Chương 51. Đố kị và phiền muộn
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 51. Đố kị và phiền muộn
Trình Cẩn là bị một nụ hôn đánh thức, còn là bị nụ hôn đánh thức lúc đang ngủ ngon. Tối hôm qua cậu bị lăn qua lăn lại quá dữ dội, làm liên tiếp hai lần, làm đến mức chân mềm nhũn ra, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, lúc đang mơ giấc mơ đẹp đi chơi vui vẻ cùng chồng, thì cảm thấy môi bị cắn mút mãnh liệt, gần như muốn hút cạn không khí trong phổi cậu, cậu vùng vẫy hai cái rồi tỉnh dậy.
Mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Đào, nhưng trên mặt đối phương lại đẩy vẻ ủ rũ không vui, thậm chí còn mang chút phiền muộn. Trình Cẩn có hơi ngẩn ra, mở miệng nói: "Ông xã, sao thế ạ?" Khi cất giọng lên nói cậu mới phát hiện giọng của mình có hơi khàn.
Lục Đào dường như càng tức giận, cắn lên môi cậu một cái, nhưng không nỡ dùng quá nhiều sức, vòng tay ôm chặt lấy cậu, ngón tay đã chạm vào trên hậu huyệt, đẩy vào bên trong.
Mặt Trình Cẩn đỏ lên, đẩy nhẹ ngực của anh, lắp bắp nói: "Tối hôm qua, tối hôm qua làm chưa đủ sao ạ?"
Sắc mặt Lục Đào tối sầm lại, giọng nói đột nhiên có chút lạnh lẽo: "Tối hôm qua làm mấy lần?"
Trình Cẩn cảm thấy có hơi kỳ lạ, "Hai lần ạ, anh không nhớ sao?" Cậu lại bắt đầu thẹn thùng, "Tối hôm qua anh....dùng sức nhiều quá..... hình như có chút sưng rồi." Cậu có hơi tủi thân đẩy tay của người đàn ông, ngăn anh tiếp tục vào sâu hơn, Lục Đào lại nhấc tấm chăn mỏng lên, nói: "Để anh xem thử."
Trình Cẩn không kịp đề phòng, đã bị anh đặt vào tư thế quỳ, hai chân mở ra, lộ ra hậu huyệt bị sử dụng quá độ vào đêm qua. Huyệt nhỏ của cậu rất đẹp, màu hồng phấn, xung quanh lại sạch sẽ không có lông, bên trong cũng rất chặt, mà bây giờ bên miệng huyệt lại có hơi sưng, có hơi phồng lên một chút, khiến cho ánh mắt Lục Đào tối sầm lại, hai ngọn lửa trong mắt không kìm nổi mà rực cháy lên.
"Có phải là sưng rồi không ạ?" Trình Cẩn xấu hổ hỏi.
"Ừ, sưng rồi." Lục Đào mơ hồ trả lời một câu.
Trình Cẩn đỏ mặt nói: " Vậy thì tha cho em nha, hôm nay, hôm nay chắc chắn là không thể làm rồi....." Sau khi được thả ra, Trình Cẩn bò dậy, lấy lòng mà hôn lên môi Lục Đào, nhẹ nhàng nói: "Nếu ông xã muốn, tối nay lại làm có được không ạ?"
Lục Đào nhìn chằm chằm cậu, đưa tay véo má cậu, ủ rũ nói một chữ "được".
Đến hành tinh Nhật Chiếu được vài ngày, cho đến hôm nay, bọn họ mới xem như đi chơi thật sự, mà người dẫn đường là em trai của tài xế mà họ cứu trước đây cũng là một tài xế, cậu ta vì cảm ơn Lục Đào đã cứu mạng anh trai mình, vậy nên miễn phí dẫn bọn họ đến một vườn cây ăn quả.
Rõ ràng mới qua một đêm, vết máu trên phố đã được dọn sạch toàn bộ, tuy rằng trên đường người đi lại khá ít, nhưng dường như đã bình yên trở lại. Trình Cẩn không khỏi có chút thắc mắc Lục Đào đã dùng cách gì giải quyết trận bạo động này, sau khi hỏi, thì nhận lại được hai chữ "cơ mật". Nhưng trên đường đi, cậu có nhìn thấy quân đội đang phá dỡ thứ gì đó, sau khi hỏi tài xế, mới biết là đang phá dỡ "Thần điện" của bọn họ.
"Hả? Việc phá dỡ bạo lực như vậy, sẽ không gây ra một trận xung đột mới chứ?"
Tài xế gãi đầu, nói: "Tôi cũng không biết, chẳng qua cho dù xảy ra xung đột cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn đâu, suy cho cùng lần này hành tinh Đế Quốc trực tiếp điều động quân đội đến xử lý. Hình như sắp có một chính phủ mới, trong tin tức Thiên Thần Giáo đã trở thành tà giáo, chính phủ đang thuyết phục người dân tỉnh táo lên, lại công bố bằng chứng về sự tha hóa của hai phái Đông Tây, hình như còn giết một loạt người dẫn đầu.....Tóm lại, hành tinh Nhật Chiếu sắp thay đổi rồi, chỉ là không biết sẽ thay đổi trở nên tốt lên, hay là trở nên tệ đi nữa. Chẳng qua trong lòng bọn tôi luôn nghĩ rằng, có tệ cũng sẽ không thể tệ hơn được nữa, suy cho cùng kinh tế ở đây của bọn tôi đã xếp vào hàng cuối thế giới, ngay cả công nghệ của hành tinh Địa Ngục cũng sắp mạnh hơn bọn tôi, nếu không phải có mảnh đất có thể trồng ra các loại trái cây ngon ngọt, bọn tôi thật sự là muốn sống sót cũng không thể được."
Cậu ta còn rất trẻ, có lẽ chỉ hơn hai mươi tuổi, có vẻ hoạt bát hơn nhiều so với anh trai mình.
Trình Cẩn thắc mắc nói: "Hình như bản thân cậu không quan tâm lắm đến việc tiêu diệt Thiên Thần Giáo nhỉ?"
Tài xế nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Bởi vì tôi không tin tôn giáo, tôi tin vào khoa học."
Trình Cẩn càng khó hiểu hơn, "Không phải nghe nói người trên hành tinh Nhật Chiếu đều tin vào tôn giáo sao?"
"Đó là một loại phong tục, bản thân bọn tôi không thể chọn, nhưng sau khi bọn tôi lớn rồi, thì có thể chọn không tin loại tập tục xấu đó. Trên thực tế, người không tin vào tôn giáo như chúng tôi cũng rất nhiều, đại khái chiếm khoảng 30% trên hành tinh Nhật Chiếu." Tài xế lại vui vẻ, "Ước mơ của tôi là sau khi tiết kiệm được một khoản tiền, đến hành tinh khác du lịch, tốt nhất có thể đến hành tinh Đế Quốc chơi một chuyến. Chẳng qua nghe nói hành tinh Đế Quốc quản lý rất nghiêm ngặt, người có thể đến đó hoặc là rất có tài, hoặc là rất có tiền, hoặc là có thể gả cho người dân địa phương, kiểu nào tôi cũng không phù hợp, ước mơ này nhất định là không thể hoàn thành rồi."
Trình Cẩn nghe đến đây, không khỏi cảm thấy tiếc cho cậu ta, nhưng Lục Đào lại nói: "Chưa chắc."
Cả hai người đều sững sờ, tài xế càng kinh ngạc hơn, "Ngài cảm thấy tôi .... có cơ hội sao?"
"Có lẽ là có." Vẻ mặt Lục Đào bình thản, không nói gì thêm.
Nhưng tài xế lại rất phấn khích, "Tuy rằng có thể cảm thấy rằng ngài đang an ủi tôi, chẳng qua vẫn cảm ơn ngài. Chà, sắp đến vườn cây ăn trái rồi, đây là vườn nhà chú tôi, ông ấy là chủ nông trường lớn nhất trong thị trấn này, bên trong trồng tận hai mươi ba loại trái cây, trong đó có hai mươi loại bây giờ đều đã chín, hái xuống là có thể ăn ngay, hai vị có thể hái tùy thích, thậm chí có thể hái mang đi."
Sau khi đến vườn cây ăn quả, Lục Đào và Trình Cẩn được chủ nông trường tiếp đón nồng nhiệt. Lục Đào không hề tiết lộ thân phận, chuyện anh đi quân bộ, có lẽ chỉ có cấp trên mới biết. Nhưng hôm qua anh đã cứu cháu mình, chủ nông trường đương nhiên vô cùng cảm kích.
Hành tinh Đế Quốc cũng có thể trồng cây ăn quả, nhưng các loại phổ biến, trái cây được tạo ra mùi vị cũng bình thường, không giống trái cây ở đây, vô cùng thơm ngon ngọt ngào. Trình Cẩn xem như ăn no nê thỏa thích, chỉ là ăn nho mật ong đến mức hơi no một nửa rồi, lại nếm thử các loại trái cây khác, thậm chí có nhiều loại trái cây mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Sau hơn một tiếng đồng hồ ăn liên tục, Lục Đào cuối cùng cản cậu lại, nói: "Đừng ăn quá nhiều, cẩn thận chịu không nổi, sẽ bị đau bụng đó."
Trình Cẩn ngoan ngoãn nghe lời anh, nghe xong thì dừng lại, chỉ vui vẻ đi hái, thậm chí còn giúp chủ nông trường làm rất nhiều việc, còn tự tay làm ta một bình rượu nho.
Trước khi đi, chủ nông trường tặng cho bọn họ rất nhiều trái cây, cùng với một bình rượu. Tài xế đưa bọn họ về khách sạn, lúc xuống xe, lúc tài xế giúp bọn họ chuyển đồ, Trình Cẩn để ý thấy Lục Đào nhét thứ gì đó ở ngăn giữa của xe, nhưng lúc đó cậu không hỏi, đợi đến khi vào phòng mới hỏi.
Lục Đào véo má cậu, mỉm cười nói: "Tiền đó, còn có thể là gì nữa?"
"Ồ, hóa ra là tiền, em cũng quên mất, đúng là nên đưa tiền, nếu không nhận không của họ nhiều đồ như vậy, bọn họ sẽ chịu thiệt rất nhiều."
Lục Đào nói: "Ừ, anh để phần tiền giấy còn lại của hành tinh Nhật Chiếu ở đó."
Trình Cẩn ôm mặt nhìn anh, dáng vẻ có chút không nỡ, "Chúng ta ngày mai sẽ trở về sao ạ?"
Lục Đào nói: "Ngày mai trở về."
"Em cảm thấy chưa được bao lâu cả." Trình Cẩn có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại trở nên vui vẻ, "Không sao, lần sau chúng ta đến hành tinh khác du lịch đi. Trước kia em còn sợ đến, sợ ngoài hành tinh Đế Quốc đều là người xấu, thật ra đều khá tốt." Cậu không chú ý đến ánh mắt của Lục Đào có hơi phức tạp, phiền muộn nhìn đống đồ trên sàn, "Những thứ này thì sao ạ? Chúng ta làm sao cầm về dây? Trên tàu có thể đem nhiều đồ như vậy không ạ?
"Có thể."
Trình Cẩn liền vui vẻ trở lại.
Lúc trở về rõ ràng thời gian vẫn như cũ, nhưng Trình Cẩn lại cảm thấy lộ trình hình như ngắn hơn một chút, trên đường đi bọn họ dừng lại ở một số hành tinh, tuy rằng không thể xuống xe, Trình Cẩn vẫn có thể nhìn thấy một số đặc điểm của các địa phương từ cửa sổ.
Lúc mang về một đống hành lý lớn nhỏ về hành tinh Đế Quốc, còn chưa đến nhà, Lục Đào đã nhận được cuộc gọi từ Phí Lí.
Lục Đào liếc nhìn Trình Cẩn đang ngồi bên cạnh, nhấn vào chế độ trò chuyện bí mật trước khi bắt máy. Phí Lí ở bên kia nói gì đó, Lục Đào chỉ nói vỏn vẹn một chữ "Ừ", đã ngắt kết nối.
"Sao thế ạ? Quân bộ có chuyện sao?" Trình Cẩn nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, lại trở nên lo lắng, "Ông xã, có phải là chuyện anh làm trên hành tinh Nhật Chiếu, phạm phải quân lệnh không ạ?"
"Không có." Vẻ mặt Lục Đào bĩnh tĩnh trở lại, "Chỉ là có chút chuyện, cần qua đó một chuyến. Anh đưa em về trước."
Trình Cẩn không hỏi nữa, trên thực tế cậu như vậy đã vượt qua giới hạn rồi, dù sao thì trước đây, cậu chưa từng dám hỏi Lục Đào bất kỳ chuyện gì liên quan đến công việc.
Dọn đồ ra khỏi xe xong, bởi vì đóng gói rất tốt, trái cây đều không bị hư hỏng gì. Trình Cẩn bắt đầu lên kế hoạch chia trái cây thành nhiều phần, chia ra tặng cho ai, mà Lục Đào thay quần áo xong, sau khi tạm biệt với cậu, liền lập tức rời đi.
Phí Lí đã lái phi thuyền đợi sẵn ở cửa, sau khi Lục Đào đi lên, anh ta liền lái phi thuyền trực tiếp đến Bệnh Viện Quân Đội, bác sĩ Điền Thất đã đợi sẵn ở đó.
Lục Đào chào hỏi xong, mới nói: "Không biết gọi tôi đến gấp như vậy, là có tiến triển gì mới sao?"
Bác sĩ Điền Thất đang nhìn một màn hình, trên màn hình thỉnh thoảng lại thay đổi số liệu, ông nói: "Mấy ngày trước tôi quan sát thấy tình trạng não của cậu có chút bất thường, Thượng Tướng Lục Đào, xin hỏi lúc đó có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra sao?" Ông quay đầu nhìn Lục Đào, ánh mắt sắc bén, "Tôi nghi ngờ, cậu đã có dấu hiệu hồi phục rồi."
Trong não Lục Đào có một thiết bị quan sát do bác sĩ đặt vào, vừa là để quan sát, cũng là để thí nghiệm.
Nhưng thiết bị nhỏ đó được kết nối với máy móc trước mặt anh, anh có bất kỳ biến động nào, cũng sẽ được hiển thị rõ ràng trên đó.
Lục Đào siết chặt ngón tay, mới nói: "Thật ra, thân là một quân nhân, tôi không định giấu diếm cái gì."
Điền Thất nói: "Tôi cực kì tin tưởng chuyện này, kể từ lúc cậu không hề cố gắng giết chết nhân cách chủ."
Lời này của ông nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Phí Lí đứng ở một bên hơi sửng sốt, đồng tử cũng mở to một chút.
"Thật ra tôi từng nghĩ tới." Lục Đào tìm một vị trí ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười chua xót,"Ai mà không muốn sống tiếp chứ?"
Điền Thất cũng ngồi xuống, sắc mặt không còn nghiêm túc như trước, "Bất luận cậu là Lục Đào nào, đều sẽ sống rất tốt."
"Nhưng tiêu chuẩn sống của con người không phải xác thịt, mà là suy nghĩ của chính họ không phải sao? Lục Đào thu lại nụ cười, nhắm mắt lại, "Cho đến khi tôi phát hiện, tôi không tốt bằng 'anh ta' ."
Điền Thất nghiêm mặt nói: "Mời nói tiếp."
" 'Anh ta' mấy hôm trước đã chạy ra." Lục Đào không nói là ai, nhưng bọn họ đều biết anh đang ám chỉ ai.
"Bước ngoặt là cái gì?"
Lục Đào hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Bước ngoặt là lúc tôi tuyệt vọng."
Nhìn thấy người mình yêu sắp bị dao chém xuống, anh như bị dao cứa vào lòng, lúc cảm thấy khoảng cách quá xa không kịp để cứu cậu. Đối phương đã chạy ra, chiếm lại cơ thể lần nữa, hơn nữa trong vòng 0,01 giây, dùng tốc độ không thể tưởng tượng chạy về phía Trình Cẩn, cứu cậu khỏi nhát dao đó.
Cảnh tượng một đêm sau khi tỉnh dậy, anh mới lần nữa tỉnh dậy, nhìn thoáng qua đã thấy người vợ bé bỏng đang say giấc nồng trong vòng tay anh.
Mới đầu anh thấy thật may mắn, trong lòng tràn ngập vui sướng khi suýt mất đi cậu mà có lại lần nữa, sau đó là đố kị, bởi vì nhìn thấy dấu vết trên người cậu, cuối cùng thì biến thành vô cùng phiền muộn và buồn bực.
Rốt cuộc thì anh vẫn không bằng đối phương.
****
Hết chương 51
Hic, lần đầu tui thấy dịch truyện nhẹ nhàng đến vậy (dù hơi đau lưng), mấy nay tui phải làm tiểu luận cá nhân với thi sấp mặt. Tết này không được đi chơi rồi huhu (┬┬﹏┬┬)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro