Chương 71: Chạm tay đến bình yên.
Chương 71:Chạm tay đến bình yên.
Gió mùa đến đó là lúc cây bắt đầu rụng đầy lá trên khoảng sân sau của bệnh viện. Mỗi khi nhìn xuống những chiếc ghế đá trơ trọi được lấp đầy bởi lá cây rụng, An khẽ cười nhớ lại lần đầu Hoàng tỏ tình với cô đúng chiếc ghế đá trước mắt lúc này thấy lòng bỗng cồn cào nhớ anh đến kì lạ… Đồng hồ đã điểm 12h trưa, đáng lẽ mọi hôm lúc này anh đang ở đây rồi…
Từ phía sau bỗng có một người đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ.
Cô mỉn cười quay lại ôm lấy cổ anh.
- Hôm nay gió mùa sao em ko đóng cửa lại?
- Ở trong phòng cả ngày em thấy bí lắm.
Hoàng cởi áo khoác ra đặt xuống giường, anh ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cơ thể gầy ôm của An nhẹ nói.
- Đói chưa, anh lấy cháo cho em ăn nhé.
An khẽ nhíu mày vì cánh tay cô hôm nay trở gió bỗng nhiên nhức nhối.
- Em ko thấy đói. Không biết người ta truyền cho em cái gì mà em ko thấy đói nhỉ.
- Truyền dịch chỉ là tạm thời thôi, em vẫn phải ăn, người em dạo này gầy lắm.
- Nhưng em ko thấy đói thật mà.
Hoàng nhìn cái vẻ mặt ngang bướng ngõng ngẽo của An cười, anh không hiểu vì sao anh lại cười khi có lẽ ngày trước những lúc như thế anh sẽ lại chuẩn bị mắng cho cô một bài. Giờ anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng những thứ của trước đây đã quay trở lại, điều đó khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn với những gì mình có.
- Nào, đừng để anh cáu.
Anh vờ gằng giọng nhìn cô với thái độ không hài lòng.
An xị mặt dựa đầu vào vai anh khuôn mặt chán nản.
Anh thầm nghĩ đúng là luôn chỉ có cô mới khiến lòng anh nhúng nhường như thế này. Đưa tay béo nhẹ má, ôm lấy cô vào lòng anh nói.
- Em mà ăn hết bát cháo này lát nữa anh đưa em trốn viện ra ngoài…
- Thật chứ?
- Tất nhiên là đùa rồi.
- Hừ….
Nhìn khuôn mặt háo hức như một đứa trẻ bỗng chốc trở lên tiu nghỉu, anh không nhịn nổi mỉn cười cúi xuống mân mê bờ môi cô thật lâu.
…………….
- Mai sao rồi?
An vừa ăn vừa hỏi, Hoàng ngồi bên cạnh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính vừa làm việc vừa đáp lại lời cô.
- Nó ra viện rồi.
- Ờ…
- Nó và Đức đi Hàn Quốc rồi.
- Em biết rồi.
- Sao em lại biết?
- Anh ấy nhắn bảo em là đi Hàn Quốc một tuần mà.
- Thế sao lại còn hỏi Mai.
- Anh ấy có nhắn là đi với em anh đâu?
Hoàng ngừng tay trên bàn phín lại nhìn cô hơi nhíu mày lại.
- Chắc anh ta sợ em ghen đấy.
- Sao? Ghen gì mà ghen.
An tỏ ý không hiểu.
- Hừ…ghen gì mà ghen…lại giả vờ không biết.
Anh đưa tay kéo má cô.
- Ko biết thì..sao?
Cô vênh mặt lên đáp.
- Hừ…
Hoàng hừ lạnh trong cổ họng anh có vẻ giận, không nói thêm quay sang nhìn chằm chằm vào máy tính tiếp tục lạch cạch gõ trên bàn phím.
- Anh đang làm gì thế? An níu tay anh đung đưa nũng nịu nói.
- Báo cáo!
- Báo cáo gì?
- Tài chính!
- Cho em xem với.
- Em biết gì mà xem.
- Biết gì mà xem…trước đây em học cùng anh đấy.
- Đây thì xem đi.
Hoàng ý nhị mỉn cười quay màn hình về phía cô.
An tròn mắt nhìn chằm chằm những hình thù đang chuyển động không ngừng trong máy tính của Hoàng.
…………..
Khi bài hát trong máy tính anh vang lên hòa vào những bức hình cứ chuyển động, dâng trào trong lòng cô một thứ cảm xúc mãnh liệt đến tê dại trái tim…đồng thời những dòng chữ dưới mỗi bức hình chậm chậm trôi qua như một dòng sông kí ức với đầy những xúc cảm lẫn lộn lững lờ trước mắt cô…
<<< Lần đầu tiên khi em đứng trước cửa nhà anh…lần đầu tiên đó cho anh biết trên đời tồn tại một thứ gọi là định mệnh>>>>
<<< Lần đầu tiên tình yêu tìm đến anh… và người ta nói rằng tình yêu là thứ một khi chạm vào là chỉ muốn ôm trọn lấy nó mãi mãi…>>>
<<< Em luôn nói rằng anh là người khô khan không bao giờ nói với em những lời ngọt ngào trước mọi người…>>>>
<<<Em luôn nói rằng anh lúc nào cũng cau có khó chịu với những thứ em làm..>>>
<<< Và em luôn nói rằng người làm đau trái tim em là …anh>>>
<<< Đúng! Em đã chọn yêu một kẻ ích kỉ, luôn bắt em phải chờ đợi và luôn làm em buồn như vậy. Và thậm chí hắn cũng chẳng muốn thay đổi đâu em…>>>
<<<Bởi vì….>>>
<<< Anh chỉ muốn trong thế giới ấy chỉ có 2 chúng ta. Buồn vui, đau khổ, ngọt ngào chỉ của riêng chúng ta. Không ai được bước vào thế giới riêng tư ấy nếu anh chưa cho phép.>>>
<<< Bởi vì..>>>
<<< Anh quá yêu em, nên dù từ những thứ nhỏ nhất mà em làm cũng làm anh chú ý. Và dù nó luôn đi ngược với quỹ đạo sống của anh, đảo lộn mọi dự định của anh, thì anh vẫn không thể sống nếu thiếu điều đó.>>>
<<< Và bởi vì…>>>
<<< Anh nhận ra rằng một kẻ ích kỉ và tự cao như anh cũng biết đến nỗi sợ.
Sợ rằng…một ngày em biến mất mãi mãi trước mắt anh.>>>
<<< Như những gì em đã từng nói…chỉ cần có anh, có em…chỉ cần chúng ta ở bên nhau tất cả mọi chuyện hãy cứ để nó qua đi và chưa từng tồn tại…>>>
<<< Sau tất cả….điều anh muốn duy nhất đó là có em trong đời>>>
Những nốt nhạc cuối cùng vang lên…..
- Làm vợ anh nhé!
Hoàng nhẹ nhàng thì thầm vào tai An, vuốt ve khuôn mặt đang không giấu nổi sự xúc động của An lúc này, anh cúi xuống mở chiếc hộp trên tay đưa chiếc nhẫn về phía cô.
- Làm vợ anh nhé!
- Em…
An nhìn Hoàng trong đôi mắt cô đang mờ đi lúc này thứ ánh sáng duy nhất mà cô có thể nhìn thấy đó chính là nụ cười của anh, lấp lánh như vạn ánh sao đang hướng về phía cô chờ đợi…
Cô lắng nghe những nhịp đập nóng hổi của trái tim mình không thể ngừng lại.
Mọi thứ đột ngột quá khiến cô không biết nên phải nói sao, bỗng buột miệng.
- Em…đau tay quá.
Hoàng cúi xuống nhìn thấy tay mình vì quá hồi hộp mà đang nắm chặt lấy cánh tay vẫn còn băng bó của cô, liền vội buông tay ra..
Nhưng thấy cô có vẻ kì lạ lúng túng lảng tránh, anh nâng mặt cô lên nhìn sâu vào đôi mắt ấy…
- Sao, em không muốn?
- Không…không phải. An xua tay.
- Mỗi lần em muốn lảng tránh thường hay vơ lấy những cái lý do trời ơi nào đấy…
- Không…không phải…
- Vậy thì tại sao…
- Em…bởi vì …em sợ…
Hoàng tròn mắt, anh ôm lấy cô như sợ rằng những lời cô sắp nói sẽ khiến mọi thứ vụn vỡ…
- Sao lại sợ?
Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, anh khẽ nhói lòng.
- Em sợ…đây chỉ là giấc mơ. Và rồi khi em chớp mắt mọi thứ lại biến mất như 6 năm trước đây.
- Ha…
Anh bật cười, thấy nhẹ lòng, siết chặt vòng tay mình hơn.
- Nếu em nghĩ đó là giấc mơ thì đừng tỉnh lại nữa là được…
- Anh thực sự muốn em làm vợ anh chứ?
- Sao lại hỏi thế?
- …. bố anh…
- Chuyện của đó thì liên quan gì đến chúng ta. Chẳng phải anh đã bảo hãy mặc kệ tất cả đi hay sao.
- ………….
- Sao em lại không nói gì thế?
- Em đang suy nghĩ…
- Suy nghĩ…
- Ừm…nghĩ xem tuần trang mật nên đi đâu?
Hoàng cười lớn, cúi xuống nhìn An, ánh mắt anh hấp háy không giấu nổi tình cảm trào dâng trong lòng, nhẹ nhàng cuốn cô vào nụ hôn say đắm.
Bàn tay cô đặt lên ngực anh, cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim của anh lúc này nhưng đang hòa vào với nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực mình.
………….
An nằm trong lòng Hoàng ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út, miệng không giấu được nụ cười…
- Mai em ra viện rồi. Cô hạnh phúc nói.
- Sao em muốn làm gì?
- Mình sẽ tụ tập ăn lẩu ở nhà, anh thấy sao?
Hoàng cốc nhẹ lên đầu An.
- Không được.
- Sao chứ?
- Em phải ăn theo đúng quy định của bác sĩ. Ăn những thứ linh tinh ko tốt cho sức khỏe của em đâu.
- Kệ em, ra viện rồi sao mà phải ăn đúng quy định nữa. Bác sĩ nói là ra viện em có thể ăn uống bình thường rồi.
- Em chỉ được cái cãi là giỏi.
- Anh có nhất thiết phải ép ăn thứ này thứ kia ko, em chán lắm rồi, suốt ngày ăn cháo, rồi uống thuốc…em sợ lắm rồi.
An lên tiếng kêu ca, quay sang ôm lấy Hoàng vờ yếu ớt nói.
- Em ra viện rồi, hết ôm rồi…anh phải để cho em ăn thứ em thèm chứ. Hơn 1 tháng rồi…nhé…nhé…
- Kiên một tuần rồi em muốn ăn gì cũng được.
- Không thèm nói nữa.
Anh cười, nắn nhẹ bàn tay cô.
- Em ko muốn đến bệnh viện nữa thì nghe lời đi.
- Không!
- Ngang này.
Anh đánh nhẹ vào đôi tay cô mắng âu yếm.
- Xì…ko thèm nói với anh nữa. Anh đi làm đi.
- Được rồi, đuổi anh nhé. Đi làm đây..
- Khoan đã…Anh nói bao giờ em ngủ mới đi mà.
- Anh có nói thế bao giờ đâu nhỉ? Hoàng nhíu mày nhìn cô có ý cười.
Cô vội níu tay anh lại, thỏ thẻ nói.
- Em …yêu… anh.
Đôi môi anh cong lên, đôi tay nhẹ chạm đôi mắt cô.
Anh ân cần đỡ cô nằm xuống, thì thầm bên tai cô.
- Chỉ thế là giỏi.
Hoàng nằm xuống bên cạnh An nhắm mắt lại, bàn tay vô về cô nhẹ nhàng, cô nằm trong vòng tay anh dì dầm nhúc nhích một hồi rồi cũng im lặng say giấc trong lòng anh…
Hạnh phúc đơn giản chỉ những giờ phút được ôm nhau cuộn tròn trong giấc ngủ.
Hay đơn giản hơn chỉ là lòng bàn tay đan lẫn lòng bàn tay…
Luôn luôn là vậy! Hạnh phúc đơn giản chỉ là …bình yên…
---------------------------------
Dương trở về sau một ngày bận rộn ở bệnh viện.
Từ ngày anh đảm nhận công việc của trưởng phòng hành chính, anh dường như chẳng có nổi một ngày nghỉ.
Anh nhẹ mở cửa phòng, cởi bộ đồ đóng trên người ra vứt xuống ghế.
Hùng đang say ngủ cuộn người trong chăn mà không hề hay biết biết anh đã về.
Dương cầm bộ quần áo mới bước vào nhà tắm.
Lúc trở ra, anh nhanh chóng lật chăn lên giường vòng tay ôm lấy Hùng.
Hắn khẽ nhích người quay lại, ánh mắt mơ màng nhìn anh, với cái giọng khàn khàn hắn hỏi.
- Anh về khi nào thế?
- Em ngủ say như lợn thế, nhỡ trộm nó vào nó khiên đi thì sao?
- Chẳng sao... để nó khiến thôi.
Hùng nói rồi nắm lấy tay Dương nhắm mắt lại.
- Cả ngày chẳng được gặp em, mà về nhà em lăn ra ngủ là thế nào?
- Em chờ anh cả tiếng đồng hồ, tại anh về muộn thì có.
- Hừ…chỉ giỏi ngụy biện. Xem phim ngủ quên chứ gì. Máy tính còn chưa tắt kia kìa.
- Ha ha…chỉ anh là hiểu em.
Dương chồm người lên xoay người Hùng lại, ánh mắt mờ ám nói.
- Mất công chờ thế rồi, chẳng lẽ em lại ngủ tiếp.
- Anh muốn làm cái gì đây, đừng có nhố nhắng. Hôm qua chưa đủ à? Hắn gằn giọng , đẩy cái mặt đang phe phởn của anh ra.
- Hôm qua là chuyện của hôm qua. Còn chuyện của hôm nay là chuyện của hôm nay..
- Anh chỉ thế là không ai bằng. Hùng nhoẻn miệng cười ôm lấy cổ Dương.
Dương nhẹ nhàng đè lên người hắn, đưa đôi môi mình cuốn lấy đôi một ngọt ngào của hắn, tận hưởng khoái cảm căng tràn khắp cơ thể làm tiêu tan mọi mệt mỏi sau một ngày làm việc dài đằng đẵng.
- An sắp được ra viện rồi đấy.
- Anh làm ở bệnh viện mà còn không biết hay sao, để em giờ phải nói. Dương đưa ngón tay gẩy nhẹ cánh mũi Hùng.
- Chắc ra là chuyển về nhà Hoàng luôn.
- Ừm…thì anh thấy cậu ta chuyển hết đồ của An về nhà mình rồi còn gì?
Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn xuống cổ hắn.
Hùng cảm thấy toàn thân hắn như căng ra vì những nụ hôn đậu trên ngực mình đang ngày càng ướt át.
- Ừm…vậy mình có lên chuyển nhà không?
- Em…có thể chuyển qua nhà anh.
- Nhà anh?
Hùng đẩy đầu Dương ra, kéo mặt anh lên ngạc nhiên hỏi.
- ừm..
- Nhà bố mẹ anh?
- Ha…không…nhà riêng của anh.
- Cái gì, anh có nhà riêng sao em ko biết?
- Ha ha ha…em biết thì liệu có cho anh ngủ lại đây nữa không?
- Anh…nói…
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi hắn đã bị anh cuồng nhiệt chiếm lấy không để cho một tiếng nói nào của hắn có thể lọt ra ngoài..
Hùng tự trách mình đã quá tin tưởng con người này để rồi bị anh ta lừa một quả thật đẹp, giờ có muốn thì cũng không thể bóp chết anh ta được nữa rồi. Vừa nghĩ hắn vừa hận cái miệng đang phát ra những thanh âm đầy kích thích của mình…
Tiếng thắt lưng của Dương vứt xuống sàn nhà kêu một tiếng choang, cũng là lúc Hùng ưỡng người lên bật lên tiếng kêu lớn.
- Dương…a… hắn quát.
Anh không đủ bình tĩnh để ý đến tiếng quát của hắn, vẫn tiếp tục đưa mình vào sâu trong hắn như muốn dùng tất cả dục vọng của mình phá toạch cơ thể hắn ngay lúc này.
- Từ …từ từ…thôi anh…
- Em thật là…ai cho phép dùng loại nước hoa này..để dụ dỗ anh.
Dương vừa thở đứt quãng vừa âu yếm trách..
Bên dưới anh, Hùng vẫn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ lâm rầm đầy kích thích…
-------------------
Bóng tối phủ kín phòng bệnh…
Hoàng say đắm nhìn An, đôi môi cô khép lại, đôi mắt cũng chăm chú nhìn anh.
Anh cúi xuống chùm lên môi cô một nụ hôn miên man cuồng si….
An đắm mình vào trong nụ hôn của Hoàng.
Ánh trắng rọi qua khung cửa kính phủ lên thân hình của hai người một lớp sáng bạc lấp lánh.
Hoàng thận trọng đặt một cánh tay An kê lên gối.
Bàn tay anh từ từ từng chút một luồn xuống bên dưới ve vuốt trong lớp quần lót của cô.
An nẩy người lên như muốn thoát ra khỏi cái đau đớn lúc ban đầu ấy, cô hơi nhíu mày lại ngọ nguậy đôi chân.
Hoàng nhẹ cười, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như muốn trấn tĩnh cô lại.
- Liệu.. có ai đi qua không? An lo lắng hỏi.
- 12h đêm rồi…em lo lắng gì chứ..
- Nhưng…
- Nếu có ai thì mấy đêm trước họ cũng đã chứng kiên hết rồi.
- Anh..thật là…hư…
Cô đập nhẹ vào ngực anh thì thầm.
- Vợ à…bảo cả ngày ở bên em…anh…sao nhịn nổi.
Lời Hoàng nói làm An thoáng đỏ mặt.
- Anh ko biết thương bệnh nhân à, tay em vẫn còn đau đấy.
- Thì anh nhẹ nhàng mà..
- Nhẹ nhàng…hôm qua…mà..
An đưa bàn tay còn lại bịt nhanh miệng lại để ngăn miệng mình không bật ra tiếng kêu quá to. Cô lừ mắt nhìn Hoàng, anh ranh ma mỉn cười nhìn cô..
- Gọi anh là chồng đi, hôm nay sẽ tha cho em.
Hoàng nâng người An dậy để cô ngồi trong lòng anh.
- Không… Cô ngang ngạnh.
Anh khẽ nhích người từ từ lên xuống vào trong cô.
An đưa tay bám lấy người anh, gục đầu xuống vai anh cất tiếng kêu khe khẽ như một con mèo nhỏ..
Anh đưa bàn tay nhẹ bóp bầu ngực cô khiến cô càng bị dục vọng kích thích mà không kìm nén nổi mình, cắn vào vai anh…
Cảm giác đau đớn càng khiến Hoàng hưng phấn.
Anh đặt cô nằm xuống trở lại, đưa một chân cô lên vai mình tiếp tục đi sâu vào bên trong…
An nuốt bọt cảm nhận được cuống họng mình khô đến bỏng rát, dường như không còn cảm giác được cái lạnh hay bất cứ điều gì đang xoay chuyển trong căn phòng này nữa…
- Anh…a…a…Hoàng… Cô gọi anh trong vô thức.
- Gọi chồng ơi…
Hoàng nói trong hơi thở đứt quãng.
- Chồng…ơi…
Một tiếng thốt ra từ miệng cô khiến anh lao lên thật nhanh, buông tất cả ra để hai người hòa vào làm một…
……………………
An thiếp đi trên cánh tay của Hoàng, một tay của cô vẫn còn choàng qua người anh.
Hoàng muốn châm một điếu thuốc, nhưng phát hiện ra mình không mang thuốc theo bên người, anh lắc đầu nhẹ rồi nhìn xuống cô chỉnh lại chăn che lấy bờ vai trần đang lộ ra ngoài, ôm cô vào lòng ngước về phía bầu trời trước mặt..
Ánh trăng lúc này sáng hơn bao giờ hết.
Những đám mây trôi lững lờ qua cũng không thể che khuất được thứ ánh sáng kì diệu đang chiếu rọi lang tỏa khắp căn phòng nơi anh đang nằm.
Vậy là anh đã chính thức có cô trong đời, cảm giác ấy giờ vẫn còn khiến tâm trí anh lơ lửng.
Bỗng điện thoại Hoàng lập lòe ánh sáng báo tin nhắn.
Anh nhấn nút mở..
Gương mặt anh bỗng tối lại khi nhìn thấy dòng tin nhắn vừa đến đấy.
Hoàng lẳng lặng tắt điện thoại, ôm lấy An, rồi tự miên man chìm đắm trong những trăn trở của mình.
Có lẽ đến nước này anh đã không còn con đường nào khác để chọn lựa.
------------------------
Tuấn Anh chưa bao giờ có một giờ phút được đưa tay chạm vào bình yên trong suốt cuộc đời mình, ngay cả lúc anh đứng trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực.
Giờ khi anh soi mình trong tấm gương hoen ố bên cạnh cái bệ xí bốc mùi hôi thối nồng nặc, anh chỉ thấy mình là một đứa trẻ 10 tuổi đang loay hoay kiếm tìm một nơi bình yên.
Bản thân anh nghĩ rằng khi đạt được tất cả rồi anh sẽ có được một nơi yên bình trú ngụ, nhưng giờ thì anh nhận ra rằng dù giàu có hay bê tha thì bình yên là thứ anh mãi mãi không thể chạm tới được.
Anh lê đôi chân trần với chiếc cùm nặng trịch đi vào phòng chờ.
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt với bất cứ ai lướt qua mình.
Người con gái với mái tóc xõa dài đang ngồi chờ anh có vẻ khá kiến nhẫn sau tấm kính mờ mờ.
Nhìn xa như vậy anh cũng có thể đoán ra cô ấy là ai.
Tuấn Anh có lẽ đã nhầm cuộc đời anh đáng ra đã sắp chạm tay tới sự bình yên nhưng chính anh là người đã buông nó ra trước.
- Thật vinh dự cho tôi.
Anh cầm chiếc điện thoại lên cười khằng khặc, đưa ánh mắt chế diễu nhìn cô gái đó.
- Anh vẫn khỏe chứ?
Cô lên tiếng, ánh mắt không xót thương cũng không khinh miệt, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào anh. Anh thầm nghĩ cũng chính vì điều đó mà anh mới yêu cô đến vậy…….
- Vẫn tốt.
- Trông anh có vẻ tiều tụy.
Hùng đưa mắt nhìn một lượt xung quanh rồi lại hướng về phía Tuấn Anh cất lời.
- Em và bạn trai vẫn tốt chứ?
- Vâng. Mọi người bên ngoài đều rất lo cho anh.
- Ha ha ha…họ lo cho tôi? Em không cần phải an ủi.
- Không, em nói sự thật. Vì bọn em biết mọi thứ anh làm là đề bị kẻ khác sai khiến.
- Không…ai có thể sai khiến được tôi.
Tuấn Anh nhấn mạnh từng từ, đôi mắt thoáng chốc trở lên lạnh lẽo.
- Không anh lầm rồi…người em yêu trước đây sẽ không bao giờ như vậy. Trừ khi anh ấy đã bị kẻ khác lừa..
- Ha ha ha ..người em yêu trước đây à? Vậy em có biết bọn họ đã lấy của tôi những gì không?
- Tuấn Anh, bố anh và Đức không lấy của anh bất cứ thứ gì cả, mà chính anh đã đẩy họ đến con đường phải từ bỏ anh.
- Em thì biết cái gì…nếu em đến đây để nói những lời nhảm nhí lung tung ấy thì tốt nhất em nên biến khỏi đây đi.
- Bố anh đã từng giết mẹ của Đức anh có biết không? Chính ông ấy đã phá hủy cơ nghiệp của gia đình anh, chính ông ấy đã đẩy mẹ anh vào con đường nghiệp ngập và phải đem anh trốn sang Mỹ. Tuy bố Đức không sinh ra anh, nhưng bác ấy đã nuối nấng anh không để anh thiếu bất cứ thứ gì. Nếu gia đình họ mà hận thù anh thì họ đã bỏ mặc anh không bao giờ quan tâm đến. Và nếu…bố ruột của anh thực sự tốt thì hồi mẹ anh mất ông ta đã đến đón anh về nuôi nấng.
Tuấn Anh giương đôi mắt chòng chọc nhìn Hùng, từng lời hắn đang nói, bàn tay anh siết chặt chiếc điện thoại bên tai…
- Cô…câm miệng lại….
- Anh vẫn còn cơ hội, nếu anh nhận lỗi nhất định gia đình anh sẽ tha thức cho anh.
- Đừng bao giờ để tôi nhìn thất mặt cô nữa!
- Hãy nói cho họ biết kẻ đã sai khiến anh…được không…Tuấn Anh.
Anh giập máy đứng dậy quay đầu bước vào trong, mặc kệ bên ngoài Hùng đang gào thét đập vào cửa kính.
Những lời hắn nói thật là nhảm nhí, anh sẽ không tin…không bao giờ tin vào những kẻ đã bỏ mặc mình…
Cánh cửa đóng lại trước mắt Hùng.
Hắn muốn phá nát tấm kính trước mặt cầm lấy tay Tuấn Anh kéo anh lại…nhưng mọi cố gắng dường như không hề tồn tại.
------------------------
An vuốt nhẹ một bên tóc của mình lại, hồi hộp nhìn cánh cửa thang máy sắp chuẩn bị mở ra trước mặt.
Điện thoại trong túi cô đổ chuông rung lên liên hồi, An nhìn thấy tên Hoàng nhấp nháy vội vàng tắt máy để lại trong túi. Cô hít thở thật sâu bước ra khỏi thang máy tiến về phía căn phòng trước mặt.
Cánh cửa vừa mở, người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy đi nhanh về phía cô.
Ông khẽ liếc cánh tay bó bột của cô, ánh mắt toát lên những tia thương xót mong manh mà không dám lộ rõ cảm xúc ân cần thực sự.
Điều đó khiến An cảm thấy xúc động với người đàn ông này, tuy ông đã khiến cho Hoàng tổn thương rất nhiều nhưng với An có lẽ ông lại là một ân nhân cô không thể chối bỏ.
- Cháu chào bác.
- Ừ…cháu vào đây, ngồi đi.
An đặt chiếc túi sang bên cạnh, mỉn cười ngồi xuống ghế.
- Ra viện lâu chưa?
- Vâng, cháu ra được 1 tuần rồi ạ.
- Tay..vẫn phải bó bột à?
- Vâng, bác sĩ nói vẫn chưa tháo được bột ạ.
- Ừm…lâu nhỉ…thế cháu có thấy đau không?
- Không ạ, chỉ thỉnh thoảng hơi nhức nhức.
- Nhớ chú ý đừng làm việc gì nặng nhọc, mang vác gì thì phải kêu người giúp đấy.
An cười nhẹ cô gật đầu, rồi lại tiếp tục nói.
- Bác Thành cháu hôm nay đến đây là có chuyện muốn hỏi bác.
- Chuyện…gì..
An khẽ nhìn thái độ của người đàn ông ấy, ông có vẻ rất điềm tĩnh nhưng giọng nói lại có chút không tự nhiên.
- Chuyện của bố cháu…Chắc bác biết bố cháu phải không ạ?
- Ừm.
- Cháu muốn nghe bác kể về chuyện trước đây của hai người.
- An..việc này.
Ông Thành buông vội chén trà, vầng trán ông nhăn lại, ánh mắt vừa như muốn nói lại vừa như không muốn mở lời…
Bỗng cánh cửa phía sau lưng An bật mở.
- Em…anh đã nói thế nào!
Lưng áo Hoàng ướt đẫm mồ hồi, anh mắt nhìn về phía cô ngồi như muốn thiêu trụi mọi thứ. Tiếng quát của Hoàng làm căn phòng rộng trở nên đang sợ hơn bao giờ hết…
Nhưng An hầu như không giật mình vì điều đó…
Bởi cô biết…
Đã đến lúc…anh và cô nên biết mọi chuyện thật rõ ràng.
…………………….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro