Chương 15. Quà thăm hỏi
Đơn ly hôn 离婚申请
Tác giả : Vân Gian
Dịch : Rắn Nước Nhỏ
Chương 15. Quà thăm hỏi
Sau khi Lục Đào về nhà, số người đến thăm hỏi còn nhiều hơn số người đến bệnh viện.
Từ trước đến nay Trình Cẩn chưa từng tiếp đãi nhiều khách như vậy , trước kia khi còn là tiểu thiếu gia, mặc dù trong nhà có nhiều khách đến, nhưng cậu cũng chỉ cần ăn uống vui chơi và tiếp nhận những lời khen ngợi và nịnh hót là được rồi, những việc như pha trà chuẩn bị món tráng miệng đều không cần cậu phải động tay, vậy nên không tránh khỏi có chút căng thẳng và lạ lẫm. Sau khi phá sản không biết có phải là tâm trạng có thay đổi hay không, nhìn thấy những người ăn mặc lộng lẫy hoặc là những người rõ ràng là cấp trên, đáy lòng cũng có chút thiếu tự tin.
Nhưng may mắn là bọn họ chỉ ngồi một lát liền rời đi, dù sao Thượng Tướng đại nhân bây giờ đã mất trí nhớ, căn bản không cách nào tán gẫu với bọn họ được. Trái lại như vậy, Trình Cẩn nhận được rất nhiều quà tặng.
"Wow, là nho!" Trình Cẩn quỳ xuống dưới thảm, rất vui vẻ mở hộp quà ra. Những món quà bọn họ mang đến đều được gói rất đẹp, Trình Cẩn cũng rất cẩn thận mở ra, cố gắng tránh để không làm hỏng hộp. Khi nhìn thấy những quả nho đen được xếp gọn bên trong hộp, cậu nhịn không được mà reo lên: "Còn là loại nho mật ong cực kỳ ngon nữa."
Nho mật ong là một loại nho, mỗi quả đều rất to, hơn nữa vô cùng ngọt, thông thường sau khi lột vỏ có thể nhìn thấy một thứ gì đó giống như một lớp mật ong, ngửi cũng rất thơm, là một loại trái cây rất đắt, trước kia Trình Cẩn rất thích ăn, nhưng sau này không có tiền, trái lại đã hơn hai năm rồi chưa ăn lại.
Lục Đào cũng thản nhiên ngồi xuống, thậm chí còn lấy tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra biểu cảm vui mừng, nhướng mày, "Thích sao?"
Trình Cẩn gật đầu lia lịa, cậu bóc vỏ một trái, lại không phải để bản thân ăn, mà là đưa cho chồng mình ở bên cạnh, "Anh nếm thử đi, thật sự ăn rất ngon đó!"
Lục Đào nhìn cậu, sau đó mở miệng, liền từ trên tay cậu cắn một miếng nho. Một vị thơm ngọt ập đến, mùi vị thật sự rất ngon. Trình Cẩn đầy mong đợi hỏi: "Có phải ăn rất ngon không?" Nhìn thấy Lục Đào gật đầu, lạy đẩy phần trái cây còn lại đến trước mặt anh, Lục Đào ngăn lại nói: "Em ăn đi, hình như anh không thích ăn đồ ngọt cho lắm." Lại hỏi: "Tại sao nho này lại ngọt đến vậy?"
"Đó là một loại trái cây được trồng trên hành tinh Ánh Dương. Nơi đó ngày dài đêm ngắn, ánh nắng dồi dào, nên trái cây sẽ rất ngọt, hơn nữa còn vô cùng thích hợp để trồng các loại nho. Nghe nói sản lượng của loại nho này trong tất cả các loại là cao nhất, chẳng qua ở hành tinh Đế Quốc muốn mua nó, lại rất đắt. Anh biết bởi vì lý do gì không?" Trình Cẩn cho miếng nho còn lại vào miệng, bởi vì quá thích mùi vị này, vậy nên lúc nhai sẽ hơi nheo mắt lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Lục Đào nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, một bên thản nhiên đáp: "Bởi vì khoảng cách quá xa."
Trên mặt Trình Cẩn đầy sự ngạc nhiên, "Sao anh biết được?"
"Xem qua tài liệu." Lục Đào dường như rất thích trên mặt cậu xuất hiện các loại biểu cảm khác nhau, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, "Sự phân bố của bảy mươi hai hành tinh trong toàn thiên hà, tình hình, vị trí địa lý và cư dân, môi trường, pháp luật,...anh đều biết một chút."
Cằm của Trình Cẩn giống như sắp rơi xuống trước ngực, một lát sau mới nói: "Anh đúng là quá lợi hại rồi!" Sự ngưỡng mộ trong giọng nói của cậu một chút cũng không giả tạo, điều này khiến Lục Đào ít nhiều cảm thấy hơi lâng lâng, nhưng mà anh cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ là hơi nâng cằm lên, "Không định xem món quà tiếp theo là gì sao?"
"Đương nhiên là phải xem rồi!" Trình Cẩn lần đầu tiên đầy mong chờ khi mở quà như vậy. Trước kia tiểu thiếu gia nhận được quà đều có thể chất thành núi, nhưng cậu cũng không hề có hứng thú, ngược lại còn chê bai quà của người khác tặng là thô tục và không hợp ý cậu, không giống bây giờ, cho dù chỉ nhận được một bao gạo, cũng sẽ mừng rỡ không ngớt. "Gạo này thơm quá, có thể dùng để nấu cháo, sáng ngày mai chúng ta ăn cháo có được không?"
"Được."
"A, phần này là một loại dược liệu quý, nhân sâm này đẹp quá, có lẽ là rất đắt, thật là quá tốn kém rồi." Trình Cẩn cầm hộp quà tinh xảo, đưa đến gần nhìn kĩ cây nhân sâm bên trong, có hơi phiền não: "Nhưng em quên mất là ai đã tặng rồi."
"Trung Tướng Trương Lôi." Lục Đào nói ra tên người kia vô cùng chính xác, thấy Trình Cẩn vẫn còn hơi nghi hoặc, lại bổ sung thêm: " Là người to lớn có râu đó."
"À, à, em nhớ ra rồi, đúng là ông ấy." Trình Cẩn có hơi hổ thẹn, rõ ràng tiếp đón khách là việc của cậu, nhưng cậu lại không hề làm tốt nó. Nghĩ tới đây, cậu có hơi bối rối, "Đồ bọn họ tặng đều là những món rất quý giá, chúng ta không có quà đáp lễ có phải là không được ổn lắm không?"
Thượng Tướng đại nhân rất dứt khoát nói: "Không sao đâu!"
Nếu là trước kia, Trình Cẩn căn bản sẽ không nghĩ đến quà đáp lễ gì cả, bây giờ trưởng thành hơn một chút, lại cảm thấy loại hành vi này không ổn lắm. Cậu nghiêng đầu nghĩ một lúc, đem hết mọi thứ trong nhà sắp xếp hết lại một lượt, vẫn không nghĩ ra có cái gì phù hợp, cuối cùng chỉ có thể nói: "Em cảm thấy vẫn không tốt lắm, chờ sau này em lại nghĩ xem có cái gì có thể dùng làm quà đáp lễ vậy." Cậu bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc, cuối người xuống dáng vẻ trông rất nghiêm túc. Lục Đào nhìn một lúc, sau đó nhấn mở liên lạc của chính mình, tìm thấy thanh liên lạc với Phí Lí, dùng máy truyền tin gửi đi vài chữ ---- không cần ngăn cản những người muốn thăm, ai muốn đến đều có thể đến.
Gửi xong rồi, anh xem như không có chuyện gì mà tắt liên lạc, nhìn người vợ nhỏ vẫn đang sắp xếp đồ, trong lòng thầm nghĩ: "Tốt nhất là nhớ đem quà tới là được."
Trình Cẩn cùng người máy nhỏ đã đem hết mọi thứ sắp xếp rất gọn gàng, cuối cùng chỉ còn lại hộp nho đen tím đẹp mắt đó. Cậu nhìn chằm chằm vào hơn một trăm quả nho, nhìn sơ qua dáng vẻ đang rất rối rắm. Lục Đào nói: "Muốn ăn thì cứ việc ăn, không cần để lại cho anh, anh không thích mùi vị này."
Mặt Trình Cẩn hơi đỏ, nói cảm ơn trước, lại nhỏ giọng hỏi: "Em có thể lấy một ít cho ba ba được không?" Cậu căng thẳng xoa xoa tay, hình như cảm thấy rất xấu hổ, "Ba, ba có lẽ cũng đã rất lâu rồi không nếm thử nó, em muốn lấy một ít đem qua cho ba nếm xem."
Lục Đào cũng không có ký ức gì về ba của Trình Cẩn, thật ra lúc ở bệnh viện anh đã nghĩ đến nhờ Phí Lí sắp xếp toàn bộ tài liệu liên quan đến người vợ nhỏ của mình, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Anh muốn tự mình tìm hiểu mọi thứ về người bạn đời của mình. Đối với người "ba vợ" hay "bố vợ" này, hiện tại những gì anh biết là ông đã phá sản, hơn nữa còn đang nằm ở bệnh viện, anh đối với hình dáng và tính cách của ông ấy đều không có chút khái niệm nào. Mà hiện tại, hình như là một cơ hội tốt để tìm hiểu.
Lục Đào nói: "Được chứ. Lúc nào em đi thăm ông ấy, anh sẽ đi cùng em."
Trình Cẩn dường như bị dọa sợ, "Anh, anh đi cùng em sao?"
"Ừ, đi thăm trưởng bối bị bệnh cũng là một loại lễ nghi đúng không? Huống hồ đối phương còn là ba em, anh cảm thấy anh có nghĩa vụ phải đi thăm ông ấy."
Trình Cẩn vẫn còn cảm thấy hoảng hốt, trên thực tế, từ sau khi bọn họ kết hôn, Lục Đào chưa từng gặp mặt ba và anh trai của mình, cho dù sau khi anh được thăng chức, ba và anh trai chủ động mời anh đến dự tiệc, anh cũng không thèm đếm xỉa đến, nó khiến ba và anh trai rất tức giận. Trước kia Trình Cẩn chỉ muốn bảo vệ người trong lòng, cảm thấy anh làm cái gì cũng đều đúng, mặc dù anh làm như vậy cũng khiến bản thân có hơi đau lòng. Đợi sau này cậu tỉnh ngộ rồi, mới thật sự hiểu được hành vi của Lục Đào.
Anh là hận ba và anh trai của mình.
Đối với người khác mà nói thì chỉ là một bà già không thể đi lại mà thôi, với công nghệ tiên tiến bây giờ, có sự giúp đỡ của xe lăn tự động, về mặt đi lại căn bản không có vấn đề gì đáng ngại, vậy nên cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng đối với Lục Đào mà nói, đó là người bà sống nương tựa lẫn nhau với anh, bà nội biến thành như vậy, người của Trình gia đều không khỏi trách nhiệm, anh đương nhiên sẽ có oán hận.
Mà hiện tại, người chồng đã mất trí nhớ lại muốn đi thăm ba của mình.
Trình Cẩn trong lòng có hơi chột dạ, cố gắng thuyết phục nói: "Thật ra thì không sao, bệnh tình ba của em đã ổn định xuống rồi, ngược lại là anh, vẫn còn cần ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, một mình em đi là được rồi." Lại cười nói: "Phí Lí tiên sinh đã đưa xe đến cho em mượn dùng rồi, em đi lại cũng rất tiện."
Người đàn ông chăm chú nhìn chằm chằm cậu, gần như thờ ơ với sự thuyết phục của cậu, chỉ thản nhiên nói: "Em cố gắng ngăn cản anh đi cùng như vậy, khiến anh hoài nghi, người em muốn đi gặp không phải là ba em, mà là bạn trai cũ hay gì đó."
Trình Cẩn đỏ bừng mặt, "Không phải đâu....hơn nữa em cũng không có bạn trai cũ nào cả...."
Thượng Tướng đại nhân thừa thắng xông lên, "Vậy thì anh cũng đi."
Trình Cẩn suy xét một lát, cảm thấy Lục Đào sau khi tỉnh táo lại có lẽ cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, vậy nên bèn gật đầu. Sau khi cậu đồng ý với Lục Đào, lấy ra một nửa số nho, ngoài ra còn cầm theo một hộp canh dinh dưỡng, sau đó cùng với chồng mình ra ngoài. Nhà xe của bọn họ cuối cùng cũng không còn trống nữa, một chiếc xe mới được đậu ở đó, màu sắc là màu xanh băng mà Trình Cẩn thích nhất, mặc dù không phải là kiểu dáng mới nhất, nhưng giá cũng không hề rẻ.
Lúc Trình Cẩn nhìn thấy nó tâm trạng cũng hơi phức tạp một chút.
Chiếc xe này vừa vặn đúng với sở thích của mình đến vậy, nhưng rõ ràng, lại không phải là để tặng cho mình.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa làm rõ được Lục Đào muốn tặng nó cho ai, hôm nay cậu đã tiếp đón một vài vị khách, nhưng cũng không phát giác được người đáng nghi nào trong số đó. Thượng Tướng đại nhân trước kia có khá nhiều tin đồn bị truyền ra, nhưng Trình Cẩn đã điều tra cẩn thận, đó chỉ đều là bịa đặt, những người bị đồn ra, có lẽ Lục Đào căn bản đều không quen biết.
Sau khi lên xe, Trình Cẩn dùng giọng nói để điều hướng, chiếc xe cũng bắt đầu tự động lái. Bọn họ xem như lần đầu tiên thật sự cùng đi đến một nơi, vậy nên tâm trạng của Trình Cẩn chỉ hơi bối rối một chút, rất nhanh đã vui mừng trở lại, thậm chí cậu còn bắt đầu giới thiệu phong cảnh bên ngoài cửa sổ cho người chồng mất trí nhớ của mình. "Kia là những phi thuyền nhỏ, bình thường có thể chở bốn người, khá giống với ô tô, đều là hoạt động bằng năng lượng gió, bọn nó cũng được quy định trong giao thông, không được lái xe hay dừng xe lung tung, nếu như vi phạm thì mức phạt sẽ rất cao. À, anh thấy tòa nhà kia không? Đó là Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, nhưng thật ra cũng không phải Trung tâm Thương Mại Thế Giới thật sự, Trung Tâm Thương Mại Thế Giới thật sự nằm ở hành tinh Thương Mại, nơi đó là trung tâm của hệ thiên hà, nghe nói rất nhiều thương nhân ở đó. Mà hành tinh Đế Quốc bởi vì vấn đề giới hạn xuất nhập cảnh, vậy nên đây chỉ là một cách nói thể hiện uy quyền, thực tế thì thương gia đến đây định cư không có nhiều lắm."
Những kiến thức này Lục Đào đều đã biết, nhưng anh vẫn lắng nghe một cách thích thú, thậm chí còn khen ngợi nói: "Tiểu bảo bối am hiểu nhiều thứ quá."
Trình Cẩn đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: "Thật ra, thật ra cũng không phải vậy...." Sau khi cậu nhận được lời khen, càng hăng say giới thiệu các tòa nhà ở xung quanh. Đợi đến lúc môi trường xung quanh ngày càng nhiều cây xanh, Trình Cẩn nói: "Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
Cậu vừa dứt lời, phía trước đã xuất hiện một tòa nhà rất lớn, trên bảng hiệu có ghi "Bệnh Viện Trung Tâm". Lục Đào nói: "Môi trường nhìn có vẻ khá tốt."
"Đúng đó." Trình Cẩn đột nhiên cảm thấy áp lực hơi lớn, "Dù sao giá cả cũng rất đắt."
*****
Hết chương 15
Hông hiểu sao có nhiều chi tiết tui rất thích nha, ví dụ như lúc ăn nho, bản thân rất thích ăn nhưng bé Cẩn lại bóc cho Đào ăn trước, với nhận được cũng nghĩ tới baba, rồi tới ở thích thì giống tui thích màu xanh dương, eo ui, con cưng mà còn giống mình, vui xỉu.
Haha, cơ mà chắc tui đam mê dịch giờ khuya, hôm nào cũng hoàn chương lúc mấy giờ sáng, giờ là 2h20' rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro