Chương 69. Có phải anh đã khôi phục ký ức rồi không?
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 69. Có phải anh đã khôi phục ký ức rồi không?
"Không có, không có gì gì bất thường cả." Trình Cẩn cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, dùng giọng điệu bình thường để nói.
Ở sau lưng không biết là thứ gì, nhưng Trình Cẩn biết, chỉ cần cậu nói ra chữ "có", thứ đó nhất định sẽ trực tiếp đâm vào tim cậu, khiến cậu chết ngay tại chỗ.
Cảnh vệ không hề lập tức tin tưởng, nhưng bởi vì có Lục Đào và Ngải Tuyết ở đây, vậy nên đã cất súng lại, chỉ là chặn cửa chặt chẽ. Cảnh vệ đứng đầu nói: "Thượng Tướng phu nhân, xin ngài thông cảm, ngài cần ở đây một lát nữa, tôi cần điều tra và theo dõi." Anh ta dừng một chút, "Lại xác nhận với ngài một chút, từ sau khi bác sĩ Cách Nhĩ Sâm rời đi, ngài chưa từng ra ngoài đúng không?"
"Đúng." Trình Cẩn rất nhanh lại nói: "Nhưng tôi đã mở cửa một chút, không bao lâu trước khi các anh đến."
Cảnh vệ hỏi: "Tại sao?"
Trình Cẩn liếc nhìn Lục Đào một cái, mới nói: "Muốn đi tìm chồng tôi, nhưng tôi vừa mở cửa, lại nhớ đến chồng tôi trước đây đã dặn tôi không được chạy lung tung ở đây, vậy nên lập tức đóng cửa lại."
"Được rồi."
Anh ta lại chưa đi, dùng màn hình sáng điều tra camera lúc đó rồi xem xét kỹ hơn, Lục Đào cũng bước tới xem.
Chồng vừa rời khỏi mình, Trình Cẩn đã có thể cảm nhận được áp lực phía sau hơi nới lỏng ra một chút, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì quá căng thẳng, toàn thân đã chảy mồ hôi ròng ròng, quần áo bên trong cũng sắp bị ướt đẫm.
Camera ngoại trừ cảnh mà Trình Cẩn đã nói, không có gì bất thường, mà cảnh đó dù kỳ lạ, nhưng bởi vì Trình Cẩn có nói rõ trước đó, vậy nên cảnh vệ cùng không thể tìm ra sơ hở. Trình Cẩn thấy cảnh vệ đó vẫn còn nghi ngờ, đã hiếm thấy phát huy một chút sự thông minh khéo léo, nói: "Có lẽ các anh có thể điều tra một chút camera trong phòng, sẽ có thể chứng minh điều tôi nói là thật."
"Trong phòng này không hề có camera." Cảnh vệ tắt màn hình sáng, "Bác sĩ Cách Nhĩ Sâm nói, điều này sẽ liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân của anh ta, vậy nên không được phép lắp đặt. Thượng Tướng phu nhân, xin lỗi đã khiến ngài hoảng sợ, cảm ơn sự hợp tác của ngài, chúng tôi đi đến nơi khác để điều tra trước."
"Không, không sao....." Trình Cẩn cười yếu ớt.
Bệnh viện Quân Sự xảy ra chuyện lớn như vậy, an ninh và điều tra càng nghiêm ngặt hơn, Lục Đào dù vẫn đang nghỉ phép, còn xem là "bệnh nhân", nhưng vì năng lực điều tra của anh trước đây rất đáng kinh ngạc, vậy nên anh tạm thời vẫn được cử đi tham gia truy bắt tên sát nhân, trước khi anh đi, đã sắp xếp Phí Lí đưa Trình Cẩn ra ngoài.
Kiểm tra lúc ra ngoài cũng nghiêm ngặt như vậy, Trình Cẩn bước từng bước cực kỳ nặng nề, bởi vì cậu có thể cảm nhận được "thứ đó" đang nằm sấp trên lưng cậu, mà thứ đang uy hiếp cậu vẫn còn áp ở sau lưng cậu. Đối phương không quá nặng, có lẽ cũng chỉ khoảng bốn năm mươi cân, thật ra Trình Cẩn cõng không hề khó khăn, chỉ là trong lòng cậu sợ hãi, vậy nên mới cảm thấy toàn thân vô lực.
Phí Lí thấy khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi môi hơi run rẩy, còn cho rằng cậu bị tiếng báo động vừa nãy dọa sợ rồi, hiếm khi nói vài câu an ủi.
Không dễ dàng gì mới ra khỏi bệnh viện Quân Sự, sức nặng trên lưng của Trình Cẩn cũng không giảm, bên tai lại lần nữa vang lên một giọng nói rất nhỏ: "Một mình đưa tôi rời đi."
Trình Cẩn khóc không ra nước mắt, chỉ đành từ chối khéo Phí Lí, một mình bước vào xe.
Đợi đến khi ngồi vào chỗ, Trình Cẩn cuối cùng cũng cảm thấy sau lưng nhẹ đi, mối đe dọa ở đó cũng biến mất. Trình Cẩn bị dọa đến mức gần như sắp cuộn tròn lại, cổ họng run rẩy hỏi: "Cậu, cậu có phải ma không?"
Cách chỗ cậu không xa có một giọng nói tò mò vang lên, "Ma là cái gì?"
"Là một loại rất đáng sợ......." Trình Cẩn phản ứng lại, thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra cậu không phải?" Nhưng cậu rất nhanh lại trở nên căng thẳng, "Vậy cậu có phải là yêu quái không?"
"Chắc là không phải, tôi là Khảm Hợp Thể."
"Khảm Hợp Thể là cái gì?" Trình Cẩn nghe thấy trong giọng nói của đối phương có chút hoạt bát, nỗi sợ trong lòng cũng dần dần tan biến, cậu không nhịn được đưa tay ra chạm vào nơi phát ra âm thanh đó, đợi đến khi sờ được một thứ vừa đàn hồi vừa mềm mại, sợ đến vội vã rụt tay lại,"Tôi, sao tôi lại không thấy được cậu vậy?"
"Tôi là Khảm Hợp Thể của con người và tắc kè hoa, tôi có thể khiến cơ thể hòa nhập cao với môi trường, khiến mắt thường gần như không thể nắm bắt được khoảnh khắc thay đổi, thậm chí còn có thể biến thành một màu trong suốt trong thời gian ngắn, cậu đương nhiên không thấy được tôi. Tại sao cậu lại chạm vào mặt của tôi?"
"Tắc kè hoa?" Trình Cẩn hoàn toàn không biết gì, cậu còn sợ hãi xúc cảm vừa rồi, nhưng nghe nói là khuôn mặt, lại không cảm thấy sợ hãi nữa, "Mặt cậu thật là nhỏ và mềm mại quá...."
Chiếc xe đang đi về phía trước, bởi vì kính đều được kéo lên, vậy nên bên ngoài không thấy được khung cảnh bên trong. Trình Cẩn nói: "Chính là cậu....ám sát Bộ trưởng Bộ nội vụ và Truyền thông sao?" Vừa nghĩ đến đối phương là hung thủ, Trình Cẩn lại cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà thu mình sang một bên.
"Người" đó lại không trả lời, chỉ hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Trình Cẩn ngẩn ra, "Về nhà đó." Trình Cẩn cuối cùng cũng có chút nghi ngờ, "Cậu...có phải là một đứa trẻ không?"
Trọng lượng nhẹ, giọng nói trẻ con, mà khuôn mặt lại nhỏ và mềm mại, mọi đường nét đều giống một đứa trẻ.
"Không phải, tôi chỉ là không lớn mà thôi."
Không biết tại sao, Trình Cẩn nghe thấy câu nói này hơi có chút đau lòng, nhưng cậu rất nhanh lại trở nên hoảng sợ, "Cậu, cậu lát nữa cũng muốn giết tôi sao?" Nghĩ đến bản thân sắp chết, lại nghĩ đến anh trai và ba, cậu lại không kìm được rơi nước mắt.
"Ồ, chuyện này trái lại sẽ không xảy ra đâu." Giọng nói trẻ con vang lên.
Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương đột nhiên nói: "Trước đây tôi đã từng gặp cậu."
"Hả?"
Chiếc xe đã ra khỏi ranh giới của bệnh viện Quân Sự, đến một nơi khá nhiều người qua lại. Giọng nói trẻ con nói: "Ông xã cậu đã lừa cậu."
Trình Cẩn không hiểu gì cả, "Cái gì?"
"Làm tình trên tàu, cho dù nâng màn chắn lên, cũng vẫn có thể bị nhìn thấy."
Câu nói đột ngột khiến Trình Cẩn sững sờ một lúc, rất nhanh lại đỏ bừng mặt, "Cậu, cậu nói cái gì vậy...."
"Chẳng qua cậu khóc nhìn cũng khá xinh đẹp, tôi xem say mê cả buổi chiều đó." Giọng nói trẻ con nói xong, chiếc xe đột nhiên dừng lại, "Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, tôi đi đây."
Cửa xe được mở thủ công một khoảng trống, sau đó được đóng lại nhẹ nhàng, lại tiếp tục đi về phía trước. Trình Cẩn sửng sốt một hồi, màu máu đỏ lên đến cổ, "Sao cậu biết được!"
Nhưng cậu đã không nhận được câu trả lời.
Trải qua chuyện này khiến Trình Cẩn rất hoang mang, sau khi về đến nhà, vô số lần muốn liên hệ với chồng nói chuyện này, nhưng vừa nghĩ đến ánh nhìn của cảnh vệ điều tra mình, lại cảm thấy sợ hãi, hơn nữa theo cậu, "người" không nhìn thấy là một đứa trẻ, trừ lúc uy hiếm cậu, những lúc khác thật ra vẫn dễ hòa hợp hơn cảnh vệ hung dữ kia, mà bản thân chỉ cần nói ra, nhất định sẽ chịu sự thẩm vấn của bọn họ, nói không chừng còn bị nghi ngờ, nếu như liên lụy đến chồng cậu.... Trình Cẩn dứt khoát sẽ từ bỏ dự định này.
Lúc đang đợi chồng về nhà, Trình Cẩn đã mở màn hình sáng lên, do dự một lúc, đã tìm kiếm ba chữ "Khảm Hợp Thể" này.
Đáp án được đưa ra quá sâu xa, Trình Cẩn gần như xem không hiểu được, đại khái chỉ biết đây là sự kết hợp của hai cá thể, cũng có ví dụ trong tự nhiên, nhưng chúng hầu hết đều tồn tại trên các loài giống nhau về mặt di truyền, nhưng con người và tắc kè hoa? Cũng khác biệt quá nhiều rồi phải không?
Trình Cẩn nhìn thấy sự bí ẩn, cũng không hiểu tại sao một khảm hợp thể giữa người và tắc kè hoa lại muốn ám sát Bộ trưởng Bộ nội vụ và Truyền thông, hơn nữa, "Cậu ta" hoặc "Nó" lại nói từng thấy mình? Hơn nữa là từng thấy cậu và chồng làm tình???
Vừa nghĩ đến hành vi phóng túng của hai người trong chuyến du lịch lần trước, sắc mặt của Trình Cẩn đã đỏ như muốn rỉ máu, xấu hổ đến mức gần như lập tức tắt màn hình sáng đi, vùi mình vào trong sô pha. Không lâu sau, người máy nhỏ gia dụng rất vui vẻ chạy ra khỏi phòng sạc, dùng giọng điệu vui mừng nói: "Chủ nhân nhỏ, chủ nhân trở về rồi đó."
Trình Cẩn vội vàng xoa mặt, đi theo sau người máy nhỏ đi về phía cửa, cửa rất nhanh được mở ra, bóng dáng cao lớn của chồng xuất hiện ở cửa, bởi vì ngược sáng, không thể nhìn rõ ánh mắt của anh. Nhưng Trình Cẩn theo bản năng vui mừng, đang muốn rướn người tới, lại nhìn thấy người đứng sau lưng anh, thì ngạc nhiên dừng lại.
"Chủ nhân, hoan nghênh ngài trở về! Ngài còn mang theo khách sao? Tôi lập tức đi chuẩn bị trà bánh." Người máy nhỏ vui vẻ xoay tròn một vòng.
"Cảm ơn, Trình Trình, nhưng không cần, chúng tôi rất nhanh phải rời đi rồi." Lục Đào đã mở miệng, giọng nói bình tĩnh, không có chút nhiệt tình nào.
Trình Cẩn sững sờ, cảm xúc bất thường trong lòng lòng lại dâng lên, đợi đến khi ánh mắt của chồng dừng trên mặt cậu, Trình Cẩn vẫn khó khăn mà mở miệng: "Ông xã, bọn họ....tại sao cũng đi cùng vậy ạ?"
"Chúng tôi cần tiến hành thẩm vấn ngài một chuyến, Thượng Tướng phu nhân." Cảnh vệ lấy ra giấy chứng nhận, "Mời cùng chúng tôi đến Phòng An Ninh một chuyến."
Trình Cẩn có ngu ngốc hơn nữa, lúc này cũng biết chuyện bản thân "giúp đỡ" "người" kia đã bị lộ, lúc đang không biết phải làm sao, Lục Đào đột nhiên nói: "Đây không phải thẩm vấn, Cảnh trưởng An, xin chú ý cách dùng từ của anh. Hơn nữa người sẽ không đến Phòng An Ninh, tôi muốn đưa đến Quân Bộ, do người của Quân Bộ chúng tôi tiến hành truy hỏi."
Sắc mặt của Cảnh trưởng An hơi thay đổi, anh ta nói: "Thượng Tướng đại nhân, bảo vệ Bộ trưởng Bộ Nội vụ và Truyền thông là trách nhiệm của chúng tôi, bây giờ xảy ra chuyện, theo lý nên do Phòng An Ninh chúng tôi thẩm tra."
"Em ấy chỉ có thể đi Quân Bộ." Lục Đào đi tới trước mặt Trình Cẩn, có lẽ là nhận ra cậu bị dọa sợ rồi, trong vẻ mặt lộ ra chút do dự, cuối cùng vẫn không vươn tay ra nắm lấy tay cậu. Anh liếc nhìn Cảnh trưởng An, nói: "Các anh có thể cử người đến nghe, chúng tôi cũng sẽ quay lại toàn bộ quá trình."
Luc bị đưa đến phi thuyền công cộng của Quân Bộ, Trình Cẩn vẫn có chút không hiểu rõ, cậu không biết bản thân bị bại lộ ở chỗ nào, tại sao rõ ràng lúc ở bệnh viện Quân Sự đã thoát rồi, nhưng bây giờ lại bị nghi ngờ nữa. Lá gan của cậu không lớn, bị nhiều người như vậy "canh giữ" bằng súng đạn thật, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi không yên tâm, vô thức muốn tìm chồng để dựa vào. Nhưng Lục Đào ngồi đối diện cậu nhìn thấy động tác muốn di chuyển của cậu, lạnh nhạt nói: "Đừng di chuyển."
Trình Cẩn có chút bối rối, chậm rãi nói: "Em, em chỉ muốn ngồi bên cạnh anh...."
Trong mắt Lục Đào không có một tia cảm xúc nào, anh nói: "Bây giờ em đang là đối tượng cần tra hỏi, anh là người của Quân Bộ, không thể lại gần em. Trên thực tế, bây giờ anh ngồi ở đây, đã vi phạm quy tắc rồi."
"Em không hiểu, các anh rốt cuộc nghi ngờ em điều gì vậy?" Trình Cẩn có chút sắp phát điên rồi.
Lục Đào nói: "Mọi chuyện đợi khi đến Quân Bộ rồi nói, bây giờ, trước tiên em hãy bình tĩnh lại."
Rõ ràng vẫn là cùng một khuôn mặt, cùng một giọng nói, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác nhau. Đối mặt với người chồng như vậy, trái tim của Trình Cẩn lệch một nhịp, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Lục Đào, có phải anh....đã hồi phục ký ức rồi không?"
****
Hết chương 69
Đoạn cuối hơi căng nhưng bên trên cái đoạn kia 2 ẻm lỡ diễn GV cho Khảm hợp thể xem rồi kìa :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro