Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Anh ấy không yêu tôi

Đơn ly hôn 离婚申请

Tác giả: Vân Gian

Dịch: Rắn Nước Nhỏ

Chương 1. Anh ấy không yêu tôi

Trình Cẩn được vỗ nhẹ lên vai mới hoàn hồn lại được. Cậu vừa ngơ ngác ngẩng đầu thấy người vỗ vai mình là một cô gái xinh đẹp dễ mến, trên mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Đã đến lượt ngài rồi, tiên sinh."

Trình Cẩn hoảng loạn đứng lên, vội vàng đi được hai bước lại dừng lại, sau đó nói: "Cảm ơn... cảm ơn cô đã nhắc nhở."

"Đừng khách khí." Cô gái vẫn nở một nụ cười ngọt ngào "Ngài thật là lịch sự."

Nhận được lời khen như vậy, khuôn mặt Trình Cẩn từ từ ửng đỏ, cô gái lại chỉ tay vào bên trong, nói: "Từ cửa này đi vào là được rồi, bên trong có nhân viên sẽ giúp ngài hoàn thành tất cả các thủ tục."

"Được rồi, cảm ơn cô." Bước chân của Trình Cẩn loạn, ngẩng đầu thấy bảng tên "Văn Phòng Hôn Nhân", trái tim không nhịn được mà run lên, cậu hít lấy một hơi rồi tiếp tục đi vào bên trong.

Văn phòng rất rộng rãi, được trang bị toàn thiết bị hiện đại, đơn xin kết hôn có thể thực hiện trực tuyến và được thông qua rất nhanh, vì vậy hầu như không có ai đến khu vực kết hôn, những người đến đây hầu như đều đến để nộp đơn ly hôn.

Trình Cẩn sống trên một hành tinh rộng lớn, với công nghệ tiên tiến, không khí trong lành và môi trường tươi đẹp, đây là một "khu vực giàu có" cụ thể và là nơi cư trú "huyết thống quý tộc" mặc định của toàn nhân loại. Ở đây không có ăn xin và người nghèo, bởi vì nếu tài sản dưới mức trung bình nhất định và không có chức tước cụ thể, họ sẽ bị đày đến hành tinh khác tồi tệ hơn. Ở đây không có tội phạm, vì một khi phạm pháp, bạn sẽ bị giam cầm trên một hành tinh đen tối khác, đơn giản mà nói hành tinh này là ngôi nhà mơ ước của cả nhân loại và thật vô cùng may mắn khi được sống ở đây.

Tuy nhiên, hành tinh này cũng có một điểm yếu, đó là so với lãnh thổ rộng lớn của nó thì số lượng con người sinh sống trên hành tinh này rõ ràng là không đủ.

Vì lý do này, Tòa án tối cao đã ban hành nhiều luật, ví dụ, những người độc thân phải nộp thuế một lần, kết hôn và sinh con có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn và một đứa con có thể nhận được thu nhập ba năm, nếu bạn có ba con trở lên, bạn có thể được hưởng nhiều quyền lợi khác nhau mà không phải trả nhiều loại thuế khác nhau cho cuộc sống. Dù cho như vậy thì tỷ lệ sinh của trẻ sơ sinh vẫn giảm mạnh qua từng năm, vì lý do này, một số cư dân đã đề xuất chiêu mộ nhân tài từ các hành tinh khác và nới lỏng các điều khoản về quyền định cư nhưng lại vấp phải sự phản đối gay gắt nên đề xuất mãi vẫn chưa được giải quyết.

Để đảm bảo tỷ lệ sinh, chính phủ đã nghĩ ra rất nhiều chiêu trò, và một trong số đó là để ly hôn, bạn cần phải đích thân đến văn phòng nộp đơn ly hôn thay vì nộp đơn trực tuyến.

Xét cho cùng, hầu hết lý do mọi người muốn ly hôn quá tùy tiện, nếu có những nhân viên tận tâm quan tâm thì có thể giúp được những người đã quá thất vọng về cuộc hôn nhân của họ hồi tâm chuyển ý.

Khi Trình Cẩn bước vào, bên trong đã có một người phụ nữ lớn tuổi trông rất dịu dàng ngồi đợi. Bà ấy nhìn Trình Cẩn và mỉm cười chào: "Chào buổi sáng, thưa ngài." Sau đó lại đứng dậy và rót cho cậu một cốc nước.

Trình Cẩn nhận ly nước và ngồi xuống, nhìn người phụ nữ rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó đưa giấy tờ tùy thân. Mọi người trên hành tinh đều có ID của riêng mình. Quét ID trên thiết bị và tất cả thông tin của Trình Cẩn có thể xuất hiện trên màn hình. Khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy danh hiệu "Thượng Tướng phu nhân" của cậu cũng không có bất cứ biểu cảm nào trên mặt. Bà xem lướt qua tất cả thông tin, sau đó cười nói: "Ngài đến đây để nộp đơn xin giải trừ hôn ước với chồng mình - Thượng Tướng Lục Đào sao?"

Trình Cẩn nắm lấy cốc nước trong tay, nhẹ nhàng gật đầu "Đúng vậy." Nhưng lồng ngực không khỏi đau nhói.

Bà ấy hỏi: "Xin cho tôi biết lý do tại sao ngài muốn kết thúc hôn nhân của ngài?" Bà ấy nói và đẩy một tấm biển về phía trước "Mặc dù việc này liên quan đến quyền riêng tư, nhưng luật pháp yêu cầu tôi phải hỏi rõ ràng. Ngài cũng phải nói cho tôi biết chi tiết, nếu không đơn của ngài có thể không hợp lệ."

Bên trên tấm biển đó có gắn các quy định pháp luật được in ra trên giấy, và nó cũng được đóng một con dấu đỏ. Trình Cẩn liếc nhìn, mím môi rồi im lặng một lúc mới nói: "Anh ấy không có tình cảm với tôi."

Người phụ nữ khẽ cau mày, thật ra bà ấy có thể suy ra kết luận này bằng cách kiểm tra thông tin của Trình Cẩn. Trình Cẩn đã kết hôn bảy năm và luôn ở nhà mà không có việc làm, nhưng chồng cậu lại xin ra chiến trường và đến một hành tinh xa lạ vào ngày hôm sau sau khi kết hôn, hơn nửa năm sau anh mới trở lại một lần. Chỉ sau đó hai ngày liền rời đi lần thứ hai. Kể từ đó, Thượng Tướng Lục Đào hầu như không ngừng chỉ huy các hoạt động trên các chiến trường khác nhau. Trong bảy năm, số ngày anh ở lại hành tinh này chỉ vỏn vẹn có năm tháng ba ngày, đối với các cặp vợ chồng mới cưới, đây chắc chắn là một con số khiến người ta không khỏi chạnh lòng.

Hơn nữa, Trình Cẩn đã nộp đơn xin gia nhập quân đội và nhận được sự chấp thuận đặc biệt của chính phủ, tuy nhiên cậu ấy đã bị đuổi về sau khi ở lại với Thượng Tướng một ngày rưỡi.

Dựa trên những số liệu này là đã đủ lý do để cuộc hôn nhân này bị giải trừ và không cần phải thuyết phục thêm nữa. Vì nếu bà tiếp tục thuyết phục cậu ấy sẽ chỉ làm lãng phí tuổi thanh xuân của quý ông trước mặt, hơn nữa còn khiến cậu ấy bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để sinh con.

Sau quá trình tiến hóa không ngừng của con người, một số nam giới cũng có khả năng sinh sản, và khả năng này có thể được phát hiện sau khi sinh ra, vì vậy một bộ phận nam giới có thể kết hôn với những người đàn ông bình thường, và Trình Cẩn là một trong số đó.

Người phụ nữ nhìn chàng thanh niên trước mặt, dung mạo tuấn tú, lông mày tuấn tú, làn da trắng nõn, thuộc loại khiến người người yêu thích thích, nhưng hiện tại vẻ mặt đầy đau khổ, lại là rõ ràng là đau khổ vì tình. Bà nghĩ đến lời đồn đại của Thượng Tướng Lục Đào, nghe nói anh ta là một người lạnh lùng, gần như không có chút tình cảm nào, nhưng bởi vì khả năng chiến đấu tài ba nên chỉ vài năm sau, anh ta xuất phát từ một tiểu binh, đã ở vị trí rất cao. Có vô số nam nhân và nữ nhân thèm khát anh ta ,cũng có một số vụ tin đồn đã xảy ra và chuyện kết hôn đã khiến anh ta có một chút bí ẩn. Nhiều người muốn tìm ra danh tính thực sự của người bạn đời của anh ta, nhưng tất cả đều gặp phải trở ngại.

Trước mắt, người bạn đời của anh ta đang ngồi trước mặt mình vả lại còn muốn giải trừ hôn nhân khiến người người ghen tị.

Người phụ nữ nghiêm mặt lại, nhẹ giọng hỏi: "Có vẻ như ngài vẫn còn nặng tình với Thượng Tướng. Ngài chưa thử qua một số phương pháp để cải thiện mối quan hệ của hai người sao?"

"Có thử qua..." Giọng của Trình Cẩn rất nhỏ và có chút mệt mỏi, "....nhưng anh ấy ghét tôi... không, không phải chán ghét mà là ghê tởm." Cậu ấy lộ ra một nụ cười bất lực, thập phần cay đắng. "Cố gắng" của chính mình, ép bức, dụ dỗ, tích cực thể hiện mặt tốt, thậm chí bất chấp sự an nguy của bản thân đi theo anh tới chiến trường, nhưng đều vô ích. Khi đối phương nhìn mình, ánh mắt vẫn thờ ơ, thậm chí có chút lảng tránh.

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, người phụ nữ trong lòng thở dài, nhẹ giọng nói: "Có lẽ ngài hiểu lầm rồi. Thượng Tướng trời sinh có thể đã như vậy rồi. Nếu thật sự không có tình cảm với ngài, có lẽ ngài ấy sẽ chủ động giải tán hôn ước. Nhưng mà ngài ấy không hề đến đây..."

"Ngày mai anh ấy sẽ ở đây." Trình Cẩn ngắt lời bà, đôi môi khẽ run lên, dường như cảm thấy bản thân thất lễ rồi, vội uống một ngụm nước để che đi. Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nói: "Xin hãy nói rõ."

"Một tháng trước..." Trình Cẩn nhắm mắt lại, "Anh ấy nói hãy để tôi chuẩn bị." Cậu ấy vẫn nhớ được cảm giác của mình khi nhận được liên lạc. Lục Đào không bao giờ chủ động liên lạc với cậu ấy. Mỗi khi gặp chuyện gì, anh ấy sẽ chỉ nhờ thư ký liên lạc với cậu, hoặc gửi email để thông báo cho cậu ấy. Đây là lần đầu anh ấy chủ động gọi điện liên lạc như vậy. Trình Cẩn lúc đó vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, tay vừa run run vừa nhấn phím kết nối, lúc nhìn thấy trên màn hình hiện lên nét mặt tuấn tú của Lục Đào nhất thời suýt nữa muốn khóc. Tuy nhiên, chưa kịp xúc động thì giọng nói lạnh lùng của Lục Đào đã truyền đến: "Ngày 23 tháng sau tôi sẽ về. Cậu có thể chuẩn bị trước rồi cùng tôi đến một nơi."

Nghe Trình Cẩn kể lại, và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, người phụ nữ cảm thấy hơi đau lòng, bà an ủi: "Có lẽ Thượng Tướng không có ý này."

"Tôi còn có thể đi đâu nữa?" Trình Cẩn cười khổ "Tôi không thể nghĩ ra anh ấy có thể đưa tôi đi đâu." Thượng Tướng có những buổi họp mặt xã hội và tiệc tùng, nhưng anh ấy chưa bao giờ đưa cậu đến dự, kể cả những bữa ăn tối gia đình anh ta cũng không đưa cậu đi. "Chỉ ở đây, đôi bên đến với nhau là cách giải tán quan hệ hôn nhân nhanh nhất. Không cần nộp đơn trước, không cần xét duyệt nhiều lần. Chỉ cần hai bên cùng ký tên và có dấu tay là được, đơn sẽ được xử lý ngay lập tức ... Anh ấy luôn là một người mạnh mẽ và quyết đoán, đây thật sự là chuyện mà anh ấy có thể sẽ làm."

Khi người phụ nữ trung niên nghe thấy những lời này, bà cũng biết rằng bản thân có khuyên bảo nữa cũng chỉ vô dụng. Ánh mắt của bà lại nhìn về phía màn hình một lần nữa, tất cả thông tin trong chứng chỉ đã hoàn tất, trong cuộc hôn nhân này, số ngày hai người họ ở cạnh nhau cực kì ít, đủ để thấy được mối quan hệ này không hề ổn định, ngay cả khi để hệ thống đánh giá, thì cũng không cần phải trải qua nhiều lần xem xét vẫn có thể thông qua đơn ly hôn này.

Khi nhìn tới đây, người phụ nữ trung niên bắt đầu gõ bàn phím, rất nhanh đã nhập xong dữ liệu về đơn ly hôn, nhưng trước khi nhấp vào 'Xác nhận' thì bà vẫn hỏi: "Ngài thật sự không muốn xem xét lại một chút sao?" Lại nhìn vào thông tin trên màn hình một lần nữa, nói: "Tôi thấy số dư tài khoản của ngài đã ở dưới mức giới hạn rồi, ngài lại không có tài khoản liên kết chung với Thượng Tướng, tiền bạc lại không thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng vì ngài vẫn giữ được danh hiệu Thượng Tướng phu nhân vậy nên ngay cả khi tài sản của ngài ở dưới mức trung bình, ngài vẫn có thể ở lại hành tinh này. Một khi ngài và Thượng Tướng đại nhân giải trừ quan hệ hôn nhân, thu nhập bình quân của ngài trong ba tháng không thể trở lại mức trên trung bình, ngài sẽ bị trục xuất khỏi hành tinh này và sống trên một hành tinh khác nhỏ hơn. Bà ấy tốt bụng an ủi khuyên bảo: "Sống ở đây là ước mơ của toàn nhân loại, một khi đến sống hành tinh nhỏ hơn, ngài muốn quay lại đây cũng sẽ vô cùng khó khăn."

Nghe tới đây, Trình Cẩn có chút giật mình. Người phụ nữ nhân cơ hội đó, vội vàng nói: "Chi bằng ngài cứ từ từ xem xét lại một chút, hoặc là trao đổi lại với Thượng Tướng đại nhân, biết đâu lại có chuyển biến tốt."

Trình Cẩn không tin vào chuyện này có thể có chuyển biến tốt, cậu vốn dĩ nghĩ thay vì để Lục Đào tự tay cắt đứt mối quan hệ này, thì chi bằng để cậu tự chủ động, biết đâu có thể để lại chút ấn tượng tốt cho đối phương, chỉ cần một chút thôi cũng được. Nhưng mà tới bước này rồi, cậu lại có chút luyến tiếc không nỡ.

Giải trừ quan hệ hôn nhân, cậu sẽ không thể chạm vào đối phương, có lẽ đến cơ hội để nghe những câu nói lạnh lùng của đối phương cũng không có. Hôm nay anh ấy sẽ trở về, có thể cho cậu thời gian một đêm.

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn đứng dậy, nói: "Vậy tôi sẽ suy nghĩ lại, làm phiền bà rồi, cảm ơn bà."

Người phụ nữ thờ phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Đừng khách khí."

Khi Trình Cẩn ra khỏi phòng, tốc độ của cậu vẫn rất chậm, như thể sức lực trên người đều bị rút cạn, ra tới của chính của Văn phòng hôn nhân, cậu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ thông tin về tình trạng và môi trường ở hành tinh nhỏ, trái tim liền co rúm lại.

Nhìn những chiếc xe chạy qua trước mặt, còn có rất nhiều phi thuyền nhỏ bay trên không, nhưng Trình Cẩn lại không có phương tiện di chuyển. Khi cậu đang định đi bộ trở về, máy liên lạc ở trên cổ tay cậu reo lên, người gọi đến là thư kí Phí Lí của Lục Đào. Trình Cẩn do dự một lát mới nhấn nghe máy, sau khi kết nối, giọng của Phí Lí vang lên: "Thượng Tướng phu nhân, xin thông báo cho ngài một tin xấu, Thượng Tướng đại nhân bị Trùng Tộc tấn công trên đường về, bị thương rất nặng, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện Quân Y, số phòng là....."

Trình Cẩn chỉ nghe được vài câu trước, khi nghe tới mấy chữ "bị thương nghiêm trọng", một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể cậu, toàn bộ cảm gác đều mất đi, sau đó đối phương có thêm thêm vài câu nhưng thậm chí không thể lọt vào tai cậu một chữ nào.

****

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro