Chương 81. Con tin bị chọn trúng
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 81. Con tin bị chọn trúng
Chiếc xe hơi màu xanh băng đã đậu trong nhà xe, đương nhiên Trình Cẩn sẽ không lái nó nữa, trên thực tế, cậu còn chưa xin lỗi chồng vì đã tự tiện sử dụng nó, chẳng qua Lục Đào hình như cũng đã quên rồi vậy, căn bản không hề nhắc đến chuyện này, Trình Cẩn chọn tuyến đi quanh thành phố, đi thẳng đến nhà ga, mà anh trai cũng sẽ đón ba cậu đến đó để tụ họp với cậu.
Người đi tuyến đi quanh thành phố vẫn không nhiều, trên xe có một màn hình chiếu bản tin buổi sáng, Trình Cẩn không có ý định xem, nhưng bên tai vẫn nghe thấy mấy lần cái tên "Anh Địch Lạp" này. Xe nhanh chóng đến nhà ga, Trình Cẩn xách theo một ít hành lý xuống xe, thì nhìn thấy anh trai và ba cậu đã đứng đợi ở đó.
Cha con ba người gặp mặt mới thở phào nhẹ nhõm, Trình Húc xoa tóc cậu, hỏi: "Đều đã xử lý xong rồi sao?"
Trình Cẩn gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn có chút không nỡ, nhưng đang cố gắng kiềm chế loại cảm giác đó xuống.
Lục Đào đã đến bệnh viện Quân Sự, hôm nay sẽ tiến hành cuộc phẫu thuật xóa bỏ nhân cách, đợi sau khi phẫu thuật xong, thì người chồng mỉm cười chiều chuộng cậu cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đúng không? Và hy vọng mấy tháng này của cậu đã hoàn toàn tan tành, cậu thật sự không còn dũng khí để đi tiếp nữa.
Rốt cuộc cho dù cậu có cố gắng đến đâu, chồng cậu vẫn sẽ không yêu cậu.
Trình Húc nắm lấy tay cậu, nói: "Vậy thì đi thôi."
Bọn họ bước vào nhà ga, lúc này mới phát hiện số người bên trong lại không ít. Công cụ đi lại của hành tinh Đế Quốc rất nhiều, trên thực tế, tàu hỏa không phải lựa chọn hàng đầu của cư dân hành tinh Đế Quốc, dù sao đây là công cụ yêu cầu nhiều người cùng đi, so với việc cùng người khác "chen chúc", người có tiền vẫn thích không gian riêng hơn, ví dụ như trước đây, cha con Trình gia đến hành tinh khác làm việc, đều là ngồi phi thuyền của nhà họ đi, sẽ không đến để đi tàu, cho dù thông qua không gian gấp có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Vậy nên việc nhà ga bị ùn tắc là một chuyện khiến người khác rất khó hiểu.
Ở đây không chỉ ùn tắc, mà còn rất ồn ào, Trình Cẩn bọn họ đến gần mới biết được, hóa ra là xe hỏa bị muộn một chút, và có vé của một số người không biết tại sao lại không hợp lệ mà không có lý do, và có vé của một số người rõ ràng không phải lập tức khởi hành, nhưng có thể lên xe sớm.
"Cái này cũng quá kì lạ rồi phải không?" Trình Cẩn khẽ lẩm bẩm, cậu cúi đầu nhìn tờ vé trên tay, có chút do dự mà hỏi: "Có khi nào vé của chúng ta cũng mất hiệu lực rồi không ạ?"
Trình Húc nói: "Đi thử xem."
Bọn họ không dễ dàng gì chen qua được, vốn dĩ là cửa sổ của người máy thông minh soát vé, không biết từ lúc nào đã đổi thành nhân công. Trình Cẩn đưa vé của mình qua, rất lịch sự mà hỏi: "Xin hỏi vé của tôi có được đi không?"
Đối phương nhận lấy vé của cậu, quét qua máy móc, nói: "Có thể, mau vào đi."
Lối vào nhà ga bên trong được mở ra cho cậu, Trình Cẩn vui mừng, vội vàng nói: "Còn có ba và anh trai tôi."
Hai tấm vé kia cùng đưa qua, sau khi quét xong, người đó lại nói: "Hai tấm vé này không được, cứ ở một bên đợi trước đi."
Trình Cẩn sốt ruột, vội vàng hỏi: "Tại sao không thể được? Chúng tôi mua cùng nhau mà."
Người đó nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó xua tay, nói: "Đều vào đi."
Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, đìu cánh tay của ba cậu, cả ba cùng nhau bước vào trong. Âm thanh bên ngoài trở nên càng ồn ào hơn, đợi đến khi vào bên trong một chút mới yên tĩnh hơn, Trình Cẩn nói: "Chúng ta cũng quá may mắn rồi, lại có thể vào sớm hơn."
Trình Tranh khẽ "Ừ" một tiếng, nhưng Trình Húc lại nhận thấy có chút không ổn, ánh mắt của anh quét qua một vòng xung quanh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của một nhóm hành khách đang lên tàu, trong đầu lóe lên những nghi ngờ, nhưng nhất thời lại không cách nào giải thích rõ được cảm giác kì lạ đó.
Thời gian khởi hành trên vé vẫn chưa đến, nhưng bọn họ lại có thể lên xe trước, đợi sau khi ngồi trên xe hỏa, Trình Cẩn mới phát hiện ở đây đã hết chỗ ngồi. Bọn họ không dễ gì mới tìm được ba chỗ ngồi cạnh nhau, nửa đường đã nghe thấy giọng nói oán thán hoặc vui mừng của rất nhiều người, đợi sau khi ổn định chỗ ngồi, Trình Cẩn lấy ra nước ấm để ba cậu uống thuốc, một bên nói: "Hôm nay thật là kỳ lạ quá, cũng không phải ngày nghỉ, tại sao có nhiều khách du lịch đến vậy nhỉ?"
Trình Húc cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Trình Tranh uống thuốc xong, hỏi: "Húc Nhi, có phải con có phát hiện gì không?"
Trình Húc nói: "Dọc đường đến đây con nghe thấy họ tán gẫu, tuyến đường của một số người căn bản không nên ngồi chung một chuyến tàu. Hơn nữa, ba à, ba có nhận ra khuôn mặt quen thuộc nào không?"
Trình Tranh từ sau khi phá sản rất hiếm khi tiếp xúc với người khác, lúc trên đường đến đây cũng cố ý cúi đầu, vậy nên không hề quan sát xem xung quanh có người quen hay không. Sau khi ông nghe thấy câu hỏi này, không tự nhiên lắm mà nhúc nhích một chút, nói: "Ta không để ý."
"Con đã để ý rồi." Trình Húc cau mày trở nên căng thẳng, "Hai vị phu nhân đối diện theo đường chéo, chính là hai vị phu nhân của Tề gia, người trung niên ở bên đó, là một nhân viên của Bộ Tài chính, còn có vị khách ngồi ghế số mười của toa xe này, là giám đốc của Bộ Giáo Dục...." Anh nói liên tiếp bảy tám cái tên, đều là người có qua lại trước đây. Trình gia trước đây cực kỳ giàu có, những người họ qua lại không phải có tiền thì là có quyền, mà người mà anh tính qua, cơ bản đều là người có quyền thế, nếu không chính là người nhà của bọn họ.
Giờ thì ngay cả Trình Cẩn cũng nhận ra có gì đó không ổn, "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cho dù là hành tinh Đế Quốc, cũng không có tình huống nào quan chức đi khắp nơi cả...." Dân số của hành tinh Đế Quốc không xem là quá nhiều, vì để duy trì toàn bộ tinh hệ, thật ra có rất nhiều bộ phận đều không được thành lập trên hành tinh Đế Quốc, vậy nên nói ở đây gặp được tám người trên mười người là người có tiền rất bình thường, nhưng người có quyền lại rất ít. Mà toa tàu này, lại có nhiều như vậy.
Trình Húc nói: "Bao gồm cả em, thật ra thân phận cũng không bình thường."
Trình Cẩn ngẩn người, "Em ạ?"
"Đúng, trước khi đơn ly hôn chưa được thông qua, trong thân phận của em, chức danh hiển thị vẫn là 'Thượng Tướng Phu Nhân'." Trình Húc càng nói càng nghiêm túc.
Trình Cẩn đờ đẫn mà nói: "Vậy cũng quá kì lạ rồi phải không? Chúng, chúng ta có phải là đã rơi vào trong bẫy gì rồi không? Hay là chúng ta xuống xe đi ạ?"
"Không kịp nữa rồi." Trình Húc chậm rãi lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, "Xe lửa đã khởi động rồi."
Chuyến tàu thật sự đã khởi động, Trình Cẩn nhìn thấy phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng chợt lạnh lẽo, giọng cậu run rẩy nói: "Làm sao đây ạ? Em, em..... nếu như chúng ta vừa nãy không lên sẽ thì tốt rồi....."
"Cũng vậy thôi." Trình Húc đè thấp giọng nói, "Hai người có thể không để ý, lúc chúng ta từ bên ngoài tiến vào nhà ga, không hề thấy bất kỳ ai ra ngoài."
Trình Tranh cũng trở nên hoảng sợ, "Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Thật ra không chỉ có Trình Húc phát hiện dị thường, cũng có những người khác đã phát hiện dị thường, nhất là khi biết điểm đến của những người xung quanh đều khác nhau, không ít người bắt đầu trở nên ồn ào, nhân viên của Bộ Tài chính càng lớn tiếng nói: "Nhân viên tàu! Nhân viên tàu! Có nhân viên tàu không vậy! Tuyến đường của chúng tôi có phải là xảy ra trục trặc gì không? Tôi muốn đi đến hành tinh Số 17, các người bây giờ rốt cuộc là muốn đi đâu vậy?"
"Tôi muốn đi đến hành tinh Số 8!"
"Tôi muốn đi đến hành tinh Số 53, ngược hướng với các người mà!"
Càng ngày càng có nhiều người trở nên ồn ào, không chịu yên phận ngồi vào chỗ của mình, mà bắt đầu đi tới đi lui. Trình Cẩn nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng hoảng sợ hơn, nhưng may mắn là có ba và anh trai ở bên cạnh cậu, khiến cậu không bơ vơ lắm. Lúc đám đông đang ồn ào nhất, bộ đàm trên tàu phát ra một tiếng điện, tiếp đó một giọng nam vang lên: "Mọi người, xin hãy bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh."
Mọi người im lặng vài giây, nhân viên của Bộ Tài chính vẫn là người mở miệng đầu tiên: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh là ai? Người phát thanh vốn dĩ là một giọng nữ ngọt ngào. Các người có phải cố ý muốn tập hợp bọn tôi lại không?"
Anh ta vừa nói xong, người khác đều trở nên hoảng sợ. Giọng nói trong đài dừng một lát, rất nhanh lại nhẹ nhàng cười, "Không sai, các người chính là danh sách được lựa chọn đặc biệt. Xin hãy bình tĩnh, ngồi ở vị trí ngồi nghỉ ngơi một lát, hai tiếng sau, chúng ta sẽ đến nơi."
Sĩ quan lớn tiếng nói: "Đến nơi gì chứ? Các người muốn đưa bọn tôi đi đâu? Còn có, các người rốt cuộc là ai?"
Đối phương nói: "Chúng tôi là thuộc hạ của Anh Địch Lạp đại nhân anh minh."
Ngay khi cái tên Anh Địch Lạp được phát ra, không còn mang đến cho mọi người sự tin tưởng và an toàn nữa, mà là khiến đám đông lần nữa trở nên náo loạn. Trình Cẩn lúc đầu vẫn có chút không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến những gì Lục Đào đã nói đêm qua.
Anh Địch Lạp là kẻ đứng đầu cuộc thí nghiệm trên người, hơn nữa ông ta còn trốn thoát rồi!
Vẻ mặt của nhân viên thay đổi, rất nhanh đã đón được mấu chốt trong đó, "Chúng tôi là.... con tin của các người sao?"
Giọng nam trong đài phát thanh vui vẻ cười nói: "Đúng là như vậy, xem ra đầu óc của Phỉ Lợi Phổ tiên sinh rất thông minh. Vậy nên nếu mọi người đã biết tình hình của mình, thì nên ngoan ngoãn một chút. Mọi người hãy yên tâm, chúng tôi không có ý định làm bị thương mọi người, chỉ là muốn dùng mọi người trao đổi một thứ như vậy mà thôi."
"Thật tồi tệ, chúng ta vậy mà bị lừa rồi!"
"Sớm biết đã không nên vội vàng lên xe rồi, tôi muốn xuống xe!"
"Sao có thể không làm bị thương bọn tôi chứ, các người ngay cả thí nghiệm trên người cũng dám làm mà!"
"Chúng ta có khi nào cũng sẽ bị đưa đi làm thí nghiệm không? Tôi sẽ hợp nhất với quái vật nào đó sao? Lẽ nào là những con bọ xấu xí đó sao?"
Đám đông lại ồn ào trở lại, hơn nữa còn khủng khiếp hơn lần trước, còn xen lẫn những tiếng gào khóc của những phu nhân nhát gan. Nhân viên Phỉ Lợi Phổ đột nhiên lớn tiếng nói: "Mau! Mau ngăn xe tiến vào không gian gấp! Chúng ta vẫn còn cơ hội chạy thoát!"
Giọng của anh ta gầm lên rất lớn, những người ở xung quanh nghe được, lập tức hỏi: "Làm sao để ngăn cản?"
Phỉ Lợi Phổ đã xé bỏ chiếc cà vạt khiến bản thân trông rất trang nghiêm, vừa ở bên cửa sổ tìm kiếm xung quanh. Trình Húc đã hiểu rõ ý định của anh ta, nói: "Tìm búa cứu sinh đập vỡ cửa sổ xe!"
Tài có thể vào không gian gấp được chế tạo với độ chính xác, mà vì để đề phòng tai nạn, bản thân nó có một hệ thống tự cứu, tức là khi phát hiện thân xe có bất kì tổn thương gì, thì không cần thao tác bằng tay, đã có thể khiến xe tự động dừng lại. Cửa sổ kính của xe cực kỳ chắc chắn, có khả năng chống đạn, nhưng cũng vì để đề phòng những sự cố đặc biệt, vạy nên sẽ trang bị búa cứu sinh, mà chiếc búa nho nhỏ đó được làm bằng chất liệu đặc biệt, tình cờ là kẻ thù của cửa sổ kính, cho dù là một phu nhân sức lực yếu ớt, chỉ cần cầm loại búa đó, cũng có thể đập vỡ cửa sổ kính.
Để đề phòng có người cố tình đập vỡ cửa sổ, ngoài việc ban hành các đạo luật nghiêm trọng và khoản bồi thường khổng lồ ra, vị trí đặt búa cứu sinh cũng tương đối cao, còn cần phải nhập thủ công mật khẩu gồm mười chữ số được đính kèm ở bên cạnh mới có thể mở hộp bên ngoài.
Phỉ Lợi Phổ đã tìm được vị trí của búa cứu sinh trước một nước, anh ta trực tiếp bước lên ghế, mở hộp nhật mật khẩu, nhanh chóng lại bình tĩnh mà nhập mật khẩu. Mọi người cũng không ồn ào nữa, mà đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh ta, mắt thấy anh ta sắp nhập xong con số cuối cùng, cùng với một tiếng vang lên, cả người anh ta lắc lư, bộ tây trang chất lượng vô cùng tốt bị máu tươi màu đỏ thấm đẫm, mà vẻ mặt anh ta cứng đờ, ngón tay dừng ở không trung vài giây, sau đó cả người ngã xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Anh ta ngã xuống đất, lộ ra ngũ quan khá anh tuấn, vị trí trái tim có máu tươi không ngừng trào ra, hai mắt anh ta mở to, nhưng bên trong không có một chút tức giận nào.
Trong đám đông đứng xem xung quanh phát ra những tiếng la hét chói tai.
****
Hết chương 81
Trời mé, căng muốn đứt dây thần kinh luôn. Thấy tiếc cho anh nhân viên Phỉ Lợi Phổ ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro