Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88. Đăng ký kết hôn

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 88. Đăng ký kết hôn

"Thiết bị của chúng tôi không phải loại tiên tiến nhất, thiết bị thử thai tiên tiến nhất có thể đo thời gian thụ thai cụ thể." Sau khi bác sĩ nam trung niên danh sách kiểm tra nhìn một lúc, đã bật chế độ trò chuyện với Trình Cẩn, lại nói: "Thể chất của cậu có lẽ không tệ, đứa bé rất ổn định, không có gì bất thường, chẳng qua để đảm bảo, ngày mai cậu vẫn là đến đây làm kiểm tra toàn diện hơn một chút."

"Ồ...." Trong lòng Trình Cẩn rối bời, lời của bác sĩ chỉ có thể nghe vào một nửa, trái lại là Trình Húc khá bình tĩnh. Anh hỏi: "Vậy về ăn uống và vận động có hạn chế gì không? Đúng rồi, có thể ngâm mình trong suối nước nóng không?"

"Tốt nhất đừng ngâm mình trong suối nước nóng." Bác sĩ rất nghiêm túc nói: "Những mặt khác, về chế độ ăn chỉ riêng canh dinh dưỡng có thể không đủ, tốt nhất phải ăn một số thực phẩm tốt, nếu như gặp khó khăn trong cuộc sống, có thể tìm ủy ban khu phố để nhận trợ cấp. Các cậu có lẽ là dân cư mới phải không? Trước đây tôi chưa từng gặp các cậu."

Trình Húc nói: "Đúng vậy, chúng tôi mới chuyển đến đây được hơn một tháng."

"Vậy thì đúng rồi." Bác sĩ mỉm cười dịu dàng, "Phúc lợi cho sản phụ của chúng tôi vẫn không tệ đâu, mỗi ngày có lẽ đều sẽ có nguyên liệu tươi ngon bổ dưỡng được chuyển đến, các cậu có thể đi làm đơn. Hơn nữa đang trong thời kỳ mang thai và sinh con, mọi chi phí khi đến bệnh viện cũng được miễn phí."

"A, vậy thật là tốt quá rồi."

Bác sĩ nhìn bọn họ, tò mò nói: "Xin hỏi quan hệ của các cậu là...."

"Anh em."

Vẻ mặt của bác sĩ tế nhị hơn một chút, "Vậy bạn đời của cậu thì sao?"

Trình Cẩn hoảng sợ một lúc, may mà Trình Húc không hoảng sợ, anh dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cậu ta vẫn chưa biết chuyện này, vậy nên cần một chút thời gian mới có thể đến đây."

"Ồ, vậy cần càng sớm càng tốt rồi, lúc sinh sản cần đối phương ký tên đó."

Sau khi nói cảm ơn bác sĩ và y tá, Trình Húc đỡ em trai nhỏ ra khỏi cửa bệnh viện. Sau khi bị gió lạnh thổi qua, lúc này cậu mới nhận ra tay của mình có chút run rẩy, cậu nhìn anh trai ở bên cạnh, không nhịn được hoảng loạn nói: "Anh hai....."

Trình Húc nói: "Trở về rồi nói tiếp."

Sau khi về đến nhà Trình Tranh cũng đã trở về rồi, đang cầm một quyển sách ngồi trước đống lửa xem, vừa nấu món trà hàng xóm tặng cho ông, cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm. Nhìn thấy hai anh em bọn họ cùng ra ngoài, ông còn có chút khó hiểu, "Muộn như vậy rồi, các con đi đâu vậy?"

Trình Cẩn đang muốn trả lời, Trình Húc đã mở miệng trước: "Hết gia vị rồi, vậy nên bọn con đến cửa hàng một chuyến ạ."

"Không mua được sao?"

"Đúng lúc hết rồi ạ." Trình Húc rất nhẹ nhàng nói dối.

Trình Tranh mím môi than thở: "Ở đây chính là điểm này không tốt, có quá ít đồ, cái gì cũng rất khó mua được."

"Là như vậy, dù sao kinh tế ở đây là từ dưới lên."

Trò chuyện được vài câu, Trình Cẩn mới bị anh trai kéo lên lầu, đợi sau khi vào phòng ngủ của mình, Trình Cẩn mới mở miệng nói: "Anh hai, tại sao anh lại nói dối ba ba ạ? Chuyện này.... không nói cho ông ấy sao?"

Trình Húc nói: "Anh hy vọng có thể nói cho ông ấy biết sau khi em quyết định xong mọi chuyện, nếu không anh sợ thái độ của ba sẽ ảnh hưởng đến em."

"Thái độ của baba ạ?"

Trình Húc nói: "Em không cảm thấy bây giờ ba đã quen với cuộc sống ở đây rồi sao? Mỗi ngày ông ấy ra ngoài trở về đều vui tươi hớn hở, giống như muốn ở đây sống nửa đời sau vậy. Hơn nữa, ông ấy không có thiện cảm với Lục Đào, chỉ cần ông ấy biết chuyện này, lời đề nghị duy nhất cho em nhất định là để em tìm một người đàn ông khác kết hôn." Giọng nói của Trình Húc dịu đi một chút, "Em chưa từng có chủ kiến gì, anh sợ em sẽ vì thái độ của ba mà đưa ra lựa chọn đi ngược với lòng mình."

Trình Cẩn nở nụ cười khổ, nhẹ giọng nói: "Em thật sự không có chủ kiến gì..." Cậu ngồi xuống, chậm rãi lấy chiếc mũ trên đầu xuống, nhẹ nhàng vỗ lớp tuyết đã tan trên đó, "Nhưng em cũng không thể làm ra chuyện như lấy đứa bé để trói buộc anh ấy cả đời. Giống như việc cưỡng hôn ban đầu, nếu để cậu bắt đầu lại, cậu nhất định sẽ không làm như vậy, cậu sẽ cố gắng giành được thiện cảm của đối phương, cho dù sẽ không thành công, cũng sẽ rút lui một chút, chứ không phải mạnh mẽ cướp đoạt những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

"Bảy năm rồi, em đã cưỡng ép anh ấy quá lâu rồi."

Trình Húc xoa đầu của cậu, qua một lúc sau mới nói: "Vậy thì tìm một người kết hôn giả đi."

Trình Cẩn sững sờ một lúc, thẫn thờ nhìn anh, "Kết hôn giả? Còn, còn có thể như vậy ạ?"

"Có thể như vậy." Dáng vẻ Trình Húc rất chắc chắn, "Từ khi ban hành nghị định này, việc cung cấp đối tượng kết hôn giả đã hình thành một ngành công nghiệp nhỏ, đương nhiên là trái pháp luật, nhưng chỉ cần hai bên ký một hợp đồng riêng, thì ai có thể tìm ra kẽ hở chứ?"

Trình Cẩn vốn dĩ còn chuẩn bị sẵn dự định tùy tiện tìm một người để kết hôn, nhưng không ngờ tới hóa ra còn có con đường có thể đi như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, "Như vậy không có vấn đề gì sao? Liệu ứng viên có khó tìm không ạ?"

Trình Húc sờ mặt cậu, khẽ mỉm cười: "Để anh xử lý, em cứ yên tâm chờ ở nhà là được."

Lời nói của anh trai giúp Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

Cách làm việc của Trình Húc rất nhanh, một tuần sau, đã mang đến một người đàn ông xa lạ. Trước đó, chuyện Trình Cẩn mang thai cũng đã được thú nhận với ba, thái độ của ba cậu quả nhiên giống như những gì anh cậu đoán, vô cùng chống cự việc cậu tìm Lục Đào tái hôn lại, mà là hy vọng cậu có thể tìm thấy một người đàn ông khác tại vùng này, sau khi nghe thấy chuyện "Kết hôn giả", cũng không có ý kiến gì khác, trái lại rất tán thành. Ông nói: "Chúng ta cũng vẫn nuôi nổi một đứa bé, sau này chính là đứa bé của Trình gia chúng ta, nhà chúng ta cũng xem như có hậu rồi."

Người đàn ông Trình Húc mang về là người bản địa, lúc vừa bước vào còn có chút rụt rè, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, ngay cả nước mũi cũng sắp chảy ra, lúc nhìn thấy Trình Cẩn thì ngẩn ra một lúc, rất nhanh đã nở một nụ cười xấu hổ. Trình Cẩn vội vã rót trà nóng, lại nhường chỗ ngồi ấm áp nhất cho cậu ta ngồi. Cậu nhóc xấu hổ ngồi xuống, sau khi uống một ngụm trà, mới mở miệng nói: "Xin, xin chào."

Trình Cẩn mỉm cười, nói: "Xin chào." Lại vội vàng mang bánh quy mình vừa nướng ra cho cậu ta ăn. Cậu nhóc nhìn thấy đĩa bánh quy, lại ngửa thấy hương vị ngọt ngào, cả mắt cũng mở to, ngập ngừng một lúc mới vươn tay lấy một miếng, ăn một cách hết sức trân trọng.

Trình Húc cởi chiếc áo khoác dày, giới thiệu: "Cậu ấy tên là Mã Viên, là thợ sửa ống nước ở thị trấn bên cạnh, năm nay vừa bước sang tuổi kết hôn."

"Mới mười tám tuổi ạ?" Trình Cẩn có chút kinh ngạc, "Cũng quá nhỏ rồi phải không ạ?"

"Tôi, tôi không nhỏ, tôi có thể đi lấy giấy đăng ký kết hôn!" Mã Viên vội vàng nói, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ khẩn trương, giống như sợ Trình Cẩn không hài lòng vậy.

"A...." Trình Cẩn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, cũng không nói gì nữa. Trình Húc ngồi xuống, giải thích: "Người kết hôn qua vài lần, đi đăng ký kết hôn lần nữa, xét duyệt sẽ nghiêm khắc hơn một chút, nếu là cậu ấy, sẽ dễ được thông qua hơn. Hơn nữa cậu ấy cũng đồng ý rồi, chờ cho đến sáu tháng sau khi em sinh con, thì đi nộp đơn ly hôn, sau này không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Cậu ấy bằng lòng ký vào bản thỏa thuận riêng, không cần sống chung, sau khi đăng ký kết hôn, chỉ cần lúc sinh con xuất hiện là được rồi."

Mã Viên vội vàng gật đầu, "Đúng, tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm chuyện gì phiền đến các anh, xin các anh hãy yên tâm."

"Kết hôn giả" đương nhiên có rủi ro, chỉ sợ đối phương không chịu ly hôn, đưa ra điều kiện cao muốn nhiều tài sản hơn, hoặc trong hôn nhân thực hiện hành vi mạo phạm nào đó, bởi vì như vậy, cho dù khởi kiện ra tòa, cũng sẽ không có kết quả gì tốt cả.

Đã có rất nhiều sự cố xã hội như vậy xảy ra.

Trình Cẩn đương nhiên yên tâm với sự lựa chọn của anh cậu, cậu nói: "Được, tôi tin cậu."

Trình Húc đi soạn một thỏa thuận riêng, để hai người đợi trong phòng khách. Trình Cẩn thấy đối phương có vẻ rất không tự nhiên, ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên đĩa bánh quy chỉ được lấy một miếng, thì nói: "Cậu ăn đi, ăn hết cũng không sao."

"Cảm, cảm ơn." Nhưng Mã Viên lại kìm lại không lấy, mà hỏi: "Vậy tôi có thể mang hai miếng về được không?" Cậu ta thấy Trình Cẩn sững sờ một lát, cứ tưởng cậu không đồng ý, vội vàng nói: "Tôi, tôi muốn đem về cho mẹ và em gái tôi ăn, nhất là em gái tôi, con bé còn chưa từng ăn món nào ngon như vậy."

Trình Cẩn nhìn vào đôi mắt trong sáng của đối phương, trong lòng có chút chua xót, khẽ cười nói: "Đợi lát nữa tôi gói lại một ít cho cậu, mấy cái này cậu cứ ăn trước đi."

Sau khi nghe thấy câu nói này, Mã Viên cuối cùng cũng ăn bánh quy lại, không biết là vì đói hay là vì bánh quy thật sự rất ngon, mà cậu ta ăn như hổ đói vậy. Trình Cẩn thấy quần áo của cậu ta có hơi xộc xệnh, nhớ đến gia cảnh của cậu ta không tốt lắm, vậy nên mới chọn bán đi cuộc hôn nhân đầu tiên của mình, trong lòng ít nhiều có chút buồn.

Trình Húc viết xong bản thỏa thuận, Mã Viên ký tên mình vào đó, sau đó hỏi: "Hôm nào đi đăng ký kết hôn vậy ạ?"

Trình Húc nói: "Ngày mai đi."

"Được, được ạ."

Trái lại là Trình Cẩn có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy sao ạ?"

Trình Húc nói: "Em đã có hơi lộ bụng rồi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt."

Trình Cẩn thì không có ý kiến gì khác, trước khi Mã Viên rời đi, Trình Cẩn gói cho cậu ta một phần bánh quy lớn, cùng với một chiếc áo len. Thấy đối phương nghi hoặc, Trình Cẩn nói: "Cái áo này là trước đây tôi đan cho ba tôi, nhưng kích thước bị nhỏ, cậu lấy mặc đi."

"Thật sao? Cái này trông ấm quá...." Trong mắt cậu thiếu niên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có chút không dám nhận lấy.

Trình Cẩn khẽ mỉm cười nói: "Ừ, bây giờ cậu mặc thử xem, ngoài trời khá lạnh, mặc cái này lên có lẽ sẽ ấm hơn một chút."

"Cảm ơn, thật sự .... cảm ơn." Mã Viên có lẽ thật sự lạnh, dù sao áo khoác của cậu ta có vẻ là không đủ ấm, sau khi cởi áo khoác ra, áo khoác lộ ra có vẻ cũng có hơi mỏng. Cậu ta dè dặt mặc chiếc áo len lên, chiếc áo len màu xám đậm mặc lên người cậu ta không ngờ lại rất vừa vặn, cũng khiến cậu ta có vẻ hơi đẹp hơn một xíu.

"Ấm quá." Mã Viên vui mừng không biết nên làm thế nào mới tốt, không dám dùng tay chạm vào, cậu ta lại nhìn Trình Cẩn lần nữa, ánh mắt đều là sự biết ơn, "Cảm ơn anh."

Được người khác cảm ơn như thế này, Trình Cẩn lại có chút không quen, chẳng qua loại cảm giác này không tệ chút nào.

Đợi sau khi Mã Viên đi rồi, Trình Cẩn hỏi anh trai, mới biết chi phí cho cuộc hôn nhân giả này cũng rất thấp, thấp đến mức khiến cậu có chút ngại. Suy nghĩ trong lòng cậu hiện hết lên mặt, Trình Húc véo má cậu, nói: "Bây giờ trước tiên hãy thu lại sự đồng tình của em đã, chúng ta cũng không kiếm được nhiều, đợi sau này ổn hơn một chút, lại bồi thường cho cậu ta một chút."

Trình Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: "Hành tinh này.... thật sự là quá nghèo khó rồi."

Trình Húc nói: "Vậy nên anh muốn cố gắng để nó phát triển lên."

Thời gian kết hôn giả đã được quyết định, trong lòng Trình Cẩn cũng không phải không dằn vặt, chỉ là mỗi khi cậu có ý nghĩ không nên có, lý trí sẽ mạnh mẽ dập tắt nó. Cậu nhắm mắt ép mình ngủ, tự nhủ rằng đây mới là lựa chọn tốt nhất, cậu không thể đã sai càng sai, như vậy mới khiến bản thân chầm chậm ngủ đi.

Ngày hôm sau anh trai đưa cậu đến văn phòng trung tâm thành phố từ sớm, Mã Viên cũng cũng đã đợi ở đó rồi. Cửa sổ làm thủ tục kết hôn của hành tinh Địa Nhiệt đều là nhân công, không giống hành tinh Đế Quốc, chỉ cần đăng ký trên mạng là được. Bọn họ đợi một lúc, mới đợi được nhân viên đến làm việc, mà người làm cũng chỉ có hai người bọn họ, vậy nên đương nhiên là bọn họ ngồi trước cửa sổ.

Sau khi hỏi bọn họ đúng là đến làm thủ tục kết hôn, nhân viên hỏi số chứng minh thư của Mã Viên trước. Số chứng minh thư là thứ mà mỗi người trên thế giới đều có, đó là mã dành riêng cho bản thân, đỡ sửa hữu từ lúc sinh ra, cho đến sau khi chết mới bị hủy bỏ.

"Vừa đủ 18 tuổi sao? Có vẻ khá thiếu kiên nhẫn nhỉ." Nhân viên nói đùa, dân số của hành tinh Địa Nhiệt ít, lòng người cũng đơn giản, không hề nghĩ đến bọn họ có thể là kết hôn giả.

Mặt của Mã Viên đỏ lên, có vẻ thẹn thùng, cũng không dám nói thêm nữa.

Nhân viên mỉm cười, lại nói với Trình Cẩn: "Hãy nói số chứng minh thư của cậu cho tôi."

Trình Cẩn siết chặt ngón tay, nói một dãy số, nhìn đối phương đang gõ bàn phím từng cái một, nhớ lại lúc đăng ký kết hôn với Lục Đào, trái tim lại đau nhói một hồi, cậu lại vội vàng ra lệnh cho bản thân phải thoát ra.

Đó không phải là ký ức tốt đẹp gì, vậy nên sẽ khiến cậu đau lòng.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, giữa cậu và Lục Đào, trừ khoảng thời gian anh trúng độc ra, trong thời gian còn lại, cũng không có đoạn ký ức tốt đẹp nào.

Vậy nên, buông tay mới là lựa chọn tốt nhất!

Hít một hơi thật sâu, lúc Trình Cẩn tưởng bản thân sẽ nghe thấy nói "Làm xong rồi", thì nhân viên lại lộ ra vẻ ngạc nhiên trước màn hình máy tính, qua vài giây sao, anh ta mới dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trình Cẩn, nói: "Trình tiên sinh, cậu không thể kết hôn lần nữa đâu."

"Tại sao?" Trình Cẩn có chút khó hiểu, ý nghĩ đầu tiên là chuyện kết hôn giả đã bị đối phương nhìn thấu rồi.

Nhân viên xoay màn hình sang phía bên cậu một chút, để Trình Cẩn có thể nhìn rõ dòng chữ trên đó, "Tìm kiếm hiển thị, cuộc hôn nhân của cậu vẫn có hiệu lực, nếu như muốn kết hôn với Mã tiên sinh, cần nộp đơn ly hôn trước sau đó được chấp thuận mới được đó."

"Có hiệu lực sao?" Trình Cẩn ngây ra, trong con ngươi tràn đầy vẻ khó tin, Trên màn hình thật sự đều là thông tin kết hôn của cậu, mà trong hàng cột vợ chồng hiển thị rõ ràng cái tên "Lục Đào". Trình Cẩn siết chặt ngón tay, run giọng nói: "Có phải là... hệ thống có sai sót không? Rõ ràng tôi đã nộp đơn ly hôn, mà tình huống của tôi, là không thể nào bị từ chối được....."

****

Hết chương 88

U là trời, cái chương dài xỉu, mà bên truyện tranh Mã Viên nhìn sao ta, tui vẫn chưa đọc mấy chương mới, tò mò ghê :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro