Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Bắt đầu cuộc chiến

Chương 61: Bắt đầu cuộc chiến.

Ông Thành nhấc điện thoại lên chờ đợi người ở đầu dây bên kia nhấc máy.

-         Anh Thành gọi cho em có việc gì không?

-         Có.

Giọng một người đàn ông không trầm không bổng ở phía đầu dây bên kia xem chừng có vẻ mừng rỡ khi nhận được cuộc điện thoại của ông.

-         Chuyện gì thế anh?

-         Việc này không nói với chú qua điện thoại được, chiều nay qua văn phòng tôi.

-         Ok anh…vậy 4h em quá nhé, anh có bận không?

-         Không, cậu qua lúc nào cũng được tôi đã bảo mấy đứa lễ tân bên dưới rồi.

-         Vâng.

Ông đặt điện thoại lại vị trí của nó, ngả người ra sau chìm vào những suy tính miên man trong đầu.

--------------------

Tiến rút mũi tiêm ra khỏi tay Hoàng rồi vứt nó vào cái sọt ở dưới chân anh, mỉn cười nhìn vẻ mặt mang vẻ rạng rỡ của cậu.

-         Xen chừng cậu mấy tuần nay cậu ngủ được phải không?

Hoàng lắc đầu nhưng khuôn mặt vẫn căng tràn vẻ tươi tỉnh khác với mọi lần khi anh đến đây.

-         Không có những tối ngủ được có những tối thì không?

Tiến lật lại đơn thuốc nhìn qua một lượt rồi nói.

-         Sắc mặc cậu trông rất tốt. Chắc cậu có chuyện vui gì đó chăng?

Thật ra Tiến cũng hiểu lý do tại sao sắc mặt Hoàng lại khá lên như vậy cũng một phần vì anh đã được nghe cậu chuyện về quá khứ của cậu ta từ Sơn. Có những bệnh nhân đến với anh không phải là để điều trị mà là chỉ để đốt bớt đi thời gian thừa thãi cô đơn của mình, Hoàng là một trường hợp như vậy. Ngay từ đầu khi tiếp xúc với cậu ta, anh đã nhận ra rằng cậu ta vốn dĩ không có ý định cho anh tiến lại gần cảm xúc thực sự giấu trong lòng mình. Hoàng chỉ đến lấy thuốc ngủ rồi ra về, nhưng câu chuyện của cậu ta chỉ lặp đi lặp lại một cơn ác mộng mà cậu không thể nào nhớ được, và vụ tai nạn khi xưa thỉnh thoảng lại hành hạ cậu trong từng giấc ngủ.

Con người luôn mang một nỗi đau sâu đậm riêng trong tâm hồn mình, vết thương ngày một loang rộng cho đến khi họ không còn kiềm chế được nó nữa họ sẽ tìm đến các bác sĩ tâm lý như anh. Còn anh sẽ giúp họ xóa mờ những nỗi đau đó, xoa nhẹ những vết thương đó cho đến khi nào nó thực sự tan đi, hoặc chỉ còn lờ mờ không còn là điều bận tâm nữa. Có người để mọi thứ ra đi, nhưng có người khi rời khỏi đây rồi vẫn đeo đẳng mãi một nỗi buồn suốt cả cuộc đời.

An cũng thế, Sơn- vợ anh cũng vậy, và ngay cả Hoàng bây giờ đang ngồi trước mặt anh cũng thế, ai cũng có một nỗi ám ảnh không thể nào tháo cởi.

-         Tôi…không biết nói thế nào, có lẽ tôi đã tìm được một nửa của mình.

Nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt lạnh tựa như tảng băng của Hoàng. Cậu ta không hay biết rằng Tiến có quan hệ khá thân thiết với những người bạn trước đây của cậu ta, chưa kể vợ anh còn là bạn thân của An. Và Tiến cũng không có ý định cho cậu ta biết về điều đó vì đó là nguyên tắc nghề nghiệp của anh. Càng xa lạ đôi khi lại càng tốt…

-         Cô ấy là người như thế nào?

-         Cũng không biết nói sao, ngọt ngào…đôi khi lại như đứa bé thích hờn dỗi núp bên cạnh tôi, đôi khi lại cố tỏ ra mình đã trưởng thành để thoát khỏi tôi. Rất khó đoán.

-         Sao cậu quen với cô ấy. Tiến gợi chuyện.

-         Cô ấy đến tìm tôi và nói rằng cô ấy và tôi trước đây đã từng yêu nhau dù tôi không có một chút ấn tượng gì về cô ấy.

Hoàng chống tay vào đầu ngẫm nghĩ và nói.

-         Rồi cậu nhận ra mình yêu cô ấy phải không?

-         Ban đầu tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa, cô ấy là một con bài mà một đối thủ nào đó đưa ra để hạ gục mình nên đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng sau nhiều biến cố thì tôi thấy rằng dù cô ấy đến để hạ gục tôi hay cô ấy chân thật thì tôi vẫn yêu cô ấy. Tình cảm là thứ duy nhất chẳng thể cưỡng lại được.

Tiến đọc được những tia sáng trong đôi mắt của Hoàng khi kể về An, lấp lánh như đang ngước lên nhìn hàng vạn vì tinh tú và nhận ra rằng tình yêu ở ngay trước mắt mình đây. Có lẽ cách liều thuốc chưa chắc đã giải quyết được tâm lý của mỗi người, đôi khi tình yêu lại là liều thuốc mạnh mẽ nhất.

-         Khi bên cô ấy tôi cảm thấy mình ngủ được an tâm hơn.

Chưa bao giờ Hoàng chia sẻ nhiều với bác sĩ của mình như vậy, chắc chính anh cũng nhận ra khi nói về An mình đang không ngừng lại được.

-         Ừm…có lẽ tuần này tôi sẽ không kê cho cậu thuốc ngủ nữa, cậu chỉ nên dùng loại an thần nhẹ này thôi, nó có tác dụng giúp cậu thư giãn đầu óc. Vì tôi nghĩ dùng thuốc ngủ nhiều không tốt cho não bộ của cậu, trí nhớ cũng theo đó mà suy giảm, không những vậy cũng ảnh hưởng đển việc sinh hoạt riêng tư của hai người.

Tiến mỉn cười nói rồi đưa tay gõ đơn thuốc trên máy tính, anh liếc thấy thái độ khang khác của Hoàng, bèn ngừng lại hỏi.

-         Cậu và cô ấy có vấn đề gì về chuyện đó sao?

-         Không…thật ra….mỗi khi làm xong việc đó cô ấy ngủ rất say, nhưng những khi tôi không ngủ được…sự ham muốn lại tăng lên…lại đánh thức cô ấy. Anh biết đấy, tôi không muốn làm cô cảm thấy khó chịu về việc đó. Nên anh cứ cho thuốc như bình thường.

-         Tôi nghĩ cái đấy không phải do chứng mất ngủ của cậu, hai người đều còn trẻ đang trong thời kì sung mãn nhất thì việc đó là chuyện thường, cậu nên điều chỉnh lại thời gian hợp lý để không ảnh hưởng đến công việc của hai người thôi. Còn đơn thuốc này nếu 1 tuần cậu vẫn không cảm thấy khá hơn thì quay lại đây đổi lại thuốc cũ. Những tôi khuyên cậu nên hạn chế dùng thuốc ngủ càng ít càng tốt.

Hoàng ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu dù khá miễn cưỡng nhưng những lời Tiến nói không phải không có lý. Cậu ta nhanh chóng lấy đơn thuốc rồi tạm biệt anh ra về. Anh nhìn theo cánh cửa khép từ tốn trước mặt mình khẽ mỉn cười…Trước đây hay bây giờ cậu ta đều lo lắng cho An từ những thứ nhạy cảm nhất trở đi như vậy chẳng trách 6 năm trời An không thể nào quên được cậu ta.

----------------------

Hùng lo lắng với chiếc điện thoại sát bên tai với những tiếng tút dài tưởng chừng như vô định, thỉnh thoảng lại giật mình khi nghe tiếng tổng đài bên kia nói.

Hơn 3 ngày nay hắn không thể nào liên lạc được với Tuấn không biết cậu ta có xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không.

An và Hoàng chùm áo mưa kín mít dừng xe đứng trước mặt hắn, ngạc nhiên thấy hắn đang đứng vẫn đứng trước cổng tòa.

-         Ờ…mày …chưa xử hả.

Hùng gật đầu đáp lại.

-         Chưa, đang chờ mày đây. Gửi xe bên kia đường nhanh lên không muộn mất. Không vào được nữa.

Hùng nép vào vỉa hè tránh những giọt mưa bắn từ mái bắn vào người mình chỉ tay sang bên kia đường.

Hoàng gật đầu lùi xe vòng sang đường.

…………

Hoàng đã tìm được chỗ đỗ xe, An cầm ô đi xuống trước..không biết cậu ta đang cằn nhằn gì mà khiến An nhăn mày khó chịu, vùng vằng đứng vào mái hiên bên cạnh. Hùng nhìn họ khẽ mỉn cười…

Dương cầm ô lại gần bên hắn từ bao giờ, ngước lên nhìn anh hắn nhoẻn cười.

-         Hai đứa này đúng là lâu thật đấy.

-         Ừ…Chắc đang bận cãi nhau.

Anh cười che ô kéo hắn xuống đứng cạnh mình.

Hoàng cũng đang che ô sóng đôi cùng An bước về phía họ đang đứng.

Chợt khiến Hùng nhớ đến lời Tuấn nói, ‘ chúng ta đều cùng đóng một vở kịch, nhưng cuối cùng khi ra cuộc đời này lại phải đóng những vai diễn khác nhau. Có kẻ hạnh phúc, có người khổ đau’.Đúng là họ bắt đầu biết nhau từ vở kịch ấy- đến giờ hắn vẫn còn nhớ tên - đi về phía mặt trời….Vậy mà sau 6 năm khi gặp lại nhau, họ không còn là những còn người chỉ đi về hướng mặt trời như trước đây nữa.

Hoài bão, mơ mộng, yêu đương…của một thời sớm đã phủ bụi của thời gian, để giờ đây khi họ mỉn cười với nhau mà đều nhận ra rằng quá nhiều đau thương trong ánh mặt.

-         Anh đã bảo đi bằng xe kia em không nghe. Tiếng Hoàng càn ràn.

-         Đông người chen chúc thế anh định để tắc đường à. An cự lại.

-         Haixx….thế để mưa ướt em thích nhỉ?

-         Anh ngang bỏ xừ ấy.

-         Làm sao bằng em được.

Dương nghe tiếng họ từ xa bật cười khe khẽ bên tai hắn.

Vậy mà cũng đã 6 năm rồi….

…………………..

Sau khi đọc xong các nội quy quy định, chủ tọa mờ mọi người ngồi xuống.

Cả phòng xét xử im phăng phắng chỉ có lời đọc đều đều cáo trạng của chủ tọa vang lên khắp phòng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng lách tách máy ảnh của các phóng viên chĩa vào Hoa và Hiếu ở phía vành móng ngựa.

Hoa không hề có vẻ gì tiều tụy, chỉ là cách ăn mặc của cô ta ngày hôm nay giản dị khiến con người cô ta trông nhạt nhòa hơn mọi hơn. Đôi mắt đầy tinh ý chốc chốc lại ngoái lại nhìn về phía Dương và Hùng đang ngồi nở một cái mỉn môi coi thường. Còn Hiếu thì tuyệt nhiên không nhìn về phía sau mình một lần nào, hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía người chủ tọa, đôi lúc mắt lại cụp xuống như muốn ngủ gật…

An thầm nghĩ với những tên tội phạm khác việc  đầu tiên họ làm là dáo dác tìm người thân của mình, đằng nay Hoa và Hiếu không làm như vậy. Có thể là vì người thân họ không đến, hoặc có thể…họ đã không còn người thân nữa…Dù họ đã làm ra cái tội ác tày trời, cả dư luận phải lên án …nhưng…ở một góc khuất nào đó An thấy rằng họ cũng là những con người cô độc đến tội nghiệp. Người chết là hết, chỉ còn lại nỗi đau dai dẳng đeo bám những người con sống…

-         Khi bị cáo giết nạn nhân bị cáo có nghĩ đến nạn nhân đã từng là bố bạn học của bị cáo hay không? Lời chủ tọa hỏi.

An nhìn về phía Hoa chờ đợi lời cô ta định nói.

-         Bị cáo biết.

-         Vậy tại sao bị cáo lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với bố của bạn mình.

-         Vậy còn việc ông ta đã làm với gia đình của tôi.

Lời Hoa nói rành rọt như thách thức, đám đông phía dưới ồn ào những tiếng chỉ trích, Hùng khẽ nắm nhẹ tay Dương, ngồi kế bên anh là em gái đang sụt sịt khóc. Dương không nói thêm lời nào chỉ lắc nhẹ đầu..

-         Cô gái kia có phải là người đứng cạnh Dương trong bức ảnh em đưa cho anh xem không?

-         Ừm..

Đáp lại lời thì thầm của Hoàng, An khẽ gật gật..

-         Thế thì thật không ngờ…sao cô ta lại phải làm thế?

-         Để về em kể cho anh sau, chuyện dài lắm.

………………

Mọi người bước ra khỏi phiên toàn trời cũng đã xế chiều, không ai giấu nổi sự mệt mỏi trên khuôn mặt mình.

-         Án chung thân có phải quá nhẹ cho bọn họ hay không?

Hùng lên tiếng càn ràn.

-         Chết không đáng sợ bằng việc sống cả đời trong tù. An nói.

-         Ừm…Dương nhẹ đáp lại lời cô.

-         Mình đi ăn gì thôi? Anh nói tiếp với mọi người.

Bỗng Hoàng dừng lại, anh từ từ quay người lại phía sau mình, anh có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình…

-         Sao thế? An ngạc nhiên hỏi.

-         Không…không…Anh vội vã đẩy người cô đi nhanh về phía trước, liếc mắt về phía Hùng, hắn cũng gật đầu ra chiều đã hiểu ý anh.

-         Kiếm cái gì ăn nào?

Vừa nói Hùng cũng ngoái lại phía sau, trong hàng vạn gương mặt xa lạ ở sau họ ai là kẻ đang theo dõi họ đây…Hắn không tài nào đoán ra được, nhìn biểu hiện của Hoàng khiến hắn càng lo lắng.

-         Đi thôi, đi lấy xe. Hoàng định léo tay An sang đường cùng.

-         Thôi, anh sang đi em ở bên này chờ…Cô ngạc nhiên cự lại.

-         Chờ ai, Hùng cũng sang với Dương rồi kìa.

Nhìn thái độ sốt sắng của anh cô thấy hơi nghi ngờ nhìn quanh.

-         Sao thế…em đứng đây có làm sao đâu, anh phải gắt lên thế.

-         Không…

Hoàng gãi đầu, định giải thích điều gì đó nhưng chợt nghĩ ra điều đó anh dịu giọng.

-         Em không thấy ở đây xe đi qua lại đông quá sao..Chẳng may lại gặp chuyện như  lần trước thì sao.

Cô thở phào nhìn mặt anh cứ tưởng có chuyện nghiêm trọng lắm hóa ra là chuyện đó, cô mỉn cười luồng những ngón tay của mình vào tay anh…

-         Ha…vậy đi thôi.

Hoàng cũng mỉn cười, dù nụ cười của anh không còn thoải mái như trước, anh dắt cô sang đường, ánh mắt dao dác đi đâu đó.

------------------

-         Con bé này là…sao em trông nó quen thế?

-         Rất giống đúng không?

Ông Thành xoay cằm nhìn theo bóng An và Hoàng bước sang đường, gật đầu nói với người ngồi bên cạnh mình.

-         Con gái anh Vĩnh…

-         Ừm…Giờ nó và con trai anh yêu nhau à?

-         Chúng nó yêu nhau từ trước rồi.

Người kia ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt rồi nhìn người sang người đàn ông bên cạnh mình, rồi bật cười khanh khánh.

-         Ha ha ha ha….đúng là duyên số.

-         Tôi đã cản nhưng xem ra không được. Biết thằng bé về Việt Nam là có chuyện nhưng không thể cản được…

-         Không phải con trai anh nó không nhớ gì sao?

-         ừ…là tạm thời thôi, nếu làm phẫu thuật nó sẽ nhớ lại.

Gương mặt ông Thành đầy căng thẳng nhìn chiếc xe máy của con trai vụt qua trước mặt mình, ông ra lệnh cho người tài xế phía trước.

-         Đi theo chúng đi.

Chiếc ô tô nhanh chóng chuyển bánh.

-         Sao ko cho làm phẫu thuật luôn ở bên nước ngoài đi? Người kia quay sang tò mog hỏi.

-         Không, là… tôi không muốn nó nhớ lại.

-         Chẳng lẽ anh cố tình…

-         ….

Sự im lặng của ông đủ để cho người kia hiểu mọi chuyện.

-         Vậy! Hôm nay anh muốn em làm gì đây?

-         Chú biết rồi đấy, số phận là thứ chẳng thể tránh được…con bé đó…tôi muốn chú….bảo vệ nó. Bọn thằng Vương bên Kingdom tính dở trò qua cầu rút ván, định lấy con bé làm vật hi sinh.

-         Em hiểu. Nhưng anh Thành, anh biết rõ chúng đang bị bọn thằng Vương đe dọa sao không để em triệt bọn khốn kia cho rồi.

-         Ha ha…Thằng bé kia chưa mở miệng ra nói với tôi chuyện đó, tôi đang chờ đợi nó cầu cứu... Nhưng…Chắc chắn nó đang định làm cái gì đó mà không cần nhờ đến bố nó giúp, tôi sẽ chờ xem…Cánh của nó đã sải dài đến đâu!

Tỏ ý hơi khó hiểu, người đàn ông dọc hai bên cổ chằng chịt những vết sẹo sâu hoắn như miệng con rạch cạn nước để ý đến thái độ của ông Thành.

Đáp lại hắn, ông cười nhàn nhạt.

-         Anh Thành …anh có quá khắt khe với nó không?

-         Thép thì phải tôi…thì mới trọng được…

Hắn lắc đầu tỏ ý không bằng lòng với lời ông nói.

-         Dù gì cũng khá nguy hiểm, nhưng anh yên tâm em sẽ bảo vệ hai đứa nó.

-         Tôi tin ở chú…

-         Ha ha ha…chẳng phải anh đã muốn triệt thằng cha Vương này từ lâu rồi sao, đúng là người biết nắm cơ hội…Ha ha ha…

-         Ha ha ha ha….Cơ hội là thứ không chờ đợi ai?

-         Đúng vậy…Con bé này giống bố thật, càng nhìn càng giống đặc biệt là đôi mắt với nụ cười ngọt như chè của bố nó.

Người đàn ông nhìn An đang cười nói với Hoàng qua cửa kính xe, chẹp miệng lắc đầu…Hắn để ý đến kẻ bên cạnh cũng đang chằm chằm quan sát cô, chỉ biết ngao ngán lắc đầu......Cô bé đó với ông mà nó chính là báu vật.

Tàn nhẫn với chính con đẻ của mình chỉ có một mình ông ta…bao nhiêu năm rồi sắp gần đất xa trời rồi mà ông ta vẫn không rũ bỏ được quá khứ trong tim..

-----------------

-         Tôi và Hoàng đã tính rồi, anh chỉ cần hợp tác cùng như vậy mới chấm dứt được chuyển này, dừng hắn ta lại.

-         Cô chắc chứ…tôi thấy thật nguy hiểm với An. Cậu cũng đồng ý với cô ta sao?

Đức chỉ tay về phía Hùng, khó hiểu quan sát Hoàng đang khoang tay ngồi khá điềm tĩnh ở trước mặt anh.

-         Ban đầu thì không, nhưng chỉ có cách đó mà thôi?

-         Tôi giao cô ấy cho cậu, để cậu mang cô ấy ra là vật thế mạng sao?

-         Anh không hiểu, An cũng rất quan trọng với tôi không chỉ riêng anh. Hoàng đổi giọng nói to hơn lúc ban đầu, không còn giữ cái vẻ từ tốn của mình như trước.

-         Chúng tôi không làm việc này vì anh, chúng tôi làm vì bản thân chúng tôi, vì sự an toàn của tất cả mọi người trong đó có cả an. Chuyện đã không chỉ còn ở gia đình của các anh nữa, nó đã liên lụy cả đến chúng tôi… Anh nghĩ lấy xong Tuyết Mai anh có thể thoát được khỏi Tuấn Anh sao?

Đức gạt tay, anh át tiếng Hùng đang nói lại.

-         Tôi không hề nghĩ như vậy… Mấy ngày nay chúng tôi đã liên kết với tất cả bạn bè làm ăn lâu năm cùng hiệp lực để dự phòng mọi trường hợp Kingdom dở trò mua chuộc các đối tác. Tôi đã cố hết sức…tôi chỉ muốn rằng An sẽ không phải dây dưa vào bất kì cuộc chiến nào của chúng ta, không phải tôi đã nói với cậu vậy sao?

-         Chúng ta không biết khi nào Tuấn Anh ra tay, hắn bị đuổi khỏi công ty càng nguy hiểm hơn. Người bạn của tôi đã báo cho tôi biết rằng hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn nào để khiến anh và Hoàng phải đau khổ. Giờ anh vẫn chưa nhận ra sao thứ hắn muốn ko pải là tiền bạc hay địa vị nữa rồi, thứ hắn muốn là trả thù…

Hùng đập tay lên bàn, đem tất cả bức xúc dồn nén ném thẳng vào gương mặt cũng không mấy thân thiện của Đức đối với hắn lúc này.

-         Từ khi anh chết, hoặc bố anh chết, An chết…hoặc có khi là cậu ta sẽ phải chết hắn ta mới can tâm….

-         Chúng ta phải bình tĩnh nghĩ cách không phải ở đây để cãi nhau. Tôi đã nhờ anh họ của tôi làm ở Bộ Công An thành phố giúp đỡ chúng ta điều tra lại vụ án của xí nghiệp in…

Hoàng nói ánh mắt không hề lay chuyển chiếu thẳng vào khuôn mặt căng ra như dây đàn của Đức…

-         Được rồi…chúng ta bình tĩnh lại cùng nhau suy xét dứt điểm mọi chuyện…

Lúc này Đức mới dãn ra ngồi phịch xuống ghế, lấy lại bình tĩnh của mình để lắng nghe những gì hai người kia nói.

Chốc chốc lại gật đầu, rồi châm thuốc hút liên tục…không để ý không gian điều hòa trong phòng đang dần trở nên nghẹt thở với mùi khói thuốc của an.

-         Cách duy nhất bây giờ chúng ta phải làm đó là ra tay trước khi Tuấn Anh trở mặt, phải không?

Đức thâm trầm, dí điếu thuốc hút dở xuống gạt tàn để ý thái độ của Hùng và Hoàng, bọn họ nhìn anh gật đầu…

-         Giết hắn hoặc để hắn giết mình…buộc phải là như vậy.

---------------------

One more time before I go..
I'll let you know
And all this time I've been afraid wouldn't let it show
Nobody can save me now, no
Nobody can save me now.

Stars can only be visible in the darkness
Fear is always changing in 
And I I I can poison these eyes.

Nobody can save you now.The king is down
It's do or die!
Nobody can save you now. Nowhere safe
It's the battle cry. It's the battle cry
Battle cry! 
Nobody can save you now
IT'S DO OR DIE.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro