Chương 58: Anh không thể là người ấy của em.
Chương 58: Anh không thể là người ấy của em.
Căn phòng trên tầng 7, tuy là phòng làm việc nhưng lại được thiết kế vô cùng cầu kì, từ cửa sổ đến cửa ra vào đều được mạ vàng chạm khắc sang trọng Bộ bàn ghế bằng lim đề huề dùng để tiếp khách ở phía trước bàn làm việc đã phần nào phản ánh cái thú chuộng đồ cổ của chủ nhân căn phòng này.
Bố Hoàng thong thả đặt chiếc bút trên tay xuống nhìn người vừa mở cửa bước vào tỏ vẻ ngạc nhiên, có chuyện gì quan trọng mà không trình bày được qua điện thoại hay sao mà phải đích thân anh đến đây.
- Công ty có chuyện gì sao?
- Không có. Con có vài chuyện muốn hỏi.
- Ừm…nói đi.
Hoàng ngồi xuống, bố anh thu hết sự chú ý của mình vào anh xem câu chuyện anh sắp nói ra ở đây có điều gì đặc biệt đến mức anh cầu kì như vậy.
- Chuyện của Kingdom, không phải ông Vương nhờ bố rót vốn vào Thời Đại sao?
- Ừm đúng là như thế.
- Con mới phát hiện được ra rằng chủ ở đấy là con trai ruột của ông ta, hắn muốn cuỗm số tiền đầu tư của chúng ta rồi cao chạy xa bay về Kingdom. Chúng ta có nên rút vốn về không?
- Ừm…ta biết rồi. Bố anh cười phào, nhẹ nhõm tựa người vào ghế bình thản nói.
Anh hơi bất ngờ khi nghe những lời bố vừa nói.
- Tổng Giám đốc của Thời Đại và con trai của ông ta hôm trước có tới đây. Không nếu rút vốn ngay sẽ khiến Kingdom nghi ngờ, lão Vương già ấy mũi thính lắm. Chính vì vậy chúng ta chỉ rót vốn từ từ, còn lại bên phía Thời Đại họ sẽ có cách.
- Thời Đại mong muốn hợp tác để loại bỏ Kingdom, đó chẳng phải là chuyện trên trời. Hoàng nói.
- Ha ha ha, đúng loại bỏ Kingdom nghe chừng không phải chuyện muốn là làm được, nhưng sẽ phải cho con trai hắn một bài học rằng ngựa non không nên háu đá. Còn Kingdom không sớm thì muộn sẽ tự giết mình nếu hắn không chịu nhượng bộ.….Thời Đại mong muốn được góp vốn cùng chúng ta để xây dựng khu chung cư cao cấp ở Hải Phòng và họ cũng xin cho thuê hàng lang thương mại bên trên hai siêu thị của chúng ta để đặt nhà sách với giá ưu đãi chỗ thân quen..
Hoàng châm một điếu thuốc đưa cho mình, ông mỉn cười hài lòng đỡ điếu thuốc từ tay anh, thoải mái hút mơi hơi dài.
- Chỗ thân quen?
- Ha ha ha….tất nhiên đã định hết rồi. Tháng 10 này sẽ chúng ta và Thời Đại có chuyện hỉ.
Anh giật mình nhìn bố mình đầy khó hiểu.
- Tuyết Mai và con trai của Phó Tổng Giám Thời Đại, bố mẹ nó cũng đã xem ngày hết rồi. Đó coi như là chút quà mừng của chúng ta.
- Ra vậy…chồng của Mai đang là giám đốc xưởng in của Thời Đại đúng không?
- Ừm…thằng bé tên gì ấy nhỉ, nhắc rồi lại quên mất rồi…tuối tác lớn rồi nên chuyện nhớ chuyện quên.
Bố Hoàng nhếch mép khẽ rút điếu thuốc, lim dim mắt chờ đợi anh lên tiếng trả lời ông, nhưng tuyệt nhiên anh không hề hé răng nửa lời. Suy cho cùng thì ít nhiều tính cách của anh cũng ảnh hưởng từ ông, không thể trách được khi anh giả vờ như không biết mọi thứ, ý tứ như vậy rồi mà anh vẫn thản nhiên coi như không biết chuyện mình đang nhúng tay vào. Ông gật gù cười thỏa mãn đúng là hổ phụ thì sinh hổ tử….
- Ha ha ha…Mà chẳng phải con đề xuất đầu tư vào cái xưởng in mới bị cháy của họ đấy sao? Nếu con có hứng thú thì cứ làm đi, chẳng phải đầu tư rồi mọi việc sẽ nằm trong tay con sao.
- Ý bố là…
- Đúng vậy, quà mừng chỉ là hai thứ kia thôi. Nhưng cái giá họ phải trả thì tất nhiên là thứ khác.
Hoàng nhếch mép cười, nâng chén trà lên miệng bình thản nhìn những mưu toan trong ánh mắt của bố anh. Một người làm ăn nhẵn mặt với thương trường như ông thì những việc đổi trác thế này vẫn còn bình thường quá. Đúng như Hoàng nghĩ nếu bố mình chịu giúp Thời Đại thì nhất định họ đã phải nhượng cho ông một thứ gì đó. Không ngờ họ chịu mất xưởng in, xem chừng Kingdom đang là mối đe dọa lớn với họ….
Bố anh dập tắt điều thuốc đã cháy hết trên tay vào chiếc gạt tàn cổ mạ vàng luôn để phía bên tay trái ông. Tư thế ung dung điền tĩnh nhìn con trai, ông biết anh chắc chắn vẫn còn điều nữa muốn hỏi.
- Còn chuyện này, bố thử nói xem sao có một số người bạn nói rằng con từng học Đại học 2 năm ở Việt Nam.
- Vớ vẩn làm sao có chuyện đó được. Ông gạt tay cười giả lả.
- Sao con hơi có chút mơ hồ về việc đó. Hoàng vờ đánh động.
- Con nhớ ra được điều gì rồi sao ? Dạo này thấy con hay hỏi về chuyện đó. Con chỉ học hết cấp 3 ở đây thôi là đã đi du học luôn để tiện chăm sóc mẹ, lúc đấy con còn xin ta để đi bằng được. Nhưng do bệnh tình của mẹ con ngày một nặng, cộng thêm con bị tai nạn nên phải mất hơn 1 năm con mới trở lại trường.
Vẻ mặt bố nhìn về phía anh thể hiện đầy sự ân cần, quan tâm, nhưng Hoàng nhanh chóng đọc được sâu trong đôi mắt ông ấy điều gì đó không phải như vậy. Chỉ một thoáng dao động nhưng ông đã lấy ngay được vẻ tĩnh lặng toàn diện trên khuôn mặt, lời nói cũng như điệu bộ hệt như thực.
- Con nghĩ rằng họ nhận nhầm. Anh nhanh chóng xoa dịu.
- Ừm…Bố cũng cho như vậy. Con cũng nên cận thẩn nhiều đứa nó lợi dùng để lừa đảo cũng nên. Thôi đừng bận tâm đến mấy đứa đó làm gì. Giờ công ty đang trong tình hình căng thẳng cứ tập trung vào công việc con ạ. Mà khi nào công ty ổn định hơn con cũng nên qua Mỹ một thời gian học cho xong Master đi.
- Con biết, việc đó con cũng có thể học ở đây lấy bằng được từ xa. Không nhất thiết phải vội vã. Anh cười nói coi như không hiểu cái nhầm ý trong đầu của bố mình lúc này.
- Ha ha ha ha…chán ở đó rồi hay sao? Bạn bè con bên đó nhiều lắm cơ mà.
Hoàng nhận ra bố đang muốn đẩy mình trở lại Mỹ khi biết mình đang mơ hồ về những chuyện trước đây, ngay cả tiếng cười giòn của ông lúc này cũng chứa đầy hàm ý, chắc chắn ông đang giấu diếm điều gì đó. Rút cuộc đó là điều gì mà khiến anh lại có cảm giác khó chịu đến vậy…
- Không, căn bản công ty này quả thực có nhiều thứ phải thay đổi, con không muốn quản lý một cách dở dương. Còn việc học lên nhất định sẽ hoàn thành bố đừng lo.
- Ừm…thôi thì tùy con, bố thấy thì qua Mỹ học vẫn tốt hơn. Việc đó để bàn sau đi… Thôi nếu không còn việc gì nữa thì…
- Vâng. Con về công ty đây.
- Ừm…đi đường cẩn thận.
- Vâng.
Anh đứng dậy chào bố rồi ra về, sau cuộc nói chuyện không những anh không giải quyết được vấn đề nào mà lại thêm một mối nghi ngờ lớn. Có lẽ anh đã dần hiểu lý do tại sao cho đến khi chết mẹ anh cũng chỉ muốn anh quay trở lại đây….Bà muốn nói với anh điều gì đó nhưng dường như bị ép không thể nói ra nên mới tha thiết cầu xin anh mang tro cốt bà về đây.
Hoàng đứng nhìn cánh cửa gỗ to sụ khép trước mặt mình một lúc lâu rồi mới bước ra thang máy.
Vương quốc mà ông ấy tạo ra đang muốn nuốt chửng anh lại trong bàn tay của ông ấy, còn anh thì đang là một kẻ cô độc loay hoay tìm lại kí ức của mình.
-------------------
An vẫn say ngủ, gương mặt đã hồng hào hơn trước. Lọ nước truyền trên tay cô đã gần cạn chỉ còn vài giọt cuối cùng chầm chậm chảy xuống theo đường ống trong suốt phía trên. Phòng bệnh khá đông người có chút ồn ào nhưng cô vẫn ngủ ngon lành mà không hề động người.
Hoàng ngồi bên cạnh, bàn tay anh khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt cô, thở dài gần hết một ngày nữa rồi mà cô vẫn mê man li bì như thế này thật đáng lo ngại…Sáng nay, anh chỉ muốn kết thúc công việc thật nhanh để đến đây vì anh sợ cô tỉnh dậy chỉ có một mình sẽ hoảng sợ. Cả ngày trong phòng anh chẳng làm nổi một việc gì chỉ suy nghĩ đến cô đang nằm ở đây mà thấy bồn chồn không yên.
- Sao rồi, bệnh nhân đã tỉnh lần nào chưa?
Bác sĩ cấp cứu cho cô đích thân đến thăm bệnh.
- Chưa tôi đến đây vẫn thấy cô ấy đang ngủ, bác sĩ liệu có nguy hiểm không?
Lo lắng anh hỏi người bác sĩ đứng bên cạnh.
- Hiện tại thì không chắc do tác dụng của thuốc ngủ vẫn chưa hết thôi, nhưng vẫn phải theo dõi. Lần sau sốt cao thế thì phải chuyển vào viện ngay, ai lại để uống thuốc linh tinh bị ngộ độc.. may mà còn đến viện kịp chứ không thì bạn anh không cứu được nữa đấy chứ.
- Vâng…
Anh nắm nhẹ lấy bàn tay cô, lạnh ngắt chẳng có chút sinh khí với từng tiếng đập nhịp yếu ớt ở cổ tay mà thấy xót lòng.
- Lát nữa bạn anh tỉnh cho cô ấy ăn một ít cháo trắng xem có bị nôn ra không? Nếu có biểu hiện mê man bất thường thì phải báo ngay cho chúng tôi biết.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Và tôi muốn hỏi một chút có chuyển phòng khác cho cô ấy được không?
- Nếu anh muốn anh có thể ra liên hệ với lễ tân bên ngoài chuyển bệnh nhân lên phòng hạng 2 trên lầu, phòng đấy chỉ có 2 người một phòng. Nhưng cứ để cô ấy theo dõi một lúc ở đây đã rồi hẵn chuyển phòng. Nếu không có gì bất thường thì hai ngày sau là ra viện được rồi.
- Vâng, cảm ơn chị.
- Theo dõi tình trạng bệnh nhân, có chuyện gì phải báo ngay cậu hiểu chưa.
- Vâng.
Vị bác sĩ chuyển qua khám các giường khác, chỉ còn anh ngồi lại với cô.
Nhìn vẻ mặt ngủ li bì của cô trái tim anh như quặn lại, cô đang mơ giấc mộng đẹp gì mà không mở mắt ra để nhìn anh lấy một lần như vậy.
…………….
An khẽ động mắt, cô trở mình tình dậy, lờ mờ nhìn ra xung quanh những thứ lòe nhòe trước mắt, cô ho nhẹ vài tiếng. Người xem chừng nhẹ nhàng hẳn, cô đã ngủ bao lâu rồi mà trời đã tối sầm như vậy. Giấc mơ vừa rồi đẹp quá cô chẳng muốn thoát ra vậy mà đến những đoạn hạnh phúc nhất người ta lại thường tỉnh dậy…
- Khụ…khụ…
Cô ho khan vài tiếng, khi tỉnh táo hẳn nhìn thấy bước tường trắng xóa trước mặt mới nhận ra mình đang không phải ở nhà.
An khẽ lay người đang gục mặt bên cạnh mình dậy, là… Hoàng …anh ấy đang làm gì ở đây, anh đến đưa cô đi viện sao?
- Hoàng..sao anh lại ở đây?
Nhận ra An đã tỉnh, Hoàng choàng dậy nắm tay cô như một phản xạ vô điều kiện.
- Sao rồi, thấy trong người ra sao?
- Tôi đỡ rồi…anh đưa tôi đi viện à?
Thấy sắc mặt cô tuy còn chút xanh xao nhưng đã khá hơn lúc đến đây nhiều khiến anh thấy yên tâm hơn một chút. Nhắc được đến từ đi viện…anh bây giờ mới hết lo chuyển sang bực mình, định quát cho cô thêm một trận, nhưng nhìn cái vẻ mặt ủ rột trên giường bệnh của An lúc này Hoàng bắt mình kiềm chế lại.
- Cô ngang ngạnh thật đấy.
- Hì…An cười nhẹ, gương mặt đã tươi tỉnh hơn.
- Sợ bệnh viện đến thế cơ à?
- Ừm..
Cô gật đầu vội liếc xuống tay mình, nhẹ nhàng rụt bàn tay lại. Anh thoáng chút bối rối nhìn bâng qươu ra cửa sổ.
- Tôi ra mua cháo.
- Thôi muộn rồi không phiền anh nhiều quá... Tôi chuyền nước nhiều quá nên chẳng có cảm giác đói. Anh cứ về đi, tôi gọi điện cho bạn mai bọn họ đến đây là được rồi. Điện thoại của tôi anh có mang theo không?
An nhìn quanh lật tung gối lên tìm điện thoại, Hoàng khẽ thở dài mỉn cười nhìn cô.Thế này chẳng ai bảo là vừa mới ngộ độc suýt chết, vừa tỉnh là tay chân đã náo loạn cả lên.
- Làm sao tôi biết cô để nó ở đâu mà mang cho cô được.
- À…tôi quên mất…. Cảm ơn anh đã đưa tôi đến viện. Tôi sẽ tìm cách liên lạc với bạn tôi sau vậy. Cũng muộn rồi anh về đi không muộn quá đi đường không tiện.
- Nói cho tôi nghe cô định liên lạc với bạn bằng cách nào khi điện thoại thì không có ở đây.
Anh không có ý định sẽ đứng lên ra về mà chống tay lên cằm, tì tay vào thành chiếc tù nhỏ bên cạnh, miệng có ý cười bắt cô phải trả lời thật rõ ràng.
- À…vậy anh cho tôi mượn điện thoại.
Cô chìa tay ra, anh không ngần ngại đặt điện thoại của mình vào tay cô.
An lúng túng cầm điện thoại của Hoàng, thực sự giờ cô mới hiểu lỡ miệng thành ra hại thân là như thế nào, cô chẳng nhớ số của bất cứ ai trong danh bạ kể cả đến số của mình cô còn chỉ nhớ mang máng. Trong khi anh vẫn ung dung tì tay vào thành tủ chờ đợi cô bấm số.
- Điện thoại..này khó dùng…tôi không quen.
- Thế à?
Hoàng gật gù cầm lại điện thoại trên tay An.
- Đọc số đi tôi ấn cho.
Thấy cái bộ dạng bối rối khổ sở của cô anh lại càng muốn trêu, biết thừa cô chẳng nhớ số của ai, nhưng muốn chính miệng cô giữ anh ở lại nên nhất quyết phải dồn cô đến bước đường cùng.
- Ờ….ờ…
- Sao…trên này không có số “ ờ”.
- À…090…
- Sao nữa?
- 14755…
- Ừm…tiếp.
An đang cố gắng nhớ lại số điện thoại của mình, ít nhất gọi vào máy mình Hùng sẽ biết đường chạy sang nghe. Nhưng không thể nào nhớ được 4 số cuối, rõ ràng nhiều khi cô đã nhắc mình lưu lại số điện thoại ở trong máy để tiện nhớ nhưng thật không ngờ lại gặp những cái cơ sự này.
- À…có tên tôi trong máy của anh. Anh gọi vào số tôi hộ đi.
Hoàng nhấn máy rồi đưa cho An, cô hồi hộp đầu dây bên kia có người bắt máy nhưng chỉ có những tiếng tút dài dài tiếp nối nhau. Cô gọi lại một lần nữa thì vẫn hệt như vậy không có ai bắt máy…An thất vọng đưa máy cho Hoàng thở dài.
- Thế giờ cô định tính sao?
- Haizzzz….
Đến giờ vẫn nhất quyết đuổi anh về bằng được mà không chịu mở miệng nói anh ở lại, đúng là duy nhất chỉ có cô ta mới ngang ngược như thế.
- Thôi nghỉ đi để tôi đi mua cháo. Hoàng đứng dậy.
- Thôi…An yếu ớt lên tiếng.
Anh quay người lại lừ mắt, cô cụp mắt xuống biết mình nói thêm tiếng nữa là bị quát nên đành ngậm ngùi lầm bẩm trong cổ họng, vậy mà anh ta cũng nghe được.
- Tôi… không.. ăn ..cháo đâu.
- Bác sĩ nói cô chỉ được ăn cháo trắng thôi.
An xị mặt khi hai từ “cháo trắng” phát ra từ miệng anh, ba ngày hôm nay cô chưa được một thìa cơm vào bụng chỉ có ăn cháo, giờ cứ nhìn thấy cháo giờ là ngán lên tận cổ rồi.
- Tôi ..ăn miến.
Hoàng cứng họng, không biết nói gì với cô gái trước mặt, giờ mà cáu lên thì thảo nào cũng ảnh hưởng đến mấy người bên cạnh, mà cô cũng vừa ốm dậy không nên nặng lời. Anh thở hắt ra cố gắng kiềm chế dịu dàng nói.
- Cố ăn đi ngày mai bác sĩ đồng ý cô thích ăn gì tôi mua cho.
- Ừm…Gật đầu miễn cưỡng.
Anh lắc đầu rời đi, chỉ còn cô một mình nhìn quanh cái phòng bệnh người đứng người ngồi la liệt này thấy ngột ngạt vô cùng.
An đẩy hé cửa kính trước mặt mình ra, nhìn ra bầu trời trước mắt.
Một đêm không sao khiến bầu trời trống vắng hẳn.
Đâu đó trên tấm màn đen trước mặt chỉ có nhấp nháy vài ánh sáng nhỏ của vệ tinh nhân tạo mà cảm giác như sắp bị bầu trời nuốt chửng lại.
An buồn chán tựa lại người vào thành giường bệnh, để ý thấy điện thoại của Hoàng đang ở bên cạnh tủ liên tò mò cầm lấy nó định bụng nhân tiện vào mạng một lát nhắn tin cho Hùng.
Chưa mở máy thì bỗng có một số lạ gọi điện đến máy Hoàng, giật mình vì tiếng nhạc to vài người nhăn mặt quay sang nhăn nhó nhắc nhở khiến An vội vội vàng vàng tắt máy….Một lúc lâu sau nó lại rung lên bần bật ở trên bàn, tắt máy lại tiếp tục đổ chuông…
- Alo.
- Anh Hoàng ạ? Giọng một cô gái ở đầu dây bên kia nghe tiếng lạ cô ta hỏi.
- Không…Hoàng đang có việc chị có chuyện gì không? An đáp lại.
- À vâng chị nhắc hộ anh ấy dùm em là báo cáo em đã gửi mail rồi anh check lại để thứ 4 có cuộc họp cổ đông ạ.
- À…vâng…
Cô chưa kịp rời điện thoại thì anh đã mua cháo về đứng ngay trước mặt, nhìn cô rồi nhìn chiếc điện thoại bên tai cô hơi nhíu mày nhưng không tỏ ý nóng giận gì chỉ đưa tay ra ý bảo cô đưa điện thoại cho mình.
An nhanh chóng đưa máy lại cho Hoàng, anh nghe một lúc ừ vài tiếng trống rỗng rồi cũng cúp máy.
- Anh có việc thì về đi…tôi không sao rồi, ăn cháo xong rồi tôi đi ngủ luôn
mai ra viện là được rồi.
- Cô chưa ra được viện đâu? Cô biết mình bị làm sao không, cô ngộ độc thuốc kháng sinh đấy, ít cùng phải ở lại 2,3 ngày để theo dõi.
Quả thực An cảm thấy trong người mình rất ổn, không còn mệt mỏi, chóng mặt gì nữa. Cô cảm thấy mình chỉ như vừa ngủ dậy và qua cơn sốt mà thôi.
- Nhưng…
- Không nhưng…cô có im lặng được một lúc ăn hết cái chỗ cháo này đi không? Từ lúc cô tỉnh đến giờ miệng cô mở liên tục không ngừng cãi mà không thấy mệt à. Mai lại sốt rồi lăn ra đây thì một tuần liền chưa chắc đã được về nhà đâu.
Hoàng đặt bát cháo xuống đưa thìa cho An.
Thấy An vẫn còn chần chừ không chịu đưa lên miệng, Hoàng cũng hết kiên nhẫn giật lấy thìa trên tay cô tự mình ngồi xuống xúc thìa cháo đầy đưa lên miệng cô.
An không mở miệng ngay cô nhìn thìa cháo khẽ thổi thổi rồi rón rén ăn.
Hoàng cố nén tiếng cười lại.
- Thế này có phải ngoan không? Trước đây cô cũng nhõng nha nhõng nhẽo thế này mà tôi cũng chịu được à.
Cô lườm giật thìa cháo trên tay anh lại cầm lấy bát cháo tự ăn không nói không rằng.
- Khó nuốt lắm à…
Thấy cô ăn không được ngon miệng cứ phải cố nuốt từng thìa, anh ngồi bên cạnh cũng bồn chồn.
Mồ hồi ướt trán cứ chảy ròng ròng rơi xuống hai bên măng tai của An, Hoàng nhận ra có mỗi mình giường của họ là không có quạt, anh cầm tờ báo trên tay quạt nhẹ nhẹ cho cô ăn.
- Về nhà cầm cái quạt lên cho vợ. Trời nóng thế này đưa vợ đi viện mà không chuẩn bị cho nó cái quạt. Đây cho cậu mượn cái quạt nan này…nóng thế này đêm sao mà ngủ. Người kế quay sang nhìn thấy hai người như vậy liền nói.
Anh đỡ lấy quạt chưa kịp trả lời thì cô đã sặc cháo ho khụ khụ.
- Sao thế, buồn nôn à?
- Không…khụ…không….
- Nước đây…
Anh vội vàng rót nước đưa cho cô, rồi vỗ lưng cho cô nguôi cơn ho lại.
- Thôi khó nuốt quá thì thôi vậy…để đây đi.
Hoàng đặt lại bát cháo lên đầu tủ bên cạnh, tay vẫn vuốt nhẹ nhàng sống lưng An. Cô lấy lại được bình tĩnh cũng đỡ ho hơn, nói nhỏ với anh.
- Ra ngoài đi, mùi thuốc ở đây làm tôi khó thở.
- Ừm…
Anh dìu An xuống giường, gật đầu mỉn cười tỏ ý cảm ơn với người nằm giường kế bên vừa nãy rồi cùng cô đi ra khỏi phòng.
---------------------------
Dương tỉnh giấc thấy Hùng đang say ngủ bên cạnh, tiếng chuông bên phòng An réo ầm ĩ lôi anh rời giường.
Thấy số Hoàng nhấp nháy trên điện thoại, Dương định bắt máy nhưng máy của An yêu cầu đăng nhập mật khẩu nếu không sẽ không nghe được.
Lúc này Hùng cũng tỉnh giấc đi sang phòng lại gần bên cạnh anh nhìn vào điện thoại của An.
- Em nóng ruốt từ hôm qua đến hôm nay. Con bé này đi đâu mà không báo một tiếng, để quên điện thoại ở nhà thế này. Ốm đau nữa chứ, cứ tỉnh là sốt hết cả ruột với nó. Hay mình báo công an.
- Hôm qua An không nói gì sao? Anh tương có nhắn cho em.
- Không về đã thấy nó đi rồi cửa thì khóa. Điện thoại để ở nhà…Không biết có chuyện gì không? Chết thật. Anh có số Hoàng không gọi cho cậu ấy xem.
Dương bóp mũi Hùng lay lay.
- Em nghĩ sao thế, anh lấy đâu ra số của nó. À Hoàng lại gọi lại đây này, em mở được mật khẩu thì nghe máy đi.
- Ờ…có mật khẩu vẫn nghe được bình thường mà.
- À thế anh không biết…bạn em nó yêu cầu cài đặt kiểu gì.. Đây em nghe đi.
- À thế nó không phải bạn anh à, đều hấp hơi như nhau.
Hùng nhăn mày mắng Dương, đẩy cái mặt đáng ghét của anh sang một bên, đưa tay ấn ấn nhưng chiếc điện thoại cương quyết yêu cầu mật khẩu.
- Hoàng gọi thế này chắc cũng đang tìm nó. Chết có khi phải đi tìm xem nó đi đâu…Không nói không rằng gì mà đang ốm như thế?
- Hay về quê.
- Anh này, về quê thì nó phải mang quần áo chứ, điện thoại cũng để đây.
- Ừm…cũng đúng. Không biết đi đâu?
Hắn nhìn chằm chằm điện thoại của An một lúc lâu rồi nhấn số gì đó trên bàn phím.
Dương lấy cho Hùng một cốc nước mát rồi kéo hắn ngồi xuống cùng mình mở mật khẩu trong điện thoại của An.
- Thử ngày sinh nhật xem.
- Rồi, không được…
- Ngày sinh của Hoàng chăng???
Hắn bật cười lớn đúng là chỉ có anh trong lúc này mới làm hắn trở nên sáng suốt.
- Ok…được rồi…đến chết với con bé này..
Điện thoại An mở ra, Hùng bấm số gọi cho Hoàng nhưng vô tình máy bận.
- Máy bận rồi.
- Lát nữa gọi lại. Hay nhắn tin cho cậu ta xem, có khi An đang ở cùng cậu ta cũng nên, chắc gọi điện báo cho chúng ta biết. Mấy ngày hôm nay Hoàng hay đến mà chắc là An đi cùng cậu ta thôi.
- Ừm…có khi…
Hùng nhắn tin cho Hoàng rồi hắn ngả vào lòng Dương chờ đợi tin nhắn hồi âm của anh ta.
- Anh thử nói xem Hoàng động lòng với An rồi phải không?
- Anh nghĩ là đúng.
Dương bật nắp lon bia đưa lên miệng, gật đầu đồng tình với hắn.
- Em muốn chúng nó về với nhau nhưng…
- Sao?
- Có một chuyện em nghe được không tốt một chút nào?
- Thế à, nói anh nghe đi.
Anh quan tâm cúi xuống vùi đầu vào tóc hắn hỏi nhỏ.
Hùng thở dài, ngước lên béo má anh cười nói.
- Để em hỏi lại một lần nữa đã, chưa chắc chắn lắm đến lúc đó em nói cho anh sau. Việc này cũng liên quan chút chút đến anh đấy.
Một lúc hắn nhìn vào điện thoại mở tin nhắn.
- Hoàng nói là An đang ở viện vì bị ngộ độc kháng sinh nhưng giờ tỉnh rồi. Hôm qua cậu ta đến nhà mình thì nó bị như thế vội đưa đi bệnh viện ngay mà quên không viết lại lời nhắn. Bảo chúng ta không phải lo cậu ta đang ở đấy. May quá có Hoàng.
- Thế à? Sớm mai mình vào viện sớm chứ giờ cũng 11h đêm rồi.
- Đấy cái con ngang ngược đấy, biết thế em cứ gọi xe tống nó lên viện từ mấy hôm trước cho xong.
Anh ngó lên đồng hồ trên tường, rồi cùng kéo hắn đứng dậy bước vào phòng.
- Thế sao không tống từ mấy hôm trước?
- Thì cứ nhắc nó khóc vật khóc vã ai mà dám, lần sau em cứ gọi Hoàng.
- Ờ…kế sách thông minh đấy.
Anh hôn nhẹ tóc hắn.
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén anh thấy thế không. Ha ha ha…Hoàng dạo này lịch sử gớm. Em thích Hoàng của bây giờ hơn, lịch lãm từ tốn…Ngày xưa thì…chẹp…
- Cái gì thế…đang ở cạnh anh mà nói thích người khác hơn là sao?
Anh nâng mặt hắn lên lườm, giả vờ giận dỗi trở lại giường trước.
- Nào…còn anh thì…ngày xưa hay bây giờ em cũng đều thích.
Hắn mỉn cười trở lại giường ôm lấy người anh, chạm nhẹ vào má.
- Thế thôi em nghĩ anh hết giận à…
Dương hậm hực quay lại nhìn hắn nói. Hắn ngại ngùng cúi mặt xuống dụi đầu vào ngực anh thỏ thẻ…
- Anh còn muốn sao nữa…
- Em biết mà…
Anh chồm lên đè hắn xuống, nhẹ nhàng luồn lưỡi vào miệng hắn đưa đẩy ngọt ngào. Hắn đập nhẹ vào người anh nũng nịu nói.
- An còn đang ốm kìa… mai mình phải vào viện sớm.
- Chẳng phải em bảo chúng nó lửa gần rơm sao không chừng đang bén rừng rực đấy sao. Anh nghĩ mai chúng nó không muốn mình đến sớm đâu. Giờ thì việc của em là phải làm anh nguôi giận đã.
Dương nhìn xuống bên dưới mình ngẩng lên cười ý nhị để ý biểu hiện của kẻ đang ngại ngùng ôm lấy cổ anh kia, không cho hắn trốn tránh…
------------------------
An tựa vào thành ghế đá, gió thổi xào xạc tán cây cổ thủ phía trên bao trùm xuống dưới đất mát rượi.
Hoàng ngồi bên cạnh cô không biết anh đã mệt chưa mà từ nãy vẫn không thấy nói câu gì, chỉ ngồi im hút thuốc. Chắc có lẽ anh thích thả hồn vào không gian mát mẻ này hơn là bắt chuyện với cô, vẫn chẳng thích nói chuyện giống như trước đây cô nhủ thầm với lòng.
Bệnh viên về đêm cũng chẳng được tĩnh lặng cho lắm, xa xa đâu đó vẫn có tiếng còi cấp cứu vọng lại ráo riết. Bầu trời chẳng có sao trông thật giống như bầu trời đang say ngủ, trên đấy yên bình là vậy mà sao dưới này lại lắm bão giống đến thế. Cô đã từng mong ước sẽ được cùng anh đến một nơi bình yên tựa như bầu trời ấy sống một cuộc sống ấm áp bình dị như bao nhiêu cặp đôi khác, đi làm, rồi có con, nhìn các con lớn, rồi khi già rồi sẽ cùng nhau đi du lịch…Thỉnh thoáng cãi vã, rồi sớm lại làm lành.....Cuộc đời chỉ cần êm đềm như thế…Nhưng rồi thời gian cho cô nhận ra một điều rằng đừng mong muốn ở tình yêu quá nhiều thứ để rồi sớm ôm nỗi thất vọng thật dài. Suốt mấy năm qua điều duy nhất cô mong ước mỗi khi nhìn lên bầu trời không sao chỉ là một ngày nào đó anh trở lại…
Giờ…anh đã trở lại bên cô rồi…
- Tôi sắp thủng mặt rồi đấy.
Hoàng quay sang nhìn thẳng vào mắt An, đáy mắt cô đang long lanh như chứa hàng vạn ngôi sao trong đó vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt anh. Điều gì khiến cô nhìn anh cảm xúc đến thế…
- Trước đây chúng tôi cũng hay ngồi cùng nhau ngắm sao như thế này.
- Cô và Hoàng…?
- Ừm…nhưng đó là những hôm đầy sao chứ không phải là giờ…
An chỉ tay ngước lên nhìn bầu trời.
- Cũng lãng mạn đấy nhỉ?
- Hừ…mỗi lần anh ấy chót uống rượu say bị tôi phát hiện ra tôi dỗi mới phải ra đấy ngồi cùng để dỗ thôi. Giận hờn để rồi yêu thương không phải tình yêu nào cũng là thế sao?
Cô cười, nụ cười lại trở lên ngọt ngào ngay tắp lự, anh biết rằng cô đang nhớ về người ấy.
- Hì…Anh ấy nói rằng tôi giống như ngôi sao Bắc Đẩu nên dù anh có chạy bao xa cũng không bao giờ lạc khỏi tôi. Thật buồn cười …tôi thích ngắm sao như vậy mà lại chẳng biết trên trời có những chòm sao gì? Đôi khi tôi nhận ra chòm Bắc đẩu vì nó rất sáng chỉ thế thôi…
- Thế còn với cô, Hoàng giống như ngôi sao nào trên kia, vệ tinh nhân tạo chăng???
- Anh ấy với tôi…. cũng giống như ngôi sao Bắc Đẩu.
Anh hơi bất ngờ nhìn cô.
- Tại sao?
- Vì….dù tôi có cố hướng mắt đi bất cứ nơi đâu cũng không thể rời khỏi thứ ánh sáng ấy được. Dù …tôi có cố gắng quên…rồi cuối cùng vẫn phải hướng mắt về nơi ấy.
Và rồi nước mắt cô lại tự động rơi xuống, lăn dài trên má, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cũng đang chăm chú nhìn mình lúc này.
- Tại sao lại khóc rồi?
Hoàng đưa ngón tay vụng về khẽ gạt những giọt nước mắt đang lăn trên má cô sang bên cạnh.
- Người ấy đã khiến em đau khổ hay sao…mà mỗi lần nhìn thấy tôi em lại khóc.
- Không …chỉ là…em yêu anh quá nhiều mà thôi.
Anh cười nhẹ tựa như làn gió đang vờn quanh mái tóc cô mát rượi, từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn thật chậm, cô khép mắt lại đón lấy bờ môi anh đắm chìm trong đó, ngây ngất với những nhịp đập rộn lên không ngừng của trái tim.
Thật lâu anh mới rời môi cô ra, nhẹ nhàng nói.
- Anh không thể là người ấy của em…Anh không biết cách dỗ mỗi khi em khóc như người ấy đã từng làm…Anh cũng không biết làm sao để bắt em quên hết tất cả những gì với người kia…Nhưng…khi ở bên anh… đừng khiến anh phải ghen tị với chính mình, được không em?
Cô híp mắt gật nhẹ đầu khuôn mặt nhẹ đỏ lự.
Anh lại cúi xuống mâm mê bờ môi cô như muốn cùng cô tan ra trong nụ hôn nồng nhiệt ấy cho đến khi những đám mấy kia vỡ tan và mặt trời ló rạng.
--------------------
Hey baby, when we are together, doing things that we love.
Every time you're near I feel like I’m in heaven, feeling high
I don’t want to let go, girl.
I just need you to know girl.
I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,
No promises.
Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms
Here tonight………..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro