Chương 8: Một khi đã bước.
Chương 8: Một khi đã bước.
Trong tình yêu có một thứ mà chúng ta luôn tìm lại…những khoảng khắc yêu thương lúc ban đầu.
Buổi thi vòng loại thành công tốt đẹp, đúng như lời Hoa đã từng nói chẳng qua chỉ là hình thức còn tiết mục của lớp An đã chắc chắn được vào vòng chung kết.
Hùng ra thông báo tin vui với cả đội ngay sau khi đội kết thúc vở kịch, thầy cô rất hài lòng và chỉ định cả đội sẽ tiến thẳng vào vào chúng kết, không cần phải xét loại thêm vòng nào nữa. Chỉ có 2 tiết mục được như vậy đó là tiết mục dance cover của lớp Kế Toán 1, và tiết mục của lớp An.
Sau khi nghe tin, cả đội lại rủ nhau đi ăn uống tưng bừng, riêng An thì cáo bận bởi vì cô có lớp dạy thêm ngày hôm nay.
- Tao đi trước nhé.
An kéo tay Hùng ra một chỗ nói, Hùng nhìn cô gật đầu rồi hắn nhanh chóng hòa vào đám đông bàn tán xem hôm nay đi ăn ở đâu.
An vội vã đi ra cổng trường để không bị lỡ tuyến xe bus đến chỗ dạy thêm. Nhưng chiếc xe đã phóng vụt đi trước khi cô kịp giơ tay vẫy.
Còn 15 phút nữa là đến giờ dạy, không biết bao giờ chuyến xe tiếp theo mới đến. An lo lắng đứng ngồi không yên, nhìn quanh nhìn quẫn một hồi. Chẳng lẽ lại đi xe ôm, tiền dạy một buổi chẳng đủ trả tiền xe ấy chứ. Bến xe bus đông kín kẻ đứng người ngồi la liệt, những chiếc xe cứ lần lượt nối đuổi nhau đi đến xả vào không khí một mùi khó ga nồng nặc đặc trưng chỉ của xe bus, từng tốp người chen nhau lên, rồi từng tốp người chen nhau xuống, nhốn nháo, ồn ào. An kiến nhẫn đứng chờ đợi chiếc xe của mình cập bến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu..
Sau này, nhiều khi nhớ lại những giờ phút đứng ngóng chờ xe bus An lại thấy buồn cười. Tiền bạc và công việc đã giúp An không phải trông chờ từng chuyến xe bus nữa, dù nhiều lúc cô lại thèm đến da diết cái cảm giác thấp thỏm ngóng đợi ấy…Những chuyến xe màu vàng cứ nỗi đuôi nhau, phanh thật gấp trước trạm dừng, những gương mặt từ cửa sổ nhìn xuống lòng đường : lờ đờ có, bình thản có, vui vẻ có, cáu giận cũng có…Những chuyến xe nặng người và nặng cả những tâm trạng ấy, vẫn còn thoảng trong nỗi nhớ của An mỗi khi cô nhớ đến Hà Nội …Và có cái khoảng khắc khi anh xuất hiện, ánh mắt anh bao trùm lên thân ảnh mướt mải mồ hôi của cô đang đứng dựa vào thành bến đỗ, nhíu mày mỉn cười. Lần đầu tiên cô nhận ra nụ cười của anh không bỡn cợt, không băng giá, chỉ là một nụ cười bình thường đến xao lòng mà thôi. Trong những năm tháng về sau nữa, mỗi khi cô bắt gặp một hình ảnh một cô gái mà một chàng trai đứng nhìn nhau trên bến xe bus, cô lại nhớ về anh như một thứ hoài niệm mãi mãi không thể nào rũ bỏ. Khoảng khắc tinh khôi, ngọt ngào của tình yêu ngày xưa ấy…phải lên bao nhiêu chuyến xe cô mới tìm lại được đây. Nhưng cô nhận ra rằng tình yêu cũng giống như những chuyến xe bus đều không có vé khứ hồi, một khi đã bước lên xe rồi chúng ta chỉ có thể đi thẳng mà không quay trở lại được, và nếu có quay lại được thì ta sẽ phải đi trên một con đường khác…Và rồi…trên con đường khác ấy, liệu chúng ta có gặp lại được nhau…
- Này. Hoàng vênh mặt gọi cô.
- Gì? Cô lườm anh nhìn xuống, rồi lại tiếp tục ngểnh cổ lên nhìn tuyến xe tiếp theo.
- Lên đi tôi chở không muộn dạy bây giờ.
- Thật hả?
- Ờ…tất nhiên. Hoàng gật đầu nhìn cô thân thiện.
An bật cười, rồi bước lên ngôi đằng sau Hoàng.
Tự nhiên, cô đã chẳng còn từ chối những lời đề nghị của anh và anh cũng đã chẳng ghét cô như lần đầu họ tiếp xúc. Cô và anh dần trở lên thân thiết với nhau như số kiếp đã định sẵn của ông trời…
Trong khi Dương vẫn cứ dùng dằng bởi những thứ tình cảm rối ren của mình, thì Hoàng đã tìm được sự cám xúc thực sự nơi trái tim mình hướng về ai. Nếu nói yêu cô với anh là một điều quá sớm, nhưng không thể phủ nhận một điều với anh …An đặc biệt hơn bất cứ ai.
-------
- Được rồi, ở câu này em làm đúng rồi, phải thêm động từ to be vào đây. Tốt lắm. Em tiến bộ nhanh thật.
An cười nhìn Quân, đôi mắt cô cong cong như vầng trắng khuyết, khiến thằng bé đột nhiên xấu hổ cúi mặt xuống.
- Ờ…thì người thông minh mà..Quân ấp úng trả lời.
- Ừ…chẳng mấy chốc là em sẽ không sợ tiếng anh nữa đúng không?
- Ừ..Uhm… Miệng thằng bé ậm ừ, rồi nó lại chăm chú nghe An giảng tiếp.
Quân nghĩ ra cũng dễ thương đó chứ, tuy ăn nói hơi không biết trước sau một chút, nhưng nói chung là cũng hiền lành và rất dễ bảo.
- Được rồi, hôm nay chúng ta học đến đây thôi. Em nhớ làm bài tập chị giao nhé.
An đưa tài liệu cho Quân, rồi cô thu dọn đồ chuẩn bị xuống dưới nhà.
- Á..
Cô chẳng may va vào Tùng đang đi xuống..
- Xin lỗi anh. An vội vàng xin lỗi.
- Không sao. Tùng lạnh lùng nhìn cô đáp.
Bây giờ An mới chạm mặt nhìn thật kĩ Tùng, những đường nét góc cạnh của một chàng trai ưa nắng gió..Bỗng có một hình ảnh nào đó trôi rất chậm trong đầu cô lúc này.
Đợi một chút! gương mặt nhìn nghiêng của Tùng trông rất quen, An ngờ ngợ…
Bức hình đó…không phải chứ.
Như một phản xạ An giữ tay Tùng lại..
- Cô làm gì thế. Cặp mắt sắc lạnh lùng của Tùng chiếu lên người An, nhìn cô đầy khó chịu.
- Anh…anh…và Hùng…..
Nghe những lời bập bẹ rất nhỏ trong miệng An, lông mày Tùng hơi có chút suy chuyển, anh đăm chiêu nhìn cô rồi bỗng vung tay cô thật mạnh ra sau…
- Cô bị điên à…đang đi tự nhiên lại giữ lại.
Tùng quay thật nhanh để tránh ánh mắt đầy ngờ vực của An.
Sao anh ta lại phản ứng một cách thái quá như vậy??? An bất ngờ vội vàng rút tay lại.
Tùng bỏ xuống dưới nhà rất nhanh, An vừa nhìn lên anh ta đã lấy xe máy đi về phía cổng.
Chào mẹ Quân xong, An lặng lẽ bước ra về trong hàng vạn những câu hỏi đang quay vòng trong đầu cô..Nếu nhìn thật kĩ, thì người đàn ông với Hùng trong bức ảnh đó…chỉ có thể là …Tùng…An không nhìn được thấy toàn bộ mặt của người con trai đó vì anh ta quay lưng vào máy ảnh, nhưng lúc nãy khi nhìn khuôn mặt lạnh lẽo và nhất là cái mũi cao trông rất tây của Tùng thì…cô không thể lầm được. Chỉ có thể là anh ta.
- An! Tiếng gọi làm An giật mình bước loảng choảng.
- Ơ…sao cậu lại ở đây. Nhìn thấy Hoàng đi bên cạnh mình từ bao giờ, An tròn mắt hỏi.
- Sao phải ngạc nhiên thế, đưa cô đi thì phải đón cô về nữa, vé khứ hồi 2 chiều.
Hoàng dừng xe bên cạnh An.
- Ngõ tối thế này cô đi một mình không sợ hả?
- Không, tôi quen rồi. Tôi chỉ nhờ cậu chở đi thôi, cậu không phải vất vả thế này đâu. Đường này ngược đường nhà cậu mà.
- Cô không biết tính tôi, làm việc gì phải ra đầu ra cuối, đã đưa đi thì phải đón về. Cô biết chưa?
Anh vênh mặt lên thuyết giáo.
An khẽ mín môi, trong ngõ tối cô vẫn nhìn rõ thấy khuôn mặt anh đang rạng ngời nhìn mình. Vé khứ hồi ư? Anh chẳng hẳn không biết rằng chiếc vé khứ hồi này của anh đã làm xáo trộn tâm tư cô lúc này.
- Có đi không đây, đứng chắn giữa ngõ thế này à. Tiếng xe đằng sau quát.
An vội vã lên phía sau xe Hoàng.
- Cô còn nợ tôi một bữa nước đây.
Hoàng ngó lại đằng sau nói chuyện với An.
- Ừ…An trả lời, cô không tập trung vào câu chuyện Hoàng đang nói lắm, vì giờ cô đang nghĩ đến một chuyện khác.
- Thế bao giờ cô định mời tôi đây.
- ….
- Cái gì? An hỏi lại.
- Bao giờ cô định mời tôi đi uống nước đây. Hồn cô ở trên mây à.
- Ờ…cuối tuần …thì được..nếu cậu không bận.
An ậm ừ trả lời Hoàng.
- Ừ. Vậy tối thứ 7 tôi đến đón cô.
Không để An kịp phản ứng, Hoàng đã rào trước câu trả lời.
- Ờ…thế cũng được.
An bâng qươu đáp..
Hoàng lẩm nhẩm một điều gì đó mà cô chẳng hiểu, nhưng cô cũng bỏ ngoài tai những gì anh nói, trong cô bây giờ rối ren quá rồi.
-------
An ngồi trước máy tính mân mê bài tập còn đang dang dở.
Hùng gọi điện đến, An cầm máy bước ra ngoài hàng lang.
Bầu trời cao vời tối om trùm xuống khu nhà An ở, tiếng ve rả rích trên những cây cổ thụ làm khu ktx vốn đã chẳng yên tĩnh lại càng thêm ồn ào.
- Hôm nay mày đi với Hoàng phải không?
- Ừ. An trả lời.
- Dạo này mày khác lắm mày có biết không, phải chăng mày…
Hùng ngừng lại giữa câu nói của mình, dù hắn không hỏi An cũng biết hắn muốn hỏi điều gì.
Thật ra đó cũng là điều An băng khoăng, điều gì đã khiến cô thay đổi, bởi một nụ hôn chóng vánh đã làm xao nhịp con tim vốn bấy lây chỉ hướng về phía Dương, hay vì cô đã quá mỏi mệt với sự dùng dằng trong chờ đợi.
- Mày biết đấy…Hoàng không phải là ..một người phù hợp với mày đâu….Nó nay con này mai con khác, đừng lầm tưởng để rồi lại đau khổ An ạ.
Hùng tiếp tục nói, hắn chẳng rõ An đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn khuyên cô nên tránh xa Hoàng nếu không muốn mình bị tổn thương.
- Tao với Hoàng chẳng có gì..Chỉ là bạn bình thường thôi. An lên tiếng phủ nhận.
- Ừ…tao cũng chỉ nhắc mày như thế…vì mày biết đấy...
- Ừ…tao biết rồi .
Nói những câu chuyện tào lao một lúc, An cúp máy, đi vào phòng.
Cô xoay người nằm xuống giường, cầm quyển truyện hôm trước cô mượn của Sơn đọc nốt phần cuối cùng. Sơn đi dạy vẫn chưa về, chỉ còn Vân và Na đang ngồi thêu ở giường dưới, chẳng biết bao giờ bước trang 8 con ngựa ấy mới hoàn thành, khi cả 2 đứa hì hục cả ngày mà thêu chưa xong 1 cái chân ngựa.
Vân ngêu ngao hát, một bài hát nghe vẫn buồn như hàng nghìn lần An lắng nghe nó.
- Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi,
Anh ơi, em vẫn đợi bèo dạt
Mây í i ì... trôi,
chim sa, tang tính tình... í i ì..., cao vời
Ngậm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy anh...
Na cũng bắt đầu hòa vào cùng lời bài hát, dưới ánh đèn vàng từ bàn học hắt vào 2 đứa vừa đung đưa, vừa hát, vừa chấm dấu cho bức tranh thêu, trông rõ yêu đời.
- An mày lại đọc truyện cái Sơn cho mượn hả? Vân lên tiếng.
- Ờ…
- Ôi giời thôi không phải đọc nữa, anh chị ấy sau này đến được với nhau. Ngôn tình thật vớ vẩn. Bao giờ tao mượn cho mày mấy quyển này còn hay hơn gấp ngàn lần. Vân ngó lên bảo.
An cúi người xuống nhìn Vân gật đầu.
- Ờ..
- Sao con Sơn lâu về thế nhỉ? Hay lại bị anh tổng tài nào bắt mất hồn rồi. Vân nói tiếp.
- Ôi rời…nó dạy về còn đi uống nước với thằng nào ấy, hôm qua nó nói mày quên à. Na nói.
- Thế à? Con này khá. Về đây bà thịt…
An cười khì, cô lại nằm xuống chăm chú nằm đọc quyển ngôn tình mà theo như lời Vân nói chẳng đọc cũng biết kết quả. An không phải là người sành về truyện như Vân, cô đọc chỉ để giải trí nên không để ý đến mấy cái ngôn tình, bách hợp hay đam mỹ ..gì gì đó lắm. Nhưng cô biết cái hay của ngôn tình đó là biết đánh trúng tâm lý của những cô nàng hay mơ mộng, về những chàng bạch mã hoàng tử, về những mối tình ngọt ngào yêm đẹp của nữ chính…nên đa phần ngôn tình vẫn rất đông dảo người xem. Còn cái hay của đam mỹ thì đó là biết đánh trúng tâm lý những nàng mê trai đẹp mà lại hay gato khi trai đẹp thích nữ chính ngốc nghếch, nên những “con mọt” luôn thích tìm đến cái mối tình nam nam lãng mạn của đam mỹ. Vậy nên những người thích ngôn tình như Sơn, và những người sành đam mỹ như Vân mới hay cãi nhau về mấy quyển tiểu thuyết của 2 đứa là như vậy. An thì lại khác, quyển nào hay thì cô đọc, đứa nào giới thiệu thì cô đọc, đại khái quyển truyện trên tay An lúc này đọc cũng rất hấp dẫn.
- Ôi bao giờ mới hết kiếp F.A ấy..Chúa à ban phước cho con kiếm được anh nào đại gia đê…
Vân ngẩng mặt lên trần thở dài than vãn.
- Mày có theo đạo đâu mà Chúa, chân đã dài chưa mà đòi yêu đại gia.
Sơn vào phòng vừa nói, nó quăng túi xách lên giường rồi, ngồi xuống ghế.
- Sao? Chàng thế nào…?
- Haizz, tao chẳng biết nói sao?
- Sao là sao…Tên là gì? Bao nhiều tuổi?
Vân tò mò hỏi.
Na cũng dừng mũi khâu, chăm chú lắng nghe câu chuyện của Sơn.
- Tên Trung, bằng tuổi mình, đại khái là cao ráo nhìn hơi đen, hình thức nói chung là cũng ổn….nhưng mà…haixx…thôi mà nghĩ đến là máu tao lại dồn lên não.
Sơn thở dài, nằm thượt ra trên giường của Trang, lấy chân bật quạt cho ngớt mồ hôi.
- Sao? Sao? Kể nốt đi xem nào.
An ở giường trên cũng tò mò ngó xuống.
- Chúng tao đi uống nước ở Moon, quán con An giới thiệu ấy. Hắn rất ga lăng khi bảo tao gọi đồ trước.
- Sao nữa ?
- Tao gọi một ly hoa quả bảy màu, món con An bảo, công nhận là ngon mắt thật..
- Rồi rồi…Cả bọn nhao nhao lên.
- Đến lượt hắn. Cuộc đối thoại giữa hắn và em phục vụ như sau:
Hắn: Em cho anh một cốc nâu đá, nhiều sữa, ít đá thôi.
Em phục vụ: Vâng, anh chị còn chọn gì nữa không ạ.
Hắn: Đĩa hoa quả là gồm những gì hả em?
Em phục vụ: Vâng, gồm thanh long, xoài, mít, dưa hấu, nho..
Hắn: ừ…thanh long à nghe ngon đấy mà thôi toàn hoa quả trung quốc. Thế còn nem rán Sơn có thích không.
- Tao chưa kịp trả lời thì hắn đã phang ngay vào mặt tao: À mà mình quên nem chua toàn nem chua làm bằng mấy cái thịt ôi thiu thôi, ăn đau bụng đấy. Em phục vụ nhìn bọn tao ngao ngán, còn tao không có cái lỗ mẻ nào để chui xuống nữa. Rồi hắn lại tiếp tục : Hay cắn hạt hướng dương nhé. Tao không trả lời, vì biết câu tiếp theo hắn nói sẽ là : Mà hạt hướng dương teo não, ti vi đang nói ầm ầm lên. Thôi em ạ, em cứ mang nước ra cho anh đi…..Tắt điện..
- Trời ơi…..Cái Na than lên một tiếng, còn Vân thì mồng không ngập lại được.
- Chưa hết..nếu như vậy thì đã không sao..nhưng còn một điều nữa tao không thể chấp nhận được đó là …hắn ta nói ngọng.
An bật cười, cả lũ ôm nhau mà cười.
- Vậy nên những câu trên của anh ấy sẽ được chuyển thành như sau.
Cái Sơn mặt tỉnh bơ, ngồi khoang chân nói:
- “ Cho anh một lâu đá…” “ thanh nong à nghe ngon đấy” “ Lem rán thì sao” “ À mà mình quên lem chua rán toàn nàm bằng mấy thứ thịt ôi thiu thôi, ăn đau bụng ấy”, “hạt hướng dương teo lão, ti vi đang nói ầm ầm nên đấy” Và tao thề với mày câu cuối cùng bạn ấy thốt ra : “ Thôi em cứ mang lước nên cho anh”, con bé phục vụ quay mặt thật nhanh che cái miệng đang ngoác lên tận măng tai của nó đi.. còn tao thì sập nguồn thực sự…
- Há há….ha ha ha…. Một tràng cười kéo dài tưởng như không dứt ở trong phòng.
An lăn lộn ôm bụng trên giường, đạp rơi cả gối xuống.
- Tao chết mất, chết mất…Cái Vân ôm cái Na cười lăn cười bò.
- Thế đấy, thế là các cốc hoa quả bảy màu xinh đẹp của tao, cả buổi tao không nuốt trôi được miếng nào. Đã thế bạn ấy còn bảo tao là : “ Lần sau không ăn hết thì gọi suất bé thôi, không phí…”
- Trời ơi…mẹ ơi…mẹ..ơi…Cái số của mày nó chó quá Sơn ạ..
- ờ…công nhận..đen vãi cả đạn ra…
- Mẹ mới nói máu tao đúng là dồn lên não mà.
- Ai giới thiệu cho mày thế? An ngểnh cổ xuống hỏi.
- Thì anh trai tao, hic nó là con của ông bạn bố tao, mà con ông ấy lại chơi với anh trai tao, nó là thằng em, còn thằng chơi với anh tao là thằng anh.
- Ra thế, loằng ngoằng vãi…Vân bĩu môi thở dài.
Mặt Sơn dài như cái bơm, nó thay quần áo rồi lên giường nằm.
- Thế tao mí nói đời hok như mơ mà…lấy đâu ra các anh tổng tài đẹp zai thời này. Na nói.
- Haixx…biết đâu lại duyên số thì sao. An tinh nghịch đùa.
- Ờ…lạy các hồn, vái cả buồng chuối, con không thể nuốt trôi…
Sơn gách chân cái bịch lên thành giường, than vãn.
- An mày giới thiệu cho tao mấy thằng bạn mày đi. Chúng mày không biết chứ, ngồi sau lưng con An toàn giai đẹp thôi. Tao đi học hộ nó mà xấu hổ không dám quay mặt xuống. Sơn oang oang nói.
- Thật á? Na kêu lên.
- Tên gì? Quê đâu?
- Hà Nội…Một bạn tên Dương, một bạn tên Tuấn, còn 1 bạn trông cứ lầm lì tao hok biết tên..Còn thằng Hùng nữa chứ. Mày không chọn được thằng nào hả An.
- Cái số nó thế rồi, mày thích bạn nào tao sẽ làm mối cho. An có ý đùa, với chân bật quạt nhỏ lại.
- Bạn Tuấn đi, nói chuyện hài hước vãi, thấy cũng có vẻ thoáng tính nữa, không biết quê ở đâu?
- Cùng quê tao, xem chừng nhà cũng khá giả nữa… An chăm chú nhìn vào quyển truyện , những vẫn đáp lời Sơn.
- Ngon…cho tao số đi..Giọng Sơn nhõn nhẽo năn nỉ.
- Ừ…mai tao xin thằng Hùng rồi đưa mày. An nói.
- Thank u bạn An…chụt chụt…
- Thành công nhớ bao các bạn chè. An toet toét quay sang nói.
Cái Na vỗ tay rầm rầm, rồi lại cắm cúi xuống bức tranh đang thêu dở.
- Haix mày đi học để ngắm zai hả Sơn? Vân chẹp miệng cắt ngang không khí vốn dĩ đang được vui vẻ.
- Ờ…sống được bao lâu tội gì, xuân còn đang phơi phới ra đây này. Để bao giờ thành khọm mới ngắm à. Sơn thản nhiên quay xuống cãi ngay.
An và Na im lặng nhìn nhau lắc đầu, 2 đứa chẳng còn lạ gì khi Sơn và Vân bắt đầu đấu khẩu thì tốt nhất nên lằng lặng mà chùm chăn, không trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết…
- Tao thì tao chỉ mong tìm được người nào yêu mình thực sự thôi. Chứ cứ đeo bám những người vừa giàu vừa đẹp trai, chẳng đến lượt mình. Vân thở dài.
Sơn bĩm môi đáp:
- Tao thì lại khác, thích ngắm giống đực là sở thích của giống cái rồi. Yêu thôi chứ có bảo mày yêu mãi mãi đâu. Mày đã thử chưa mà biết có đến lượt mình hay không. Có khi mày lại bỏ mất đi lượt của mình thì sao…Ai cũng như mày thì gái xấu ế hết à.
- Nói như mày ấy, nồi nào thì úp vung nấy mày hiểu không? Ý tao là mình không nên trèo cao. Rồi lại ngã đau thôi. Vân dài giọng ra vẻ.
Chẳng biết câu chuyện trở thành cuộc tranh cãi nảy lửa từ bao giờ..
- Chưa trèo mà đòi ngã, ai cấm mày mơ đâu. Buồn cười…
- Nhưng mơ viển vông thì không nên Sơn ạ…Vân ra vẻ kể cả.
- Vậy tao hỏi mày nhé không có tiền mày yêu được bao lâu, hình thức nhìn không vừa mắt mày có muốn nói chuyện không? Bao giờ mày yêu được thằng nào vừa xấu vừa nghèo thì mày hãy bảo tao trèo cao nhé. Thiết nghĩ tao có sai ở điểm nào mà không dám mơ đến những đứa bạn của cái An, chúng nó là thánh chắc. Cảm thấy hợp thì yêu, không thì thôi…Sơn to tiếng.
- Vâng mày thì cái gì cũng đúng. Vân cũng chẳng kém.
An thở dài, cô chen vào dừng cuộc cãi vã lại.
- Tao nghĩ là dù là chúng ta yêu vì tiền, vì vẻ ngoài, vì tình yêu hay vì bất cứ điều gì đi nữa..thì hãy nghĩ cho thật kĩ càng, mọi quyết định phụ thuộc vào ta. Vì khi bước chân vào rồi, muốn quay lại chúng ta sẽ không còn có thể bước lại con đường ấy một lần nữa. Khi đó tình yêu chỉ còn là nỗi đau là hoài niệm cứ mãi đeo đuổi ta mà thôi.
Sơn và Vân lúc này đều im lặng, chúng nhìn An chẳng biết nói thêm điều gì.
- Ai cũng có lý lẽ đúng của mình cả…thôi đi ngủ đi..mấy mẹ ạ…Mà sao cái Trang chưa về nhỉ? Na cắt đứt hoàn toàn phần tranh luận, với tay tắt đèn.
- Ngủ bên nhà người yêu rồi..Sơn trả lời, rồi đáp chăn chùm đầu, quên không nguýt dài Vân một cái.
- Chắc anh mới đi công tác về, nên lưu luyến không rời…
Na vừa nói vừa đứng dậy ra ngoài đóng cửa.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng mờ mờ của một vài chiếc điện thoại hắt lên trần nhà và những tiếng bấm bàm phím tách tách của một vài đứa chưa muốn ngủ.
An dần nhẹ nhàng đưa mình vào giấc ngủ…
----------
Mòn mỏi thâu đêm, suốt năm canh
Anh ơi, em vẫn đợi mỏi mòn
Thương nhớ….ai
Sao rơi, trăng sắp tàn... trăng tà
Cành tre đu trước ngõ
Là gió la đà em vẫn mong chờ, sao chẳng thấy anh...
-----------
- Alo ai đấy….
- Tôi, Tùng đây…cô là An phải không.
Nghe giọng nói đầy điềm tĩnh trong điện thoại, An khẽ giật mình, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp lời.
- Vâng, anh…gọi có chuyện gì ạ?
- Cô có rảnh không, chúng ta hãy nói chuyện…
- Vâng.
- Tôi đang ở trước cổng trường của cô…
- Vâng, vậy anh hãy chờ em một chút…
Cúp máy, An nhanh chóng thay quần áo, chạy như bay ra cổng trường..
Bầu trời đêm êm đềm…. lòng cô xáo trộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro