Chương 60: Iam bleeding out for you (EDIT)
Chương 60: Iam bleeding out for you.
- Em biết chuyện của chúng ta sẽ không có kết quả. Nhưng em yêu anh…
- Đừng, Thành em bình tĩnh lại. Chúng ta không thể sống chỉ vì mình.
Vĩnh nhìn Thành, đôi mắt hắn nhìn anh đã nhòe nước mắt. Hắn vẫn luôn yêu đuối, đa cảm như vậy…
- Anh nói đi, anh cũng yêu em phải không? Tại sao lại không thể, tại sao chúng ta lại không thể bên nhau.
- Anh…
- Anh có thực lòng yêu chị ấy không, hay chỉ muốn có con nối dõi.
Thành gục xuống giường hắn ôm lấy gối khóc dấm dức, Vĩnh ngồi xuống nhẹ nhàng xoa sống lưng đang run rẩy của hắn an ủi.
- Cô ấy thậm chí còn chẳng yêu anh. Anh nghĩ kĩ rồi chuyện của anh và em …ta nên dừng lại. Dù cố gắng thì gia đình chúng ta cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Còn Lan, anh cưới cô ấy thì cũng chỉ cái vì cái tình trước đây thời chiến tranh của hai gia đình, sống với cô ấy sinh con đẻ cái để báo đáp cái nghĩa của bố mẹ…
- Vậy còn em….
- Chẳng phải Loan đã đợi chờ bao nhiêu năm rồi sao, em hãy cho cô ấy một cơ hội.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngấn nước khiến anh chạnh lòng.
- 2 năm trời chúng ta yêu nhau, thậm chí chỉ gặp nhau chưa đến chục lần mà chưa một lần em ngừng hi vọng. Giờ anh nói rằng chúng ta mỗi người một ngả, anh nói xem em sống thế nào đây.
- Chúng ta vốn dĩ sinh ra là một trò đùa của thế gian này…nhưng lại chẳng thể chống lại được số phận. Hãy cứ giữ tình cảm này trong tim mãi mãi được không em?
- Không…anh buông tôi ra. Cả cuộc đời này…tôi hận anh.
Hắn vung mạnh tay đẩy anh xuống đất, chạy ra ngoài…
Tiếng anh gọi hắn ở phía xa ngày càng bé đi.
Đôi chân hắn miệt mải chạy trốn vào trong khoảng không của bóng tôi…
Nền đường bỏng rát, đôi chân hắn ứa máu.
- Vĩnh đã chết rồi…Tàu của nó bị đắm do bão.
- Không…tôi không tin…Lúc ở Nhật bản chúng tôi vẫn còn gặp nhau..
- Đó là chuyến tàu cuối cùng…
- Không…không thể nào….
Hắn hoảng hốt loạn choạng, rơi mình vào khoảng vô định…
………………………
- Vĩnh….
Ông Thành bật dậy, lau mồ hôi đang chảy ròng ròng hai bên măng tai.
Ông đứng dậy đi ra khỏi giường đi ra hành lang.
Căn biệt thử lớn tối om, hành lang sâu hun hút, thỉnh thoảng chỉ vang lên những tiếng tích tắc khe khẽ của chiếc chuông đồng hồ lớn ở dưới phòng khách vọng lên.
- Chị Nhàn…
Ông gọi to, đặt mình xuống cái ghế bành lớn ở hàng lang.
- Chị Nhàn…
Không thấy người giúp việc trả lời, ông cất tiếng gọi lớn hơn.
- Vâng..
- Lấy cho tôi chai rượu.
Bà giúp việc mái tóc hoa râm lật đẩy chạy lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ngồi thất thần ở ghế.
- Chú Thành, sao ngồi ở đây 1h sáng rồi.
- Lấy cho tôi chai rượu dưới hầm lên đây.
- Chú Thành, bác sĩ dặn bệnh của chú không được uống rượu.
- Kệ xác ông ta… chị cứ mang lên đây cho tôi…
Ông nói gần như kiệt quệ, ánh mắt nhắm nghiềm ngửa mặt ra phía sau…Nhưng hình ảnh của người ấy đang xoay vòng trong đâu ông lúc này. Chỉ có rượu mới giúp ông không gặp cơn ác mộng đó nữa.
Bà giúp việc lắc đầu, tất tả chạy xuống dưới nhà…
Một lát sau, bà đặt vào tay ông một cốc nước mát.
- Chị…
- Chú Thành…tôi có phải là người làm ở đây 1,2 năm đâu mà tôi không hiểu chú. Tôi theo chú cũng đã 20 năm rồi, lần nào chú mất ngủ cũng chỉ vì một lý do đó thôi…Chẳng lẽ hơn mấy chục năm qua chú vẫn mang theo ông ấy trong từng giấc ngủ hay sao.
Ông Thành mở mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, tựa đầu vào vai bà như một đứa trẻ nhỏ đang cần rất cần một bờ vai, một cái ôm để an ủi.
- Chị biết rằng không phải chỉ một hai người đã đi qua cuộc đời tôi, vậy đã khi nào tôi quên được anh ấy..Tôi từng nói hận anh ta đến tận xương tụy vì đã bỏ lại mình tôi trên cõi đời này..vậy mà không có cách nào để quên được anh ta.
- Tôi biết…nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi. Thằng Hoàng đã 26, gần 27 rồi…. Có trách thì cũng trách mẹ nó chứ thằng bé cũng đâu làm gì nên tội, giờ nó còn đang bệnh như thế lại chẳng nhớ được điều gì. Cậu để nó về đây không được hay sao?
- Không…chị biết là cứ mỗi lần nhìn thấy nó tôi lại hình dung ra người phụ nữ kia sao. Không vì cô ta thì tôi và …anh ấy đã có thể trốn thoát.
- Bao nhiêu năm cậu dằn vặn cô ấy…cho đến khi chết mà cậu vẫn chưa hài lòng hay sao?
Bà Nhàn thở dài, bà biết lúc này có nói bât cứ điều gì cũng không thể xoa dịu được con người đầy hận thù bên trong người đàn ông này.
Ông Thành uống cạn cốc nước, ngắm mắt lại…
Một giọt long lanh từ khóe mắt ông lạnh ngắt rơi xuống khuôn mặt già nua..
Tình yêu ấy…ông đã mang theo nó suốt cuộc đời….làm sao có thể bắt ông quên được tất cả.
-------------------
I'm bleeding out Said if the last thing that I do
Is to bring you down…I'll bleed out for you….
( Trái tim anh đang rỉ máu…Nói đi nếu đó là điều cuối cùng anh có thể làm..
Nếu điều đó khiến em tổn thương….Anh sẽ thay em chịu mọi đáu đớn…)
----------------------------
An thiếp vào giấc ngủ lúc 2h sáng trong vòng tay Hoàng.
Anh vẫn không sao ngủ được mà chỉ nằm ôm cô ngẫm nghĩ.
Ngày hôm trước thái độ của bố anh gặp An rất lạ, giống như ông ấy gặp lại một người quen thì đúng hơn là lần đầu mới gặp cô ấy. Nhưng…người quen đó là người như thế nào mà lại khiến ông hoảng loạn như vậy.
Khi anh gặp tai nạn bên Mỹ, mở mắt ra người đầu tiên anh nhìn thấy là bố mình. Ông ta không vui mừng cũng không hề tỏ một chút biểu hiện lo lắng với một người vừa tỉnh dậy từ cõi chết như anh. Ông chỉ nói với anh một câu cụt lủn.
- Bố là bố con, bác sĩ nói rằng con bị mất trí nhớ.
- Vậy… anh nghi ngờ.
- Con không nhờ gì không sao…ta sẽ kể cho con mọi chuyện khi nào con bình phục hẳn.
Tất cả sau đó là cậu chuyện vô cùng thuyết phục của ông đã kể cho anh trong quá trình nằm viện. Lời nói dối ấy thuyết phục đến mức anh đã tin tưởng nó sống suốt 6 năm qua cho đến khi gặp lại cô.
Hoàng không bao giờ tin vào duyên số, hay số phận, cái cách nghĩ của người Châu Á đôi khi khiến anh cảm thấy buồn cười và lạc hậu. Nhưng ngẫm đi rồi ngẫm lại anh lại thấy đúng là con người bị trói buộc bởi cơ duyên. Không có hai chữ người ta gọi là duyên phận thì anh và cô sẽ không bao giờ gặp lại, anh vẫn cứ mãi sống với những thứ giả dối mà bố mình dựng lên, còn cô có lẽ đã hạnh phúc bên người con trai khác. Đến giờ anh phải thầm cảm ơn cái cơ duyên ấy, để cho anh tìm lại người con gái của cuộc đời mình.
Hoàng đưa tay vuốt ve mái tóc An, cô chẳng hề cựa người cứ nép vào ngực anh mà ngủ. Nhịp thở cô đều đều, cánh tay vòng qua bụng anh, say sửa yên bình như chẳng cần quan tâm đến bão tố ngoài kia ngày mai sẽ đến.
An ho khẽ, lắc lắc cái đầu, rồi lại ho thêm vài tiếng nữa.
Hoàng đưa tay chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.
Xem chừng tối nay anh đã bắt cô gắng sức quá nhiều. Hình dung lại cái khoảng khắc khi cô ở bên dưới anh không ngừng thở dốc lẩm nhẩm gọi tên anh, miệng anh lại không khép lại được. Những giấu vết anh để lại trên người cô giờ vẫn còn chưa tan hết, anh lật cánh tay cô ra xem xét chúng thật kĩ….
An thấy người nóng nóng lờ mờ tỉnh dậy, nhưng cả thân thể cô tựa như đang gánh một tảng đá lớn không tài nào nhúc nhích được, thấy Hoàng đang ôm mình tựa người trên thành giường chưa ngủ, cô ngái ngủ hỏi.
- Ừm…anh chưa ngủ à.
- Sao thế…mơ thấy gì à?
- Không…nóng quá.
Cô định đạp chăn ra chợt phát hiện ra điều gì đó nên cứ nằm ngọ ngậy không yên.
- Em đang ho nên anh tăng nhiệt độ lên.
- Nóng lắm…anh hạ nhiệt xuống đi.
- Thôi em muốn chết rét à..
- Đắp chăn rồi.
Giọng cô khàn khàn nũng nịu, anh đành miễn cưỡng chỉnh lại điều hòa không quên kèm cho một câu mắng.
- Ốm thì đừng có mà kêu đấy.
An bĩm môi kéo chăn quay người sang một bên, thầm nghĩ không biết cái người này có phải là người vừa nãy điên cuồng nói yêu cô hay không mà giờ đã đổi giọng rồi.
Bỗng thấy cánh tay Hoàng nhanh chóng luồn ngang eo mình, An giật mình quay sang lườm anh, hất tay sang bên cạnh.
- Để yên cho em ngủ đi. Anh nằm lui ra đi nóng lắm.
- Không thích…Anh nhái giọng cô, tì mặt vào tóc cô, bàn tay anh lần lên bóp ngực cô nhè nhẹ.
- Này. An lớn giọng, nhưng giọng đã bị khàn nên không nói không được rõ, cô nghe rõ Hoàng đang cười khúc khích sau lưng mình.
- Anh lạnh lắm, tại em bắt hạ nhiệt điều hòa xuống đấy.
Biết anh sắp chuẩn bị lại giở trò, cô quay người lại ngước lên nhìn anh rồi nhìn một nửa cái chăn đắp ở người mình đã bị kéo sang bên kia khó chịu bảo.
- Anh đang kéo hết chăn của em ra kia kìa.
- Em bảo nóng mà. Ha ha ha….
An đẩy cái mặt đang cười phe phởn của anh ra xa.
- Anh...đúng là...cái đồ...
- Đồ gì, nói nghe xem.
- Hừ...
Hoàng cười cúi đầu xuống hôn lên gáy cô, kéo cô lại gần bên mình.
- Ngủ đi...ru em ngủ đấy. Không thích à..
Cô quay người lại mỉn cười...vươn tay lên ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh.
- Có phải em từng kể với anh chúng ta cùng tham gia tập văn nghệ cho trường không?
- Ừm, tập kịch, chúng ta dành giải đặc biệt.
- Em có giữ bức ảnh nào khi ấy không?
- Lúc ấy thì em chỉ…
Thấy cô ngập ngừng anh ngạc nhiên hỏi.
- Sao?
- Em lúc ấy chỉ có ảnh của người khác.
Anh trợn mắt.
- Là ai?
- Của Dương, bạn thân anh đấy.
- Hừ….
- Thì em kể với anh ngày xưa em thích cậu ấy đây thây. Rồi sau này mới thích anh. Cô vội vàng giải thích.
- Chẳng lẽ lúc thích anh, em không có bức hình nào của anh.
- Có…Nhưng…em lưu ở điện thoại khác, rồi lại đánh rơi nó mất rồi mà chỉ có một bức em chụp anh ở hàng lang thôi. Anh không thích chụp ảnh nên...À mà… Để em hỏi Hùng, vì đợt trước nó có nói là trường chụp một bức ảnh cho tập thể, nhưng hồi ấy nó lấy về mà quên chưa in ra đưa cho mọi người. Không biết giờ nó còn giữ không?
Anh ngâm nghĩ một điều gì đó rồi bỗng cau mày cúi xuống hỏi.
- Ừm…nhưng Hùng là ai…?
- À…quên chưa nói với anh trước đây Hương là con trai.
- Ồ…vậy à.
- Ừm…anh không thấy đường nét vẫn cứng sao?
- Không…anh thấy Hương còn xinh hơn em ấy.
- Cái gì????
Cô chồm người lên, tay đặt lên mặt anh đẩy sang một bên tỏ ý khó chịu.
- Ừm..thế thì anh đi mà yêu nó đi. Cút đi với cả cô thư ký của anh nữa.
- Ha ha ha ha…em đang đuổi anh ở trong chính nhà anh đấy.
Anh lay lay người cô, cô quay lưng lại với anh không thèm đoái hoài gì nữa.
- Anh đâu thích em bởi vì em xấu hay đẹp đâu.
- Không muốn nghe.
An đưa hai tay lên bịt lấy tai, Hoàng cười từ từ gỡ những ngón tay của cô ra.
- Đúng thật là…anh đã gặp hàng vạn cô gái đẹp hơn em, thậm chí thân hình còn…
- Anh đừng nói nữa.
Cô chọc cùi trỏ vào ngực anh, rồi lại đưa tay lên bịt tai nhất định không chịu buông. Anh mỉn cười ghé sát xuống tai cô thì thầm.
- Trong hàng vạn người như thế mà anh chỉ muốn ở bên cạnh em …em không thấy kì lạ sao?
- Không! Cô lắc lắc đầu.
- Anh lại thấy rất kì lạ..nhưng rồi anh nhận ra rằng…à hóa ra đó là vì anh…yêu em!
Anh ôm lấy người cô đưa sát vào lòng mình, hai thân thể không một mảnh vải áp sát vào nhau khiến lòng anh dấn lên một thứ cảm xúc lạ.
- Chỉ được cái nói mồng. Cô bĩm môi nói.
- Vậy giờ dùng hàng động nhé.
Biết mình lỡ lời, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng đã muộn, anh đã đè cô xuống bên dưới thân mình, nồng nàn chiếm lấy đôi môi cô.
---------------------
Tuấn Anh bước vào phòng, bố anh đã ngồi chờ sẵn anh ở trong đó.
Anh khẽ mỉn môi nở một nụ cười sắc như một lưỡi dao chiếu thẳng lên mặt ông.
- Sao bố hôm nay có việc gì thế, không ở xưởng in sao?
- Ha ha ha…không việc xưởng in tu sửa cũng gần xong rồi. Bố đến đây là muốn nói với con một chuyện.
- Chuyện gì vậy? Anh cố tỏ ra ngạc nhiên, vì anh dám chắc việc ông ta sắp nói là chuyện của anh trước đây.
- Con biết đấy vì xưởng in cháy, với lại dự án phát triển thêm nhà sách mới của chúng ta nữa nên đâm ra chúng ta thiếu nhiều vốn.
Tuấn Anh ngồi xuống ung dung nhìn bố mình, ánh mắt không hề lay động.
- Vâng.
- Bố quyết định nhượng xưởng in của mình cho Golden, họ cũng là nhà đầu tư trực tiếp và nhà xuất bản của chúng ta, con thấy sao?
- Bố định nhượng cho Golden?
- Ừ, hợp đồng kí rồi, tiền chúng ta cũng nhận rồi. Tháng 8 này Đức tổ chức đám cưới với cháu gái họ, họ cũng mừng cho chúng ta thêm một vài điều khoản lớn.
- Ha ha ha…
Anh bật cười lớn, cười như chưa bao giờ được thỏa mãn như bây giờ…
- Ha ha ha…vậy ông muốn gì?
- Mấy năm nay con quản lý hai nơi cũng vất vả rồi. Bố nghĩ sau đám cưới của Đức con cũng nên quay về nhân viên tại nhà sách mới của chúng ta. Sô sát với thực tiễn sẽ cho con nhiều kĩ năng hơn.
- Ha ha ha…Nhân viên ? ông có thể lật bài được rồi đấy. Mấy tháng nay chúng ta đều hiểu mọi thứ nhưng lại vờ như không biết. Ông nghĩ rằng có Golden chống lưng thì sẽ hạ bệ được tôi sao.
Bố anh chống tay lên cằm, vẻ mặt ung dung của ông phút chốc làm con mãnh thú đang điên cuồng sục sạo trong người anh trở nên e dè…
- Tuấn Anh con biết đấy, chúng ta sinh ra đều là nhưng sinh vật nhỏ bé được tạo ra bởi sự sai lầm của thượng đế, nếu con nghĩ rằng một tay mình có thể che nổi trời thì có lẽ con đã nhầm rồi. Nếu chúng ta muốn con sẽ trắng tay không còn một cái gì, ngay cả bố đẻ con cũng sẽ không cứu con được.
- Ha ha ha…dù tôi có chết tôi cũng sẽ phải kéo theo ông và gia đình ông xuống địa ngục.
Bố anh nhẹ cười lắc đầu, thái độ của ông càng khiến kẻ như anh thấy hoang mang.
- Địa ngục không đáng sợ…bằng kẻ bị treo lơ lửng ở lưng chừng vực, con có hiểu không? Chúng ta đã cho con quá nhiều cơ hội, chúng ta đã mặc kệ quá lâu để con tỉnh ngộ, vì dù ta không sinh ra con nhưng đã nuôi nấng con suốt ba mươi năm nay.
- Nuối nấng tôi??? Ha ha…
Anh cười khàn tiếng, ánh mắt sâu cay nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
- Ông luôn muốn tôi đứng sau con trai ông muốn biến tôi thành kẻ lót đường cho con trai ông chạy…
- Con im đi! Gia đình này chưa từng một lần đối xử bất công với con, nhưng con đã trả lại chúng ta những thứ gì. Ta cũng nói luôn cho con biết..Tất cả cổ phần con giữ và cổ phần ông nội để cho con giờ sẽ đứng dưới tên Đức. Và bố cũng xin thông báo với con rằng, nếu con bước chân ra khỏi thời Đại thì cũng có nghĩa là những công ty anh em thân thiết của chúng ta, không nơi nào chào đón con.
Đôi mắt anh đỏ ngầu chất đầy thù hằn, anh chắp hai tay vào nhau khép miệng lại, chằm chằm nhìn bố mình. Ông ta nghĩ rằng điều đó có thể chói anh lại dưới tay ông ta, ha…kẻ đã giết chết mẹ anh, ngăn cản anh gặp bố đẻ mình mà có tư cách ngồi đây đe dọa anh sao? Tất cả mọi thứ…kể cả ngày hôm nay…nỗi nhục nhã này anh sẽ trả lại gấp đôi.
Tuấn Anh đứng dậy, anh phủi phẳng phiu lại chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, khinh miệt giương cặp mắt mình nhìn xuống người đang ngồi anh mắt của kẻ bề trên như nhìn một kẻ bề tôi bẩn thỉu.
- Không phải là ông đuổi tôi, mà cái vị trí này tôi từ rời khỏi. Ông nên nhớ rằng ngày hôm nay ông đã tuyệt tình với tôi như thế sau này có xảy ra bất cứ điều gì thì đừng trách tôi.
- Bố cũng nói cho con biết rằng, nếu con một lần nữa dám dở trò thì bố sẽ không xin giảm tội cho con trước tòa đâu.
Bố anh gằn giọng, không thèm ngước mắt lên nhìn anh lấy một lần.
- Ha ha ha…được…tôi sẽ nhớ.
Tuấn Anh cười vang bước nhanh về phía cửa, đóng sập mạnh nó phía sau lưng mình. Mọi con mắt tò mò từ các văn phòng đều đổ dồn vào từng bước chân anh, cao ngạo anh vứt sau lưng những tiếng xì xèo bước vào thang máy, rút điện thoại trong túi ra, ánh mắt không rời khỏi kẽ hở trước mặt.
--------------------
Hùng trăn trở nhìn Tuấn, trên mặt hắn hằn rõ những nỗi lo.
- Mày đã nói cho Tuấn Anh biết điều gì đúng không?
- Hôm ấy tao nghe từ Đức nói rằng Tuấn Anh thuê người cà khịa để đánh Hoàng tao không kiềm chế được.
- Mẹ, tao đã dặn mày như thế nào rồi.
Tuấn lắc đầu, đáp thẳng điếu thuốc xuống đất.
- Sorry mày, tao đúng là nóng quá mất khôn.
- Thằng ấy nó đã bắt đầu để ý bọn tao rồi. Hôm trước nó gặp ông già tao nói cái gì đéo gì ấy nhưng ông ấy không cho tao biết. Hơn mấy năm này bố nó thuê bọn đàn em của nhà tao đi dò la tin tức của gia đình Đức lâu rồi. Tao cũng hơi bất ngờ khi biết anh ta dính líu với bọn mày, mày và Tuấn Anh lại có chút quan hệ với nhau.
- Giờ thì hết rồi…tao cũng không ngờ khi nghe mày nói anh ta muốn lên kế hoạch để hại An.
- Đó chỉ là kế hoạch mà mày biết đấy một khi đã thuê giang hồ thì xác định là mất tích chứ không bao giờ tìm thấy xác. Nên tao mới đến cảnh bảo chúng mày nên để ý đến nó. Nếu là bọn tao thì An sẽ an toàn còn không anh ta thuê tui khác thì xác định đi.
Hùng gật đầu, bỗng hắn lo ngại hỏi Tuấn.
- Mấy năm này mày làm gì, sao lại đi làm cái nghề này.
- Mày biết đấy có nhiều chuyện không thể nói được.
- Còn Sơn…mày có biết mọi chuyện về nó không.
Khi Hùng hỏi cậu ấy, hắn để ý thoáng thấy trong mắt của Tuấn có điều gì đó trầm buồn, hắn khẽ gật đầu.
- Sơn luôn nói với tao là nó có cảm giác có người nào đó đang theo dõi mình mỗi khi nó tăng ca hay đi chơi về trễ. Bọn tao đã từng nghĩ rằng do bệnh trầm cảm chưa khỏi nên nó cứ suy nghĩ lung tung…Có phải mày đã cử người…
- Ừm…tao không muốn thêm điều nguy hiểm gì đến với cô ấy.
- Sao ngày xưa mày lại làm thế với nó?
Tuấn cười buồn, hắn uống chén nước chè rồi từ tốn nói.
- Điều đó là bắt buộc… nếu Sơn và tao còn yêu nhau thì có lẽ cô ấy đã không hạnh phúc như bây giờ. Đôi khi nhìn thấy cô ấy cười lại sau bao nhiêu năm tao cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Những tội lỗi tao đã làm với Sơn có chuộc cũng không thể hết được.
Sương gió phong trần đã phủ bao nhiêu lớp trên con người ngồi trước mặt Hùng đây cũng chẳng thể khiến khuôn mặt thư sinh của cậu ta mang nét hung tợn của dân giang hồ được. Vậy chẳng thể hiểu nổi sao cậu ta lại chọn theo con đường này, những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay kia- cái giá mà cậu ta phải trả để sống mà cậu ta không thấy sợ hay sao?
- Ngày mai tao về Hải Phòng rồi không ở trên này lâu hơn được, bọn tao phải qua biên giới bảo kê mối hàng. Rất có thể Tuấn Anh đã thuê bọn khác rồi, nên mày nhắc nó cẩn thận đi đâu cũng phải đi hai người. Hi vọng hắn không làm gì đến khi tao về.
- Tao nói với Hoàng rồi, nó dỗ An dọn sang ở với nó được mấy hôm rồi. Chẳng lẽ không còn cách nào khác để chặn Tuấn Anh lại.
- Ha ha ha…giang hồ thì chỉ đấu với giang hồ. Nhưng…Tao đã nghĩ ra cách này nhưng không biết có hiệu quả không…
Tuấn ghé vào tai Hùng thì thầm, hắn nghe thỉnh thoảng chỉ biết gật đầu rồi lại nhăn mặt quay sang lắc đầu.
- Tao sợ thế nguy hiểm quá.
- Thế mới nói, suy nghĩ kĩ bàn với mọi người rồi báo tao biết.
- Ừm…
Hùng xoay cằm nghĩ ngợi, rồi ngước lên nhìn Tuấn.
- Để tao nói với họ xem thế nào. Hôm qua An mới gọi điện hỏi xem tao có giữ ảnh của mọi người lúc tập kịch không, có lẽ phải qua nhà một chuyến để lấy tối nay đến đưa nó rồi bàn với Hoàng luôn.
- Ừm…mày vẫn giữ ảnh của cả bọn à.
- Ừm…đợt ấy tao quên mất đã nói là rửa cho mọi người mà cuối cùng lại cầm về quên luôn.
Tuấn cười có vẻ như cậu ta đang nghĩ lại cái quãng thời gian vô lo vô nghĩ ấy, cái quãng đời có lẽ với cậu mà nói nó tươi đẹp và sạch sẽ nhất.
- Chúng ta đều từ một đội kịch mà ra rồi cuối cùng khi trưởng thành mỗi người lại phải diễn một vai diễn của cuộc đời mình. Mỗi người một kiểu không còn như ngày trước nữa…Hoàng đến giờ vẫn không nhớ ra điều gì à?
- Ừm..Nó chẳng nhớ nổi tao trước đây từng là con trai.
- Ha ha ha…trước đây mấy đứa còn ngồi cùng bàn suốt ngày trêu An với nó vậy mà giờ…có gặp chắc cũng chẳng nhận ra nổi nhau.
- Ừm…Dù sao cũng cảm ơn mày nhiều lắm. Không có mày bọn tao cũng không biết làm sao?
Cậu ta cười xua tay trước mặt hắn, rồi bỗng chốc ánh mắt lại trở nên phẳng lặng khó đoán.
- Không có gì…Tao rất ghét đứa nào dở trò với bạn mình.
- Ừm…
Hùng gật đầu, vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.
- Tuấn này, tao nói cho Sơn biết nhé. Vừa cầm túi xách hắn vừa dò hỏi ý cậu.
- Đừng…tốt nhất mày nên để cô ấy tránh xa tao ra càng xa càng tốt.
Tuấn đứng dậy, rút ví từ túi ra…
- Bao nhiêu em?
Cậu vừa đưa tờ giấy bạc ra khỏi túi, bỗng nghe một tiếng xoảng mạnh..
Cái chai vỡ tan ở một góc quán, cú ném trượt vừa rồi khiến Tuấn cúi nhanh người xuống, kéo cả Hùng đang hoảng hốt không biết chuyện gì ngồi xổm xuống đất, lật ngã một cái bàn xuống chắn giữa hai đứa.
- Mẹ kiếp, bọn chó này ở đâu ra…
Hai thằng từ xe máy phía ngoài nhảy xuống tay lăm lăm con dao bầu trước mặt.
Phục vụ quán hét lớn chạy vào nhà gọi chủ, Tuấn kéo Hùng kéo theo luôn cả cái bàn đi theo.
Phịch, một nhát sao đâm xuyên qua cái bàn cói đang làm lá chăn của họ. Tuấn rút dao từ chân mình đứng dậy, tay cậu vẫn nắm chắc tay Hùng kéo hắn núp phía sau mình.
- Chạy theo tao!
Tuấn dơ chân vắt chéo đá thẳng vào mặt thằng đang cầm dao phía trước, giật mạnh tay Hùng kéo hắn chạy thục mạng.
Đôi giày cao gót đang cứa bật máu chân hắn mà hắn không dám dừng lại chỉ biết cắn răng bám chặt vào tay Tuấn chạy.
Tiếng chửi của bọn chúng phía sau lưng Hùng, hắn thở hồn hện cố gắng đuổi kịp bước chân đang như bay của Tuấn.
Họ chạy được vào một con ngõ nhỏ, luôn lách qua các hẻm con bên trong…
- Không ổn rồi, lát nữa ra khỏi đây mày bắt ngay một cái taxi nhé.
- Còn mày..
- Tao không sao đâu, bọn chó này dám đáng úp sọt ngang nhiên như thế chắc chắn cơ không phải vừa. Mày yên tâm đàn em tao chờ ở ngõ bên cạnh không cho chúng thoát đâu.
Tiếng bước chân ngày một gần, Hùng và Tuấn nép sát vào tường.
Một thằng xăm trổ đầy mình chạy qua trước mặt cả hai.
Tuấn cầm chắc con dao trong tay, tên kia dừng lại, hắn đánh hơi được điều gì đó từ từ quay người lại…Nhanh như cắt Tuấn nhảy ra, đâm thẳng vào bụng lưng hắn, dòng máu từ bụng hắn phọt lên bắn hết vào cái phông cậu đang mặc, hắn ta chỉ kịp kêu một tiếng rồi gục xuống. Hùng bịt miệng mình lại, nước từ hốc mắt hắn tự giác chảy ra…
Tuấn gấp con dao nhíp lại dắt vào ống quần chạy vào kéo Hùng đi ra, cùng chạy về hướng ngược lại.
- Anh..ta…chết rồi à…
- Không…nhát đấy chỉ đủ ngất…Đi thôi nhanh lên không không kịp.
- Ừm…
Hùng chỉ biết chạy và chạy…cho đến khi hắn nhìn thấy ánh sáng của con đường trước mặt, dòng xe cộ đang chạy ào ào qua trước mặt…hắn cúi người thở dốc, Tuấn vội vã vẫy cho hắn một chiếc taxi đang chạy đến.
- Đây rồi lên đi.
- Tuấn…
- Tao không sao…đi đi.
- Phải cẩn thận.
Không kịp trả lời câu nói ấy của Hùng, cậu chạy mất khỏi tầm mắt hắn nhanh như một cơn gió.
“ Nếu tao và Sơn còn yêu nhau chắc gì cô ấy đã hạnh phúc như bây giờ.”
Lời cậu ta vừa nói…lởn vởn trong đầu Hùng, hắn ngoảng mặt lại cố gắng tìm kiếm hình ảnh của Tuấn thấp thoáng phía xa, nhưng chỉ thấy những bóng người nhấp nhô đi lại mà không còn thấy cậu ở đâu.
- Cầu trời đừng để chuyện gì xảy đến.
------------------
I'm bleeding out…Said if the last thing that I do
Is to bring you down..I'll bleed out for you
So I peel my skin. And I count my sins. And I close my eyes
And I take it in…
And I'm bleeding out
I'm bleeding out for you (for you)
( Trái tim anh đang rỉ máu…Nếu điều đó là điều cuối cùng anh có thể làm cho em.
Nếu Nó đã khiến em tổn thương …anh sẽ thay em chịu mọi nỗi đau.
Anh mài mòn làn da này. Đếm tất cả mọi tội lỗi của mình. Và khép chặt mắt lại. Chấp nhận tất cả…
Anh nguyện đau đớn…chịu sự đau đớn ấy vì em…)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro