Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74. Kế hoạch rời đi

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 74. Kế hoạch rời đi

Sau khi Lục Đào ra ngoài cả đêm không về, điều này trước đây mà nói vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ Trình Cẩn lại cực kỳ không quen.

Buổi sáng thức dậy bên trong mền không đủ ấm áp, chiếc giường rộng lớn bởi vì chỉ có một mình cậu nên có vẻ trống rỗng, mùi hương của đối phương trên mền vẫn rất nồng, nhưng cũng chỉ còn sót lại mùi hương.

Không có vòng tay ấm áp, không có những lời thì thầm thân mật, Trình Cẩn chỉ cảm thấy mọi thứ đều không quen.

Ngẩn người ngồi được một lúc, Trình Cẩn mới từ từ đứng dậy xuống giường đi tắm rửa. Lúc đang ăn sáng, cậu mở màn hình sáng lên xem, xem tin tức buổi sáng một lúc, thì nhìn thấy tin tức Bộ Trưởng Bộ Nội vụ và Truyền thông Anh Địch Lạp bị ám sát.

Anh Địch Lạp là Bộ Trưởng Bộ Nội vụ và Truyền thông phía Đông, năm nay đã 75 tuổi, nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn lại giống với một người đàn ông trung niên 40-50 tuổi, vẻ ngoài của ông tinh tế và lịch thiệp, quanh năm thích mặc âu phục, bởi vì ngũ quan đẹp trai thân hình được giữ gìn rất tốt, lại thêm việc đối xử với mọi người rất thân thiết lịch sự, vậy nên người dân ủng hộ ông không ít, thậm chí còn lời dự đoán rằng, sau khi Tổng Thống hiện tại hết nhiệm kỳ, người kế vị nhất định cũng là Anh Địch Lạp, xét cho cùng so với Bộ trưởng Bộ Nội vụ và Truyền thông phía Tây nghiêm khắc đến mức nói năng thận trọng, thì nhân khí của ông ấy cũng cao hơn rất nhiều. Con đường chính trị của ông có thể coi là thuận buồm xuôi gió, dù sao xuất thân của ông cũng là dân bản xứ ở hành tinh Đế Quốc, ba của ông —cụ Anh Địch Lạp đã mất trước đây cũng là Bộ Trưởng Bộ Nội vụ và Truyền thông, vị trí của ông giống như kế thừa vậy.

Mà bây giờ một người như vậy bị người khác ám sát, tuy rằng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng cũng đủ khiến người đời náo động.

Hầu hết các kênh trên TV đều đưa tin về chuyện này, Trình Cẩn đổi vài kênh, không hề nghe thấy mấy từ khóa "Khảm Hợp Thể", mà suy đoán về hung thủ, hầu hết mọi người đều cảm thấy việc này gây ra do người nội bộ bị Lang Nhân Tộc hoặc Trùng Tộc điều khiển, hoặc là làn sóng người bây giờ muốn phản đối chính sách của hành tinh Đế Quốc. Có một số đài truyền hình còn phỏng vấn một số người qua đường, người qua đường đều có vẻ rất buồn bã lo lắng, đặc biệt là phụ nữ, đã cầu nguyện cho Anh Địch Lạp đại nhân ngay tại chỗ.

Nếu là trước đây, Trình Cẩn chắc hẳn có cùng quan điểm với những người qua đường. Dù cậu chưa từng gặp Anh Địch Lạp, nhưng đối với ông ấy cũng rất có thiện cảm, dù sao đối phương có vẻ phong độ ngời ngời nho nhã lịch sự, tuyệt đối sẽ không phải một kẻ xấu.

Nhưng bây giờ, cậu lại nghi ngờ rồi.

Dù từng bị "Khảm Hợp Thể" kia đe dọa, nhưng bây giờ Trình Cẩn vẫn cảm thấy đối phương vì để trốn thoát nên không thể không làm ra hành động như vậy, mà cuộc trò chuyện trong xe, cùng với sự đụng chạm vô tình, thậm chí không thể khiến cậu sinh ra ác cảm với đối phương.

Dù sao đối phương thật sự rất giống một đứa trẻ.

Trong việc này lại chứa âm mưu gì đây?

Với chỉ số IQ của Trình Cẩn đương nhiên không nghĩ ra được lý do trong đó, cậu bỏ một nửa bữa sáng, lúc đang định thay quần áo ra ngoài, cậu nhận được thông báo từ bệnh viện của ba mình gửi đến. Trình Cẩn vội vàng nhấn nút nghe, sau khi nghe đối phương nói nội dung xong, sắc mặt cậu thay đổi, sau đó sững sờ một lúc, lúc này mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng nắm lấy một cái áo khoác rồi chạy ra ngoài.

Bệnh viện nói, ba của cậu đã định tự sát.

Trình Cẩn ngồi lên xe, toàn thân đều hơi run rẩy, còn chưa hoàn toàn sụp đổ là vì đối phương nói "Đã cứu được rồi". Tuy rằng đáp án này khiến cậu yên tâm một chút, nhưng Trình Cẩn thật sự không thể hiểu nổi, ba tại sao lại tự sát?

Bởi vì thất vọng sau khi phá sản sao? Bởi vì không muốn liên lụy đến bọn họ sao? Nhưng chuyện phá sản cũng đã hơn hai năm trước rồi, cửa ải khó khăn nhất bọn họ cũng đã vượt qua, trái tim của ba chỉ cần mỗi ngày đúng giờ dùng thuốc thì có thể kiểm soát, không cần phải làm phẫu thuật lần thứ ba, vì sao còn muốn tự sát chứ?

Trình Cẩn lo lắng không yên, đợi khi xe đi được nửa chặng đường mới nhớ đến phải liên lạc với anh trai. Cậu nhanh chóng gọi video đến, ngay sau đó, màn hình sáng đã hiện ra ngũ quan của anh trai. Trình Cẩn vừa nhìn thấy anh, gần như lập tức muốn khóc, "Anh hai, anh hai, chuyện của ba ba, anh biết rồi sao?"

"Biết rồi." Trong giọng điệu của Trình Húc có chút mệt mỏi, "Bây giờ anh đang ở trong bệnh viện, em đừng lo lắng, từ từ đến đây cũng được, anh với bác sĩ làm rõ tình hình trước một chút."

Nghe được đáp án của anh trai, Trình Cẩn giống như uống thuốc an thần, gật đầu lia lịa, "Vâng, vâng ạ....."

Tắt màn hình sáng, Trình Húc lại lần nữa nói cảm ơn với bác sĩ điều trị chính cho ba mình, nói: "Cảm ơn mọi người có thể kịp thời phát hiện sự bất thường của ông ấy, cứu được mạng sống của ba tôi, vô cùng cảm ơn. Chỉ là, tôi không rõ tại sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy thông báo cho em trai tôi vậy? Trước đây chúng tôi có ước định sẵn, nếu như ba tôi có tình hình khủng hoảng gì, đầu tiên hãy thông báo cho tôi trước, sau đó tôi sẽ nói cho em ấy, vì tôi không muốn khiến em ấy quá lo lắng."

"Đúng là như vậy." Bác sĩ điều trị chính nói: "Đây là ý của Thượng Tướng Lục Đào, trên thực tế, sở dĩ lần này chúng tôi có thể lập tức phát hiện ra sự bất thường của Trình tiên sinh, cũng là nhờ sự nhắc nhở của Thượng Tướng Lục Đào, cậu ấy đã yêu cầu chúng tôi đeo lên cổ tay Trình tiên sinh một máy kiểm tra tiên tiến."

Trình Húc có chút kinh ngạc, "Là loại máy kiểm tra do công ty Hữu Bối Lôi sản xuất sao?"

"Không sai, vì giá cả quá đắt đỏ, vậy nên hầu hết mọi người sẽ không dùng. Lần trước cậu ấy đã nhờ thư ký đem đến một cái, chúng tôi đã dùng một cái tên khác để Trình tiên sinh đồng ý cài vào trong máy liên lạc. Loại máy kiểm tra này có thể kết nối với màn hình sáng, có thể nhìn thấy tình trạng cơ thể của Trình tiên sinh, nhịp tim, thậm chí là cảm xúc, lúc số liệu quá thấp, thì sẽ vang lên báo động."

"Hóa ra là như vậy......" Trong lòng Trình Húc cũng không biết là mùi vị gì, im lặng một lát, mới nói: "Bây giờ cảm xúc của ba tôi ổn định chưa?"

Bác sĩ điều trị chính nói: "Đã ổn định lại rồi, vết thương trên cổ tay tuy rằng rất sâu, nhưng vì phát hiện kịp thời, vậy nên không có nguy hiểm đến tính mạng, trái tim cũng có không ảnh hưởng xấu. Chỉ là tôi cảm thấy, tất cả đều là tạm thời." Ông ấy nghiêm túc nhìn Trình Húc, "Từ sau khi Thượng Tướng Lục Đào nhắc nhở, tôi cũng rất chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của ông ấy, hình như ông ấy bị chuyện gì đó kích thích, vậy nên khát vọng sống không mạnh, so với lúc vừa nhập viện thật sự là hai thái cực. Lúc đó——chính là sau khi Trình gia xảy ra chuyện, Trình tiên sinh thật ra không hề sa sút tinh thần, ông ấy cũng rất cố gắng để phấn chấn lên."

"......Cảm ơn." Trình Húc mím môi, đứng dậy, "Tôi đi gặp ông ấy."

Sau khi Trình Tranh được điều trị và khâu vết thương, lại được đưa về phòng bệnh ban đầu, lúc Trình Húc đi vào, bên trong còn có một nữ y tá chăm sóc. Nhìn thấy Trình Húc đi vào, nữ y tá mỉm cười với anh, sau đó ra ngoài trước, còn thuận tay đóng cửa lại.

Trình Tranh nằm trên giường bệnh, lúc nghe thấy y tá gọi "Trình Húc tiên sinh" cũng không quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ xám xịt, mà trên cổ tay quấn băng gạc màu trắng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vệt màu đỏ.

Trình Húc hít một hơi, mới chậm rãi đi tới, sau khi đứng yên, mới nói: "Ba, tại sao ba lại làm như vậy?"

Trình Tranh lúc này mới hơi nhướng mi, giọng nói khô khốc khàn khàn, "Tại sao con muốn Ngạn Thất giúp con?"

Sắc mặt Trình Húc cứng lại, nói: "Đó chỉ là tạm thời thôi, sao ba biết được?" Hai lần trước anh đến thăm ba mình, Trình Tranh đều chưa từng nhắc đến chuyện này với anh, Trình Húc còn cho rằng bản thân giấu rất tốt.

"Ta bị con giấu lâu bao lâu rồi, trong lòng con không biết sao? Cái gì gọi là tạm thời? Là tạm thời một năm? Hay là mười năm? Hay là một đời?" Trình Tranh dần dần trở nên kích động, thậm chí còn ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm anh, "Con căn bản là chưa hết tình cảm với tên nhóc đó đúng không? Con vẫn luôn không chịu kết hôn, chính là vì muốn lén lút ở bên cậu ta, có đúng không?"

Trình Húc có chút không biết nên phản bác chỗ nào, chỉ có thể nói: "Con không phải chưa hết tình cảm với cậu ta, cũng chưa từng nghĩ như vậy....."

"Con đừng lừa ta nữa! Con căn bản chính là thích cậu ta! Con là đồng tính luyến ái! " Trình Tranh lớn tiếng chỉ trích, giọng nói cũng vì quá tức giận mà run rẩy, "Tại sao con phải ở bên cậu ta? Cậu ta nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy, con từng muốn người như thế nào mà không có? Con không thích phụ nữ, có thể tìm "người tiến hóa", tìm người có thể vì Trình gia chúng ta duy trì hương hỏa! Con tìm Ngạn Thất, con với cậu ta có thể làm gì? Có thể sinh con sao? Tại sao con không nghe lời cảnh cáo của ta? Ta vừa nghĩ đến chuyện tên nhóc đó từng thề trước mặt ta nhất định sẽ có được con, trái tim lại đau! Lúc đó ta còn cười cậu ta suy nghĩ viển vông mơ mộng hão huyền! Nhưng không ngờ, không ngờ....." Sắc mặt ông thay đổi, tức giận đến không thể thở được nữa.

Trình Húc vội vàng đi đến sau lưng ông, "Ba, đừng tức giận, cơ thể của ba quan trọng."

"Con đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi!" Trình Tranh đột nhiên đẩy mạnh anh một cái, nhưng không hề đẩy con trai lớn ra được, ông trừng mắt nhìn con trai, lúc phát hiện trên cổ anh có một dấu vết, càng tức giận đến mức khí huyết dâng trào, "Dù ta không cam tâm, nhưng cũng không muốn đấu tranh một cách u mê không chịu tỉnh ngộ nữa! Con cắt đứt với cậu ta! Cắt đứt! Sau đó chúng ta rời đi, đi đến nơi khác, con tìm cho ta một người con dâu, sinh cho ta một cháu trai, truyền hậu!"

Nhìn thấy dáng vẻ của bố vì tức giận mà sắp ngất đi, Trình Húc vội vàng nói: "Được! Con sẽ cắt đứt với cậu ta! Chúng ta rời đi, rời khỏi hành tinh Đế Quốc! "

Nghe được lời này của con trai, Trình Tranh mới hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, "Những gì con nói có phải là thật không?"

"Thật ạ." Trình Húc gật đầu lia lịa, "Ba nằm xuống trước đi, hít một hơi trước, con sẽ rót cho ba ly nước."

Trình Tranh dù không tin lời của anh lắm, nhưng với việc anh đưa nước qua, vẫn uống hai ngụm. Sau khi uống nước, ông đột nhiên thở dài thườn thượt, giọng điệu trở nên chua chát, "Trình Nhi, là ta liên lụy đến con. Ta biết con không có ý gì với cậu ta, đi đến bước này, đơn thuần là bị ép buộc, nếu không phải ta bị bệnh, con cũng không phải khó khăn đến vậy."

"Là lỗi của con." Trong lòng Trình Húc tràn ngập sự áy náy, nghĩ đến kế hoạch Ngạn Thất làm ra để gài bẫy mình, trong lòng lại vô cùng khó chịu, "Nếu không phải con lúc đó quá liều lĩnh, Trình gia cũng không đến bước này."

"Đó đều là ý trời." Trình Tranh lại thở dài, "Vậy nên bây giờ ta chỉ trông chờ gia đình chúng ta có hậu, chỉ cần còn máu mủ, thì sẽ có một ngày có thể bắt đầu lại. Mà hy vọng của chúng ta, toàn bộ đều gửi gắm trên người của con, Trình Nhi, con không thể đi sai đường! Tên nhóc Ngạn Thất đó, chẳng qua là vì trả thù việc ngày đó ta tìm cậu ta làm nhục cậu ta, cậu ta trẻ tuổi, tính tình tùy tiện, người như vậy, sao có thể thật lòng?"

"Con biết." Trình Húc hạ thấp giọng, "Con không hề ngồi yên chờ chết, con cũng tính toán xong chuyện rời đi rồi, chỉ là phía Tiểu Cẩn..... con không chắc em ấy có thật sự muốn cùng chúng ta đi không, em ấy toàn tâm toàn ý với Lục Đào, say đắm không đổi, nếu bảo em ấy rời khỏi đối phương, em ấy có thể sẽ không làm được."

Trình Tranh nghĩ đến con trai nhỏ, trong lòng lại thấy chua chát. Trong lòng ông cũng hiểu rõ, bọn họ một khi rời khỏi hành tinh Đế Quốc, muốn quay lại sẽ là chuyện vô cùng khó khăn, nếu như bỏ lại một mình Trình Cẩn ở đây, chồng cậu lại không yêu cậu, ngày tháng sau này của cậu nhất định sẽ rất khó khăn. Hai cha con đều cắn răng kiên trì tiếp, nguyên nhân này đã chiếm hơn phân nửa.

Lúc Trình Tranh đang không biết nên nói cái gì mới ổn, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Trình Cẩn đang đứng ở cửa, nói: "Con đi cùng hai người." Cậu cắn chặt môi, giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại rất kiên định, "Chín ngày sau, chúng ta cùng rời khỏi đây đi ạ."

****

Hết chương 74

Tính ra ba của anh Húc và bé Cẩn rất thương con luôn. Con trai lớn khiến gia đình phá sản nhưng cũng không trách mắng, con trai nhỏ thích ai thì cố gắng giúp dù phương pháp có hơi tiêu cực. Dù tư tưởng của ba Trình có hơi cổ hủ nhưng cũng do ông thấy Ngạn Thất không đáng tin, không chắc có yêu con trai mình không nữa. Nếu tui là mẹ anh Húc, tui cũng k giao con trai cho người như vậy đâu. Có một người ba như vậy tui thấy ngưỡng mộ ghê, cũng vui cho hai anh em bé Cẩn.

Còn dạo này tui ra truyện không đều được do tui bận thi tiếng Anh với chuẩn bị tui phải đi Kiến tập rùi. Giờ ráng dịch rồi còn phải chuẩn bị đi xa gần một tuần nữa á mọi người. Vừa háo hức vừa đau ví, nghèo mà còn tốn tiền quá trời tiền hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro