Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Di chứng

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả : Vân Gian

Dịch : Rắn Nước Nhỏ

Chương 2. Di chứng

Khi Trình Cẩn đến bệnh viện quân đội, Phí Lí đã đợi sẵn ở cửa. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, khoảng 30 tuổi, dáng vẻ bình thường. Ở thời đại có thể điều trị khỏi hoàn toàn bệnh cận thị bằng phẫu thuật thì anh ta vẫn thích đeo một cặp kính gọng đen, có lẽ chỉ đơn giản là để thay đổi nét mặt thôi. Sự tồn tại của cặp kính cũng khiến anh ta trông yêu sách hơn một chút.

Trình Cẩn đã gặp anh ta vài lần, Phí Lí đã chào anh ta bằng cách chào quân nhân rất lịch sự, nói: "Phu nhân, tôi sẽ đón ngài lên."

Trình Cẩn lo lắng, nghi thức năm xưa mà cậu thầm thương trộm nhớ trong lòng hoàn toàn bị bỏ qua, cậu chỉ hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?"

"Vẫn còn đang cấp cứu." Phí Lí vừa kể vừa dẫn đường: "Thượng Tướng vì để cứu cấp dưới nên đã bị thương bởi một người thuộc Trùng Tộc và đầu của anh ấy bị tiêm một loại chất lỏng độc hại. Anh ấy hiện đang được cấp cứu bởi năm vị bác sĩ hàng đầu trên thế giới." Đi được vài bước, anh nhận ra Trình Cẩn không đi theo nên dừng lại, lúc quay lại nhìn thì đã thấy khuôn mặt tái nhợt của Trình Cẩn.

Trình Cẩn toàn thân run rẩy, bước đi nặng nề đến mức không thể cử động được. Phí Lí nói: "Xin hãy bình tĩnh, bác sĩ nói, tỷ lệ tử vong chỉ là 10% và Thượng Tướng rất có hy vọng sẽ tỉnh lại."

Trình Cẩn vẫn còn đang run rẩy, nhưng khi nghe thấy cơ hội này, cậu ấy đã bình tĩnh lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Cậu nhìn Phí Lí hỏi một cách khó khăn: "Còn khả năng để lại di chứng thì sao?" Trùng Tộc là một chủng tộc tàn ác, giỏi tiết nọc độc và số lượng rất lớn. Chúng từng xâm lược một hành tinh nhỏ trong một tháng. Tất cả con người đều bị nhiễm bệnh và đều chết trong vòng ba ngày. Bọn họ hiện đang là kẻ thù thứ hai của nhân loại.

Những người bị nhiễm nọc độc của Trùng Tộc dù có được cứu sống cũng phải chịu nhiều di chứng khác nhau. Mà bây giờ Lục Đào còn là bị thương ở đầu. Trình Cẩn thật sự khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc anh ấy sẽ ra sao.

Phí Lí mím môi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, một lúc sau mới nói: "Một trăm phần trăm."

Khi bọn họ đến phòng phẫu thuật thì đã có rất nhiều người đứng ở đó, bao gồm cấp trên trực tiếp của Lục Đào, đồng nghiệp và cấp dưới của anh ấy, ở giữa là một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên xe lăn, trên đùi có phủ một tấm chăn, mái tóc của bà ấy đã bạc hết, trên mặt đã đầy những nếp nhăn. Đó là người thân duy nhất còn sống của Lục Đào - bà nội của anh.

Trình Cẩn xuất hiện thật sự bắt mắt, dù sao những người đứng ở đây cũng không phải là người thường, ngoại trừ một ít cấp dưới, tất cả đều là những người biết thân phận của Trình Cẩn. Cấp trên của Lục Đào là Mạc Tư còn chưa lên tiếng, Lão Phu Nhân ngồi ở giữa đã khẽ khịt mũi, giọng điệu không tốt nói "Cậu đến đây làm gì?"

Nếu là trước đây, khi Trình Cẩn còn kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không thèm để ý đến ai, cũng không biết coi trọng cái gì, khi bà nội nói với giọng điệu như vậy, cậu ấy cũng sẽ không khách khí mà đáp trả. Nhưng cậu không còn là Trình Cẩn của lúc trước nữa, một cảm giác xấu hổ lan ra toàn thân, cậu thì thào: "Cháu... cháu..."

Bà nội lạnh lùng nói: "Ở đây không cần cậu."

Trình Cẩn không nói nên lời, Phí Lí nói: "Lão Phu Nhân, Trình tiên sinh là bạn đời hợp pháp của Thượng Tướng. Nếu Thượng Tướng xảy ra chuyện gì, về mặt pháp lý, Trình tiên sinh được quyền biết đầu tiên cho nên là tôi đã mời ngài ấy tới."

Khi thư ký nhắc đến pháp luật, bà nội cũng ngừng nói, bà thậm chí còn không thèm nhìn Trình Cẩn lấy một cái. Bà ấy có thái độ như vậy, những người khác cũng không buồn nói chuyện với Trình Cẩn, cậu ấy càng ngày càng im lặng. Trình Cẩn lặng lẽ dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ nhấp nháy trong phòng phẫu thuật mà trái tim đau như cắt.

Cũng không biết đã qua bao lâu, "Ting" đèn đỏ vụt tắt, mọi người đều trở nên kích động, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và mong đợi. Chờ thêm một phút nữa, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở ra, năm vị bác sĩ phẫu thuật trưởng bước ra, dường như đều đã kiệt sức, trên mặt toàn là mồ hôi. Sau khi người phụ trách bệnh viện đi ra, Mạc Tư tướng quân chào hỏi ngay lập tức, hỏi: "Lục Đào thế nào?"

Người phụ trách bước ra cười nói: " Đã qua cơn nguy kịch rồi."

Câu nói vừa được thốt ra, mọi người đều hoan hô, bà nội thì luôn miệng niệm Phật như người xưa. Trình Cẩn bị ép đẩy ra phía ngoài cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu muốn hỏi thêm chi tiết nhưng lại không nặn ra được lời nào, may mà Phí Lí hỏi câu cậu muốn hỏi, "Khi nào thì Thượng Tướng có thể tỉnh lại? Ngoài ra có để di chứng gì không?"

Người phụ trách nói: "Theo lời bác sĩ Điền nói, sau bốn mươi tám giờ có lẽ cậu ấy sẽ tỉnh lại và quả thực sẽ có di chứng."

Vẻ mặt ai cũng đanh lại, trong lòng không khỏi lạnh lại khi nghe đến hai chữ "di chứng". Ai cũng biết rằng có rất nhiều loại di chứng, nhẹ hơn có thể chỉ ảnh hưởng một phần nào đó đến cuộc sống hàng ngày, còn nặng hơn một chút có thể sẽ khiến nửa đời sau của người đó sống trong đau khổ. Hơn nữa, địa vị của Thượng Tướng Lục Đào vô cùng quan trọng, lại vô cùng ưu tú. Nếu di chứng làm ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của anh ấy, thì tương lai anh ấy chỉ có thể lùi về phía sau. Một chàng trai có tiền đồ như vậy có lẽ sẽ sụp đổ vì chuyện đó.

Cơ mặt của Mạc Tư co giật, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, trầm giọng hỏi: "Di chứng gì?"

Người phụ trách nói: "Mất trí nhớ."

Câu trả lời này khiến mọi người bị sốc, người phụ trách tiếp tục giải thích: "Bác sĩ nói rằng trí nhớ của anh ấy bị nọc độc ăn mòn nên tạm thời mất hết kí ức, tính tình sẽ có chút thay đổi".

Phí Lí nắm được điểm mấu chốt, "Cậu nói chỉ là 'tạm thời'?"

"Vâng, tạm thời." Người phụ trách giọng điệu rất bình tĩnh. "Bác sĩ Điền nói rằng sau khi điều trị, trí nhớ của anh ấy sẽ được khôi phục trong sáu đến tám tháng và cơ thể anh ấy cũng sẽ khôi phục như ban đầu mà không ảnh hưởng đến sức chiến đấu."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu này, khuôn mặt một số người dần lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đặc biệt là Mạc Tư, người đang lau mồ hôi trên trán. Phải biết rằng Lục Đào được huấn luyện bởi một mình anh ta, Lục Đào là cấp dưới đắc lực nhất của anh ta, anh ta đã sẵn sàng để Lục Đào tiếp quản vị trí của mình trong tương lai. Nếu Lục Đào gặp tai nạn lớn và cần phải rút khỏi quân đội, vậy thì sức mạnh của anh ta bị giảm đi một phần lớn.

Tim của Trình Cẩn như vừa rơi xuống đất vậy, đồng thời tim cũng bất giác cũng đập nhanh hơn.

Mất hết ký ức? Anh ấy có quên chuyện ly hôn với cậu chưa?

Có phải là ông trời thấy cậu thực sự cảm thấy ăn năn, vậy nên đang cho cậu thêm chút thời gian sao?

Sau khi nhận được tin vui, hầu hết những người canh gác ở đây đều rời đi, Mạc Tư Tướng Quân chào Trình Cẩn rồi mới rời đi. Không có sự cản trở của người khác, cuối cùng Trình Cẩn cũng có cơ hội đứng trước mặt người phụ trách và hỏi: "Xin lỗi ... bây giờ tôi có thể gặp anh ấy được không?"

Người phụ trách có chút hiếu kì, "Ngài là..."

Bà nội vẫn ngồi bên cạnh, ánh mắt nặng nề áp lên mặt Trình Cẩn khiến cậu có cảm giác lương tâm cắn rứt, nhưng cậu vẫn cố giữ giọng nói đều đều: "Tôi là bạn đời của Lục Đào."

Người phụ trách rất nhanh liền cười nói: "Được thì được, nhưng anh ấy vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Ngài chỉ có thể nhìn qua kính, có lẽ không nhìn thấy mặt ..."

Trình Cẩn nhanh chóng nói: "Không sao." Giọng của cậu ấy run lên vì vui mừng, "Chỉ cần tôi có thể nhìn thấy anh ấy là đủ rồi. "

Người phụ trách nói: "Vậy thì ngài có thể vào cùng tôi, Lão Phu Nhân cũng đi với tôi đúng không ạ ?"

Bà nội dè dặt gật đầu, Trình Cẩn vội nói: "Bà nội, cháu đẩy xe lăn cho bà."

Lão Phu Nhân trừng mắt nhìn cậu ấy, giọng điệu nghiêm nghị và giễu cợt, "Không cần phiền tới ngài." Nói xong nhấn nút tự động lái xe, theo sau người phụ trách. Trình Cẩn dừng lại một chút, rồi cũng lập tức theo sau.

Bệnh viện Quân đội là bệnh viện tốt nhất trên thế giới, với trang thiết bị y tế hiện đại và tân tiến nhất. Bước qua hành lang lạnh lẽo, Trình Cẩn đến trước phòng chăm sóc đặc biệt, thoáng nhìn qua cửa kính đã nhìn thấy được người đang nằm trên giường bệnh.

Thượng Tướng Lục Đào có thân hình siêu chuẩn và ngũ quan tuấn tú, từng được bình chọn là người đàn ông thích hợp nhất để kết hôn, bao nhiêu người đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và Trình Cẩn là một trong số đó. Mà hiện giờ, người đàn ông ưu tú ấy đang nằm trên giường bệnh với tấm kính trong suốt trên đầu v rất nhiều ống dẫn được cắm vào, điều này thật khiến người khác bàng hoàng và đau khổ tột cùng . Nhìn thấy cảnh tượng này, bà nội không khỏi muốn đứng lên để nhìn cho rõ hơn. Đối diện với ánh mắt thờ ơ của Trình Cẩn, ánh mắt của bà đầy sự yêu thương và xót xa cho đứa cháu của mình, nhưng đáng tiếc là bà bị cụt cả hai chân. Bị tàn tật lâu ngày không đứng dậy được, lúc sắp ngã, Trình Cẩn nhanh tay nhanh mắt giữ bà lại, nói nhỏ: "Bà cẩn thận một chút ạ."

Bà nội trừng mắt nhìn cậu ngay lập tức rồi nghiêm khắc đẩy ta cậu ra.

Lời nói như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên trái tim của Trình Cẩn, bộ dạng của bà tránh cậu như tránh rắn rết, cùng với hình ảnh của chồng lúc ở bên cậu chồng chéo lên nhau. Trình Cẩn cảm thấy rất đau lòng, liền buông tay ra, nói chuyện khép nép: "Chỉ là con không đành lòng để bà bị ngã, chứ không hề có ý xấu đâu ạ."

Bà nội cười lạnh nói: "Cậu làm gì có nhiều ý xấu, chỉ là một chút ý tốt cũng không có thôi. Bà kiên cường nhìn cháu trai của mình một lúc, thấy hiện tại anh không có dấu hiệu tỉnh lại, vậy nên chỉ có thể ngồi lại, sau đó châm biếm Trình Cẩn, nói: "Bây giờ cậu làm bộ làm tịch làm để làm gì? Hi vọng người khác thay đổi ấn tượng về cậu sao? Người xưa có một câu nói rất hay, 'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời,' sự xấu xa của cậu vĩnh viễn cũng không thể nào mất đi! Loại người như cậu, dùng trăm phương ngàn kế để ép một người đàn ông kết hôn với mình, tốt nhất nên đến hành tinh Địa Ngục, ở đó lao động cải tạo đi!"

Sắc mặt Trình Cẩn dần tái đi, từng câu nói khiến trái tim cậu đau âm ỉ, nhưng lại không có cách nào biện bạch.

Thời điểm cậu 17 tuổi vừa gặp đã yêu Lục Đào 21 tuổi, sau đó lợi dụng điểm yếu của đối phương để ép anh kết hôn với mình, sau khi giằng co hơn một năm dài, thì cuối cùng cậu cũng có được thứ mà mình muốn. Nhưng cuộc sống hôn nhân vô cùng lạnh nhạt, không hề hạnh phúc chút nào. Cậu cho rằng sau khi có những tiếp xúc da thịt thì sẽ có được trái tim của đối phương, không ngờ tới ngày thứ hai thì chồng cậu đã lựa chọn đến chiến trường, từ đó đối với cậu chẳng hề quan tâm nữa, thậm chí thỉnh thoảng quay về, cũng sẽ vô cùng lạnh lùng và xa cách với cậu. Cậu đã từng làm ầm ĩ, dùng đủ mọi cách, cũng đã thử qua nhiều mưu kế, cậu được nuông chiều đến mức tính khí của cậu bị phóng đại gấp 10, nhưng nó chỉ khiến cho chồng cậu càng ngày càng xa cách hơn với cậu, đến lúc cậu bắt đầu hối hận và thay đổi bản thân thì đã không còn cơ hội nữa rồi.

"Nghe thấy cháu ta mất trí nhớ cậu rất vui đúng không? Nghĩ rằng bản thân có thể lợi dụng khoảng thời gian này để níu giữ trái tim của chồng cậu? Ta nói cho cậu biết là tuyệt đối không có khả năng! Cháu của ta sẽ chỉ thích những đứa trẻ tốt tính, mà không phải là loại người như cậu, cho dù nó có thế nào thì cũng sẽ thấy chướng mắt cậu thôi!" Giọng của lão phu nhân ngày càng lớn, hoàn toàn không kiêng dè cho dù có người ngoài. Bà ấy nhìn Trình Cẩn cười lạnh, "Ta hy vọng có thể thấy cái ngày mà hai người giải trừ hôn ước."

Trình Cẩn im lặng không nói, để mặc cho bà ấy chế giễu, đợi bà nói xong rồi, mới nhẹ nhàng nói: "Nhưng hiện tại không phải con vẫn là bạn đời hợp pháp của anh ấy sao?" Ánh mắt của cậu rơi vào người chồng cậu trên giường bệnh, "Bởi vậy con sẽ chịu trách nhiệm của một người bạn đời, trước khi anh ấy lấy lại kí ức, sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy."

*****

Hết chương 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro