Chương 45. Du lịch hành tinh
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 45. Du lịch hành tinh
Họ lên xe lúc tám giờ sáng, đến hành tinh Nhật Chiếu là đúng tám giờ tối. Ở hành tinh Đế Quốc đáng ra đã đến lúc trời tối, nhưng mặt trời ở đây lại vẫn treo trên trời, hình như vẫn phải đợi một lúc nữa, mới có thể khuất sau đường chân trời.
Sau khi xe đến trạm, toa xe của bọn họ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, đi vào trạm xe, cũng chỉ có lác đác vài người, làm cho Trình Cẩn có hơi khó hiểu, "Ông xã, dân số của hành tinh này có phải là vô cùng ít không ạ?"
Lục Đào mang theo tất cả hành lý của hai người, nghe thấy vậy thì nói: "Dân số của hành tinh Nhật Chiếu đứng thứ mười chín, tổng dân số là 130 triệu, cũng không thể xem là ít."
"Dạ?" Trình Cẩn nhìn lướt qua bên trong nhà ga gần như có thể gọi là trống rỗng, "Thật sự có nhiều người vậy sao ạ?" Nhưng sau khi đi lên một lúc, Trình Cẩn đã không thể quan tâm đến những điều đó nữa, cậu phát hiện mông của mình đang dần bị ướt.
Là thứ mà chồng bắn vào trong đang chảy ra.
Hai người 'làm' trên chỗ ngồi hai lần, thời gian 'làm' mỗi lần đều vô cùng dài, Lục Đào giống như cố ý vậy, cũng không để cậu xử lý gì, vậy nên cậu đành phải xuống xe với tinh dịch của người đàn ông. Vốn dĩ cậu còn khá cẩn thận, vừa nãy có chút buông lơi vậy nên không kẹp chặt, mới khiến cho tinh dịch chảy ra.
Sắc mặt của Trình Cẩn ngay lập tức trở nên đỏ bừng, cậu không dám nhìn đông nhìn tây nữa, bước đi cũng chậm hơn một chút, chỉ hy vọng toàn bộ tinh dịch đừng chảy hết ra, nếu không có khả năng sẽ làm dính ướt cả quần bên ngoài, nếu như bị người khác phát hiện ra, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Lúc sắp đi ra khỏi trạm xe, Trình cẩn cảm nhận được một trận gió nóng ập đến, đợi đến khi hoàn toàn ra khỏi trạm xe, cậu lập tức có chút há hốc mồm
Nóng quá!
Hơn nữa cảnh tượng trước mắt..... hoàn toàn không giống so với những gì cậu tưởng tượng.
Hành tinh Nhật Chiếu trong tưởng tượng của cậu là có vô số loại trái cây, cậu vừa đến đây, đã có thể nhìn thấy đủ loại cây ăn trái, còn có những chùm nho mật ong xinh đẹp hấp dẫn, nhưng mà thực tế lại là, trước mặt cậu gần như không có gì cả.
Đúng vậy, không có gì cả, không có cây ăn quả, không có công trình kiến trúc cao lớn, ngay cả cỏ cũng không có, chỉ có một mảnh đất sỏi đá cằn cỗi, ở giữa có một con đường nhựa uốn lượn, cách đó không xa có một bãi đỗ xa, có một số xe ô tô đậu rải rác. Mà những chiếc xe đó rất khác với những chiếc xe mà cậu từng thấy, thoạt nhìn đều có vẻ hơi cổ xưa rồi.
Trình Cẩn vô thức nắm lấy cánh tay của chồng, có hơi hoảng loạn, "Ông xã, ở đây sao lại....lại như thế này ạ?" Cậu lúng túng nhìn Lục Đào, "Có phải là chúng ta đến nhầm nơi rồi không ạ?"
"Không đến nhầm đâu, hành tinh Nhật Chiếu có một phần đất thật sự rất cằn cỗi, không thích hợp với việc gieo trồng, vậy nên đã dùng để xây dựng khu vực công cộng, mà giá vé để đi thẳng đến hành tinh Đế Quốc quá đắt, rất ít người có đủ khả năng để mua, lượng người quá ít, vậy nên bị phân tới nơi khá xa." Lục Đào siết chặt bàn tay của cậu, nhẹ nhàng mỉm cười, "Sợ rồi sao?"
Trình Cẩn vội vàng lắc đầu, "Có ông xã ở đây, em không sợ."
Bọn họ đứng ở chỗ này chưa tới hai phút, đã có người đến vây quanh. Làn da của người ở đây dường như đều rất đen, dáng người cũng khá ốm yếu, quần áo mặc trên người chỉ có thể miêu tả là rẻ. Trong số rất nhiều người mà Trình Cẩn quen biết, cho dù là nghèo nhất cũng không phải như thế này, vậy nên cậu có hơi sợ hãi, còn có chút không rõ tại sao. Đợi sau khi nghe thấy bọn họ nói chuyện, Trình Cẩn mới biết bọn họ là "Tài xế taxi", đế hỏi hai người có muốn ngồi xe không, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Đào cũng không cố ý mặc cả đã chọn một chiếc xe trong số đó, đối phương lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, còn nhiệt tình giúp bọn họ xách hành lý. Bọn họ đi theo anh ta vài phút, đã đi đến trước một chiếc xe nhỏ màu vàng. Nhìn thấy thân xe có hơi cũ kĩ, Trình Cẩn cố nhịn xuống ý nghĩ ghét bỏ trong lòng, cùng Lục Đào ngồi ở ghế sau. Lúc nhìn thấy đối phương khởi động xe thủ công, Trình Cẩn cuối cùng không nhịn được nhỏ tiếng hỏi: "Chiếc xe này....không thể tự động lái sao?"
Tài xế lập tức nói: "Hai người từ đây đến vậy? Chắc không phải là đến từ hành tinh Đế Quốc chứ?"
Trình Cẩn có hơi kinh ngạc, "Sao ngài biết được vậy?"
Tài xế nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Bởi vì chỉ có hành tinh Đế Quốc mới có thể có xe tự động lái, những nơi khác đều không có đâu. Xe của bọn tôi đều cần người lái, hơn nữa năng lượng là dầu mỏ, không phải nguồn năng lượng mới."
Trình Cẩn vừa kinh ngạc vừa tò mò, "Tại sao không dùng nguồn năng lượng mới vậy?"
Tài xế không cười nhạo sự thiếu hiểu biết của cậu, chỉ là nói: "Vẫn không đến lượt bọn tôi đâu." Anh ta lại hỏi: "Hai người là lần đầu đến sao? Là đến để du lịch có phải không?"
Trình Cẩn nói: "Đúng vậy."
"Vậy thì lựa chọn khá đúng đắn đó, trên hành tinh của bọn tôi có trái cây thương ngon nhất trên thế giới, tôi đề xuất nhất định phải nếm thử nho mật ong, nho mật ong hái trực tiếp từ cây nho, ngon hơn gấp trăm lần nho chở đi lâu ngày! Bọn tôi còn có những loại trái cây khác, có dưa ngọt nhất, còn có xoài siêu thơm...." Tài xế hiển nhiên là người giỏi trò chuyện, một đoạn giới thiệu ngắn gọn, đã khiến Trình Cẩn thèm đến nuốt nước miếng.
Sau khi lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, mặt trời đã xuống núi, bởi vì trong xe có điều hòa, Trình Cẩn cũng không cảm thấy quá nóng. Cậu vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, đợi sau khi chú ý thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng thay đổi, ngay lập tức trở nên mong chờ.
Lại đi tiếp mười phút, màu xanh trên đất dần trở nên nhiều hơn, cuối cùng trở thành giàn cây mây không thể nhìn thấy điểm cuối. Trình Cẩn mở to hai mắt, xác định cẩn thận từ một khoảng không ngắn, rất nhanh cậu đã reo lên, "Là nho mật ong!"
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nho mật ong ở trên cây, không phải từng quả từng quả bày biện gọn gàng, mà là từng chùm từng chùm, màu tím đen xinh đẹp, nhìn từ xa, đã cảm thấy tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn. Tài xế thấy cậu có vẻ rất mong đợi, tấp vào lề dừng xe lại, cười nói: "Tiểu thiếu gia, ngài có muốn xuống hái một chùm không?"
Trong mắt của Trình Cẩn lập tức tỏa ra những ngôi sao, "Có thể hái sao?"
"Đương nhiên rồi, trái cây trên hành tinh của chúng tôi đều có thể hái tùy ý, chủ nhà cũng sẽ không nói gì, đương nhiên, là với số lượng vừa phải" Anh ta mở cửa xe, dẫn Trình Cẩn đến dưới giàn nho, lại nhón mũi chân, hái xuống một chùm nho màu tím đen mê người, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay của Trình Cẩn, hỏi: "Đủ rồi chứ?"
Trình Cẩn gật đầu liên tục, "Cảm ơn." Lúc chuẩn bị rời đi, cậu lại có chút do dự, "Thật sự không cần đưa tiền sao?"
Tài xế cười nói: "Không cần đâu, một chùm nho cũng không là cái gì cả."
Chùm nho đó có khoảng hai mươi ba mươi quả, một chùm như vậy nếu như bán ở trên hành tinh Đế Quốc, giá cả có thể lên đến một vạn Dư Ngạch. Trong lòng Trình Cẩn thấy rất hào hứng, nhưng cũng không muốn lợi dụng quá nhiều, cậu lấy một túi đồ ăn vặt trong hành lý ra, đặt nho mật ong vừa mới hái lúc nãy vào, lúc này mới quay lại chỗ ngồi.
Chờ đến khi ăn được quả nho mật ong đầu tiên vừa thơm vừa ngọt, Trình Cẩn lập tức thấy thích nơi này.
Chiếc xe xuyên qua khu vực trái cây xum xuê, và đến thành phố. Nhưng thành phố ở đây hoàn toàn khác với những gì Trình Cẩn đã từng thấy, không có tòa nhà chọc trời, từng dãy nhà tương đối thấp, hơn nữa có vẻ đều được xây bằng đá, trên mái nhà đều được phủ một lớp cỏ dày. Trình Cẩn gần như dán mắt lên cửa sổ, cậu nói: "Nhà ở đây thật là đặc biệt quá."
Tài xế nói: "Năng lượng trên hành tinh của bọn tôi không nhiều, trừ sản xuất trái cây ra, không có tài nguyên nào khác, rất nhiều thứ đều cần mua từ hành tinh khác, hơn nữa thời tiết rất nóng. Nhưng may mắn là chúng tôi có Băng Băng Thạch* và Thủy Thủy Thảo, nếu hai món này dùng để xây nhà, người sống ở bên trong thì rất mát mẻ. Chẳng qua Băng Băng Thạch quá nặng, vậy nên không thích hợp cho các tòa nhà cao tầng."
(* Đá băng và cỏ nước, nhưng tui nghĩ nó là tên riêng nên để Hán Việt)
"Hóa ra là như vậy." Trình Cẩn mỉm cười, "Nhưng tôi cảm thấy dùng đá để xây nhà cũng khá đẹp." Cậu lại nhìn Lục Đào, "Ông xã, phòng hôm nay chúng ta, cũng là xây bằng đá sao?"
Lục Đào hình như có chút phiền muộn, anh nói: "Không phải."
Trong giọng nói của tài xế mang theo một chút cực kỳ hâm mộ, "Khách sạn hai người đặt chính là chuỗi khách sạn sang trọng nhất trên hành tinh của bọn tôi, cũng là tòa nhà duy nhất có hơn 50 tầng, bên trong toàn là năng lượng mới, còn có điều hòa, chẳng qua giá cả quá đắt, tôi phải dùng tiền lương nửa năm mới có thể ở một đêm, vậy nên tôi cũng chưa dám vào bao giờ."
"Ồ...." Trình Cẩn trái lại không có thất vọng, chỉ phụ họa nói: "Vậy cũng thật là khá đắt."
Chỉ một lát sau cậu đã biết nơi bọn họ sắp ở chỗ nào, bởi vì tòa nhà cao tầng đó ở trong một mảng nhà thấp, thật sự là quá bắt mắt, không cần đến quá gần đã có thể nhìn thấy. Lúc bọn họ đến cửa khách sạn, sắc trời cuối cùng đã có chút đen, nhưng cũng đã gần chín rưỡi tối rồi.
Xuống xe, Trình Cẩn chú ý thấy tiền mà Lục Đào trả không phải là Dư Ngạch, mà là một loại tiền giấy có màu sắc rực rỡ, lúc này mới nhận ra bản thân thật sự đã quá thiếu hiểu biết, đến thì chỉ biết đến, thậm chí cái gì cũng không chuẩn bị. Cậu lại có chút vui mừng, cũng may là cùng chồng đến đây, vậy nên cậu mới không cần lo lắng điều gì cả.
Sau khi nói cảm ơn với tài xế lần nữa, đợi đến lúc xe rồi đi, Trình Cẩn mới đi vào trong khách sạn với chồng, cậu để ý một chút bảng hiệu của khách sạn, sau khi nhìn thấy hai chữ Sunny, khóe miệng không nhịn được giật giật một chút, nói: "Ông xã, đây chắc không phải là sản nghiệp của Ngạn Tiểu Thất chứ ạ?"
Lục Đào trái lại có hơi kinh ngạc, "Ngạn Thất đã đăng kí nhãn hiệu "Sunny" này và mở chuỗi cửa hàng trên toàn thế giới, tham gia vào các ngành khách sạn, ăn uống, quần áo, làm đến mức tiếng tăm lẫy lừng, em không biết sao?"
Trình Cẩn nói: "Em không biết, vậy nên tất cả cửa hàng của cậu ta đều gọi là "Sunny" sao ạ?" Lại không nhịn được nhỏ giọng châm biếm, "Cậu ta rốt cuộc yêu mặt trời đến nhường nào vậy."
Lục Đào mỉm cười, hình như rất vui mừng với chuyện Trình Cẩn không am hiểu về Ngạn Thất.
Sau khi vào khách sạn, trang trí ở đây tệ hơn khách sạn ở hành tinh Đế Quốc một chút, nhưng chênh lệch cũng không quá nhiều, ngược lại khiến Trình Cẩn không có cảm giác mới lạ, hơi có chút mất hứng. Mà lúc này, cậu lại nhận ra tinh dịch chảy ra sắp vón cục rồi, vậy nên càng muốn vào phòng sớm một chút, sau đó tắm rửa sạch sẽ.
Lục Đào làm xong thủ tục để nhận phòng, lấy thẻ phòng và đưa Trình Cẩn vào thang máy. Thang máy làm bằng kính, có thể nhìn phong cảnh bên ngoài, đợi đến khi tháng máy lên đến chỗ cao hơn, phong cảnh bên ngoài gần như không bị cản trở, Trình Cẩn cũng hoàn toàn nhìn thấy rõ địa hình ở đây.
Gần như không có ngọn núi nào, trừ một mảng màu xanh lớn, còn kẹp từng mảng từng mảng màu trắng cằn cỗi, thì giống như là một đỉnh đầu rậm rạp bị hói mất một mảng, không khỏi khiến người khác có chút tiếc nuối. Nhưng vừa nghĩ đến nơi này có trái cây ngon nhất trên thế giới, tâm trạng của Trình Cẩn lại vui vẻ trở lại.
Đợi khi đi vào phòng, Trình Cẩn mới quan sát lại cả căn phòng một lượt, lúc đến trước mặt Lục Đào lần nữa, mới phát hiện chồng mình có chút bất thường.
Thấy anh hơi cau mày, sự vui vẻ của Trình Cẩn tiêu tan hơn phân nửa, cậu hỏi: "Ông xã, sao thế ạ?"
Lục Đào dừng một lúc, mới nói: "Chúng ta đến thật không khéo mà."
"Dạ?" Trình Cẩn đã bị dọa một chút rồi.
Lục Đào nói: "Vừa nãy quầy lễ tân của khách sạn nói với anh, hành tinh Nhật Chiếu vào một tiếng trước, đúng lúc xảy ra một trận bạo động."
****
Hết chương 45
Bắt đầu chuỗi ngày học như điên rồi mọi người ơi, giờ dịch xong là lo đi nấu ăn rồi học bài, oải ghê T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro