Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42. Xem mắt

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 42. Xem mắt

Ánh nắng hôm nay thật sự không tệ, Trình Cẩn sau khi nghe thấy tiếng "Tha thứ" của bà nội, toàn thân như được sưởi ấm từ bên ngoài tới trong lòng, gánh nặng trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc cũng đã được trút bỏ. Cậu cố gắng tìm chủ đề, nói chuyện với bà nội về Lục Đào nhiều hơn, nói về lịch trình đi bệnh viện Quân Bộ của anh ấy gần đây.

Bà cụ tuy rằng không nói nhiều, sắc mặt cũng lạnh lùng và nghiêm túc như trước, nhưng đã sẽ trả lời lại hai câu rồi. Huống hồ tâm huyết nửa đời của bà ấy đều đặt trên đứa cháu trai duy nhất này, nghe vậy thì cũng có chút lo lắng, "Nó luôn đi bệnh viện làm gì? Lẽ nào trên cơ thể có bệnh gì khác sao?"

Trình Cẩn nói: "Con cũng không biết, con từng hỏi anh ấy, anh ấy cũng không nói với con cái gì."

"Nói với cậu cũng không có tác dụng gì." Trong giọng điệu của bà nội lộ ra sự không khách sáo, "Huống hồ kỷ luật của Quân Bộ rất nghiêm, có một số chuyện có lẽ không thể nói cho người ngoài."

"Vâng, cũng đúng ạ." Trình Cẩn bây giờ bị chế giễu cũng sẽ không cảm thấy buồn bực xấu hổ nữa, "Hy vọng chỉ là chuyện trong Quân Bộ, lúc anh ấy xuất viện, con từng hỏi bác sĩ Cách Nhĩ Sâm rồi, cơ thể anh ấy hoàn toàn không có vấn đề, chỉ đợi ba tháng sau hồi phục ký ức là được." Nói đến đây, giọng nói của cậu trở nên nhẹ hơn một chút, mang theo chút đau lòng không thể che giấu.

Bà cụ không trả lời lại, sau khi im lặng một lúc, mới nói: "Đẩy ta trở về đi."

Trình Cẩn vội vàng đẩy bà trở về, gia tộc Hữu Tư chiếm một diện tích rất lớn, các tòa nhà cộng vào có khả năng cách đến mười mấy kilomet vuông, phạm vi bọn họ đi lại chỉ là một bộ phận rất nhỏ của nhà chính. Trình Cẩn đột nhiên nhớ đến bà nội trước kia cũng là người nhà Hữu Tư, nhịn không được hỏi: "Bà nội, bà trước kia sống ở đâu vậy ạ? Chính là lúc còn chưa lấy chồng ấy ạ." Sau khi cậu hỏi mới cảm thấy bản thân đường đột, suy cho cùng hai người trước nay chưa từng trò chuyện một cách ôn hòa như vậy. Cậu đã đoán rằng bản thân sẽ không nhận được phản ứng gì, bà cụ lại đưa tay lên, chỉ về một chỗ xa xa, "Ở chỗ đó, là một phần vịnh đó."

Trong lòng Trình Cẩn vui mừng, nói: "Chỗ đó cách bên này có hơi xa."

Bà cụ thản nhiên nói: "Lúc đó còn chưa có phần bên này, nhà chính sau này mới được xây lên. Nhà Hữu Tư đều phát triển từ bên đó lại đây."

"Ồ, hóa ra là như vậy ạ." Trình Cẩn vội vàng khen, "Gia tộc Hữu Tư phát triển tốt thật, nhân số cũng càng ngày càng nhiều."

Lần này bà cụ trái lại không trả lời lại, hiển nhiên chuyện này đối với bà mà nói, không phải là chuyện gì đáng để vui mừng, Trình Cẩn liền có chút xấu hổ, lo lắng bản thân có phải là nói sai lời rồi không, lúc đang muốn bổ sung, đột nhiên nhìn thấy hai người cách đó không xa đang đi đến.

Thị thực của cậu rất tốt, liếc mắt đã nhìn rõ bộ dạng của hai người đó, vội vàng nói: "Hóa ra A Tú và Ngạn Tiểu Thất cũng đến bên này đi dạo"

Bà nội đột nhiên nói: "Nếu không phải cậu, hôm nay cùng A Tú đi dạo, nói không chừng chính là Tiểu Đào rồi."

Trình Cẩn ngẩn người, dung lượng não khiêm tốn đã phải chịu một chút tác động, nhất thời cũng không biết nên làm rõ cái nào mới ổn. Qua một hồi lâu, cậu mới hiểu được, "Bà nội, ý của bà là, A Tú có, có từng thích Lục Đào sao?"

"Không biết." Bà cụ lại rất thản nhiên, "Nhưng nếu như cháu trai ta chưa kết hôn, hai đứa nó chẳng phải càng xứng đôi sao?"

Trình Cẩn suy nghĩ một lúc, cũng phát hiện thật sự là càng xứng đôi. Hai người tuy rằng xem như anh em họ, nhưng chỉ là bà nội và Hữu Tư Quỳ cũng chẳng phải chị em họ đặc biệt gần, đến thế hệ của Lục Đào, càng hoàn toàn có thể kết hôn, sau này sinh con cũng sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì. Hơn nữa Hữu Tư Tú là cháu gái ruột của Hữu Tư Quỳ, bất luận là gia thế, ngoại hình, thậm chí là tính cách sở thích của hai người bọn họ, có lẽ nếu so sánh thì phù hợp hơn mình rất nhiều.

Nếu không phải mình chắn ngang, đây thật sự là một cuộc hôn nhân vô cùng vô cùng mỹ mãn.

Trong lòng Trình Cẩn nổi lên sự ghen ghét vi diệu, lời nói ra cũng có chút chua hơn: "Bà nội, bà không thích con, cũng có lý do này ở bên trong sao?"

Bà cụ bật cười hiếm thấy, "Nếu bàn luận về lý do không thích cậu, vậy thì cũng quá nhiều rồi."

Trình Cẩn sụp hai vai xuống.

"Kiêu căng, ương bướng, xa hoa phung phí.... bất luận khoản nào thoạt nhìn đều không giống một người bạn đời tốt, hơn nữa còn có ý xấu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Lúc đó thoạt nhìn lại có vẻ giống như một chút cũng không nghiêm túc, tôi từng xem qua tin tức về cậu, không có cái nào có thể khiến tôi có thiện cảm. Tôi thậm chí cảm thấy, cậu lúc đó muốn kết hôn với cháu tôi, không khác gì cậu muốn một món châu báu xinh đẹp nào đó, khác nhau chỉ là một cái là người, giống nhau đều là vật phẩm mà thôi. Hơn nữa bọn cậu còn lấy tôi ra bắt ép nó, cậu bảo tôi làm sao thích cậu?"

Trình Cẩn cả mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Con sai rồi....."

"Nhưng ta phải thừa nhận, ta vẫn có nhìn lầm giống vậy, chính là cậu không hề nhanh có mới nới cũ, bảy năm này Tiểu Đào xa cách với cậu, cũng không hề truyền ra tin tức không chung thủy gì. Chẳng qua tôi cảm thấy, đây có lẽ nhờ sự quyến rũ trên người Tiểu Đào." Lời nói của bà cụ một chút cũng không khách sáo, nhưng giọng điệu cũng không có lạnh nhạt như trước đây, cảm xúc cũng nhiều hơn một chút, "Chẳng qua cậu cũng sai rồi, trong số nhiều lý do ta không thích cậu, không hề có điều mà cậu nghĩ."

Trình Cẩn ngẩn người, "Dạ?"

Bà cụ nhìn đôi nam thanh nữ tú cách đó không xa, giọng điệu bình thản mà nói: "Hôn nhân nhà Hữu Tư đều nhìn vào lợi ích, nếu cháu trai ta chỉ là người bình thường, trên người không có quân hàm, bất luận nó đẹp trai, ưu tú đến đâu, nhà Hữu Tư cũng sẽ không gả A Tú cho nó. Ta nói nếu như không có cậu, hôm nay đứng ở đây có lẽ là Tiểu Đào và A Tú, trên cơ bản cũng là lúc Tiểu Đào đã là Thượng Tướng. Vậy nên nhìn điểm này, cậu cũng tốt hơn một chút."

Bà ấy nhàn nhạt liếc Trình Cẩn đứng ở bên cạnh, "Ít ra cậu chỉ nhìn khuôn mặt, không nhìn thân phận. Cậu rốt cuộc là bởi vì thích mới theo đuổi, không giống quý tộc, kết hôn chỉ là tìm kiếm lợi ích."

Sắc mặt Trình Cẩn đỏ bừng lên, nhỏ giọng phản bác nói: "Con cũng không chỉ là vì khuôn mặt của ông xã mới thích anh ấy...."

"Cậu không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Loại yêu từ cái nhìn đầu tiên này, trừ nhìn khuôn mặt ra còn có thể nhìn cái gì?"

Trình Cẩn không có lời gì để nói, rốt cuộc cậu cẩn thẩn ngẫm lại, bản thân ban đầu lúc rung động với Lục Đào, đúng thật là vì khuôn mặt của anh. Cậu lại ý thức được, bà nội có vẻ như đang phê bình kín đáo về hình thức liên hôn của nhà Hữu Tư, vậy nên trên thái độ không hề thân thiện, sau đó cậu lại nghĩ đến một điểm mấu chốt khác, "Vậy nên bây giờ Ngạn Tiểu Thất và A Tú đang xem mắt?"

Bà cụ có chút cạn lời, "Cậu vậy mà lại không nhìn ra?"

Trình Cẩn xấu hổ lắc đầu, "Con, lúc trước con không chú ý...."

Trong lúc nói chuyện thì đôi bạn trẻ càng ngày càng gần, Hữu Tư Tú vô cùng đẹp, hơn nữa không phải vẻ đẹp mỏng manh như các tiểu thư bình thường, mà mang theo một cảm giác tràn đầy sức sống, ở dưới ánh mặt trời thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, phối hợp cùng Ngạn Thất.... hình như còn rất xứng đôi.

Hữu Tư Tú chào hỏi bà cụ, Trình Cẩn nghĩ đến bản thân bị Ngạn Thất chế giễu nhiều lần như vậy, hình như cuối cùng có cơ hội phản kích lại, vội vàng nói: "Ngạn Tiểu Thất, chúc mừng cậu nha, cuối cùng có thể thoát kiếp độc thân rồi, không cần phải trốn ở góc tường nhà bọn tôi khóc nữa."

Ngạn Thất vốn dĩ biểu cảm không hề quan tâm, sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức lạnh xuống, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia tàn ác. Trình Cẩn đột nhiên bị dọa một phen, vội vàng trốn sau người bà nội, sợ hãi nói: "Tôi, tôi chỉ là đùa thôi, biểu tình đó của cậu là sao? Thật là hung dữ mà."

Hữu Tư Tú rất có hứng thú mà quay đầu, cười khẽ nói: "Trốn ở góc tường khóc sao? Đó là vì cái gì vậy?"

Ngạn Thất ở dưới ánh nhìn của cô ấy, vẻ mặt ôn hòa hơn một chút, nhưng vẫn có chút cứng nhắc, thậm chí có chút mất kiên nhẫn, "Chuyện rất lâu trước đây rồi, không có gì." Cậu ta lại trừng mắt với Trình Cẩn một cái, mới nói với Hữu Tư Tú: "Muốn quay về sao?"

Hữu Tư Tú trái lại không tức giận, vô cùng tự nhiên cười nói: "Quay về thôi, dù sao cũng đi đủ rồi, bà nội lớn, con đẩy bà về."

"Công việc" của Trình Cẩn bị Hữu Tư Tú cướp mất rồi, bị bỏ lại ở phía sau đi cùng Ngạn Thất. Đối phương hiển nhiên tâm trạng không quá tốt, khuôn mặt đẹp trai thối ra, đến một cái liếc nhìn cũng không cho Trình Cẩn, trái lại khiến Trình Cẩn có chút chột dạ.

Trò đùa vừa nãy của bản thân ...... có phải là đùa có hơi quá rồi không?

Nếu là trước đây, tiểu thiếu gia tự nhiên sẽ không tự xét lại như vậy, nhưng qua vài năm nay, cậu luôn lo lắng phép lịch sự của bản thân có phải là chưa đủ tốt không, lời nói ra có phải là sẽ tổn thương người khác không, vậy nên mặc dù rất khó có thể mở miệng, vẫn đè thấp âm thanh nói: "Ngạn Tiểu Thất, tôi vừa nãy không phải cố ý nói như vậy, cậu, cậu đừng để ở trong lòng."

Ngạn Thất cười chế nhạo một tiếng, nói: "Thật không dễ dàng nha, tiểu thiếu gia bây giờ lại biết xin lỗi rồi."

Trình Cẩn có chút xấu hổ, "Tôi vốn dĩ luôn biết!"

Ngạn Thất nói: "Cậu trái lại khá biết nghe lời đó, biết anh trai cậu bây giờ không thể bảo vệ cậu nữa rồi phải không? Còn biết cắp đuôi làm người, anh trai cậu nếu như nhìn thấy dáng vẻ bây giờ này của cậu, không biết là sẽ vui hay là sẽ tức giận nữa."

Trình Cẩn lườm cậu ta: "Cậu phát cáu với tôi thì cứ phát cáu với tôi, cứ lôi anh trai tôi vào làm gì? Anh tôi cũng chẳng đắc tội cậu!" Nói xong rồi lại cảm thấy không đúng lắm, "Không đúng, tôi cũng chẳng đắc tội cậu, cậu làm gì cứ luôn gây khó dễ với tôi vậy, luôn không cho tôi sắc mặt tốt?" Cậu đã tự hỏi về chuyện đó từ tận đáy lòng, theo lý mà nói hai người trước kia vẫn là bạn bè, cho dù sau này bởi vì tam quan không hợp rồi xa cách, nhưng cũng không đến nỗi bị đối địch đến mức này chứ.

Ngạn Thất giễu cợt nhìn cậu, "Cậu thấy thế nào?"

Trình Cẩn kinh hãi, " Cậu sẽ không phải là bởi vì tôi không thật sự thành bạn đời của cậu, cậu vì yêu mà sinh hận chứ?" Tròng mắt cậu vừa đảo, "Năm đó cậu còn ngồi xổm ở góc tường nhà bọn tôi khóc, căn bản rất đáng nghi có được không! Nhà cậu cách nhà tôi xa như vậy, tại sao lại ngồi xổm ở góc tường nhà bọn tôi khóc? Chẳng lẽ người cậu yêu thầm lúc đó là tôi?" Cậu càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, lúc nhìn Ngạn Thất, trong mắt đã tràn ngập sự phòng bị.

(Ôi trời, đoạn này tui cười muốn tắt thở, bé nhà mình nó nghĩ cũng hợp lý đó chứ :v )

Ngạn Thất bị cậu chọc tức đến bật cười, nhìn thấy Hữu Tư Tú đã đi xa, cũng không giảm âm lượng của mình lại nữa, "Cậu tự luyến cũng phải có mức độ có được không? Cậu mua nhiều vật quý giá như vậy, lại không đi mua một tấm gương về soi lại bản thân sao? Cậu cảm thấy cậu có điểm gì có thể làm tôi nhìn trúng?"

Trình Cẩn nghe thấy lời chế nhạo của cậu ta, lần đầu tiên không bực mình, mà là thở phào nhẹ nhõm, "Không phải thì tốt, nếu không trong lòng tôi cũng không thoải mái."

Ngạn Thất tức đến mức cởi cúc áo âu phục của mình, quăng áo xuống, lông mày nhíu đến gần như gần như sắp thắt lại vậy, qua một hồi lâu mới hung dữ và thô lỗ nói: "Nói với bọn họ một tiếng, tôi không thoải mái, đi trước rồi."

Trình Cẩn sửng sốt, "Tại sao muốn tôi đi nói?"

"Bởi vì tôi không thoải mái là bị cậu chọc tức đó!" Ngạn Thất hung dữ mà lườm cậu một cái, lại nghiến răng, "Còn có, chuyện hôm nay không được phép nói với anh cậu!"

Nhìn bóng dáng người đàn ông tức giận đùng đùng đi xa, trong lòng Trình Cẩn hoàn toàn không thể hiểu được.

Chuyện cậu ta xem mắt. tại sao không thể nói với anh trai?

Cái này căn bản không liên quan gì đến anh trai cậu chứ nhỉ?

****

Hết chương 42

Vợ mà biết là bị cấm cửa chứ sao em. Lớn chớn dám đi gặp gái, anh Húc mà biết là về nhà biết tay anh Húc :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro