Chương 67: Nói cho em nghe đi, những điều bí mật.
Chương 67 : Nói cho em nghe đi, những điều bí mật.
Mẹ khó khăn mở hai mí mắt nặng nề đã sụp che kín nửa đôi mắt, nhìn anh …
Bà bất giác chảy nước mắt…
Có lẽ chính bà biết giờ phút này bà sẽ từ dã cõi đời này trong im lặng.
Hoàng nắm lấy tay mẹ, xoa nắn đôi bàn tay gân guốc nổi đầy gân xanh.
Mẹ anh quá yếu để cất lên giọng nói của mình trước lúc ra đi, những ngón tay bàn cử động cầm chặt lấy tay anh, khi bà buông ra Hoàng thấy mảnh giấy nhàu nhĩ trong lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi của cả 2 người.
Bà từ từ nhắm mắt lại, gương mặt hốc hác thoáng một nụ cười nhẹ.
“ Đưa mẹ về nhà”.
Hoàng vò chặt mẩu giấy trong tay mình, anh chứng kiến cái chết của mẹ ngay trước mắt mình mà trong sâu thẳm trong tâm hồn thực sự chỉ là một chút lay động. Anh không phải là một con người chai lì với cảm xúc, cũng không phải là người không có trái tim, nhưng thực sự với một người quên hết tất cả như anh việc đó thật khó.
Giọt nước mắt của anh lăn xuống khi chiếc máy báo rằng nhịp tim của mẹ mình đã ngừng đập. Anh thấy mình như đang đứng giữa một sa mạc mênh mông không một bóng người. Tất cả đều đã rời bỏ chỉ còn lại một mình anh loay hoay với những mảnh vụn trắng xóa trong kí ức.
Hoàng nghe theo mọi sự sắp xếp của bố mình vì anh nghĩ rằng trên đời này người thân duy nhất chỉ còn mình ông. Anh sợ sự cô đơn, anh sợ cô độc nên đã đặt hết niềm tin vào một con quái vật…
“- Người bố cháu yêu …không phải phụ nữ….Người ông ấy yêu…là bố của bạn gái cháu bây giờ
- Tất cả chỉ là muốn cho mẹ cháu phải trả giá.Mẹ cháu đã lừa mang thai cháu đã ép bố cháu phải bỏ người mình yêu. Không may vài năm sau người kia mất, kể từ đó mối quan hệ của bố mẹ cháu càng khó cứu vãn.Bố cháu luôn nghĩ rằng chính mẹ cháu đã gây ra mọi chuyện, kể cả cái chết của người kia. Nếu bà ấy không nán người ấy ở lại Nhật thêm hai ngày thì có lẽ thuyền của ông ấy không gặp cơn bão bất ngờ ấy.
- Đừng hận ông ấy, tất cả ông ấy làm chỉ vì quá mù quánh mà thôi. Ông ấy thật tâm muốn cháu cô bé đó ở bên nhau.
- Để làm gì, tại sao lại đối xử với cháu như vậy?
- Bố cháu muốn cháu che chở bảo vệ cô bé ấy, làm những việc mà trước đây ông ấy không thể làm cho người mình yêu. Hơn hết ông ấy biết rằng cô bé đó rất yêu cháu và cháu cũng rất yêu cô bé đó, ông ấy không muốn chia cắt 2 đứa giống như việc ông ấy bị trước đây. Hoàng, vết thương trong lòng bố cháu không thể nào xóa bỏ, giờ nó đã thành một vết sẹo thì lại càng không thể bỏ được. Một là cháu chấp nhận, hai là cháu phải tự bỏ tất cả những gì mình có…
- Nghe bác hãy để mọi thứ lại sau lưng, xây dựng cuộc sống với người cháu yêu. Cháu sẽ thấy tình yêu là thứ có thể chữa lành tất cả…”
Cái giá trong cuộc đời này luôn là một cái giá đắt, và còn bất công hơn đó là chúng ta chỉ được lựa chọn mà không được mặc cả!
Hoàng choàng dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng như vừa uống an thần vậy.
Mồ hôi ướt đầm hai bên lưng áo.
Tiếng điều hòa của nhà nghỉ chạy u u trên đầu, phả xuống những hơi lạnh ngắt, làm sống lững đẫm mồ hôi của Hoàng khiến anh khẽ rùng mình.
Anh ôm đầu, định thần lại định nhắm mắt trở về giấc ngủ…
Bỗng Hoàng để ý thấy điều gì đó không ổn,
Căn phòng trống rỗng, An không có ở bên cạnh, lòng anh trào lên một thứ linh cảm xấu.
Anh vội vã đứng dậy định đi sang phòng bên cạnh.
Cánh cửa trong phòng đã bị khóa trái.
Khắp căn phòng tối om duy chỉ có ánh điện phát ra từ chiếc laptop để trên bàn phía xa là còn sáng.
Hoàng như choàng tỉnh khỏi cơn mê, anh cảm giác có điều gì đó vô cùng bất an, nắm lấy nắm cửa cố giật ra nhưng vô ích, anh đập cửa liên hồi gọi tên Tùng.
- Tùng!!!
Từ ban công có người đi vào bật điên lên nhìn và phía anh, Hoàng vội hỏi.
- Tùng đâu?
Người thanh niên mặc cảnh phục gương mặt mang chút bối rối, nhưng nhanh chóng thỏa lấp sơ suất của mình bằng câu trả lời lấy như lấy lệ.
- Tùng đưa người yêu của anh về nhà cô ấy rồi, cô ấy kêu mệt mỏi vì mọi chuyện muốn về nhà ko muốn ở lại.
- Vậy…Sao tôi gọi cô ấy không nghe máy. Hoàng giơ điện thoại vẫn còn đang ấn số chờ cuộc gọi đến An nhấp nháy nhưng ko có ai bắt máy.
- 2h sáng rồi, có lẽ người yêu anh đang ngủ.
Anh ta nhìn đồng hồ đáp lại, điềm tĩnh ngồi xuống trước máy tính nhưng có vẻ như để ý đến động thái của Hoàng ở phía sau mình.
Hoàng không dễ bị lừa, anh đoán chắc hẳn đã có chuyện gì không hay xảy ra, anh cũng không nhớ nổi lúc nào thì mình ngủ, giờ chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, đầu óc mơ mơ hồ hồ về mọi chuyện. Cách đây vài tiếng, anh và An vẫn còn ngồi trò chuyện với Tùng…
Chẳng lẽ…
- Anh, nói cho tôi biết các anh đã làm gì?Cửa phòng tại sao lại bị khóa như thế này.Chìa khóa đâu đưa cho tôi nhanh lên..
- Tôi có nhiệm vụ trực ở đây 24/24 không được phép cho người lạ ra vào tự do, mong anh hiểu cho. Anh đã vào đây rồi mong anh đợi lệnh của sếp Tùng mới đi ra. Giọng anh công an trẻ đều đều, tay gõ rất nhanh trên bàn phím trước mặt.
Hoàng giật lấy bộ đàm trên bàn khiến người kia không kịp phản ứng, anh nhấn nút bật.
Phía bên kia vài tiếng ồn nho nhỏ, tiếng Tùng thì thầm nói.
- Báo cáo đi. Bên đó thế nào?
- Ổn.
- Chúng tôi đã xác định được nơi nhốt con tin rồi, cậu đánh văn bản gửi về sở xin tăng cường người xuống đây. Bên đội 4 đang đi đến Hải Dương rồi 1 tiếng nữa họ sẽ có mặt…cậu nói họ…
- Sao …anh- tìm- ra- con tin..
- Ai…Hoàng…??…
Tùng phát hiện ra người bên kia là Hoàng, anh ấp úng vội vàng tắt máy.
Tầm chiều họ về đây Tùng vẫn còn chưa có một chút định hướng nào ở bước tiếp theo vậy mà chỉ có vài tiếng đồng hồ anh ta đã tìm ra nơi nhốt Tuyết Mai sao, dù anh ta có giỏi đến cỡ nào, dùng đến cả chó đánh hơi cũng không nhanh như vậy được.
- An…cô ấy ở chỗ anh phải không?
Hoàng như sắp phát điên, anh hét lên vào trong bộ đàm, dù không còn tiếng ai đáp lại anh nữa.
Người cảnh sát kia ái ngại nhìn Hoàng, nhưng chính anh ta cũng ko thể làm gì lúc này. Trong lúc Hoàng không hề hay biết điều gì ngủ say với liều thuốc an thần, Tùng đã đề nghị An giúp anh ấy một việc vô cùng nguy hiểm. Tùng đã giao cho Anh rằng ko được nói bất kì điều gì với Hoàng và giữ chân bằng được nếu như anh ấy chẳng may tỉnh lại. Giờ thì anh thực sự lo lắng sẽ không giữ được Hoàng lại bao lâu vì sựu điên cuồng trong đôi mắt vốn kiên định kia đang mách bảo rằng anh ta sẽ không để mọi việc dễ dàng như vậy. Làm lâu trong cái nghề hình sự này mới thấm những lời Tùng hay nói, tâm lý con người là thứ bất ổn hơn cả những thứ bất ổn vậy nên đừng nghĩ rằng họ luôn là người chúng ta biết như vậy thì họ sẽ mãi mãi là người chúng ta biết. Ta sẽ được chứng kiến những khoảng khắc con người không còn là con người nữa khi đẩy họ đến vựt thẳm. Giờ phút ấy ta mới biết được người nào thực sự yêu thương mình.
- Đưa điện thoại cho tôi.
- Hoàng anh bình tĩnh đi…. Sếp Tùng đã lo liệu cả rồi. Anh thế này chỉ làm mọi chuyện rối lên thôi.
- Lo liệu? anh ta lo liệu cái chó gì, anh ta đang mang bạn gái tôi ra làm mồi nhử anh có biết không? Khốn nạn. Các anh tưởng lừa được tôi à. Tôi đã bảo là hủy cái kế hoạch chó chết này đi cơ mà, các anh đã đồng ý sao lại còn dở mặt.
Hoàng đá phăng cái ghế dưới chân mình va mạnh vào tường đổ một tiếng rầm làm toác một mảnh sơn trên bước tường trắng.
- Mở cửa cho tôi! Anh ra lệnh.
- Tôi không thể.
Người cảnh sát kiên quyết không thèm để ý vào thái độ bất hợp tác của Hoàng , anh tự nhủ chỉ phải chịu đựng thêm một lúc nữa thôi khi có thêm người đến anh sẽ không pải một mình vất vả giữ chân chàng trai này.
- Anh không có quyền nhốt tôi ở đây! Hoàng trừng mắt quát.
- Không có lệnh cấp trên tôi không được quyền thả anh. Mong anh thông cảm tất cả cũng vì sự an toàn của mọi người. Chúng tôi đảm bảo với anh, bạn gái anh sẽ không có vấn đề gì cả.
Người này thực sự cương quyết, anh ta lại ngồi xuống bàn làm việc mắt lại tiếp tục theo dõi trên màng hình máy tính coi như không nhìn thấy bộ dạng sắp muốn đánh nhau của Hoàng lúc này.
…………….
Càng để cơn giận lấn áp Hoàng càng thấy như trái đất dưới chân anh quay cuồng, có thể do thuốc vẫn chưa hết và có thể do lúc này anh quá lo lắng căng thẳng khiến chân không còn đứng vững được nữa. Anh khụy người xuống giường, bất lực ôm lấy đầu.
- …………….
Một lúc sau anh nằm xuống cố gắng bình tâm nhắm mắt lại.
Người cảnh sát để ý thấy anh đã ngủ anh ta khẽ thở phào rồi lại quay mặt vào màn hình bật một file gì đó lên mà không biết rằng Hoàng chỉ là giả vờ thực chất anh ấy không hề ngủ.
Nhìn những dấu chấm đỏ trên màn hình máy tính phía xa Hoàng đoán đó là thiết bị định vị nơi Tùng đang tới, chấm đỏ di chuyển rất chậm hầu như tập trung ở gần một chỗ…Hoàng cố nheo mắt nhưng anh khó mà nhìn được địa điểm vì nó quá bé và bị đầu người kia che lấp mất 1 phần.
Hình như họ đã rời khỏi địa phận thành phố, Hoàng lờ mở đoán được điều gì đó.
- Vâng, cậu ta ngủ lại rồi ạ.
Người cảnh sát nói rất khẽ sang đầu dây bên kia điện thoại, quay lại kiểm tra Hoàng một lần nữa lúc này anh đã nhắm mắt trở lại.
- Vâng, em đã gửi công điện khẩn rồi ạ, cấp trên đang cử người xuống gấp. Lát nữa đội 4 xuống, Quân và Thành bên ma túy cũng sẽ xuống đây ạ…vâng…
Tiếng vâng dạ nhỏ như tiếng muỗi kêu, lát sau anh ta còn cận thẩn cầm điện thoại ra ban công để nói chuyện sợ rằng Hoàng nghe thấy. Tuy nhiên người đó lại sơ suất không tắt màn hình trên máy tính đi.
Hoàng lim dim đề ý mọi thứ xung quanh, anh cảm thấy cơ hội của mình đã đến, nhanh như cắt khi người cảnh sát đó quay sang hướng khác anh lấy điện thoại mình room cỡ lớn chụp lại màn hình rồi nhét lại vào túi sau, vờ nhắm mắt lại…
------------------------
Hùng cùng ngồi trò chuyện với Tiến ở căng tin, không ai nói với ai nhưng họ đều biết lúc này phải cho Sơn thời gian để giải quyết mọi chuyện.
Nhìn thấy Tiến có vẻ buồn nhưng hắn cũng không đề cập đến chuyện của Sơn trước mặt anh, nếu anh muốn biết chắc chắn anh sẽ hỏi hắn.
Lúc này Đức sau khi nhận được cuộc điện thoại của Tùng đã rời đi không nói với mọi người câu gì chỉ nhắn rằng anh sẽ nhắn tin cho họ liên tục để báo tình hình.
Chỉ trong một ngày có bao nhiều chuyện xảy ra khiến ai nấy đều mệt lả, cảm thấy cơ thể đang phản kháng kiệt quệ hết mức có thế. Hùng chỉ muốn được ngủ lúc này, nhưng đầu hắn đang căng ra như dây đàn khi từng tin nhắn gửi đến khiến hắn không thể nào chợp mắt.
Bên ngoài vô cùng nguy hiểm Tùng cảnh báo rằng dường như Tuấn Anh đã đoán ra kế hoạch, giờ hắn đang cho người truy đuổi họ. Tuy nhiên anh em của Tuấn ở bên ngoài cũng như chờ trong bệnh viên rất đông, nên ít nhất ở yên trong này sẽ an toàn hơn là ở khách sạn bên ngoài kia.
Tùng nói với Hùng rằng đây không chỉ còn liên quan đến việc công ty đấu đá nhau và nó còn dây cả đến cả dân giang hồ ở chốn này. Vậy nên mọi hành động mà không suy nghĩ sẽ khiến họ và bạn mình mất mạng như chơi, chưa có bất kì thông báo gì của anh, hắn, Sơn và Tiến sẽ phải ở yên trong đây chờ tin của sáng mai.
Giờ cũng đã gần sáng.
Hùng ngả người ra yên ghế nhắm mắt lại.
Gió thỉnh thoảng lại thổi qua nhè nhẹ mắt lạnh, sự tĩnh lặng làm dịu cơn đau đầu quằng quại ở hắn.
Tiến nhìn hắn, những nếp nhăn trên trán của anh nhíu lại đặc kịt không hề dịch chuyển.
- Em nói Đức và An đang đi với công an?
- Vâng. Hùng khẽ khẽ nói.
- Vậy không phải rất nguy hiểm sao?
- Vâng…nhưng chúng ta không thể làm gì hơn. Tùng biết phải làm như thế nào em tin anh ấy sẽ bảo vệ họ thật tốt.
- Sao các em lại tự cuốn mình vào những chuyện rắc rối như vậy.
Hùng mở mắt, hắn nhẹ nói.
- Ngay từ đầu khi chúng em quen nhau đó đã là bắt đầu của mọi rắc rối. Bọn em không ai muốn mình sẽ phải trải qua rắc rối nhưng rồi bọn em biết rằng nếu cứ mãi chạy trốn thì những rắc rối ấy sẽ chẳng bao giờ nó buông tha cho chúng em cả. Cách duy nhất đó tự mình đối mặt với chúng.
- Anh hiểu.
- Vậy sau chuyện này, anh hãy cùng Sơn đối mặt với những rắc rối của cô ấy.
Tiến gật đầu, Hùng nhận ra rằng trong chuyện này anh khá kiệm lời nhưng lại rất chín chắn. Sự trưởng thành của anh thể hiện mỗi lúc anh nhìn Sơn, mỗi lúc anh lắng nghe câu chuyện của họ mà không hề lên tiếng bực bội, phàn nàn hay can ngăn. Chúng ta chỉ có thể nhìn ra sự cách biệt về tuổi tác của một người bằng cách nhìn anh ta đối mặt với những khó khăn.
Hơn ai hết anh hiểu lúc này vợ anh là người đau khổ nhất, nỗi đau của cô ấy cũng là nỗi đau của anh. Dù có bắt cô ấy chối bỏ rằng cô đã không còn yêu người đó nữa nhưng anh không thể bắt cô quên được đi người ấy. Mãi mãi về sau cô ấy sẽ còn giữ anh ta ở trong tim…anh biết và sẽ chấp nhận điều đó.
- Mãi mãi ở bên em..
Hằng đêm anh vẫn thì thầm bên tai cô điều đó. Và….Có lẽ đây là lúc để Tiến thực hiện lời hứa ấy của mình.
…………..
Khoảng khắc nào trái tim chúng ta đau đớn nhất…chẳng ai có thể biết được cái khoảng khắc đó bởi vì nó luôn đến mà không hề báo trước.
Sơn biết rằng khi tháo ống thở của người con trai này ra, anh ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Những chiếc ống kia chỉ đang giúp cô có thể ở bên anh lâu hơn một chút, để có thể ngắm gương mặt anh sau bao năm gần hơn một chút.
Sơn không trách Hùng vì bây giờ hắn mới nói cho cô biết bí mật này. Bạn tốt là những người nói cho ta biết sự thật về chính ta. Dù cho đó là thứ sự thật mà ta miễn cưỡng thừa nhận rằng ta vẫn ổn …rằng đôi khi ta cần một sự giúp đỡ và rằng ta vừa tìm kiếm được cơ hội cuộc đời mình.
Lắng nghe sự thật …có thể khiến ta bước trên một con đường khác.
Và chúng ta không hề biết rằng con đường nào ta sẽ đi…hoặc ai là người đang dõi theo ta.
Vậy nên trước khi bắt đầu nói sự thật cho cô, có lẽ Hùng cũng đã vô cùng đau khổ.
Giờ đây cô chỉ tự hỏi một điều đó là thứ gì có thể khiến ta đủ kiên nhẫn chờ đợi và yêu một người lâu đến như thế.
Làm những điều ngu ngốc.
Nói những thứ đáng xấu hổ.
Tự nhủ sẽ không bao giờ lặp lại, nhưng cuối cùng lại lặp đi lặp lại như một thói quen.
Phải, tình yêu vĩ đại như vậy đó…chỉ những ai trải qua mới biết rằng đôi khi chúng ta cần phải im lặng nếu muốn người mình yêu thương được hạnh phúc…
- Đến lúc rồi phải không anh, nói cho em biết đi những thứ bây lâu anh giấu, chỉ một lần thôi em sẽ yên lặng lắng nghe tất cả.
Sơn nắm lấy tay Tuấn, cô biết rằng dù có khóc bao nhiều, nói bao nhiều lúc này cũng đã là quá muộn.
Nhịp đập trái tim anh cứ thoi thóp dần và nước mắt cô trở thành thứ thê thảm và tuyệt vọng nhất.
- Không ai có thể chống lại số phận của mình, nhưng người ta có thể thay đổi chúng không phải vậy sao?
Giọng cô chơi vơi trong căn phòng lạnh ngắt.
Bên ngoài kia cơn mưa lại bắt đầu rả rích rơi.
“ Tuấn rời bỏ mày vì cậu ấy biết mày sẽ còn nguy hiểm nếu tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy. Đứa bé trong bụng mày trước đây, vụ tai nạn đó là do…kẻ thù của bố cậu ấy gây nên. Tuấn ko biết vì sao bọn chúng lại biết mối quan hệ của 2 người, nhưng cậu ấy nói rằng bên cạnh cậu ấy nguy hiểm luôn luôn rình rập như vậy và với một cậu sinh viên 20t lúc ấy.. ..Tuấn sẽ không thể bảo vệ được mày, đến đứa con của mình cậu ấy đã đánh mất nó…nên…Dù tao biết có nói gì lúc này cũng ko thay đổi gì được nữa, nhưng chỉ mong mày từ bỏ mọi hận thù để hôm nay tiễn…cậu ấy đi…cho cậu ấy được …thanh thản.”
- Nó nói dối phải không anh, em không tin…tất cả chỉ là nói dối phải không anh? Ha ha ha…làm sao em tin được cơ chứ. Em hận anh cơ mà, hận anh đến tận xương tận tủy…sao có thể để cho anh đi dễ dàng như thế..
Cô bật cười, tiếng cười chát chúa lẫn cùng những giọt nước mặn đắng trào ra từ khóe mắt như đang tự khinh bỉ bản thân mình.
- Nói gì đi chứ…đồ tồi…anh mở mắt ra nói chuyện với em đi…chỉ lần này thôi, chúng ta không thể đến được với nhau đâu…anh sống chết thì cũng vô ích…em xin anh…xin anh…mở mắt ra đi!
Sơn gục mặt xuống bên cạnh anh, tiếng cô van vọng khắp căn phòng mà chỉ được đáp lại bởi những tiếng tít tít vô hồn mà máy báo nhịp tim đang vọng ra.
-------------------------
An mở mắt tỉnh lại, sợ hãi khi nhìn sang xung quanh mình.
Cô bị trói chặt hai tay nằm dưới nền đất lạnh của căn phòng toàn mùi khói thuốc và mùi cống rãnh tỏa ra ở đâu đó quanh đây.
Cô không dám cựa người vì mỗi lần cô cố sợi dây thừng càng siết chặt hơn.
An quay cổ cố gắng đưa mắt ra cửa, cô phát hiện ra trong căn phòng này không chỉ có mỗi mình cô mà còn có một người khác đang nằm trên giường. Áo lót, quần lót vương vãi khắp nơi cô đoán người đó là phụ nữ…Thấy vậy, An sợ hãi nhìn xuống toàn thân mình, may mắn rằng chúng vẫn chưa động gì đến cô.
- Tuyết Mai.
Cô đánh liều gọi khẽ.
Không có tiếng trả lời.
- Mai…!
An đưa chân đạp nhẹ vào thành giường cố gắng đánh thức người kia dậy, nhưng cô ta không hề có một chút cử động nào hết tựa như một xác chết nằm bất động trên giường.
An cảm thấy toàn thân mình đang run lên cầm cập, cô chẳng khác gì một con gà bị trói chặt đang nằm chờ chết. Lần đầu tiên trong đời cô trải qua nỗi sợ hãi lớn đến vậy, thự sự nó làm cô bủn rủn cả người và trong đầu cô chỉ muốn gọi tên một người duy nhất…
Tiếng mở cửa làm An úp sấp mặt xuống giả vờ như chưa tỉnh, cô nín thở…
- Con này là hàng của đại ca, chưa có lệnh ko được làm gì cả. Đợt khi nào nó tỉnh thì gọi đại ca đến.
Hai người nào đó đang rầm rì nói chuyện với nhau, họ liếc cô một cái nhìn lạnh sởn gai ốc.
- Đứa này thì sao?
- Kệ nó, tiêm liều thuốc ấy có mà ngủ đến sáng mai không tỉnh. Mày chơi nó chưa?
- Ha ha ha, chơi nó làm chó gì, b*m nát cả rồi. Em vừa đi qua quầy có con hàng ngon lắm, lát anh em mình xuống xem thế nào thịt luôn.
- Ờ tí nữa, giờ mày ở đây canh chừng bọn này tí thành Trung sụn đến thì đổi ca.
- Ok.
An nghe rõ tiếng một tên kéo chiếc ghế nặng lại rất gần mình.
Hắn ngồi phịch xuống, sàn nhà run lên tiếng ghế đập xuống nền, ánh lửa lập lòe phía trên hắn châm đuối thuốc nhả khỏi vào không gian bí bách của căn phòng, bàn chân nhem nhuốn trong đôi tổ ong đá đá cái quần lót ở dưới sàn vào trong gầm giường mỉn cười khoái trá.
- Em rau sạch thế…tiếc là không được ăn. Mẹ thằng cho Tuấn Anh này cũng khôn phết toàn chơi những con ngon để mấy cái thứ rác này cho bọn này! Đ*m
Hắn văng ra vào câu nói tục rồi trở nên im lặng hơn , mắt dán vào màn hình ti vi phía trước mặt.
Nhưng…một lúc sau, hắn trở nên quặn cạu, đá đá chân rất mạnh vào người An. Cô không dám kêu hay phát ra bất cứ âm thanh gì dù là nhỏ nhất, cô nhận ra răng mình đang bậu chặt vào lớp da bên trong miệng mà ứa máu tươi ra tanh ngòm.
- Xem nào!
Hắn lật người cô lên, ánh mắt lướt nhanh lên toàn thân của cô.
Bàn tay hắn lần lượt cởi từng khuy áo của cô, bắt đầu lần cởi sợi dây thừng ở phía dưới chân cô ra.
- Ha ha ha…mỡ lại để gần miệng mèo thế này thì đừng chắc tao.
An chỉ chờ cho vòng dây cuối cùng tuột ra khỏi chân mình, định giơ chân lên đá mạnh vào hạ bộ của hắn, nhưng bỗng trận chuột rút kéo đến khiến cô bỗng nhăn mày vì không chịu nổi sự đau đớn của từng thớ cơ đang co rút ở bắp chân lúc này.
Hắn đưa tay tát mạnh vào mặt cô, An vẫn giả vờ nhắm mắt.
Không thấy có gì đáng nghi hắn lại tiếp tục đưa bàn tay bẩn thỉu của mình đến gần ngực cô bóp nhè nhẹ.
Một cảm giác kinh tởm ứa căng đầy cổ họng An, buộc cô từ từ mở mắt ra nhìn vào khuôn mặt khốn nạn đó.
Tên đó cười khoái trá lộ rõ hàm răng vàng khe khói thuốc, mặt đỏ gay chất đầy hơi men chăm chú nhìn cô.
Không để cho hắn đắc ý lâu, An dùng hết sức mình đưa chân lên đá thật mạnh vào bên dưới hắn.
Mặt hắn ngẩn ra rồi như một con thú hắn gào lên đưa tay xuống ôm phần bên dưới của mình.
An vùng dậy chạy về phía cửa, thật không may cho cô cửa đã bị khóa trái.
Cô sợ hãi nép vào một góc, rồi dùng cả 2 tay bị trói của mình vớ cái gạt tàn trên bàn đập thật mạng vào đầu của tên kia. Hắn hét lên những tiếng chửi rửa, chồm người lên định bắt lấy cô, nhưng may mắn thay An kịp chạy vào nhà tắm khóa trái cửa bên trong lại.
- Đ*m con đĩ.
Chốt phòng tắm chốc chốc lại long lên sòng sọc cùng với sự sợ hãi tột độ của An, cô cảm thấy tay chân hoàn toàn bủn rủn, ngồi phịch xuống nền phòng tắm ướt át lạnh lẽo cố gắng hết sức để thoát dây trói ở tay ra, nước mắt không ngừng tuôn xuông xối xả.
- Hoàng…anh ở đâu….em sợ lắm.
Chưa đầy một phút sau, An cảm thấy bên ngoài kia hàng chục con mắt đang muốn xuyên thấu qua lớp của kính, cô ở đây không khác gì một con chuột đang cố gắng tìm đường thoát trong một chiếc hộp sắt kín vô vọng.
………….
Tất cả chìm vào im lặng, sự im lặng là điềm bão của một cơn sóng dữ.
Không còn tiếng nói chuyện lao xao, tiếng chửi bới ở bên ngoài cánh cửa.
Bên cạnh cô chỉ còn tiếng tí tách nước nhỏ xuống từ chiếc vòi hoa sen rỉ sét cáu cạnh.
Rồi cô chỉ nghe rầm một cái, những mảnh vụn kính loảng xoảng rơi vãi khắp người, cô đưa tay lên ôm lấy đầu hoảng hốt ngước nên nhìn.
Đó là lúc An biết rằng cô đang đưa chân mình đến trước cửa địa ngục.
------------------------
Hoàng không còn muốn để ý xem công tơ mét đang báo vận tốc xe anh lúc này là bao nhiêu, anh cũng không còn muốn để ý xem gió đang tạt vào khuôn mặt anh lúc này mù mịt.
Con đường tối cứ sâu hun hút quanh co mà đến chính anh còn cảm thấy được sự sợ hãi đang len lỏi trong từng sợi lông măng của mình lúc này.
Hình ảnh của cô chứ chập chờn hiện lên trong đầu anh.
Đức đã nói đúng lúc người ta nói sẽ không đánh sợ bằng việc người ta làm. Mọi kế hoạch mà anh hay Hùng dày công nghĩ ra đã không ngờ đến việc khi thực hiện nó sẽ liên lụy đến bao nhiêu người. Nhưng ít nhất lúc này nó đã làm anh thấy hối hận, vì giờ đây anh đang đẩy người mình yêu thương đứng trước nguy hiểm.
Giờ anh chỉ muốn nhìn thấy cô được an toàn, anh sẽ nói hết cho cô nghe mọi bí mật những thứ bây lâu anh vẫn giấu.
Chỉ cần cô được an toàn….
Đó là tất cả….
Trong đời con người luôn có những dự tính.
Nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính.
…bằng việc cố gắng giúp đỡ ai đó có thể ta sẽ gây hại cho những mỗi quan hệ của mình.
…bằng việc cố tiếp cận ai đó ta có thể sẽ đẩy ai đó đi xa mãi mãi.
…bằng việc đào sâu quá khứ ta có thể mất đi tất cả.
Ngẫm nghĩ điều đó lúc này khiến Hoàng nhận ra rằng cố gắng đi theo sự thật sẽ khiến ta bước trên một con đường khác đôi khi con đường đó sẽ khiến ta phải ôm lấy hối hận suốt cả cuộc đời.
--------------------
An ngước đôi mắt đỏ sọc nhìn người đang ngồi trước mặt mình, anh ta đang tỏ ra mình như một ông hoàng giữa một bầy lang sói và anh ta thì khác chúng..
- Có lẽ vì đôi mắt này mà Hoàng và em trai tôi đã mê mệt cô đến thế…Buồn …Ngây thơ, gợi cảm…
- Với một kẻ giết người như mày thì có quá văn vẻ hay không?
Tuân Anh bật cười, nâng khuôn mặt bầm tím của An lên, đứng trước cái chết mà cô ta còn cố tỏ ra mình bình thản. Anh đã nhìn thấu sự run rẩy đáng thương hại trong đôi mắt kia, đắc ý khép miệng lại nhếch mép nói.
- Giết người…ha ha ha…???? Đừng vội kết luận khi cô chưa có bằng chứng như vậy An, Hoàng sẽ không vui khi biết người yêu mình và em gái của nó sống trong nhà chứa đâu.
- Anh nghĩ rằng mình có thể dễ dàng hại chúng tôi thế sao?
- Không, nhưng xem ra…nó rất thú vị. Đến bước này, mày nghĩ rằng tao không tính toán điều gì hay sao? Các người tưởng rằng đi trước tao một bước là có thể hại được tao à? Thật ngây thơ, tự mãn…các người có cơ gì mà làm được điều đó..Dựa vào thằng bạn đã chết của chúng mày ư? Người của tao đang truy đuổi cả nhà nó...
An cố gắng nhìn vào đôi mắt kia để tìm ra phần con người còn tồn tại trong anh ta, nhưng mọi cố gắng đều vô vọng, cô chỉ thấy mình bất lực trước mọi chuyện đang diễn ra ở đây. Lúc này Tùng đang làm gì, không phải anh ta đã nói rằng sẽ cử người đi theo cô sao, anh ta sẽ bảo vệ cô hay sao?
An dần trở nên hoang mang với tất cả.
Nếu như Tùng để mất dấu cô…
Nếu như ko có cách nào thoát được ra khỏi đây….
- Anh cho người làm nổ xưởng in của Đức đúng không?
- Ha ha nói lại đi, nó chưa bao giờ là xưởng in của thằng đấy cả.
Tuấn Anh vụt mạnh cây gậy sắt trong tay vào chân An, cô bật ra tiếng kêu đau đớn đến xé lòng, nhưng khuôn mặt dưng dửng của hắn đáp cho cô một cái nhìn kinh tởm.
- Anh cũng cho người gây ra vụ tai nạn đó.
- Ha ha ha …
- Anh hạnh phúc không?
An hỏi, cô chợt thấy sắc mặt của Tuấn Anh dần thay đổi, hắn trở nên điềm tĩnh một cách kì lạ.
- Hạnh phúc?
- Đúng…anh chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc đúng không? Họ còn hạnh phúc hơn anh.
Cô hất mắt về những người đứng bên cạnh Tuấn Anh, bọn chúng thoáng chút ngạc nhiên…
- Họ không có tiền, họ phải đi làm cái nghề này, nhưng họ có gia đình, họ có bố mẹ, họ có vợ, có con…ít nhất họ cũng có người yêu…dù họ là gì đi nữa những vẫn có người dành tình yêu cho họ…ít nhất là một người. Nhưng còn anh, anh không có ai cả, thứ anh có chỉ là thù hận và những đồng tiền dơ bẩn này thôi. Bố anh! Bố đẻ của anh…ông ta có yêu thương anh ko, hay ông ta chỉ đang lợi dụng anh kê đầu vào chịu tội cho ông ta.
- Câm miệng đi, con ch* cái này.
Tuấn Anh giơ chân đạp thẳng vào bụng An.
- Hự…Cô đau đớn, phun trong miệng những chất nhờn trong suốt xuống sàn nhà.
- Anh… nhầm rồi, ông ta không hề yêu thương anh, ko có ông bố nào muốn con mình bước vào con đường này trừ khi ông ấy muốn con mình chết. Anh hỏi họ xem khi họ có con..họ có muốn con họ sống cuộc đời như vậy hay không? Không biết lúc nào thì chết, không biết tương lai đi về đâu, lúc nào cũng chạy trốn, cùng là trả thù…
- Tao nói mày câm mồm lại, chúng mày bịt miệng nó lại.
- Nhưng …là do họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài sống cuộc sống này…Nhưng…anh thì khác, anh vẫn được lựa chọn cơ mà….
- Con chó này!
Anh đứng dậy đạp liên tiếp lên người cô.
Từng bàn chân đạp xuống khiến An thấy như mình chết đi rồi lại sống lại, đau đớn tận xương tủy, nội tạng trong người cô như đang vỡ nát…cô chỉ còn cất lên được tiếng kêu ú ớ trong cô họng.
- Giảng đạo cho bố mày à, bố mày đ* cần. Bịt miệng nó lại cho tao.
Anh chỉ tay sai một tên đứng sau mình, người này tỏ vẻ trần trừ ái ngại.
- Mẹ mày có nhanh lên không, chúng mày tỏ cái vẻ mặt đạo đức giả ấy ra làm chó gì, chúng mày đã hiếp con kia tơi bời thế nào mà giờ còn tỏ ra nhân từ. Đã là cái bọn giang hồ thì đạo đức vứt mẹ hết cho chó gặm đi. Mẹ kiếp.
Tuấn Anh vứt cây gậy trên tay xuống đất một cái choang, anh tức tối bỏ ra khỏi phòng.
An thoi thóp thở, lúc này cô cảm thấy từng bộ phận cơ thể mình ngoài đau đớn đến tê dại ra thì không nhận biết được gì nữa.
Trong cái giờ phút cô tưởng mình sẽ chết ấy, cô nhìn thấy khuôn mặt anh đang mỉn cười. Vẫn là anh chàng trai của 6 năm về trước, bất cần, lạnh nhạt, nhưng khi cười lại rất ân cần. Cô vẫn là cô vẫn cứ nhõng nhẽo nắm tay anh hờn dỗi…
Phải chăng trước lúc xuôi tay người ta thường tượng tưởng ra những điều hạnh phúc nhất, để cuộc chia tay sẽ bớt đau khổ.
Cô biết mình không hối hận khi đã bước đến nước này.
Đau đớn, hạnh phúc, cay đắng rồi ngọt ngào…những hương vị ấy cô đã được nếm đủ rồi, giờ có chết… cô cũng không cảm thấy hối hận.
-------------------
I see your monster. I see your face.
Tell me your problem, I’ll chase them all away.
I’ll be your light house, and I’ll make you Ok.
When I see your monster, I’ll stand there so brave anh chase them all away…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro