Chương 19. Trân châu tinh thể xanh lam
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả : Vân Gian
Dịch : Rắn Nước Nhỏ
Chương 19. Trân châu tinh thể xanh lam
Tinh thể khoáng thạch xanh lam không chỉ đắt, mà thậm chí còn rất hiếm, bởi vì nó có nguồn gốc từ một hành tinh xa xôi hoang vắng, có một nhà thám hiểm đi đào kho báu đào được, cuối cùng mang trở về chỉ có một khối tinh thể khoáng thạch xanh lam. Ông giao cho chính phủ, sau khi được giám định, loại tinh thể khoáng thạch này trừ để ngắm ra thì cũng không có tác dụng gì khác, nhà thám hiểm đã tìm người để chia thành nhiều viên có cùng kích thước, tổng cộng chưa đến một ngàn viên, sau đó nâng giá lên cao để bán đi.
Tề tiểu thư tổng cộng có 148 viên, nhưng bây giờ, có một viên bị mất rồi.
Trình Cẩn và An Địch hoảng loạn tìm xung quanh, đem hết những chỗ vừa gặp Liên Vụ lục tung một lần, hận không thể bò trên đường tìm từng li từng tí, nhưng vẫn là không tìm thấy bóng dáng của viên tinh thể đó.
"Làm sao đây?" An Địch lo lắng đến mức trán cũng đổ mồ hôi rồi, "Viên tinh thể quan trọng đến vậy lại thiếu đi một viên, chúng ta đền kiểu gì đây?"
Trình Cẩn cũng lo lắng, khuôn mặt nhỏ cũng đã tái nhợt đi, cậu nói: "Chúng ta tìm lại thử xem, có thể là rơi ở ngay bên đường thôi." Cậu nói xong vừa định đi ra ngoài, An Địch lại nắm lấy tay cậu, nói: "Không thể nào! Chúng ta vừa tìm nhiều lần như vậy cũng không tìm ra, trừ khi là tự anh làm mất, còn cố ý đem đến đây nói không làm mất."
Trình Cẩn ngẩn người, vội vàng giải thích nói: "Không có, trước khi tôi đến thật sự vẫn còn đó, tôi còn đếm lại một lần, dọc đường tôi cũng bảo vệ rất tốt, không thể nào rơi mất ở giữa đường được." Cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, "Có khi nào là Liên Vụ không? Cậu ta vừa rồi đã đụng vào chiếc váy này."
So với tiểu thiếu gia đầu óc không được sáng sủa lắm này, thì thật ra An Địch đã sớm nghĩ đến mức này rồi, cậu nói: "Có lẽ là cậu ta, vậy anh đi tìm cậu ta hỏi xem?"
Trình Cẩn lại ngẩn người, một lúc sau mới khẽ nói: "Nếu là cậu ta, cậu ta chính là cố tình làm vậy, cho dù tôi đi hỏi, cậu ta làm sao chịu trả lại chứ?"
"Anh đi xin lỗi, đi cầu xin cậu ta, cậu ta nói không chừng sẽ bằng lòng trả! Lại nói, vừa nãy nếu không phải bản thân anh không bảo vệ tốt chiếc váy này, cũng sẽ không để cậu ta có cơ hội thừa nước đục thả câu." An Địch cắn chặt răng, "Nếu không lấy về được, dựa vào tính tình kiêu ngạo của Tề tiểu thư, nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, đến lúc đó làm ầm ĩ đến chỗ ông chủ của tôi, hai người chúng ta đều không được sống yên đâu."
Trình Cẩn ngơ ngác nói: "Liên Vụ nhất định sẽ không trả cho tôi, bên phía Tề tiểu thư .....đi giải thích với cô ấy một chút, chẳng lẽ cô ấy sẽ không thông cảm sao?
"Thông cảm?" An Địch cười lạnh lên, "Trình thiếu gia, ngài trước kia nóng nảy như thế nào, Tề tiểu thư cũng nóng nảy như thế đấy, dựa theo tính cách trước đây của ngài, có người đem đồ của ngài làm mất, ngài có thể thông cảm sao?" Cậu có lẽ là tức giận đến đỉnh điểm rồi, trong giọng nói mang theo sự kỳ quái nồng đậm, "Nghe nói trước đây người giúp việc của anh chỉ cần phạm phải một chút sai sót, sẽ bị anh nhục mạ không kiêng nể gì mà."
"Tôi....." Trình Cẩn muốn giải thích bản thân trước kia mặc dù sẽ nổi giận, nhưng không hề nhục mạ người khác, nhưng lời đã đến bên miệng, lại không nói ra được.
An Địch cười lạnh nói: "Thế nào? Nếu không muốn đi xin lỗi và cầu xin, anh muốn làm thế nào? Chẳng lẽ còn có thể từ không khí biến ra một viên khác à? Tiệm của chúng ta tuy là nhiều hạt châu, nhưng vẫn không thể tìm ra loại quý hiếm như vậy."
Trình Cẩn nhéo nhéo ngón tay, đột nhiên khẽ nói: "Tôi trước đây .....có một hộp." Cậu thích màu xanh lam, thích những thứ xinh đẹp lấp lánh, vậy nên nhìn thấy trên tin tức giới thiệu, lập tức làm ầm ĩ đòi nó. Anh trai thương cậu, lại có thể thật sự ngàn dặm xa xôi đi đến một hành tinh khác, lúc trở về đem theo cả một hộp tinh thể màu xanh lam tặng cho cậu, có tận ba trăm viên. Nhưng lúc đó Trình Cẩn còn cảm thấy chưa hài lòng, bĩu môi bất mãn nói: "Tại sao không mua về toàn bộ chứ?"
Trong tin tức nói có trân châu tinh thể này có tổng cộng 891 viên, trong đó một viên được nhà thám hiểm kia tự mình giữ lại để lưu niệm, lấy ra để bán đấu giá có tổng số lượng là 890 viên.
Anh trai đối với những lời oán trách của cậu, vẫn cười rất dịu dàng, xoa xoa đầu cậu, nói: "Xin lỗi, anh đi chậm, chỉ mua được từng này trở về. Đợi sau này anh lại gặp được, sẽ lấy về toàn bộ cho em có được không?"
Hộp trân châu được Trình Cẩn xem như bảo bối không nỡ động vào, vào lúc xem như nghèo túng, cũng là món đồ cuối cùng lấy ra bán, bởi vì ba muốn làm phẫu thuật lần thứ hai, cần phải có một khoản tiền lớn.
An Địch nghe không hiểu, "Cái gì?"
Trình Cẩn nhỏ giọng nói: "Tôi trước kia cũng có một hộp trân châu như vậy."
An Địch lúc này mới hiểu ra, hai mắt cũng sáng lên, "Hiện tại đang ở đâu rồi? Bán mất rồi? Vẫn có thể tìm lại người mua đúng không?"
"Tôi đi hỏi xem...." Trình Cẩn thật ra không nắm chắc lắm, "Tôi, tôi đi hỏi thử trước, nếu như tìm không được, tôi sẽ đi tìm Liên Vụ xin lỗi, hy vọng cậu ta có thể trả viên trân châu lại cho tôi, nếu như cậu ta không chấp nhận, tôi sẽ đi tìm Tề tiểu thư xin lỗi...."
An Địch thấy cậu đem hết trách nhiệm ôm hết trên người mình, đồng thời thở phào một hơi, lại có một chút cảm giác xấu hổ, nhưng cậu rất nhanh đã áp chế chút cảm giác đó xuống, nói: "Vậy anh đi đi, tốt nhất là có thể mua lại một viên giống y như vậy." Lại nói: "Nếu như anh không đủ tiền, có thể tìm tôi ứng trước tiền công."
"Được."
Ra khỏi cửa sau, Trình Cẩn vẫn có chút không cam tâm lại tìm ở chỗ xảy ra tranh chấp một lần nữa. Con đường này khá hẻo lánh, người qua lại khá ít, hơn nữa trên đường cũng không có thứ gì, cho dù hạt châu có nhỏ, rơi ở đây cũng không có khả năng tìm không ra. Trình Cẩn tuy rằng đã biết trước kết quả này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có hơi thất vọng. Cậu mím mím môi, bước nhanh vào trong xe, mở danh bạ ra, tìm thấy số liên lạc của anh trai thì nhấn vào.
Không có ai nghe máy.
Trình Cẩn cũng không thử lại lần thứ hai, mà khởi động xe, lái xe về phía nhà máy.
Hành tinh Đế Quốc cũng có khá nhiều nhà máy, nhưng về cơ bản thì mức độ ô nhiễm là 0, ví dụ nói các loại nhà máy thực phẩm. Chỉ cần có một chút kỹ thuật gây ô nhiễm, toàn bộ sẽ bị chuyển đến hành tinh ở gần nhất. Những người có thể làm việc ở nhà máy, bị xem như "tầng lớp thấp nhất" ở hành tinh Đế Quốc, là những người đang bên bờ bị trục xuất. Lương của họ không cao, vì để duy trì Dư Ngạch có trong tài khoản, bình thường sẽ chủ động yêu cầu kéo dài thời gian làm việc, cũng sẽ cố gắng tiết kiệm các chi phí.
Thật ra Trình Cẩn biết sau khi gia đình xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên cũng là muốn đến đây làm việc. Cậu không có bằng cấp gì, lại không có kỹ năng gì, chức vụ làm việc lương cao sẽ không cần cậu, hơn nữa cậu biết anh trai cũng làm ở đây, vậy nên muốn có một người đồng hành. Nhưng danh hiệu "Thượng Tướng phu nhân" lại cản trở cậu, khiến cậu không cách nào làm việc ở đây, vậy nên cuối cùng bất đắc dĩ mới đi làm công việc đen.
Nhưng tình huống của Trình Húc lại không giống vậy, học vấn của anh thật ra rất cao, dựa vào năng lực của anh, cho dù vào công ty lớn làm Giám Đốc Điều Hành cũng không phải là chuyện không thể làm được, nhưng bởi vì anh là người bị tước đoạt quyền lợi, 'bị trục xuất' trá hình, vậy nên công việc anh có thể làm cũng bị hạn chế đi nhiều, cuối cùng chỉ có thể vào làm ở đây.
Lúc Trình Cẩn lần đầu tới đây thăm anh trai, nhìn thấy trên người anh không còn mặc quần áo đắt tiền nữa, mà là đồng phục công nhân bình thường còn có hơi xấu xí, đau lòng đến mức bật khóc, khóc đến thút tha thút thít, Trình Húc dỗ rất lâu cũng không dỗ được, cuối cùng khóc đến nấc cụt, khóc suốt hai tiếng đồng hồ, mới xem như bình tĩnh lại. Lúc đó cậu muốn anh trai rời đi, cậu nói: "Dựa vào năng lực của anh, ở hành tinh khác nhất định có thể xây dựng lại sự nghiệp từ đầu một lần nữa, không cần ở đây chịu ấm ức."
Anh trai nghe thấy vậy nhẹ nhàng cười cười, sờ sờ tóc cậu, hỏi: "Vậy ba thì sao? Hiện tại ông cần phải ở lại đây để tiếp nhận điều trị."
Trình Cẩn siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói: "Em, em sẽ chăm sóc cho ba!"
Trình Húc không hề vạch trần sự ngây thơ của cậu, chỉ nói: "Em và ba đều ở đây, một mình anh rời đi còn có ý nghĩa gì chứ?"
Trình Cẩn lại muốn khóc, "Nhưng mà anh ở đây cũng quá vất vả rồi, làm việc lâu như vậy, hơn nữa cần phải điều khiến máy móc, đổi thành người cũng không có gì khác biệt....."
"Anh không cảm thấy vất vả." Anh trai cười vô cùng dịu dàng, "Thời gian làm việc cũng vừa vặn, trước kia anh còn phải tìm thời gian để luyện tập, bây giờ làm việc chính là luyện tập, Tiểu Cẩn, em đến sờ cánh tay của anh một chút, có phải là cơ bắp đã rắn chắc hơn nhiều rồi không?
Nhìn thấy anh trai đưa cánh tay ra, Trình Cẩn lập tức chú ý đến bàn tay của anh. Trước kia anh trai là người sống trong nhung lụa, mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng đúng cách, lòng bàn tay to lớn nhưng lại không hề thô ráp, mà hiện tại, bên trên đã chai phồng lên rồi, thậm chí còn có vết nứt....
Trình Cẩn cố gắng thuyết phục anh trai rời đi, sau này mới biết bản thân đã suy nghĩ quá ngây thơ, phí phẫu thuật của ba là một con số rất lớn, dựa vào bản thân cậu mà nói căn bản không thể gánh nổi, huống hồ còn có phí điều dưỡng hàng ngày. Cậu biết anh trai đáng tin cậy, sau này những thứ lấy ra sẽ tìm anh trai bán giúp, cũng thật sự không còn bị lỗ nữa.
Hộp trân châu tinh thể xanh lam kia cũng là tìm anh trai bán giúp.
Trình Cẩn lái xe đến cổng nhà máy, cậu lại gọi vào máy truyền tin của anh trai, sau khi vẫn như cũ không nhận được phản hồi, chỉ có thể đi tìm bảo vệ. Khi cậu nói ra tên của người mình muốn tìm, bảo vệ nói: "Trình Húc? Cậu ấy đã nghỉ việc rồi."
"Nghỉ việc rồi?" Trình Cẩn ngẩn người, căn bản không nghĩ tới sẽ là kết quả này, "Anh ấy tại sao lại nghỉ việc chứ?"
Bảo vệ nói: "Có thể là cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, dự định đi hành tinh khác sinh sống rồi. Thật ra không ở lại đây là đúng rồi, ở đây là người thấp kém, đi hành tinh khác có thể thành tầng lớp trung lưu rồi. Lão già như tôi nếu không phải lớn tuổi rồi, làm thêm một năm sẽ được chính phủ hỗ trợ, thì tôi cũng không muốn ở lại đây chịu đựng...."
Trình Cẩn không nghe những lời bẩm lẩm sau đó, xoay người đi ra ngoài, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là "không thể nào". Anh trai tuyệt đối sẽ không bao giờ không nói lời nào đã rời khỏi hành tinh này, anh nhất định là tìm công việc khác, vậy nên đi làm việc ở nơi khác rồi.
Sẽ là nhà máy khác sao?
Nhà máy được xây dựng ở đây không nhiều, chỉ một lát Trình Cẩn đã hỏi xong rồi, đều không tìm được tung tích của anh trai, mà những công xưởng khác lại khá xa, trong chốc lát cậu hoàn toàn không thể tìm ra. Lúc Trình Cẩn đang hoảng loạn, máy truyền tin trên tay đã reo lên, Trình Cẩn nhìn thấy tên người liên hệ, hai mắt sáng lên, vội vã nhấn nghe máy. Máy truyền tin liên kết với màn hình sáng, Trình Cẩn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh trai, kích động gần như muốn khóc, "Anh hai, anh đi đâu vậy? Em tìm thế nào cũng không tìm được anh?"
Khung cảnh bên phía Trình Húc chỉ có thể thấy một bức tường, ngũ quan của anh vẫn giống trước kia, chỉ là thiếu vài phần sắc sảo, có thêm vài phần văn nhã, anh nói: "Anh đổi một công việc khác, lúc nãy đang làm việc, vậy nên cần phải tắt máy truyền tin. Bảo bối, có chuyện gì thế?"
Trình Cẩn thở phào một hơi, vội vàng hỏi: " Anh hai, anh còn nhớ viên tinh thể xanh lam em đã từng nhờ anh bán không, anh đã bán cho ai vậy?"
****
Hết chương 19
Aaa, dịch cách xưng hô là cái làm tui stress nhất luôn. Cái nào nó cũng 他(Anh ấy, cậu ấy, cậu ta,...), dịch mà rối cả não. Còn chỗ Húc ca, nguyên bản là Huynh trưởng nhưng tui nghe nó không thuần nên dịch thành Anh trai luôn, chỉ là nghe nó không hay bằng ý. Với bé Cẩn xưng Anh hai thì nghe cũng ngọt mà đúng hem 🥺. Hoang mang-ing (;ŏ﹏ŏ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro