Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72. Vậy nên em thích cậu ta hơn sao? (H)

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 72. Vậy nên em thích cậu ta hơn sao? (H)

Mười ngày, chỉ có mười ngày.....

Trình Cẩn có ngây thơ đến đâu, cũng không hỏi một câu hỏi chậm phát triển như "Sau khi làm phẫu thuật xong anh ấy sẽ thế nào", cũng không thể trách quyết định của Lục Đào. Trên thực tế, nhân cách phái sinh là do độc tố mà sinh ra, không phải sinh ra đã có trên đời, cho dù anh không đưa ra quyết định này, hai tháng sau, "Lục Đào" kia vẫn sẽ biến mất.

Nhưng Trình Cẩn cảm thấy buồn.

Lục Đào yêu cậu đã sắp vĩnh viễn biến mất rồi, giống như một giấc mộng hão huyền vậy.

Dù trước khi trải nghiệm, Trình Cẩn đã biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng thật sự đến lúc này, vẫn rất khó chấp nhận.

Lục Đào rõ ràng vẫn còn chính sự cần nói với cậu, có lẽ vẫn ân cần đợi một lúc, đợi đến khi cảm xúc của cậu bình tĩnh lại một chút, mới nói: "Tất cả những gì em trải qua hôm nay vốn dĩ đều cần thỏa thuận không được tiết lộ, không thể nói bất cứ điều gì với người không liên quan, nhưng anh cho đã làm đảm bảo cho em, vậy nên em không cần đi ký thỏa thuận chính thức. Máy liên lạc của em trong khoảng thời gian này sẽ bị giám sát chặt chẽ, bao gồm cả ghi chép sử dụng màn hình sáng của em."

"Ồ, không phải vốn dĩ đã bị giám sát rồi sao?" Trình Cẩn ngơ ngác nhìn anh, "Nếu không, tại sao em chỉ tìm kiếm từ khóa "Khảm Hợp Thể", chưa qua mấy phút bọn anh đã tìm đến cửa rồi?"

"Đó không phải là đặc biệt nhắm vào em." Lục Đào giải thích một cách hiếm hoi, "Là giám sát tất cả những người tìm kiếm từ khóa 'Khảm Hợp Thể'. Mà em vừa từ bệnh viện Quân Sự đi ra đã tìm kiếm từ này, vậy nên bị đánh giá là em đang che giấu điều gì đó, vậy nên mới mang đi truy hỏi." Anh đứng lên, "Sau này có khả năng vẫn sẽ tiếp nhận truy hỏi, em đừng lo, cũng đừng sợ, cứ nói sự thật về tình huống của hôm đó là được."

Loại chuyện như có thể được chồng mình an ủi, Trình Cẩn trước đây có lẽ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, bây giờ thật sự xảy ra, đáy lòng cậu không có cảm xúc bất ngờ gì, cả người dường như vẫn đang trong cơn tê liệt. Cậu nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, đột nhiên nói: "Mấy câu cuối cùng....cũng phải nói sự thật sao?"

Lưng Lục Đào cũng căng lên, nhưng biểu cảm trên mặt lại không thay đổi chút nào, "Nói sự thật."

"Vâng...." Trình Cẩn hít mùi trên mền, cả người làm ra tư thế cuộn tròn, trông vô cùng không có cảm giác an toàn. Lục Đào lặng lẽ nhìn cậu một lúc, lúc đang muốn xoay người rời đi không nói lời nào, Trình Cẩn đột nhiên nói: "Thật ra em còn bỏ sót một câu."

Giọng nói của cậu rất nhẹ, nhưng bởi vì trong phòng ngủ quá yên tĩnh, Lục Đào vẫn nghe rất rõ ràng. Người đàn ông cao to lập tức xoay người lại, lông mày đã mang theo sự nghiêm túc khi giải quyết việc chung, "Câu gì?"

Trình Cẩn dùng má cọ xát lên chiếc mền mềm mại, nói: " 'Cậu ta' nói em khóc rất xinh đẹp...."

Tại sao lúc đó cậu lại khóc, Lục Đào không cần hỏi cũng biết nguyên nhân. Một vị dấm chua mãnh liệt tràn ngập trong lòng, khiến chính anh cũng ngạc nhiên với sự ghen tuông trong lòng anh lại dữ dội đến vậy, nhưng loại cảm xúc đó hoàn toàn không thể kìm nén. Thượng Tướng đại nhân từ bỏ kế hoạch rời đi, giống như không thể khống chế được bước chân của mình bước đến bên giường, đợi sau khi đi đến trước mặt Trình Cẩn, thấp giọng hỏi: "Vậy nên em thích cậu ta hơn sao?"

Trình Cẩn đã vùi mặt vào trong mền, hai vai giật giật, rõ ràng là đang khóc.

Vừa nghĩ đến cậu đang khóc vì ai, trong lòng Lục Đào hoàn toàn không vui, anh đã từng hy vọng Trình Cẩn mau chóng tìm được "đồ chơi" tiếp theo, nhưng không ngờ đến, sau đó cậu thật sự có xu hướng "phải lòng người khác", bản thân lại sẽ tức giận đến nhường nào. Anh nhíu chặt mày, đang muốn chạm vào Trình Cẩn, trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại, một luồng ý thức mạnh mẽ đang tranh giành với anh, anh liều mạng muốn áp chế xuống, nắm được quyền kiểm soát cơ thể lần nữa, nhưng không biết vì sao, rõ ràng biết sức mạnh tinh thần của mình mạnh hơn nhiều so với đối phương, nhưng anh vẫn bị đánh bại.

Trình Cẩn không hề nghe thấy câu cuối cùng mà Lục Đào hỏi cậu, cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong nỗi buồn của chính mình, một cảm giác còn đau lòng và tuyệt vọng hơn trước kia ập đến, khiến cậu hoàn toàn không thể khống chế được, chỉ muốn khóc một trận.

Cậu sẽ không bao giờ có được tình yêu của chồng, bởi vì người yêu cậu, hoàn toàn không phải là Lục Đào.

Mà Lục Đào yêu cậu, cũng sắp biến mất rồi.

Người đàn ông sẽ hôn cậu, sẽ ôm lấy cậu, sẽ cười véo má cậu, sẽ cùng cậu đi du lịch, sắp hoàn toàn biến mất rồi. Mà sự biến mất của anh, là sự biến mất theo đúng nghĩa, ngay cả một chút vết tích cũng không tìm ra.

Nước mắt chảy ra như vỡ đê, rất nhanh đã khiến chiếc mền bị ướt đẫm một mảng, lúc Trình Cẩn sắp không nhịn được tiếng nức nở của mình, thì một lòng bàn tay ấm áp chạm vào gáy cậu, tay còn lại giữ khuôn mặt cậu nâng lên.

Trong đôi mắt ngấn lệ mờ ảo, Trình Cẩn nhìn thấy Lục Đào đã nở một nụ cười rạng rỡ.

Nước mắt đột ngột dừng lại, Trình Cẩn sững sờ, có chút không dám tin, nhưng trái tim lại đập với tốc độ rất nhanh.

Lục Đào thật sẽ không thèm dùng cách ngụy trang để dỗ dành cậu, hay nói cách khác, là sẽ không bao giờ dỗ dành cậu, vậy nên người trước mặt, chỉ có thể là Lục Đào yêu cậu!

Hai má mềm mại bị véo, đối phương thè lưỡi liếm nước mắt của cậu, thấp giọng hỏi: "Bảo bối khóc cái gì thế?"

Phản ứng của Trình Cẩn là sau khi ngẩn người một lát, thì nhanh chóng vươn tay ra ôm cổ đối phương. Cậu ôm rất chặt, hận không thể khiến hai người hòa làm một, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, Trình Cẩn thút thít nói: "Ông xã, là ông xã...."

Lục Đào giật mình, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, "Em đã biết rồi sao?"

Trình Cẩn hít mũi, tủi thân mà "Vâng" một tiếng, rồi lại vùi đầu vào cổ anh, "Em không muốn biết chút nào! Một chút cũng không muốn....tại sao....tại sao anh lại biến mất? Tại sao....."

Lục Đào bất đắc dĩ cười một cái, hôn lên mặt cậu, nói: "Bởi vì anh vốn dĩ đã không nên tồn tại." Lúc đầu khi anh biết được chuyện này cũng chịu đả kích rất lớn, lúc đó cũng không hẳn là không từng xuất hiện suy nghĩ xấu xa nào, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. " 'Anh' không nên trở thành anh, vốn dĩ chỉ là một phần trong cơ thể Lục Đào mà thôi, chỉ là vì một sự trùng hợp đặc biệt mới bị kích phát ra. Vậy nên bảo bối, em đừng đau lòng."

"Anh không phải anh ấy....." Trình Cẩn khóc càng dữ dội hơn, "Anh ấy sẽ không yêu em, vậy nên anh không phải anh ấy, em không muốn anh biến mất....."

Lục Đào bất lực mỉm cười, vươn tay giữ lấy hai má cậu, rút khăn giấy lau sạch những giọt nước mắt trên mặt cậu một cách nhẹ nhàng và tỉ mỉ, đợi sau khi bắt gặp ánh mắt, Lục Đào nói: "Nhưng chúng ra chỉ có một cơ thể, hay là em cảm thấy, anh chiếm lấy quyền kiểm soát sẽ tốt hơn? Để anh ta biến mất hoàn toàn?"

Trình Cẩn bị câu nói này làm cho sững sờ, vô thức muốn lắc đầu, nhưng đã nhanh chóng kìm lại.

Nhưng Lục Đào lại nhìn thấu tâm tư của cậu, cười trầm mặc, hôn lên môi cậu, "Vậy nên em đừng buồn, ngoan ngoãn, để anh ở bên em thêm vài ngày."

Trình Cẩn có chút kinh ngạc, "Anh biết chuyện anh ấy sắp xóa bỏ anh sao? Anh ấy, anh ấy nói mười ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật...."

"Anh biết."

Trình Cẩn lo lắng, "Vậy anh đã đồng ý rồi sao? Tại sao phải đồng ý? Anh ấy, anh ấy cũng thật là lạnh lùng, sao có thể làm ra chuyện như vậy! Rõ ràng vẫn có thể đợi thêm hai tháng nữa....."

"Không thể đợi được nữa rồi, sức mạnh tinh thần của anh ta càng ngày càng mạnh, anh dần dần không thể khống chế cơ thể nữa, cho dù anh ta không chọn làm phẫu thuật, anh cũng không thể tồn tại lâu như vậy." Lục Đào chỉ lên não mình, "Sự tồn tại của anh đều bắt nguồn từ độc tố của Trùng Tộc, độc tố sót lại càng ít, sự tồn tại của anh sẽ càng nhỏ. Sức mạnh tinh thần của anh ra quá mạnh, không thể dựa vào số liệu là có thể suy luận chính xác, chỉ có thể nói, tốc độ tự hồi phục của anh ta nhanh hơn so với kết quả đánh giá của bác sĩ." Anh nói đến đây, thì mỉm cười nhìn Trình Cẩn, "Vậy nên bảo bối, chúng ta bây giờ còn phải lãng phí thời gian sao?"

Chuyện này đã tác động rất lớn đến Trình Cẩn, vậy nên cậu cũng cần một màn quan hệ tình dục để xoa dịu tâm trạng của mình, và, để cả hai "Tạm biệt" nhau.

Vì vậy màn quan hệ tình dục này được làm vô cùng mãnh liệt.

Trình Cẩn gần như từ lúc rửa ruột đã để Lục Đào tham gia rồi, cậu cũng không quan tâm có việc có xấu hổ hay không, chỉ muốn một khắc cũng không rời xa đối phương. Bụng cậu được lấp đầy chất lỏng, phần bụng phình lên, nút hậu môn lại chặn chặt lối ra, kéo dài gần mười phút, nút hậu môn mới được rút ra, khiến những thứ bẩn thỉu bên trong được làm sạch.

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Trình Cẩn sẽ được ôm trên bệ rửa mặt, quỳ xuống đối mặt với tấm gương lớn rõ ràng. Toàn thân cậu trần truồng, làn da mềm mại hồng hào, khóe mắt còn lưu lại dấu vết từng khóc, bờ mông nhô cao căng tròn quyến rũ, mà hình xăm đen trên eo càng trở nên quyến rũ vô cùng. Trình Cẩn rất hài lòng với tư thế này, bởi vì như vậy có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của chồng cậu.

Bởi vì chưa từng thử qua kiểu làm tình này với Lục Đào của trước đây, vậy nên Trình Cẩn sẽ không cảm thấy bối rối chút nào, chuyện xảy ra sáng nay sẽ bị cậu bỏ lại sau đầu, bây giờ cậu chỉ là một người vợ bé nhỏ rất cần tình yêu của người đàn ông này mà thôi.

Đáy mắt của người đàn ông đẹp trai cũng tràn đầy sự say mê và dục vọng, anh mở miệng, không nặng không nhẹ cắn lên mông Trình Cẩn một cái, thấp giọng hỏi: "Tên Khảm Hợp Thể đó nói nhìn thấy chúng ta làm tình sao?"

Trình Cẩn xấu hổ đến không chịu nổi, "Vâng ạ....đều, đều tại anh, nói sẽ không bị người khác nhìn thấy....còn......còn làm lâu như vậy...."

"Oan quá, lúc đó anh không biết rằng trên thế giới thật sự có tồn tại Khảm Hợp Thể, anh nghĩ rằng tất cả các thí nghiệm đều thất bại rồi."

Trình Cẩn có chút khó hiểu, "Thí nghiệm Khảm Hợp Thể? Đó là cái gì vậy ạ?"

Lục Đào vỗ mông cậu một cái, bất mãn nói: "Tập trung một chút."

Mặt của Trình Cẩn đỏ bừng, đang muốn giải thích, hậu huyệt đột nhiên bị cái gì đó chạm vào, loại cảm giác ấm áp trơn trượt dính dấp đó, khiến Trình Cẩn lập tức trợn to hai mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không tin, "Ông xã, anh....." Không đợi để cậu hỏi ra, thứ đó lại liếm lên, liếm lên điểm nhạy cảm trên hậu môn của cậu, khiến toàn thân cậu sướng đến mức nảy lên một cái.

Suy đoán trong lòng gần như được chứng minh, nhưng Trình Cẩn chỉ cảm thấy lúng túng, cậu cố gắng quay đầu nhìn lại, cặp mông cũng né tránh, "Đừng....không, ông xã, đừng dùng lưỡi liếm....aaa....ngứa quá....." Nhưng cậu hoàn toàn không tránh được, phần eo bị khống chế, bất luận cậu vặn vẹo như thế nào, đầu lưỡi đó vẫn xoay tròn quanh hậu môn của cậu, lúc cậu đang vặn vẹo vô cùng nhiều, đột nhiên lỗ huyệt truyền đến một trận tê dại, mà chiếc lưỡi đó lại cắm thẳng vào.

"Ô....không, đừng...." Trình Cẩn sắp bị dọa sợ rồi, nhưng quá nhiều khoái cảm lại ập đến, khiến giọng nói của cậu thay đổi, cơ thể cũng mềm nhũn.

Chồng cậu lại đang liếm hậu huyệt cho cậu!

****

Hết chương 72

Đào đúng kiểu có không giữ, mất tiếc chết mịa luôn đó :)) Yêu thương thì nói một tiếng, ngược thèn bé 7 năm giờ thấy bé Cẩn thích người khác thì ghen tức. Đáng lắm nha 😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro