Chương 65: Crazier
Chương 65: Crazier
An nằm dài trên giường, cảm giác cơ thể nông nao khó chịu.
Cô đứng dậy lấy tai nghe luồn vào tai bật điện thoại lên.
Những cuộc gọi nhỡ từ anh hiện lên khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Đưa tay dứt khoát tắt thông báo, nhưng lòng lại để tâm đến chúng nhiều hơn. Một tháng trời không gọi điện, tránh mặt, không gặp gỡ, tưởng rằng có thể rũ bỏ được nhưng hóa ra nỗi nhớ lại càng hành hạ cô theo từng giấc ngủ. Chẳng khác gì một kẻ nghiện đang cai thuốc, mỗi khi nhắm mắt lại là thấy những kỉ niệm đang hiện trước mắt không thể gạt ra khỏi tâm trí khi cảm xúc đang điểu khiển trái tim.
Chưa ngày nào là anh không nhắn tin gọi điện, nhưng cô không trả lời bất cứ một tin nhắn nào.
Cô không dám đọc nhưng dòng tin ấy, cũng chẳng bắt nhưng cuộc điện thoại ấy vì cô sợ rằng mọi cố gắng lại chỉ đưa mình quay về điểm xuất phát.
Chương trình Radio hôm nay thông báo rằng mấy ngày nữa sẽ mưa giông kéo dài, cô nắm mắt….
Mưa cũng tốt dù sao khi đó mình sẽ cảm thấy khao khát có nắng hơn lúc này.
Xa nhau một thời gian cũng tốt để cho mình có cơ hội được khao khát nhau.
An đơn giản chỉ nghĩ như vậy vì thực lòng cô vẫn còn quá yêu Hoàng, yêu đến mờ đôi mắt.
( You lift my feet off the ground,you spin me around
You make me crazier, crazier
Feels like Im falling and I am lost in your eyes
You make me crazier, crazier, crazier)
-------------------
- Tôi thật chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì, lúc này là lúc để cậu và An cãi nhau à?
Đức trở nên mất bình tĩnh khi nói chuyện với Hoàng trong phòng làm việc của cậu ta.
- Chuyện này tôi cũng không thể kiểm soát được. Chúng tôi yêu nhau cãi nhau là chuyện bình thường.
- Tôi thấy không bình thường chút nào khi gần tháng nay hai người vẫn chưa hề làm lành.
Đức có vẻ nhận ra Hoàng đang muốn giấu chuyện gì đó, cậu ta tỏ thái độ không thích anh nói chuyện về An với mình.
- Kingdom và công ty cậu sẽ cùng tham gia tranh thầu hạng mục xây dựng phòng khám chữa bệnh của bệnh viên Trung ương phải không?
- Đúng.
Hoang nhếch mép trả lời.
- Cậu nghĩ bao nhiều phần trăm sẽ trúng thầu.
- 50/50. Ngang nhau.
- Vậy tôi càng nghi ngờ về việc hai bố con Tuấn Anh im hơi lặng tiếng một cách bất thường như vậy.
- Có gì đâu mà bất thường, họ đã tính cả rồi chỉ chờ chúng ta sập bẫy.
Đức ngạc nhiên.
- Sao, cậu nói vậy là sao?
- Vấn đề ở đây giờ đang chuyển sang hướng khác, đó là lý do vì sao hôm nay tôi mời anh đến đây.Tôi nghĩ rằng anh ta đang nhằm vào Mai, không phải An.
- Điều gì khiến cậu nghĩ vậy.
Anh tỏ ra không tin nhưng lời Hoàng nói, anh cũng không muốn nói thẳng ra rằng em gái cậu ta không khiến anh bận lòng cho lắm.
- Nếu là An không phải quá rõ ràng sao. Cả tôi và anh đều có tình cảm với cô ấy, chắc chắn sẽ đề phòng hắn, vậy thì việc gì hắn phải dứt dây động cỏ làm gì để lộ trắng ra mọi thứ. Tuấn Anh im ắng như vậy đó là chờ đến đám cưới của anh.
- Tuyết Mai….
Đức băng khoăng nghĩ ngợi…nghĩ thế nào cũng thấy không phải là mối bận tâm. Nhưng nếu đúng như lời Hoàng nói thật thì anh không thể chủ quan được với một kẻ cáo già như Tuấn Anh, và cũng không thể chủ quan được với người đối diện mình. Có vẻ như không nên nhìn vào khuôn mặt ngông ngênh tự cao của cậu ta mà đánh gia năng lực của cậu ta được. Hoàng nhìn ra được cái thứ mà cả Đức và Hùng đều mù mờ thì quả thật không hề đơn giản chút nào. Anh chắc cũng không ngờ rằng đến đối với cả An, Hoàng chưa bao giờ là người đơn giản cả. Chính vì sự phức tạp trong cách Hoàng suy nghĩ, chính từ cái cách cậu phải suy nghĩ thật kĩ mới nói cho người khác biết những điều mình nghĩ nên cậu và An mới có những hiểu lầm nối tiếp những hiểu lầm như bây giờ.
- Anh nên đối xử tốt với Mai, dù gì anh cũng sẽ làm chồng con bé. Anh không thể vô tâm như thế được trong khi số vốn anh đang có là từ bố con bé.
Để ý thái độ của Hoàng, Đức gật đầu mỉn cười cho có lệ. Sâu thẳm trong thâm tâm của anh cảm thấy rằng những câu nói kia có vẻ như thân tình mà lại hóa ra đang muốn nhắc khéo vị trí của anh đang có là nhờ cậu ta. Đức không khỏi thấy khó chịu, nhưng anh vẫn cố nở một nụ cười thân thiện với Hoàng.
- Tôi sẽ làm hết trách nhiệm một người chồng.
- Vậy gia đình tôi có ý mời anh dùng bữa cũng nên nể mặt đến một lần, anh nghĩ thế nào?
- Hóa ra cậu trách tôi bữa tiệc lần trước….Quả thực tôi rất muốn đến nhưng công việc quá là bận. Đức cười xòa lấp liếm.
- Lần sau mong anh bớt chút thời gian.
Hoàng lịch sử đáp lời, sắc mặt tỏ ra điềm nhiên biết lời nói vừa rồi của anh là nói dối. Đôi khi Đức không ưa nổi Hoàng đó là ở điểm này, cậu ta luôn tỏ vẻ mình biết mọi thứ và có cái vẻ mặt vô cùng cao ngạo kia khiến kẻ khác cảm thấy lung lay, tỏ ra nhường bước khi đối diện với cậu ta.
- Cậu đã có lời sao tôi lỡ từ chối. Lần sau tôi sẽ thu xếp công việc.
Ý định của Hoàng quá rõ ràng thẳng thắn khiến Đức khó lòng tìm cơ hội lảng sang việc khác.
- Công ty đợt này sắp tổ chức hội chợ sách thời gian cũng gấp, tôi và nhân viên phải đi chuẩn bị một số thứ, vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta dừng ở đây chứ nhỉ. Lúc khác chúng ta sẽ bàn tiếp, còn về việc Tuấn Anh tôi nghĩ chúng ta không nên nóng vội làm gì, việc này còn dây đến công an cần phải suy nghĩ kĩ hơn không lại làm liên lụy đến nhiều người.
- Được rồi tôi hiểu rồi tôi sẽ nói chuyện đó với Hương, cảm ơn anh.
Hoàng đứng dậy chìa tay ra lịch thiệp nở một nụ cười không chớp mắt.
- Ừm…tôi về đây, chào cậu.
- Chào anh.
Đức bắt tay đáp lại, rồi nhanh chóng gượng gạo đưa tay về.
- Anh đừng lo tôi sẽ chăm sóc tốt cho An.
- Tất nhiên tôi có lo cũng đâu làm được gì đâu. Cậu yên tâm tối nay tan làm tôi cũng có hẹn đi uống nước với cô ấy, tôi sẽ lựa lời nói với cô ấy hộ câu. An trông vậy nhưng ưa nịnh lắm, nói chuyện một chút là cô ấy nguôi giận thôi.
Đức có vẻ đắc ý về những gì mình vừa nói để ý thấy nụ cười trên môi Hoàng vụt tắt rất nhanh như ngọn nến trước gió, anh càng cảm thấy rằng đó mới chính là sự đáp lại sâu cay nhất mà anh muốn cậu ta nhận lại sau cái vẻ ngoài kiêu ngạo kia. Cậu ta nên biết rằng dù An có yêu cậu ta đến chừng nào, nhưng những tổn thương dường tưởng chừng như rất nhỏ một ngày rồi cũng sẽ mang cô ấy rời xa cậu mãi mãi. Anh chỉ cần có thế, chờ cô tự nguyện rời bỏ khỏi cậu ta mà không cần gượng ép, lúc đó anh sẽ chẳng còn phải nể mặt ai để đứng bên quan tâm cô.
Hoàng nheo mày nhìn theo lưng người trước mặt quay lại phía mình đi ra cửa, với tình trạng căng thẳng giữa anh và An lúc này thì lời Đức nói lúc nãy quả thật khiến máu trong người sôi hừng hực.
----------------------
Đức về rồi, Hoàng cũng tan làm sớm hơn thường lệ vì ngày hôm nay anh có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.
Anh không về thẳng nhà riêng luôn mà ghé đến nơi mà người ta vẫn gọi đó là “nhà” cũ.
Một người đàn ông đang ngồi chờ anh trong phòng khách như đã hẹn, khuôn mặt ông mỗi khi anh nhìn vào đó lại cảm thấy trào lên một sự căm ghét. Ai đó nói rằng anh giống mẹ, nhưng không hiểu sao mỗi khi nhìn vào người này anh lại cảm thấy rằng mình không thể chối bỏ được dòng máu của ông ta đang chảy trong người mình…. Điều đó khiến anh căm ghét chính bản thân mình.
- Ngồi đi.
Ông Thành không hề nhìn Hoàng một cái liếc mắt, gọn gẽ chỉ tay vào ghế nói.
- Tôi nghe nói gia đình bên Thời Đại trước đây có biết gia đình An, họ thân thiết với nhau đã lâu. Phải chẳng vì điều đó mà ông giúp họ như vậy hay không? Anh cũng chưa ngồi được nóng chỗ liền lên tiếng luôn.
- Ha…con điều tra kĩ thật đấy nhỉ?
Bố Hoàng bật tiếng cười nhỏ, nhìn xuống chén nước sóng sánh trước mặt không nói gì thêm. Có vẻ như hơn 1 tháng quá con trai ông đã khá vất vả để thuê người điều tra mọi thứ về bố mình, mất không ít tiền bạc và thời gian.
- Ko được lời chắc chắn sẽ ko giúp ko phải là cách ông kd hay sao?
- Ko phải đó cũng là cách con học được từ bố mình đó hay sao?
- Ông yêu người đó đến vậy à.
- Ha ha ha…
Hoàng có chút bất ngờ khi nhìn thấy điệu cười đầy sảng khoái của bố mình, rồi nhanh chóng ông lấy lại cái vẻ mặt bình thường đáp gọn lọn.
- Quá nhiều hơn một lời nói.
- Mẹ tôi ko phải là tấm bình phong để che cho ông hay sao, ông ko động lòng một chút nào sao, dù bà ấy đã làm sai…nhưng cũng chỉ vì quá yêu ông.
- Ta để cho con sống cũng là một cách động lòng.
Anh đang băn khoăn xem liệu mình có nên ghê tởm con người trước mặt hay không, sao ông ta có thể thốt ra những lời như vậy. Ông ta muốn giết anh, hay muốn để anh như một con cá vùng vẫy trong bàn tay mình, tất cả đều khiến anh thấy kinh tởm như nhau cả.
- Tôi thật ko ngờ…tôi có một người cha như ông. Rút cuộc ông muốn ở tôi điều gì?Cả cổ phần… ông muốn để lại cũng dành cho người đàn ông ấy. Bao giờ ông mới dừng lại…Bao nhiều năm bấy nhiều việc, giờ mẹ tôi cũng đã mất rồi vẫn là chưa đủ sao.
Hoàng đập mạnh tờ giấy mà luật sư sáng nay mới đưa cho anh lên bàn, với sự tức giận bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt đỏ gắt lúc ấy.
- Tôi thắc mắc một điều..sao ông không cùng chết luôn với người đó đi cho rồi.
- Lúc đó…con còn quá nhỏ. Ông Thành ngập ngừng.
Anh khỉnh bỉ đáp cái nhìn nhạt nhẽo vào bố mình, anh còn quá nhỏ ư…nếu ông ta biết xót thương anh thì đã không làm những điều độc ác như thế. Giờ ông ta đưa cái bộ mặt giả dối kia ra để lừa gạt anh sao.
- Không phải ! Ông chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của mẹ con tôi. Ông đang lấp liếm, ông cũng muốn chết theo ông ta nhưng..…vì…ông không tin rằng người đó đã chết phải không? Đến tận giờ vẫn là như vậy.
Anh cười khẩy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần biến sắc của bố mình.
- Vẫn chưa tìm thấy xác người ấy nên ông vẫn không tin đúng không, ông không dám đến đám tang của ông ấy phải không? Đến con gái người đó ông cũng không dám nhận. Vì ông sợ…sợ rằng như thế là thừa nhận cái chết của ông ta.
- Không…không có đám tang nào hết. Tiếng ông bật ra đau đớn như một quái vật đang kìm nén tiếng kêu đau đớn của mình.
Bố Hoàng ôm lấy đầu…
“ - Nếu sau này chúng ta sẽ nhận con nuôi. Một trai một gái, nếu con gái em sẽ đặt tên là An, còn con trai cho anh đặt tên đấy, anh đặt là gì?
- Ha ha ha anh sẽ đặt tên nó là Bình.
- Bình An…
- Ừm…để cuộc đời chúng nó ít nhất sẽ êm đềm hơn chúng ta.”
Chẳng phải người đó chưa bao giờ ngừng yêu ông hay sao, chẳng phải người đó vẫn hi vọng hay sao…vậy tại sao ông lại phải từ bỏ mà không hi vọng nữa. Đứa con trai khốn khiếp của ông đang luyên thuyên những điều vô nghĩ gì vậy, ông muốn nó câm miệng lại, ông muốn nó ngừng ngay cái trò trẻ con của nó lại. Máu nóng bốc lên đầu khiến mọi thứ trước mắt ông cứ mụ mị, mơ hồ.
- Du học Nhật Bản ha ha ha…trường đó thừa tiền để cho một mình anh cô ta đi học Thạc sĩ bên đó sao. Gia đình họ hàng tháng vẫn được gửi tiền trợ cấp của ủy ban dù không phải diện chính sách. Nếu không phải ông thì là ai…Ông ta sẽ trở về…sẽ trở về…chẳng phải ông luôn nghĩ như vậy sao…Nhưng tiếc rằng phép màu mà ông hi vọng chưa bao giờ thành hiện thực.
- Câm mồm! Bố anh gầm lên như một con thú dữ, đôi mắt long sọc chòng chọc ngó anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hoàng không còn buồn đưa tay lên xem những vệt ngón bỏng rát trên mặt mình, anh tỏ ra bất cần.Mặc tiếng quát lớn của bố mình, Hoàng vẫn không hề ngừng nói chỉ có giọng nói của anh là bị lạc đi..
- Tôi…tôi sẽ làm cô ấy hận ông đến chết. Tôi sẽ nói cho An biết bố cô ấy và ông có quan hệ với nhau thế nào, đã lừa dối mẹ cô ấy thế nào. Đã đối xử với con đẻ của mình thế nào?
- Tao nói mày im miệng… Vị trí của mày ngày hôm nay nếu không có tao, mày sẽ ko bao giờ có được. Đừng tưởng đã đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm cũng được. Bố anh điên cuồng đứng lên hất hết cốc chén xuống đất, chỉ tay thẳng vào mặt Hoàng lớn tiếng.
- Ông nói đúng tôi đủ lông đủ cánh rồi để làm mọi thứ mình muốn rồi …hẹn gặp ông ở cuộc họp cổ đông sắp tới.
- Được.
Ông Thành gật đầu, dường như mọi sự bực tức lúc trước bây giờ như không tồn tại. Ông bình thản lấy lại nhịp thở ngồi xuống ghế, nở một nụ cười nhàn nhạt…
- Con muốn làm gì cũng được, đó là quyền của con. Nhưng…khi đó hãy xác định tinh thần là sẽ không bao giờ gặp lại cô gái ấy nữa là vừa…
- Ông…
- Lần này không chỉ là 6 năm đâu. Tất cả những gì ta làm với mẹ con thì cũng có thể làm với con vô cùng dễ dàng. Khi ta vẫn còn một chút động lòng thì con nên biết điều mà ngậm miệng lại. Giờ không còn chuyện gì nữa thì về đi!
- Ông…
Hoàng không nói thêm lời nào nữa, anh đứng dậy, trong đôi mắt anh bây giờ ngoài sư căm hận ra vẫn còn chứa quá nhiều bi thương. Cho đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu sao bố mình lại đối xử với mình không khác gì một kẻ xa lạ như vậy, thậm chí còn không bằng một kẻ xa lạ. Ông hận anh đến vậy sao, ông căm thù anh đến thế sao? Rút cuộc tại sao mọi tội lỗi lại chỉ dồn lên đầu một mình anh.
…………………..
2h sáng, tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.
Hùng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.
Hoàng lim dim đôi mắt nhìn hắn bật cười khanh khách, rồi lại lịm dần tựa ngừa vào cửa.
- An đâu?
Mùi rượu nồng nặc khắp người cũng như hơi thở của anh khiến Hùng phải bịt mũi lại.
- Cậu say quá rồi.
- An đâu? Hoàng ngửa cổ hét lên.
Hùng miễn cưỡng gọi Dương ra đỡ anh vào nhà cài chốt cửa lại.
- An đâu, tôi muộn gặp cô ấy. Cô ta đâu rồi…gọi cô ta ra đây. Sao cô ta lại hành hạ tôi như vậy.
Hoàng lẩm bẩm tiếng lúc to lúc bé, huyên náo cả căn nhà.
Hùng biết rằng An chắc cũng đã thức dậy nhưng cô sẽ không bao giờ chịu mở cửa cho Hoàng lúc này. Hắn khẽ lắc đầu dìu anh vào phòng trống bên cạnh, lấy chăn gối sang cho anh.
Hoàng nằm vật vã không ngừng lẩm bẩm rồi ngắc ngứt ho khan vào tiếng, đưa tay bịt lên miệng.
May có Dương đỡ chậu rửa mặt kịp, không anh đã phun tất cả mọi thứ trong cái dạ dày kia hết xuống nền nhà.
- Không biết ông bao nhiêu nữa? Say quá mình có phải đi mua thuốc giã rượu ko? Hùng quay sang hỏi Dương.
- Giờ này còn ai bán. Kệ lát nữa nó ngủ thôi. Để cái chậu ở đây đã. Anh đi lấy ít nước ấm lau qua mặt mũi cho nó.
Dương bê chậu nước ra, vắt khăn mặt đưa cho Hùng.
Hùng lau mặt mũi tay chân cho Hoàng được một lúc, anh ta cũng thiếp đi trong giấc ngủ khó khăn, dù miệng vẫn còn lẩm nhẩm chẳng rõ lời nhưng tay chân đã bớt khua loạn xạ.
Hắn và Dương thấy anh yên giấc cũng trở về phòng mình.
Hoàng ho nhẹ…khắp cơ thể anh chỉ toàn một mùi rượu nồng bốc lên bức bối…Anh xoay qua xoay lại một lúc, cởi vung vãi quần áo vứt lên sàn rồi nhanh chóng rúc người vào trong chăn ngủ say như một đứa bé.
Anh mơ, một giấc mơ chưa bao giờ tồn tại ở quá khứ của mình, nhưng khi mơ về nó lại có cảm giác như thật. Hạnh phúc khiến anh bật cười ra tiếng, nhưng đau khổ lại khiến anh mín chặt môi lại…Làm một kẻ say cũng thật tốt, lúc đó đau đớn bao nhiêu cũng không cảm thấy rõ nét được…
…………….
Một bàn tay mát lạnh đặt lên trán anh.
Tiếng thở dài của cô vọng một nỗi buồn vào màn đêm yên tĩnh.
Tuyệt vọng với chính thứ cảm xúc trong tim mình, An không thể ngăn mình mở cánh cửa đó ra đi về phía anh.
Hóa ra tình yêu vẫn là như thế, dù biết trước đó là khổ đau nhưng vẫn đưa tay chạm vào, hệt như một lời nguyền khi chạm vào guồng quay tơ sẽ không bao giờ tỉnh lại mà vẫn mê muội đưa tay tới.
- An…em đang ở đâu…Giọng anh khe khẽ,có lẽ trong giấc mơ anh đã tuột mất cô cũng như ở hiện tại này cũng vẫn là như vậy.
- Tại sao…tại sao lại đối xử với tôi như vậy…ông…thật độc ác…
Lòng cô nhói lên, tiếng anh thỉnh thoảng vẫn mơ hồ bên tai cô.
Phải anh ấy là một kẻ cô độc và ích kỉ. Anh ấy không bao giờ cho cô chia sẻ nỗi đau ấy cũng mình, cứ ôm hết lấy để rồi đánh mất đi niềm tin ở cô.
An đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hoàng, mái tóc bết dính bởi mồ hôi và nước mưa làm bàn tay cô cảm thấy lành lạnh.
Cô bước vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn khô lau nhẹ cho khô tóc của anh.
Hoàng khẽ xoay mình, An hoảng hốt vội rụt tay lại.
Khuôn mặt anh chỉ nghiêng đi, mắt vẫn nhắm nghiền say ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm, toan định đứng dậy…
Bàn tay Hoàng bất chợt vô tình quàng lấy eo cô ôm gọn cô ngã vào lòng anh.
Hơi thở của anh phả vào hai bên cánh tai khiến cô nín thở không dám động người mạnh.
Người Hoàng lúc này nồng nặc mùi rượu khiến An khó chịu, đẩy người anh ra định ngồi dậy nhưng không thể thoát ra được khỏi cánh tay nặng trịch của anh đang quàng qua người mình.
- Haix….
Cô bất lực thở dài, giữ nguyên hình dáng cứng nhắc đó.
Sau đó không hiểu cô nghĩ điều gì mà thả lỏng người tự cho mình một chút thời gian dựa dẫm vào vòng tay ấy.
Dù sao …thì cũng là say…tự nhủ với lòng mình như vậy, An nhẹ nhắm mắt lại thả mình theo những suy tư miên man ngủ quên mất từ lúc nào không hay.
( I've never gone with the wind. Just let it flow, let it take me where it want to go
Til you opened the door. Theres so much more
I’d never seen it before.I was trying to fly, but I couldnt find wings
Then you came along and you changed everything.)
-------------------
Một ngày mưa lâm thâm đầu tháng 8.
Gió nhè nhẹ thổi đung đưa vài chiếc lá liệm mình rơi khỏi cây chạm vào mặt đất ướt át.
An khoác lên mình bộ váy vàng dịu dàng như nắng mùa thu xua đi cái sắc trời ủ rột của một ngày mưa gió.
Hùng sóng đối với Dương đi theo phía sau lưng cô, nhanh chóng cụp ô vào khi đến sảnh đường.
Tiến và Sơn đã vào trước họ đang vẫy tay ra hiệu cho họ tiến tới bàn uống nước.
Đám cưới của Đức diễn ra ở hội trường VIP, khách khứa ra vào cũng toàn những người có tên tuổi trong giới làm ăn kinh doanh, khiến An cảm thấy có chút lúng túng khi đi có một mình. Dù gì thì những người bạn của cô đều có đôi có cặp cả, đôi lúc họ nói chuyện với cô, nhưng đôi lúc họ lại sang bàn khác để trò chuyện, để cô lại một mình trơ chọi.
An ái ngại nhìn xung quanh, người nào cũng tươi cười niềm nở bắt chuyện với nhau, duy chỉ có cô khuôn mặt ủ rột chẳng giấu nổi.
Cô đưa tay cầm ly nước uống một ngụm nhỏ, nước quả pha chút cồn nồng nồng khiến cô không ngừng lại được mà uống cho đến khi cạn đáy.
- Em có muốn uống thêm không?
Một người thanh niên xa lạ mỉn cười nhìn cô có vẻ muốn bắt chuyện, anh ta đưa cho cô một ly nước khác.
An đỡ lấy mỉn cười nhẹ, chẳng để ý đến người này lắm, đưa lên miệng mình uống một ngụm nhỏ.
- Em và Đức là thế nào?
- Là bạn.
- Anh cũng là bạn hồi cấp 3 của nó. Em chắc quen hồi đại học à?
Anh chàng niềm nở bắt chuyện với cô.
- Không, mới quen.
Có chút rượu khiến hai má của An hơi hồng hồng, nụ cười của cô bỗng trở nên quyễn rũ hơn ngày thường. Anh ta nheo mày nhìn cô thật kỹ rồi khen một câu như có vẻ rất thật bụng.
- Em trông dễ thương thật. Đi có một mình thôi à?
- Không. Bạn tôi qua bên kia nói chuyện rồi, hi vọng anh có thể sớm nhấc mông ra khỏi đây trước khi họ quay lại.
- Ha ha ha…thật thú vị.
Với cái nét dịu dàng trong đôi mắt khiến nhiều kẻ muốn đắm chìm này, sao lại có thể ăn nói bất cần đến như vậy, chàng trai khẽ cười tiếp tục nấn ná bắt chuyện.
- Em tên gì?
- Anh hỏi làm gì?
Khác với nụ cười trên môi, cô đáp lại không chút cả nể.
- Để anh đoán nhé…tên có một chữ A phải không?
An tỏ ra ngạc nhiên trợn mắt lên có vẻ thích thú, nhưng sau đó tắt cười quay đi nói.
- Ồ… ồ…sai rồi.
Chàng ta lại càng cười to hơn.
- Ha ha ha…chữ K thì sao…là khó tính…chăng?
- Ừm…đúng rồi.
- Ha ha ha…
An có vẻ như vui vẻ bắt chuyện mà không để ý có một người đang tiến về phía cô với một bộ mặt không mất gì là thân thiện.
Anh ngồi xuống bên cạnh, liếc thấy cô có vẻ gì đó như đang ngấm cồn tỏ ra khó chịu.
An thấy có chút gì đó khác thường quay sang thấy Hoàng ngồi cạnh mình, cô cười nhạt rồi quay sang phía bên kia không coi trọng sự tồn tại của anh lúc này.
- Nói chuyện chút đi.
Hoàng lên tiếng nói.
An vẫn cười nói với anh chàng bên cạnh mà không đáp lại lời của anh.
- Xem kia cô dâu chú rể ra đón khách rồi, mình vào thôi. Chàng trai kia nói.
Cô gật đầu định đứng dậy cùng anh ta, nhưng tay cô bị nắm mạnh giật lại. Khuôn mặt anh không còn giữ được sự tươi tỉnh, thản nhiên như lúc ban đầu nữa mà đã tối sầm như bầu trời ngoài kia.
An cũng không chịu để yên, cô giằng mạnh tay anh ra.
Không may chiếc vòng cô đeo cào xước tay cô một đoạn lớn chảy khá nhiều máu.
- Ôi…
An kêu lên, cô đưa mắt lườm Hoàng rồi giật tay lại, bước nhanh về phía nhà vệ sinh phía bên dưới.
- Để anh đưa em qua tiệm thuốc.
- Đủ rồi, anh có để cho tôi yên không.
Thấy Hoàng chạy theo An dừng phắt lại, quay sang anh lớn tiếng.
- Chúng ta chia tay rồi, anh để cho tôi được yên.
- Ai cho phép điều đó xảy ra.
Anh giữ vai cô lại.
- Anh không cho phép điều đó xảy ra.
- Buông ra. Cô gằng giọng.
- Anh đã chờ quá lâu rồi, lần này sẽ không buông. Em muốn làm gì thì làm.
An nhìn xuống những ngón tay đang giữ khư khư mình bực tức không nói lên lời, cô cúi mạnh xuống cắn thật sâu vào cánh tay Hoàng.
Anh chẳng thèm nhúc nhích, cứ nhìn cô chằm chằm gương mặt chẳng tỏ ra một chút đau đớn, tay vẫn cứ giữ chặt lấy vai An.
An nhay nhay hàm răng nhả ra tức tối, ngước lên quát.
- Anh bị điên à?
- Đúng ! anh bị điên. Điên vì em.
Dứt lời, anh cúi mặt xuống chiếm lấy bờ môi cô, nuốt chọm hơi thở nửa muốn kháng cự nửa muốn buông xuôi của cô lại.
Mọi ánh mắt ái ngại cứ dồn về phía họ.
Hoàng càng điên cuồng chìm đắm trong nụ hôn mà không muốn rời ra, cho đến khi anh thấy người An như đang mền nhũn trong tay mình. Hơi thở cô yêu đuối làm anh phải rời ra trong luyến tiếc…
An đưa tay lên ngực nuốt khó khăn nước bọt xuống cổ họng, chưa bàn tay vỗn dĩ chẳng có tí lực nào lên cao định giáng cho Hoàng một cái tát, nhưng lại rơi chúng tầm bắt của anh.
Anh kéo tay, ôm choàng cả cơ thể cô lại không cho cô có cơ hội nhúc nhích như ban nãy, lần này cúi xuống hôn thật sâu thỏa mãn sự luyến tiếc lúc nãy khi phải rời môi cô ra.
- Giờ…giờ thì đến cửa hàng thuốc được chưa.
Hoàng nhẹ nhàng nói, nâng cánh tay bị xước một đoạn dài lên hỏi cô.
An cúi gằm mặt không nói, nhưng không thấy phản kháng gì khi bị anh kéo đi.
Một lần nữa, lại thêm một lần nữa…cô mắng chửi chính mình, cuối cùng vẫn cứ ngu ngốc như vậy.
--------------------
Hôi trường đã chật kín người.
Đức đang bắt tay với những người khách cuối cùng rồi chuẩn bị bước vào bên trong.
Tuyết Mai bên cạnh anh hôm nay im lặng một cách kì lạ.
Có lẽ đang khoác lên mình bộ quần áo cô dâu nên cô trở nên dè dặt bất thường. Thỉnh thoảng anh khẽ liếc tâm trạng căng thẳng của cô, lòng nghĩ cô ấy đúng vẫn chỉ là một cô bé bề ngoài hoang tàn như thế chỉ để giấu đi cái nỗi sợ thực sự của mình lại.
Đức nhẹ nắm lấy tay cô dâu của mình như muốn trấn an cô.
Mai ngạc nhiên nhìn anh, thoáng chút xao động dưới đôi mắt kẻ màu khói đầy gợi cảm kia.
- Đừng lo, không sao đâu. Run quá cứ bám lấy tay tôi. Cô có ngã tôi sẽ đỡ cô dậy, đừng lo.
- Cảm..ơn anh..
Cô cúi mặt lắp bắp…
Lúc này cô đang nghĩ điều gì mà không dám ngẩng đầu lên…
Có lẽ cô ước giá như anh dịu dành với cô như vậy sớm hơn thì có lẽ….
…………….
Tiếng vỗ tay vang lên khi hai người bước vào trong, họ cùng nhau cúi chào khách và bước lên tấm thảm đỏ trước mặt.
Tiếng pháo phụt những ánh kim rơi lung linh khắp con đường họ bước qua.
Bàn tay cô nhỏ run rẩy bám chặt cánh tay anh, nhoẻn miệng cười gượng gạo với mọi người xung quanh.
- Ngày hôm nay chúng ta ở đây…
Vị chủ hôn chưa kịp dang tờ giấy để đọc ra thì màn hình lớn trên ti vi chợt bật lên với những ồn ào âm thanh cực lớn, chủ yếu là tiếng cười nói của ai đó.
Mặt Tuyết Mai sạm lại, cô không dám nhìn bất kì ai ở xung quanh mình, tay cô nhẹ nhàng rụt lại rời khỏi cánh tay Đức.
…………………
- Mẹ ơi!
Chỗ An và các bạn cô đang ngồi ngâm nhi ly nước, rôm rả chuyện trò, tất cả đồng loạt đưa tay bịt miệng lai nhìn về phía màn hình.
Cảnh một đôi trai gái đang ân ái nhau ở trong một căn phòng nào đó.
Người con trai không nhìn thấy mặt nhưng toàn bộ mặt người con gái kia thì lộ ra rõ không sót một nét nào.
Là…Tuyết Mai.
- Quản lý đâu.
Đức hoảng hốt gọi to.
- Mai…
Anh không kịp giữ cô lại, cô đã chạy nhanh về phía cửa bên ngoài, đôi mắt ướt nhèm, một chân để tuột lại một chiếc giày rơi lăn lóc trên tấm thảm giăng đầy ánh kim.
Đức vội vã đuổi theo.
Bọn An mấy người cũng đồng loạt đứng dậy.
Cùng lúc đó điện thoại của Hoàng và Hùng đột nhiên đều đổ chuông.
Hai người dừng bước quay sang nhìn nhau….gương mặt căng thẳng, nhấn vào nút bắt máy.
- Không xong rồi…
- Bắt được rồi…
Hùng buông điện thoại ngây người nhìn Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro