Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Đeo đuổi hư vô

Chương 7: Đeo đuổi hư vô

Em có nên từ bỏ

Hay cứ theo đuổi tình yêu vô vọng ấy?

Dù nó chẳng đi tới đâu

Hay đấy rồi cũng chỉ là điều vô ích

Em biết mình ở nơi đâu...vậy có nên để mặc mọi thứ ?

Em có nên từ bỏ hay cứ theo đuổi tình yêu vô vọng ấy?

Dù chẳng đi về đâu...

-------------------------------------------------------------------------------

Cô y tá dùng kẹp gắp miếng kính ra khỏi chân An.

-         Không sao. Băng vào vài ngày là lành thôi. Bạn em mới là nặng này.

An nhăn mặt vì oxy già  là chân cô ran rát.

Cô liếc mắt sang giường bên cạnh thấy Loan đang nằm ở đó, với cái chân bó băng trắng toát. Cô bạn đang thiếp trong giấc ngủ, gương mặt xanh xao chắc do quá sợ hãi.

Dương và Hùng đang thấp thỏm chờ ở bên ngoài.

An tập tễnh bước ra.

-         Mình không sao.

Cô nhìn cả Dương và Hùng nói.

-         Nhìn lúc nãy chân An chảy nhiều máu quá, mình lo vết thương lớn phải khâu.

-         Không sao.

-         Thế cái Loan sao rồi. Hùng ngó vào trong, quay sang hỏi An.

-         Uống thuốc giảm đau ngủ rồi.

-         Không sao là may rồi. Khổ thế không biết sắp đến ngày diễn rồi...sao bây giờ...

Hùng kêu ca, mặt hắn nhăn nhó ngó An.

An lúc này lơ đãng, đôi mắt cô đang tìm ai đó, người mà chính cô không thể nghĩ rằng cô muốn gặp anh ta lúc này.

An thậm chí còn chẳng để ý đến cái vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt Dương, từ lúc An bị đau đến lúc này, chưa một phút anh ngừng lo. Nhưng sao giờ, An lại không để tâm quá nhiều đến điều đó nữa. Cô chỉ cảm thấy vui vì Dương ở bên cạnh mình, nhưng chẳng biết từ bao giờ niềm vui ấy chẳng còn trở thành niềm hạnh phúc của cô nữa. Chỉ đơn giản là cảm thấy vui mà thôi..

Hoàng ngồi ở bồn cây, dốc châm điếu thuốc cuối cùng trong bao.

Dưới chân anh la liệt tàn thuốc lá.

Sao cái khoảng khắc ấy, anh lại không biết mình phải làm điều gì tiếp theo. Anh chỉ biết sợ hãi ôm lấy cô, điều duy nhất anh làm cho cô chỉ có vậy. Trong bàn tay anh cảm nhận được nỗi đau đang kìm nén trong cô, mà điều anh có thể làm chỉ là nhìn Dương lôi cô ra khỏi tay anh, ôm cô bước đi.

Có lẽ một thằng như anh, một thằng chỉ biết đến những nụ hôn chớp nhoáng,  những cái lần mò nóng bỏng thỏa mãn, nên anh chẳng thể biết được phải làm gì khi người con gái mình thích bị thương. Một vết thương nhỏ với cô, nhưng lại làm cháy bỏng da thịt anh..

"Chắc cô ta thích lắm được người mình yêu ôm gần như thế...Hừ.. đúng mình nên làm thế", Hoàng thầm nghĩ trong tâm tư mình, tự huyễn hoặc mình rằng việc làm của anh là đúng, nhưng sao anh vẫn cứ thấy nhức nhối... vì cái hình ảnh kia..

-         An, đỡ đau chưa.

Dương giờ đang ngồi bên cạnh cô hỏi.

-         Mình đỡ đau rồi, vết thương nhỏ thôi mà.

-         Đứng nói dối mình. Máu chảy nhiều thế, chắc là một vết thương sâu. An chắc phải đau lắm. Giọng Dương đầy xót xa.

-         Mình nói rồi, mình không sao thật mà. An chối.

Dương cúi xuống nhìn vết thương, lúc này anh còn cảm thấy đau hơn cả cô.

-         Thôi Dương vào tập cùng các bạn đi. Mình chờ Hùng vào với Loan rồi mình về. An không muốn Dương quá lo lắng, nên cô vội nói.

Dương đang định nói điều gì đó, đúng lúc ấy Hoa và Dung từ phòng bệnh bước ra.

-         Loan không sao rồi. Về tập tiếp thôi Dương, Hùng nói thế. Hoa tự nhiên đứng trước mặt Dương nói như vậy.

Cô ta nhìn An, nhưng không hỏi han câu gì.

-         Hoa về trước đi, lát Dương lên sau.

-         Thôi cùng đi luôn đi. Ở đây đã có Hùng...và An rồi.

-         Ở nhiều người quá bác sĩ bảo không nên, về bớt thôi Dương ạ. Dung thêm lời vào, tặng cho An một nụ cười không thể đểu hơn.

Dụng ý của Hoa quá rõ ràng, đến đứa trẻ con lớp 1 hiểu được điều cô ta muốn là gì, ai cũng hiểu duy chỉ có một người không muốn hiểu là...Dương. Nhiều khi An nghĩ nếu Dương không thích đi cùng cô ta thì sao anh không nói thẳng, anh tỏ ra rất quan tâm An nhưng mỗi khi Hoa kéo đi anh lại ngập ngừng giữa ở và đi, rồi cuối cùng cũng theo bước cô ta. Mỗi lần như vậy, anh cứ gieo cho An hi vọng rồi lại khiến cô hụt hẫng đi nhiều phần, cứ mỗi lần như thế An lại cảm thấy cô nên ngừng hi vọng vào tình yêu chẳng bao giờ có bến đỗ ấy. Đúng! Dương là ánh mặt trời...và mặt trời thì không của riêng ai.....

Lần này cũng chẳng ngoại lệ, anh đứng dậy đi cùng Hoa và Dung, không quên buông ánh nhìn tiếc nuối về phía cô. An thì đã quá quen với điều tiếc nuối ấy, nên mỗi lần anh lựa chọn cất bước, lòng cô cũng bớt đau đi nhiều...

Giờ chỉ còn An ngồi ở hàng lang ngoài phòng y tế một mình. Hùng đang ở bên trong phòng cùng với Loan, vẫn chưa thấy hắn quay ra.

Một người đang từ từ tiến lại gần phía cô...

Hoàng ngồi bên cạnh cô, gương mặt trầm ngâm hơn mọi khi.

-         Không sao chứ?

-         Ừ..

-         Cậu sợ máu à.

An hồn nhiên hỏi, vì cô nghĩ rằng lúc cô bị thương, ánh mắt Hoàng nhìn cô có chút hoảng loạn, nên cô đoán vậy.

-         Không...

-         Ờ..thế à...

-         Bây giờ cô về nhà hay là ở lại đây. Hoàng đột nhiên hỏi.

-         Tôi định chờ Hùng đưa về, nhưng chưa thấy nó ra.

Hoàng ho vài tiếng, rồi anh ngập ngừng bảo cô.

-         Vậy...chờ tôi.. nói rồi Hoàng chạy đi nhanh như một cơn gió, An còn chưa kịp phản ứng.

Vài phút sau đã thấy Hoàng chạy lại, trên tay cầm túi xách của cô.

-         Lên đây....

Hoàng một vai quàng túi của cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

-         Thôi..tôi tự đi được mà...

An xua tay ngại ngùng.

Không để An nhiều lời nữa.

Hoàng cầm tay cô kéo lên để mạnh lên vai anh, cõng cô lên.

-         Cậu làm gì thế...An hét.

-         Đừng ngọ ngậy nữa, tôi ngã là cô qùe thêm chân nữa đấy.

Hoàng quát lại, lúc này An trở nên im lặng, bám lấy bờ vai anh. Môi Hoàng khẽ mỉn, anh xốc người cô lên rồi bước đi.

Hùng bước ra khỏi phòng y tế, nhìn thấy 2 người họ, hắn chỉ biết lắc đầu, rồi lặng lẽ đi về phía hội trường.

-         Lúc nãy, Dương có vẻ rất lo lắng cho cô.

Hoàng vừa đi vừa nói.

-         Ừ, trông thì có vẻ vậy thôi.

An chán trường đáp.

-         Cô có vẻ không hứng thú như mọi hôm nhỉ.

-         Chẹp..thì cũng có một hôm ngoại lệ chứ.

-         Cô đừng lo, tôi nhìn dáng vẻ của Dương, tôi chắc chắn rằng nó đã có tình cảm với cô rồi. Nếu không thì không bao giờ nó quan tâm đến cô đâu.

-         Ừ....Vậy à...nhưng tôi lại thấy mình và cậu ta chẳng hi vọng gì?

Hoàng ngạc nhiên quay lại hỏi An.

-         Sao ..lại thế?

-         Thì là chẳng hi vọng thôi.

-         Không hi vọng sao cô vẫn thích nó.

-         Tôi cũng chẳng hiểu nữa, tôi cứ hi vọng, rồi lại thất vọng, ...hi vọng rồi lại thất vọng...nhưng tôi cứ đuổi theo cái vòng luẩn quẩng ấy không ngừng lại được. Có lẽ người ta gọi đó là tình yêu chăng...Đeo đuổi những thứ ở hư vô....có lẽ đó là tình yêu...

-         Đó là ...tình yêu...? Hoàng nhắc lại lời An nói.

An gật đầu.

Chợt An nhìn xuống Hoàng hỏi.

-         Tôi...tôi...có nặng lắm không?

-         Thật ra thì..không nặng lắm...chỉ hơn con lợn có vài cân thịt thôi. Mặt Hoàng bỗng giãn ra, một nụ nhẹ nở trên đôi môi luôn lạnh lẽo của anh.

-         Cậu.. An vùng vẫy.

-         Này, muốn ngã à. Hoàng ngó xuống mắng.

-         Thôi, cậu bỏ tôi xuống đi, tôi có mượn cậu đâu. Giọng An hờn dỗi.

-         Nhưng...may cho cô...ngày xưa tôi làm nghề chở lợn.

Hoàng bật cười khanh khách, An cũng cười theo, cô đập vào vai anh nói.

-         Này, tôi đau chân chứ không đau tay đâu nhé.

-         Ờ đúng rồi, cô là đồ con gái bạo lực mà..Hoàng vẫn chưa dứt tiếng cười.

Phòng cô ở tầng mấy?

-         Tầng 4. Mà còn ở cuối hàng lang nữa đấy. An thích thú ghé sát tai Hoàng nói, giọng điệu trêu chọc.

-         Ôi vãi đạn..Hoàng kêu lên.

-         Đấy nhé, lúc nãy tôi bảo để tôi tự đi thì anh không chịu, bây giờ thì có đuổi tôi cũng không xuống..An tủm tỉm nhìn dáng vẻ đau khổ của Hoàng nói.

-         À cho tôi số điện thoại của cô đi.

Hoàng quay xuống hỏi An.

-         Để làm gì?

-         Thì có việc thì gọi, nếu ....cô gặp chuyện gì...không gọi được cho Hùng, mà ngại gọi cho Dương...thì gọi cho tôi...tôi sẽ giúp cô gọi cho Dương.

-         Lại còn thế nữa..

-         Không thế thì sao!!!

-         Ơ..được, nhưng tôi có 10 số anh lấy mấy số? Mặt gian tà An cố tình hỏi.

-         1 chứ mấy. Tùy cô.

-         Vậy thì được. 8.

-         Cái gì nữa?

-         Thì 8...

-         Cô đang trêu tôi đấy à.

-         Thì anh bảo 1 số còn gì...8...

An cong cớn, đáp lời Hoàng, miệng cô cười khục khặc.

Hoàng bĩm môi. Thoáng một niềm vui trôi nhè nhẹ trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của anh.

Nhìn những giọt mồ hôi trên trán của Hoàng, An vội lấy tay áo lau đi, chắc anh ta đang mệt lắm

-         Thật ra tôi không đến nỗi phải cõng đâu....Tôi vẫn đi được mà.

Hoàng chẳng đáp lại lời An.

Có những việc anh thích làm, mà chẳng thể giải thích được bằng lời với cô.

-         Này...

-         Sao?

-         Anh mệt không, để tôi xuống ở đây đi.

-         Đã chót cõng lên đây rồi thì để tôi cõng nốt cho xong.

-         ừ..thế...nếu bây giờ tôi ngủ gục vào lưng anh thì sao. Anh có cõng nổi không? Để tôi xuống đi. An giả vờ dựa đầu vào vai Hoàng nói.

-         Cô cứ thử xem tôi quăng cô xuống đất. Tỉnh đã nặng như thế này rồi,còn ngủ nữa..cô định giết người không dao à.

Hoàng giả vờ kêu lên.

Nhưng trong lòng anh thì cảm thấy rạo rực vì hơi thở của cô đang ở rất gần, cảm giác thật mãn nguyện. " Dù cho em ngủ và trước mặt anh là một nghìn bậc thang, thì anh vẫn sẽ cõng em đến tận bậc cuối cùng" Hoàng nén niềm vui trong ý nghĩ của mình lại, cõng An về trước cửa phòng của cô...

-         Vào phòng tôi ngồi uống nước đã.

-         Thôi, tôi về đây.

-         Đừng ngại. An nhìn Hoàng nói.

-         Để khi khác, tôi phải về xem tình hình tập tành ra sao chứ.

-         Vây....để bao giờ tôi mời cậu đi uống nước. Cảm ơn hôm nay cậu đã cõng tôi mệt như thế.

Mắt Hoàng rực sáng, ánh nhìn trìu mến của anh dành cho cô dịu ấm tựa như có những tia lửa ở trong đó.

-         Được, tôi đồng ý. Vậy cho tôi số điện thoại của cô đi, bao giờ tôi rảnh tôi sẽ bảo cô.

An lấy điện thoại trong cặp sách ra, đọc số cho Hoàng.

Hoàng cẩn thận lưu số của cô lại, như một đứa bé cẩn thận đón lấy viên kẹo của mình...

Hoàng chào An, quay đầu bước đi.

-         Này... An gọi với anh lại.

Nghe giọng cô như một luồng điện chạy dọc cơ thể mình, anh nhanh chóng dừng bước quay lại.

-         Tách...

An cười toe toét, cầm máy ảnh chụp lấy hình ảnh vừa rồi của anh. Hoàng bàng hoàng nhìn cô, anh chạy lại gần, định giật lại điện thoại của cô, nhưng cô đã vội giấu được nó đi.

-         Cô...có đưa đây không..

-         Làm gì mà anh đáng sợ thế...tôi cài đặt hình vào số của anh mà.

An tròn mắt, chớp chớp nhìn Hoàng. Anh khẽ thở dài nhìn cô, đành mặc kệ cô, quay người bước đi. An nhũn vai mở cửa phòng.

Bỗng..

-         Tách..

An giật mình ngẩng lên.

Không để cô kịp phản ứng, Hoàng cầm điện thoại chạy mất hút xuống cầu thang.

An lắc đầu nhìn theo bóng anh khuất, cô bước vào phòng, gương mặt đã khẽ đỏ hồng từ bao giờ..

--------------

Thời gian chuẩn bị cho vở kịch ngày càng gấp rút, tối ngày kia sẽ là ngày tổng kết ghép nhạc chính thức của cả hội, nên Hùng và An mất cả ngày ở nhà Hùng ghép nhạc. Vì là chủ nhật hội trường sẽ đóng cửa nên các vai chính hẹn nhau đến nhà Hùng để duyệt lần cuối trước vòng loại. Thật ra là chẳng có việc của An, nhưng Hùng nó cứ kéo cô đến ăn cơm trưa với hắn vì mẹ hắn đi vắng, rồi tranh thủ giúp Hùng ghép nhạc cho nhanh hơn. Mà trong khi Hùng làm hết, An cũng chỉ ngồi bên cạnh để nghe. Còn cả tiếng nữa mọi người mới đến, Hùng cũng đã hoàn chỉnh hết phần nhạc nền cho các bài hát, An thảnh thơi nằm trên giường đọc truyện.

-         Này, sao cái truyện này nó cứ kéo dài thế nhỉ, tao thấy thằng Shinichi nói mẹ nó sự thật đê, cứ lòng vòng, tao mà là con Ran tao nhận ra lâu rồi, mọi người đều biết gần hết trừ những nhân vật chính là chẳng ai biết. Đúng là bó tay, tái bản đi tái bản lại đúng là nxb biết cách làm ăn mà.

Hùng xoay ghế ra nói chuyện với An.

-         Thì thế mới có chuyện cho mày đọc chứ. Mà tao thích Habara hơn..thôi giết Ran rồi yêu Habara cho nó xong..Mập mờ mãi chẳng thấy hôn hít hay cầm tay cầm chân nhau gì cả...chán!

An vừa đọc vừa tiếp lời Hùng.

-         Ding Dong Ding Dong...

-         Hùng ơi bạn gọi này con. Giọng bố Hùng từ dưới nhà vọng lên.

-         Vâng. Hùng đáp.

-         Ai đến sớm thế. An ngó nghiêng.

-         Chịu. để tao xuống xem.

An lại tiếp tục đọc truyện trong khi Hùng đi xuống dưới nhà.

Cô với tay đến bàn vi tính ngay bên cạnh bật một bài hát khác, Hùng cứ bật mãi một bài nghe đến chán.

-         " Này lá đừng mãi rơi trên đường em..

Này gió đừng cuốn trái tim hao gầy...

     Để em được mãi..yêu anh suốt đời dẫu cho ngày mai còn nhiều bóng tối.."

An lẩm nhẩm hát theo giai điệu buồn của bài hát ấy. Công nhận cái phim này thì chẳng ra gì nhưng nhạc phim nghe nó thấm thía thật.

-         Từ ngoài vào đã nghe thấy giọng cô lanh lảnh..

An ngẩng đầu lên khi nhận ra giọng nói quen thuộc ở đối diện mình.

Vẫn cái nhếch mép, nở một nụ cười bất cần, Hoàng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh chỗ An đang bò ra để đọc truyện.

-         Sao cậu đến sớm thế. An hỏi.

-         Tất cả là do thằng Dương nó nhắn tin bảo tôi 2h đến, trong khi 3h mới tập, chắc là nó nghĩ tôi cao su ...

-         Dương làm thế là đúng đấy, cậu ấy hẹn cậu 2h mà giờ 2 rưỡi cậu mới đến còn gì.

-         Connan à..tôi đọc tập này rồi. Chẳng có gì thú vị. Hoàng bơ lời An nói, lảng sang chuyện khác.

-         Sao lại không thú vị. Quá thú vị ấy chứ..An nhìn Hoàng lạnh lùng đáp.

-         Đúng là con người không hiểu gì về nghệ thuật nó thế đấy...phí cả lời để nói với cô.

-         Thôi đi, cậu quyền im lặng.

-         ......

Thấy Hoàng im lặng thật, An chột dạ ngước mắt lên nhìn.

Bộp....

Giữa trán cô in dấu ngón tay của anh vừa búng.

-         Á....á....

An lăn lộn ôm trán kêu thảm thiết.

Nhìn điệu bộ của An, Hoàng cười lớn..

Hùng đi vào nhìn thấy hai người đang đùa cũng góp thêm tí gió.

-         Ha ha ha...Kêu như lợn bị chọc tiết thế...Sao thế...bị nó búng đau không?

-         Tôi chỉ sượt nhẹ qua tí thôi, mà kêu như là trời sắp sập ấy. Hoàng chẹp miệng lắc đầu tỏ ra vô tội.

-         Để đấy, để tôi búng cậu xem cậu có đau không?

An vùng dậy, trán cô đỏ lừ, mắt cũng đỏ lừ, có lẽ anh đã lỡ tay búng quá mạnh, cô định chồm người giữ chặt lấy Hoàng lại. Nhưng Hoàng nhanh nhẹn hơn đã túm được lấy tay cô.

-         Không được đâu cưng à...Hoàng đắc ý lắc đầu biến câu nói của mình thành một bài hát khó ưa.

-         Khổ thân con bạn mình...nguyên một quả ổi. Hùng ngồi trên ghế vừa gõ máy tính vừa ngêu ngao an ủi An.

-         Đồ đểu buông tay tôi ra...

-         Hùng ơi xuống bê hoa quả lên cho các bạn đi con. Bố Hùng ở dưới gác gọi lên.

-         Vâng. Hùng đáp, hắn quay sang đạp cho Hoàng một phát rồi chạy xuống nhà.

Hoàng lúc này mới nhìn thấy trán An sưng một cục đỏ lừ, mắt cô cứ gườm gườm nhìn anh như kiểu anh mà thả  tay ra cô ấy sẽ nhào vào ăn thịt anh mất. Chắc cô ấy đau lắm? Mình lỡ tay quá rồi....Hoàng tự trách mình.

-         Để tôi xem nào...tôi thổi cho. Hoàng vẫn giữ tay An, miệng thì định thổi thổi cho cô bớt đỏ.

-         Không...An lắc qua lắc lại cái đầu, cương quyết không chịu..

Hoàng nhìn An có chút gian tà, khóe miệng anh nhếch lên một đường cung dịu dàng. Chơt rất nhanh bàn tay anh giữ trán cô lại....đặt bờ môi của mình lên đó.

Nụ hôn của anh rất nhanh, nhanh đến mức An ngơ ngẩng nhìn anh. Có chút gì đó ẩm ướt vẫn còn đọng trên trán cô, cảm giác khi bờ môi anh chạm vào rất nhẹ rất ấm. Một lúc sau hoàn hồn, cô chùm chăn qua mặt, úp mặt xuống gối, anh lay thế nào cô cũng không chịu trả lời.

-         Này...tại cô lắc đầu mạnh quá ấy chứ...

Rõ ràng anh ta cố tình làm thế, cô có phải con ngu đâu mà không biết cơ chứ, đồ đểu giả. An vẫn im lặng.

-         Sao thế...nó dỗi hả...Dậy ăn hoa quả đi An ơi. Hùng bê đĩa hoa quả lên, thấy hiện trường đầy bất ổn, bèn nói.

-         Này... Hoàng vẫn lay người An.

Mình lại làm cô giận rồi, nếu mình còn không biết kiềm chế mình như vậy nữa thì sẽ mất cô ta lúc nào không hay? Hoàng tặc lưỡi nghĩ về cái hành động bộc phát vừa rồi của mình càng thấy hội hận.

Nhưng anh không biết được rằng...sau lớp chăn kia...cô ấy đang nở một nụ cười không hé môi...một cảm xúc cô ấy muốn giấu kín ở trong lòng.

Con người còn có thể thay đổi được thì tình yêu cũng vậy...

-         Dậy đi An, tao ăn hết của mày nhé. Hùng gọi An.

-         Thôi ăn đi, tí nó ra bây giờ ấy mà. Hùng đưa đĩa hoa quả cho Hoàng.

-         Hùng ơi...

Đang ăn dở miếng dưa thì có tiếng ồn ào bên dưới, chắc mọi người đã đến.

Hùng lại đi xuống dưới nhà một lần nữa để đón mọi người lên.

Tiếng ồn ào để xe nói chuyện vọng lên tận tầng 2.

-         Thôi...tôi xin lỗi, dậy đi mọi người đến rồi.

An đầu tóc bù xù, ngồi dậy.

Hoàng khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng ấy của cô.

Anh ta lại còn cười! không biết ăn năn sau 2 vụ cưỡng hôn gì cả, An bực bội lườm Hoàng một phát rồi chèo lên ghế ngồi chơi điện tử.

-         Hoàng đến sớm thế.

Dương vừa vào phòng nhìn thấy Hoàng, anh cười lớn nói.

-         Mày, thằng chó tao chưa xử mày đâu đấy.

-         Đáng đời. An chu mỏ lầm bầm.

-         Ơ An cũng ở đây à. Dương quay sang hỏi, khi thấy An đang ngồi bên máy tính.

Cô cười gật đầu chào anh, rồi lại cắm mặt vào trò chơi.

-         Trò gì thế?

-         Nông trại.

-         Ha ha ha..trò đang hot đấy hả? Trông buồn cười quá.

Dương đột nhiên ngồi xuống bên cạnh An hỏi chuyện như bình thường.

-         Ừ..

-         Bao giờ mình phải chơi thử mới được..

-         ....

An và Dương bắt đầu thì thầm to nhỏ về chuyện game. Hoàng ngồi trên giường cầm quyển connan mà mắt anh không tài nào tập trung được vào quyển truyện, nhìn hai người trước mặt đúng như một cái gai trong mắt.

-         Nhạc nhẽo thế nào rồi Hùng.

Hoa và Dung cũng đã lên phòng Hùng.

Nhìn cảnh Dương và An thân thiết, cơn ghen trong Hoa được dịp bùng phát. Nhưng cô nàng vẫn vờ như chẳng có gì, vẫn cười nói bình thường với Hùng và Dung.

Một lúc sau mọi người bắt đầu tập luyện.

Khi đã ghép xong nhạc và lời thì tất cả đều thống nhất chiều mai sẽ duyệt cả đội để ngày kia đi thi.

-         Nào, cứ thế nhé. Có gì mai tính tiếp vậy. Hùng nói, mở cửa cho mọi người lấy xe đi về

Trời đã tối từ bao giờ, Hùng lấy xe chở An về.

Con đường từ nhà Hùng đến chỗ An ở khá xa, nhưng được cái đường rộng và không hay bị tắc. Chẳng biết từ bao giờ những con phố ở Hà Nội lại khiến cho An liên tưởng đến những điều ngột ngạt, đặc biệt khi gần hè tiếng ve kêu râm rang làm cả thành phố như ồn ào hẳn lên. Hà Nội bao giờ cũng vậy, dù có khuya vẫn không ngớt tiếng còi xe...Tại sao người ta cứ phải chen chân lên chốn này để kiếm sống, dù cuộc sống trên này cũng chẳng khá hơn quê nhà là bao, giàu thì cứ mãi giàu mà nghèo thì vẫn vậy. Nhưng qua những tháng năm An hiểu một điều rằng, dù muốn hay không những người tha phương vẫn chọn nơi này là bến đỗ. Có lẽ trong cái ồn ào, xô bồ của phố phường, họ có thể tìm cho mình được một hi vọng để hi vọng, còn hơn mãi nhìn núi đồi, ruộng đồng mà không biết đâu là điểm đến của cuộc đời mình. Con người ai cũng vậy luôn tưởng tượng ra những điều hư vô, để theo đuổi, để hi vọng, dù nó xa ở tầm với. Có người chỉ mong rằng với gánh rau của mình mỗi sáng mang ra chợ có thể giúp cả gia đình mình sinh sống, có người thì lại hi vọng rằng mình sẽ thay đổi cuộc đời mình trong nhung lụa gấm hoa. Có người thành công, và cũng có người thất bại...Và chúng ta vẫn cứ xoay vòng để tồn tại hàng ngày...

Nhiều khi An thầm nghĩ những nơi xa hoa lạnh ngắt điều hòa, giữa chốn phố phường đông đúc kia...bao giờ cô mới đặt chân được vào những nơi ấy. Và những nơi ấy liệu có là nơi thuộc về cô. Cũng giống như ta đi mua một đôi giày, nếu cứ cố xỏ vào một đôi giày chật dù nó có cao sang hay đẹp đến mấy thì cuối cùng nó cũng sẽ làm hỏng bàn chân của ta. Còn nếu cứ chọn một đôi giày quá rộng thì rút cuộc nó cũng tuột khỏi ta..

Trong tình yêu hay trong cuộc sống, có lẽ điều An hi vọng đó là tìm một đôi giày vừa với bàn chân của mình...

------------

-          Alo..An à...

Tiếng nhạc đập đinh đai trong quán Bar dội thẳng vào điện thoại, Hùng cầm máy bước ra bên ngoài.

-         Cậu ở đâu mà ồn ào thế..Giọng An nhẹ nhàng như một cơn gió.

Hơi mén chếnh choáng làm Hùng phải ngồi xuống vệ đường, nhưng trên tay anh vẫn cầm chắc điện thoại trong tay. Vì anh biết ở đầu dây bên kia là giọng nói của cô.

-         À...tôi...đang ở với một ...vài người...bạn..Sao muộn rồi...cô không ngủ à? Cô đang ở đâu thế?

-         Tôi đang ở hành lang...tôi không ngủ được.

An tự cười với chính mình, số điện thoại của Dương cô lưu với cái tên mĩ miều " love forever", số điện thoại của Hùng cô lưu với cái tên thân thiết B.F, nhưng sao cô lại bấm máy gọi cho anh, người cô thậm chí chỉ lưu mỗi chữ " Hoàng". Giữa cái hàng lang tối om này, cô một mình ngồi ôm lấy chiếc điện thoại để nghe thấy giọng nói của anh, dù cô biết ở đầu dây bên kia anh ta đang say.

Tại sao cô lại thay đổi? Cô thích Dương đến điên cuồng cơ mà, và chính Hùng cũng nói anh ấy mới là con đường định mệnh của cô. Sao cô lại đi chệch ra khỏi cái định mệnh ấy....tại sao?

-         Vây...nên...cô gọi điện cho tôi. Hoàng có chút ngập ngừng.

-         Ừ...

-         Sao cô lại không ngủ được. Hoàng nhẹ nhàng hỏi.

-         Tôi cũng không biết...cứ ngắm mắt lại đầu óc tôi lại nghĩ về những thứ lung tung, không thể ngủ được..

Hoàng lắng nghe từng lời An nói....mà chẳng biết rằng lúc này, miệng mình đang nở một nụ cười rộng đến mức không khép lại được..Vẫy một chiếc taxi, tay anh vẫn cầm nguyện điện thoại để nói chuyện với cô.

-         Cô đang ở hành lang một mình à. Hoàng hỏi.

-         Ừ...Sao tự nhiên yên tĩnh thế.

-         Tôi đang ngồi trên taxi về nhà. Anh nhẹ nhàng trả lời, nụ cười vẫn nở trên môi.

-         Tôi...làm cậu...bỏ về à...Thế thôi...An sửng sốt nói.

Nghe giọng điều lo lắng của cô, anh lại càng cảm thấy lòng mình ấm áp.

-         Không...đằng nào tôi cũng phải về 2h sáng rồi còn gì..

-         Ngày nào cậu cũng về muộn thế này à...bố mẹ cậu có nói gì không? An hỏi, cô không nghĩ rằng mình đã vô tình động vào nỗi đau của Hoàng.

-         Không..chẳng sao cả....Đừng ngồi một mình ở đấy nữa, vào nhà đắp chăn đi, không lạnh đấy...Hoàng vẫn nhẹ nhàng nói, giọng anh có chút dịu dàng lo lắng cho cô.

An mở cửa bước vào, cô chùm chăn qua đầu để che ánh sáng của điện thoại.

-         Tôi về đến nhà rồi...Hoàng mở cửa đặt lưng lên giường nói với đầu dây bên kia.

-         Nhanh thế à..

-         Gần thôi mà. Cô vào nhà chưa..

-         Rồi...

-         Sao hôm nay ngoan thế. Hoàng chợt đùa..

-         Ừ...

Cô ấy nói " ừ", chữ " ừ" lúc này với Hoàng sao lại đáng yêu đến thế, tiếng thì thầm của cô ấy bên tai làm trái tim anh chẳng bắt lại được những nhịp như lúc ban đầu.

-         Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện...

-         Chuyện kể đêm khuya à...

-         Ờ...Mà không được ngủ gật đấy.

-         Ờ..được rồi..

Hoàng bắt đầu kể, giọng anh trầm trầm vang lên bên tai An.

-         Ngày xửa ngày xưa...có một thằng bé..

-         Thằng bé.. An cười khẽ hỏi.

-         Ờ..một thằng bé hư hỏng

-         Rồi. An thấy buồn cười vì cách kể chuyện đậm chất vụng về của anh.

-         Vì nó là một thằng bé cô đơn. Nó sợ nếu nó ngoan ngoãn thì sẽ chẳng ai còn đề ý đến nó nữa.. Nó rất sợ cô đơn...Nó không thích phải ở một mình nên nó luôn tìm đến những nơi thật ồn ào để phá phách..

-          Buồn cười quá. An thì thầm..

-         Buồn cười à? Hoàng ngạc nhiên hỏi lại.

-         Ừ...cậu cứ nói thằng này, con kia làm tôi buồn cười...

Ở đầu dây bên kia Hoàng chợt cười, cô ấy đúng là vẫn dễ lừa nhất trên đời...

-         Thằng bé không được lớn lên trong sự yêu thương, nên nó chẳng biết yêu thương là gì..

-         Ưm...An ậm ừ trong cổ họng.

Mắt An đã díp lại từ bao giờ, đầu óc cô trống rỗng, và tiếng Hoàng vẫn cứ đều đều bên tai..

-         Giá như có một người ngăn thằng bé ấy lại..nhưng chẳng có ai để tâm đến nó cả...

An dần dần chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không hay, ở đầu dây bên kia có lẽ Hoàng cũng nhận ra được điều ấy, nhưng anh vẫn tiếp tục nói.

-         Rồi đến một ngày...có một cô bé xuất hiện, một cô bé cũng cô đơn giống nó, cô bé ôm một tình yêu đơn phương với một người mà vô tình thằng bé phát hiện ra được..Ban đầu nó rất ghét cô bé...nó hay bày trò trêu ác  để chọc cô bé..Nhưng rồi, nó phát hiện ra rằng...cô bé dần làm nó thay đổi...

" Đồ ngốc ấy ngủ rồi" Hoàng lẩm bẩm khi thấy đầu dây bên kia không có tiếng cô trả lời, chỉ có một không gian tĩnh lặng vang lên tiếng của anh.

-         Và rồi..nó nhận ra...nó đã yêu em từ bao giờ mà không hay.

Hoàng cúp máy, anh vắt tay lên trán suy nghĩ, cả đêm hôm ấy anh không tài nào chợp mắt được. Tình yêu phải chăng đúng là những gì cô ấy nói, chúng ta cứ mãi đeo đuổi những điều hư vô.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro