Chương 8. Uống rất ngon
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả : Vân Gian
Dịch : Rắn Nước Nhỏ
Chương 8. Uống rất ngon
Ngải Tuyết cũng không ngạc nhiên khi nghe cậu nói, ngược lại còn khẽ cười nói: "Tôi cũng vừa đoán ra rồi." Anh ta nghiêng đầu nhìn Lục Đào đang ngồi trên giường, "Ông bạn già của tôi có vẻ vì chúng ta nói chuyện quá lâu mà sắp mất kiên nhẫn rồi."
Trình Cẩn nhìn qua Lục Đào, chồng cậu đúng là có vẻ hơi mất kiên nhẫn, từ sau sau anh ấy mất trí nhớ, khuôn mặt luôn nghiêm nghị bây giờ lại xuất hiện rất nhiều biểu cảm, cả người trở nên có sức sống hơn nhiều.
Nhưng Trình Cẩn vẫn chưa quen lắm.
Đi đến bên giường bệnh, Trình Cẩn đối với ánh mắt bất mãn của Lục Đào, vô thức mà xin lỗi, "Xin lỗi, có phải là đợi quá lâu rồi không?" Nhưng hỏi xong câu này cậu lại thấy không hợp lý, suy cho cùng Lục Đào chưa bao giờ phải chờ đợi cậu cả.
Trước nay cậu đều muốn theo đuổi đối phương, nhưng lại dùng sai cách, ngược lại đẩy đối phương càng ngày càng xa.
Điều làm cậu ngạc nhiên là, lúc này Thượng Tướng Lục Đào đã dùng một giọng rất tủi thân nói: "Đúng là chờ đợi lâu rồi" Anh đưa tay nắm lấy tay áo của Trình Cẩn, còn lay qua lay lại, "Không phải là nói sẽ đến sớm thăm anh sao? Kết quả là người bước vào không phải là em, với lại canh đâu rồi?"
(Tui nghi ngờ anh là hàng fake, Lục Đào lạnh lùng mà tủi thân nắm tay áo người ta làm nũng, muốn xỉu do cute với hãi hùng, cơ mà tui thích món hàng fake này, khỏi đổi cũng được.)
Phản ứng của anh làm người khác líu lưỡi không nói nên lời, Trình Cẩn tròn mắt kinh ngạc, trái lại Ngải Tuyết lại cảm thấy khung cảnh này rất thú vị, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý. Trình Cẩn bị lay lay tay áo hai lần, cả mặt đều đỏ bừng lên, chân tay lúng túng lấy những thứ mà mình mang theo ra, "Em có đem theo canh, bây giờ có thể ăn." Cậu bắt đầu mở nắp, bởi vì có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Đào, cho nên ngược lại cậu còn căng thẳng hơn so với lúc đem canh của người khác thành canh của mình để lừa Lục Đào.
Lúc nắp được mở ra, hương thơm của canh cá được lan ra, màu sắc trắng đậm khiến người khác phát thèm. Trình Cẩn đưa một cái muỗng tới, "Anh nếm thử xem, không chắc là sẽ ngon, vẫn còn hơi nóng, anh nhớ thổi một chút rồi hãy ăn." Cậu đột nhiên nhớ tới Ngải Tuyết còn đang đứng một bên, vội vàng hỏi: "Thụy Cách Nhĩ tiên sinh, ngài, ngài muốn ăn sao?"
Ngải Tuyết vốn dĩ không muốn ăn thử, nhưng nhìn thấy bộ dạng bảo vệ đồ ăn của người bạn nối khố, bèn xấu xa nói: "Thật sự có thể nếm thử sao? Vậy thì tôi thật sự rất vinh dự! Cảm ơn ngài, Trình tiên sinh."
Trình Cẩn có hơi bất ngờ, cậu nói: "Không cần, không cần khách sáo." Thật ra cậu chỉ hỏi khách sáo một chút, suy cho cùng nhìn Ngải Tuyết cũng không giống người sẽ ăn lung tung, không ngờ anh ta thật sự muốn nếm thử. Nhưng lời đã nói ra, cậu cũng không thể thu hồi, chỉ có thể cảm thấy may mắn khi nấu canh đủ nhiều. Mà cậu vui vẻ, nhưng Thượng Tướng Lục Đào lại có vẻ không được vui lắm, nhìn chằm chằm vào động tác Trình Cẩn đưa canh cho Ngải Tuyết, hai mắt ngập tràn sự lên án, còn mang theo một chút đau lòng, mỗi một thìa canh mà Trình Cẩn múc lên, ánh mắt của anh lại nhìn theo, Trình Cẩn vốn dĩ muốn múc nhiều hơn, nhưng bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy, khiến cậu có cảm giác như đang giành đồ ăn của trẻ con vậy, nên khó mà múc tiếp được, cuối cùng chỉ múc cho Ngải Tuyết nửa chén.
Người đàn ông tóc vàng dịu dàng cười, trong mắt tràn đầy hứng thú. Trình Cẩn có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Hai người, hai người nếm thử xem..."
Nước canh đặc sệt màu trắng được hai người uống gần như cùng lúc, chỉ một giây sau, hai người đàn ông này lại đồng thời nói ra hai từ "Uống ngon". Trình Cẩn có chút không dám tin, lúc nhìn Lục Đào, trái tim lại khe khẽ rung động, "Thật sự....uống rất ngon sao?"
Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ, khi đó cậu muốn học nấu ăn, chỉ vì muốn nghe chồng khen mình bằng hai từ này. Chỉ là khi đó cậu không được ngay thẳng, lại không có nhẫn nại, cuối cùng trái lại tự chuốc lấy thất bại.
Lục Đào gật gật đầu, lại uống hết bát canh thứ hai, "Thật sự uống rất ngon!"
Ngải Tuyết cũng cười nói: "Đúng là uống rất ngon, tài nghệ nấu ăn của Trình tiên sinh thật tuyệt!"
Anh ta thử xong canh, nhìn thấy Lục Đào đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt đề phòng, trong lòng cười phá lên, nói: "Được rồi, tôi có lẽ nên đi rồi, dù sao tôi ở lại đây, Thượng Tướng đại nhân có vẻ không bằng lòng cho lắm."
Trình Cẩn vội vã nói: "Sao, sao có thể..."
"Tôi có thể cảm nhận được." Ngải Tuyết cười hớn hở nói, "Mặc dù bây giờ Thượng Tướng đại nhân không nhớ ra tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy so với trước kia đáng yêu hơn nhiều."
Trình Cẩn ngẩn ra, tiếng chuông trong lòng reo lên liên tục, "Đáng, đáng yêu?"
"Đúng vậy, đáng yêu." Ngải Tuyết vẫy tay với Lục Đào, "Tôi đi trước đây, lão cộng sự, lần sau lại đến thăm cậu."
Lục Đào khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn anh ta. Ngải Tuyết cũng không để bụng, vừa đi ra ngoài được mấy bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại dừng bước, "Đúng rồi, Trình tiên sinh, nếu như Thượng Tướng đại nhân xuất viện rồi, tới lúc đó tôi đến nhà để thăm hỏi, có được không?"
Trình Cẩn vội vã gật đầu, "Đương nhiên là được!"
Đợi người đi rồi, Lục Đào giống như cảm thấy nguy cơ được giải trừ, động tác uống canh cũng dần chậm lại, vừa nhẹ nhàng vừa nhã nhặn. Thật ra Lục gia cũng là người "bản địa" trên hành tinh Đế Quốc, nhưng không lâu đời bằng Thụy Cách Nhĩ gia, cũng không có địa chỉ thường trú. Danh hiệu của nhà bọn họ biến mất kể từ lúc ông nội của anh qua đời, hai bà cháu anh ở lại bị biến thành dân thường, nếu Dư Ngạch không đủ thì sẽ bị trục xuất, cho đến sau này, khi Lục Đào trở thành một sĩ quan, mới không phải chịu sự giới hạn của Dư Ngạch.
Vì vậy nên từ nhỏ Lục Đào đã học được lễ nghi rất tốt, ngay cả khi ngồi trên giường uống canh, trên người anh vẫn có một loại khí chất khiến người khác không thể xem thường. Đợi anh uống xong canh, lại trở về hình tượng vui vẻ hoạt bát sau khi mất trí nhớ, "Tại sao lại đồng ý cho cậu ta đến nhà?" Anh ấy chợt nhíu mày, bộ dạng rất đề phòng, "Có phải em muốn ngoại tình không?"
(Nghe xong tỉnh ngủ, hỏi kì vậy Đào -.- )
Trình Cẩn vốn dĩ đang thu dọn hộp giữ nhiệt, nghe thấy mấy câu nói này, đến cả thìa cũng bị hất rơi, gương mặt trở nên đỏ bừng, "Em không có!" Lại nói: "Trung Tướng Thụy Cách Nhĩ nói muốn đến nhà, muốn đi thăm anh, không liên quan đến em."
"Nhưng anh không có đồng ý."
"Nhưng người ta đã chủ động đề cập, từ chối là hành vi không tốt đúng không?" Trình Cẩn cuối cùng cũng dọn xong đồ đạc, gương mặt vẫn còn rất đỏ, "Hơn nữa sao anh biết được từ 'ngoại tình'? " Cậu thầm nghĩ trong lòng, nếu như nói có một trong hai người ngoại tình, vậy người đó là Thượng Tướng Lục Đào mới đúng chứ?
Suy cho cùng, dù tình yêu của cậu đối với chồng đã không thể cứu vãn được nữa, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dây dưa với một người đàn ông nào khác, cho dù giống như "Độc thủ không khuê"* dài đằng đẵng.
(*Độc thủ không khuê: người chồng luôn ở ngoài, người vợ sống một mình trong cô đơn. Theo KM查询 )
Lục Đào mở màn hình sáng của mình ra, trong màn hình lớn, có thể nhìn thấy các câu hỏi mà anh ấy đã tìm kiếm. Trình Cẩn nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, càng xem càng thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì những tìm kiếm của Lục Đào toàn là về hôn nhân và tình yêu.
——Luật Hôn nhân của Hành tinh Đế Quốc.
——Nguyên nhân kết hôn bảy năm mà vẫn chưa có con?
——Ngoại tình là gì?
——Đặc điểm của ngoại tình là gì?
——Hành động như thế nào khiến bạn đời cảm thấy hài lòng?
Phía sau có lẽ mục tự động đề xuất rồi được nhấp vào, trở nên càng ngày càng trở nên đồi trụy, ví dụ như "Cách làm tình tốt nhất", "Điểm nhạy cảm của người tiến hóa ở đâu", còn có "Người tiến hóa là gì" ,.... Mặt Trình Cẩn càng ngày càng đỏ, cuối cùng xấu hổ quay mặt qua hướng khác, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại xem những thứ này...."
"Bác sĩ nói, hiện tại anh đang bị bệnh, trong đầu không có bao nhiêu kí ức, vậy nên cần phải học hỏi." Anh nói một cách vô cùng chính đáng, vì để đưa ra ví dụ còn cầm món đồ ở bên cạnh lên, hỏi Trình Cẩn, "Cái này gọi là gì?"
Trình Cẩn ngơ ngác, "Vô Thủy quả." Đây là một loại quả mọng nước, thật ra bên trong chứa đầy nước trái cây, hơn nữa rất ngọt, hầu hết mọi người đều rất thích ăn loại trái cây này.
Lục Đào nói: "Em xem, em biết loại trái cây này gọi là gì, nhưng anh thì không biết." Anh nhấn vào màn hình sáng của mình, "Phải thông qua sau khi tra cứu mới biết được. Mặc dù chỉ bị bệnh từ sáu đến tám tháng, nhưng anh cũng không thể sống qua ngày khi đầu óc trống rỗng được, anh phải học hỏi. Mà thư ký của anh.......nghe nói là thư ký của anh, Phí Lí nói anh bây giờ không phải ra chiến trường, cấp trên đã cho anh nghỉ phép tám tháng được trả lương, vậy nên sắp tới anh sẽ cùng em trải qua rất nhiều điều trong cuộc sống, vì vậy anh phải học lại từ đầu làm thế nào để sống cùng em." Anh lại bổ sung thêm một câu, "Ý nghĩa của câu nghỉ phép được trả lương cũng là Phí Lí giải thích cho anh nghe, nếu không anh không cách nào hiểu được, dù cho anh có thể nói ra."
Trình Cẩn mở to mắt, Lục Đào đưa ra kết luận, "Vậy nên, hiện tại em vẫn cảm thấy anh không nên xem những thứ này sao?"
Trình Cẩn hoàn toàn bị lời nói của anh thuyết phục, người đàn ông lại nhướng mày, "Hay là còn một số thứ khác em có thể dạy anh?"
Anh dùng giọng điệu trầm thấp đầy ám muội, bởi vì âm thanh này có từ tính quá mạnh, tai Trình Cẩn vừa nghe được liền đỏ lên, quả là có tác dụng trêu ghẹo người khác, khiến khuôn mặt cậu rất nhanh lại đỏ lên.
Thế là cả ngày hôm đó, hầu như Trình Cẩn đã dành hết thời gian để "giải đáp thắc mắc" cho Lục Đào. Sau đó lại trải qua nụ hôn tạm biệt khiến cậu đỏ mặt rung động. Trình Cẩn ngồi trên xe buýt về nhà, buổi tối liền bắt đầu làm bộ lễ phục đắt tiền kia.
Thể chất của Thượng Tướng Lục Đào rất tốt, sau khi ở lại bệnh viện một tuần, ngoại trừ việc không có chút kí ức nào, thân thể cũng không có vấn đề gì, cuối cùng nhận được thông báo có thể xuất viện. Ngày anh ấy xuất viện, bà nội cũng đến, bà có mong muốn mãnh liệt đưa anh về nhà cũ, nhưng mà Lục Đào không chịu, bà ấy cũng không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn cháu trai đi theo Trình Cẩn ra ngoài.
Trình Cẩn đã bán hết những thứ có giá trị của bản thân, vậy nên không có phương tiện di chuyển, nhưng rất may là Phí Lí cũng có đến, và anh ta đã lái xe đến đây. Đem tất cả hành lý để vào cốp xe, Trình Cẩn áy náy cảm ơn và xin lỗi, "Cảm ơn ngài, nếu không phải ngài đặc biệt đến, bọn tôi về nhà sẽ phiền phức hơn."
Phí Lí liếc nhìn người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế sau, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cái này cũng không có gì, đây vốn dĩ là trách nhiệm của tôi."
Trình Cẩn có chút tò mò, "Anh ấy nghỉ phép rồi, anh vẫn phải đi làm sao?"
Phí Lí giống như đã nghe thấy cái gì rất thú vị, nhịn không được mà cười lên, "Đương nhiên là cần rồi, Trình tiên sinh." Anh dừng một chút, đột nhiên nói: "Thực ra, hơn ba tháng trước, Thượng Tướng đại nhân đã yêu cầu tôi đặt mua một chiếc xe."
Trình Cẩn khó hiểu nhìn anh.
Phí Lí nói: "Là một chiếc ô tô riêng."
Hành tinh Đế Quốc có ba loại biển số xe, một loại được dùng cho xe giao thông công cộng, một loại được dùng cho xe quân sự, còn một loại được dùng cho cá nhân. Lục Đào có danh hiệu, lại là cấp độ Thượng Tướng, anh ấy đã có xe và phi thuyền nhỏ riêng, nhưng chúng đều là xe có biển số quân sự, nói một cách chính xác là chỉ có anh ấy mới được sử dụng, không thể để người khác sử dụng, và tương tự, anh ấy cũng không thể sở hữu xe riêng.
Sau khi nghe lời giải thích của anh ta, Trình Cẩn đã vô cùng sửng sốt.
Phí Lí dường như cảm thấy cũng hơi khó mở miệng, do dự một lúc thì vẫn nói: "Mười ngày trước chiếc xe đó đã được giao đến rồi, bởi vì Thượng Tướng đại nhân không nói muốn tặng cho ai, nên tôi vẫn chưa biết giải quyết thế nào. Bây giờ Trình tiên sinh nếu đã thấy có chút bất tiện, tôi đang nghĩ, trước tiên có thể đặt xe ở nhà của ngài và Thượng Tướng đại nhân hay không?"
Thư kí tiên sinh tuyệt đối là có lòng tốt, nhưng Trình Cẩn lại thấy rất khó chịu trong lòng.
Dựa vào sự chán ghét trước kia của Lục Đào đối với cậu, cậu ấy đương nhiên sẽ không ảo tưởng chiếc xe đó là đặt để tặng cho cậu.
Nhưng lại có thể tặng cho ai nữa?
"Được, cảm ơn." Trình Cẩn có chút thất thần, mím mím môi, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Phí Lí tiên sinh, ngài cũng không biết là tặng cho ai sao? Trong lòng ngài.... không có.... ứng cử viên nào sao?" Lục Đào không yêu cậu, nhưng có khả năng sẽ yêu người khác, Trình Cẩn đã sớm nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần rồi. Nhưng mà tới lúc đối diện với nó, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt của Phí Lí dần dần bình tĩnh lại, giọng điệu rất bình thản, anh ta nói: "Tôi không biết, xin lỗi, Trình tiên sinh."
*****
Hết chương 8
Cứ nhắc tới quá khứ là lại làm con tui đau lòng, nghĩ mà tức á. Cơ mà chương này có thể thấy 6-8 tháng tới Đào sẽ học được nhiều thứ đen tối lắm đây, hehe)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro