
Chương 63: Phản bội và bị phản bội
Chương 63: Phản bội và bị phản bội.
Cô ngướng đôi chân mày mỏng mảnh vì được tỉa tót quá kĩ ngước lên nhìn anh yểu điệu nở một nụ cười.
- Anh biết em sắp cưới em trai anh chứ?
- Ha ha ha…tất nhiên.
Tuấn Anh dường như biết rằng người con gái trước mặt anh đã thấm đủ rượu, không còn phân biệt nổi những gì mình sắp phọt ra khỏi miệng, vậy nên người xưa mới có câu rượu vào thì lời ra chẳng có sai. Anh biết người Mai đang chết mê chết miệt lúc này là anh, cô đang muốn anh níu giữ cô lại, muốn anh rót vào tai cô ta những lời đường mật ngon ngọt hệt như các chàng trai nhân vật chính của những cuốn tiểu thuyết để đầu giường hồi còn đang lớn. Có một sự thật ngoài mong đợi của Mai cũng như nhiều người rằng…đừng hi vọng ở cái kết đẹp trong cuộc đời này….
- Anh không để em đến với nó đâu.
Đúng lời cô muốn nghe, cô cười ngặt ngẽo tưởng chừng như chẳng ai có thể dừng được cái sự khoái trá trong tiếng cười này. Cô tưởng đã vờn được anh, cô tưởng anh ta cũng giống như bao thằng đàn ông khác vì tiền vì sắc đẹp mà mê miệt cô. Nhưng…có một điều cô không biết rằng mình đang đùa với…một con quỷ.
- Nói dối! Cô ẻo lả dựa tấm thân nồng nặc mùi rượu nũng nịu với anh.
- Em có yêu nó không, người em yêu là anh cơ mà tại sao em lại khiến anh đau khổ như thế..Em không biết rằng khi nghe được cái tin ấy anh thực sự đã muốn…đã muốn giết chết nó…
Sâu trong ánh mắt đang say khướt kia ánh lên những tia cảm động, người cô vốn mền mũn vì rượu nay lại càng mền mũn vì những lời vừa trôi ra khỏi miệng Tuấn Anh.
- Em xin lỗi em rất yêu anh…nhưng… em không thể chống đối lại bố mẹ mình nếu không…nếu không em sẽ chẳng có gì anh biết không?
- Em còn có anh cơ mà.
Tuấn Anh mỉn cười khi nhìn con cá đang bị săn giờ đây đã mở miệng ra đớp trúng vào cái bẫy của mình một cách nhanh chóng mà không cần mất một cắc bạc.
- Đúng…còn có anh, sao em không nghĩ ra điều này sớm hơn.
Đáy mắt Tuyết Mai trở lên hấp háy như vớ được một món đồ quý giá trong giờ phút tuyệt vọng nhất của cuộc đời mà không biết rằng người trong mắt cô bây giờ chính là thuốc độc có thể giết chết cô bất cứ lúc nào. Cô quên hết lời Hoàng dặn hãy tránh xa Tuấn Anh, cô cũng quên mất mình sắp lồng tay vào chiếc nhẫn 1,4 ka của con trai một doanh nghiệp lớn…Giờ cô chỉ có anh người mà cô đã yêu say đắm mấy lâu nay, một kẻ nguy hiểm nhưng là một kẻ cuốn hút, cô nguyện là con cừu nhỏ chết trong vòng tay hắn.
- Chúng ta hãy đến một nơi mà chỉ có chúng ta được không em…
Không mất thêm giây nào để ngẫm nghĩ, cô vội vã ôm chặt lấy hắn như níu giữ vị thánh của cuộc đời mình.
- Vâng…
Một cô gái tỏ ra sành đời qua từng đường kẻ mắt đậm, đôi hàng mi giả cong vút, bộ váy cúp ngực ngắn chỉ cách quần lót một gang tay…thật ra lại chỉ là một con bé mu muội và ngu ngốc. Tuấn anh đắc ý, anh siết bàn tay mình chặt hơn mỉn cười đưa tờ tiền bo cho người phục vụ…
---------------------
Hùng che kín áo chống nắng cùng với khẩu trang của mình vờ mở cốp xe nhìn xung quanh qua lớp kinh đen một chốc, rồi mới bước vào quán nước nhỏ nằm sâu trong ngõ và nhẹ nhẹ đi lên tầng 2. Quán nước buổi trưa hầu như không có khách mấy, tầng trên quán vắng tanh, chỉ có tiếng nhạc rè rè từ cái loa nhỏ góc phía dưới vọng lên vài bài hát nhạc Trịnh xa xôi nào đó mà hắn chẳng thể nhớ nổi tên.
- Mày về rồi à.
Hăn tháo khẩu trang vội ngồi xuống khi nhìn thấy Tuấn với cái mũ lưỡi trai che kín hết khuôn mặt.
Cậu ta có vẻ gầy hơn hẳn so với hôm hắn gặp, râu ria còn mọc lung tung như một người chưa bao giờ biết đến trái đất này tồn tại một thứ gọi là dao cạo.
- Ừm…không hay rồi, có chuyện gì từ hôm tao đi không?
- Không…có vẻ như hắn không định làm gì nữa, dù sao giờ hắn cũng đang làm giám đốc kinh doanh của Kingdom chắc phải ngồi cho vững ghế mới chịu ra tay.
- Con chó chỉ ngồi yên khi miệng đã ngoạp được miếng thịt rồi, mày biết sao nó im hơi lặn tiếng thế không thằng chó ấy nó chơi tao và mấy anh em một vố ở cửa khẩu xem chừng cũng thỏa rồi nên mới lặn đi một thời gian đấy.
- Sao! chuyện thế nào?
- Dám thuê bọn khác đến cướp hàng, rồi gài thuốc làm nổ 2 xe hàng mà bọn tao bảo kê.
- Trời…có ai làm sao không? Thiệt hại lớn không?
- Vài trăm củ…còn người thì…một đưa bị bỏng nặng còn lại thì không sao.
Tuấn tỏ ra hơi uể oải, hắn ngáp dài cố gắng uống cạn cốc cà phê để giúp mình trông có vẻ tỉnh táo, có vẻ như mấy ngày hôm nay Tuấn không ngủ được vì chuỗi ngày vượt rừng trốn chạy vừa qua khiến cậu chưa kịp hoàn hồn.
- Sao mày biết là Tuấn Anh làm ?
- Ha ha ha…nó còn gọi điện để báo cho bố tao biết là nên chuẩn bị tinh thần nữa cơ đấy, thằng chó ấy có vẻ như giờ không coi ai ra gì nữa rồi. Nếu không có nhà tao bảo kê cho hơn chục năm nay nó nghĩ nhà nó có thể chuyển hàng qua biên giới dễ dàng như thế à..Tất nhiên là tao sẽ trả nó món nợ này cho nó cả vốn lẫn lời.
Hùng có vẻ tò mò về cái hàng mà Tuấn cứ nhắc đi nhắc lại mập mờ.
- Nhà anh ta buôn hàng gì? Hắn thì thầm
- Mày đoán xem.
- Ma túy!
- Loại đó xưa rồi, loại này bây giờ mới nhiều mà được giá.
- Là gì?
- Gái.
Hùng muốn bật ra tiếng kêu hoảng hốt nhưng không hiểu sao xương quai hàm của hắn lúc này không thể nhúc nhích được, sự hoảng hốt đã bị nhốt chặt lại nơi cuống họng. Đôi lần hắn cũng để ý Hoàng nói rằng Kingdom hầu hết toàn kinh doanh bất chính …đúng là …chỉ có những thứ này mới giàu nhanh thế được.
- Thuốc kích dục, rồi đá…Đủ để cả gia đình nó tử hình vài trăm lần.
- Vậy tại sao…tại sao công an để cho bọn nó yên.
- Ha ha ha…một khi đã dám kinh doanh hàng nóng thì một là thuê bảo kê như bọn tao, hai là có người trong ngành.
Tuấn nhỏ tiếng thì thầm vì quán khá vắng nên từ nãy họ đều không dám nói to nổi một lời.
- Có gì khác nhau đâu?
- Bảo kê chủ yếu là bảo kê cho mấy đứa buôn lậu đưa hàng của giúp chúng qua cửa khẩu bằng đường rừng tránh những đoạn đường hay bị cướp, và bị công an bắt là thôi xong. Còn bọn có người trong ngành thì khác bọn này hay buôn túi hàng hiệu, quần áo hàng hiệu, có bị bắt thì chỉ cần có tí tí là qua…trừ khi gặp cướp hoặc đen đủi dính những đợt truy quét là ko thể thoát. Tất nhiên bọn tai to mặt lớn như bố con thằng Tuấn Anh thì…chúng có cả hai.
- Thế còn mày…hàng đợt này mày bảo kê là gì..chẳng lẽ cũng là…?
- Ha ha ha ha…làm gì mà hình sự thế. Linh kiện máy tính thôi nhưng hàng đợt này là hàng chuẩn có thuế hẳn hoi, thằng chó đấy đúng là biết cách chơi..mẹ kiếp!
- Không phải là ..thứ kia à..
- Không…không phải lúc nào cũng nhận. Ông già tao thích nhận những vụ lớn, mấy vụ vặt vãnh ông ấy không nhận đâu tốn xăng mà dễ bị bẫy lắm.
Nghe lời nói bình thản như không của Tuấn khi kể về những thứ mà chưa bao giờ bọn hắn nhìn thấy hay dùng tới, Hùng cảm thấy có chút sợ hãi hắn nhìn cậu hỏi.
- Mày có bao giờ sợ không?
- Sợ…ha ha ha…tất nhiên ai chẳng sợ…Trong thế giới của tao…phản bội và bị phản bội…bao giờ cũng được nếm qua một lần, thậm chí có kẻ được nếm cùng một lúc…Ai cũng có một nỗi sợ của mình. Kẻ thì sợ chết, kẻ thì sợ người thân mình bị chết, kẻ thì sợ tù tội, kẻ thì sợ cô độc…Nhưng một khi đã nếm mùi vị đó thì không kẻ nào muốn dừng lại cả.
- Sơn là nỗi sợ lớn nhất trong cuộc đời mày đúng không?
- Không…nỗi sợ lớn nhất của cuộc đời tao…nó đã chết rồi.
Khi Tuấn đau xót nói ra nhưng điều đó dường như thời gian nơi này đang dừng lại, cậu thấy mình vẫn là một câu sinh viên ngô nghê với những lời tán tỉnh vụng về của ngày nào…và ngồi trước mặt cậu là một cô bé ngượng ngịu chốc chốc lại nhìn lén cậu cười lộ hai má lún đồng tiền xinh đẹp.
Những chiều mưa khi họ chở nhau đi dọc con đường, bàn tay cô níu thân áo cậu, tiếng cô cười giòn tan trong gió…
Có những khoảng thời gian người ta biết rằng mình sợ hãi điều gì.
Có người sợ rằng mình sẽ không bao giờ được tha thứ.
Số khác thì lại sợ rằng những bí mật của mình sẽ bị phát hiện.
Vài người thì tự hỏi rằng phải chăng con đường này là sai lầm, phải chăng đã là quá muộn.
Đúng vậy, thế giới này luôn là một nơi đáng sợ.
Và còn đáng sợ hơn nữa khi ta phải đối mặt với nó….1 mình.
---------------------------
Ông Thành không ngạc nhiên gì khi thấy con trai ông lại vừa to tiếng với người trợ lý của mình. Có vẻ như cái tính cách bảo thủ cứng nhắc này của nó được thừa hưởng từ ông là nhiều nhất.
- Bố.
Hoàng có vẻ gì đó không được vui vẻ lắm khi nhìn thấy ông, ánh mắt của anh dao động như đang suy tính chuyện gì đó khiến bước chân ông không được thoải mái.
- ừm..công việc quản lý có vấn đề gì sao?
- Không vì ngày mai là ngày tập kết trả đơn hàng cho khách nên cũng hơi căng thẳng.
Anh gượng cười mở cửa phòng mình mời bố bước vào một cách trịnh trọng, không khó gì để bố anh nhận ra cái không khí kì lạ mà anh tạo ra..
Quen thuộc…như trước đây mỗi khi gặp ông.
- Xem chừng con điều hành cũng hòm hòm rồi nhỉ?
- Vâng.
- Chẹp hơn tuần nữa là đám cưới của con bé Mai rồi đấy con liệu chuẩn bị nhé.
- Vâng.
Hoàng lấy ấm nước lên anh vừa pha chè vừa nhìn bố mình, chắc chắn hôm nay ông ấy không đến chơi không. Kể từ khi biết điều mà ông giấu mình anh trở nên dè chừng với ông hơn. Một người dè chừng với bố đẻ của mình thì chắc chắn ông ta đã làm những việc không hề nhỏ.
- Con biết pha chè?
Bố Hoàng ngạc nhiên với chiếc ấm trên tay anh.
- À…cái này là..có người dạy? Anh vừa rót nước vừa nói.
- Có phải cô bé hôm trước.
- Vâng, là An đã chỉ cho con.
- Sao con quen được cô gái đó?
- Ha ha ha…chỉ tình cờ thôi, lúc mới về nước cô ấy nhầm con với một người.
- Ai?
Giờ thì anh đã nhìn thấu được con người trước mặt mình, anh điềm nhiên đáp lại ông mà không hề chớp mắt.
- Người yêu cũ của cô ấy.
- Sao…ha ha ha vô lý…
- Vâng con cũng nghĩ là vô lý…nhưng…những điều vô lý đôi khi lại thành có lý bố thấy vậy không?
Ồng Thành ngắm nghía chén trà nóng, ông hiểu lời con trai ông đang muốn nhắm vào thứ gì…khuôn miệng hơi mỉn lên rồi nhanh chóng hạ xuống, cầm chén trà ngấp một ngấp nhỏ, hơi cau mày vì cái vị chan chán nóng bỏng ở đầu lưỡi…
- Những thứ con đã từng nghĩ sẽ không thể…nay lại trở thành có thể…kể cả việc yêu An con đã nghĩ không thể, ngay cả khi ngồi đây nói chuyện với bố con cũng nghĩ là không thể…
- Ha ha ha…con nói sao?
- Đến lúc này mà ông còn có thể giữ cái bộ mặt giả dối đó với tôi hay sao?
Hoàng đặt mạnh chén nước trên tay mình xuống bàn, anh lớn giọng hốc mắt đỏ sọc nhìn vào đôi mắt chẳng chút xao động của người kia. Anh không thể giấu nổi sự kinh tởm với con người này lâu thêm một chút nào nữa, anh chỉ muốn nhổ vào cái bộ mặt đê tiện kia, muốn đưa tay bóp chết ông ta…nhưng…anh không thể….
- Sao ông không nói một lời phản đối nào đối với tôi và cô ấy, ngày từ lần đâu tiên cái ánh mắt ông nhìn vào cô ấy… tôi đã nhận ra con quái vật trong con người ông …thật bẩn thỉu. Ông thấy sao…thấy đôi mắt cô ta giống bố mình quá phải không?
- Con bảo bố bẩn thỉu?
Bố Hoàng cười khẩy.
- Vì bố cô ta mà ông giết mẹ tôi, và định giết luôn cả tôi không phải hay sao? Cái bí mật về con người ông, ông tưởng tôi không biết sao? Sao ông không giết chết tôi ngay từ khi mới lọt lòng luôn đi, ông muốn để tôi phải đau khổ chứng kiến mọi thứ mà không làm gì được cho đến lúc chết à?
- Ha ha ha…đúng, ta muốn con đàn bà phá hoại hành phúc của ta sẽ phải chết dần chết mòn, và con của bà ta cũng phải chết dần chết mòn giống như bà ta.
- Tôi…tôi không phải là con ông sao?
Hoàng chua xót, anh không thể tin được sao con người bố anh lại có thể tàn nhẫn như vậy với chính gia đình mình, tình yêu của cuộc đời ông ta quan trọng hơn người phụ nữ đã hi sinh cả cuộc đời cho ông ta sao, quan trọng hơn đứa con luôn phục tùng ông ta hay sao?
- Chính vì con mang một chút dòng máu của ta nên con mới sống dai như vậy.
Bố Hoàng tuyệt nhiên không nở thêm một nụ cười nào nữa, trước mắt ông chỉ là những hận thù vỗn dĩ được giấu sâu trong lòng này lại càng trỗi dậy.
- Tại sao…tại sao lại đối xử với tôi như thế?
- Ta không biết con nhớ ra được những thứ gì..nhưng có vẻ vụ tại nạn ấy quả thật chưa đủ nặng để con mất trí nhớ hoàn toàn…hoặc mất mạng hoàn toàn.
- Ông...chính ông gây ra chuyện đó phải không?
- Bà ta hay cả con…vốn dĩ không nên tồn tại ở cõi đời này. Nếu bà ta không gài bẫy ta thì có lẽ bây giờ cuộc đời ta đã khác, sẽ không có hận thù sẽ không có đau khổ…Nhưng người đàn bà đó đã không từ thủ đoạn nào, ngay cả dùng con để trói chân ta đến với người ấy. Bà ta còn may mắn hơn khi đẻ ra một thằng con giống bà ta như đúc…quả là may mắn…
Trước mắt ông Thành bây giờ là hình ảnh người đàn bà năm xưa đã bám lấy chân ông giả vờ là một người bạn tốt để cho thứ thuốc không mùi đầy khoái cảm vào ly nước rồi bằng mọi cách đưa ông lên giường. Ông muốn đến với tình yêu của mình, bà ta cũng muốn đến với tình yêu của mình-là ông. Thật ra thì chẳng trách được bà ta không lùi bước vì tình yêu là thứ một khi đã sa chân vào rồi …người ta sẽ chẳng thể lùi bước lại được…
Nhưng…giá như lúc ấy ông đủ vị tha để tha thứ và bà ta đủ dũng cảm để từ bỏ thì đã không có ngày hôm nay, ông và con trai mình không bao giờ có thể đứng chung bờ với nhau.
- 20 năm không đủ với ông sao, bà ấy và tôi đã không được gặp nhau 20 năm trời cho đến tận..lúc bà ấy chết…với thứ thuốc này?
Hoàng lôi từ trong túi mình ra những viên thuốc trắng vứt chỏng chơ trước mặt bố mình.
- Ta muốn vợ ta vơi đi nỗi đau khi phải cách xa con mình đâu có là xấu.
- Đúng….ông không phải là người xấu, ông là một con quỷ. Nhưng tôi nói cho ông biết…sai lầm lớn nhất của ông đó là ngày hôm nay để tôi còn sống ngồi đây.
- Ta vẫn chờ con làm điều gì đó đây.
- Ha ha ha ha được chắc chắn điều ông chờ sẽ đến. Tôi sẽ cho ông biết cái cảm giác khi nhìn những người mình yêu thương bị hành hạ sẽ ra sao. Không phải ông yêu quý An đến mức cho người bảo vệ cô ta ư, sao…ông ngạc nhiên à??
Thấy khuôn mặt hoảng hốt của bố mình khi anh nhắc đến An càng khiến Hoàng không thể giữ nổi con thú dữ trong miệng mình, anh gằn giọng chỉ thẳng tay vào bố mình bằng tất cả sự căm giận.
- Ông yêu quý cô ta lắm phải không? Bởi vì cô ta giống bố mình, ông thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô ta vì ông sợ…sợ nhìn thấy người tình cũ của mình ở đấy.…ha ha ha…Ông nghĩ ngẫu nhiên tôi yêu một người xa lạ không có chút liên quan gì đến mình hay sao? Ngay từ những bước chân đầu tiên tôi đặt lên mảnh đất này những kí ức rời rạc của tôi mỗi ngày lại được ghép lại và tôi biết mình phải làm gì để đi đến cuối con đường cùng ông.
- Nếu con dám làm điều gì với con bé chắc chắn con sẽ không được yên thân. Con nói đúng ta coi trọng con bé đó hơn cả bản thân mình vì nó mang dòng máu của người ta yêu. Nên…Ta để con còn sống và để con bé đến với con đó chính là sự tha thứ lớn nhất mà ta dành cho mẹ con con…
Ông Thành chỉ thẳng tay vào mặt con trai mình như một bề trên cao quý trao cho kẻ bề dưới một cơ hội quý giá và bắt hắn phải trân trọng. Tiếc rằng Hoàng lúc này không nghĩ thế, anh trông chẳng khác gì một con thú đang điên dại nhìn ông căm phẫn với những đường gân xanh như muốn nổ tung ở hai bên thái dương
- Tất nhiên tôi phải biết quý trọng điều đó rồi. Tôi sẽ cho cô ta hạnh phúc rồi để cô ta chết dần dần trong tay tôi giống như việc trước đây ông đã làm với vợ mình. Ông sẽ nhìn thấy An chết dần chết mòn ở chính nơi ông đã nhốt tôi trước đây…Tôi sẽ bóp chết cô ấy từ từ như biển đã từng bóp chết người ông yêu..Để xem ông sẽ bảo vệ cô ta bằng cách nào khi giờ cô ta đã yêu tôi say đắm…cô ta đã tin tôi một cách vô điều kiện…
- Con….
- Sao…ông muốn giết tôi à…làm đi…
Ông Thành đứng bật dậy, vung cánh tay lên trời giáng xuống mặt Hoàng một cái tát sắt đá khiến anh phải ngã lảo đảo về phía sau.
Hoàng thấy mặt mình nóng rát, như ai đó vừa dội thẳng một gáo nước sôi vào thẳng mặt anh…
Nhưng…
Gáo nước sôi không chỉ dội thẳng vào mặt anh mà còn dội thẳng vào trái tim anh lúc này..
- Bịch!
Đôi mắt ấy dường như không kịp ướt, chỉ mở to hết cỡ với sự bàng hoàng, hụt hẫng, đau khổ đan xen xoáy tròn sâu thẳm không nhìn thấy đáy…
Chiếc túi trên tay An rơi xuống đất, chiếc áo sơ mi cô bỏ thời gian nghỉ trưa để đi chọn giờ nằm lăn lóc ở dưới chân, chiếc hộp bung ra giống như trái tim của cô lúc này cũng đang bị giật tung ra thành từng mảnh.
Cô không cố tình vào mà không gõ cửa…mà vì cánh cửa đã hé ngay trước mắt cô.
Sự thật đã dập tắt ngay nụ cười của cô khi những lời cay độc anh nói vọng ra bên ngoài kẽ hở..
- A..n…
Hoàng lắp bắp…
………..
Hết lần này…đến lần khác.
Không biết đây là lần thứ mấy cô bỏ chạy …vụt mất khỏi anh…
Mọi lần anh sẽ chẳng thấy sợ vì anh luôn tin rằng nhất định cô sẽ trở lại..
Nhưng…có vẻ như…lần này niềm tin ấy của anh vào điều đó đã…không còn…
--------------------
Phản bội và bị phản bội…
Tất cả đều có thể cho qua bởi…sự tha thứ.
Nhưng không phải ai cũng làm được điều này…đặc biệt với những người họ đã tha thứ quá nhiều lần.
---------------------
When the days are cold. And the cards all fold, and the saints we see.Are all made of gold
When your dreams all fail. And the ones we hail. Are the worst of all.
And the blood’s run stale
I wanna hide the truth. I wanna shelter you. But with the beast inside
There’s nowhere we can hide
No matter what we breed. We still are made of greed.This is my kingdom come
This is my kingdom come
When you feel my heat. Look into my eyes
It’s where my demons hide.It’s where my demons hide
Don’t get too close.It’s dark inside
It’s where my demons hide
It’s where my demons hide
( Vào một ngày lạnh giá. Khi những lá bài đều được gập lại. Những vị thánh chúng ta nhìn thấy đều được làm bằng vàng.
Khi giấc mơ của em tan vỡ, thứ duy nhất chào đón chúng ta chỉ là những điều tệ hại trôi chầm chậm trong dòng máu…
Anh muốn giấu đi sự thật. Anh muốn che chở cho em. Nhưng với con ác quỷ sâu bên trong con người anh không cho anh làm được điều ấy.
Dù chúng ta có tạo ra bất cứ thứ gì thì chúng cũng chỉ xuất phát từ lòng tham. Đó chính là nơi chúng ta đang tới..
Khi em nhìn thấy cơn giận giữ của tôi hay nhìn sâu vào đôi mắt này.
Đó là nơi con quái vật mà tôi cất giấu trú ngụ. Đó là nơi những nỗi buồn sâu thẳm của tôi dừng chân.
Đừng đến quá gần…bởi vì ở đó chỉ có bóng tôi mà thôi..
Đó là nơi con quái vật mà tôi cất giấu trú ngụ. Đó là nơi những nỗi buồn sâu thẳm của tôi dừng chân.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro