Chương 62: Điều che giấu
Chương 62: Điều che giấu.
All I need's a little love in my life
All I need's a little love in the dark
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart
I need a little loving tonight
Hold me so I'm not falling apart
A little but I'm hoping it might kick start
Me and my broken heart.
--------------------------------------
Đức thở dài chỉnh lại trang phục trên người mình, người bên cạnh cũng tỏ ra chẳng mấy vui vẻ gì hờ hững ngồi nhìn ra chỗ khác.
- Cô dâu chú rể nhìn vào mắt nhau đi, chú rể vòng tay ôm eo cô dâu đi.
Người thợ chụp cũng thở dài nhìn họ, chắc anh ta cũng nhận ra rằng họ chẳng có tình cảm với nhau đơn giản chỉ là miễn cưỡng đứng đây để chụp lại cái bằng chứng của một cuộc mua bán của 2 gia đình.
Đức đưa tay vòng qua eo Tuyết Mai, cô khẽ mếch môi khinh khỉnh nhìn anh.
- Hợp tác đi nếu cô không muốn cái mặt nhăn nhó này của cô trưng ra trước bàn dân thiên hạ. Anh gằn giọng.
- Ha….Xấu tôi thì cũng hổ anh thôi. Cô cười nhóp nhép nhai kẹo cao su, ánh mắt sắc lẹm đối diện với đôi mắt cũng chẳng mấy thiện chí của anh.
- Tuy cô nghĩ, một thằng như tôi một khi đã đứng với cô ở đây thì cũng có nghĩa là đã chẳng còn giữ lòng tự trọng làm gì…
- Anh…ha ha ha…Đúng! Một kẻ bán linh hồn của mình là một kẻ đang kinh tởm. Nhưng tôi nói cho anh biết anh sẽ chẳng được một đồng nào của ông già tôi đâu.
Ngửa mặt kéo dài tràng cười chua chát găm sâu vào tâm hồn của kẻ trước mặt, cô khinh miệt buông lời không cần nhìn xem biểu hiện của người sắp trở thành chồng của mình. Cô chỉ muốn cho anh ta tức lên mà chết đi trước mặt cô…
- Việc đó cô không quản được đâu. Nếu cô có quyền tự chủ trước bố mình cô đã không đứng đây với tôi…Cô cũng chẳng khác tôi là mấy, rời tiền của ông ấy ra cô cũng đâu sống được. Nên tôi nhắc cho cô nhớ nếu tôi sống thì cô mới được yên thân.
- Ha ha …anh đang dọa tôi sao, con người anh thật bì ổi.
- Đúng giờ cô mới biết sao?
Anh bóp chặt lấy bàn tay ngang ngược cố kháng cự của cô đặt lên eo mình, mỉn cười nhìn vào ống kính máy ảnh.
Ánh đèn chớp nháy một hồi…
Người thợ ảnh đưa máy xuống nhìn lại ảnh thì cũng là lúc anh vứt đôi bàn tay ấy ra khỏi mình như vứt một thứ thừa thái trong cuộc đời mình.
Đức thừa nhận rằng anh yêu An một cách mù quáng, ngay cả lúc khi chụp ảnh với cô gái này anh cũng tưởng tượng người đó là cô. Anh cảm thấy khinh bỉ chính con người mình, anh trao người mình yêu cho một kẻ khác vì không thể bảo vệ nổi cô, anh trao linh hồn mình cho một người con gái khác vì gia đình cô ta có thể giúp anh thoát ra khỏi vũng bùn. Dù biết rằng người mình yêu đang gặp nguy hiểm anh cũng chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì được cho cô.
- Cô tự bắt xe về đi.
Anh quay lưng đi nói ngắn gọn bỏ lại cô vợ sắp cưới đứng như trời chồng giữa bầu trời tối sạm như sắp giông.
-----------------------
Tháng 7 chưa phải là tháng mưa ngâu nhưng lại rất lắm bão nên An không thích thú gì với nó cho lắm, cô lười mặc áo mưa đi ra khỏi nhà để đến công ty. Từ phòng làm việc nhìn ra bầu trời ủ rột cô lại chán nán lắc đầu nằm dài xuống bàn như muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Đức hôm nay có vẻ lại không đi làm, do chuẩn bị với đám cưới nên chẳng mấy khi thấy anh xuất hiện ở cơ quan. Từ ngày Tuấn Anh thôi việc mọi chuyện hỗn độn ở công ty cũng dần lắng xuống, mọi người đã thôi bàn tán về việc của gia đình họ mà đang dần làm quen với guồng quay của bộ máy mới quản lý mới. Đức đảm nhận vai trò giám đốc đã thay đổi hầu hết nhân sự ở các phòng ban, người thì lên chức, người thì điều sang cở sở hai, thời gian làm việc cũng thay đổi nên ai nấy cũng đang cố gắng đuổi kịp với tiến độ công việc được giao. Cơn bão mà Tuấn Anh gây ra đối với xưởng in đang dường như dần lắng xuống vì sự bận rộn bộn bề của tất cả mọi người.
Nhưng….
Đôi khi An cảm thấy mình đang mang một nỗi sợ vô hình nào đó từ sau khi Tuấn Anh biến mất một cách kì lạ, thậm chí đến Đức còn nói rằng anh cũng không biết gã đang làm gì và ở đâu, nhưng mọi người đều đoán rằng gã cho bố mình. Chẳng lẽ Tuấn Anh chịu để mọi chuyển trôi qua dễ dàng như thế…??? An thầm nghĩ.
Biển mà tĩnh lặng quá lâu đó là dấu hiệu của một cơn sóng dữ.
………….
An miệt mài chỉnh sửa lại phần đầu cuốn truyện cho thật hoàn chỉnh trước khi ghép với phần sau của người khác. Chẳng mấy chốc kim giờ của chiếc đồng hồ treo trên tường trước mặt cô đã nhích cái bụng phệ của mình đến số 5. An vẫn chăm chú mà không để ý bên ngoài đang có người nhìn mình, anh ấy đứng chỉ nhìn cô qua cửa kính một lúc rồi tự động bỏ đi….
- An! Xong chưa chị?
- Ừm…gần rồi.
Cô tay vẫn gõ liên tục trên bàn phím mặt hơi hướng ra đáp lại lời Nga ở phía bên ngoài.
- Ok em cũng xong rồi, nhanh lên chị em coppy vào Usb rồi mang sang cho chị Lan.
Nga xòe trước mặt cô cái usb bé bằng đầu ngón tay cười hì hì, cô hơi nhíu mày đỡ lấy nó cắm vào máy tính của mình.
- Làm gì mà nhanh thế? An nghi ngờ hỏi.
- Ha ha ha…thật ra em nhờ mấy con bé nhân viên mới phòng bên kia làm hộ mấy chương. Đúng là nhân viên mới có khác nhiệt tinh ghê ta.
- Ha ha ha….chị Lan mà kiểm tra có lỗi thì cô chết. Chỉ thế là giỏi…
- Yên tâm em kiểm tra đi kiểm tra lại kĩ lắm rồi.
Nga thản nhiên ngồi xuống, đưa tay nghịch nghịch chậu cây nhựa trên bàn An cười cười ngó ngó đôi tay cô đang lướt thoăn thoắt trên bàn phím.
- Chị đúng là năng suất một ngày đã xào sơ nửa quyển, tối hôm qua em vừa ngồi dịch vừa ngồi soạn lại 10 chương của quyển Uglies mà oải hết cả người.
- Ha...cả ngày mới được 10 chương chắc lại đi chơi với anh nào rồi đến đêm mới mò lên làm thì có.
- Chỉ được cái nói đúng. Hôm qua người yêu em đến thăm hai đứa đi chơi mãi đến hơn 10h mới về, đã mệt thì chớ chỉ muốn ngủ mà nghĩ đến việc thì đúng là thôi rồi.
- Người yêu em ở đâu mà phải lên thăm.
- Anh ấy ở trọ mãi Cầu Giấy, bận suốt! cuối tuần mới tranh thủ lên được thăm emđược mỗi tối chủ nhật ..thứ 2 đã phải đi làm rồi. Nga than thở.
An cười bất giác liếc sang cái điện thoại ở chế độ im lặng nhấp nháy từ nãy đến giờ định nhấn số nhưng rồi lại thôi, tay cô lại tiếp tục lướt nhanh trên bàn phím trước mặt.
- Chị An này có phải cái anh hay đón chị ở cổng công ty đấy là người yêu chị không?
- Ừm…
- Thật á?
- Ừm…
Cô tỏ ra bình thản đáp lại sự ngạc nhiên hết sức hiện lên khuôn mặt của Nga lúc này.
- Em biết ngay mà thế mà bà Lan cứ khăng khăng là ko phải…haizzz…cuối cùng chị cũng có người yêu rồi. Cả phòng mình không ai còn FA nữa.
An không kìm được phụt cười vì câu nói có chút ngô ngê của Nga, cũng không trách cô ấy được vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ kể về người yêu mình cho họ nên họ vẫn cứ nghĩ cô chưa có ai là chuyện chẳng lạ gì.
- Được rồi xong, đưa cái này cho chị Lan đi. Cô rút usb đặt lên bàn.
- Vâng.
Nga nhanh nhẹn đứng lên cầm chiếc usb chạy biến sang phòng bên cạnh, An cũng tắt máy tính đi cầm cái điện thoại đang nhấp nháy không ngừng lên nhấn nút.
- Sao em không nghe điện thế!
Tiếng Hoàng quát rất lớn ở đầu dây bên kia.
- Em đang trong giờ làm việc.
- Hơn 5h rồi còn làm việc gì nữa.
An ngước mặt nhìn đồng hồ rồi nói.
- Có chút việc chưa hoàn thành nên phải ở lại một lúc.
- Thế thì cũng phải nhắn tin chứ, tay em để làm gì?
- Đánh máy.
- Thôi không đôi co nữa, em xuống đi anh chờ cả tiếng rồi.
Cô cúp máy, hậm hực cô chờ anh ta 6 năm trời mà trong khi anh ta chờ cô có 1 tiếng đã cáu nhặn lên rồi.
An bước ra thang máy, mọi bực dọc của cô biến thành sự ngạc nhiên khi thấy Hoàng ngồi ngay trong sảnh. Lưng ung dung tựa vào ghế tay không ngừng bấm điện thoại cưới khoái trá chắc đang muốn trêu tức cô bộ dạng rất đáng ghét. An lôi điện thoại trong túi đang nhấp nháy ra nhấn nút tắt rồi bước lại gần phía anh đang ngồi.
- Sao anh không chờ ở xe? Cô khoang tay cau mày hỏi.
- Chờ mãi không thấy em ra, vào đây xem em ở lại với anh nào mà lâu thế.
Hoàng vừa nhìn thấy cô cái bộ dạng hí hứng lúc nãy hoàn biến mất, anh mặt lạnh nhìn từ đầu đến chân cô với vẻ không hài lòng cho lắm, thật là một kẻ rất biết diễn trò An nhìn anh thầm bực.
- Anh có muốn biết không?
- Ai? Anh ngó sang bên cạnh cô thử nhìn xem có ai đi đằng sau lưng không nhưng lại không có ai.
- Em không thích nói.
An tỏ ý không thèm để ý đến thái độ của anh quay ngoắt người bước ra cửa lớn.
Hoàng cũng đứng dậy bước theo cô nhanh chóng nắm lấy tay cô cười nói.
- Em không nói anh cũng biết.
- Ai?
- Không nói cho em biết.
- Anh…
An giơ tay đánh mạnh vào người anh cười ngượng.
Bỗng có một cảm giác lạ khiến cô dừng bước quay lại phía sau mình, tất cả mọi thứ đều như chẳng có gì …sao lại có cảm giác như có người đang theo dõi mình như thế.
Hoàng lo lắng khi thấy cô dừng bước nhìn lại phía sau,
- Sao thế…???
- Không..sao em cứ có cảm giác là lạ.
- Thế nào?
- Không biết nữa, như có ai đang theo dõi em đấy.
- Ha ha ha….chắc vì em đang giữ một thứ vô cùng quý giá đấy, nghĩ xem em có ăn trộm ăn cướp gì của ai cái gì quý giá không?
- Không…anh hâm à!
An nhìn từ đầu trên chân mình, quả thật ngoài sợi dây chuyền trên cổ cô thì chẳng có gì quý giá cả. Cô nắm lấy mặt dây chuyền có chút lo sợ nhìn quanh khiến anh bật cười.
- Chẳng ai muốn giật nó đâu?
- Xì vàng trắng đấy, anh tặng mà không nhớ lại còn…
- Ha ha ha…Thật không, đưa anh xem lại nào?
Hoàng sờ lên mặt dây cúi xuống mỉn cười thì thầm.
- Ừ…đúng rồi nhưng đây không phải thứ quý giá nhất mà em lấy của anh đâu.
- Cái gì…em lấy của anh cái gì..cái này là được tặng. Cô cự lại.
- Cái này.
Anh đưa tay chỉ vào ngực mình khiến cô mở to mắt bật cười lớn.
- Sao?
- Trái tim anh, em đã lấy trộm nó. Mà em biết đấy anh hơi đào hoa một tí nên có kẻ nhìn chằm chằm em cũng đúng thôi.
- Ha ha….ảo tưởng sức mạnh quá.
Hoàng bĩm môi cười đưa tay mở cửa xe cho An rồi nói.
- Đợi khi cô nào đến xem em có ghen không nhé.
- Xì…không thèm.
Đợi cô ngồi lên xe rồi lúc này anh mới đưa mắt nhanh chóng nhìn quanh, trong lòng không khỏi lo sợ.
Hoàng vừa bước lên xe đóng cửa lại cũng là lúc trời bắt đầu đổ mưa lớn.
- May thế suýt thì ướt.
An cười hì hì cúi xuống thắt dây an toàn.
Một bóng người đi lướt nhanh qua trước mũi xe họ ánh mắt sắc lẹn chiếu thẳng lên người cô, rồi dừng ánh nhìn lại trên khuôn mặt có chút sững sờ của Hoàng mỉn cười… nhanh chóng hòa mình vào dòng xe cộ trước mặt, biến mất ở phía bên kia đường.
Hoàng khẽ rùng mình..
-----------------
- Bọn thằng Thành đúng là cái lũ ăn cháo đá bát.
- Ha ha ha như vậy lại càng khiến con cảm thấy kích thích. Trò chơi mà quá dễ dàng thì đâu còn hấp dẫn.
Tuấn Anh cười lớn nhìn bố, ánh mắt nung nấu một ý định kì lạ khiến bố anh đầy tự hào khi nhìn vào đó.
- Ha ha ha đúng…đúng…do ta già rồi suy nghĩ đã không còn thấu đáo như con nữa rồi.
- Bố vẫn còn tinh tường lắm, nếu không có bố con đã không có được ngày hôm nay.
Anh cảm kích nói bàn tay nắm chặt lấy thành chiếc ghê da.
- Tuấn Anh! Con biết rằng dù con làm gì bố cũng sẽ luôn ủng hộ con.
- Vâng. Cảm ơn bố.
- Đám cưới em họ con nghe chừng đã hòm hòm rồi thì phải.
Tuấn Anh cười mỉn nhìn điếu thuốc lập lòe trên tay bố mình, anh ngầm hiểu điều ông muốn nói…
- Vâng…chúng ta cũng nên đến mừng họ chút quà.
- Ha ha ha….hai doanh nghiệp lớn như vậy chắc chắn đám cưới sẽ rất to, quà cưới chắc cũng phải rất to.
- Một món quà cưới đặc biệt dành cho cô dâu con nghĩ là sẽ ổn.
- Ha ha ha ha…
Bố anh cười lớn vỗ vai anh tỏ ra vô cùng thích thú, không ngừng gật gù tán dương cái ý định mà anh đang thì thầm nói cho ông biết như sợ rằng bên ngoài kia có kẻ đang kề sát tai vào cửa để nghe được.
Tuấn Anh dứt lời cũng là lúc bố anh cười phá lên một tràng dài nữa, thong dõng hạ mình xuống ghế đôi mắt ánh lên những mưu toan rọi thẳng vào mắt anh.
Con người luôn tin vào tình yêu, nhưng chính tình yêu là thứ làm cho họ trở thành những kẻ mền yếu, với anh mà nói trong thế giới này những kẻ mến yếu chỉ là thảm lót chân cho những kẻ khác.Anh đã đánh đổi tất cả để có ngày hôm nay không có lý nào anh lại để cho bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm sống trong cảnh yên bình với nhau được. Chí ít anh cũng phải cho bọn chúng hiểu được cảm giác cô độc, cảm giác khi nhìn thấy người yêu thương tuột khỏi tay mình, cảm giác đau đớn hơn cả cái chết khi trắng tay….Anh phải cho họ thấu tận xương tụy điều đó…
Tuấn Anh nhướng lông mày lên nở một nụ cười ngọt đáp lại cái nhìn kia…
---------------
Mưa rào rào như trút nước, gió tạt vào cửa kính từng nắm đấm nước to như muốn phá nát cửa kính trước mặt…
Bầu trời tối sầm nhay nháy những tía chớp đằng xa, hàng nghìn đám mây đen bao quanh lấy nhau như đang chuẩn bị muốn đổ ụp hết tất cả mọi oán hận xuống mặt đất.
Trong phòng ngủ.
An ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Hoàng ngáp dài xem một bộ phim tình cảm trên ti vi.
- Sao thế…buồn ngủ rồi hả?
Thấy cô không nhúc nhích người anh cúi xuống nhẹ hỏi, cô có vẻ uể oải không đáp mà chỉ lắc đầu.
- Công ty có chuyện gì à…từ chiều đến giờ thấy em có vẻ mệt.
- Mỗi khi làm xong một dự án em chỉ muốn được nghỉ ngơi như thế này.
Hoàng bóp nhẹ cánh tay An giúp cô thư giãn…
- Em thấy bố anh có vẻ không thích em..
- Sao lại nói thế, em mới chỉ gặp bố anh có một lần.
- Cảm giác của em khi thấy bố anh nhìn em như vậy…em đoán thế.
Cô thở dài khẽ khẽ ngắm mắt lại gối đầu lên ngực anh vòng tay ôm lấy người anh.
- Anh nghĩ là do bố anh vốn là người không dễ gần. Ngay cả đến anh cũng chưa bao giờ có cảm giác thân thiết với bố. Từ lúc anh tỉnh sau vụ tai nạn ông chỉ đến và nói rằng là bố anh, sau đó thì sắp xếp mọi chuyện ở bệnh viện ổn thỏa rồi thì anh hầu như không gặp bố được mấy, chỉ thông qua vài người trợ lý của ông thôi.
- Kì lạ …người giàu nào cũng đối xử với con mình như thế hay sao ấy.
- Ha ha ha…xem phim nhiều quá nên nhiễm à..
- Không phải. Ai bảo anh thế phim cũng phản ánh một phần cuộc đời là gì. Em dịch nhiều chuyện lên em biết. Thường những người bố giàu có muốn con mình tự lập nên rất hay tạo khoảng cách với con đặc biệt là con trai, họ cũng không muốn con mình lấy những cô gái tầm thường.
An phụng phịu nói, nghe có vẻ như đang nói về mình là không xứng với anh.
- Ha..Thôi được rồi đấy, toàn cái suy luận cái kiểu tiểu thuyết. Anh nghĩ tính cách bố anh như vậy nên em dù có là hoa hậu thì với ông ấy cũng có thái độ thế mà thôi.
- Anh không hiểu đâu…nếu mà biết trước gia đình anh giàu có như thế này thì…
- Thì…thì làm sao…nói thêm câu nữa là cho ăn đòn đấy.
Hoàng dúi nhẹ đầu An rồi lại âu yếm ôm cô vào lòng.
- Xì…đồ lừa đảo.
- Sao…lừa gì…mà lừa…
- Nhà anh nhiều tiền thế…thế sao phải sống ở chung cư này, ít ra cũng phải biệt thự 5 tầng chứ. Chính anh làm em tưởng anh …ừm..bình thường nên mới …yêu …anh.
- Ừm…Khi về nước bố anh bảo người đưa anh đến địa chỉ này bảo nó là nhà anh trước đây vẫn ở… Mới lại một sinh viên đẹp trai ngời ngời thế này, rồi sống một mình một chung cư thì em phải biết lôi cái suy luận tiểu thuyết của mình ra mà lập luận chứ …Anh béo má cô mắng.
- Đẹp trai ngời ngời…đồ không biết soi gương.
Cô lè lưỡi trêu anh rồi nói tiếp.
- Thì anh bảo ba mẹ ly dị mỗi người ở một nơi nên anh sống ở đây một mình mà, mẹ anh bỏ anh từ khi anh mới học lớp 6. Có lần anh kể với em thế, em nhớ mang máng là thế mà.
Hoàng hơi nhích người dậy, anh kinh ngạc hỏi lại.
- Em nói ba mẹ anh ly dị?
- Ừm…anh kể thế còn gì. Ban đầu em tưởng anh thuê nhà nhưng sau mới biết là nhà của bố mẹ để cho anh ở. Anh với Dương chơi thân với nhau từ nhỏ, từ ngày ba mẹ anh ly dị anh hay sang nhà cậu ấy ăn cơm. Anh sống từ bé ở ngôi nhà này cho đến giờ, có một cái phòng bị khóa ở đây anh bảo là phòng của ba mẹ trước đấy sống giờ họ đi rồi nên không muốn mở ra. Hình như là giờ mở ra rồi thì phải, anh mở à…
Nhìn theo cánh tay An chỉ chỉ, Hoàng sững sờ dường như cơn mưa xối xả ngoài kia đang làm đầu óc anh trống rỗng hay là lời cô nói làm cho anh dần mất trí. Hoàng biết An sẽ chẳng lừa dối chuyện này để làm gì, bức ảnh cho đem cho anh xem, rồi những lời hôm nay cô ấy kể anh như vỡ vạch ra mọi thứ. Chắc chắn ông ta muốn che giấu điều gì đó nên mới dựng lên trong đầu anh một câu chuyện không hề có thực. Để suốt mấy năm qua anh sống như một kẻ không có thực ở trên đời, một con rối trong tay ông ấy. Cun cút ngoan ngoãn sống dưới bóng của ông ấy với một kí ức không tồn tại…
- Là phòng nào? Hoàng vội vã hỏi.
- Phòng bên cạnh ấy.
- Sao …em không kể cho anh nghe mấy chuyện này sớm hơn.
An nhổm dậy nhìn thái độ sốt sắng của Hoàng hơi ngạc nhiên bèn nói.
- Thì anh có hỏi đâu, em tưởng bố anh nói cho anh hết rồi.
- À…chỉ một phần…
Anh lúng túng, nhận ra sự ngờ vự của cô đang vờn quanh mình liên nhanh chóng lấy lại tinh thần chuyển sang chuyện khác.
- Thế sao nếu chê nhà này bình thường quá, em có muốn mình chuyển nhà không?
- Không…sao phải chuyển căn nhà này tốt mà…Cô hồn nhiên đáp mà không biết đang bị anh trêu.
- Ở rộng quá em cũng sợ lắm.
- ừm…em mà cũng biết sợ..
- Tất nhiên…em sợ nhất là lúc tỉnh dậy không thấy anh đâu nhà thì lại quá rộng…Ở đây chỉ cần mở mắt nghe thấy tiếng Tv bóng đá ở bên ngoài là em có thể yên tâm ngủ tiếp.
Cô nũng nịu nhướng người hôn nhẹ lên má anh mỉn cười ngượng ngịu.
- Ngốc…anh vẫn luôn bên cạnh em.
Anh nâng cằm cô lên nồng nàn chiếm lấy bờ môi cô.
Dù bên ngoài mưa giông vẫn tuôn xối xả, sấm sét như muốn tung trời cũng chẳng thể ngăn anh rời khỏi cô lúc này.
-------------------------
Bà Nhàn ngừng tay lại trân trân nhìn người thanh niên đang bước về phía mình, bắt gặp ánh mắt cậu ta cúi nhanh người xuống lảng đi, cố gắng lau thật nhanh cái mặt bàn ăn bằng kính trước mắt tỏ vẻ không quan tâm đến người đang tới.
- Bác Nhàn…
- À…Hoàng à cháu.
- Vâng..
- Tìm bố à, ông ấy vừa ra ngoài đánh cầu lông rồi?
- Không…cháu tìm bác.
Lời cậu ấy nói như xét đánh ngang tai, bà muốn bình tĩnh cũng không thể giữ cho đôi tay mình khỏi run lẩy bẩy.
Điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến…
Không ai có thể chối bỏ được sự thật kể cả bà hay ông chủ của bà…
- Cháu có chuyện muốn hỏi bác ..Hi vọng bác sẽ vì mẹ cháu mà giúp cháu…
Hoàng nói rồi không chờ bà Nhàn kịp mời anh điềm tĩnh ngồi xuống nhìn tấm kính bàn sáng choang trước mặt khẽ liếc lên nhìn sắc mặc thoáng chút lo lắng của người phụ nữ này, chờ đợi những sự thật mà bố anh đã che giấu bấy lâu nay được dần hé mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro