Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57. Tỏ tình (Anh trai)

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả : Vân Gian

Dịch : Rắn Nước Nhỏ

Chương 57. Tỏ tình (Anh trai)

Ngạn Thất bằng tuổi em trai nhỏ của Trình Húc, chỉ lớn hơn em ấy nửa tuổi, lúc đó Trình gia đã rất giàu rồi, vậy nên họ rất cố gắng nâng cao địa vị của mình, phương pháp đầu tiên là kết giao với "quý tộc bản địa", mà trong đó, quan hệ với Ngạn gia lại là tốt nhất.

Có thể nói, Trình Húc đã nhìn Ngạn Thất lớn lên.

Ngạn gia có bảy đứa con, hơn nữa đều là anh chị em cùng mẹ, chuyện này ở hành tinh Đế Quốc mà nói là cực kì hiếm,dù sao số lần sinh con tăng lên, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, vậy nên hầu hết mọi người đều không muốn sinh nhiều như vậy. Bảy đứa con của Ngạn gia tuổi tác đều nhỏ hơn Trình Húc, còn Ngạn Thất thì nhỏ hơn anh mười lăm tuổi. Ở trong lòng Trình Húc, trước nay đều xem cậu ta như em trai, thậm chí thỉnh thoảng còn có ý nghĩ đem em trai nhỏ giao cho cậu ta cũng không tệ.

Nhưng thật không may, lúc đối phương mười bảy tuổi, anh đã nhận được lời tỏ tình từ đối phương.

Khi đó Ngạn Thất còn chưa quá cao, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, rõ ràng là một khuôn mặt đẹp trai, lúc giơ nắm đấm lên lại vô cùng hung hãn, làm cho Trình Húc ngày càng cảm thấy cậu ta đáng tin cậy, lúc đang muốn để em trai nhỏ tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn, Ngạn Thất lại đến trước mặt anh, nói với anh rằng cậu ta thích anh.

Lúc vừa nghe thấy những lời đó, Trình Húc đã dở khóc dở cười. Anh là một người đàn ông bình thường, lại gần như đã là trụ cột của Trình gia, người đến tìm anh làm mai hay tỏ tình thật sự rất nhiều, nhưng về cơ bản đối tượng đều là con gái hoặc "người tiến hóa", chuyện một người đàn ông bình thường khác tỏ tình với anh, thật sự chưa từng xảy ra. Chẳng qua Trình Húc không hề cười nhạo, chỉ mỉm cười hỏi: "Tiểu Thất, em đang chơi trò gì đó với bạn bè có phải không? Đây là một hình phạt sao? Ví dụ như Nói thật hay Thử thách gì đó...."

Anh đang cho đối phương một đường lui, bởi vì đánh giá từ đôi môi đang run rẩy và bàn tay nắm chặt của đối phương, Trình Húc biết, cậu ấy đang nghiêm túc.

Nhưng anh căn bản không thể tiếp nhận được, không nói đến hai người đều là đàn ông, bản thân anh cũng không có khuynh hướng đồng tính luyến ái, chỉ riêng tuổi tác đã chênh lệch mười lăm tuổi, nếu như Trình Húc chịu kết hôn sớm, có lẽ đã sinh được một đứa con không nhỏ hơn đối phương là bao.

Ngạn Thất trông rất đẹp trai, làn da là một màu khỏe mạnh, nhưng hiện tại lại trắng bệch, ánh mắt sáng lên có chút đáng sợ. Sự im lặng khiến bầu không khí trong phòng hơi trở nên có chút ngượng ngùng, cùng với sấm chớp và sấm sét, bên ngoài trời bắt đầu mưa to, trong tiếng mưa tầm tã, Ngạn Thất nói: "Em không phải đang đùa, cũng không phải đang chơi trò chơi! Anh Trình, em thật sự thích anh! Là loại thích đến mức muốn đè anh!" Cậu ta nói xong, bỗng chốc nhào đến, Trình Húc không kịp né tránh, đã bị cậu ta đụng trúng, chân mềm nhũn ra, cơ thể không kiểm soát được mà ngã về phía sau, vừa đúng ngã lên trên sô pha. Mà thiếu niên đè bên trên, dáng vẻ vừa căng thẳng vừa khẩn trương, tìm thấy môi của anh rồi ấn lên trên.

Đôi môi run rẩy, thậm chí hàm răng cũng run rẩy, sau khi Trình Húc nhận ra đối phương đang lo lắng và bối rối đến mức nào, mới từ bỏ việc dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra, mặc cho cậu ta đưa lưỡi ra liếm bừa bãi trên môi mình.

Ngạn Thất dường như đã dùng hết dũng khí, lúc nhận ra anh không từ chối, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn đi xa hơn, nhưng Trình Húc lại ngẩng đầu lên, dời khỏi đôi môi đang dán lên môi anh, dùng giọng nói dịu dàng nói: "Anh không đẩy em ra, không phải vì anh bằng lòng, mà là không muốn khiến em càng lúng túng hơn, biết không?"

Sự phấn khích trên khuôn mặt của cậu thiếu niên nhanh chóng nguội lạnh, đáy mắt thoáng qua một vết thương. Trình Húc đỡ cậu đứng lên, bản thân cũng đứng lên, ấm áp nói: "Em trở về đi, anh chỉ xem chuyện của hôm nay là một trò đùa, anh sẽ không để bụng đâu."

Ngạn Thất nghe thấy câu nói này, lập tức như bị xúc phạm lớn, lớn tiếng nói: "Em nghiêm túc mà! Anh Húc, em thật sự thích anh! Em muốn anh nhìn em, đối tốt với em, trong mắt có em! Em còn muốn "làm" anh! Làm chuyện thân mật nhất với anh! Biến anh thành bạn đời của em! "

Dù Trình Húc có kiềm chế tốt đến đâu, lúc nghe thấy lời của cậu ta, sắc mặt cũng có chút không kiềm chế được. Anh nhắm mắt lại, nhìn cậu thiếu niên đã rơi vào trạng thái điên cuồng, dùng giọng nói bình tĩnh lại mang theo chút tuyệt tình nói: "Tôi không thích cậu. Trên thực tế, hy vọng cậu có thể làm bạn đời của Tiểu Cẩn hơn, tôi cứ tưởng giữa hai người có khả năng...."

"Quỷ mới thích cái đồ vô dụng đó! Em thật sự vô cùng hận cậu ta! Hận cậu ta tại sao có thể giành hết sự quan tâm của anh, hận cậu ta có thể tùy ý làm nũng với anh, hận cậu ta chà đạp lên tấm lòng của anh, hận cậu ta rõ ràng thứ anh dốc hết sức lực tìm cho cậu ta nhưng cậu ta không biết quý trọng! Cả đời này em ghét nhất chính là cậu ta!" Cảm xúc của Ngạn Thất đã mất khống chế, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo chút hung dữ.

Trình Húc nghe thấy cậu ta nói ra những lời ác ý với em trai nhỏ của mình, sắc mặt trở nên càng lạnh lùng hơn, nói: "Tôi không cho phép cậu nói em trai tôi như vậy. Ngạn Thất, cậu trở về đi, sau này đừng đến nữa."

"Anh...." Ngạn Thất khó tin mà nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt đầy sự tổn thương, cậu ta không cam lòng nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?" Sau khi cậu ta gào xong, hình như cảm thấy không còn mặt mũi ở lại đây nữa, vội vã chạy ra ngoài.

Lúc cậu ta rời đi, Trình Húc đã nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu ta.

Trình Húc nhìn bóng lưng của cậu ta có chút phiền muộn, nhất thời cảm thấy chuyện này quá mức khó tin, nhất thời cảm thấy bản thân lúc nãy đã quá nặng lời. Anh không có tâm trạng làm việc nữa, lần đầu tiên trong đời bởi vì phiền muộn mà đi đi lại lại trong phòng, đợi khi nhận thấy bên ngoài trời đang mưa giông, cuối cùng anh đã không nhịn được đi xuống lầu.

Ngạn Thất có lẽ đã lái xe đi rồi, nhưng anh vẫn phải đi xem thử, hơn nữa lát nữa còn phải xác nhận với Ngạn Nhất cậu ta đã về đến nhà an toàn hay chưa. Mối quan hệ thân thiết của hai nhà không dễ gì mới có được, anh không thể vì như vậy mà phá hủy được. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân mà người lớn hy vọng có lẽ cũng không được rồi, anh tuyệt đối không thể gả em trai nhỏ của mình cho một người đàn ông xem thường em ấy như vậy, cho dù vì ổn định sự nghiệp hay mối quan hệ cũng không được.

Lúc Trình Húc đi xuống lầu trong lòng anh đã suy nghĩ rất nhiều, thì gặp được Trình Cẩn đang đi vào. Em trai nhỏ vẫn là dáng vẻ vô cùng ngây thơ, giống như đã nhìn thấy chuyện gì thú vị vậy, "Anh hai, em kể anh nghe, anh hai, anh đoán xem em vừa thấy cái gì nè?"

Trình Húc liếc mắt nhìn mưa to bên ngoài, trong lòng sinh ra một chút lo lắng, nhưng giọng điệu cũng không có gì khác thường, "Nhìn thấy cái gì vậy?"

"Em nhìn thấy Ngạn Tiểu Thất ngồi xổm ở góc tường nhà chúng ta khóc đó! Nhất định là đã tỏ tình thất bại với ai đó rồi chứ gì? Em nhớ nghe người hầu của cậu ta nói, cậu ta chuẩn bị sẵn sàng muốn đi tỏ tình với ai đó." Trình Cẩn cười "hihi", "Anh hai, anh nói em có nên tốt bụng đi đưa dù cho cậu ta không nhỉ?"

"Không cần." Trình Húc bình tĩnh nói: "Sau này em tránh xa cậu ta một chút là được." Không đợi em trai nhỏ hỏi nguyên nhân, lại nói: "Em mau vào trong đi, Trình Trình đã chuẩn bị xong đồ uống ngon rồi." Đợi sau khi em trai nhỏ đi vào, Trình Húc lại nhanh chóng cầm dù đi ra ngoài.

Mưa như trút nước, sắc trời cũng tối đến đáng sợ, đèn được sản xuất bằng công nghệ gần như khó có thể cạnh tranh với thiên nhiên, ánh sáng từ mỗi ngọn đèn trong đêm mưa trông cũng vô cùng yếu ớt. Đôi giày da của Trình Húc nhanh chóng bị bùn đất làm bẩn, quần tây cũng bị ướt một mảng. Anh vội vã nhìn đi nhìn lại tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm ở góc tường.

Lại có chút đáng thương.

Tiếng mưa lớn cũng không thể che được tiếng khóc của cậu ta, dường như đau buồn và phẫn nộ đến cùng cực, hai nắm tay còn đập mạnh từng cái từng cái một, dùng rất nhiều sức, mu bàn tay đã đấm đến chảy máu, lại rất nhanh bị nước mưa rửa sạch.

Mặc dù trước đây đã mơ hồ cảm thấy ánh mắt Ngạn thất nhìn mình không bình thường, hình như mang theo một chút... chiếm hữu, nhưng dù thế nào Trình Húc đều không nghĩ tới cậu ta sẽ có ý nghĩ như vậy, hơn nữa sự từ chối của bản thân lại có ảnh hưởng lớn đến cậu ta như vậy.

Biết rõ không nên đụng vào con thú nhỏ này nữa, hành động này sẽ chỉ khiến cậu ta càng ngày càng lún sâu hơn, nhưng Trình húc vẫn không thể khống chế được bước chân của mình, từng bước từng bước đến gần Ngạn Thất.

Tiếng mưa đã che giấu tiếng bước chân của anh, nhưng khi chiếc ô che trên đỉnh đầu, vẫn khiến Ngạn Thất nhận ra sự xuất hiện của anh.

Cậu thiếu niên sửng sốt một hồi, chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn có sự tức giận và thù địch chưa tan biến, nhưng đợi sau khi nhìn rõ mặt Trình Húc, tất cả sự thù địch đã chuyển thành kinh ngạc và vui mừng. Cậu ta khàn giọng nói, "Anh Húc..."

Tâm trạng của cậu ta thay đổi vô cùng nhanh, ngay khoảnh khắc đó, trái tim của Trình Húc ít nhiều đã có chút bị đánh trúng.

Từ trong sở thích của anh có thể thấy được, thật ra anh là một người có tâm hồn lãng mạn, trì hoãn không kết hôn, trừ việc đối tượng đưa về nhà em trai nhỏ hình như không thích lắm ra, thật ra là bản thân anh cũng không thích lắm. Thậm chí nói, anh có thể cảm nhận được đối phương cũng không phải rất thích mình.

Lựa chọn anh, chẳng qua là nhìn vào điều kiện của anh, chứ không phải là con người của anh.

Nhưng từ trong mắt của Ngạn Thất, anh có thể nhìn thấy tình yêu cuồng nhiệt.

"Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không thể giải thích với người nhà cậu được." Giọng điệu của anh bình thản, đặt chiếc dù vào trong tay Ngạn Thất, "Trở về đi, trở về tắm nước nóng, rồi xử lý một chút vết thương trên tay."

Tuy rằng tim có chút đập nhanh, nhưng Trình Húc biết rõ, hai người không hề có khả năng.

Khoảng cách tuổi tác lớn, còn đều là đàn ông, chính phủ không có quy định cấm hôn nhân đồng giới, nhưng hiển nhiên, điều này trong xã hội mà nói, vẫn có nhiều khác biệt.

Nhìn thấy đối phương đã cầm dù, Trình Húc đang định rời đi, nhưng Ngạn Thất lại đột nhiên túm lấy anh, sau đó ấn mạnh anh vào tường, dưới sự che chắn của chiếc dù, mạnh mẽ hôn lên môi của anh.

Vẫn là đôi môi run rẩy, nhưng không còn chút do dự nào nữa, mà là sự tấn công xâm lược mạnh mẽ vào khoang miệng Trình Húc. Trình Húc vừa lơ là, đã bị cậu ta liếm láp hết khoang miệng. Trình Húc biết phản ứng tốt nhất của mình nên là đẩy đối phương ra. hoặc là đấm vào đầu cậu ta, nhưng khi anh giơ nắm đấm lên, lúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt như một con sư tử nhỏ, lại không cách nào xuống tay được.

Một là do anh chưa từng đánh ai, còn có một lý do khác là anh không xuống tay được.

Đối phương đang khóc.

Chỉ là thích mình mà thôi, từ chối thật tốt là đủ rồi, còn đánh người là không ổn đâu.

Trong lòng Trình Húc đã nghĩ như vậy.

Anh bỏ nắm đấm xuống, lộ ta biểu cảm bất lực, "Tiểu Thất, em vẫn còn nhỏ, anh cho phép em không lý trí một lần, hy vọng sau khi em trở về sẽ có thể tỉnh táo lại." Anh nói xong thì đẩy ngực đối phương ra, không hề do dự mà đi vào trong nhà.

Ngạn Thất không hề đuổi theo, chỉ nói qua màn mưa: "Em sẽ không bỏ cuộc đâu! "

Trình Húc cũng không hề xem là nghiêm túc, anh muốn trốn tránh một học sinh thật sự là quá đơn giản, sự nghiệp của anh phần lớn là ở hành tinh khác, vậy nên anh đã đi công tác ở hành tinh khác một chuyến hơn nửa năm. Lúc trở lại anh cảm thấy Ngạn Thất đã bỏ xuống được chuyện này rồi, suy cho cùng sự nhẫn nại của người trẻ tuổi thật sự không quá tốt, ví dụ như em trai nhỏ của anh, rất khó để thích một cái gì đó quá lâu.

Nhưng sau khi quay về, anh lại nghe thấy em trai nhỏ nói em ấy đã thích một người - Lục Đào.

Sau khi xúc tiến chuyện kết hôn của em trai nhỏ xong, Trình Húc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh đến Ngạn gia tham gia một yến tiệc, trong bữa tiệc, lần nữa gặp lại Ngạn Thất.

Đối phương đã cao lên, cũng đã lớn, ánh mắt đầu tiên khi Trình Húc nhìn thấy cậu ta, trái tim không hiểu tại sao lại lạc mất một nhịp, nhưng anh rất nhanh đã phớt lờ chuyện này, sau đó dùng phép lịch sự tiêu chuẩn chào hỏi đối phương, thậm chí còn uống một ly với đối phương.

Ngạn Thất không nói về chuyện trước đây với anh, điều này khiến Trình Húc cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh không ngờ đến, yến tiệc còn chưa kết thúc, anh đã ngất đi rồi.

Sau khi tỉnh dậy, anh đã ở trên tầng hai của Ngạn gia, trong phòng của Ngạn Thất, hơn nữa còn đang bán khỏa thân

****

Hết chương 57

Nói thật thì cảm giác được một người yêu mình như vậy dễ rung động lắm. Nhưng mà tình yêu đó cũng hơi đáng sợ một chút.

Chương này đọc cũng thương ông 7 đó, nhưng trừ cái đoạn ổng mắng bé Cẩn làm tui muốn đấm vào mồm ghê. Ngon làm em trai Húc ca đi rồi ảnh chiều như vậy, ở đó mà chửi bé Cẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro