Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Những gì đã qua hãy để nó ở lại quá khứ

Chương 70: Những gì đã qua hãy để nó lại ở quá khứ.

-         Cô bé sao cháu lại khóc.

An ngẩng mặt lên theo tiếng của một người xa lạ.

Người cô lấm lem đất cát, khuôn mặt kèm nhèm nước mắt cô không đáp lại lời của người ấy mà chỉ khóc.

-         Này! Cho cháu.

Người đàn ông với nụ cười ấm áp như tia nắng mặt trời của buổi sớm, chìa đôi tay ra đưa cho cô một cây kẹo.

-         Cháu không ăn đâu?

-         Sao? Cháu không thích kẹo à.

-         Có…

-         Thế sao cháu không lấy.

-         Mẹ cháu dặn là không được lấy đồ của người lạ.

-         Ha ha ha…Thật là một cô bé ngoan. Ai bắt nạt cháu hay sao mà cháu lại ngồi đây khóc.

An mắt ngấn nước ngước lên nhìn người xa lạ ấy, khuôn mặt của ông ấy mờ mờ ảo ảo dưới ánh nắng gay gắt của trời chiều.

-         Các bạn không chơi với cháu?

-         Sao lại vậy. Thoáng ngạc nhiên người đó hỏi.

-         Các bạn ấy nói rằng…cháu bị sún răng.

Cô nấc lên, lấy tay áo chùi nước mũi sụt sịt.

-         Ha ha ha….không phải đâu. Cháu đang thay răng đấy.

-         Thay răng…là gì?

-         Khi người ta lớn lên thì những cái răng trước đây của họ sẽ rụng đi thay bằng những chiếc răng khác cứng cáp khỏe mạnh hơn. Răng cháu sẽ sớm mọc lại thôi, đừng lo cô bé ạ.

-         Nhưng…sao các bạn cháu không ai như thế cả. Chỉ có mỗi cháu… An kêu lên, xua bàn tay nhỏ nhắn của mình trước mặt người kia.

Ông từ tốn mỉn cười nhìn cô giống như đang nhìn vào một bóng hình ai đó quá đỗi thân quen.

-         Đó là do cháu lớn nhanh hơn các bạn ấy, ăn giỏi hơn các bạn ấy nên cháu thay răng sớm hơn các bạn ấy thôi.

-         Thật không ạ?

-         Ừm…thật chứ.

-         Không phải do cháu ăn kẹo đúng không?

-         Ừm…không phải.

-         Ồ thế là cháu đang lớn phải không, cháu lớn sẽ như mẹ cháu, như bà cháu …giống như bác nữa…phải không?

-         Không, cháu lớn sẽ là một cô gái xinh đẹp.

-         Giống mẹ cháu…đúng không?

-         Không…sẽ là giống bố cháu…Ha ha ha…cháu đáng yêu lắm. Rồi những người trêu cháu bây giờ sẽ phải hối hận đấy!

An tỏ ra không hiểu những lời người đàn ông kia nói, cô nhăn mũi cười, phủi quần áo đứng dậy.

-         Ai cũng bảo cháu giống bố. Ha ha ha…Bố cháu đẹp trai lắm, nên cháu sẽ đẹp trai giống bố.

-         Ha ha ha…ừ bác biết.

-         An ! Về nhà ngay!

Tiếng mẹ quát ở phía xa, cô vội vội vàng vàng quay đầu chạy.

-         Này cô bé! Người kia gọi giật cô lại.

Ông đứng lên chậm rãi đi về phía cô.

-         Cầm lấy bác cho, đút vào túi đừng để cho ai biết nhé, phải ăn cơm xong mới được ăn đấy.

-         Ồ…ồ…cảm ơn bác…

Cô mỉn cười, lon ton chạy về phía cổng nhà mà không biết rằng phía sau lưng khuôn mặt người đàn ông ấy chảy dài hai hàng nước mắt.

…………………

An choàng tỉnh, đưa tay giữ lấy ngực mình thật lâu.

Thuốc giảm đau hết cơn đau kéo đến thật chậm, An đau đớn cố nuốt nước bọt kêu khẽ lên 1 tiếng rồi đưa mắt nhìn sang xung quanh, nhưng tất cả chỉ là những chiếc bóng mờ mờ trước mắt cô.

Bóng một người đàn ông nào đó quen thuộc quá đỗi ngồi nghiêng bên cạnh giường cô…

-         Bố ư….

Cô muốn lên tiếng nhưng nhận ra rằng mình không thể nói được tiếng nào chỉ cố đưa tay qườu quạng xung quanh, hi vọng sẽ nắm được vào người đàn ông ấy.

Rồi một bàn tay nhẹ nắm lấy bàn tay cô, ấm áp ông nhìn cô mỉn cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của mặt trời.

-         Sao…mình lại gặp bố ở đây….Mình chết rồi ư…

An thầm nghĩ, cô cố gắng đưa tay mình nắm chặt lấy tay người ấy, sao cô lại cảm thấy ấm áp đến vậy…không phải cô đã chết rồi sao…

Ai đó đưa tay về đôi mắt đang chuẩn bị đóng lại của cô một thứ ánh sáng chói lóa, con ngươi cô đảo qua lại như muốn lẩn trốn nó.

Tiếng ai đó xì xầm, An chỉ nghe lúc được lúc mất…

-         Vẫn còn mất ý thức…không sao… …

An cảm thấy cổ họng mình khô rát như có người đang cào xé, cô muốn uống nước nhưng cả cơ thể chẳng thể động đậy nổi.

-         Nước…n..ước…. Cô cố gắng bập bẹ hi vọng người nào đó bên cạnh có thể nghe thấy.

Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy kề vào miệng cô một chút nước.

Khi người đó đặt An xuống, cô lại đóng dần mắt lại lịm dần vào cơn mê man

Hoàng đăm chiêu nhìn về phía con đường trước mặt.

Phòng bệnh giờ đây như một nỗi ám ảnh, mỗi khi anh bước vào nhìn thấy cô nằm đó bất động, người chi chít những máy móc dây dợ lòng anh trào lên một cảm giác kinh tởm với chính mình. Không thể bảo vệ nổi người mình yêu thương, chỉ biết nhìn cô đau đớn chống chọi với mọi thứ để sống cứ dày vò tâm trí anh. Nhủ với lòng mình rằng cô ấy sẽ đủ mạnh mẽ để trở lại..nhưng nghiệt ngã thay càng tự nhủ anh lại càng cảm thấy sợ hãi với những thứ trước mắt mình.

2h sáng hôm nay, máy báo tim An ngừng đập, anh gần như điên loạn với tất cả mọi thứ trước mắt mình. Giờ nghĩ lại cái giờ phút kinh hoàng ấy mà anh vẫn còn cảm thấy lạnh toát người. Chưa bao giờ anh từng nghĩ rằng cô sẽ không còn bên cạnh anh nũng nịu, hờn dỗi, làm mọi thứ khiến anh cáu giận …Chưa bao giờ anh tưởng tượng được rằng cô sẽ rời xa anh…Ngay cả trong mơ anh cũng không tưởng rằng một ngày cô ấy sẽ rời xa mãi mãi. Khi những thứ người ta nghĩ rằng sẽ không bao giờ xảy đến với mình…và giờ nó đang xảy đến một cách bất ngờ…cảm giác hụt hẫng hoang mang lúc ấy…có lẽ suốt cuộc đời này anh cũng sẽ không quên.

-         An vẫn như thế này, chắc mình phải báo cho gia đình nó thôi.

Hoàng lắc đầu nhìn Hùng ngồi bên cạnh.

-         Trước khi An nhận lời Tùng, cô ấy đã nói rằng chỉ khi nào cô ấy chết mới được báo cho mẹ cô ấy biết.

-         Haizzz con bé này nó ngang bướng thế là cùng. Chẳng lẽ cậu lại nghe nó nói.

-         Chúng tôi đã cãi nhau đủ nhiều rồi, hãy làm theo điều cô ấy muốn.

Anh gắt lên đáp không chút đắn đo, điều anh duy nhất để tâm tới lúc này là người yêu anh vẫn còn đang mê man chưa tỉnh, làm sao anh còn đủ tỉnh táo để làm bất cứ điều gì. Hùng cũng không trách được Hoàng, bởi có lẽ chính hắn cũng biết trong cái lúc này thì một người bình tĩnh đến đâu cũng trở lên rối bời..

Hai đêm không ngủ Hoàng trông tiều tụy hẳn, quầng mắt sâu hõm, mái tóc rối bời, cái mặt luôn trong tình trạng căng thẳng khiến mọi người xung quanh anh đều cảm thấy ngạt thở. Có lẽ lúc này Hoàng cần một khoảng thời gian để dằn vặt mình sau tất cả…

Đến Tùng hôm qua vào viện thăm An còn phải tránh mặt Hoàng chứ đừng nói đến ai có thể nói được anh lúc này. Hoàng đứng dậy vứt điếu thuốc vào thùng rác, bước vào phía khu phòng bệnh phía sau.

Cửa phòng An bác sĩ đang ra vào, khiến anh và Hùng đều rảo nhanh bước chân lại gần.

-         Có chuyện gì? Anh vội giữ một ý tá lại hỏi.

-         Chúng tôi đang kiểm tra tình trạng bệnh nhân. Yêu cầu các anh ở bên ngoài.

Cô ý ta đẩy Hoàng và Hùng ra xa cách cửa, khép chúng lại trước mặt họ.

-         Trời…

Hùng thốt lên có vậy rồi ngồi xuống ghế không nói thêm lời nào, Hoàng để ý thấy tay chân hắn còn đang run rẩy không ngừng lại được.

Lần thứ 2 trong ngày,  Hoàng phải hướng mắt vào tấm kính lờ mờ trước mặt ngóng đợi.

Lúc này anh chỉ muốn xô nó để vào với cô, kéo cô ra khỏi nơi tăm tối ấy nói với cô rằng “ em đã đi lạc quá lâu rồi đấy đến lúc phải trở lại thôi”… nhưng điều duy nhất anh có thể thực hiện đó là đứng và…. chờ đợi.

-         Cô bé vẫn chưa tỉnh sao?

Hoàng quay ra nhìn theo tiếng người phía sau mình. Tùng và một người nữa tiến lại phía anh, đưa mắt nhìn anh và Hùng rồi hỏi.

-         Chưa. Hùng trả lời thay Hoàng.

-         Yên tâm đi cô bé sẽ không sao đâu? Cô gái đi bên cạnh Tùng nói giọng quả quyết,

Anh ngạc nhiên vì lời từ miệng cô gái ấy không giống một lời an ủi, mà giống như một lời quả quyết chắc rằng An sẽ không sao. Anh chăm chăm nhìn cô ta, ánh mắt dò xét, cô ta đáp lại anh bằng một nụ cười không hé răng, chỉ hơi mỉn, giơ bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài ra phía trước anh.

Hoàng bắt lấy tay cô gái như một phép lịch sự thông thường.

-         Chào cậu, tôi là Phong bên tổ hình sự số 6.

-         Có phải cô là…

-         Đúng hôm đó tôi là người đã đi theo An.

-         Vâng, tôi rất mong được gặp lại để..cảm ơn cô..vì đã cứu An.

-         Tôi cũng được nghe Tùng kể qua về chuyện của hai người. Đừng lo lắng quá. Cô ấy còn yêu cậu như vậy nhất định sẽ không để cậu ở lại một mình mà ra đi đâu.

Hoàng chỉ cười nhẹ mà không đáp lại lời Phong, nhưng trong anh hi vọng rằng lời cô ta nói là đúng. Phong liếc thái độ lạnh lùng của Hoàng cũng không nói gì thêm, cô hướng mắt về phía Hùng lên tiếng.

-         Cô là Hương phải không? Mời đi theo tôi một chút.

Hùng đi theo Phong, còn để Tùng ở lại với Hoàng.

Tùng ngồi xuống ghế thở dài, lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng của anh và Hoàng.

-         Anh có chuyện nói với mày..

-         Sao?

-         Vừa rồi chắc mày cũng đã biết Phong là người đã phát hiện ra kế hoạch của Tuấn Anh. Ban đầu anh cũng nghĩ đó là do cô ấy phán đoán ra được nhưng không ngờ là không phải vậy….Không phải ngẫu nhiên Phong biết được chính xác chiếc xe bắt An, không phải ngẫu nhiên cô ấy tìm ra được chỗ Tuấn Anh giữ Mai và An.

-         Ý anh là gì?

Tùng trầm ngâm nói tiếp sau câu hỏi của Hoàng.

-         Kì lạ là có người gửi vào điện thoại của Phong hình biển số xe, số nhà của căn hộ, thậm chí là chính xác cả căn phòng mà An và Mai bị nhốt ở đó.

-         Vậy sao…vậy…anh đang nghi ngờ.

-         Rất đang để nghi ngờ , kẻ nào lại có thể làm chuyện đó và động cơ của hắn là gì, mấy ngày hôm nay tao ko thể nào nghĩ ra được.

Hoàng nhếch môi nhàn nhạt đáp lời Tùng

-         Anh ko phải lo cái chuyện đó đâu, động cơ của hắn đó là muốn anh cứu An chứ ko phải hắn.

-         Mày…biết hắn là ai…

-         Biết…biết rất rõ…

-         Vậy là ai…?

Không phải quá rõ ràng sao? Kẻ đó không cần phải lộ mặt nhưng anh cũng đã biết tỏng hắn là ai. Hoàng im lặng, không đáp lại câu hỏi của Tùng. Vì thâm tâm anh biết có đào bới thêm thì cũng chỉ khiến mình đau lòng.

-         Là ai…? Tùng sốt sắng.

-         Anh chỉ cần biết là ngoài cái động cơ ấy ra hắn ta chẳng có mục đích gì thôi là được.

Hoàng miễn cưỡng trả lời có vẻ không muốn anh đào bới thêm bất cứ thứ gì khác, Tùng hiểu ý nên cũng thôi không căn vặn. Nếu Hoàng muốn nói thì hắn sẽ nói còn nếu đã không thì không ai có thể ép. Bản thân Tùng cũng muốn nói luôn mọi thứ ra cho sáng tỏ rõ ràng, rồi còn muốn yêu cầu khi tỉnh lại An sẽ ra làm người làm chứng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh lại thôi. Anh cất tạm mọi sự nghi ngờ và điều mình muốn nói lại, vì anh biết bây giờ không thích hợp chút nào.

Hoàng đứng dậy khỏi ghế, anh đi qua đi lại trước cửa phòng An chốc chốc lại nhìn vào bên trong với tâm trạng bồn chồn…

Cho đến khi vị bác sĩ bước từ trong phòng bệnh ra nhìn anh hỏi một câu quen thuộc…

-         Cậu là người nhà của bệnh nhân?

-         Vâng. Anh lo lắng chờ đợi lời tiếp theo của vị bác sĩ.

-         Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi, anh có thể vào trong thăm. Lúc ban đầu còn có chút hôn mê, nhưng giờ thì tỉnh táo hẳn rồi.

-         Cô ấy không sao rồi phải không bác sĩ?

-         Vâng, hiện tại thì không nguy hiểm gì nữa rồi. Nhịp tim, huyết áp đã dần ổn định rồi. Các vết thương ngoài da thì có thể mất 1,2 tuần sẽ lành. Nhưng còn cánh tay phải bệnh nhân bị gãy dập, trong khi tiến hành phẫu thuật đã phải cố định bằng đinh. Nên sau này anh phải lưu ý tránh ko cho bênh nhân cử động nhiều ko sẽ rất lâu lành, nhiều trường hợp sẽ phải phẫu thuật lại. Và chúng tôi đã tiêm giảm đau cho bênh nhân rồi, khi nào hết thuốc cô ấy kêu đau anh liên lạc báo cho y tá để họ vào kiểm tra và tiêm tiếp thuốc cho bệnh nhân.

-         Vâng.

Mọi lo lắng trên khuôn mặt Hoàng lúc này đã dãn ra một chút, y tá từ phòng bệnh cũng đã đang chuyển dần máy móc ra bên ngoài, họ nhìn anh mỉn cười có vẻ như mọi chuyện đều đã ổn thỏa.

-         Mày vào với em ấy đi, anh ra chỗ Hương nói cho cô ấy biết. Tùng vui vẻ vỗ vai Hoàng đẩy vào vì thấy anh cứ đứng ngây người phía bên ngoài cửa như chần chừ điều gì đó.

-         Được rồi.

Hoàng như bừng tình vội gật đầu với Tùng bước nhanh vào trong đóng cửa lại.

Tùng nhìn theo anh khẽ lắc đầu, đúng là lần đầu tiên anh thấy đứa em họ mình lại dốc lòng vì một người đến như vậy, anh chẳng thể tưởng tượng nổi nếu có điều gì không may xảy đến với An…chắc lúc ấy sẽ rất khủng khiếp.

------------

Cùng lúc đó Đức cũng đang bước vào căn phòng bệnh cách đó hai dãy nhà.

Mùi thức ăn tanh tưởi xốc thẳng lên mũi anh, Đức khẽ nhíu mày nhìn xung quanh. Khắp nơi chẳng khác gì một bãi rác với những vết thức ăn bắn tung tóe khắp sàn nhà và trên tường trắng, rác rưởi quăng khắp nơi khiến anh không nghĩ rằng đây là phòng dành cho bệnh nhân của một bệnh viện lớn.

Tuyết Mai đang ôm lấy khuôn mặt mình, nước mắt trào ướt lòng bàn tay cô ấy nhớp nháp.

-         Gọi cho tôi y tá đến đây.

Đức cúp điện thoại, anh có vẻ không hài lòng tiến lại gần người con gái đang ngồi trên giường khóc trong tuyệt vọng kia.

Đức lạnh lùng lên tiếng áp tiếng khóc lóc của Mai.

-         Tôi nghe nói cô muốn tử tự.

Cô không trả lời anh chỉ biết úp mặt vào hai lòng bàn tay mình, miệng phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.

-         Sao các người không để tôi chết đi…cứu tôi làm gì…Tôi không muốn sống.

Lát sau cô mới gào lên trong những tiếng thút thít từ cổ họng.

-         Cuộc đời này là thế…không phải lúc nào cô muốn là cũng được.

-         Anh…cút đi….cút…

Tuyết Mai ngẩng mặt lên cô quăng mạnh chiếc côc trên bàn về phía Đức, chiếc cốc đập xuống sàn vỡ tan tành thành từng mảnh…

-         Nếu cô muốn chết như thế thì ngay bây giờ hãy nhảy xuống đi…

Đức không muốn kìm chế nữa, anh mở toang các cánh cửa sổ trong phòng mình ra, chỉ tay thẳng vào không trước mặt…

-         Cô nhảy xuống đi, tôi đảm bảo từ tầng 5 này rơi xuống cô có muốn sống cũng ko được đâu…Đứng dậy, đứng dậy …nhảy xuống đi…

Nói rồi anh lại túm lây đôi tay đang run rẩy của cô lôi cô từ trên giường xuống kéo lại gần cánh cửa.

-         Chết là hết có phải như vậy không? Mẹ cô đang nằm ở phòng kế bên thôi hãy để cho bà ấy biết đứa con gái bà ấy nuôi suốt hai mươi mấy năm trời không chỉ làm những việc ngu xuẩn mà còn để mặc bà ấy đối mặt với những điều tiếng đến suốt cuộc đời mình.

Mai sợ hãi hoảng hốt nhìn Đức với đôi mắt của một kẻ say vừa nhận được một cái bạt tai để tỉnh ngộ.

Cô trở lên hoảng loạn không thể làm chủ được cơ thể mình nữa ngã khụy xuống nền đất nhớp nháp những vết nước bẩn.

Chiếc váy cô mặc nhàu nhĩ như một cái rẻ lau nhà, còn sàn nhà thì lại biến chúng và người mặc chúng trông vô cùng thảm hại.

-         Cô biết lý do tại sao chúng ta phải sống không? Để trả lại hết những gì chúng ta đã nợ họ. Người yêu anh họ cô giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh chỉ vì cứu cô. Mẹ cô vì tìm cô mà ngất lên ngất xuống, bố cô thì dốc hết tiền bạc để thuê người đi tìm cô, 4 ngày rồi ông ấy không ngủ…

-         Vậy…tại sao…còn sinh ra tôi trên cõi đời này…

-         Đúng tôi không biết lúc này họ có hối hận vì đã sinh ra cô nữa hay không? Họ đã không từ bỏ cô sao cô lại từ bỏ họ dễ dàng như vậy. Cô mới 24 tuổi, sai lầm à…mọi sai lầm đều sẽ được tha thứ chỉ cần cô thay đổi…Cô hiểu không?

Anh ngồi xuống đưa tay mình gạt đi những giọt nước mặt trên khuôn mặt lấm lem của cô. Không trang điểm, không kẻ mắt, không trát lên môi mình thứ son đỏ môi đỏ lòm, Đức nhận ra trước mặt anh chỉ là một cô gái yếu đuối, mong manh, đang run sợ không dám đối mặt với chính những sai lầm của mình.

Anh nhận ra chính mình trong đôi mắt đang lảnh tránh ấy, trước đây anh cũng đã từng như vậy…không tương lai, không biết phải làm điều gì tiếp theo khi tất cả đã đổ vỡ….

Đúng vậy, Đức đang nhìn thấy chính hình ảnh của mình của những năm trước đây khi anh cố gắng núp sau cái bóng của sự thất bại. Và anh nhận ra rằng mình sẽ không để cho cô gái này bước tiếp theo con đường kiệt quệ ấy.

-         Ngẩng mặt lên nhìn tôi đi…Chúng ta phải sống, thậm chí sống tốt hơn nữa…Những gì đã qua…hãy để nó lại ở quá khứ.

-         Nhưng…nhưng tôi …sợ …

-         Không…cô sẽ không sợ…và cô sẽ không cô đơn…Hãy cùng tôi đối mặt với tất cả. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường ấy cho đến khi cả hai ta cùng hạnh phúc mới thôi. Được chứ?

-         Đức…cảm …ơn anh…tôi… Mai gật đầu, lắp bắp nói không lên lời.

-         Hãy giữ lời cảm ơn ấy cho sau này…Giờ thì đứng lên vào trong rửa mặt đi, thay bộ quần áo trên người ra, rồi tôi sẽ ra mua cháo cho cô…Nhưng trước hết phải gọi y tá lên để hỏi xem tại sao họ lại để cho cái phòng bệnh này như vậy đã…

Đức mỉn cười nói rồi đỡ Mai đứng dậy, anh để cô dựa vào mình rồi cùng bước vào phòng vệ sinh bên cạnh.

------------------

An đưa bàn tay mình về phía Hoàng như muốn bắt lấy thứ ánh sáng đang le lói sau bao ngày sống trong bóng tối của mình.

Anh cũng nhanh chóng nắm lấy tay cô ngồi xuống bên cạnh.

Bàn tay anh nhẹ vuốt khuôn mặt cô, sự đau sót ánh lên trong đôi mắt khi nhìn thấy những vết thương trên khuôn mặt ấy.

-         Anh xin lỗi…

An cố gắng nở nụ cười trấn an Hoàng, lắc nhẹ đầu.

-         Em … lúc này xấu lắm phải không?

Cô thều thào nói một câu đùa để xoa dịu sự lo lắng trên khuôn mặt Hoàng. Anh bật cười hôn nhẹ lên mí mắt cô.

-         Không…ngốc ạ…em lúc nào cũng đẹp.

-         Em…rất nhớ anh…em cứ tưởng sẽ không …bao giờ gặp anh nữa..

-         Đừng nói thế, anh vẫn ở đây ko đi bất cứ đâu cả, sẽ không bao giờ để mất em…

-         Hoàng…em…yêu …anh.

-         Anh cũng yêu em…rất nhiều..

-         Thật…chứ?

-         Ừm…Yêu em sâu hơn biển cả, bao la hơn cả bầu trời…yêu em hơn cả những điều đó.

Anh thì thầm vào tai cô mà không để ý rằng những giọt nước mắt của mình đã lăn trên má từ bao giờ. Những điều anh muốn nói từ giờ anh sẽ không bao giờ che giấu chúng với cô nữa.

An ngắm mắt lại, có vẻ như cô lại cảm thấy buồn ngủ, cố gắng mở mắt ra để ôm trọn hình ảnh của anh nhưng sức lực của cô chẳng thế chống chọi được với thứ thuốc giảm đau vừa được tiêm vào người.

-         Ngoan nào…cứ ngủ đi…anh sẽ luôn bên cạnh em.

Anh nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói đưa cô vào giấc ngủ..

-         Mọi thứ… đã qua rồi… chỉ còn anh và em…Để cho mọi thứ qua đi được không anh..Em ư…chỉ muốn ở bên cạnh anh…?

-         Ừm…

Cô lẩm bẩm trong cơn mê sảng, tay vẫn nắm chặt lấy những ngón tay của anh, rồi từ từ tiếng thở của cô nhỏ dần đều đặn, anh biết rằng cô lại đã ngủ say…

Hùng và mọi người cũng vừa bước vào phòng.

Hoàng để ý rằng Dương cũng đã đến, cậu ta đứng ngay phía sau lưng anh nhìn về phía An nhẹ mỉn cười.

-         Nghe tin tôi xuống đây ngay.

Dương nói.

-         Trưởng khoa nói rằng không sao phẫu thuật tốt lắm, An sẽ nhanh dần bình phục thôi. Cậu đừng lo lắng quá, chỉ cần chăm sóc cô ấy tốt, cô ấy sẽ sớm được ra viện thôi.

-         Tôi biết.

Lần đầu tiên Hoàng thấy Dương nói chuyện có chút thiện ý với mình, anh quay lại nhìn cậu ta khẽ gật đầu.

-         Thật là may…

Hùng lên tiếng nắm lấy tay Dương.

-         Hoàng cậu nên nghỉ ngơi một chút đi, An đã không sao rồi. Cậu nên đi ăn cái gì, hoặc là về nhà ngủ đi để tôi ở lại trông An đêm nay cho. Trông cậu khủng khiếp quá.

-         Tôi muốn ở lại với cô ấy. Hoàng nói.

-         Kệ cậu ấy đi em…Vậy…Để tôi nói bệnh viên bố trí giường vào cho cậu.

Dương chặn lời Hùng định nói lại, rồi nắm lấy vai Hoàng cười nhẹ nhõm.

-         Được. cảm ơn mọi người.

-         Đừng khách sáo, An cũng là bạn của chúng tôi.

-         Ừm…

Nói rồi Dương đưa Hùng cùng mọi người ra khỏi phòng, nhường lại không gian riêng cho Hoàng. Có lẽ lúc này nên để anh lại một mình với An là điều tốt nhất…Ba ngày hôm nay cậu ta đã không ăn không ngủ chỉ để chờ An thức dậy, lúc này hãy để cậu ấy được ở bên cô ấy cho thật bình tâm trở lại..

Hoàng đưa tay đắp lại chăn cho An, chăm chú ngắm nhìn cô say ngủ.

Lần này anh hứa với lòng mình sẽ giữ cô thật chặt không bao giờ để cô rời xa anh nữa…

-------------------

Đức cười gật đầu chào Tùng khi thấy anh bước vào phòng bệnh.

-         Chào cậu…

Tùng đáp lại Đức rồi nhìn sang Tuyết Mai đang ngồi bên cạnh anh ta khẽ nhíu mày.

-         Sao con bé này đã đỡ hơn nhiều chưa?

-         Rồi…

Cô gật đầu, mặt vẫn cúi vào bát cháo.

-         Tội mày là nặng lắm đấy biết chưa?

Tùng khẽ díu đầu cô xuống cười nhẹ, rồi quay sang bảo Đức.

-         Ta ra ngoài một lát.

-         Vâng.

Anh đứng dậy cùng Tùng ra ngoài, chờ họ ở cửa là một cô gái vừa nhìn anh đã có thể đoán ra cô ấy là ai.

-         Tôi vừa ở chỗ Hoàng và Hùng về. An đã tỉnh rồi, cũng không còn nguy hiểm nữa.

-         Vậy sao, thật là may quá.

-         Tôi vẫn chưa thuyết phục Hoàng để An làm nhân chứng. Tôi đoán chắc cậu ta sẽ không đồng ý.

-         Tôi cũng thấy vậy. Nhưng tôi sẽ thuyết phục Mai.

-         Ừm..việc này phải nhờ cậu. Còn chuyện nữa, tôi nghĩ cậu nên biết. Hôm qua chúng tôi đã phải thả tên Vương ra rồi.

-         Sao lại như vậy?

-         Hắn không hề hé răng nửa lời, luật sư của hắn nói rằng việc Tuấn Anh làm hắn không hề hay biết, hắn cũng là người bị lừa. Mọi bằng chứng đều chống lại anh cậu, kể cả bọn đàn em cũng khai là làm theo lời của cậu ta.

-         Mẹ kiếp. Bọn chó chết.

Đức kìm được bật lên tiếng chửi thề.

-         Tuấn Anh giờ ra sao?

-         Cô ấy thẩm vấn anh ta nói rằng anh ta bắt đầu có những biểu hiện hoang tưởng, biểu hiện thần kinh không bình thường..Luôn lẩn tránh các câu hỏi bằng cách nói lung tung những điều gì đó về tuổi thơ của hai người. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ không có bằng chứng gì mọi tội lỗi đổ lên đầu anh ta, còn kẻ đang phải trừng phạt hơn thì vẫn nhởn nhơ bên ngoài.

Tùng kéo ghế cho Phong rồi cùng Đức ngồi xuống bàn.

-         Tôi nghĩ là tôi cần bố cậu đến trại gặp anh ta. Nhưng chúng tôi không liên lạc được với ông ấy. Cậu có thuyết phục được ông ấy không?

Phong lên tiếng, cô có vẻ rất hi vọng vào thái độ hợp tác của Đức qua ánh mắt mong mỏi của cô nhìn anh.

-         Tôi…Có lẽ cô nên biết nguồn cội câu chuyện.

-         Tôi đã biết nguồn cội câu chuyện của nhà anh rồi. Cô khẳng khái đáp nhìn thẳng vào Đức.

-         Bố tôi là một người rất khó thuyết phục thì chắc cô cũng biết. Ngay kể cả tôi chưa bao giờ là người thuyết phục được ông ấy. Chỉ có một người…

-         Là ai?

-         Đó là mẹ tôi…tiếc rằng bà mất rồi. Và chắc cô cũng đã điều tra ra được là tại sao?

-         Tôi biết, nhưng…người ta nói công sinh thành không bằng dưỡng dục, tôi tin rằng nếu anh thuyết phục bố anh chắc chắn sẽ đến gặp anh ta..Hãy thuyết phục bằng được ông ấy, nếu không với án tử hình thì có lẽ sẽ không bao giờ có lần gặp thứ 2.

-         Tử hình???

Đức hoảng hốt, anh không ngờ được Tuấn Anh phải chịu mức án nặng đến như vậy. Lòng anh trào lên cái cảm giác sợ hãi, anh hoang mang hỏi.

-         Tử hình…???

-         Chỉ riêng tội vận chuyển hàng trắng thôi đã đủ để đứng trước cột rồi, đằng này anh ta còn hành hung người có tổ chức, buôn bán vận chuyển người, môi giới mại dâm…

Giọng cô gái đều đều vang lên, cái vẻ mặt không chút biến sắc ấy nhìn anh không hề hé một nụ cười để anh có thể hi vọng rằng những điều cô ấy nói chỉ là đùa cợt.

-         Nhưng…vẫn một con đường sống cho cậu ta..Tùng nói thêm.

-         Anh ta làm bao nhiêu chuyện như thế mà anh còn muốn tôi giúp anh ta sao?

-         Đức, tôi biết anh ta đã làm quá nhiều chuyện với gia đình cậu và bạn bè cậu. Anh đáng chết, nhưng không đáng gánh hết mọi tội lỗi như vậy. Người chúng ta cần bắt nhất giờ hắn đang thảnh thơi thư giãn ở bên ngoài kia cậu hiểu chứ. Chỉ cần Tuấn Anh mở miệng khai kẻ đứng sau mọi chuyện thì có lẽ mọi thứ sẽ khác..

-         ………

Đức ngâm nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng.

-         Tôi sẽ thử… Nhưng nếu không được thì cũng ko còn cách nào khác.

Tùng và Phong đều gật đầu tỏ ra đồng ý, bất chợt Phong lôi từ túi áo khoác mình ra một vật gì đó để lên bàn.

-         Tôi nghĩ thứ này của anh…

Đức trân trân nhìn vào con siêu nhân bằng nhựa cũ rích nham nhở được đặt ở trên bàn. Anh đưa tay chạm vào nó, bỗng một thứ cảm xúc kì lạ cồn cào tràn lên trong lồng ngực anh.

-         Sao…sao cô lại có nó…

-         Sau khi thẩm vấn Tuấn Anh, chúng tôi có lục soát nhà anh ta, tôi thấy nó được đặt trong tủ kính bên cạnh những tấm bằng khen có vẻ rất trang trọng. Nó có ý nghĩa gì với anh không?  

-         À…

Anh cảm thấy cổ họng mình đang nghẹn lại.

Thứ duy nhất mà con người không thể ngăn được đó là cảm xúc mỗi khi nó bùng phát.

-         Khi tôi và anh ta còn bé…đã đòi mua bộ đồ chơi này. Tuấn Anh cũng thích nó lắm nhưng vì tôi là em nên đã nhường tôi tất cả…duy chỉ lấy có thứ này. Tôi thì luôn bị bắt nạt còn anh ta luôn là người đến cứu…nên anh ta nói rằng…anh ta giống như con siêu nhân này sẽ đến giúp tôi bất cứ lúc nào.

-         Anh ấy đã làm đúng lời anh đã nói chứ?

Đức gật đầu, tay anh nắm chặt lấy vật bằng nhựa ấy, mẫu thuẫn trong lòng anh lại ngày một lớn hơn. Căm hận và yêu thương anh nên chọn điều nào cho đúng…

-         Tại sao anh ta còn giữ nó?

-         Mọi đứa bé đều muốn mình được làm siêu nhân. Nhưng khi lớn lên chúng nhận ra rằng để làm siêu nhân không đơn giản chỉ là muốn. Chắc Tuấn Anh cũng nhận ra được điều ấy, chỉ có điều anh ta không giống anh, anh ta không chấp nhận điều đó mà thôi. Anh ta nhận ra rằng việc luôn phải nhường nhịn anh đó là một áp lực, nó lại ngày một lớn khi bố anh luôn dành sự quan tâm về phía anh nhiều hơn.

-         Chẳng lẽ vì điều này…

-         Anh có biết siêu nhân khác người bình thường như thế nào không? Đó là người bình thường khi mắc lỗi có người sẽ chỉ đường cho họ, nhưng siêu nhân thì lại chỉ là một kẻ đơn độc tự mình tìm đường cho chính mình mà thôi. Khi có cơ hội hãy đưa lại cái này cho anh trai anh.

-         ……….

-         Anh ấy có lẽ cần nó để giúp mình không bị lạc đường.

Anh im lặng trước những lời cô gái kia nói, anh không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo… lòng anh thực sự rối rắm.

Tùng và Phong đứng dậy chào Đức bước ra về, họ nhìn Đức ngồi đó một mình khẽ thở dài rồi quay bước ra về, còn nhiều vụ án khác chờ họ ở trước mặt…Điều duy nhất để khép lại vụ án này là họ có thể hi vọng đó là Đức và bố anh ấy đồng ý vào gặp Tuấn Anh mà thôi…

Bóng hoàng hôn đổ dài trên mặt con đường phía trước, nhuộm sắc trời một màu ánh kim kiêu sa lộng lẫy…

Chẳng biết rằng đằng sau sự hòa nhoáng của tạo hóa ấy, chúng ta nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ trong buổi sớm mai đầy hi vọng, hay chỉ nhìn thấy những con đường tôi tăm mà chỉ mình ta cô đơn nhủ rằng mình sẽ phải tiếp tục.

Tha thứ luôn là điều không thể đối với một nỗi đau chưa bao giờ được gọi là nguôi ngoai.

Nhưng….

Nếu biết tạm quên đi….

Thì có lẽ cuộc sống này, trong ánh hoàng hôn chúng ta có thể nhìn thấy được ánh sáng của mặt trời như không bao giờ tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro