trong lòng cậu cũng không muốn lắm, nhưng chỉ cần anh cậu thích, cậu cũng sẽ chấp nhận. Nhưng nếu như người của Ngạn gia không chấp nhận, vậy tình cảnh của anh cậu.....

"Ồ, không phải đâu." Ngạn Môi nở nụ cười với cậu, "Anh con khá tốt mà. Hơn nữa, chúng ta cũng không dám không đồng ý, đứa con đó của ta chính là một quả pháo, nếu dám ngăn cản nó, chắc nó sẽ lật ngược Ngạn gia lên mất, ta chịu không nổi đâu." Bà lộ ra vẻ "Anh con là cứu tinh của cả nhà chúng ta".

Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá."

Hai người ngồi ở cửa vừa trò chuyện vừa đợi, đợi đến khi Lục Đào và Ngạn Nhất đến rồi, mới cùng bước vào.

Trình Cẩn nhìn thấy khuôn mặt của Ngạn Thất trên giường bệnh, thật sự có chút ngạc nhiên. Người đàn ông này cũng không giống người mới được cứu thoát từ bờ vực của cái chết chút nào, trừ sắc mặt nhợt nhạt hơn bình thường một chút ra, khí sắc vẫn rất tốt, giữa lông mày còn mang một nụ cười. Chỉ là cậu ta không hề né tránh chút nào, sau khi thấy bọn họ bước vào cũng không buông tay của Trình Húc ra, giống như chỉ cần buông ra, Trình Húc sẽ bỏ chạy ngay vậy.

Trái lại là Trình Cẩn nhìn thấy bọn họ đang nắm tay lại cảm thấy có chút khó xử, lại không cẩn thận nhìn thấy môi của anh trai hơi đỏ và sưng lên, thì sợ đến mức suýt vấp ngã, Lục Đào đứng sau lưng vội vàng đỡ lấy cậu. Trình Cẩn trừng mắt nhìn Ngạn Thất một cái, không nhịn được nắm lấy tay anh trai, muốn rút nhưng không thể rút tay của anh ra khỏi lòng bàn tay của Ngạn Thất, càng không vui hơn, "Anh hai, anh cũng đã gặp rồi, bản thân anh cũng vẫn chưa khỏe, mau quay về nghỉ ngơi thôi."

Trình Húc còn chưa trả lời, Ngạn Thất lại giống như chăm sóc trẻ em nói: "Cứ ở đây nghỉ ngơi. Anh, anh kêu người kê thêm giường ở bên cạnh đi."

Ngạn Nhất có lẽ đã nhịn xuống hành động trợn trắng mắt, chỉ là khóe miệng vẫn có chút co giật, anh nói: "Em đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không thể kê thêm giường."

Ngạn Thất còn muốn nói gì đó, Trình Húc đột nhiên nói: "Bây giờ anh sẽ không đi."

Nhìn thấy dáng vẻ Ngạn Thất mặt mày hớn hở cùng vẻ mặt đầy sự hài lòng, Trình Cẩn chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, cậu nhận ra rất sâu sắc rằng, anh của cậu lần này thật sự xong rồi, dù sao trước đây anh chưa từng từ chối bất cứ điều gì của cậu. Trình Cẩn kéo tay áo của anh cậu, "Anh hai....."

Ngạn Thất bất mãn nhìn cậu, "Trình Cẩn cậu có chuyện gì vậy? Không phải đến thăm bệnh sao? Không mang trái cây hay lẵng hoa thì thôi đi, ngay cả hỏi cũng không hỏi lấy một câu sao?"

Trình Cẩn nhìn ra sự đắc ý trong sắc mặt của cậu ta, cực kỳ tức giận, nếu không phải có người lớn ở đây, thật sự muốn mắng cậu ta một câu, nhưng bây giờ chỉ có thể nén giận hỏi: "Cậu thấy thế nào rồi?"

Ngạn Thất nói: "Hai chân tàn phế, sau này đều phải dựa vào sự chăm sóc của anh Húc rồi."

"Cậu......" Trình Cẩn tức đến mức trợn mắt. Nhưng Trình Húc và Ngạn Môi lại cùng nói: "Đừng nói nhảm."

Trình Húc nói: "Em có thể chữa được."

Lúc Ngạn Thất nhìn anh, lập tức lộ ra dáng vẻ cực kỳ tủi thân, "Anh Húc, cho dù em có thể chữa được, chuyện anh đã đồng ý với em lúc nãy, chắc không phải sẽ không tính nữa chứ?" Cậu ta vừa nói vừa lắc nhẹ tay Trình Húc, tỏ ra rất đáng thương.

Những người khác đều không thể nhìn nổi nữa, Trình Húc đương nhiên biết Trình Húc đang "Thừa thắng xông lên", nhưng người đàn ông này đã cứu anh không chút do dự trước nguy hiểm, hình ảnh xương chân của cậu ta vỡ nát và chảy máu bây giờ vẫn còn hiện ra trong tâm trí anh, nỗi sợ "Sắp mất đi cậu ấy rồi" đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vậy nên lúc nhìn thấy cậu ta, Trình Húc đã mềm lòng rồi, trừ việc vui mừng vì đối phương vẫn còn sống ra, tất cả những khúc mắc trước đây đều đã biến mất rồi. Anh nói: "Vẫn được tính."

Trình Cẩn cau mày nói: "Anh hai, anh đồng ý với cậu ta cái gì vậy?"

Ngạn Thất nói to đầy tự hào: "Đương nhiên là đồng ý làm bạn đời của tôi rồi! Chúng tôi đã thống nhất, đợi sau khi tôi làm phẫu thuật xong lần thứ hai, chúng tôi sẽ đi đăng ký kết hôn!"

Mặc dù biết được mục đích của Ngạn Thất là cái này, nhưng trong lòng Trình Cẩn vẫn cảm thấy khó chịu, cậu lớn tiếng nói: "Anh hai, anh không xem xét lại một chút sao?"

Ngạn Thất dường như không chịu được nữa, nói với Lục Đào: "Thượng Tướng đại nhân, anh còn không đưa phu nhân của mình đến bệnh viện bên cạnh để sinh con sao? Tôi thấy bụng của cậu ta lớn như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ sinh đó, nếu như không chuẩn bị xong sớm, sẽ rất nguy hiểm đó."

Trình Cẩn tức đến mức trợn mắt, đang muốn nói tiếp, thì Lục Đào lại vòng tay qua eo cậu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Bây giờ sẽ đi."

****

Hết PN 12

Eo ui, không hổ là con tui, tâm trạng của tui y chang bé Cẩn, anh Húc bị cướp đi rồi, chương trước hơi cảm động chứ chương này tức nha. Trả anh Húc lại đây, kiêu ngạo thấy ghét quá đi. Ông 7 làm gì cũng thấy không thích hết trơn á, được mỗi cái đẹp với giỏi với giàu thôi à....

Mà kể mọi người nghe, hôm thứ 7 tui đi ăn hải sản xong dị ứng khắp người, đã thế lúc bắt đầu dị ứng là gần 23h rồi, trọ đóng cửa nên phải chịu đựng đến sáng. Cuối cùng chủ nhật nằm lết luôn không dịch truyện được. Sao mà tui xui thế không biết, ăn hải sản lớn lên mà giờ tự nhiên dị ứng hải sản???? Xui từ đầu tháng cô hồn tới giờ luôn á ≧ ﹏ ≦  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro