Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48. Thượng Tướng lạnh lùng

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 48. Thượng Tướng lạnh lùng

Trình Cẩn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nhát gan đến vậy, khi cận kề cái chết ở cự ly gần, không đợi lưỡi đao bị chém xuống, cậu đã bị dọa sợ đến mức ngất xỉu rồi.

Thời gian ngất xỉu có vẻ rất dài, lại có vẻ rất ngắn, cậu cảm nhận được thế giới bên ngoài, nhưng không thể phản ứng lại được, đợi khi được một người ôm vào trong lòng, Trình Cẩn mới có một chút cảm giác chân thực. Cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy chiếc cằm có hình dáng tuyệt đẹp, cùng với yết hầu khiến trái tim mình loạn nhịp.

Cậu lại được Lục Đào cứu một lần nữa.

Trình Cẩn khó có thể tưởng tượng được bằng cách nào với khoảng cách xa như vậy, làm thế nào mà Lục Đào có thể lao đến cứu cậu được, cậu không thể thấy tiếng gào thét bên tai, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người người đàn ông này. Cậu được người đàn ông ôm lên lao như bay về phía trước, người tài xế bị thương đi theo sau, có lẽ là nhìn thấy tài xế đi theo bọn họ, vậy nên những người của giáo phái khác cũng coi bọn họ thành kẻ thù, một lúc lại có người giơ dao lên chém về phía bọn họ.

Lưỡi liềm sắc bén sáng lấp lánh ánh bạc, cứa vào người nhất định sẽ gây ra những vết thương rất lớn. Nhưng Lục Đào một chút cũng không sợ, thậm chí còn không hề chớp mắt, di chuyển nhanh né đòn, sau đó dùng hai chân đánh ngã những kẻ thù đó, một chút cũng không làm chậm tốc độ đi về phía trước của anh.

Vài phút sau, cuối cùng bọn họ cũng thoát ra khỏi vòng vây của bạo loạn, Trình Cẩn cũng thấy rõ được tòa nhà của khách sạn.

Những cửa hàng và nhà đá ở bên đường đều đã đóng cửa, bảo vệ của khách sạn cũng cầm sẵn vũ khí tối tận mà chuẩn bị nghênh đón địch, lúc nhìn thấy Lục Đào và Trình Cẩn là khách của bọn họ, mới mở cửa kính có thể chắn đạn, để bọn họ đi vào trong.

Trình Cẩn được đặt trên ghế sô pha trong đại sảnh, cậu đang muốn nói chuyện, Lục Đào đã xoay người đi, bảo nhân viên phục vụ tìm người sơ cứu cho tài xế, ở một bên mở màn hình sáng lên, nhanh chóng bấm cái gì đó, chỉ một lúc sau, đã có giọng nói truyền từ phía bên kia, trong giọng điệu mang chút kinh ngạc ____ "Đây là Văn phòng liên lạc Quân sự của hành tinh số Bảy mươi hai. Thượng Tướng Lục Đào, xin hỏi có chỉ thị gì không ạ?"

Đáy mắt Lục Đào ánh lên vẻ lãnh đạm, khí thế cường hãn, hệt như người quân nhân nghiêm túc trước kia. Anh nói: "Các quân nhân tập hợp đợi lệnh, chuẩn bị sẵn sàng chống bạo loạn, mười lăm phút sau tôi sẽ tới." Nói ngắn gọn xong thì ngắt liên lạc, lại nói với quản lý đại sảnh cái gì đó, sau đó rất nhanh đã cầm lấy một chùm chìa khóa.

Nhìn thấy bóng dáng anh bước ra ngoài, Trình Cẩn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo anh, mặc kệ bước chân vô vọng, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy góc áo của người đàn ông. Người đàn ông cao to dừng lại, lúc quay đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến toàn thân Trình Cẩn run lên, hoảng hốt tưởng rằng đã nhìn thấy Lục Đào trước khi mất trí nhớ.

"Có chuyện gì?"

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: "Anh muốn đi đâu thế?"

"Ngăn chặn bạo loạn." Lục Đào kéo áo của mình lại, góc áo bị Trình Cẩn kéo đã dễ dàng bị rút ra. Trình Cẩn ngẩn ra một lúc, "Bên ngoài rất nguy hiểm, anh...."

"Ở yên." Bỏ lại hai chữ này, Lục Đào đi ra ngoài không thèm nhìn lại.

Bảo vệ mở cửa cho anh, bên ngoài thi thoảng lại có đám người bê bết máu chạy qua, bóng lưng của Lục Đào hiện lên một tia kiên định và quyết tâm, như thể hoàn toàn không để tâm đến những nguy hiểm mình sẽ gặp phải.

Trình Cẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại an ủi bản thân đã nghĩ nhiều rồi, miễn cưỡng buông sự bất an trong lòng xuống.

Sau khi xác nhận tài xế không bị nguy hiểm đến tính mạng, Trình Cẩn quay trở về phòng, thiết bị liên lạc trên cổ tay lại lần hồi phục tín hiệu lại, một lúc sau, đã có người gửi yêu cầu cuộc gọi video cho cậu.

Là anh hai.

Trình Cẩn vội vàng xoa mặt, lại tìm một góc khác tương đối không nhìn thấy được phông nền, lúc này mới ấn nút trả lời. Màn hình sáng ở trước mặt sáng lên, lộ ra ngũ quan của anh trai, mà nét mặt tràn đầy sự lo lắng. "Tiểu Cẩn, có phải là em đang ở hành tinh Nhật Chiếu không?"

Trình Cẩn còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ lời nói dối, đã bị anh nói thẳng ra, nhất thời có hơi ngạc nhiên, "Anh hai, sao anh biết được ạ?"

"Thật sự là ở đó sao?" Trình Húc cau mày, trong giọng nói mang theo sự khó chịu hiếm thấy." Em chạy đến nơi xa như vậy, tại sao không nói với anh? Anh nghe nói ở đó đã xảy ra bạo động, đã nguy hiểm đến chỗ em ở rồi, em có sao không?"

Nếu là trước kia, Trình Cẩn phải chịu tình huống vừa rồi, nhất định sẽ khóc một trận với anh trai, sau đó làm nũng. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu chuyện rồi, vậy nên lắc đầu, nói: "Bọn em vẫn luôn ở trong phòng, không có ra ngoài, vậy nên không có chuyện gì." Cậu vừa dứt lời, đã nghe thấy bên kia truyền đến một giọng cười chế nhạo quen thuộc, một người bất ngờ xuất hiện trên màn hình, còn nói: "Nói dối, vừa nãy trong tin tức truyền đến, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của hai người."

Trình Cẩn nhìn thấy bóng dáng của Ngạn Thất xuất hiện, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, "Tại sao cậu và anh tôi lại ở cùng nhau?" Cậu cau mày, "Vậy nên anh tôi biết chuyện này, là do cậu nói sao?"

Trình Húc lại không quan tâm đến những điều này, ngay cả Ngạn Thất xuất hiện bất ngờ cũng không quan tâm, chỉ hỏi: "Bảo bối ngoan, em thành thật nói cho anh hai biết, em có bị thương hay không?"

"Không bị thương ạ, em thật sự không sao cả." Trình Cẩn chỉ đành đứng dậy, xoay người một vòng trước màn hình, "Anh xem, em vẫn nguyên vẹn mà."

Trình Húc bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

Nhìn thấy Ngạn Thất ở một bên lại lộ ra biểu cảm chế giễu quen thuộc, Trình Cẩn dâng lên một trận buồn bực, hỏi: "Anh hai, anh còn chưa nói cho em, tại sao anh lại ở cùng với Ngạn Tiểu Thất vậy?"

Trình Húc còn chưa kịp trả lời, Ngạn Thất đã nở nụ cười, trong nụ cười mang theo chút tự mãn, "Cậu nghĩ sao?"

Trình Cẩn chưa nghĩ ra câu trả lời, may mắn là Trình Húc đã giải thích ngay cho cậu, "Bây giờ anh đang làm việc cho Ngạn Thất, vậy nên sau khi cậu ta nhận được tin tức kia, đã nhìn thấy bóng dáng của em, thì đã lập tức nói cho anh."

Trình Cẩn không nghi ngờ anh, nói: "Hóa ra là vậy." Lại có chút đau lòng, "Anh hai, thật là thiệt thòi cho anh rồi, bây giờ lại phải làm việc cho cậu ta."

Ngạn Thất nhướng mày, "Làm việc cho tôi thì sao hả?"

Trình Cẩn không muốn để ý đến cậu ta, nhỏ giọng nói: "Anh hai, chúng ta nói chuyện riêng một lát được không?" Trong lòng cậu có chút sợ hãi, không chỉ là vì vừa nãy mới hai lần thoát khỏi bờ vực cái chết, mà còn vì sợ Lục Đào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù cậu biết Lục Đào chỉ cần có thể đến được Quân Bộ, thì nhất định sẽ bình an vô sự. Nhưng vừa nãy cảnh giết chóc trước mắt vẫn khiến cậu hoảng sợ, hành tinh Đế Quốc đã nghiên cứu ra rất nhiều loại vũ khí tiên tiến, chỉ một phát đạn thôi cũng có thể giết người, đạn gây mê có thể khiến người ta lập tức ngất xỉu, thậm chí còn có nhiều loại súng bắn tỉa..... Nhưng tất cả vũ khí đều không đáng sợ bằng bị đao chém, bây giờ Trình Cẩn vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh máu thịt của mọi người bị xe đôi bởi một lưỡi đao sắc bén.

Ngạn Thất trực tiếp nói: Không được, bây giờ vẫn là thời gian làm việc của anh cậu." Lời cậu ta vừa dứt, đã bắt gặp ánh mắt của Trình Húc, trong ánh mắt của đối phương mang theo một chút cầu xin hiếm thấy, nhìn thấy trái tim cậu ta liền đập loạn một trận, nhất thời cũng quên nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Trình Húc sợ đứa em trai nhỏ sẽ nhìn ra cái gì, tạm thời tắt giọng nói và video liên lạc, "Để tôi nói chuyện với em ấy một lát, tôi có thể nhìn ra bây giờ em ấy đang rất sợ hãi."

Trong lòng Ngạn Thất tràn ngập sự ghen tị, cậu ra bóp cằm Trình Húc, trong giọng nói đầy sự đe dọa, "Có phải là anh không chỉ muốn nói chuyện với cậu ta, mà còn muốn lập tức bay đến đó gặp cậu ta không?" Ánh mắt cậu ta rực lửa, lúc đến gần Trình Húc, ngay cả hơi thở cũng có hơi hỗn loạn, hơi thở ấm nóng không ngừng phả lên mặt Trình Húc.

Trình Húc nói: "Đương nhiên."

"Mơ đi!" Ngạn Thất buông tay, có hơi bực bội nói: "Đừng quên, bây giờ thời gian của anh đều là của em, em bảo anh đi đâu thì phải đi đó, bảo anh làm cái gì thì phải làm cái đó." Lại quay đầu đi, "Cho anh mười phút. Đúng rồi, không được phép gọi cậu ta là "Bảo bối ngoan", để em nghe thấy một lần nữa, em sẽ 'làm' đến khi anh không thể xuống giường được!"

Video được kết nối lại lần nữa, Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nói: "May là lại có tín hiệu rồi, cũng không biết ở đây có chuyện gì, tín hiệu cứ hay bị ngắt đoạn."

Trình Húc có hơi chột dạ, nhưng không giải thích gì, chỉ hỏi: "Tiểu Cẩn, Lục Đào đâu?"

Nhắc đến Lục Đào, Trình Cẩn lại nhớ đến thái độ không lâu trước đó của đối phương, trong lòng lập tức có hơi hốt hoảng, cậu bóp chặt chân mình, nói: "Anh ấy đi Quân Bộ xử lý chuyện này rồi ạ." Cậu dừng lại, trên mặt cuối cùng không chịu nổi lộ ra một chút cảm xúc buồn bã lo lắng, giọng nói cũng nhẹ hơn nhiều, "Anh hai, anh nói xem anh ấy....chắc là sẽ không khôi phục trí nhớ sớm đâu đúng không?"


Trình Húc im lặng một lát, mới nói: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Vừa nãy dáng vẻ lúc rời đi của anh ấy, rất giống với trước đây." Trong lòng Trình Cẩn rối bời, cậu cắn môi, lại tự an ủi nói: "Hẳn là không phải đâu, bác sĩ Điền Thất chưa từng chẩn đoán sai, ông ấy nói sáu tháng, thì nhất định là sáu tháng, cách bây giờ vẫn còn hai tháng nữa mà." Nói đến mấy từ cuối, đáy mắt cậu lại hiện lên một chút mờ mịt. "Anh hai, anh nói xem, một người cho dù là mất trí nhớ, tính cách có lẽ cũng sẽ không thay đổi lớn đến vậy chứ nhỉ?"

Trình Húc chỉ có thể đội gáo nước lạnh vào bụng mình, nhưng đối mặt với đứa em trai như vậy, lại không đành lòng nói ra, chỉ có thể mơ hồ nói: "Có lẽ."

Hai mắt Trình Cẩn sáng lên, "Đúng vậy, đều là một người, tính cách nhất định sẽ không thay đổi quá nhiều. Anh hai, sau khi anh ấy mất trí nhớ, nói là vừa gặp đã yêu em, còn rất thích em, rất yêu em, rất bảo vệ em, đối xử với em vô cùng tốt, có khi nào, có khi nào anh ấy vốn dĩ cũng thích em không? Chỉ là không biểu hiện ra mà thôi?"

Trình Húc cuối cùng không thể nghe tiếp được nữa, nói: "Tại sao cậu ta không biểu hiện ra hả?" Lại hỏi: "Hay là, trước kia giữa hai đứa có xảy ra chuyện gì, khiến em chắc chắn rằng cậu ta thích em không?

Trình Cẩn bị hỏi đến mức đóng băng, Trong bảy năm kết hôn sống chung, đối phương chưa từng có giây phút dịu dàng nào dành cho cậu, trừ lạnh nhạt ra thì chính là thờ ơ, ngay cả lúc làm tình, cũng giống như giải quyết công việc một cách máy móc, hơn nữa Lục Đào còn không muốn để cậu mang thai.

Ngọn lửa nhỏ vừa được đốt lên lập tức bị dập tắt, trên mặt Trình Cẩn lộ ra vẻ đau lòng, nhưng như cũ vẫn muốn giãy dụa một chút, "Có lẽ sâu trong tim anh ấy....cũng có một chút thích em, nếu không, tại sao sau khi mất trí nhớ lại đối xử tốt với em như vậy chứ?"

"Bây giờ chuyện gì em cũng nghe theo cậu ta, cảm nhận của cậu ta về em đương nhiên sẽ khác."

Trình Cẩn sửng sốt một lúc, rất nhanh đã cười gượng lên, nói: "Đúng vậy, bây giờ trong trí nhớ của anh ấy, em chưa từng làm tổn thương anh ấy, chưa từng làm tổn thương người nhà của anh ấy, cảm nhận của anh ấy về em cũng sẽ khác.... những chuyện trước kia, em đều đã làm rồi, cho dù em có bù đắp thế nào đi chăng nữa....."

Trình Húc dường như không thể nghe tiếp được nữa, cắt ngang cuộc độc thoại của cậu, nói: "Em cứ sống vui vẻ qua hơn hai tháng này đi, tương lai có lẽ em có thể gặp được một người thật lòng thích em, phát triển thành một đoạn tình cảm thật sự."

"Không thể nữa rồi." Trình Cẩn lắc đầu, bẩm bẩm nói: "Em đã bị anh ấy đánh dấu, cả đời này trái tim em đã thuộc về anh ấy rồi."*

****

Hết chương 48

Chỗ này tui có sửa lại một chút, câu gốc là 这一辈子心都在他那里了, tui không biết dịch sao cho hay nên sửa xíu. Nghĩa cũng vậy thôi à

Sau nhiều lần học bài rồi quên dịch thì tui quyết định dịch cho xong rồi mới học luôn. Mà tối qua tui bị nhát cả một đêm, ngủ được có 5 tiếng nên giờ mỏi dễ sợ. Cầu trời cho tối nay ngủ ngon, không chắc tui xỉu quá T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro