Chương 79. Quà của bà nội
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 79. Quà của bà nội
Nơi bà nội sống là một khu biệt thự kiểu cũ, nơi đó đều là những khu nhà tầng đơn lẻ, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi căn nhà khá xa, căn gần nhất cũng hơn một cây số. Chẳng qua trái lại, môi trường vô cùng tốt, trên đường đi Trình Cẩn đã nhìn thấy những chiếc lá khô héo và vàng trải dài trên mặt đất, kéo dài về phía xa, giống như một cuộn tranh vậy.
Thời tiết đã có chút lạnh rồi, lúc Trình Cẩn xuống xe đã rùng mình một cái, sau đó vội vàng cầm hai hộp quà bấm chuông cổng. Một lúc sau, cậu nhìn thấy gương mặt của bà nội trên màn hình điện tử ở cổng, vội vàng nở một nụ cười với bà, "Bà nội, là con."
Cánh cổng sắt được mở ra, Trình Cẩn chạy mất mấy phút mới chạy vào trong nhà. Diện tích ngôi nhà mà bà nội ở cũng rất lớn, ở đây xem như nơi ở cũ của Lục gia, đã ở tổng cộng bốn đời, có lẽ vì từng được sửa sang, vậy nên từ bên ngoài nhìn vào, không hề có vẻ cũ kỹ.
Nhưng vừa bước vào bên trong, đã có thể cảm nhận được bầu không khí cổ kính.
So với nội thất làm bằng vật liệu mới, bà nội dường như càng thích nội thất làm bằng gỗ hơn, đồng thời đều được sơn màu đỏ thẫm. Sau khi vào nhà có bàn thờ ở hướng Đông Nam, bên trong có thờ tượng thần của một vị là Quan Âm Bồ Tát. Trình Cẩn không tin vào bất cứ tôn giáo nào, thậm chí còn cảm thấy những thứ này rất hư ảo, nhưng sau khi hiểu chuyện, cậu đã có một cảm giác kính trọng trong lòng với các vị Thần Phật, đặc biệt là vị Phật mà bà nội tin vào, vậy nên sau khi cậu nên, đầu tiên học động tác thường ngày của bà nội, chắp tay cúi đầu trước bức tượng, mới nói: "Bà nội, gần đây cơ thể bà vẫn khỏe chứ ạ?"
"Không tệ lắm." Sắc mặt bà nội thản nhiên, giọng điệu lại không lạnh, nhưng cũng không nhiệt tình, "Sao cậu đột nhiên lại chạy tới đây vậy?"
"Dạ, chỉ là để mang đến cho bà một chút đồ thôi ạ." Tuy rằng đã làm hòa, nhưng Trình Cẩn vẫn không quen với việc ở một mình với bà nội quá lâu, vậy nên vội vàng mở đồ mình mang đến ra, "Đây là bánh quy con tự nướng và một phần bánh kem nhỏ, đây là khăn choàng mà con đan cho bà, nếu bà ra ngoài choàng lên sẽ ấm hơn. Còn có cái này...." Cuối cùng Trình Cẩn cũng trịnh trọng mở chiếc hộp đựng Dạ Minh Châu, sau đó đưa đến trước mặt bà cụ, "Đây là đồ Lục Đào muốn tặng cho bà, anh ấy tạm thời không có thời gian đến, vậy nên con giúp anh ấy mang đến đây ạ."
"Nó tặng ta à?" Bà nội đưa tay ra lấy viên Dạ Minh Châu từ trong hộp ra, xem xét cẩn thận, khó hiểu nói: "Nó tặng ta thứ này làm cái gì? Hào nhoáng nhưng vô dụng, một chút tác dụng cũng không có, cho dù dùng để làm nguồn sáng cũng chê nó không đủ sáng. Tiểu Đào chắc hẳn là biết ta không thích loại đồ này." Bà ấy nhìn Trình Cẩn, có chút nghi ngờ, "Đây có thật sự là thứ nó muốn tặng cho ta không?"
Trình Cẩn bị bà ấy nói đến mức vô cùng ngạc nhiên, ngây ngẩn mà gật đầu, "Vâng ạ, anh ấy nói đây là, một loại di sản......" Cậu vốn dĩ muốn lặp lại những gì mà Lục Đào đã nói lần trước, nhưng cậu căn bản không có năng lực nghe qua là nhớ, chỉ nhớ được đại khái, "Nói đây là một khoáng sản được khai quật từ hành tinh Thủy Bộ, vô cùng quý hiếm, nhưng vì không có giá trị nghiên cứu, nên sau này đã được đem đi đấu giá."
"Nếu đã không có giá trị nghiên cứu, thì sẽ không phải là thứ nó muốn tặng cho ta." Vẻ mặt bà cụ chắc chắn, lại đầy ẩn ý nói: "Ta biết trong lòng cậu hổ thẹn với ta, nhưng không cần mượn danh của nó để lấy lòng ta, thứ này tuy đắt tiền, nhưng ta sẽ không thích đâu."
"A....con không phải....." Trình Cẩn xấu hổ đỏ mặt, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào để chứng minh mình vô tội.
Bà nội nói: "Cái này trông giống như thứ cậu sẽ thích, nếu thật sự là nó mua, có lẽ là đem về để tặng cho cậu đó?"
"Làm sao có thể chứ ạ...." Trình Cẩn không phải chưa từng nghĩ đến mức này, nhưng cũng đã bị đối phương tự mình phủ nhận, đương nhiên cậu sẽ không nghĩ theo hướng này nữa. Nhưng thấy bà lão có vẻ thật sự không thích, chỉ đành cất nó lại vào trong hộp, "Vậy con đem về, thử hỏi lại Lục Đào ạ....."
Người máy nhỏ gia dụng đã mang trà bánh lên, Trình Cẩn uống một chút, vì để tránh bầu không khí quá cứng nhắc, cố gắng tìm chủ đề hỏi: "Thời tiết lạnh rồi, bà nội có lẽ rất ít ra ngoài đúng không ạ? Bà thường làm gì ở nhà vậy ạ?"
"Làm việc."
"Dạ? Bà vẫn có thể làm việc sao ạ?"
Vẻ mặt bà cụ thản nhiên, "Nói đúng ra, ta còn chưa đến tuổi nghỉ hưu hoàn toàn, vậy nên vẫn cần làm việc. Sao nào? Xem thường ta à?"
Trình Cẩn vội vàng lắc đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn vô tội.
Bà cụ bấm nút trên xe lăn, nói: "Cậu đến đây, ta đưa cậu đi xem thử."
Trình Cẩn có chút ngạc nhiên, số lần cậu đến căn nhà này không nhiều, mới đầu có thể được vào nhà đã không tệ rồi, cho dù sau này mối quan hệ được làm dịu đi một chút, nơi cậu từng đến cũng chỉ là phòng khách này mà thôi, cậu chưa từng tham quan cảnh vật bên trong ngôi nhà này.
Nhưng không ngờ tới, trước khi sắp rời đi, cậu lại có cơ hội như vậy.
Chiếc xe lăn thông minh cho dù đi đến đâu cũng vô cùng tiện lợi, kể cả lúc lên cầu thang cũng rất ổn định, nhưng Trình Cẩn nhận thấy trong phòng khách trên tầng hai có đặt có một số máy móc không phù hợp với cách trang trí nội thất, cậu không nhịn được hỏi: "Bà nội, những thứ đó là gì ạ?"
Bà nội nói: "Công cụ giúp ta hồi phục."
Trình Cẩn nghe được cậu này, trái tim đập mạnh một cái, "Hồi phục ạ?"
"Ừ."
Trình Cẩn lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Bà có cơ hội có thể đứng lên lần nữa ạ?"
Vẻ mặt của bà cụ vẫn rất bình tĩnh, bà ấy nói: "Dù sao thì cứ thử xem, nói không chừng có thể thì sao." Lại nói: "Đi với ta."
"A, vâng." Trong lòng Trình Cẩn dâng lên một cảm giác kích động, trong lòng cậu luôn áy náy với bà cụ, chính là vì sự tùy hứng của bản thân lúc đầu, có thể là "hung thủ" dẫn đến đối phương không thể đi lại, mà nếu như bà ấy có thể hồi phục sức khỏe, cậu cũng có thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Xe lăn của bà nội trượt đi rất chậm, Trình Cẩn cũng có thể nhìn rõ từng căn phòng. Phòng ở tầng hai rất nhiều, hầu hết đều không đóng cửa, Trình Cẩn mặc dù chỉ đi ngang qua, cũng có thể nhìn thấy rõ sơ qua. Nhưng những căn phòng này có vẻ giống như rất lâu không có người ở, có một số đồ đạc được phủ một lớp vải bụi. Đến trước một căn phòng đóng chặt cửa, bà nội đột nhiên nói: "Đây là phòng con trai ta và bạn đời của nó."
"Dạ?" Đầu của Trình Cẩn lúc đầu còn chưa kịp quay lại, rất nhanh đã nhận ra, "Đây là phòng ba mẹ của Lục Đào ạ?"
Bà nội khẽ "Ừ" một tiếng, lại nói: "Cậu mở cửa đi, đúng lúc tôi cũng muốn vào xem thử."
Ý nghĩa trong lời nói này, là cậu cũng có thể cùng vào xem sao?
Trình Cẩn cầm tay nắm cửa, cẩn thận từng chút mà vặn ra, căn phòng được mở ra, giống như đang mở ra ký ức phủ bụi nào đó vậy. Trình Cẩn chưa từng gặp ba mẹ của Lục Đào, chỉ biết bọn họ đã qua đời lúc Lục Đào lên mười, vì một tai nạn máy bay, chết ở một hành tinh khác.
Phòng ngủ này không tính là vô cùng rộng rãi, đồ đạc cũng không bị phủ vải che bụi, giường và bàn sách gì đó vẫn được đặt ở đó, chỉ là bên trên không có dấu vết sử dụng. Trình Cẩn không ngăn được sự tò mò trong lòng mình, cậu đi theo bà nội đến một dãy tủ đựng đồ, ở trên đó, được trưng bày một số album ảnh và huy chương.
Lúc nhìn thấy một trong những tấm ảnh, Trình Cẩn nói: "Đây là..... ảnh chụp chung của gia đình ba người bọn họ sao ạ?" Rất nhanh cậu đã xác nhận được, vì cậu nhìn thấy Lục Đào cỡ nhỏ hơn, và một người đàn ông có vẻ ngoài rất giống với chồng cậu bây giờ.
Lúc nhìn rõ khuôn mặt của Lục Đào nhỏ, Trình Cẩn không nhịn được nói: "Đáng yêu quá!"
Lục Đào trong tấm ảnh thật sự rất đáng yêu, có vẻ mới sáu bảy tuổi, đôi mắt tròn hơn bây giờ một chút, để một kiểu tóc có thể tôn lên khuôn mặt rất tròn, quần đùi yếm và giày đen cũng mang lại cho anh một loại cảm giác vô cùng đáng yêu, Trình Cẩn thật sự hận không thể trực tiếp hôn lên tấm ảnh này một cái.
Nhìn Lục Đào nhỏ một lúc lâu, ánh mắt của Trình Cẩn mới dừng trên khuôn mặt của hai người lớn, lúc này mới hơi có chút kinh ngạc, "Mẹ của Lục Đào.... cũng là "người tiến hóa" ạ?"
Bà nội nói: "Đúng, không chỉ vậy, nó còn không phải người của hành tinh Đế Quốc."
"Dạ?" Lần này Trình Cân hoàn toàn bất ngờ. Cư dân của hành tinh Đế Quốc đương nhiên có thể kết hôn với cư dân của hành tinh khác, nhưng sau khi kết hôn cũng không phải đối phương sẽ có thể trở thành người ở đây, cần thủ tục vô cùng phức tạp cùng với tiền bạc mới có thể, nếu như không đạt tiêu chuẩn, cho dù đã sinh con, cũng không cách nào "nhập tịch", ngay cả đứa trẻ cũng cần một số tiêu chuẩn nhất định mới có thể bước vào cuộc sống ở hành tinh Đế Quốc.
Có thể nói, người trên hành tinh này là "quý tộc" và "tầng lớp thượng lưu" của toàn nhân loại, vậy nên điều kiện cư trú vô cùng khắc khe, cho dù bây giờ, tỷ lệ sinh đang giảm dần theo từng năm, cũng không chịu hạ thấp tiêu chuẩn để thu hút kế hoạch nhân tài và điều kiện cư trú.
Mà người của hành tinh Đế Quốc, hầu hết cũng tự cho mình là ưu việt, vậy nên rất ít người chọn kết hôn với cư dân hành tinh khác, tuy rằng rất nhiều quan chức cấp cao, cũng có không ít người nuôi tình nhân ở bên ngoài.
Trình Cẩn nói: "Đến cuối cùng cũng chưa nhập tịch sao ạ?"
"Chưa, gia đình bọn ta không đủ tiền, quyền thế cũng không được, bọn chúng vì để tích trữ đầy giá trị đóng góp, vậy nên đã nhận công việc rất nguy hiểm, sau đó cũng không bao giờ trở lại nữa." Giọng điệu của bà nội không hề đau thương, chỉ có trong mắt lộ ra sự hoài niệm đối với con trai đã mất và bạn đời của con, "Để đền bù, Tiểu Đào có quyền cư dân vĩnh viễn ở đây. Trước đây, nó và mẹ nó chỉ được phép sống ở đây nửa năm trong một năm.
"Hóa ra là như vậy...." Trong lòng Trình Cẩn cảm thấy xót xa khó tả, nhất là khi nhìn thấy Lục Đào nhỏ trong tấm ảnh lúc được ba mẹ với nụ cười trên khóe miệng. Mẹ của cậu mất sớm, nhưng cậu có được sự cưng chiều của ba, có được sự bảo vệ của anh trai, lại thêm khối tài sản kếch xù trong nhà, có thể nói không hề phải chịu thiệt thòi gì, nhưng mà Lục Đào.....
Lúc nước mắt của Trình Cẩn sắp rơi ra, bà nội nói: "Đi thôi."
"Vâng.....con, con đẩy bà." Trình Cẩn đẩy bà nội ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tò mò nhìn sang phòng bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Đây là.... phòng của Lục Đào sao ạ?"
"Đúng, chẳng qua không có sự cho phép của nó, ta không thể để cậu đi vào được."
"A, không sao ạ." Trình Cẩn chịu đựng sự mất mát trong đáy lòng, đẩy bà nội tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi được nửa vòng, bọn họ cuối cùng cũng đến phòng làm việc của bà nội. Cửa ở đây cũng không khóa, Trình Cẩn còn đứng ở cửa, đã bị cách bày trí bên trong làm cho kinh ngạc rồi, "Nhiều sách quá...."
Có vẻ như căn phòng cao năm mét, với đầy những giá sách cao từ sàn đến trần nhà, bên trên đặt đầy sách. Mà trên bàn sách rộng lớn, còn bày rất nhiều máy móc cỡ nhỏ, toàn bộ đều khiến Trình Cẩn không biết dùng để làm gì. Cậu không dám chạm vào những thứ đó, chỉ dám nhìn bằng mắt, sau đó xấu hổ khi phát hiện mình thậm chí xem không hiểu bìa của nhiều cuốn sách.
Bà nội dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, thản nhiên nói: "Cậu cũng không cần cảm thấy xấu hổ, cậu ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, xem không hiểu mới là chuyện bình thường."
Trình Cẩn thiếu tự tin nói: "Con....là con quá ngốc rồi...."
Bà nội cũng không chê cười cậu nhiều, chỉ nói: "Gần đây ta đang tu bổ một số sách cổ, cảm thấy cậu có khả năng sẽ có hứng thú, vậy nên ta đã sao chép ra một bản, cậu có muốn không?" Bà ấy nói xong, đã rút một cuốn sách từ trên kệ sách ra, đưa qua cho Trình Cẩn.
Trình Cẩn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kính cẩn mà nhận lấy cuốn sách, trong lòng vẫn có chút khó tin, "Bà nội, thật sự là.... cho con sao ạ?"
"Ừ, nếu như cậu không có hứng thú, không lấy cũng được."
"Có hứng thú, có hứng thú ạ! Chắc chắn có hứng thú ạ!" Trình Cẩn không hề biến nội dung trong sách là cái gì, bởi vì là bản sao, vậy nên bìa ngoài bị bỏ trống, chẳng qua cậu định cho dù bên trong là thiên thư cũng phải nhận, đồng thời cố gắng gặm nhấm nội dung ở bên trong, dù sao đây cũng là món quà duy nhất bà nội tặng cho cậu.
Nhưng sau khi cậu mở sách ra, lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn, hai mắt cũng sáng lên, trong giọng điệu tràn đầy niềm vui chân thành, "Đây là....sách các kiểu đan len ạ?"
"Ừ, lấy được từ trong di tích của hành tinh nào đó, ta đã hồi phục nó xong rồi, bản gốc đã được gửi đến bảo tàng để bảo vệ, ta từng hỏi bản sao có thể được truyền lại, rồi đã nghĩ đến cậu." Ánh mắt của bà nội bình tĩnh, "Không phải cậu thích đan sao? Xem có hiểu không?"
Trình Cẩn mạnh mẽ gật đầu, "Xem hiểu ạ! Wow, cách đan len này là cách lần trước con chưa học được ở hành tinh Nhật Chiếu! Loại này cũng đẹp quá.... tuyệt quá...." Trình Cẩn càng xem càng kinh ngạc, trước đây cậu không thích đọc sách, nhưng từ sau khi bị buộc làm việc, mới bắt đầu cậu đã từ "Vì kiếm tiền nên cố gắng may quần áo" thành "Rất muốn may được nhiều bộ quần áo đẹp hơn" của hiện tại, và chuyện đan dệt, càng bắt đầu nghiên cứu và đổi mới của mình nữa.
Có thể nói, món quà này của bà nội, thật sự đã tặng đến đáy lòng của cậu.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cậu, trong mắt bà cụ cũng hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh lại bị thay thế bằng vẻ nghiêm túc, bà nói: "Vậy thì đem về đi, ta cũng nên tiếp tục làm việc rồi."
"A, vâng, vâng ạ." Trình Cẩn ôm sách vào trong lòng, lần nữa cúi đầu cảm ơn, "Cảm ơn bà." Cậu nhìn bà cụ trước mặt, trong lòng sinh ra một nỗi buồn khi ly biệt, "Vậy bà chú ý thân thể, tập luyện cũng cần vừa phải, hy vọng bà có thể sớm hồi phục việc đi lại."
"Ta biết rồi."
"Vậy con....đi đây ạ."
****
Hết chương 79
Tự nhiên thấy thương Đào ghê. Mà tui ghét cái hành tinh này quá đi, sống lạ ghê á, đất rộng mà cũng không cho người ta vào ở nữa, cổ hủ, cố chấp -.-
Bà nội cuối cùng cũng mở lòng với bé Cẩn nhưng bé lại sắp đi rồi, buồn quá vậy trời T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro