Chương 72: Tình yêu.....
Chương 72: Tình yêu……
Tình yêu…??
Nhiều lần Thành tự hỏi mình tình yêu có ý nghĩa là gì mà khiến nhiều người sống chết để dành giật lấy nó. Yêu hay không yêu điều đó với Thành chẳng hề quan trọng, bởi một lẽ cho đến tận bây giờ anh vẫn không tìm thấy một chút rung động nào từ bất cứ ai mình tiếp xúc. Dù nhiều người đồng trang lứa khác như anh cũng lựa chọn được cho mình một người con gái để yêu thương, chăm sóc. Họ có giục giã anh, nhưng anh chẳng lấy đó làm vội vàng…
Hồi bấy giờ, Hà Nội vẫn chỉ quẩn quanh 36 phố phường nhỏ hẹp, các vùng được quy hoạch mới bây giờ chỉ là những đầm lầy, lau sậy, bãi hoang ngoại ô thưa thớt người ở, nên những chàng trai gốc Hà Nội luôn tự cho mình một niềm tự hào nhất định đối với nhiều cô gái trên giảng đường đại học. Đôi lần Thành luôn tự hỏi, có phải do cái quan niệm cá nhân của mình khiến anh trở lên xa cách với những người bạn gái quanh mình, hay là do cảm xúc trong lòng anh chưa đủ để bắt đầu với họ một mối quan hệ sâu hơn tình bạn.
Thành vẫn còn đang loay hoay với những suy nghĩ lẫn lộn trong lòng mình cho đến một ngày…cái ngày mà anh lần đầu gặp Vĩnh…
Lần đầu tiên và mãi mãi sau này, Thành không bao giờ còn tìm lại được cái cảm xúc đắm chìm ban đầu ấy, với bất kì ai khác ngoài người ấy..
Vĩnh- người thanh niên với đôi mắt buồn mênh mang, nụ cười ngọt ngào tựa một viên kẹo bọc đường, đã thả vào trong tâm hồn anh những yêu thương rung động ngọt lịm tan chảy.
- Nếu cậu không về số 3 xe sẽ bị giật đấy.
Thành nhìn người thanh niên nhếch mép cười như thách thức, vặn tay ga phóng chiếc xe máy vọt lên phía trước….Kết quả Thành bị văng xuống đường, còn chiếc xe máy nằm chổng kềnh đổ cách người anh một đoạn dài.
- Không sao chứ?
Đôi bàn tay ấy đưa ra trước mắt, anhvẫn nhớ bàn tay rám nắng với những ngón tay nhấp nhô những vết chai của người ấy khiến anh e ngại đưa những ngón tay thon dài trắng trẻo của mình lại gần.
Có lẽ người ấy cũng ngạc nhiên khi nhìn vào tay anh, chắc hẳn anh ta sẽ tự hỏi rằng tại sao bàn tay một người con trai lại có thể trông yếu ớt đến vậy.
…………
Nhưng Vĩnh đã không nghĩ như thế…
Cảm giác của Vĩnh khi lần đầu tiên nắm lấy bàn tay Thành đó là một thứ tình cảm kì lạ len lỏi qua từng đầu ngón tay khiến anh muốn nắm lấy nó mãi mà không buông.
Khác với Thành, Vĩnh đã biết rằng mình không bình thường so với những người khác từ khi anh mới vỡ giọng. Anh biết mình không hề có tình cảm với người khác giới mà tình cảm ấy lại mãnh liệt khi anh ở gần những người bạn của mình. Đã có những lúc anh tự ghê tởm chính bản thân mình vì những cái ý nghĩ điên rồ hàng đêm trong từng giấc mơ ùa ập.
Vĩnh không dám gần Thành trong suốt thời gian cậu ta ở lại nhà anh, vì anh sợ thứ tình cảm đang dần lớn trong lòng mình sẽ không được đáp lại, anh sợ rằng Thành sẽ ghê sợ anh hệt như thói đời này vẫn như vậy.
Nhưng…
Điều gì đến thì cũng phải đến…
Khi cảm xúc của hai người chỉ bắt đầu từ ánh mắt..và được đáp lại bằng con tim… đó sẽ làm điểm đầu tiên khiến mọi thứ bùng cháy.
…………
Đêm đầu tiên của họ.
Thành đã chủ động trao cho Vĩnh nụ hôn đầu đời của mình.
Mọi việc tiếp theo diễn ra quá nhanh khiến cả hai đều không làm chủ được lý trí của chính mình.
Họ quấn lấy nhau vồn vã trong những nụ hôn cuồng nhiệt, mải miết…
Và khi hai cơ thể họ hòa lấy nhau, miệng họ gọi tên nhau trong vô thức.
Họ chợt nhận ra mình đã không còn đường lui…
Tình yêu tìm đến họ nhanh như vậy đấy, tựa như 2 định mệnh chỉ chờ đợi giây phút được chạm lấy nhau…
……………………..
1 năm
2 năm…
Thời gian như con quay không ngừng, cuốn trôi mọi khoảng khắc hiện tại biến chúng thành những kỉ niệm sâu đậm của cả hai người.
Khoảng cách địa lý cũng không thể cản trở tình yêu của họ dành cho nhau.
Những bức thư hàng ngày…
Những cuộc viếng thăm như một món quà dành cho nhau hàng tháng…
Khiến hai người càng quấn quýt mặn nồng.
Nhưng…
Đằng sau những gì họ dành cho nhau là ngọt ngào sâu đậm, họ nhận ra rằng cái mà đang chờ họ ở phía trước còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Gia đình của Thành và Vĩnh đều gia giáo nề nếp.. nếu như họ biết con trai mình đang qua lại với nhau thì chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận. Và tồi tệ hơn nữa đó là họ sẽ mãi mãi không được gặp nhau…
Cùng lúc đó, trong một buổi giao lưu của hai trường đại học, Thành vô tình quen được 2 người bạn trong đó có Loan-mẹ của Hoàng sau này. Loan đặc biệt dành tình cảm với Vĩnh kể từ lần đầu tiên gặp anh cùng Thành đi với nhau. Cô chẳng hiểu tại sao trái tim của một cô nàng ngạo mạn như cô lại dễ dàng bị nụ cười của chàng trai đất cảng đốn gục nhanh như vậy. Cô thậm chí còn lấy nhiều lý do để cùng Thành xuống Hải Phòng thăm Vĩnh chỉ mong anh để ý đến mình mà không biết rằng Vĩnh sẽ không bao giờ có một cơ hội nào dành cho cô.
Vĩnh đối với Loan chỉ như một người em gái, điều đó đôi lần khiến Thành ghen, khiến nhiều lần anh phải nhọc công xin lỗi, giải thích đủ kiểu để xoay dịu người yêu. Và dù anh đã từ chối nhiều lần nhưng Loan vẫn cứ nhất nhất không muốn từ bỏ. Loan là người những gì càng khó đạt được lại càng khiến cô khao khát…
Tất cả bắt đầu đổ vỡ, khi Loan biết bí mật của hai người, đồng thời ở quê bố Vĩnh vì muốn cưu mang đứa con gái của người đồng đội nên muốn anh sau khi tốt nghiệp sẽ cưới cô ấy làm vợ.
Tình yêu của Vĩnh và Thành vỗn dĩ đã mong manh, nay lại càng trở nên khó giữ.
Và Loan là người đã làm giọt nước ấy tràn ly.
Cô không chấp nhận cái hiện thực phũ phàng rằng người mình đem lòng yêu lại đi yêu một người con trai khác. Cô thua kém người khác ở điểm gì mà phải đi ôm vào mình một nỗi ê chề đến vậy. Một đêm cô lấy cớ muốn tâm sự đã bỏ á phiện vào rượu chuốc cho Thành uống thật say mê man trong thứ dục vọng không khống chế nổi mình, quan hệ với anh để rồi mang thai đứa con của anh trong bụng.
- Em xin anh…hãy để cho con em có một người cha. Em đã vứt bỏ cả tương lai của mình vì đứa bé này.
Câu nói ấy của Loan đã khiến Vĩnh buông bỏ tình yêu hơn 2 năm trời của mình, và cũng bỏ luôn kế hoạch bỏ trốn của nhau của anh và Thành.
Tình yêu càng đẹp bao nhiêu thì chia ly sẽ đau đớn bấy nhiêu, cái định lý ấy đã được chứng minh luôn bất biến…
Thành sống trong đau khổ…
Vĩnh sống trong dằn vặt…
Những năm tháng phía sau trôi đi…mọi thứ thay đổi…
Hà Nội đã không còn những bãi đầm lầy rộng mênh mông đêm đêm vang tiếng cóc nhái…
Những chuyến tàu rời đi, cập cảng lại ngày một tấp nập hơn..
Thành đã không ngóng chờ trước hộp thư trước của hàng tháng.
Vĩnh đã lần lượt chào đón những đứa con của mình ra đời…
Họ đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng ổn định.
Không ai có thể dám khẳng định một điều rằng họ đã quên nhau.
Không ai có thể phủ nhận rằng họ vẫn ôm trong lòng tình yêu ấy trong lòng bao giờ cho đến khi mái đầu bạc, cho đến khi mọi thù hận giờ chỉ còn là hư vô…thì lời hứa ngày hữa mãi mãi yêu nhau vẫn không hề phôi pha theo năm tháng.
Bất cứ ai bước qua yêu thương rồi đều muốn nói một điều giá như…
Em dừng lại và anh không bước tiếp…
…………………………
- Bác Thành…cảm ơn bác. Vì đã yêu bố cháu nhiều như vậy.
Đó là lời cuối cùng An nói trước khi cô rời đi.
Ông Thành ngồi đó, bàn tay đan chéo lại vào nhau, ngày hôm này ông lại tự cho phép mình được đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc ấy một lần nữa. Không một ai đã từng bước qua yêu thương mà không quay đầu nhìn lại…
“Dancing slowly in an empty room
Can the lonely take the place of you
I sing myself a quiet lullaby
Let you go and let the lonely in…To take my heart again”
( Nhảy một điệu vũ thật chậm trong căn phòng trống rỗng.
Liệu cô đơn có thể lấp đầy được khoảng trống của anh.
Em tự ru mình trong khúc ru hời…
Để anh ra đi, ôm lấy cô đơn vào trái tim một lần.)
------------------------------
Hoàng ôm An băng qua đám người đông đúc chen nhau trong trung tâm thương mại.
- Vẫn còn thấy buồn à.
Anh cúi xuống đưa cho cô khăn giấy để lau nước mắt vẫn vương trên đôi mắt đỏ lừ vì không ngừng khóc từ lúc nãy đến giờ.
- Hoàng…em xin lỗi…
- Ngốc…nói linh tinh.
- Đáng ra…em phải ghét bố anh vì đã khiến anh chịu nhiều đau khổ…nhưng…xin lỗi anh…em không thể làm được điều đó. Đáng ra em phải nghe lời anh không tìm đến ông ấy.
- Anh biết.
- Vậy anh không ghét em chứ?
- Ngốc…Anh sẽ sống với em cả đời, chẳng lẽ anh sẽ phải ghét em cả đời à. Trong đời tồn tại thứ gọi là tha thứ…Anh đã tha thứ cho bố mình lâu rồi, dù ông ấy không cần điều đó…
- ……..
Cô vòng tay qua người ôm lấy anh, bước chân như chậm lại…
- Anh tha thứ cho ông ấy kể từ khi biết ông ấy tìm mọi cách để bảo vệ em. Anh tha thứ cho ông ấy vì đã để anh trở về, nếu không anh sẽ không bao giờ gặp lại em…
An dừng bước lại ngước mắt lên nhìn Hoàng, cô mỉn cười, nụ cười ngọt lim như kẹo…
- Em chưa bao giờ hối hận…vì đã yêu anh.
Cô kiễng chân, đặt vào môi anh một cái chạm nhẹ, rồi nhanh chóng ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Hoàng dang tay ôm An thật chặt, mặc cho những ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh đang chằm chằm hướng về họ.
Anh muốn nói với cô một điều rằng…
Chúng ta không bao giờ có thể lựa chọn được tình yêu…
Tình yêu mới là thứ đến để lựa chọn chúng ta…
---------------------------
Đức trở về nhà sau 1 tuần lễ.
Vừa bước ra từ nhà tắm, anh lập tức đặt người nằm xuống giường rũ bỏ mệt mỏi sau một chuyến bay dài…
Mai thì vẫn tất bật ở phía trước sắp xếp đồ đạc quần áo của hai người từ trong vali ra bên ngoài.
Căn phòng ngủ im lìm chỉ có những tiếng lạc cạch đóng mở vali.
- Cứ để đây đi em, nghỉ ngơi đi mai bỏ ra cũng được.
- Thôi để em làm nốt.
Nhìn dáng vẻ tất bật của Mai, Đức nhận ra vợ mình dường như đã thay đổi. Thay đổi từ cách nói chuyện đến cách ăn mặc, cô trở nên ạm đạm và ít nói hơn lúc trước rất nhiều. Chuyến công tác vừa rồi Đức muốn cho Mai đi để cô có thể khuây khỏa mà quên đi chuyện cũ, những xem ra nó vẫn chẳng giúp cô khá hơn.
Mai giống như một cái bóng, lặng lẽ trốn nấp phía sau lưng anh lảng tránh tất cả mọi điều đang trôi qua quanh mình, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm cô thảnh thốt giật mình tỉnh dậy giữa đêm mà không thể nào ngủ lại được nữa.
Sự sợ hãi dai dẳng ám ảnh cô trong từng giấc ngủ, và không ai có thể hiểu được nỗi sợ đó bằng chính bản thân cô.
Đức mở chăn bước xuống, anh lại gần ngồi xuống giữ tay Mai lại, cầm đống quần áo cô đang xếp ở dưới đất đặt vào trong tủ, rồi quay lại ôm cô đi về phía giường.
- Anh đã nói nghỉ ngơi đi.
Đức đặt cô nằm xuống giường, rồi anh nằm xuống kế bên, đưa tay cầm điều khiển tắt đèn căn phòng.
- Nếu em ở nhà thấy chán quá thì có thể đến công ty anh làm việc. Anh sẽ bảo trưởng phòng nhân sự sắp xếp công việc phù cho em.
- Em thế nào cũng được.
Cô trả lời, khẽ thở dài quay lưng lại phía anh.
- Hay mai anh đưa em đi mua sắm một chút quần áo.
- Thôi không cần, anh bận nhiều việc anh cứ đi làm đi. Mai em đi siêu thị mua ít đồ, anh nhớ về ăn tối.
- Ừm…
Đức ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp.
- Thôi hay mai anh tan làm về nhà đón em đi ăn ở ngoài luôn. Anh biết một quán khá ngon ở cạnh bờ hồ.
Mai ậm ừ trong cổ họng rồi lại lặng im, Đức cảm thấy cô có vẻ mệt lên không nói nữa nhanh chóng ngắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Phía bên kia, trong bóng tối trước mắt vào sâu thẳm trong bóng tối của tâm hồn, Mai đang cố kìm nén mình không bật lên những tiếng nấc.
Cô nhận ra tình cảm của mình đối với anh cứ ngày một lớn kể từ khi họ sống chung với nhau. Nhưng bản thân cô tự nhận thấy một điều rằng, tình yêu đối với cô giờ là một thứ xa xỉ, Đức đối với cô chỉ là trách nhiệm chỉ là lòng thương hại đối với một người đã chót lầm đường lạc lối như cô.
Mai lau nước mắt, cô quay sang lay người Đức.
- Sao thế…em…Anh có vẻ ngái ngủ đáp.
- Mai em muốn đến công ty với anh.
- Ừm…ừm…được rồi. mai anh sẽ đưa em đến, nhưng phải dậy sớm đấy
Đức nói rồi quay sang ôm lấy Mai vào lòng, vỗ về cùng chìm vào giấc ngủ.
Mai nhắm mắt, đưa mình vào giấc ngủ trong vòng tay ấy, cô ước rằng giá như trái tim anh cũng giống như cánh tay này đều sẽ thuộc về cô.
……………………….
Ngày hôm sau, Mai dậy khá sớm, Đức cũng ngạc nhiên vì tâm trạng hồ hởi của cô khi cùng anh đi làm. Nhìn cô háo hức như một đứa bé, anh nhẹ cười nhắc cô.
- Hôm nay đầu tuần nhiều việc lắm, anh có lẽ không đưa em đi thăm quan được. Anh sẽ giao cho người khác đưa em đi.
- Không cần đâu, em ở trong phòng nhìn anh làm việc là được…
- Ừm…tùy em..chán thì đừng kêu đấy.
- ………………
Khác với những gì Mai vẫn tưởng tượng về công việc của Đức, cô nghĩ rằng việc của anh chỉ là sai bảo cấp dưới, họp hành, chỉ đạo là hết. Nhưng khi đến đây cô mới biết, anh không được nghỉ ngơi dù chỉ một phút.
Mai ngồi trong phòng Đức, lâu lâu cô lại đến gần giúp anh sắp xếp lại một số giấy tờ trên bàn.
Nhiều người ra vào trong phòng đưa tài liệu cho Đức, họ chốc chốc lại nhìn cô khiến cô trở nên dè dặt.
Mai không biết từ bao giờ mình lại sợ hãi mỗi khi cô ai đó nhìn vào mình như vậy, cái cảm giác ấy ghê rợn đến tận sống lưng.
- Chờ anh một lát, sắp xong rồi.
Đức giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Mai nói, anh phát hiện ra khuôn mặt cô đang tái mép đi và trán đổ rất nhiều mồ hồi.
- Em lạnh à?
- Không…em không… Mai lúng túng đáp.
Tiếng mở cửa mạnh từ phía bên ngoài..
- Anh Đức!
Câu nhân viên chưa kịp nói hết câu…
Mai như muốn ngã thụp xuống đất, bàn tay cô run rẩy nắm lấy cạnh bàn cố giữ cho mình không sụp đổ, nở một nụ cười gượng gạo.
- Anh sếp tổng nói rằng tiến hành mua bản quyền với bên Nhật Bản luôn, anh đọc công văn rồi kí hộ em với.
Đức đế ý thấy điều bất thường ở Mai, anh vẫn tỏ ra điềm tĩnh đón lấy tờ công văn từ nhân viên chăm chú đọc rồi kí tên xuống dưới, trước khi đưa cho nhân viên anh không quên nhắc…
- Lần sau mở cửa nhẹ thôi nhé.
- À…dạ…vâng, em vội quá.
- Ừm…
Gãi đầu gãi tai một hồi câu nhân viên cũng nhanh chóng đi ra ngoài, và không quên quay sang bên cạnh cười chào Mai.
- Nào, bình tĩnh ngồi xuống đấy.
Lúc này Đức mới đứng dậy nắm lấy tay Mai đưa cô ra ghế.
Nhìn vào đôi mắt còn run rẩy của cô, anh nhẹ cười nói.
- Em sợ đến vậy à….Họ nhìn em vì thấy vợ anh hôm nay rất đẹp.
- Đức em không thể…em sợ…những ánh mắt ấy…
Nắm lấy bàn tay đang không làm chủ được của Mai lại, Đức trấn tĩnh cô bằng một nụ hôn nhẹ lên trán.
- Hít thật sâu vào…rồi thở mạnh ra…em thấy ổn hơn không?
- Em sẽ cố…
- Không phải cố gồng mình, nếu em sợ hãi…em có thể ôm lấy anh bất cứ lúc nào và nói rằng em sợ.
Mai rụt rè, rồi cô đưa tay lên quàng qua cổ anh, dựa đầu vào vai anh nói.
- Đúng…em đang cảm thấy lúc này cảnh tượng ấy lại hiện lên trong đầu em. Những kẻ đó…những ánh mắt đó…làm ơn…hãy biến mất đi.
Mai khóc, cô nấc lên từng hồi trong vòng Đức, anh không khỏi xót xa ôm lấy cô thật chặt.
Có một thứ tình cảm nảy sinh trong lòng anh lúc này mãnh liệt, nó còn mạnh mẽ hơn tình cảm lúc trước khi anh ở bên An.
Liệu rằng thứ cảm xúc lúc này là gì đây?
Anh tự hỏi trái tim mình…
---------------------------------
Hùng nằm dài trên ghế sofa nghe bài hát từ máy tính của Dương.
- Haixx Sơn sắp đẻ rồi….An sắp cưới Hoàng rồi, họ cũng sẽ sớm có em bé. Em thấy cô đơn quá….
- Ha ha ha…
Dương dừng tay trên máy tính lại quay sang nhìn Hùng cười.
- Bạn bè sắp rời bỏ em đi hết rồi.
- Sao …có anh mà em vẫn cảm thấy cô đơn à…
- Tất nhiên, chúng nó có gia đình rồi đâu còn tụp tập được như trước nữa. Mà anh đã làm gì cả tối thế.
- Đang xem mấy cái.
- Hôm nay anh không phải làm đêm à?
- Không….anh nghĩ thế này. Hay mình nhận con nuôi đi được không em.
Hùng ngạc nhiên, hắn ngồi dậy lại gần phía Dương ngồi vào lòng anh nhìn vào máy tính nói.
- Anh đang xem mấy cái này à…
- Ừm…anh thấy ở bệnh viện có nhiều đứa bé bị bố mẹ bỏ lại. Anh muốn mình nhận nuôi 1 đứa. Dù sao em biết đấy chúng ta cũng không thể có con…
Dương nhìn thấy Hùng có vẻ buồn khi anh nói vậy, ôm hắn vào lòng.
- Sao làm em buồn à?
- Không…đó là sự thật, chỉ là đôi khi em không muốn nhìn thẳng vào điều đó. Chúng ta sẽ nhận một bé làm con nuôi…Dù sao…thì…
- Sao…
- Nếu chỉ có hai người cũng buồn mà.
- Ừm…vậy chúng ta nên nghĩ xem nên nhận tầm bao nhiêu tuổi.
Hùng xoay cằm nghĩ ngợi, rồi nói.
- Càng nhỏ càng tốt. tầm mấy tháng là tốt nhất.
- Mấy tháng chăm, anh sợ vất vả đấy. Hai đứa mình đều bận mà, nhờ ai trông hộ lúc mình đi làm đây.
Hùng quay lại lườm anh, anh khẽ béo má hắn, hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói.
- Anh nói thật đấy, tầm 1,2 tuổi là ổn nhất.
- Em mang con ra cửa hàng là được mà.
- Ngốc..đúng là không tính toán gì, vài ba tháng nó còn khát sữa mẹ lắm, hay khóc nữa mang ra cửa hàng thì làm sao mà chăm được.
- Xì, chăm được hết, mang sang cái Sơn cho bú nhờ, nó chẳng sắp đẻ rồi còn gì.
- Ha ha ha…
Dương bật cười lớn, xoay người Hùng lại nhìn vào mắt hắn nói.
- Người yêu của anh ơi…em có biết vì sao An nó cứ kêu oai oái là không muốn có con không? Nuôi một đứa bé không đơn giản vậy đâu em à..
- Xì…cái An có không muốn thì cũng không được đâu…Nhưng em muốn chăm con từ lúc nó còn nhỏ, em muốn quay lại toàn bộ hình ảnh của con cho đến khi nó lớn.
- Ừm…để anh nghĩ xem..Hay mình thuê người trông trẻ vậy.
- Ứ…thế em không yên tâm đâu.
- Trời, không yên tâm gì mình đến trung tâm uy tín em lo gì.
- Ừm…em vẫn không yên tâm…nhỡ đâu…bảo mẫu lại vừa trẻ vừa xinh thì sao?
Hùng chẹp miệng ngước mắt lên nhìn thái độ của Dương.
- Thế lại càng phải thuê. Anh nhoẻn miệng cười nói như không.
- Anh…hừ…
- Đùa tí mà cũng giận.. Giờ mình bàn cũng chẳng đến đâu đâu, mai anh đưa em vào bệnh viện tìm hiểu, rồi quyết định chưa muộn. Đợi sau khi An cưới xong cũng chưa muộn.
- Được rồi…
- Thế hôm trước gặp Tuấn Anh thế nào?
Lúc này, Dương mới đứng dậy ôm Hùng bước lên giường.
Nằm trong lòng anh, Hùng mới bắt đầu kể mọi chuyện. Dương chỉ im lặng chốc chốc lại hơi nhíu mày lại, chống tay trên đầu lắng nghe rất chăm chú.
- Đấy.. anh ta nói với em thế.
Hùng ôm lấy Dương nũng nịu nói.
Anh cười, vuốt ve khuôn mặt hắn.
- Hiaazzz…đúng là ca khó đỡ. Em nói thử An thuyết phục Đức xem.
- An nói là Đức đã nói rồi anh vẫn còn phải suy nghĩ, chắc không được. Ngay cả vợ của Đức anh ta còn chẳng tha.
- Đúng là hận thù làm mù quáng.
- Chẳng thể ngờ…
- Tội nghiệp Mai
- Sao mà phải tội nghiệp, nó là thì nó chịu, làm khổ mọi người lại còn..
- Ngốc…con bé mới chỉ có 23, 24 tuổi không thể trách nó được. Nó chỉ bị Tuấn Anh lừa thôi.. Sau việc này chắc còn lâu nó mới lấy lại được tinh thần. Có lẽ là một ám ảnh khó thể chữa khỏi…
- Xì…lại bênh..
Hùng bĩm môi xì dài…rồi rũ chăn ra đắp cho hai người. Dương cười cái vẻ trẻ con của hắn, lớn thế này rồi mà cứ nghe anh nói bất kì điều gì khuyên can hắn lại bắt đầu phụng phịu.
Hùng làm Dương nhớ đến An, mỗi khi cô ở bên Hoàng cũng hệt như vậy, bạn thân của nhau nên cách phản ứng cũng giống nhau như đúc.
Anh chỉ biết lắc đầu nhìn Hùng chui vào chăn, hậm hực đạp chân tứ tung.
Đài báo ngày mai có gió mùa, chắc mai sẽ lại là một ngày lạnh lẽo.
Nhưng…Dương lại cảm thấy đó khiến anh thêm mình ấm áp, vì bên cạnh anh lúc này là người anh yêu thương. Anh có thể ôm lấy hắn bất cứ lúc nào, hôn hắn bất cứ lúc nào…
Dương dang tay rộng kéo lấy người Hùng về phía mình, quàng chân qua người hắn ôm không cho hắn nhúc nhích nữa..
- Yên để anh ngủ nào.
- Xì…đừng có phô trương sức mạnh. Lúc nào cứ hễ em nói đến chuyện ấy là anh bắt đầu bên cái Mai là thế nào?
- Ha ha ha…lúc nào cũng muốn cãi nhau mới chịu được. Thôi ngủ đi…ngủ đi..
- Không…trừ khi anh nói cho rõ ràng, sao cứ bênh nó…
- Em có bao giờ nghe anh phân tích đúng sai đâu…
- Đúng gì, sai gì…
- Thôi được rồi…được rồi…thua em rồi…
- Xì…
Hùng vẫn không chịu nằm yên.
Căn phòng nhỏ quá 12 đêm rồi vẫn chưa tắt được điện, vẫn còn rầm rì những tiếng cãi qua lại của hai người, dù họ vẫn cứ ôm nhau đầy âu yếm như thế..
--------------------------------
- “Chợt nghe mùa đông về trên phố dài.Lặng lẽ hàng cây ngóng chờ…Vẫn như đâu đây…Bước chân em về trên lối cũ.”
Tiếng An khẽ khẽ, cô nằm sấp trên giường vừa lẩm nhẩm hát theo máy tính vừa đọc cuốn tiểu thuyết còn dở dang.
Hoàng vừa tắm xong, anh đang lau đầu bước ra đang định nói điều gì đó thì nhìn thấy bãi chiến trường An bày bừa khắp giường kêu lên.
- Trời…em tính đọc hết cả đêm à.
Anh với tay lấy vài quyển sách trên giường lên xem.
- Không, em đọc từ từ…
- Thế sao lại vứt lung tung thế này. Mà quần áo em trong nhà tắm là bẩn hay sạch mà không mang vào máy giặt thế.
- Mỗi quyển em đọc 1 ít. Mà quần áo ấy để tí em đi tắm đấy.
Hoàng khẽ lắc đầu.
- Anh muốn lấy em thì phải làm quen với điều này đi. An nói mặt vẫn cúi vào cuốn sách.
Anh khẽ mỉn môi lại ngồi bên cạnh cô, áp sát mặt vào gương mặt cô. Hơi nước còn bám trên tóc Hoàng dính vào da An khiến cô khẽ run người vì lạnh.
- Em đang đọc cái gì?
- Bí mật….Truyện người lớn trẻ con không đọc được đâu.
- Ừm ứ hóa ra là truyện người lớn..Nghe nói bạn em Sơn sắp sinh phải không?
- Ừm…thì sao.
- Em không lo chuẩn bị quà đi à?
- Bao giờ sinh rồi tính, mà em vẫn còn chưa hồi phục.
Nghe An cãi mình, Hoàng bình thản đứng dậy, cầm sách của cô đặt lên bàn, rồi quay lại giường lật người cô lại..
An vẫn cầm khư khư cuốn sách không thèm nhìn anh lấy một lần. Càng được nuông chiều, cô lại càng lười biến…
- Để xem em không hồi phục ở đâu?
- Đừng..anh đang làm cái gì đấy.
Cô vội vàng hoảng hốt giữ tay anh lại, nhổm người dậy, kéo chăn chui người vào bên trong như muốn trốn khỏi anh để đọc nốt quyển sách trên tay còn dang dở..
Nhưng, anh đã không để cho cô kịp làm điều đó…
Hoàng đã lấy nhanh được cuốn sách trên tay An, vứt sang một bên, đè người cô xuống, ánh mắt có chút trêu đùa nói.
- Sao…em chưa bình phục mà bây giờ 10 giờ rồi mà không chịu đi ngủ là sao?
- Ai bảo…mới có 10 giờ, em đọc nốt đang đến đoạn hay.
Tay An qườu quạng như muốn tóm lấy cuốn sách trở lại, nhưng cả người cô đã bị giữ chặt lại không nhúc nhích nổi.
- Em …còn chưa tắm…
- 10 giờ rồi, tắm thì cũng muộn rồi.
- Chưa muộn..chưa muộn đâu…
- Ha ha …không chịu tắm mà còn nằm đọc truyện, hôm qua còn làm thẻ ngân hàng của anh bị khóa, dạo này không thấy anh cáu là em tưởng anh hiền đi đấy à…
- Anh chẳng bao giờ hiền…hừ…nên em chẳng bao giờ tưởng.
- Chụt..
Anh hôn cô một cái thật kêu rồi nói tiếp.
- Thế bạn em sắp sinh rồi, con kế hoạch của em là gì đây.
- Sắp tới quay trở lại công ty. An không nghĩ mà nói luôn những gì trong dự tính của mình.
- Kế hoạch rõ ràng đấy…nhưng anh hỏi không phải là kế hoạch ấy, anh hỏi là em bao giờ mới sinh cho anh một đứa con đây.
- Trời…anh mới có 27 tuổi, anh còn trẻ thế mà đã muốn có con rồi á.
An ngồi dậy đẩy người Hoàng ra, ngạc nhiện tột đột kêu lên.
- Em nghĩ sau khi chúng mình cưới, phải để 1, 2 năm sống cuộc sống vợ chồng riêng tư đã rồi có con cũng chưa muộn.
- Ha ha ha…ha ha ha…
Anh không thể dứt được tràng cười dài của mình lại, trước ánh mắt hoàng toàn như không hiểu gì của An.
- Đúng là chỉ có em.. Đó là lý do tại sao có lọ thuốc tránh thai của em ở hốc tủ phải không? Làm anh luôn thắc mắc xem mình sai ở chỗ nào mà em vẫn chưa có gì được.
- Cái gì…sao anh cứ lục lọi lung tung thế.
- Em trưng trong tủ quần áo ngày nào mở ra mà anh chẳng thấy.
- Sao anh dám lục vào tủ quần áo của em. An cáu gắt.
- Muốn anh không tìm thấy sao em ko tự gấp quần áo rồi khóa luôn tủ vào. Em cứ vứt một đống quần áo ra ghế anh không cất cho em thì ai cất.
Nghe anh nói vậy, An vội vàng định trở dậy kiểm tra nhưng rất nhanh đã bị anh giữ tay lại.
- Không phải dậy xem đâu…anh đổ hết đi rồi, hôm nay chúng mình sẽ cùng cố gắng.
- Cái gì…sao anh dám..không, không cố gắng gì hết. Em chưa muốn có con.
Cô xua tay, nhăn nhó mặt mày lại.
- Ha ha ha…ngốc, sao em lại sợ chuyện sinh con đến thế. Nói cho anh nghe xem.
Hoàng từ từ buông An ra nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô hỏi.
- Anh không biết sinh đẻ đau thế nào đâu. Chưa kể nó lớn lên mình phải chăm sóc, em còn có công việc anh cũng có việc làm sao có thời gian….em sẽ già nhanh mất.
- Ha ha ha…ôi vợ của anh, em sợ cái gì chứ…anh sẽ chăm sóc con, em chỉ việc đẻ thôi.
- Ôi giời, thôi đi..anh đi làm đến tối muộn mới về, anh chỉ được cái nói miệng. Đừng có lừa gạt em. Nói chung là em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, chúng ta sẽ không có con vội.
Hoàng ôm An, vuốt ve mái tóc cô.
Lời cô nói làm anh có chút xao lòng, chẳng lẽ cô lo lắng nhiều về việc có con như vậy. Anh cũng không muốn ép, nhưng thực lòng anh không muốn cô uống thuốc tránh thai vì một phần nó hại cho sức khỏe và một phần anh rất muốn sau khi cưới cô sớm có bầu. Dù sao Hoàng cũng cất điều đó ở lại trong lòng, An mới chỉ vừa hồi phục, anh không muốn vợ mình thêm nhiều áp lực, cái gì tự nhiên nó đến rồi nó sẽ đến.
Hoàng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đưa tay tắt đèn ngủ bên cạnh giường.
Tiếng nhạc trong máy tính của anh vẫn vang lên khẽ khẽ bài hát êm dịu.
An nói qua nói lại một hồi rồi cũng ôm anh say ngủ..
Màn đêm yên tĩnh với tiếng nhạc dìu dịu…
Không biết từ bao giờ Hoàng nhận ra giấc ngủ đến mới mình không còn là khó khăn như trước.
Giờ chỉ cần đặt lưng nhắm mắt là anh có thể ngủ rất ngon lành..
An cựa người, cô quay lưng lại phía anh, bờ vai trần trong chiếc váy ngủ lộ ra trông thật gợi cảm.
Hoàng nhẹ đặt lên đó một nụ hôn, chuyển động người sát vào An trong lớp chăn dày bọc kín hai người.
An mở mắt, lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó…
- Hoàng…Em đã nói hôm nay không được. Cô gằng giọng, quay lại lườm.
- Yên tâm đi làm một lần không thể khiến em mang bầu luôn được đâu. Sau này anh nhất định sẽ dùng bao…được chưa.
- Anh…chỉ được cái nói …điêu…em không chịu…
Miệng An đã bị môi anh chặn lại..
Vì Hoàng quá cuồng nhiệt, nên An cũng dần dần dãn người ra buông lỏng mình…
Cô chỉ còn biết bắt đầu phát ra những âm thanh ú ớ không rõ ràng khi cả cơ thể đã bị anh chiếm lấy.
Bao năm rồi cô vẫn là con cừu nhỏ, can tâm tình nguyện mắc lừa tên sói này…
--------------------------------
I hope that you see right through my walls
I hope that you catch me cause I'm already falling
I'll never let a love get so close
You put your arms around me and I'm home.
( Em thầm mong rằng anh vẫn dõi theo qua bức tường ấy…
Em thầm mong anh sẽ đỡ lấy em khi em sắp gục ngã…
Em sẽ chẳng bao giờ để tình yêu rời xa…
Anh sẽ đặt em trong vòng tay ấy…và em sẽ được chở che.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro