Chương 7. Thụy Lạp phu nhân
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 7. Thụy Lạp phu nhân
Sau hai năm làm việc, bây giờ Trình Cẩn đã rất thân với An Địch rồi, đối phương là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ rất thông minh, tính cách cũng rất lanh lợi, nếu không cũng đã không thể trong một khoảng thời gian ngắn từ một nhân viên hướng dẫn mua hàng trở thành quản lý cửa hàng. Cậu ta nhìn thấy Trình Cẩn, tùy ý vẫy vẫy tay, "Đúng lúc có đơn đặt hàng tìm anh."
Trình Cẩn lập tức vui vẻ lên, "đơn đặt hàng" đại biểu cho việc giá của sản phẩm sẽ cao hơn so với bình thường, hơn nữa còn có thể đem về nhà để làm. Hai năm này, vì để kiếm tiền, cậu đã rất cố gắng học cách sử dụng kim và chỉ, và hai mươi bốn kiểu dệt đan, thậm chí còn học cách làm túi da, thỉnh thoảng lúc có linh cảm cậu sẽ tô điểm một chút lên các bộ lễ phục, không ngờ lại được người đặt hàng hết lời khen ngợi, An Địch mới phát hiện ra tiểu thiếu gia này vậy mà lại có một chút thiên phú trong lĩnh vực thiết kế. An Địch có đầu óc kinh doanh rất tốt, lập tức nói Trình Cẩn là một bậc thầy, nghệ danh là Thụy Lạp, đồng thời giúp cậu nhận các đơn đặt hàng riêng, nhưng một khi có khách hàng muốn gặp cậu, thì lập tức uyển chuyển nói rằng Thụy Lạp là một vị phu nhân, còn là một vị phu nhân có danh hiệu, vậy nên không tiện gặp mặt người khác.
Hầu hết những phú hào đều là người giàu không có danh hiệu, bọn họ ít nhiều cũng có phần ghen tị với những người có danh hiệu, bây giờ biết được người làm ra những quần áo này lại là một vị 'quý tộc', trong lòng lập tức vừa tự hào vừa hãnh diện, vậy nên thông qua sự giới thiệu của vị tiểu thư đó, càng ngày càng nhiều người đến tìm "Thụy Lạp" để đặt đơn hàng riêng. Cách làm này của cậu ta, không những không khiến các vị tiểu thư, thiếu gia từ bỏ mà ngược lại còn khiến họ điên cuồng hơn. Bây giờ ở trong các buổi tiệc, nếu như ai sở hữu một món đồ do chính tay "Thụy Lạp phu nhân" làm ra thì nhất định sẽ trở thành người khiến những người xung quanh ngưỡng mộ.
Trình Cẩn cũng không hề biết chuyện này, cậu chỉ biết lúc không có tiền thì sẽ đến đây làm 'công việc đen', làm xong sản phẩm thì sẽ nhận tiền công, sau khi gia đình cậu phá sản thì những người bạn giàu có mà cậu quen đều tránh xa cậu, cũng không ai muốn mời cậu đến tham gia những buổi tiệc đó nữa, vậy nên cậu căn bản không hề biết bản thân đã "nổi" rồi.
An Địch lấy ra đơn đặt làm một chiếc váy, lại lấy ra một chiếc váy được thiết kế riêng, đối phương yêu cầu chất liệu và kiểu dáng đơn giản, và còn mang theo một hộp thạch anh màu xanh lam. An Địch nói: "Khách hàng yêu cầu, muốn những viên thạch anh này được làm thành đồ trang sức, kiểu dáng thì để anh thiết kế, nhưng phải bắt mắt." Lại rất trịnh trọng nói: "Thạch anh xanh lam này là một loại chất khoáng quý hiếm, giá cả đắt đỏ, tôi giao cho anh, tới lúc đó nhất định không được để sót một viên nào đâu, anh kiểm tra số lượng trước đi."
Trình Cẩn nhận lấy hộp một cách trịnh trọng, sau khi mở hộp ra, bên trong phát ra một màu xanh lam nhàn nhạt, xanh đến mức cực kì tinh khiết, gần giống với màu xanh da trời. An Địch thấy dáng vẻ nhìn đến chết lặng của cậu, cố ý nói: "Thế nào? Trước kia tiểu thiếu gia cũng chưa thấy qua vật quý giá như vậy sao? Phải biết rằng một viên đá này có giá trị lên đến 5 vạn Dư Ngạch*, bởi vì số lượng loại thạch anh này quá ít, trước kia được phát hiện ở một hành tinh xa xôi, số lượng tổng cộng cũng không qua một ngàn viên. Anh phải cất nó cẩn thận, nếu chỉ mất một viên, cũng sẽ có phiền toái lớn, đến lúc đó tôi cũng không giúp nổi anh."
(* 5 vạn = 50.000)
Trình Cẩn hoàn hồn, cẩn thận đếm lại, sau khi đếm xong mới nói: "Là 148 viên"
An Địch nói: "Không sai. Đến lúc khách hàng muốn kiểm tra, nhất định không được thiếu, biết chưa? Thời gian thi công là nửa tháng, nhưng mà tôi hi vọng trong vòng mười ngày anh có thể giao cho tôi."
Trình Cẩn ôm chắc chiếc hộp vào trong lòng, nói: "Được." Lại tiếp tục nói: "Tôi có thể đến kho lấy một ít nguyên liệu không?" Trong lòng cậu đã nghĩ ra đại khái hình dạng của chiếc váy này, cũng tin tưởng rằng bản thân có thể hoàn thành chiếc váy trong vòng mười ngày.
An Địch nói: "Đi thôi."
Ôm về nhà cả một túi đồ lớn, robot thông minh giúp cậu mở cửa, lại điều chỉnh nhiệt độ căn phòng đến nhiệt độ dễ chịu nhất. Trình Cẩn đưa tay ra xoa đầu nó, rất nghiêm túc cảm ơn nó, robot nhỏ vui vẻ nói: "Không cần khách sáo, chủ nhân, ngài thật sự càng ngày càng lịch sự rồi."
Trình Cẩn mỉm cười nhẹ, lúc trước cậu rất vô lễ, có lẽ là vì từ nhỏ cậu đã quen với việc trả công cho người khác, vậy nên cậu không biết những việc đó cần được cảm ơn và xem mọi thứ là điều hiển nhiên. Cho đến sau khi bị Lục Đào chán ghét, cậu mới biết rằng bản thân có bao nhiêu khuyết điểm.
Bây giờ nghĩ lại khiến cậu xấu hổ không chịu được.
Sau đó cậu đã bắt đầu thay đổi, cố gắng thay đổi, từ việc sa thải người làm ở nhà, trước khi tạm biệt thì cậu đều trịnh trọng nói "Cảm ơn" với từng người, dọa mọi người trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và có chút hoảng sợ. Trình Cẩn cũng nhận ra trước kia bản thân kết bè phái là việc không tốt, lại còn bắt nạt người khác.....
Sau khi suy nghĩ kỹ về từng việc đã xảy ra trong quá khứ, Trình Cẩn cũng đã biết được tại sao Lục Đào lại không thích cậu.
Tuy nhiên cho dù cậu đã thay đổi, thì cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì cả.
Trình Cẩn đi tắm, sau đó đi vào "phòng làm việc" của mình, bắt đầu vẽ thiết kế, đem ý tưởng trong lòng mình phác họa ra, sửa đi sửa lại vài lần, cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế chiếc váy, cũng đã hơn mười hai giờ đêm. Cậu lên giường ngủ được sáu tiếng, sau khi chuông báo thức reo liền tỉnh dậy, mặc dù thân thể có hơi mệt mỏi, cơn buồn ngủ vẫn chưa tiêu tan, nhưng bây giờ cậu không thể ngủ nướng trên giường được.
Cậu phải tiếp tục kiên trì!
Cá mà cậu đặt trước lúc ngủ đã được giao tới, Trình Cẩn một bên uống một phần canh dinh dưỡng nhỏ một bên thì nấu canh. Lúc trước cậu không hề biết nấu ăn, nói cách khác là cậu chưa từng vào bếp, sau này vì tâm huyết dâng trào muốn làm một người vợ tốt nên cậu đã luyện kĩ năng nấu ăn ngon để khiến Lục Đào thay đổi cách nhìn về mình, nhưng mà vẫn không làm tốt được, cuối cùng dứt khoát không biết xấu hổ xem đồ ăn của đầu bếp là của mình rồi mang đến trước mặt Lục Đào, lại bị đối phương lạnh lùng vạch trần. Sau khi bị "làm nhục", cậu nén giận xuống, cuối cùng mới học được cách nấu ăn.
Đem canh cá nấu đến khi có màu trắng đậm, bỏ lên một ít cẩu kỉ đỏ tươi, tiếp theo cho canh và cá vào hộp giữ nhiệt, sau đó sửa soạn lại vẻ ngoài một chút, Trình Cẩn liền đem hộp giữ nhiệt đến bệnh viện quân y.
Bệnh viện đã đưa thân phận của cậu vào giấy cho phép "Có thể thăm bệnh", nên không cần ai tới tiếp đón cậu, Trình Cẩn cũng có thể trực tiếp đi vào. Thân phận của Thượng Tướng Lục Đào rất quan trọng, tầng được bố trí là nơi yên tĩnh nhất, cũng là nơi được bảo vệ chặt chẽ nhất, lúc Trình Cẩn bước vào, đều cần phải quét qua năm tia hồng ngoại. Nhưng đợi đến lúc cậu đến gần cửa phòng bệnh, mới phát hiện ra mình không phải người đầu tiên tới, bởi vì cậu nghe thấy có người đang trò chuyện ở bên trong.
Không thể nghe rõ là đang nói gì, cũng không thể phân biệt là ai, Trình Cẩn do dự một chút, mới đưa tay gõ nhẹ cửa phòng, một lúc sau, cửa được mở ra, lộ ra ngũ quan làm Trình Cẩn ngẩn người.
Thật xinh đẹp!
Làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, lông mi dài và dày, giống như một bàn chải nhỏ, còn đôi môi đỏ giống như màu của hoa hồng. Anh ta có mái tóc vàng dài, tóc dài được cột thành một bím tóc ở phía sau, làm cho cậu có chút khó phân biệt.
Nhưng bởi vì anh ta rất cao, Trình Cẩn nhìn thoáng qua đã thấy hầu kết và bộ ngực bằng phẳng của anh ta, cho nên cậu mới dám tin người này là đàn ông.
Nhưng có lẽ người này cũng là "người tiến hóa" giống cậu nhỉ?
"Người tiến hóa" là giống người xuất hiện vào hai trăm năm trước, tỉ lệ sinh sản xã hội lúc đó còn thấp hơn so với hiện tại, sau khi xuất hiện người đàn ông đầu tiên có thể mang thai, đã gây chấn động trên toàn thế giới, người đàn ông này đã bị đem đến viện nghiên cứu để kiểm tra, kết quả kiểm tra cho thấy thân thể người đàn ông đó không khác biệt mấy so với những người đàn ông bình thường, sự khác biệt duy nhất là có một khoang sinh dục phụ trong cơ thể.
Lúc đó có rất ít phụ nữ, sau khi đề xuất việc có nên thông qua luật tạo ra trẻ em bằng sinh sản nhân tạo đã gây ra ồn ào rất lớn, chuyện này vừa xuất hiện, liền thay đổi tương lai của toàn nhân loại. Lúc mới đầu các nhà khoa học còn lo đây chỉ là trường hợp đặc biệt, sau khi có trường hợp thứ hai, thứ ba mà đàn ông có thể mang thai xuất hiện, kiểm tra trong gen, liền phát hiện đối tượng của các trường hợp này đều có điểm chung, vậy nên một "thiết bị sàng lọc đã được chế tạo ra, còn nam giới được cụ xác định là có khả năng mang thai sẽ được ghi chú trên giấy khai sinh, bộ phận nam giới này, cũng trở thành "người tiến hóa".
Sự xuất hiện của "Người tiến hóa" đã giúp cho tỷ lệ sinh tăng lên, đặc biệt là trên các hành tinh lạc hậu, số lượng trẻ sơ sinh tăng vọt, chỉ có hành tinh Đế Quốc, đại bộ phận các bạn trẻ có lẽ đều thích hưởng thụ cuộc sống, ngược lại với chuyện kết hôn sinh con luôn tỏ ra bản thân "lực bất tòng tâm"*, vậy nên tỉ lệ sinh không được lạc quan lắm.
(*Lực bất tòng tâm: nghĩa là rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ. "Theo Google"
Tác giả không nói thế mà giải thích ra theo một từ khó hiểu nhưng có nghĩa tương tự nên tui dùng từ thay thế)
Bộ dạng nhìn đến ngẩn người ra của Trình Cẩn khiến người đang ông đang ngồi trên giường bệnh rất không hài lòng, dùng mu bàn tay che miệng rồi ho mấy cái, mới làm Trình Cẩn tỉnh táo lại. Trình Cẩn thấy có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thật ngại quá, tôi thất lễ rồi."
Người đàn ông tóc vàng dịu dàng cười cười, nói: "Không sao." Lại tự giới thiệu nói: "Tôi tên Ngải Tuyết, là cấp dưới của Thượng Tướng Lục Đào, cũng là đồng đội thân cận nhất của cậu ấy, cậu ấy cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không nhờ cậu ấy, lần này tôi cũng không thể trở về được nữa, chỉ đáng tiếc là, bây giờ cậu ấy không nhớ ra tôi."
Trình Cẩn choáng váng, "Anh ấy vì...cứu anh?" Hơn nữa cái tên "Ngải Tuyết" này rất quen, Trình Cẩn rất nhanh đã nhớ ra tại sao lại thấy tên này rất quen, bởi vì hôm qua cậu đã thấy trên màn hình sáng của Lục Đào, tên ưu tiên thứ hai trong danh bạ tên là Ngải Tuyết.
Lúc đó cậu cứ nghĩ đó là một cô gái.
Ngải Tuyết nói: "Đúng vậy, lúc đó tôi đã quá bất cẩn, vậy mà không phát hiện ra có một con mẫu trùng đang tới gần mình, đến lúc phát hiện ra thì đã quá muộn rồi. Nếu không nhờ cậu ấy, tôi đã không thể đứng ở đây nói chuyện với ngài được nữa rồi." Anh ta nhanh chóng nghĩ ra gì đó "Đúng rồi, ngài là..."
Trình Cẩn liếc nhìn Lục Đào đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút tội lỗi, chỉ vì trong đầu cậu đột nhiên đã nghĩ ra một chuyện.
Hắc Kim song thần.
Chuyện này đã từng được một tờ báo lớn đưa tin, "Hắc Kim song thần" là để chỉ hai người bọn họ, một người là Lục Đào, người còn lại là cấp dưới của anh ấy, Trung Tướng Thụy Cách Nhĩ, nói hai người bọn họ phối hợp hoàn hảo, bất khả chiến bại trên chiến trường, là một đôi đồng đội vô cùng ăn ý. Các tờ báo lớn đã dùng rất nhiều lời có cánh để ca ngợi năng lực và phong cách của hai người bọn họ, bên trên còn có đính kèm một tấm hình của Thượng Tướng Lục Đào, bởi vì tấm hình đó chụp quá đẹp, vậy nên đã khiến cho nhiều thiếu niên thiếu nữ mơ mộng phải mua báo.
Trình Cẩn cũng có mua một bản, cậu đã đọc lướt qua nội dung ở bên trên, đối với người được đề cập cùng Lục Đào, riêng cái tên "Thụy Cách Nhĩ" cũng đã khiến cậu mất hết hứng thú, cũng không có lý do gì khác, họ này cũng là một họ hiển hách trên hành tinh Đế Quốc, là một gia tộc bản địa lâu đời, Trình Cẩn đã gặp qua một bộ phận người trong gia tộc của họ, hầu như đều là những người đàn ông to lớn thô kệch, râu rậm và khuôn mặt đầy đặn, ngay cả phụ nữ cũng rất oai phong, đơn giản vì bọn họ trời sinh đã là những chiến binh.
Vậy nên ngay cả khi mối quan hệ của họ được mô tả vô cùng thân mật, Trình Cẩn cùng không để bụng, cậu không nghĩ rằng một người thô kệch lại có thể trở thành tình địch của mình.
Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy có lẽ bản thân đã sai rồi.
Trình Cẩn mím môi, hỏi: "Tên đầy đủ của anh là Ngải Tuyết Thụy Cách Nhĩ sao?"
Người đàn ông xinh đẹp này nhướng mày, lúc cười rộ lên lại càng xinh đẹp, "Không sai, Thụy Cách Nhĩ là họ của tôi."
"Ồ, như vậy....." Trình Cẩn cố nén sự chua xót trong lòng , cố gắng nở một nụ cười, "Tôi tên Trình Cẩn, là bạn đời của Lục Đào."
Tuy rằng rất có khả năng không lâu sau, sẽ không phải nữa rồi.
******
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro