Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41. Xin sự tha thứ

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 41. Xin sự tha thứ

Thật ra chuyện muốn xin lỗi bà nội, Trình Cẩn vẫn luôn để trong lòng, chỉ là vẫn luôn không tìm được thời cơ thích hợp, suy cho cùng bà cụ vô cùng quật cường, gặp cậu thì cũng chưa từng cho cậu sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến trò chuyện ôn hòa với cậu. Mấy năm trước, Trình Cẩn còn sẽ tặng quà qua đó, định từ chỗ bà ấy bắt đầu để làm mềm lòng chồng, nhưng đều không có hiệu quả. Đợi sau này bản thân thật sự biết hối hận rồi, Trình Cẩn mới hổ thẹn đi gặp bà.

Tuy rằng biết rõ lần đi gặp mặt này, đối phương nhất định sẽ không cho mình sắc mặt tốt, nhưng Trình Cẩn vẫn quyết định muốn đi.

Không phải vì níu kéo lại tâm ý của chồng, mà là thành tâm thành ý muốn nói "Con xin lỗi" với bà nội.

Cậu không hề đem chuyện này nói với chồng, Lục Đào hình như cũng có chút bận rộn, luôn đi Quân Bộ hoặc bệnh viện Quân Bộ, đi đến mức quá thường xuyên, Trình Cẩn lúc đầu còn có chút lo lắng không yên, lo lắng cơ thể của anh có phải là xảy ra vấn đề gì không, sau khi hỏi, Lục Đào véo má cậu, nhướng mày cười nói: "Em cảm thấy anh có thể có vấn đề gì? Suy thận sao?"

Trình Cẩn liền đỏ bừng mặt, lo lắng biến thành thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải không có khả năng nha......" Suy cho cùng hai người làm đến mức quá thường xuyên, nhiều đến mức Trình Cẩn cũng có chút lo lắng về việc liệu thuốc tránh thai mà mình uống có khi nào không có hiệu quả không.

Lục Đào liền ghé sát qua, "Cần anh chứng minh một chút không?"

Sau khi chứng minh một phen, xác thật không có vấn đề, Trình Cẩn cũng đã yên tâm.

Sáng sớm Trình Cẩn đã bắt đầu nướng một loại bánh ngọt nhỏ, nhân bên trong còn được thêm vài loại, thông qua sự chứng thực của Vưu Lý Ca, cậu ta cảm thấy ăn ngon nhất là bánh vị đậu, vậy nên Trình Cẩn đem phần lớn bánh ngọt nhỏ đều làm thành bánh vị đậu, phần còn lại còn có vị bí đỏ và vị mật ong. Sau khi nướng xong bánh ngọt nhỏ, Trình Cẩn còn có lòng mà đóng gói thật đẹp, lại thay quần áo để ra ngoài, sau đó lái xe ra khỏi nhà.

Từ nhà cậu đến nhà Hữu Tư mất gần một giờ lái xe, chờ lúc nhìn thấy ven bờ biển, cũng đã đến địa bàn nhà Hữu Tư. Trình Cẩn đỗ xe xong, quản gia nhà Hữu Tư cũng đến nghênh đón, mỉm cười chào hỏi cậu. Trình Cẩn cũng rất lễ phép chào hỏi, cậu để ý đến xe đỗ ở chỗ đỗ xe không hề ít, mà trong đó có một chiếc xe chói mắt nhất, là màu đỏ của pháo hoa, cậu nhìn vào cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ một lát mới nhớ ra, nhất thời có chút nghi hoặc: "Ngạn Thất cũng đến rồi?"

Quản gia nói: "Đúng vậy, Ngạn Thất thiếu gia đã đến rồi."

Trình Cẩn không hiểu được tại sao tiệc gia đình của Hữu Tư Quỳ sẽ mời Ngạn Thất, vốn dĩ muốn hỏi, lời đã đến môi, lại ý thức được hỏi như vậy không thích hợp, liền vội vàng ngậm miệng lại. Cậu được dẫn vào trong một phòng tiệc nhỏ, lúc đến nơi, bên trong đã có tiếng nói cười, cậu vừa bước vào, mọi người đều tạm dừng chủ đề tán gẫu, toàn bộ nhìn về phía cậu.

Trình Cẩn liếc mắt đã nhìn thấy bà nội, lập tức trở nên căng thẳng, những cái cớ nghĩ sẵn đều bị nghẹn lại, vẫn là Hữu Tư Quỳ hướng về phía cậu vẫy vẫy tay, "Tiểu Trình Cẩn, con đến rồi à, mau đến đây ngồi nào." Bà ấy và bà nội ngồi cùng một hàng, chính giữa cách một vị trí, bà ấy chính là vỗ vào vị trí trống đó, rõ ràng là vì Trình Cẩn mà chuẩn bị.

Trình Cẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, "Chào mọi người, chào bà Hữu Tư ạ." Cậu cố gắng bình tĩnh bước đến, bước đến trước mặt bà nội, tư thế giọng nói đều hạ xuống cực kỳ thấp, "Con chào bà nội ạ, hôm nay bà trông rất xinh đẹp."

Độ tuổi bình quân ở hành tinh Đế Quốc đã lên đến một trăm ba mươi tuổi, có không ít người có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, bà nội tám mươi tuổi thoạt nhìn thật ra không già, đến nếp nhăn trên mặt cũng vẫn chưa có bao nhiêu, chỉ có mái tóc là hoa râm.

Bà cụ giữ nguyên sắc mặt, được cậu khen cũng không lộ ra nụ cười, cũng không nhìn cậu, chỉ là nói với Hữu Tư Quỳ: "Sao lại gọi cậu ta đến đây?"

Hữu Tư Quỳ cười nói: "Kêu người trẻ tuổi cùng đến tụ họp một chút mà." Lại nói với Trình Cẩn: "Tiểu Trình Cẩn, ta giới thiệu một chút, đây là cháu gái lớn của ta, A Tú."

Hữu Tư Quỳ có ngoại hình thanh tú xinh đẹp, mặc một bộ váy dài, giữa lông mày còn mang theo một khí khái anh hùng, chính là một trong hai người phụ nữ duy nhất trước đó cùng tham gia thi đấu trượt xe với Lục Đào. Trình Cẩn mỉm cười với Hữu Tư Tú, nói: "Bọn con có quen biết nhau ạ."

Hữu Tư Tú cũng cười một chút, "Đúng là có quen."

Trình gia vốn dĩ là nhà rất giàu, vì để hòa nhập vào giới quý tộc bản xứ, họ luôn thích tham gia những buổi yến tiệc như thế này, Trình Cẩn và Hữu Tư Tú tuổi tác xấp xỉ nhau, đương nhiên đã quen biết nhau, chỉ là không phải rất thân thiết.

Hữu Tư Quỳ cười nói: "Phải rồi, ta cũng quên mất, tuổi tác của các con xấp xỉ nhau, vốn dĩ đã quen biết nhau rồi, vậy Tiểu Thất con cũng quen, có đúng không?"

Trình Cẩn nhìn thoáng qua Ngạn Thất, vẫn nghi hoặc tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, gật gật đầu, "Quen ạ."

Ngạn Thất mặc một thân âu phục màu đen, thân hình cậu ta rất cao, âu phục hoàn mỹ ôm trọn lấy vóc dáng của cậu ta, khiến cậu ta thoạt nhìn lại có thể một chút cũng không cường tráng, vai rộng eo hẹp, hình dạng như giá treo áo, thêm vào vẻ tuấn mỹ hiếm có vài phần đẹp trai. Cậu ta uể oải liếc Trình Cẩn một cái, nói: "Đương nhiên là quen rồi, tiểu thiếu gia của Trình gia, trước kia còn thiếu chút nữa đã thành bạn đời của con đó."

Một câu nói khiến sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi, có một số là tò mò, một số là nhíu mày, Trình Cẩn đương nhiên là người nhíu mày, cậu trái lại không phải cảm thấy xấu hổ hay là điều gì khác, chỉ là không muốn bị bà nội nghe thấy những lời như vậy.

Làm đến mức giống như bản thân còn có chút lẳng lơ vậy.

Trình Cẩn nói: "Thiếu rất nhiều có được không? Đó đều là lúc nhỏ người lớn nói đùa thôi."

"Đúng vậy, may mắn chỉ là nói đùa." Ngạn Thất dáng vẻ bất cần đời, còn mỉm cười.

Những người khác đều phối hợp mà mỉm cười, Hữu Tư Quỳ chuyển chủ đề, "Tiểu Trình Cẩn, con đang cầm gì vậy? Là quà muốn tặng cho bà sao?"

Trình Cẩn vội vàng nói: "Là bánh ngọt nhỏ con nướng vào buổi sáng, mọi người có thể nếm thử."

Bánh ngọt nhỏ được quản gia mang đi xuống, lúc bưng lên lại, đã được lấp đầy các đĩa, còn hợp với dao nĩa và đồ uống. Trình Cẩn cuối cùng thấp thỏm bất an ngồi ở vị trí cạnh bà nội, sau khi nhận ra tấm mền bà nội đắp vẫn là của mình dệt, cơ thể lại thả lỏng một chút. Đợi phần đồ ngọt của bà nội được mang lên, Trình Cẩn vội vàng nói: "Bà nội, để con giúp bà cắt."

"Không cần." Bà cụ vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, thoạt nhìn ở một góc độ nào đó, thật sự giống hệt như Lục Đào trước kia vậy, "Thứ ta bị tàn phế là chân, hai tay vẫn có thể dùng được, ta tự làm."

Trình Cẩn chậm rãi thu tay về, Hữu Tư Quỳ cười giảng hòa, "Tiểu Trình Cẩn thật là ngoan, lại hiếu thuận, tay nghề cũng rất tinh tế, không chỉ có thể làm quần áo, còn có thể làm đồ ngọt. Cái bánh ngọt nhỏ này mùi vị không tệ nha, một chút cũng không ngấy, có khi so với bên ngoài bán còn ăn ngon hơn."

Trình Cẩn được khen đến mức chột dạ, dè dặt xem sắc mặt của bà nội. Bà cụ tao nhã cắt bánh ngọt nhỏ thành miếng nhỏ, xiên một miếng bỏ vào trong miệng và nhai, đối với những lời của Hữu Tư Quỳ cũng không hùa theo, cũng không phản đối, nhưng nhìn thấy bà ấy lại ăn miếng thứ hai, trái tim đang bị treo của Trình Cẩn mới từ từ được hạ xuống.

Trái lại Ngạn Thất cười một chút, nói: "Bà Hữu Tư cũng khen quá khoa trương rồi, nào có ăn ngon đến vậy? Bánh ngọt trong tiệm bánh của con nếu so với cậu ta làm mùi vị ngon hơn gấp trăm lần."

Hữu Tư Quỳ có chút bất lực, "Tên nhóc này, tiệm bánh của con đều mở khắp toàn thế giới, nơi nào so được chứ."

Trình Cẩn có chút nghi hoặc, "Mở khắp toàn thế giới?"

Hữu Tư Quỳ cười nói: "Đúng vậy, giải thường lần trước con đạt được chính là Tiểu Thất cung cấp đó."

Trình Cẩn mở to hai mắt, "Sunny Cake là tiệm của nhà cậu sao?"

Ngạn Thất nhìn cậu, chậm rì rì nói: "Không phải của nhà tôi, là của 'tôi'. "

Dáng vẻ rắm thối của cậu ta, khiến Trình Cẩn nhất thời không có tâm trạng nói chuyện với cậu ta, đột nhiên cảm thấy những lời anh trai trước kia dặn dò mình đừng qua lại nhiều với cậu ta là vô cùng chính xác. Hữu Tư Quỳ lại bắt đầu giảng hòa, "Hôm nay thời tiết rất đẹp, A Tú, con dẫn Tiểu Thất ra ngoài đi dạo đi, Tiểu Trình Cẩn, con cũng đẩy bà nội con ra ngoài tắm nắng đi, đã mùa đông rồi, nắng như vậy cũng hiếm lắm, hơn nữa hôm nay lại không có gió, thích hợp nhất để ra ngoài đi dạo đó."

Trình Cẩn nghe vậy vội vàng đứng lên, "Vâng ạ." Cậu nhìn bà nội, vẫn có chút thấp thỏm, "Bà nội, con, con đẩy xe cho bà." Cậu nói xong muốn đến chạm vào xe lăn của bà nội, bà nội lại nói: "Không cần, ta tự làm được."

Xe lăn hiện tại đã khá thông minh, không chỉ có thể cảm ứng chướng ngại vật, chọn chính xác tuyến đường, ngay cả lúc lên xuống cầu thang, cũng có thể điều chỉnh chế độ, là một công cụ phụ trợ an toàn và ổn định. Trình Cẩn nhìn bà nội ngồi trên xe lăn đi ra ngoài, đúng lúc không biết nên làm thế nào mới tốt, Hữu Tư Quỳ nhẹ nhàng đẩy cậu, thấp giọng nói: "Đu giúp chị ấy đẩy xe lăn đi."

Trình Cẩn nắm chặt tay, vội vàng đi theo sau, vươn tay nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn, nói: "Bà nội, con đến đẩy xe cho bà."

Lần này bà cụ cũng không kiên quyết từ chối.

Hữu Tư Quỳ rõ ràng đang sắp xếp cho bọn họ cơ hội ở riêng với nhau, lúc đi ra bên ngoài, xung quanh đã không còn ai nữa, mà trước mặt là một con đường lớn dài và rộng, một mặt nhìn ra biển, một mặt là những tòa nhà kéo dài không ngớt của nhà Hữu Tư, hoàn cảnh thanh u yên tĩnh, phong cảnh lại vô cùng xinh đẹp.

Im lặng mà đi một đoạn ngắn, Trình Cẩn cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: "Bà nội, bà, bà lạnh không ạ?"

"Không lạnh."

Trình Cẩn cảm thấy nóng, nóng đến mức lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi, cậu nói: "Con đang đan cho bà mũ và khăn quàng cổ, còn có bao tay, đợi đan xong rồi, con sẽ bảo Lục Đào tặng đến cho bà. Con, con chọn đều là sợi len mịn màng, nếu đến lúc đó mặc nó ra ngoài, nhất định một chút cũng không thấy lạnh."

Bà nội im lặng một lát, nói: "Cậu không cần phải lấy lòng ta như vậy."

"Con không phải ......lấy lòng bà ạ....." Giọng điệu của Trình Cẩn gian nan, cậu cúi đầu xuống, "Con chính là cảm thấy có lỗi với bà, con vẫn luôn muốn xin lỗi bà, lúc đó nếu không phải vì sự ương bướng của con, bây giờ bà sẽ không trở thành như vậy..... Bà nội, con xin lỗi, con biết con nói bao nhiêu lần đều không thay đổi được chuyện gì, nhưng con vẫn muốn nói với bà một tiếng con xin lỗi!" Cậu thả lỏng tay, đứng ở trước mặt bà nội, trong vẻ mặt tràn ngập sự hổ thẹn.

Bà cụ nhìn chằm chằm cậu, có lẽ là bà ấy rất ít khi cười, cũng rất ít khi có biểu cảm khác, trên mặt luôn là một vẻ nghiêm túc, lúc này cũng như vậy, đường môi cũng mím chặt lại. Sau khi nhìn thấy nước mắt của Trình Cẩn rơi xuống, mới mở miệng, "Cậu không đáng ở trước mặt tôi khóc."

Trình Cẩn vội vàng lau nước mắt, "Con xin lỗi, chỉ là con không nhịn được..." Cậu không hề muốn khóc, như vậy giống như đang tìm cách chiếm được sự đồng cảm vậy.

Bà cụ nói: "Ta chỉ công nhận hành vi thay đổi theo hướng tốt lên của cậu hiện tại, nhưng chuyện cậu đã làm năm đó, không chỉ là tổn thương ta, tương tự cũng đã tổn thương cháu trai ta, vết rách giữa hai đứa, cũng không phải dựa vào ta tha thứ cho cậu thì có thể sửa chữa.:"

Lồng ngực Trình Cẩn đau đớn, nước mắt nhịn không được lại lần nữa lăn xuống, cậu nói: "Con biết." Cậu hít hít mũi, "Con đến xin lỗi bà, cũng không phải vì Lục Đào mới đến, mà là con thật lòng nhận ra sai lầm của mình. Bà nội, con xin lỗi." Cậu nói xong vẫn cúi gập người về phía bà cụ.

Bà cụ quay đầu sang một bên, tầm mắt dừng ở một nơi xa trên mặt biển, qua một hồi lâu, mới nói: "Ta tha thứ cho cậu rồi."

****

Hết chương 41

Bình thường khi có từ 您 (ngài) tui sẽ dịch là ngài luôn, nhưng mà đọc xưng hô với bà nội cứ bị kì kì nên tui sửa thành bà nha. Nói chừng để m.n biết bé Cẩn xưng hô siêu cấp cung kính với mọi người, ai ẻm cũng gọi là ngài luôn á.

Bà Hữu Tư Quỳ đúng là đại sứ hòa bình luôn, bà ấy giảng hòa suốt luôn, thật sự cảm ơn bà Hữu Tư Quỳ nhiều, tạo cơ hội cho bé Cẩn nhà mình làm lành với bà nội. (‾◡◝)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro