Chương 57: Rõ ràng anh vẫn ở đây
Chương 57: Rõ ràng là anh vẫn ở đây.
Bên ngoài mưa vẫn rơi rả rích.
Tuy đã không còn gió bão như tối hôm qua nhưng trời vẫn chưa tạnh hẳn. Tiết trời đang oi bức bỗng trở mình với cái lạnh bất thường, làm cho những người đang bị cảm như An thực sự khó chịu ngay cả khi nằm xuống.
-Vâng, mẹ đừng lo, con chỉ hơi mệt thôi. Đã gọi điện xin nghỉ rồi.
An trấn an mẹ mình qua điện thoại, có lẽ hôm qua cô sốt cao quá nên Hùng sáng nay đã gọi điện báo cho mẹ cô biết. Giấc ngủ của cô bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của mẹ gọi lên bắt đi viện…
-Vâng, con vẫn ăn uống đầy đủ. Thời tiết thay đổi nên cảm có tí thôi không ảnh hưởng gì. Hôm nay mưa nên cũng xin nghỉ mà. Công việc vẫn ổn. ..Thế con anh Bình bao giờ từ viện về.
An biết chị dâu vừa mới sinh nên cũng không muốn cho mẹ lo lắng thêm chuyện của mình đành cố lảng sang chuyện khác, chứ thực sự giờ cô không còn mở nổi mắt nữa mà chỉ muốn ngủ thêm một lát nữa.
-An ơi.
Hùng thò đầu vào gọi.
-Tao mua cháo để trên bàn, mày ăn đi nhé. Tao đi làm đây.
An gật đầu cười chào hắn rồi lại tiếp tục nói chuyện với mẹ qua điện thoại.
Nói được một lúc mẹ cô bắt đầu kể về chuyện đứa cháu nội mới sinh xem nó giống bố ở điểm gì, giống mẹ ở điểm gì, kể về chuyện bà nội dạo này sức khỏe ngày càng không được tốt…Tuy đang mệt trong người nhưng nghe những câu chuyện vun vặt về gia đình mà mẹ kể, cô nhận ra được rằng hình như mẹ mình đã già đi nhiều, trở lên nói nhiều hơn trước….và cô thì đã lâu lắm rồi không về thăm quê thường xuyên như dạo trước.
Trước đây mỗi khi An thực sự mệt mỏi cô thường sẽ bắt bất cứ chuyến tàu nào sát giờ nhất để lên đường về quê, thậm chí nhiều khi chỉ mang theo mỗi cái ví bên người cô cũng chẳng bận tâm lắm. An nhớ cái cảm giác rạo rực mỗi khi đặt chân xuống tàu, chạy thật nhanh qua các con phố trở về nhà. Chỉ cần nhìn thấy khung cảnh thân quen trước mắt bao nhiêu muộn phiền chợt tan biến như một màng sương mong khô hong khi mặt trời bắt đầu rọi xuống.
Cô nhớ đến một bài hát của Dirty Money có tên “ coming home” với những ca từ lặp lại một niềm hi vọng trở về tha thiết. “ Iam coming home, coming home, tell the world I coming home.” Giờ đây cái giai điệu ấy lại ẩn hiện trong đầu cô lúc này, có lẽ người ta nói đúng chỉ khi ôm đau mới thấy nhớ về mẹ, nhớ về gia đình cồn cào như thế.
-Vâng con sẽ thu xếp thời gian về, dạo này công việc bận quá. Vâng, con đỡ rồi mẹ không phải lo đâu…vâng…mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe..
An cúp máy, đầu lại nặng trĩu, cô lại nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ mê miệt như không biết gì.
--------------
Hoàng vứt bộ quần áo bẩn từ tối qua lên ghế, nằm xuống giường. Đầu anh như đang bị một tảng đá nặng đè lên không còn đủ tỉnh táo để làm bất cứ việc gì nữa, cả đêm qua dầm mưa, cộng với cái lưng đau nhứt nhối vì ngủ quên bên giường An, vừa về đến nhà anh đã quăng các thứ mỗi nơi một góc đáp nhanh người xuống giường.
Những cuộc điện thoại réo liên hồi, nhưng anh không muốn bắt máy cứ mặc kệ cho nó rung bần bật trên bàn, anh đưa mình chìm dần vào giấc ngủ.
………..
Hoàng mở mắt ra trời đã tắt nắng, mưa cũng đã tạnh, bầu trời đen kịt đang dần tối mịt, cánh cửa sổ mở toan hút gió làm căn phòng của anh mát lạnh như đang bật điều hòa…Hoàng không ngờ mình lại ngủ say đến mức để cửa sổ mở toang mà không biết gì như vậy.
Người nhễ nhại mồ hồi, nhưng anh cảm thấy đỡ mệt hơn lúc hồi sáng về nhà. Đứng dậy chuẩn bị bước vào nhà tắm thì có tiếng gõ cửa bên ngoài làm anh dừng bước lại….
-Sếp.
Cô thư kí hơi ái ngại nhìn từ đầu đến chân anh, cô ta thấy sếp của mình trông lôi thôi mặc trên người mỗi chiếc quần đùi nên tỏ ra vô cùng ái ngại không dám nhìn thẳng vào anh.
-Ừm..
Anh cũng không mở rộng cửa, tỏ ý muốn cô ta trình bày công việc xong rồi ra về.
-Hôm nay anh không đi làm, đây là tài liệu Tổng Giám đốc nói bắt buộc phải đưa anh xem ngay, rồi nộp báo cáo cho bác ấy qua mail.
Anh cầm lấy sấp tài liệu lật xem qua qua…
-Ừm được rồi…cảm ơn cô.
Hoàng chuẩn bị đóng cửa thì cô thư kí lí nhí nói.
-Sếp… em đến đây vội quá làm dây cà phê vào áo lát em đi chơi với bạn trai, anh cho em mượn nhà vệ sinh một lát được không?
-Ừm …phía kia. Anh miễn cười chỉ vào bên trong nhà.
-Cảm ơn anh…Rất nhanh cô ta cởi dép chạy về hướng anh vừa chỉ tay.
Anh khẽ lắc đầu tối thứ 6 của những người cô đơn như anh thì đúng là khó có thể hồ hởi như cô nàng kia, quay vào phòng khách ngồi xuống ghế tựa bật ti vi. Trận bóng đá chiếu lại chẳng mấy hấp dẫn lại khiến anh phát hiện bụng mình giờ đang réo ầm ĩ. Nhìn quanh kiếm điện thoại định đứng lên vào phòng thì tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Hoàng ra mở cửa, ngạc nhiên khi nhìn thấy An đứng trước mặt mình.
Gương mặt có chút phờ phạc, cô giơ chiếc ví lên trước mặt anh.
-Tôi nghĩ nó là của anh. Giọng nói cô khàn đặc.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng tắm mở một tiếng cạch. Hoàng ngoái lại nhìn người vừa bước ra.
-Sếp…hì hì…cảm ơn anh.
Cô thư kí của anh trên tay vẫn còn cầm chiếc áo mới, bước từ phía trong ra cười tít mắt hồn nhiên nhìn anh rồi nhìn đến cô gái đang đứng ở cửa nhà anh. Khuôn mặt cô gái đó từ trắng đã chuyển sang tím ngắt, ánh mắt có chút gì đó khác thường dao động nhìn cô không chút cảm xúc.
-À…xin lỗi…em không biết anh có khách. Cô thư kí trở lên lúng túng, nụ cười cũng tắt ngấm trên môi. Chắc cô ta cũng không ngờ mình gây ra cái tình huống hiểu lầm đầy nguy hiểm này.
An lúng túng dúi cái ví trên tay mình vào tay Hoàng rồi vội vã quay người đi.
-Khoan.
Hoàng giữ lấy tay An lại, lừ mắt nhìn vào phía trong.
Người đang đứng trong nhà anh có vẻ hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng ra thềm đi dép vào rời đi, ái ngại không dám nhìn vào An lấy một lần.
-Thôi em về đây ạ.
-Ừm… Anh ậm ừ trong cổ, vẫn nhìn chằm vào cái mặt cúi gằm của người trước mặt mình.
Đợi thư kí đi khuất anh mới hắn giọng hỏi cô.
-Sao người nóng thế này?
Không thấy tiếng An trả lời, cổ tay cứ xoay xoay như muốn thoát ra khỏi bàn tay anh.
-Sao không ở nhà ngủ mà lại chạy đến đây?
Vẫn không có tiếng trả lời, anh vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp cho đến bao giờ cô ngẩng lên mới thôi nhưng cô không hề có ý định đó.
-Có biết mình bị sốt không?
Anh giơ bàn tay còn lại sờ trán cô, còn cô dùng bàn tay còn lại hất nó ra.
-Vì cái ví này hay vì nhớ tôi mà cô đến.
Hoàng đập đập vào túi quần đùi nơi anh vừa cất ví vào, giở giọng trêu chọc.
Đáp lại anh là gương mặt gằm gằm nhìn xuống dưới đất.
-Thôi vào nhà đã, cô định đứng đây đến bao giờ. Không nói không rằng người ta tưởng tôi nói chuyện một mình với bức tượng đấy.
Hoàng kéo tay An vào trong nhưng lại không để ý cánh cửa, vừa quay người đi kéo cô vào thì cũng là lúc anh nghe tiếng rầm… mặt cô đụng trúng cánh cửa. Anh quay lại vội vàng kéo cửa ra, cô òa khóc.
-Có…có sao không…
Anh hoảng hốt cúi xuống xem mặt cô ra sao, nhưng chỉ nhìn thấy nước mắt nước mũi của cô kèm nhèm suýt phì cười.
-Do cô không nhìn đấy chứ…Đừng khóc nữa, đưa tôi xem nào.
An nghe giọng nói của Hoàng cũng đủ biết anh ta đang cố nhịn cười, làm cô lại càng tức. Nếu không phải vì cô mở mắt ra thấy cái ví của anh rơi chỏng trơ dưới đất, nghĩ rằng hôm qua có lỗi với anh ta thì đã không đến đây. Vậy mà….hết nhìn thấy anh ta đưa gái về nhà rồi lại bị anh ta làm cho đập mặt vào cửa, bao nhiêu là ấm ức…
Hoàng để An ngồi xuống ghế, anh lại gần tủ lạnh lấy một ít đá ra để vào một chiếc khăn mỏng đưa cho cô rồi nói.
-Đây, chườm đi chốc là đỡ thôi. Ngồi đây chờ tôi một lát, tắm xong rồi đi ăn. Cô đã đến đây rồi tôi cũng muốn nghe cô kể tiếp câu chuyện còn dang dở của ngày hôm qua.
An hậm hực ừ trong cổ họng, Hoàng nhìn cô khẽ cười bước vào phòng bên.
Lúc anh lau đầu bước ra đã thấy cô nằm dài trên ghế ngủ say, chắc vẫn còn đang sốt anh lại gần đưa tay sờ trán cô rồi vội rụt lại.
-An…
Anh khẽ lay người cô dậy, cô khó nhọc mở mắt nhăn mặt nhìn anh.
-Đầu đau lắm phải không?
Cô lắc đầu, hẩy tay anh ra định đứng lên.
-Muộn quá rồi…. Tôi phải về thôi.
-Đi đâu?
Lúc này cô mới nhìn quanh, nhận ra điều gì đó.
-Tôi…à…à.. quên mất…. Anh tắm xong chưa?
-Haixxx…tôi xong rồi. Cô sốt quá rồi, vào bên trong nằm đi tôi đi mua thuốc cho cô.
-Không …không…giờ cũng muộn rồi tôi phải về nhà…
An hẩy tay Hoàng ra nhất quyết định đứng dậy, nhưng người cô bị anh ấn xuống cái ghế khẽ nhíu mày ..nhận ra bàn tay của anh đang nắm chặt cánh tay mình khẽ nhíu mày lại gỡ ra…nhưng ngón tay mệt mỏi của cô chẳng đủ lực để làm việc ấy.
-Cô ngang bướng thật, sốt thế này không ở nhà nghỉ còn đến đây làm gì. Cô chỉ cần gọi điện cho tôi đến lấy ví là được, có thế thôi. Giờ bảo vào trong nghỉ lại đòi về nhà. Ngang ngạnh, về gió máy ngất ra đấy thì sao?
Trong người đang có cơn sốt cộng thêm lại bị mắng mặt An hằm hằm, đôi mắt vừa khóc vẫn còn sưng hút, cô quay sang quát lên đến khàn cả giọng.
-Tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, anh không nghe máy! Tôi tưởng anh hôm qua vì đưa tôi về mà bị ốm! Nên mới đến đây!
-……..
Hoàng im lặng, anh biết lúc này mình phải nói ra điều gì mà chỉ nhìn cô chăm chăm, khiến cô phút chốc cảm thấy ngại lại cúi mặt xuống, khục khục nén tiếng ho lại mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
-Là em quan tâm đến…tôi hay…em quan tâm đến Hoàng.
An nén những tiếng ho đang cào ngứa tân cuống họng lại, ngây mặt nhìn anh, mọi thứ trong đầu cô dường như trở lên hỗn loạn khi câu hỏi đó từ miệng anh thốt ra. Có điều gì đó muốn trào ra nhưng lại nghẹn tắc ở cổ họng…
-Là…anh.
Hoàng bất ngờ, anh mở to đôi mắt lên chờ đợi, niềm vui như đốm sáng đang le lói bùng cháy ở lồng ngực khi nghe từ miệng cô thốt ra lời nói đó.
Đó là lần đầu tiên An cảm nhận được ánh mắt của Hoàng lúc này thật ấm áp, giống như ánh mắt của trước đây anh vẫn nhìn cô như vậy. Một phút chốc cô tưởng tượng ra mình đang ngồi tại nơi này tựa đầu vào vai anh nói luyên thuyên những câu chuyện chẳng rõ đầu cuối…Một phút chốc cô cảm thấy mình vẫn còn nằm gọn trong vòng tay anh, nũng nịu những thứ viển vông…giọng anh cười giòn khi nghe tiếng cô thỏ thẻ.
Rõ ràng …anh ấy…vẫn ở đây.
Rõ ràng…anh ấy…đang ở ngày trước mắt cô.
Ngón tay cô run run bậu chặt lấy cánh tay anh như sợ buông ra người trước mặt cô sẽ biến mất một lần nữa.
-Là…anh…là anh phải không…phải không?
Khuôn mặt Hoàng dần chuyển sắc, ai cũng có thể đoán được sự hụt hẫng ở đáy mắt anh lúc ấy.
-Cô …nói …linh tinh gì thế!
Hất bàn tay đang nắm lấy mình ra, Hoàng đứng lên không nhìn vào đôi mắt đang run lên của An lúc này, anh lạnh lùng.
-Một là cô vào kia nằm nghỉ. Hai là muốn thì cô đi về đi.
An từ từ đứng dậy lau vội nước mắt, bước về phía cửa.
-------------------
Quán nước của Hùng được những ngày mưa kéo dài nên khách khứa thưa thớt hẳn. Được vài ba người khách quen ngồi trên gác từ chiều đến giờ còn lại chưa có vị khách mới nào vào cả. Chiếc chuông cửa khẽ rung rinh theo vài làn gió thổi, cánh cửa im lìm buồn tẻ, bản nhạc không lời hòa theo tiếng mưa rả rích bên ngoài tạo lên một bầu không khí lãng mạn đậm chất cổ điển. Hùng cũng đôi lần nghĩ quán vắng khách có khi lại hay, lúc đó mới nghe rõ được hương vị của trà, của nhạc và của mưa hòa quyện tạo nên một thứ cảm xúc kì lạ trong lòng người. Có lẽ những vị khách ở trên kia họ láng lại lâu hơn thường lệ cũng bởi một lẽ đó….
Hùng bưng ấm trà tiến lại gần phía Sơn.
Sơn đang ngồi chờ Tiến đến đón, chốc chốc lại thở dài nhìn ra cửa sổ. Mưa rơi đập vào cửa sổ.. lăn giọt dài xuống cố trườn bò những đường dài loằng nhoằng vẽ một bức tranh chỉ độc một màu trong suốt trên những ô kính. Không hiểu đang nghĩ điều gì mà Sơn có vẻ chán trường đến vậy, hay là do hooc môn trong người thay đổi nên tâm trạng cũng thất thường.
Biết Sơn đang nghén người xanh xao hẳn đi, Hùng tự tay pha cho cô ấm trà bạc hà.
-Từ ngày mày đi nhà vắng vẻ hẳn.
-Ha ha ha…đã thấy sự lợi hại của tao chưa.
Tuy miệng thì cười nhưng cái mặt trông nặng nề của Sơn khiến Hùng có chút lo lắng.
-Sao mệt không ở nhà nghỉ đi, mưa gió thế này…
-Haixx…mày biết đấy tao đang nghén, nằm cũng khó chịu mà đứng cũng không yên. Bực mình lắm, ở nhà chán quá đành lê xác ra đây.
-Thế bố mẹ nói sao?
-Còn nói sao nữa. Nhất quyết không đồng ý, các cụ ở quê mà thấy con cái chửa đẻ mà không cười xin gì, lại cứ về sống với nhau thế thì ai chịu nổi. Bố tao định từ mặt tao …ha ha ha…mẹ tao cản. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy, mấy ngày này cũng xuôi rồi, cũng điện lên hỏi xem bụng dạ thế nào.
Hùng khẽ cười rót trà cho Sơn.
-Thế anh Tiến đã về nhà mày chưa?
-Rồi, bố tao không chịu nhìn mặt. Đáng đời dám làm con gái bố ra nông nỗi đấy thì…
-Mày, cái con này đúng là…anh Tiến là còn hiền đấy chứ phải đứa khác thì…
Sơn bật cười giòn, nâng chén nước lên ngửi qua mùi vị gật gật rồi đưa lên miệng.
-Không hiểu sao từ khi mang bầu lại thích uống bạc hà thế.
-Siêu âm chưa, trai hay gái?
-Chắc là gái. Chưa đi khám, đợt trước người ta bảo nhỏ quá chưa xác định được giờ chưa đi khám lại. Nhưng cứ thèm đồ ngọt nên đoán là gái. Con ranh này lớn lên mà giống bố mày thì xấu gái nhé con.
Cô xoa bụng vừa nựng đứa con trong bụng .
-Có mà giống mày thì xấu ấy.
-Xì, cái con này…An khỏi ốm chưa?
-Ba ngày rồi vẫn bê bết nằm ngủ li bì.
-Chết, cho đi viện xem thế nào?
Hùng lắc đầu tặc lưỡi, nhìn hắn Sơn cũng đoán được rằng An không chịu đi viện.
-Sao nó không chịu đi à, gọi xe cấp cứu đến mà tống nó lên.
-Được thế đã không ló, con này nó ngang lắm, như cua đúng là cái loại sinh vào mùa mưa bão có khác…Mà ý như có chuyện lạ, nó ốm thành ra lại có kẻ suốt ngày mò đến.
Sơn cười tỉm tỉm, cô thừa hiểu người Hùng nhắc là ai. Mấy hôm trước đến thăm lúc An đang ngủ cũng thấy anh ta đến nhưng chỉ đứng ở ngoài đưa đồ ăn rồi về luôn chẳng nói tiếng nào.
-Lại Hoàng à, sao lần này anh ta mang gì đến?
-Gà tần.
-Lo lắng cho nó thế còn gì, xem chừng đã xiêu lòng vì em.
Hắn nhìn cô cười ý nhị.
-Chẳng biết, nhưng tình cũ không rủ cũng sớm đến. Hoàng không thể dứt ra được cũng giống như An thôi. Nó càng tò mò về mình thì lại càng phát hiện ra mình đang càng yêu An. Chỉ là giờ vẫn chưa thừa nhận. Mấy lần đến tao muốn xả cho một trận nhưng Dương ở đây nên ngại đành thôi.
-Mày trách nó sao được, dù sao nó cũng chẳng nhớ gì chuyện trước đây, mới chỉ là đang ngờ ngợ mà sớm đã có tình cảm với An rồi thì cũng là cái tốt. Haixx ước gì người yêu mình cũng lãng mạn biết mình không ăn được gì cũng mang gà tần đến. Không biết giờ lặn chốn nào rồi mà vẫn chưa thèm đến đón.
Sơn chắp tay lên giả vờ khấn vái, Hùng đá chân cô một cái hếch mắt ra cửa.
-Kia kìa…chồng chị đến rồi kia kìa…Muốn ăn tim voi, mật cá sấu thì bảo anh ấy mua cho. Mưa gió thế này hành hạ con nhà người ta mà vẫn còn lãng với mạn.
Cô cười hì hì, ngó ra theo tiếng chuông kêu ở phía cửa, thấy anh đang bước vào khuôn mặt tươi cười nhìn mình trìu mến thấy ấm lòng.
-Về chưa em?
-Em đang chờ anh đây.
Tiến lại gần thơm nhẹ lên má Sơn, gật đầu cười chào Hùng.
-Thôi về đi đừng ở đây diễn cảnh tình tứ, cho tôi còn bán hàng.
-Ha ha ha… Tiến cười, đỡ Sơn đứng dậy.
-Lát Dương có đến không? Sơn chưa vội ra về, ngoái lại hỏi.
-
-Có lát nữa…tối muộn cơ.
-Thế à? Ờ…thôi tao về đây. Nhắc An ăn uống cho đầy đủ vào không lại ốm thêm thì khổ.
-Ừ được rồi.
-………………..
Sơn và Tiến đã khuất bóng sau cánh cửa, Hùng mới lôi điện thoại ra gọi cho An dặn cô mưa gió lên ở nhà đừng ra ngoài, thức ăn tối hắn sẽ mua về sau, nhưng không thấy cô bắt máy.
Chưa hạ điện thoại xuống khỏi tai thì một người khác bước vào.
Nụ cười của gã mang theo sự khinh miệt mọi thứ xung quanh, gã nhìn Hùng chòng chọc, miệng vẫn hé cười như không muốn tắt.
-Tuấn!
Hùng lên tiếng trước, hắn vẫn không hề dứng lên khỏi chỗ mình mà ngồi đợi Tuấn đi lại gần.
-Có chuyện gì sao?
Hắn nhếch môi đầy khinh bỉ.
-Tất nhiên là có.
Tuấn nhìn cốc nước dang dở trước mặt Hùng, gương mặt không hề tỏ ra một chút lay động, tựa như một cột băng lạnh ngồi xuống sừng sững trước mặt Hùng.
Hùng để ý thấy khóe mắt của Tuấn có một vết sẹo khá lớn kéo dài xuống ngang má, da non mới chỉ đang liền vẫn còn đỏ ửng.
-Sao?
-Khách đến, cũng nên mang nước đến đây chứ nhỉ?
-Nước này vừa mới pha.
Hùng lật một chiếc chén từ phía bên cạnh lên, rót đầy nước vào đó đặt tới mặt Tuấn.
Gã cười khục khặc uống cạn chén nước, châm điếu thuốc lên, bắt đầu thì thầm nói một điều gì đó đủ chỉ để cho Hùng nghe thấy. Tiếng Tuấn nhẹ như làn khói thuốc trước mặt hắn vờn qua vờn lại trong không khí, nhưng lại…khiến mặt Hùng biến sắc.
---------------------------------------
Hết chuông cửa, rồi tiếng đập cửa, An có muốn ngủ tiếp cũng không thể nào nhắm mắt lại được. Cô cất tiếng ho một hồi, đầu óc vẫn quay cuồng như đang đứng giữa một cái đu quay lớn bị va bên nọ đập bên kia…
Cô loạng choạng bước xuống giường, nền đất lạnh toát, cơ thể mệt rời rã, đi được đến cửa thấy đã không còn thở nổi nữa. Có lẽ thuốc hôm nay cô uống có vấn đề…
Chiếc khóa kẹt khiến cô bực dọc giật mãi mới ra.
Cánh cửa bật mạnh ra, suýt nữa lại đập vào người An nhưng cô cũng chẳng buồn quan tâm….Nhướng đôi mắt ủ rũ nhìn người trước mặt, hình ảnh người ấy cứ mờ mờ ảo ảo trước mắt cô, không tài nào mà nhìn rõ được.
Anh lo lắng nhìn cơ thể rũ rượi chẳng có chút lực gì của cô.
-Ai đây?
Hoàng ngạc nhiên, cô ta ốm đến nỗi không còn nhìn rõ ai với ai mà không chịu đến bệnh viện là thế nào.
An tựa người vào bờ tường bên cạnh, một mắt nhắm một mắt mở thều thào nói.
-Hùng ..không… có nhà. Đi làm chưa về.
Hoàng kéo cái người đang nghiên ngả của cô về phía mình, thấy toàn thân cô nóng như một hòn than đang cháy trên bếp lò. Tiếng An ho khàn đặc bên cạnh lồng ngực anh, không còn nhận biết được điều gì nữa đôi chân mền mũn chẳng đủ lực cứ tựa hẳn vào người anh. Ốm đến thế này không còn nhận được ra ai với ai mà vẫn còn mở cửa được, nhà lại không có người…Nếu giờ là thằng trộm đứng ở đây thì cô định tính sao đây? Hoàng nghĩ đến thật bó tay với cô gái này.
-Cho một xe taxi đến khu nhà…đường….Vâng …nhanh dùm tôi.
Hoàng đỡ An trên tay, dìu cô vào ghế ngồi.
Chẳng lẽ mấy ngày thấy không đỡ bệnh mà cô ta vẫn không chịu đi viện. Ngày hôm ấy đáng lẽ anh không nên nặng lời đuổi cô về. An về rồi anh cũng chẳng thoái mái hơn được, để mấy ngày cô ốm nặng hơn lại càng lo lắng chẳng yên. Muốn vào xem tình hình ra sao vì nghe bạn ở cùng nói cô chẳng chịu ăn uống, cũng không chịu đi viện, đi qua đi lại ở bên ngoài nghĩ thế nào lại chẳng vào nữa… Để rồi cứ về đến nhà gọi điện cô không bắt máy là lòng lại nóng như lửa đốt.
-Mệt quá…đau cổ quá…
Miệng lẩm bẩm An nói trong cơn mê.
-Muốn uống nước không?
-Không…đau họng…mệt…
Cô ngọ ngậy, nhăn tịt mặt mũi lại, xem chừng trong người khó chịu không ít.
-Thế sao lại không chịu đi viện?
Tiếng Hoàng quát, An giật mình mở mắt lờ mờ nhận biết được là anh đang ở đó.
-Ơ…Cô ú ớ không nói nổi lên lời.
-Nói xem, tại sao ốm đến thế này mà không chịu đi viện.
An co người lại ho như muốn bật hết tất cả đờm trong cổ họng ra không đáp lại được lời nào, nghe tiếng ho Hoàng càng thêm sốt ruột.
-Sao cô lại cứ ngang ngại thế hả, ốm thì phải đi khám bệnh, cô định chết mới thỏa hả?
Thấy An bắt đầu sụt sịt, anh giữ người cô chặt lại quát.
-Cấm khóc!
Hoàng không thèm quan tâm đến một người bị ốm như cô cần những lời an ủi, anh chỉ quan tâm rằng những giọt nước sắp chuẩn bị lăn từ mắt cô kia sẽ làm trái tim anh trở nên mền mũn. Anh sợ phải nhìn những giọt nước mắt ấy vì nó khiến một người vững chãi như anh nao lòng. Hoàng ghét sự yếu đuối trong ánh mắt ấy mỗi khi nó nhìn anh, khiến anh cảm thấy mình không còn là chính mình mà đang dần biến thành một người khác- kẻ của trước đây.
Nhưng Hoàng không chưa nhận ra rằng những giọt nước mắt của cô lại chỉ dành cho anh. An chỉ yếu mền trong vòng tay anh, còn với bất cứ ai khác cô chưa bao giờ như vậy. Những người xa lạ thì sẽ không làm ta khóc, không bao giờ tổn thương ta, bởi vì một lẽ họ sẽ không bao giờ bước vào được cái thế giới riêng tư- nơi trái tim mong manh dễ tổn thương nhất. Chỉ có người - ta dành cho họ một tình cảm thực sự mới được phép thấy những khoảng khắc yếu đuối nhất của ta.
-Tôi…không cần…anh lo.
-Vậy thì phải biết tự lo cho mình…tại sao cứ khiến người khác phải lo lắng. Biết mình hơi nặng lời anh nhanh chóng dịu giọng lại.
-Sao, sao anh phải lo chứ…Anh biến đi…Anh là gì mà phải lo..Tôi không bắt anh phải lo. Anh là cái quái gì chứ…Biến đi…cút khỏi cuộc đời tôi…
An vừa hét vừa khua tay loạn xạ, Hoàng giữ tay cô lại được một lúc thì cô cũng thiếp đi ngủ miên man trong vòng tay anh, tì đầu vào ngực anh chặt cứng. Chờ mãi mà chiếc taxi anh gọi vẫn chưa đến trong khi người trong tay anh đang thổn thức sốt cao mê man như thế này…
Anh đặt cô dựa vào thành ghế định đứng dậy lấy một cái khăn ẩm, nhưng cả người bị cô ôm chặt không cho nhúc nhích.
-Nào, để tôi đi lấy khăn.
-Anh đi đâu…? Không cho đi…Không được đi…Đừng bỏ em lại.
Hoàng dừng lại không đứng dậy nữa, anh vòng tay qua người cô ôm lấy cơ thể mền nhũn như đang muốn tan ra của cô lúc này.
-Anh sẽ …không đi đâu cả.
-Đừng..đừng bỏ lại em… Giọng khàn đặc.
-Anh vẫn ở đây. Anh sẽ không bỏ em đi đâu cả. Giọng anh ấm áp vờn nhẹ cánh tai cô, trôi trầm trầm vào trong ý thức lơ mơ của cô lúc này.
-Hức…Hoàng…em ..rất nhớ anh…
-Ừm anh biết.
Anh thở dài ôm chặt cô, để đầu cô dựa vào vai mình.
-Anh thực sự…đã đầu hàng em rồi. Mau khỏi ốm đi…
----------------------
Rõ ràng là anh vẫn ở đây!
Vẫn bên cạnh em như chưa từng biến mất.
Hãy kể cho em nghe đi anh…tình yêu…và những điều bí mật.
Chuyện tháng ngày giông dài ta ở cạnh bên nhau.
Rõ ràng là anh vẫn ở đây!
Nơi hạnh phúc mỉn cười với thực tại.
Em vẫn là một cô bé khờ dại
Chạy đuổi theo những bước chân anh.
Rõ ràng là anh vẫn ở đây!
Chưa có bất cứ điều gì… khiến ta thay đổi.
Chưa có bất cứ khoảng khắc nào …khiến ta lạc lối
Chưa có bất kì thứ gì ..khiến ta muốn buông xuôi.
Rõ ràng là anh vẫn ở đây!
Em vẫn thế… và anh vẫn như vậy..
Tình yêu đó anh… nó là như thế đấy…
Dù có ở bất cứ nơi nào ta cũng tìm lại nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro