Chương 39. Quá khứ và hiện tại
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả: Vân Gian
Dịch: Rắn Nước Nhỏ
Chương 39. Quá khứ và hiện tại
Trình Cẩn bởi vì một buổi yến hội, lại lần nữa trở thành người nổi tiếng, danh tiếng thậm chí còn lớn hơn so với trước kia, hơn nữa ấn tượng của hầu hết mọi người đều từ "Trình gia tiểu thiếu gia" trở thành "Thượng Tướng phu nhân", thậm chí còn có phóng viên muốn đến phỏng vấn cậu, nhưng Trình Cẩn đã từ chối.
Trước kia tiểu thiếu gia sẽ bởi vì vậy mà dương dương tự đắc, từ lâu đã biến thành một Trình Cẩn khiêm tốn giản dị, mỗi ngày chỉ mong kiếm được nhiều tiền hơn một chút, ở bên chồng mình nhiều hơn mà thôi.
Trình Cẩn lại một lần nữa xuất hiện ở nhà Hữu Tư, là được mời tới, bên cạnh đó cậu còn mang chiếc tất đã hoàn thành. Hữu Tư Quỳ tiếp đãi cậu rất nhiệt tình, lại khen ngợi tay nghề của cậu lần nữa, sau đó mới nói: "Tiểu Trình Cẩn, sao ta lại cảm thấy, cách đan dệt của con rất giống người tên "Thụy Lạp phu nhân" rất thần bí mà mấy giới trẻ đang truyền miệng nhỉ?"
Trình Cẩn có chút bất ngờ: "Làm thế nào mà ngài nhìn ra được vậy."
Hữu Tư Quỳ mỉm cười, "Thật sự đúng à?"
Trình Cẩn hiển nhiên không dám nói dối trước mặt trưởng bối, có chút thấp thỏm mà thừa nhận. Cậu vốn dĩ đã muốn nói thẳng ra, nhưng bản thân nói ra, và bị Hữu Tư Quỳ vạch trần, hai cái này suy cho cùng vẫn có chút khác biệt. Cậu có chút lo sợ bất an, lo lắng Hữu Tư Quỳ sẽ tức giận, dẫu sao đối phương là Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp, mà hành vi của cậu đã gần trên bờ vực phạm tội. Nghĩ đến đây, Trình Cẩn vội vàng nói: "Bà Hữu Tư ơi, con, con cũng không phải cố ý giấu giếm, thật ra là ..."
"Ta biết." Hữu Tư Quỳ dịu dàng mỉm cười, còn vỗ nhẹ đầu cậu, "Đừng sợ, Tiểu Trình Cẩn, ta không phải muốn gây rắc rối cho con đâu, ta cũng biết hoàn cảnh khốn khó của con. Thật là làm khó con rồi, có thể làm đến mức này, thật sự khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác."
Trình Cẩn thở phào một hơi, trong lòng thả lỏng, lại được khen ngợi có chút đỏ mặt. Hữu Tư Quỳ lại hỏi: "Tấm mền đắp trên chân chị của ta hôm đó, cũng là con đan à?"
Trình Cẩn nhẹ nhàng gật đầu. Hữu Tư Quỳ cười nói: "Lúc trước chị ấy không biết, còn cho là Tiểu Đào mua ở cửa hàng cho chị ấy, sau đó ta nói ra nghi vấn của mình với chị ấy, còn so sánh chiếc tất và tấm mền một chút, chị ấy còn không dám tin."
Trình Cẩn bị dọa một phen, vội vàng nói: "Ngài, ngài đừng nói với bà ấy...." Đáy mắt cậu hiện ra sự mất mát, "Bà nội không thích con, nếu biết là con đan cho bà ấy, nhất định sẽ không muốn dùng nữa."
Hữu Tư Quỳ nhướng mày, "Chị ấy lúc đó không hề tức giận nha."
Trình Cẩn ngẩn người, "Bà nội...không có tức giận ạ?"
"Đúng vậy, dường như đang cố gắng thay đổi cách nhìn về con, có lẽ cơ hội hoà hoãn quan hệ của hai người đến rồi." Hữu Tư Quỳ mỉm cười nói, "Hơn nữa xem dáng vẻ của Tiểu Đào hiện tại đối xử với con, tình cảm giữa hai đứa có lẽ cũng không tệ, con đừng nản lòng, về phần con, bây giờ con đang từ từ nắm bắt được chúng."
Trong lòng Trình Cẩn không hề lạc quan như vậy, nhưng vẫn được bà ấy an ủi. Trình Cẩn cười nói: "Vâng, có bà Hữu Tư, để con đến làm cho ngài lễ phục thôi, ngài muốn kiểu dáng nào? Cần mặc trong dịp nào ạ?"
......
Khi trở về từ nhà Hữu Tư, trong tay Trình Cẩn còn ôm một cái rương lớn, bên trong đều là vật liệu để làm lễ phục, hầu hết là cậu tìm An Địch để mua, còn có một số là lấy trong nhà Hữu Tư. Lúc cậu đến cổng, người máy nhỏ rất vui vẻ nghênh đón, "Hoan nghênh trở về, chủ nhân nhỏ của tôi, vui lòng giao cái rương cho tôi đem vào trong đi, vào những lúc này, Trình Trình chính là đại lực sĩ đó!"
Trình Cẩn mỉm cười, "Cảm ơn." Một bên đem cái rương giao cho nó, một bên hỏi: "Ông xã còn chưa về sao?"
"Chủ nhân đang ở lầu hai nha, Trình Trình đã pha cà phê nóng đem lên rồi."
Trình Cẩn có chút nghi hoặc, "Anh ấy làm gì ở lầu hai vậy?"
"Trình Trình cũng muốn hỏi, nhưng Trình Trình không biết."
Trình Cẩn cởi áo khoác và treo lên xong, sau khi thay một đôi dép dễ chịu mới đi lên lầu hai. Phạm vi hoạt động thường ngày của cậu đều ở tầng một, lầu hai thật ra đã có một khoảng thời gian không lên rồi, nhưng người máy nhỏ quét dọn rất tận tâm, chỗ nào cũng vẫn rất sạch sẽ , nói là sạch không tì vết cũng không phải là nói quá. Sau khi đi lên cầu thang xong, Trình Cẩn gần như ngay lập tức đã nghĩ ra Lục Đào sẽ ở chỗ nào, trong nháy mắt đó, trái tim đang nhảy nhót của cậu chìm xuống, đến tốc độ của bước chân cũng chậm lại.
Có một hình ảnh quen thuộc chiếm cứ trong đầu cậu, trước kia, cậu cũng đi lên cầu thang như thế này, trong lòng chứa sự mong đợi và phấn khích, cùng với một chút bối rối, sau đó đi đến trước cánh cửa kia. Cậu mỗi lần đẩy cửa đều hy vọng có thể ở cùng chồng hòa thuận vui vẻ một chút, cho dù đối phương nói với cậu nhiều hơn một câu thôi cũng được, tuy nhiên đối mặt vẫn luôn chỉ có sự lãnh đạm.
Hình ảnh Lục Đào dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu đã đóng băng sâu trong tâm trí, sự nhiệt huyết trong lòng Trình Cẩn từng chút từng chút bị dập tắt, tốc độ chảy của máu dường như cũng muốn ngừng lại, cảm giác đau lòng đã lâu chưa xuất hiện đang được tua lại và đánh úp cậu, khiến cậu thậm chí không có sức lực để đi đẩy cánh cửa đó ra.
Cậu sợ đối diện với Lục Đào trong quá khứ.
Chưa từng nếm qua vị ngọt của đường, cũng sẽ không cảm thấy vị đắng mà mình đã ăn là vô cùng đắng, nhưng một khi đã từng nếm thử, thì rất khó chịu đựng thêm lần nữa.
Trình Cẩn đứng tại chỗ hết vài phút, cho đến khi người máy nhỏ tiến lại gần, hỏi: "Chủ nhân nhỏ, cần Trình Trình giúp ngài gõ cửa sao?"
Người máy nhỏ chớp đôi mắt to, đôi mắt mô phỏng còn đang chớp chớp, có vẻ cực kì đáng yêu. Trình Cẩn đang muốn lắc đầu, cửa lại đột nhiên mở ra, âm thanh nhẹ nhàng đó giống như một cái búa nặng nề nện xuống trong lòng Trình Cẩn, khiến toàn thân cậu đều trở nên cứng đờ. Ánh mắt của cậu không dám đối diện với Lục Đào, trong thời gian ngắn ngủi vài giây, cậu giống như đã trải qua một thế kỷ vô cùng dài vậy.
Giống như đang tiếp nhận xét xử.
Cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên, "Em về rồi à?"
Thở phào ra một hơi, tầm mắt Trình Cẩn cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt của đối phương có một chút ý cười, chan chứa sự dịu dàng, nhưng không hề có sự lạnh lùng xa cách như xưa.
Trong khoảnh khắc đó, Trình Cẩn có chút muốn khóc.
Cậu hiển nhiên là rất khó khống chế cảm xúc của mình, trong đôi mắt xinh đẹp rất nhanh đã tích tụ nước mắt, nhìn thấy khiến Thượng Tướng đại nhân hoảng hốt một trận, vội vàng ôm lấy cậu, giọng nói dịu dàng hỏi: "Sao thế? Ở nhà Hữu Tư đã chịu ấm ức sao?"
Vẫn còn bốn tháng, trong bốn tháng này Lục Đào sẽ không đối xử lạnh nhạt với cậu, sẽ quan tâm cậu, sẽ yêu cậu, sẽ chủ động ôm lấy cậu.....trong lòng Trình Cẩn lại lần nữa tràn ngập sự phấn khích và vui vẻ, cậu đột nhiên nhận ra bản thân không nên bi thương, mà nên vui mừng.
Vẫn còn bốn tháng, mà không phải chỉ có bốn tháng.
Người máy nhỏ cũng sốt ruột, khua cánh tay máy móc của mình, lắc lư qua lại, 'Chủ nhân nhỏ sao thế ạ? Rốt cuộc là làm sao thế ạ? Là ai đã khiến chủ nhân nhỏ chịu ấm ức sao? Trình Trình đi trừng trị tên đó!"
Trình Cẩn nín khóc mỉm cười, xoa đầu trơn bóng của người máy nhỏ, nói: "Tôi không sao." Lại nói với chồng: "Ở nhà Hữu Tư cũng không hề chịu ấm ức gì cả, bà Hữu Tư rất tốt, hôm nay em đo kích thước cho bà ấy, đã quyết định xong muốn làm lễ phục kiểu dáng gì, còn thu tiền đặt cọc."Cậu phấn khích so ra năm ngón tay, "Giá làm một bộ lễ phục nhiều hơn năm lần so với trước đây đó."
"Rất tuyệt." Lục Đào cũng nở nụ cười.
"Anh ở đây làm gì vậy ạ?"
"Xem thử những thứ trước đây để lại." Lục Đào nhướng mày, "Nhưng cũng thật sự quá ít đồ vật, phòng này quả thật giống như không có người ở."
Người máy nhỏ ở bên cạnh nói: "Chủ nhân trước kia thật sự rất ít khi trở về đây."
Trái tim Trình Cẩn đập loạn một nhịp, vội vàng nói với người máy nhỏ: "Trình Trình, em có thể đi xuống nghỉ ngơi trước không?"
"Đã hiểu." Giọng nói của người máy nhỏ trở nên vui mừng, "Hai vị chủ nhân muốn thân mật phải không? Trình Trình đây sẽ tránh đi, tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người." Nó nói xong, di chuyển nhanh xuống dưới lầu, sau đó trở về phòng nạp điện của mình.
Khuôn mặt Trình Cẩn đỏ bừng, Lục Đào nắm lấy cổ tay của cậu, mang cậu vào trong phòng.
Trước kia Trình cẩn thật ra thường xuyên đến căn phòng này, đặc biệt là trong mấy ngày sau khi Lục Đào rời đi, cậu còn sẽ đặc biệt dặn dò đừng dọn dẹp căn phòng này, ngay cả cửa sổ cũng phải đóng lại, giống như muốn níu kéo hơi thở của chồng còn sót lại trong phòng này . Một người trước kia kén chọn như cậu, lại có thể ở chỗ này ngủ mấy ngày, cho đến khi mùi của chồng hoàn toàn biến mất mới thôi.
Hèn mọn đến mức không giống lớn lên trong sự nuông chiều.
Nhưng chung quy thời gian Lục Đào trở về quá ít, ngay cả những ngày để cậu cảm nhận hơi thở của đối phương cũng chỉ có một chút như vậy.
Bây giờ trong phòng hết thảy vẫn như cũ, Lục Đào hầu như không có bất kì đồ dùng cá nhân nào để ở đây, vẻn vẹn, cũng chỉ có hai bộ đồ ngủ ở trong tủ quần áo mà thôi. Nhưng Lục Đào của hiện tại lại từ trong ngăn kéo lấy ra một thứ.
Là một hộp bao cao su.
Thật ra chỉ có nửa hộp, nửa hộp còn lại cũng đã bị dùng hết.
Nhìn thấy thứ đó, Trình Cẩn chỉ cảm thấy đỏ mặt, "Ông xã, sao anh lại..."
"Tùy tiện đi lên xem thử, thì tìm thấy cái này." Người đàn ông cao lớn ngồi ở bên giường, đôi chân tùy ý mở rộng, trông như không có biên giới. Anh đung đưa cái hộp trong tay, trong hộp liền phát ra tiếng lộp cộp, Lục Đào nhìn thấy người vợ nhỏ lúng túng, nói: "Là ai mua?"
Trình Cẩn thẹn thùng không tiện trả lời, lại có dũng khí trực tiếp nhào đến, mới đâm vào trong lòng anh, đã bị người đàn ông ôm lấy eo, ôm ngồi trên đùi. Cửa sổ tự động được kéo lại, ánh sáng trong phòng tối đi không ít, trở nên ám muội hơn. Hai người kề nhau rất sát, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau, cuối cùng cũng không biết là ai bắt đầu trước, môi dán lên môi, rất nhanh đã phát triển thành một nụ hôn nồng nhiệt.
Hôn nhau với Lục Đào trong căn phòng này, khiến Trình Cẩn có chút không có cảm giác chân thật, hết thảy giống như bản thân bởi vì khát vọng quá mức mà tưởng tượng ra cảnh trong mơ. Cơ thể của cậu khẽ run lên, đuôi mắt hơi đỏ lên, chỉ một lát sau, đã có nước mắt từ chỗ đó lăn dài xuống.
Lục Đào sờ thấy nước mắt của cậu, lại không hỏi cậu bất cứ điều kì, mà càng hôn cậu dữ dội hơn, một bên đem tay thâm nhập vào trong quần áo của cậu, sờ vào vòng eo thanh mảnh của cậu. Làn da dưới lòng bàn tay mềm mại mịn màng, giống như tơ lụa thượng hạng, chỉ có điều hai tay có hơi thô ráp một chút, đặc biệt là vị trí lòng bàn tay, còn có thể cảm nhận được những vết sẹo nhỏ.
Khóa chặt năm ngón tay của đối phương, Lục Đào đè người vợ nhỏ ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người đều rối loạn. Đáy mắt của Trình Cẩn mang theo sự trong sáng của chú nai nhỏ, còn có chút ngây thơ, hình như không hiểu được hành động hiện tại của chồng. Lục Đào lại bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười, dùng mũi cọ xuống chóp mũi của cậu, thấp giọng nói: "Có phải là trước kia anh đối xử với em không tốt không?"
Trình Cẩn dường như có thể chắc chắn rằng chồng đã biết chuyện của bọn họ trong quá khứ, cậu chịu đựng cảm giác chua xót khổ sở trong lòng, nhỏ giọng nói: "Là em không tốt, trước kia tính tình của em....quá xấu rồi..."
Lục Đào nở nụ cười, "Vậy anh thật là quá may mắn rồi, gặp được em cũng là thời điểm tốt nhất."
Trình Cẩn có chút không hiểu rõ lời của anh lắm, nhưng cậu không hề muốn tiếp tục chủ đề này.
Cậu đã quyết định xong rồi, sống thật tốt bốn tháng này, sau đó cùng với anh trai và ba rời khỏi hành tinh này, ôm lấy đoạn hồi ức đẹp của giai đoạn này sống quãng đời còn lại.
Vậy nên cậu ngửa cổ lên, chủ động hôn lên môi người đàn ông, khao khát nói: "Ông xã, chúng ta làm đi...."
****
Hết chương 39
Haizz, tự nhiên thấy cả hai đứa nhỏ đáng thương quá, bốn tháng này đối với cả hai đều vô cùng quý giá....
À, giờ đăng của cả hai truyện sẽ là 18h tối nha, do là dạo này bận nhiều nên đổi tầm đó cho tui dễ thở tí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro