Chương 74: Mọi con đường đều hướng về em
Chương 74: Mọi con đường đều hướng về em.
Em có biết những giấc mơ chênh vênh mà anh gửi về một miền đất xa lạ.
Ấp ủ qua tháng, qua ngày, qua những miền vội vã.
Mọi khát khao muốn theo đuổi, khiến anh muốn bỏ lại tất cả.
Để rồi một ngày anh đã đánh mất em.
Anh bước qua những hư vinh, những bùn đất lấm lem
Phủ lên mình lớp bụi mờ của thời gian, của không gian, của những báo tố
Tuyệt vọng níu bước chân, mọi thứ trước mặt anh như muốn sụp đổ
Anh nhận ra rằng, dương như mọi con đường đều đưa anh hướng về em.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cơn mưa dường như ngày càng nặng hạt.
An khoác lên mình chiếc áo dày cộp của Hoàng, cầm ô trên tay đứng chờ thang máy. Chẳng mấy bụng của cô đã nhô ra khỏi chiếc máy bầu, đi lại cũng khó khăn hơn rồi.
Dường như cơn giống từ chiều vẫn chưa muốn dứt, gió lạnh thồi ào ào nghiêng ngả cây cối phía ngoài đường, An lo lắng ngó ra cửa kính chờ xe Hoàng về.
Từng chiếc xe lần lượt lướt rất nhanh qua màn mưa đang đứng chờ ở cổng vào để tìm chỗ đậu, không biết rằng Hoàng có đang chờ trong số đó không. An băn khoăn, cô đẩy cửa đứng ra bên ngoài để nhìn cho rõ.
Gió lạnh thổi ào ào hất tung mái tóc, đôi môi khô hanh, nhưng miệng cô bất giác nhoẻn cười, mở ô chạy về phía trước.
....................
Hoàng trợn tròn mắt thấy vợ mình chạy từ xa đến, cơn giận chưa kịp kéo lên não thì bàn tay của cô đã gõ gõ vào cửa xe.
Anh mím môi mở cửa xe cho cô chui vào.
- Em đã điên chưa?
An ngồi được yên chỗ Hoàng mới quát lớn.
- Chờ anh lâu quá, em sốt ruột.
- Đã nói là anh sắp về rồi không phải xuống, mưa gió thế này em thì đang mang thai, nhỡ cảm ốm ra đấy thì sao?
- Em mặc ấm lắm anh đừng lo.
Quay định mắng thêm nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi tỉnh của An, Hoàng ngừng lại. Anh chăm chú ngắm nhìn cô dưới ánh đèn vàng trong xe, đôi mắt cô hấp háy, cái tay ngọ nguẩy vặn tìm thứ gì đó, khe khẽ cười...cơn giận trong lòng cứ thế mà tiêu tan hết.
- Anh quên không mua bánh cho em rồi. Cô xị mặt.
Anh vòng tay lái lùi xe lại, An ngạc nhiên ngừng tay lại nhìn anh.
- Ơ, anh đi đâu thế?
- Đi ăn.
- Nhà em phần cơm mà.
- Lâu rồi vợ chồng mình chưa ăn hàng, hôm nay thay đổi không khí đi. Tiện qua tiệm bánh luôn, còn sớm mà.
- Nhưng...mưa bão thế này.
Hoàng bật cười, quay sang nhìn An cau lông mày lại.
- Mưa bão thế này em còn chẳng sợ chạy ra tìm chồng, thì chồng em có gì sợ đây.
- Nhưng em ăn mặc thế này.
Cô nhìn từ trên xuống dưới, quần áo cô đang khoác trên người là đồ ngủ, chưa kể còn đang mặc áo của anh rộng lùng thùng nữa, mang cái bộ dạng lôi thôi này vào nhà hàng thì còn mặt mũi nào...
- Anh thấy nào có sao, một bữa ăn thôi mà ai để ý đâu..
- Nhưng...
- Nhưng gì...anh quay xe ra rồi có muốn về cũng không được đâu. Hôm nay cho em ăn thật no, tối về khỏi bắt dậy đi mua đồ ăn cho em nữa.
Nghe Hoàng nói, An bất giác thấy trong lòng trào lên cảm giác ấm áp.
Cô nhướng người qua dây an toàn, đặt môi lên má anh thật nhanh rôi nhanh chóng ngồi xuống hướng mắt ngại ngùng nhìn ra cửa kính, che đi sự xấu hổ của mình. Dù đã ở là vợ chồng rồi nhưng mỗi lần chủ động như vậy vẫn khiến cô thấy ngượng, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
- Ha ha ha...thế vẫn chưa đủ đâu?
Dưt lời, anh tấp xe vào lề đường.
Cô bất ngờ không hiểu quay sang định lên tiếng mắng, thì môi anh đã chùm lên môi cô nồng nàn từ bao giờ. Bàn tay anh giữ lấy khuôn mặt cô, đầu lưỡi mân mê bờ môi cô không ngừng...
- Anh.. dừng xe lại chỉ để...
An cố gắng nói, nhưng....tiếng cô của cô lại một lần nữa bị nuốt chửng lại dưới nụ hôn say đắm của anh và dưới tiếng mưa rì rào phía ngoài kia.
Một lát Hoàng mới thả người An ra, đắm đuối nhìn cô, dịu dàng mỉn cười...
Trong khoảng khắc ấy An cảm thấy như mình đang đối diện với mặt trời, dù ngoài kia là bão giông nhưng trước mắt cô lúc này lại là một thứ ánh sáng rực rỡ bất diệt.
Có lẽ, trong đời ai cũng sẽ có hơn một lần được chiêm ngưỡng thấy thứ ánh sáng kì diệu chói lòa ấy, dù chỉ sượt qua trước mắt ta trong tíc tắc nhưng đủ để ta đánh đổi mọi thứ để được nhìn thấy nó...
- Ngốc đừng nhìn anh thế chứ, em biết là anh không thích chờ đến khi về nhà mới được hôn em, anh không thích chờ đợi ...em biết mà...
Cô nắm lấy bàn tay anh đang đặt lên khuôn mặt mình rồi nói.
- Liệu sau này em có thể nhìn được thứ ánh sáng này một lần nữa không?
- Ánh sáng?
- Ừm...ánh sáng mỗi khi anh mỉn cười và hôn em...Liệu sau này khi em sinh con, khi em già đi...em có còn được nhìn nó nữa hay không?
- Em có nhớ em hay nói ở nơi em sinh ra chỉ có một con đường đường duy nhất hướng ra biển không?
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm, cô nhẹ gật đầu.
- Ừm...vì vậy anh sẽ không bao giờ đi lạc.
- Ừm.... trong cuộc sống thì lại không đơn giản như vậy, trước mặt anh sẽ có rất nhiều con đường khác nhau, các phương hướng trái ngược bày ra trước mắt bắt anh phải lựa chọn. Nhưng... anh tự tin biết chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ lạc đường, vì...sao em có biết không?
- Hoàng...
- Vì..mọi con đường đều hướng về em.
Ánh mắt An hấp háy, bàn tay cô nhẹ siết lấy những ngón tay của anh.
- Em nghĩ anh sẽ nói thế phải không?
Hoàng cười gian tà nhìn An, cô tròn mắt phát hiện ra mình vừa bị trêu, xấu hổ cúi mặt đánh mạnh vào người anh.
- Anh, đồ đểu...
- Ha ha ha...Ngốc, em đúng là thích xiêu vẹo vì những lời đường mật. Sau này có kẻ nào mà dẻo miệng tán tỉnh thì sao đây...
- Anh...đáng ghét.
- Làm sao?
Hoàng vừa cười vừa đánh tay lái cho xe chạy.
- Hừ...bực mình.
An dậm chân khoang tay trước ngực, mặt bí xị nhìn đường phía trước, vờ làm mặt giận.
- Nhưng mà....những lời anh vừa nó là thật đúng không?
Cô đánh mắt sang cười trêu lại anh.
- Nếu không thì phủ nhận đi xem nào!
Hoàng không đáp lời An, vờ chăm chú nhìn đường.
- Hừ...im lặng là đồng ý phải không? Mọi con đường của anh đều hướng về em. Anh đã yêu em không dứt ra được rồi đúng không?
- .....Trật tự cho anh lái xe nào.
Anh mắng nhẹ, miệng cong lên...
- Anh cứ vừa lái vừa nói cũng được...
- ....Ơ hay nhỉ...lái xe là không được trò chuyện mất tập trung...
- Xì...giả vờ....hôm trước anh ngủ mơ nói hết rồi, em biết hết rồi. Anh yêu em...yêu đến chết đi sống lại...yêu đến trong mơ còn gọi tên em...
An vẫn không buông tha, cô vẫn ríu rít nói bên tai Hoàng trêu chọc. Anh yên lặng nghe, lòng thấy ấm áp, chốc chốc quay sang chêm vào vài câu đùa...câu chuyện vẫn không có hồi dứt...
----------------------------------
Đức đưa vật gì đó cho Tuấn Anh, bàn tay anh run run đỡ lấy nó, mâm mê như nó như món đồ quý giá.
- Em nghĩ rằng anh còn nhớ nó.
- Còn nhớ...
Anh mỉn cười.
- Trước đây anh đã luôn bảo vệ em, nhưng em chưa hề quan tâm đến điều đó. Em muốn xin lỗi anh.
- Không...đó là do anh.
Đức lắc đầu, anh nhìn gương mặt già nua tiều tụy của anh trai lòng bỗng nhói lên. Sao anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, điều gì đó mách bảo anh rằng anh không nên nhìn vào đó...
- Ông Vương đã bị bắt rồi anh biết chứ?
- ừm... Bố bảo đã thuê luật sư giỏi cho anh rồi, chắc chắn anh sẽ được giảm án.
- Vậy thì có được gì đâu, cả đời này vẫn sẽ phải ở trong đây, bảo bố đừng phí tiền nữa.
- Chỉ cần có 1 nguồn hi vọng cả gia đình mình cũng sẽ không từ bỏ. Bà ốm lắm anh biết không, bà muốn vào thăm anh nhưng ông đã phải cản lại sợ bà không chịu nổi.... Mọi người đều chờ anh trở về. Vì vậy anh đừng từ bỏ.
- Cảm ơn... Đức cảm ơn cậu. Anh biết mình đã không tốt với cậu. Anh không biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình, vậy cậu hãy để anh được chết.
Tuấn Anh bóp chặt con búp bê nhựa trong tay, đôi môi anh run rẩy, hàm răng cắn chặt lấy nhau cố không cho mình phát lên những tiếng kêu đau đớn.
- Không...đừng từ bỏ. Anh không được phép từ bỏ, anh sẽ phải sống, phải ra tù để phụng dưỡng bố, để cùng em quản lý công ty.
- Đức...nếu như...anh không trở về được...thì hãy...
- Đừng nói những điều xui xẻo ấy...Anh chắc chắn sẽ được giảm án, em sẽ cố hết sức làm mọi thứ có thể để anh được sớm ra khỏi đây, hãy tin em.
- Cảm ơn ...cảm ơn....cậu.
- Còn nữa....
Đức ngừng lại, anh cười nhẹ quay đầu lại phía sau nhìn vào cánh cửa đang khép hờ sau lừng nói.
- Em đưa một người đến đây thăm anh.
Anh đứng dậy mở cửa đưa người con gái ấy bước vào.
Đôi mắt Tuấn Anh mở to hết cỡ vừa ngạc nhiên lai vừa như muốn trốn tránh.
- Cô ấy nói có chuyện muốn nói với anh.
- Tôi...Mai...em...
Tuấn Anh lắp bắp, anh toan đứng dậy bỏ vào trong nhưng rồi Tuyết Mai lên tiếng kéo anh lại.
- Đừng! Tuấn Anh...em đến để thăm...anh.
Tuấn Anh ngừng lại rồi lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Mai trầm mặc. Thật khó để nói ra từ "thăm" với một kẻ đã từng hại mình, dường như anh nhận thấy đó là sự tha thứ lớn nhất mà anh khao khát có được.
Phải chăng trong lúc này bản thân anh nói với anh rằng, anh nên đối mặt với tất cả để cho quá khứ được phép trôi đi xóa mờ những lầm lỗi.
- Anh khỏe chứ...???
Mai mỉn cười ngồi xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến cô trông dịu dàng đằm thắm hơn trước rất nhiều.
- Tôi ổn...Còn em?
- Em cũng vậy...
Đức đứng một lát rồi khẽ lui ra sau cánh cửa.
Anh bước ra bên sân ngoài, hai người cảnh sát đang đứng chờ anh từ bao giờ.
- Vợ anh sẽ không sao chứ, theo lệ chúng tôi sẽ không cho phép điều ấy xảy ra.
- Vâng, tôi biết, nhưng tôi nghĩ rằng để họ gặp nhau biết đâu Tuấn Anh sẽ thay đổi suy nghĩ mà hợp tác với các anh. Tôi đã nói chuyện với anh Tùng bên tổ điều tra anh cũng đã đồng ý
- Anh Tùng cũng nói lại với chúng tôi rồi, nên hôm nay mới để anh và vợ vào đây. Từ ngày bố anh và anh hay thường xuyên đến thăm anh ta, anh ta cũng đã có những chuyển biến tốt, tinh thần cũng đã khá lên.
- Vâng...vậy thì may quá
- Vâng, vụ án sắp được đưa ra xét xử nếu anh ấy chịu hợp tác thì tôi nghĩ rằng pháp luật sẽ khoan hồng...giờ chúng tôi phải vào trong giám sát mọi chuyện rồi.
- Vâng, chào hai anh.
Đức gật đầu cười nhẹ chào họ rồi bước ra khoảng sân lớn, tìm một ghế đá trống ngồi xuống, chốc chốc lại nhìn đồng hồ chờ đợi.
Thời gian cũng trôi qua chưa lâu nhưng mọi vướng bận trong lòng anh dường như đã được giải tỏa gần hết. Công việc làm ăn đã ổn định, chuyện gia đình cũng đã êm xuôi...giờ có lẽ chỉ còn có việc này ....
Anh thở dài ngước lên nhìn bầu trời phía trước, nắng dịu nhẹ xuyên qua tán lá cây đậu trên mắt anh cảm giác ấm ấm.
Tất cả đã trôi qua rồi...anh nhủ với lòng mình.
................
Một bàn tay nhẹ luồn qua cánh tay Đức kéo anh đứng dậy, anh tươi cười quay sang nhìn.
- Xong rồi à?
- Vâng, mình về thôi.
- Ừm... Em không sao chứ?
- Em ổn mà.
Đức đưa tay xoa đầu Mai nói.
- Được rồi, về đi chợ nào, hôm nay em sẽ nấu món gì đây.
- Chưa biết, cứ đi đã..
- Ừm...
Cô cười lép sát vào người anh cùng bước đi.
Trong cuộc sống này thứ mà chúng ta không thể kiểm soát được đó là tình yêu và tương lai.
Không ai có thể đoán được rằng sau này mình sẽ trở thành người như thế nào và cũng chẳng ai có thể đoán được ai sẽ là người sẽ cầm tay mình đến cuối con đường.
Tha thứ hay không tha thứ...
Từ bỏ hay cứ tiếp tục....
Chỉ cần lắng nghe trái tim mình trước khi mở cánh cổng ấy ra .... Rồi một ngày ta sẽ thấy sự lựa chọn của tình yêu sẽ không bao giờ khiến ta phải hối hận.
-------------------------------------
- Sơn.
Nghe tiếng An gọi, Sơn đang ngồi phía trong bếp quay sang.
Bên cạnh cô là Hùng, hắn cũng quay lại mỉn cười nhìn An và Hoàng đang bước lại gần.
- Trời ơi, dạo này trông mày xanh xao quá.
An không khỏi thốt lên khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Sơn, lòng cô cũng cảm thấy xót xa.
- Ừm... Sơn cười buồn, cô đẩy tách trà mới rót về phía An và Hoàng định ngồi xuống.
- Sao vẫn không ăn uống được gì nhiều à...Đi khám xem sao, hay dạ dày làm sao, trông mày xanh xao và gầy quá.
Sơn ngước đôi mắt mềm rũ lên nhìn An, nét mặt tươi tỉnh hơn nhưng có vẻ gì đó gượng ép.
- Tao không sao, do chứng hậu sản thôi.
- Mày đi khám chưa?
- Rồi...Mà...bụng mày lớn rồi đấy nhỉ?
- Ừm...
Cô lảng sang chuyện khác bằng cách nhìn vào bụng An rồi cười nói.
- Siêu âm chưa, trai hay gái?
- Rồi, là con trai.
- Vậy à, còn nghén không?
- Ừm đỡ nhiều rồi, chỉ thấy cứ thèm ăn suốt thôi.
- Ừm...vì mày có tăng được bao cân đâu, hồi tao có bầu tao phải to gấp đôi mày bây giờ còn gì tăng những mười mấy cân đấy.
Hoàng mỉn cười đáp lại lời Sơn.
- Haizzz lười ăn lắm, thèm những có bao giờ ăn hết đâu toàn để thừa lại.
- Vậy à, thế cố mà ăn vào không không đủ chất cho con đâu.
- Ừm...tao biết rồi.
Hùng vừa vào trong bê trà mới từ trong nhà ra ngồi xuống hòa vào câu chuyện.
- Lát Dương về sớm bọn mình đi đâu ăn gì đi.
- Không phải mày bảo hôm nay ăn ở nhà à...
- Ừm...nhưng bày ra nhiều ai hơi đâu mà dọn, đi ra ngoài luôn cho lành.
- Tùy, tao thế nào cũng được.
An nhũn vai đáp rồi đứng dậy ra phía ngoài nghe điện thoại.
- Sao dạo này nó còn hay cáu gắt không? Hùng nhếch mắt cười hỏi Hoàng.
- Cũng thỉnh thoảng...Nhưng hết nghén là cũng đỡ cáu gắt rồi.
- Chẹp, cậu biết mình thay đổi gì không Hoàng?
Sơn bỗng chen ngang câu chuyện, cô cười nhạt nhìn Hoàng.
- Cậu trở nên dễ tính hơn trước đây nhiều đấy.
- Ha ha ha...có lẽ một phần do An, dù tôi có khó tính đến đâu thì cũng chịu thua cô ấy thôi.
- Ừm...hai người thật hạnh phúc.
Hoàng nhận ra Sơn đang ám chỉ một điều gì đó mơ hồ đang diễn ra trong tâm tư hỗn loạn của cô lúc này. Anh nhận ra sự sợ hãi trong đôi mắt tựa như vô hồn của kia cô, anh nhận ra sự cô đơn len lỏi trong từng tiếng thở dài cô dành trong từng lời nói.
- Đúng hai người xứng đáng với những gì mình có.
- Ừm... ai cũng xứng đáng được đón nhận hạnh phúc.
Hùng đỡ lời, hắn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Hoàng trước thái độ của Sơn.
- Vậy sao?
- Ừm...hạnh phúc đã không đủ kiên nhẫn để đến với tao nữa rồi. Sơn cười thở dài sượt.
Hoàng nhẹ cười, anh ngó nhìn sang An đang chưa hết câu chuyện ở bên ngoài, anh quay lại nói với Sơn.
- Chỉ cần cô không bỏ cuộc, hạnh phúc chắc chắn sẽ trở lại. Đừng nhìn tình yêu bằng lý trí, hãy nhìn tình yêu bằng cảm xúc, cô sẽ biết nơi nào trái tim cô muốn trở về.
- Cảm ơn cậu. Trước đây khi tôi gặp cậu, tôi đã từng hi vọng trong cuộc đời sẽ gặp được một người yêu mình giống như cậu yêu An. An có thể chờ đợi cậu lâu như vậy cũng bởi vì một lẽ cậu chưa bao giờ khiến sự chờ đợi của nó thất vọng.
- Tiến cũng sẽ không làm cô thất vọng đâu, hãy mở lòng với anh ấy cô sẽ thấy lời tôi nói là đúng. Cô đã từng tuột mất một người, đừng để một người nữa ra đi... rồi mới hối tiếc...
Sơn gật đầu, Hoàng vốn là người không nói nhiều như vậy, nhưng có lẽ hôm nay anh nói những lời như vậy chắc hẳn vì rất lo lắng cho cô. Mọi người đều lo lắng cho cô, chỉ có cô đang cố thu mình lại cố gắng trốn chạy khỏi sự quan tâm ấy. Hối tiếc....đúng cô không bao giờ muốn mình phải hối tiếc thêm một lần nào nữa. Mỉn cười như một lời cảm ơn dành cho Hoàng, cô lấy máy nhắn tin cho Tiến. Anh nhanh chóng gọi điện lại liền cho cô mà không để cô mất một giây chờ đợi...
- Thôi Dương đang chờ mình dưới xe rồi, chuẩn bị đi thôi. Bảo Tiến đến đi nhé.
Hùng vỗ vai Sơn đứng dậy nói rồi bước vào phía trong nhà thay đồ.
An cũng đã trở lại, cô ngạc nhiên khi thấy Sơn tươi tỉnh hơn đang cầm máy nói chuyện điện thoại, liền quay sang nói với Hoàng.
- Bố vừa gọi điện cho em hỏi mình mai có qua nhà ăn tối không, em đồng ý rồi. Anh cấm lằng nhằng. Còn vừa nãy mọi người vừa nói chuyện gì thế mà Sơn vui vẻ hẳn lên thế?
- Không có gì quan trọng, chỉ đang nói về em thôi.
- Vậy à, nói xấu gì thế?
- Bảo em mang thai mà lười ăn uống chứ sao? Suốt ngày bắt nạt chồng chứ sao?
- Xì, bao giờ, em thế bao giờ??? mà anh bỏ cái kiểu nói xấu vợ sau lưng thế đi nhé. Cái mặt suốt ngày càu cạu mà bảo người ta bắt nạt, ai bắt nạt nổi anh đây.
Hoàng giữ ngón tay đang chỉ lên trán mình lại, rồi kéo An vào lòng khẽ trêu.
- Nói ngay trước mặt thì lại bảo nói sau lưng.
- Anh...hừ...không thèm nói chuyện nữa.
- Ừm...em cứ thế này sau này con nó cười cho đấy.
- Kệ.
Cô rúc rích cười ôm lấy cổ anh.
Hùng lắc đầu đi từ phòng ra quát.
- Không phải chỗ này cho hai anh chị tình tứ đâu đấy. Dậy đi, đi xuống thôi nào. Tiến sẽ đến sau phải không Sơn?
- Ừm, anh đang trên đường đi rồi.
- Ok..Còn...Nhanh thế, nào đi nhanh thôi ...không muộn bây giờ. Cao su quá đấy mấy cái người này.
Hắn cười nói rồi nhanh chóng đẩy An và Hoàng đứng dậy, thúc giục mọi người đi xuống sảnh.
............................
Dương đã đứng chờ ở bên đường từ bao giờ, thấy mọi người bước ra anh giơ tay lên ra hiệu cho họ biết.
Dưới ánh nắng mong manh của tiết trời tháng 3, dáng cao gầy của Dương đổ bóng xuống mặt đường trơn láng, nụ cười của anh lấp lánh tựa như ánh mắt trời yên bình ấm áp.
An khẽ cười đưa tay vẫy lại...
Dòng hồi ức nào đó trong cô lại sống dậy, thời gian cô đã từng say đắm trong ánh nắng đó của anh, bao năm rồi vẫn thấy mỗi khi Dương cười trông thật đẹp. Vậy mà thật không ngờ, thứ cô chọn lại là thứ ở trong bóng tối, kì lạ là sự lựa chọn liều lĩnh ấy ...lại chưa bao giờ khiến cô cảm thấy mình đã sai lầm. An nhớ lại câu chuyện mà trước đây Hùng đã từng kể cho cô, cô lại đem kể lại cho anh, câu chuyện của sói và cừu, rút cuộc là cừu ngu ngốc hay vì sói xảo trá thì có lẽ bản thân cô đã tìm được câu trả lời cho mình. Cô là cừu, hay anh là sói, hay có khi lại là ngược lại, điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.... Chỉ cần đã chấp nhận bước vào thế giới của nhau thì mọi thứ diễn ra trên đời này vỗn dĩ đã không còn gì là quan trọng.
Nếu có kiếp sau...
Đúng! nếu có kiếp sau...
Chắc chắn cô sẽ lại chọn bước vào bóng tối....nếu ở đó có anh.
Cô nhẹ siết lấy tay Hoàng, anh không hiểu lắm nhưng vẫn cúi đầu xuống, ánh nhìn bất chợt chạm vào đôi mắt của cô, khuôn mặt ửng đỏ của cô khóe miệng cong lên...
- Nhìn đường đi, đừng nhìn anh nữa không ngã bây giờ?
- Anh...Ai thèm nhìn.
- Thật không đấy, thế mà anh tưởng sắp thủng mặt vì em đấy.
- Ảo tưởng.!!!!
Hoàng đưa tay kéo má An, cúi xuống chạm môi cô một nụ hôn vội.
An cười, vòng tay ôm lấy người anh bước xuống thềm.
Nụ cười của cô bao năm vẫn vậy, tươi tắn, ngọt ngào như một viên kẹo bọc đường làm tan chảy trái tim anh....
------------------------------------------------
Có một con đường phía cuối chân trời
Nơi...mình hẹn nhau khi mùa chưa tới
Nơi...em im lặng những phút giây chờ đợi
Nơi...anh trở về mỗi lúc thấy chơi vơi
Có một con đường phía cuối chân trời
Nơi ...em vẫn thích ngắm những hạt mưa rơi
Nơi... mình vẫn cùng nhau chờ ngày mai tới
Nơi...anh trở về mỗi lúc thấy đơn côi
Có một con đường ở phía cuối chân trời
Hoàng hôn buông rơi nhạt màu nắng mới
Nơi những nụ hôn mình trao vẫn còn đọng phút bối rối
Nơi đôi mắt người hướng về phía xa xôi
Có những kỉ niệm ta đã chót đánh rơi
Ngày em buông lơi...
Ngày anh không tới....
Những điều khiến hai ta cảm thấy chới với
Phải chẳng là mình đều lạc lối ...đều buông rơi
Liệu rằng con đường ta đã chia đôi
Tình yêu, hạnh phúc....và tất cả những điều giả dối....
Lời hẹn ước ngày xưa mà ta đã phản bội
Liệu rằng ta có thể để tất cả trôi....
Em biết rằng....
Có một con đường phía cuối chân trời....
Nơi em sẽ dừng lại...
Nơi anh sẽ tới...
Khi trái tim mình thực sự muốn nghỉ ngơi.
---- The end ----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro