Chương 6 : Đèn xanh bật sáng
Chương 6:
- Này, mượn cái bút chì.
Hoàng chọc vào người An.
An nhăn mặt, nhưng cô vẫn mỉn cười quay xuống đưa bút chì cho Hoàng vì cô biết Dương cũng đang ngồi bên dưới mình, cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh ấy.
- Bút xóa !
Một lần nữa Hoàng lại chọc vào người An.
- Đây.
An vẫn bình thường quay xuống đưa cho Hoàng.
- Này. Trả.
Hoàng vẫn bình thản làm phiền An, kể cả ánh mắt Dương đang nhìn hắn chẳng một chút thiện cảm.
Dương chơi với Hoàng cũng đã hơn 10 năm rồi, anh hiểu con người Hoàng hơn ai hết. Một kẻ thiếu thốn tính cảm nên chỉ thích mang tình cảm ra làm trò đùa với người khác. Sao hắn cứ làm phiền An như vậy, anh cảm thấy khó chịu khi thấy Hoàng làm như thế. Thật ra mà nói Hoàng gọi cô nhiều cũng chẳng sao, Dương có thể nhìn thấy khuôn mặt cô nhiều hơn. Được ngồi gần cô ấy đến như vậy, thật ra trong lòng anh cũng cảm thấy vui hơn nhiều, và tránh xa được ghế của Hoa anh cũng tránh xa được những lời xì xầm bàn tán của lớp, lòng anh có chút thoải mái hơn nhiều. Nhưng anh lại không thích Hoàng quá gần gũi với An như vậy, điều đó làm anh lo lắng.
- Này. Bút xóa.
Hoàng vẫn chọc chọc, chắc đến lần này An không thể bình tĩnh được nữa.
- Đây... Cầm luôn đi, cuối giờ trả cũng được.
An quay xuống nhìn Hoàng cau có.
Hoàng cười hì hì. Hắn có xóa cái gì đâu, phải nói là có ghi chép gì đâu mà xóa, nhưng hắn cứ thích trêu cô như vậy, nhìn thấy cái mặt càu cạu của cô hắn cảm thấy thích thú.
- Không thích thế.. nhỡ quên thì sao. Hoàng nói.
- Cái đấy của tao mày cứ cầm đi quên thì thôi. Hùng quay xuống nhìn Hoàng khó chịu.
- Chiều nay có phải tập tành gì nữa không đây. Hoàng nhếch lông mày nhìn Hùng nói.
- Có chứ, mày đừng đi muộn nữa đấy, diễn chính mà nửa buổi mới đến là sao.
- Bảo An chiều nay chờ tao đến đón, tao sẽ không đến muộn nữa. Hoàng cười, hắn liếc An.
Mặt Dương tối lại, anh không mở lời như thế nào.
Không hiểu sao lòng anh lúc này lại bực dọc đến vậy, có lẽ lời Hoàng nói làm Dương hết có thể chịu nổi.
- Cậu đừng đến nữa. An quay xuống, mặt cô không cảm xúc nói với Hoàng.
- Làm gì mà nóng thế. Hoàng bĩm môi.
Dương mỉn cười, anh hài lòng vì câu trả lời của An.
- Tại tao hay ngủ quên nên mới thế. Tao đến muộn có vài cái phút mà mày đã cằn nhằn. Hoàng nói với Hùng
- Vài phút, người ta tập xong rồi mày mới đến. Hùng cãi.
- Hay trưa nay mày về nhà tao ăn cơm luôn, chiều đi cùng luôn. Mẹ tao hay nhắc mày lắm. Dương nhìn Hoàng nói.
- Ok hạt hướng Dương. Hoàng gật gù.
An đã quay lên từ bao giờ đang cắm cúi ghi bài.
- 3 cái cậu kia, tôi cho ra ngoài bây giờ. Cậu bàn trên còn quay hẳn xuống mà nói chuyện nữa à....
Thầy giáo bỗng chỉ về phía An quát lớn.
Cô nghe thấy tiếng Hoàng lầm bẩm trêu Hùng phía sau.
- Đấy Bí thư mà chẳng gương mẫu.
An cuối xuống nén tiếng cười.
Hùng nhìn cô khó hiểu, từ bao giờ An cảm thấy lời Hoàng nói lại buồn cười như vậy??
- Cười cái zề, tí giải lao tao đấm chết bi giờ.
Hùng cười nhìn An nói.
An ngẩng lên định đáp lại Hùng thì bắt gặp cắp mắt sắc như lưỡi dao của Dung đang nhìn xuống thẳng mặt cô và Hùng. Cô ả nhìn một lúc lâu rồi nguýt dài quay lên. Từ sau vụ Hoàng và An hôn nhau, rồi Dương chuyển chỗ lên, trong lớp đã không ít lời đồn ra thổi vào rồi, còn thêm việc Dung thích Hoàng ra mặt nên An cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Ngồi bên cạnh Hoàng, Tuấn và Loan đang ngồi chơi cờ caro cũng khẽ liếc qua khi thấy thầy mắng bọn họ.
An cảm thấy Dương như mỗi cử động của cô đều thu hút mọi ánh nhìn tò mò của cả lớp. Chắc dư âm cái vụ cưỡng hôn vẫn chưa dứt...
--------
- 1,2,3,4.. ...chuyển động tác.
<....nhạc lên>
- Đoạn này chúng ta đứng giơ tay vỗ nhé.
- Được rồi, đều rồi...Ok..
Hoa tiến lên phía trước đi..
Dương xoay người cầm lấy tay Hoa, mọi người cùng ngồi xuống....được rồi..
- Nghỉ tí đi ông Hùng ơi...
Hùng nghe tiếng kêu ở đăng sau lưng, ra hiệu cho mọi người tạm nghỉ.
An tách ra khỏi đám đông, tìm cho mình một chỗ ngồi để thở, tập hơn 2 tiếng đồng hồ rồi cổ cô khát khô lại. Những giọt mồ hôi ngưng đọng trên trán An, cô ngồi dựa vào tường thở nhè nhẹ.
- Này.
Từ bao giờ Hoàng đã đến gần chỗ cô ngồi, anh quăng cho cô chai nước mát.
An ngạc nhiên nhìn Hoàng, anh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cầm một chai nước khác lên uống.
- Đừng nhìn tôi như thế.
- Sao lại không được nhìn cậu như thế.
- Tôi ngồi đây, lát nữa Dương cũng ra đây ngồi.
- Vậy thì sao??
- Thì...không phải cô thích Dương à..
- Cậu ..làm vậy... để giúp tôi à.
An càng ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha ha cũng đúng...
- Nhưng vì sao?
- Chẳng vì sao cả...
- Cậu lạ thật không phải vì sao cả là thế nào?
- Thì cô cứ coi như là tôi chuộc lại lỗi lầm lần trước tôi làm với cô được chưa.
- Ờ...thật hả?
An ngập ngừng, cô lại cúi đầu cười nhẹ.
Hoàng chẳng nói gì, anh ngoảng mặt ra bên kia vẫy Dương lại gần.
An thật dễ lừa... Hoàng nghĩ, có vẻ cô chẳng ưa gì anh nhưng sao anh nói gì cô ấy cũng tin. Vì cô dễ lừa nên anh càng cảm thấy thích lừa cô hơn. Nhưng chẳng lẽ lại nói rằng vì tôi thích nên tôi ngồi gần cô chắc. Anh đành lấy Dương ra làm cái cớ để được thân với An hơn. Mà sao anh phải khổ sở làm cái trò trẻ con này cơ chứ? Càng nghĩ anh lại càng thấy mình dở hơi. Mấy cô ả trước đây anh chẳng mất tí sức nào mà cũng nhào vào như cào cào gặp bão, đằng này để nói chuyện với An anh cứ phải vắt óc để nghĩ cách lừa cô thì mới yên. Mà càng nghĩ lại càng điên người cái cảm xúc này là cái thứ chó chết gì không biết, anh không thể ngăn mình lại được. Chết tiệt.
Trong khi Hoàng vẫn còn chưa nhận ra rằng tình yêu đã gõ cửa trái tim mình, thì Dương đã ngồi xuống cạnh anh từ bao giờ. Dương cầm chai nước của Hoàng lên uống cạn, khẽ liếc nhẹ An.
An cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, khoảng cách giữa cô và anh chỉ cách có tên sao chổi kia thôi, chỉ cần nhìn qua người hắn là cô có thể nhìn thấy anh ở rất gần.
- Này An ngố...
Hùng chạy lại đưa cho An gói bim bim.
An còn nghe thấy rõ ràng tiếng cười khẩy của Hoàng bên cạnh mình " Hóa ra là An ngố, thảo nào". cô quay sang lườm hắn một cái..
Hoàng chẳng buồn để tâm, anh quay sang bàn với Dương mấy cái chuyện game gì đó của họ.
- An, sao có mấy động tác đơn giản mà mày không thuộc thế.
- Ơ..thì tao đã nói tao nhảy kém mà.
- Để Dương phụ đạo cho, trước đây hồi cấp 3 nó theo 1 nhóm nhảy đấy.
Hoàng bỗng nhiên chen ngang lời Hùng.
An thầm cảm ơn Hoàng vì câu nói đó, nhưng cô thấy xấu hổ khi làm việc đó với anh nên lên tiếng từ chối.
- Thôi ...không cần đầu...mình về nhà tập nhiều là nhớ thôi...
Hoáng nhún vai, rồi anh bỗng nói.
- Hùng ra căng tin với tao.
Hùng ngạc nhiên nhìn Hoàng, đã bao giờ hắn và Hoàng nói chuyện với nhau đâu mà bây giờ bày đặt ra căng tin cùng nhau.
- Làm gì? Hùng hỏi.
- Thì mua bánh, An kêu đói.
- Ơ...tôi có nói thế đâu. Đến lượt An ngơ ngác.
Hùng nhìn Hoàng dò xét, nhưng hắn nhận ra cái ý định của Hoàng nên cũng vội đứng dậy, để An và Dương có cơ hội được gần nhau.
- Cô vừa nói ...lại quên à...Hoàng nhếch lông mày cãi An.
- Ờ...để tao với Hoàng đi mua..
Hùng không để An nói thêm nữa, hắn kéo tay Hoàng đi, trong ánh mắt không thể bàng hoàng hơn của con bạn hắn.
Hùng và Hoàng đi khuất.
Chỉ còn lại cô và Dương.
Không khí giữa hai người tự nhiên lại trở nên căng thẳng.
An không dám nhìn sang, còn Dương thì không dám tiến đến.
Phải mở lời như thế nào? Dương lo lắng suy nghĩ. Rồi bất chợt anh quay sang cô tỏ ra rất tự nhiên hỏi.
- An đói bụng à..
Câu hỏi bột phát của anh làm An trở nên lúng túng.
- Ờ...mình...không phải..mà mình cũng không biết.
Dương tỏ ý không hiểu.
An xua tay nói.
- Thôi...đừng để ý...Hoàng bịa chuyện đấy..
- À, chắc hắn lại chuồn đi mua thuốc lá luôn một thể rồi.
- Ừ..chắc thế.
- Chuyện tập nhảy...
- Chuyện đó ..mình ...tự tập ở nhà được mà.
Mặt An hơi đo đỏ.
Dương bỗng cười nhẹ, anh tiến lại sát với chỗ cô ngồi hơn.
- Đây.. Dương giơ chiếc điện thoại trước mặt An.
- Hả?
- Đoạn này Hùng dạy lúc An nghỉ ốm, mình quay lại hết rồi, mình gửi vào điện thoại của An, thỉnh thoảng lôi ra xem là nhớ ngay thôi.
- Ừ ..cảm ơn Dương..An cúi đầu, rút điện thoại trong túi áo mình ra, nhấn chấp nhận file.
Dương biết chính lúc này anh nên chủ động, nên anh khéo léo nói sang một chuyện khác.
- À còn cả cái này, cái này là Hoàng tập..
Vừa đưa hình ảnh của Hoàng đang lúng túng khua chân máu tay tay phía sau Hùng, An bật cười rất tự nhiên, nụ cười cô bất chợt làm tim Dương khự lại.
- Ha..ha...trông buồn cười quá.
- Ừ..buồn cười thật. Hoàng hắn không hợp với mấy cái thể loại này.
Dương cũng nhìn An cười nói, trong lòng anh như có những tia nắng mặt trời đang nở rộ.
- Còn cái này nữa.. Dương tiếp tục đưa cái khác ra.
An vẫn ôm bụng cười, cô vô tư khiến anh cảm thấy mình hạnh phúc.
- Quê An ở gần biển đúng không? Dương bỗng hỏi.
- Ừ. Nhưng nhà mình cách biển 22km. An vui vẻ đáp.
- Mình cũng thích biển, ngày bé mình cũng hay được đi du lịch ở biển, nhưng lớn lên thì chẳng nhớ biển thế nào nữa. An chắc cũng thích biển lắm nhỉ.
- Ừ..nhưng..mình không thích biển.
Dương nghĩ rằng nếu mình hỏi vậy chắc chắn An sẽ nói thích, nhưng không ngờ cô lại trả lời ngược lại. Anh ngạc nhiên nhìn cô.
- Từ bé...mình đã không thích biển. An chầm chậm trả lời.
- Sao lại vậy?
An không trả lời Dương, vì cô biết một chàng trai chốn đô thị kia, anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi nhớ của biển khơi.
Biết không nói vào chủ đề An muốn trả lời, Dương chuyển sang chủ đề khác, anh không muốn kết thúc cuộc nói chuyện của hai người trong im lặng.
- Tối nay, tập xong, mình đi uống nước nhé. Dương chủ động.
- Tối nay...mình phải đi dạy thêm rồi. An thất vọng nói.
- An dạy ở đâu?
- Ở gần gần đường X.
- Vậy cũng xa nhỉ? An đi dạy bằng xe bus à.
- Ừ.
- Thế về muộn có sợ không có xe bus không?
- Chắc không sao đâu, mình hay về tầm 8h lúc ấy vẫn còn xe bus.
- Nếu An..không ngại thì...để mình đến đón bạn lúc tối nhé. Nhỡ đâu có hôm về muộn không bắt được xe bus thì sao?
An sửng sốt quay ra nhìn Dương, đôi mắt anh có chút gì đó ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không ngờ Dương lại đưa ra một đề nghi chủ động như vậy, dường như khoảng cách giữa anh và cô đang được anh rút lại rất gần.
Mỗi ngày An luôn tưởng tượng rằng mình đang bước trên con một con đường đi về phía anh. Và khoảng cách của anh và cô luôn cách nhau bởi một cột đèn đỏ. Cô chưa bao giờ dám bước ra khỏi vạch sơn trước mặt vì ánh đèn đỏ kia là thứ ngăn bước chân cô lại..Nhưng bây giờ...trước mắt cô đèn xanh đang được bật sáng...
Chắc chắn cô sẽ không bỏ lỡ điều đó...Cô sẽ bước về phía anh như những gì cô muốn bước.
An mừng thầm định lên tiếng đồng ý.
- ...Vậy cũng...
- Dương! Sao ngồi đây thế? Mình ngồi chờ ấy ở căng tin lâu quá, vừa nhắn tin là ra căng tin với nhau mà.
Hoa từ đâu bước đến, chặn ngang câu nói của An. Hai từ " với nhau" được cô nàng nhấn rất mạnh, Hoa khẽ liếc thấy An nhưng vờ như không nhìn thấy, vẫn tươi cười kéo tay Dương đứng dậy.
Hoa cũng giống như An, cô cũng không để lỡ cơ hội của mình.
Và hơn hết cô biết rằng một khi trong tay cô có thứ ấy, thì chẳng cần khơi mào bất kì cuộc chiến nào An cũng sẽ phải là người lùi bước.
Dương đẩy tay Hoa ra, tuy anh không nói như biểu hiện của anh mắc bảo Hoa rằng, Dương đang xao động.
Theo như những gì Hoa nghĩ thì Dương là người không muốn mất lòng bạn bè, mà anh càng không muốn cho Hoa biết rằng anh đang thích An, nên chắc chắn lúc này anh sẽ đứng lên đi cùng với cô. Nhưng ngoài với dự đoán của cô, Dương đẩy tay cô ra mà vẫn ngồi yên chỗ cũ. Anh cau mày nói với cô thật lạnh lùng.
- Mình chẳng nhận được tin nhắn nào như vậy cả.
Biết mình yếu thế, Hoa liếc nhẹ An.
Nhìn cái ánh mắt sắc lẹm của Hoa, An cũng hiểu rằng cô sẽ phải nhường bước, nếu không muốn hại bạn mình.
An hờ hững đứng lên, cô khẽ cười tự nhiên chào Dương, không quên tặng hoa một cái trừng mắt khó chịu.
- À Sao Hùng với Hoàng đi lâu quá nhỉ? Mình ra đó xem sao?
Dương đang định đứng lên đi cùng An thì bỗng Hoa ngồi xuống ôm cánh tay anh lại. Tỏ ý rất thân mật, Hoa cầm quyền kịch bản nói với Dương.
- Dương này, mình thấy đoạn này mình với cậu tập chưa khớp đâu. Tập lại đi không lát nữa Hùng lại la đấy.
An bước đi rất nhanh, bỏ lại anh ở phía sau mình. Trái tim cô mang theo hàng ngàn nỗi thổn thức.
Dương ngước mắt nhìn theo An, lòng anh ngập tràn tiếc nuối, tiếc nuối đến vô hạn...Chỉ một tích tắc nhỏ cô như con chim chích đã bay khỏi bàn tay anh.
Dương nhìn Hoa thể hiện sự khó chịu, nhưng cô ta vẫn giả lả như không biết.
------
Hoàng đã hút hết điếu thuốc thứ 2.
Hùng nhăn mặt uống chén nước nói.
- Chắc định chết sớm vì ung thu phổi nhỉ.
- Tôi chết ông đi viếng chứ.
- Được sẽ mua cho ông ném hương.
- Ha ha ha...vậy được, thế là có 3 người dự đám tang mình rồi. Dương, ông và An. Tôi lại tưởng chẳng có ai. Hoàng đưa điếu thuốc thứ 3 lên châm lửa.
- Sao ông lại có ý giúp An?
- Thì để chuộc lại lỗi lầm.
Hùng có ý cười nhìn Hoàng, ánh mắt tinh tường của hắn nhìn thấu tâm can của gã đang chìm mình vào khói thuốc ngồi bên cạnh.
- Hoàng...Ha ha ha....không phải tôi không biết ông thế nào? Cái lý do ông nói thì chỉ có An tin thôi. Chứ tôi thì không, ông không chuộc thì cũng chẳng sao, chẳng ai nói gì, mà thường thì ông chẳng bao giờ biết chuộc lỗi. Một nụ hôn với An thì nó quan trọng nhưng với ông thì nó chẳng có có nghĩa lý gì cả. Nói tôi nghe xem, sao ông lại giúp An cơ chứ?
- Lý do như đã nói ở trên, không có gì thay đổi.
Hoàng nhếch mép, thả ra làn khói trắng lởn vởn trước mặt Hùng.
- Ông thích An phải không?
Hoàng nhìn Hùng, trong làn khói mờ mờ Hùng nhìn thấy đôi mắt có chút hoảng loạn của Hoàng. Nhưng rất nhanh Hoàng đã lấy được bình tĩnh, gã nhìn Hùng nở một nụ cười bất cần hơn bao giờ hết, gã chọn sự im lặng không đáp.
- Ông biết làm vậy thì ông sẽ mất nó hay không? Ông đang sợ à, sợ rằng nếu An biết ông thích nó thì nó sẽ không nói chuyện với ông nữa, vì nó không thích ông à.
- Mẹ, ông nói linh tinh cái đéo gì thế. Tôi thế bao giờ.
Hoàng tức giận nhìn Hùng, gương mặt thoáng căng thẳng.
- Tôi không thích An, ông đừng suy diễn vớ va vớ vẩn.
Hùng biết không nên chọc tức Hoàng thêm nữa, hắn không nói nữa tiếp tục uống nước. Thật ra Hùng mới phát hiện ra điều này lúc Hoàng kéo hắn đi để An ở lại. Tuy dụng ý của hắn nhìn thoáng qua có vẻ tốt, nhưng khi quay đi khuôn mặt hắn mà so với khoảng tối của bầu trời thì đúng là ngang nhau. Hoàng luôn nói rằng gã chẳng cần tình yêu mà vẫn có thể sống, nhưng Hùng không tin vào cái thứ vớ vẩn tuôn ra từ miệng của gã, vì bây giờ điều Hùng nhìn thấy ở Hoàng, đó là sự ghen tị, sự cô đơn đến đáng thương.
Không để ý đến câu chuyện của Hùng và Hoàng, An đi đến thả người rơi cái bịch xuống cái ghế bên cạnh Hùng.
- Sao thế?
Hùng hỏi.
- Chẳng sao, chán thôi.
Mặt An bí xị.
Hoàng hút thuốc chẳng nói gì.
- Thôi nhìn mặt mày tao cũng hiểu. Tối nay đi ăn hoa quả dầm ở bờ hồ không.
- Tao tối nay đi dạy mà. Về muộn.
- 8h mày đã về rồi, tao qua nhà Quân đón mày luôn.
- Mày có biết nhà không mà đón.
- Sao lại không, tao giới thiệu cho mày mà.
An miễn cưỡng gật đầu, dù sao cô đang cảm thấy chán, đi lượn với Hùng có khi vấn đề chán nản này được giải quyết.
An nâng cốc nước của Hùng lên uống, cô không để ý thấy Hoàng đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
......
- "You are my fire.
The one desire
Believe when I say
I want it that way..."
( Em là ngọn lửa của anh.
Là người duy nhất anh hằng ao ước.
Hãy tin vào những điều anh muốn nói..
Anh muốn mọi chuyện mọi chuyện là như vậy)
Tiếng hát của Dương trầm ấm vang lên, nhưng đôi mắt anh lại lơ đãng ở đâu đó.
- Được rồi, nhìn Hoa đi Dương. Hùng lên tiếng.
Dương và Hoa đang tập trích đoạn quan trọng của vở kịch, cảnh Dương tỏ tình với Hoa.
- ....Tell me why
Ain't nothin' but a heartache
Tell me why
Ain't nothin' but a mistake
Tell me why
I never wanna hear you say
I want it that way.....
( Hãy nói với anh lý do tại sao..
Anh chẳng cảm nhận thấy gì ngoài đau khổ..
Hãy nói với anh vì sao..
Anh chẳng có gì ngoài những nỗi lầm..
Hãy nói với anh tại sao...
Anh chẳng muốn nghe thấy em nói rằng. Em muốn mọi chuyện như vậy.)
Hoa đứng ở bên cạnh nhìn Dương, đôi mắt cô nàng long lanh, say đắm. Có lẽ cô quá nhập tâm vào vai diễn, hay đây là thứ mà cô hằng ao ước.
- Rồi, Hoa quay người bước đi ở đoạn này nhé...Dương thì ngừng hát đuổi theo cầm tay Hoa lại...Thật tình cảm vào.. Hùng hướng dẫn hai người trên sân khấu.
- Lạy hồn.. Hoàng đứng bên cạnh chỗ An ngồi lẩm nhẩm.
Vai diễn của Hoàng cũng khá quan trọng, nhân vật nam phụ, nhân vật mà nữ chính đem lòng mến mộ, nhưng anh lại hắt hủi cô ấy... Hoàng hầu như phải học thuộc nhiều lời thoại hơn Dương, vì vai của anh chẳng hát mấy. Anh đứng cạnh An đăm chiêu nhìn 2 vai chính diễn trên sân khấu.
An thì ngồi trên bàn vắt vẻo, hướng mắt lên sân khấu, cô tranh thủ thời gian này để ngắm Dương. Một vai phụ như An kể ra cũng sướng, chẳng học thuộc cái gì ngoài mấy động tác nhảy nhót, còn lại thì thảnh thơi xem kịch.
- Đừng nói chia tay..vì đã bao giờ bắt yêu.
Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người.
An lẩm nhẩm hát..
Hoàng nghe thấy tiếng An hát ...anh quay sang nhìn cô.
An thấy có ánh mắt ai đó nhìn mình, cô bèn quay sang thì Hoàng đã lờ đi nhìn lên sân khấu rất nhanh. Tự nhủ mình nhìn nhầm, An lại khẽ hát rồi lơ đãng nhìn lên sân khấu ngắm Dương đang khổ cực với vai diễn của mình. An chẳng muốn gì hơn chỉ cần có thế này thôi, cô cũng cảm thấy lòng mình thoải mái vô cùng rồi.
- Này, mắt Dương sắp nát ra vì cái nhìn của cô rồi đấy.
Hoàng nói khẽ, anh vẫn ngước lên nhìn sân khấu.
- Ờ..ờ...nhưng cậu ấy đâu có biết đâu..
An quay sang nói.
- Ờ ờ...cô nhìn nhiều thảo nào nó cũng biết..
- Đừng bắt chước tôi.
- Bắt chước cái gì?
- Cái ờ ờ..đấy. An cau có.
Hoàng nheo mắt nhìn cô.
- Này, tôi phát hiện ra một điều nhé, bên cạnh Dương thì cô bập bẹ nói chẳng lên lời. Mà đứng nói chuyện với tôi, cô lại đanh đá thế hả.
- Ờ...thì sao, cậu chưa biết là tôi rất đánh đá à.
- Tôi biết, nhưng Dương thì chưa. Mà cô quên tôi với Dương thân nhau à, bọn tôi có chuyện gì cũng nói với nhau hết.
An bĩm môi, cười nhìn Hoàng.
- Thế cậu định uy hiếp tôi đấy à.
- Tất nhiên là không rồi, tôi hơi đâu mà uy.. hiếp cô. Tôi chỉ nói vu vơ như vậy thôi..Đại để là không muốn cô làm mất điểm trước nó nên tôi nhắc nhở.
Hoàng lên giọng, nhăn nhở.
- Thôi ...ốc đừng đòi mang cọc cho rêu..ốc ạ....
An trở nên vui vẻ, cô tự nhiên đùa lại với câu trêu của Hoàng.
- Cô mới là ốc ấy...ốc này..
Hoàng cốc nhẹ đầu An.
An nhăn mặt ôm lấy đầu, định với tay đánh Hoàng, thì bị anh giữ lại. Bàn tay Hoàng thì rõ to, anh nắm lấy được cổ tay An lắc qua lắc lại, cô cố vùng vẫy mà không được. Nhìn khuôn mặt An phụng phịu, Hoàng cười đắc ý...
Hai người đang dằng qua dằng lại thì bỗng...
....Xoảng...
..Á..
Tiếng lọ hoa rơi, cộng với tiếng hét của Loan đến ing tai, tất cả mọi người đang ở trên sân khấu, lẫn những người ngồi xem đều hướng mắt về phía tiếng kêu.
An ngây người nhìn Hoàng, người vẫn nắm cổ tay cô nãy giờ.
Cái đau mới dần dần từ chân An tác động đến phản ứng của cô. Cô nhăn mặt đau đớn, bấu chặt lấy tay Hoàng.
Hoàng hoảng hốt nhìn xuống.
Một mảnh thủy tinh cắm vào chân An từ lúc nào, đang rỉ máu.
Còn chân Loan máu cũng chảy đầm đìa..
Loan từ sân khấu cầm mấy cái bình hoa đi xuống phía An để đi ra cửa, chắc cô nàng định mang đi rửa, nhưng chẳng may vấp chân nên tuột tay. Một cái đập thẳng vào chân cô nàng, còn nửa cái bình vỡ khác rơi đập thẳng vào chân của An..
Mọi người đổ xô ra đỡ lấy Loan.
Hoàng ôm lấy người An, anh hoảng loạn, lúng túng..đỡ lấy đầu cô.
Mảnh thủy tinh tuy rất nhỏ, nhưng cắm vào bắp chân An lại rất sâu. An cố gắng để mình không bật ra tiếng khóc.
Phút chốc An ngước đôi mắt đau đớn lên nhìn Hoàng, bàn tay anh vẫn đang ôm chặt lấy cô. Trong tiếng hoản loạn của mọi người đỡ lấy người Loan đang dần lả đi, An bắt gặp cái nhìn của Hoàng đầy lo lắng, căng thẳng. Chưa bao giờ cô nhìn thấy anh ta như vậy, hay nói đúng hơn chưa có ai nhìn cô với ánh mắt như vậy...chưa từng có ai....
An giật mình, cô cúi đầu xuống, lảng tránh ánh mắt kia.
Giờ thì ngoài cái đau mà cô đang cảm nhận ra...cô còn cảm thấy một thứ tình cảm khác lạ khác...làm trái tim cô đang bị xáo trộn...
- An có sao không?
Từ phía xa Dương hoảng hốt chạy lại, nhìn xuống chân An.
Hoàng từ từ tách xa người cô ra.
Dương nhìn An lo lắng, Hùng cũng chạy lại, cùng Dương dìu cô xuống phòng y tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro