Chương 56: Vì em đã không từ bỏ
Chương 56: Vì em đã không từ bỏ.
When I look into your eyes. It's like watching the night sky or a beautiful sunrise.There's so much they hold, and just like them old stars
I see that you've come so far, to be right where you are
How old is your soul?
I won't give up on us. Even if the skies get rough
I'm giving you all my love.I'm still looking up.
( Mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt anh. Giống như em đang nhìn vào bầu trời đêm, hay đang ngắm nhìn vẻ hoàn mĩ của ánh bình minh. Đôi mắt anh ẩn chứa biết bao điều, vẫn như ánh sao trước kia. Em nhìn thấy anh đến từ một nơi thật xa, có phải nơi ấy là anh. Hình bóng anh, đã bao lâu rồi?
Em sẽ không từ bỏ chúng ta. Kể cả khi bầu trời sụp đổ.
Em sẽ trao cho anh tất cả tình yêu nơi em. Và vẫn hướng về phía trước.)
-----------------------
Đức mỉn cười nhẹ gật đầu chào người đang bước về phía anh.
Anh ta cũng đáp lại anh bằng một cái gật đầu khách sáo rồi ngồi xuống.
- Đích thân anh liên lạc như vậy chắc có chuyện muốn nói.
Hoàng khoang tay lại thản nhiên nhìn người kia tỏ vẻ không quan tâm đến những điều anh ta sắp nói.
- Tất nhiên, nếu không có việc thì tôi cũng không thừa thời gian như vậy.
Nghe lời Đức nói, Hoàng hơi khẽ nhỉnh môi che đẩy cái nụ cười đầy vẻ chế diễu của mình.
- Tôi biết An đã đến nhờ anh giúp công ty chúng tôi.
- Việc anh bày ra chẳng lẽ còn muốn tôi phải trả lời.
- Chúng tôi không dư hơi để bày trò với anh làm gì, như anh cũng biết chúng tôi sắp làm đám cưới. Tôi chẳng bao giờ lôi vợ chưa cưới của mình ra làm vật trao đổi với anh. Đó không phải là cách làm của tôi và cũng không phải là trò đùa với anh.
Ánh mắt Đức đầy kiên định, khiến khi nhìn vào đó Hoàng bắt đầu cảm thấy có chút khó nghĩ.
- Thật ra sự việc lần này là do anh trai tôi làm.
- Anh trai anh ?
- Đúng, chắc anh cũng biết Tuấn Anh giám đốc công ty xuất bản Thời Đại.
- Cũng đã nghe qua.
- Nhưng có lẽ anh không biết anh ta không phải là anh ruột tôi mà là con trai duy nhất của Tổng Giám Đốc tập đoàn Kingdom. Gia đình chúng tôi có chút hiềm khích với anh ta nên trước khi quay về với bố mình, anh ta muốn chúng tôi trắng tay.
- Vậy điều đó liên quan gì đến tôi.
Hoàng lờ mờ hiểu ra những điều mà Đức muốn nói vẫn tỏ ra không quan tâm, anh chỉ suy nghĩ rằng hóa ra những điều cô gái kia nói anh đều là thật, chỉ có anh luôn là người hoài nghi. Nhưng cũng không thể trách anh được, người làm ăn kinh doanh không vì một lời nói mà có thể dễ dàng tin được ngay.
- Kingdom từ trước đến nay đều kinh doanh bất chính để kiếm lợi cậu cũng biết điều đó. Họ sẽ dễ dàng nhường bố con cậu nhà xuất bản của chúng tôi sao?
- Thứ nhất, Chuyện gia đình anh.. tôi không quan tâm. Điều thứ 2, nếu anh muốn mở lời đề nghị hợp tác thì tôi xin từ chối. Chúng tôi làm ăn với Kingdom không phải năm một năm hai, và anh cũng biết tuy công ty tôi là một công ty nhỏ nhưng tập đoàn chúng tôi chưa bao giờ là nhỏ để Kingdom có thể lấn lướt qua mặt. Và điều nữa đó là nếu công ty anh muốn hợp tác thì lấy gì để bảo đảm quyền lợi bên phía chúng tôi đây.
Nhìn vào khuôn mặt thoáng cái vẻ non nớt của Hoàng, Đức cũng hơi bất ngờ vì câu trả lời của anh ta. Tưởng thỏa hiệp với anh ta đơn giản như lại hóa ra vô cùng khó. Giờ anh đã hiểu vì sao Hoàng lại một mực nghi ngờ mọi thứ về An như vậy, đúng như lời đồn anh ta là người không tin tưởng bất kì ai ngoài chính mình.
- Cậu hãy nghe tôi nói đã, không phải vì sự cố vừa rồi mà có thể đi cả một tổng công ty, chúng tôi vẫn đủ nguồn tài chính để khắc phục sự cố đó mà không cần nhờ đến công ty của các cậu. Lời đề nghị của tôi là chỉ cần cậu không nhúng tay vào giúp Kingdom
- Vậy tức là anh muốn tôi hợp tác…hay muốn tôi không hợp tác để rút vốn khỏi Thời Đại đây? Hoàng tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhưng khác hẳn với anh Đức vẫn tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.
- Tôi muốn cậu rút vốn khỏi nhà xuất bản Thời Đại mà kí hợp đồng liên kết với Tổng công ty Thời Đại. Cậu nghĩ sao?
- Việc đó không phải một mình tôi quyết định được.
Hoàng tỏ ra không hề nhượng bộ, đôi mắt anh xoáy sâu vô cùng kiên định như một tảng núi không hề suuy chuyển.
- Tôi biết, nhưng nếu là cậu tham mưu thì chắc chắn bố cậu sẽ đồng ý.
- Anh có vẻ chắc chắn rằng tôi sẽ giúp???
- Tôi chắc chắn…vì tôi biết có một vụ ẩu đả xảy ra ở quán bar hôm trước và cậu là nạn nhân. Đến giờ hình như kẻ chủ mưu vẫn chưa bị bắt.
Hoàng hơi thả lỏng người, dáng vẻ chú tâm hơn vào cuộc nói chuyện đang diễn ra này.
- Anh theo dõi tôi.
- Không, tôi cho người theo dõi Tuấn Anh.
- Ý anh là anh ta thuê người đánh tôi, tại sao?
- Chẳng phải anh ta nhọc công để “nhờ vả” em họ của cậu giúp đỡ mà cậu đã từ chối hay sao?
- Tiền không phải tự in ra được mà các anh nghĩ dùng mối quan hệ là có thể nhờ vả đầu tư vô tội vạ.
Đức nhận ra trong đôi lời Hoàng nói đều có ngụ ý nhằm vào chuyện của An, nhưng lúc này anh không vội phản bác lại cậu ta mà tỏ ra nhũng nhường hơn hướng sự chú ý của cậu ta vào phía chuyện chính.
- Với anh ta không có điều gì là đủ cả trừ khi anh ta có được Thời Đại, có được J&J và làm chủ của Kingdom…có lẽ đến lúc đấy. Tuấn Anh là kẻ không bao giờ từ bất cứ thủ đoạn gì để đạt được điều mình muốn.
- Ha ha…ha ha…anh ta nghĩ mình làm được à.
- Tôi không phải đủ để minh chứng cho cậu sao và đó…không phải đó là lời cảnh cáo với cậu sao.
Nhìn vào ngón tay chỉ vào trán mình, mặt Hoàng tối sầm lại, anh hơi mỉn cười đôi mắt ngừng lại như đang suy nghĩ rồi lên tiếng.
- Thế có nghĩa là tôi nên xem xét lại lời đề nghị của anh chăng?
Hoàng liếc đồng hồ, từng vạch kim đang nhích dần đến giờ anh phải ra về, một cuộc họp lúc 3h chiều đang đợi anh đến.
- Tôi nghĩ là đúng vậy.
- Ha ha ha…tôi thích cách anh nói chuyện thẳn thắng như vậy. Tôi sẽ suy nghĩ về việc này trong cuộc họp sắp tới đây.
- Dù chỉ mới là suy nghĩ nhưng tôi vẫn cảm ơn cậu đã bỏ thời gian đến đây như vậy. Đó là lời đề nghi của tôi, còn giờ mới là việc tôi muốn nhờ cậu.
Hoàng toan đứng dậy, nhưng lồng ngực anh khẽ đập mạnh một tiếng khiến chân anh khự lại, anh biết việc đó là việc gì.
- Việc của An…có lẽ anh đã hiểu lầm gì đó với cô ấy.
- Không! Nếu không muốn tôi hiểu lầm anh nên “bảo quản” vợ mình tốt hơn.
Đức cười buồn, nhếch mép nói.
- Chúng tôi đã kết thúc rồi.
- …………….
- Vì ngay từ đầu cô ấy đã không từ bỏ cậu.
Chiếc kim giờ nhích đến vạch cần đến nhưng sao Hoàng vẫn rời ghế để bước ra về.
- Vì…cô ấy chưa bao giờ từ bỏ cậu…nên đừng từ bỏ cô ấy.
- Anh muốn tôi bảo vệ An?
- Ừm…dù cô ấy luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng suy nghĩ thì lại chẳng chín chắn chút nào. Lúc nào cũng chỉ như một đứa trẻ có thể bỏ hết mọi thứ vì tình yêu…Tôi chỉ mong cậu hãy bảo vệ cô ấy khỏi cuộc chiến này, nó không đáng để cô ấy phải can dự vào.
Hoàng nhận ra người trước mặt anh là người yêu cô gái kia tha thiết, có thể cách anh ấy diễn đạt chẳng trôi chảy nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt, cử chỉ của anh ta khi nhắc về cô gái ấy là cũng đủ hiểu. Chính vì tình cảm của Đức bị nhìn ra quá rõ ràng nên càng khiến cho suy nghĩ trong Hoàng trở nên khó chịu.
- Hãy bảo vệ cô ấy giống như cô ấy đã bảo vệ trái tim mình vì cậu.
Sau câu nói ấy, Hoàng rời đi không nhìn lại người kia một lần không đáp lại lời anh ta cũng không tỏ ra rằng mình sẽ làm điều đó. Nhưng…cả anh và Đức đều tự ngầm hiểu một điều rằng…sẽ không có chuyện từ bỏ. Hoàng không biết anh sẽ không hối hận đúng như lời Đức nói hay không, nhưng không thể chối bỏ một sự thật rằng anh đã luôn để tâm đến người con gái ấy dù chẳng vì bất cứ lý do gì.
……………
Đó là việc đã xảy ra mấy ngày trước, còn hiện tại bây giờ anh đang đứng giữa trời mưa ôm cô gái ấy trong lòng mình.
Nước mưa ướt đẫm vai áo, anh nhớ lại câu nói của Đức: “ Hãy bảo vệ cô ấy như cô ấy đã bảo vệ trái tim mình vì anh”. Chẳng lẽ cô ấy đã chờ đợi anh thật sự lâu đến vậy, cô ấy đã không cho phép bất cứ ai bước vào trái tim này vì đó là chỗ thuộc về anh. Tại sao cô ấy lại ngu ngốc chờ đợi một người chẳng thể nhớ ra cô ấy là ai, tại sao cô ấy lại ngờ ngệch đến nỗi đồng ý lấy một người không yêu vì nghĩ rằng có thể quên anh… Chờ đợi một lời chia tay ư? Cô ta biết rằng kể cả anh có nói chia tay mà cô ấy không buông bỏ thì cũng chẳng có ý nghĩ gì. Cô ta biết rằng có thể anh sẽ chẳng bao giờ nhớ lại được nên sẽ chẳng nhận lại được gì…Tại sao biết điều đó mà vẫn cứ bắt mình phải khổ sở..
Bỗng người anh bị đẩy mạnh về phía sau loạn choạng, cô hoảng loạn rời vòng tay anh đưa tay vẫy một chiếc taxi đang lại gần. Nhưng rất nhanh người cô bị tóm lại, anh nói như gần như hét lên… át cả tiếng mưa lớn bên tai cô.
- Cô có điên không, cô định đi đâu?
- Buông ra.
- Bình tĩnh lại nào…. Nhìn tôi đây.
Khi cô ngẩng lên đờ đẫn nhìn anh, trong sâu vào đôi mắt đỏ ngầu lẫn cả nước mưa lẫn nước mắt ấy không hiểu sao khiến anh thấy tức tối, cái việc cô đang hành hạ bản thân mình khiến lòng anh đau thắt lại.
- Nghe đây, nhìn tôi…Bình tĩnh lại. Đi theo tôi.
Anh giật người cô lại, kéo cô đi về phía để xe.
- Tôi…muốn ..về nhà…Cô nói không ra hơi trong tiếng nấc phụng phịu như một đưa trẻ.
- Tôi có bắt cóc cô đâu! Anh quát, rồi lại thấy mình hơi to tiếng..thấy cái dáng vẻ hoảng hốt của cô đành dịu giọng lại.
- Tôi đưa cô về nhà.
Ấn vào tay cô chiếc mũ bảo hiểm, rũ cái áo mưa trong cốp xe ra trùm qua đầu cô kéo xuống, đợi cô ngồi yên trên xe mới chịu nổ máy phóng đi….
'Cause even the stars they burn
Some even fall to the earth
We've got a lot to learn..God knows we're worth it
No I won't give up
I don't want to be someone who walks away so easily
I'm here to stay and make the difference that I can make
Our differences they do a lot to teach us how to use
The tools and gifts we got yeah we got a lot at stake
And in the end, you're still my friend at least we did intend
For us to work we didn't break, we didn't burn
We had to learn how to bend without the world caving in
I had to learn, what I've got, and what I'm not
And who I am.
--------------
Hiếu nhìn Dương qua băng cửa kính dày chỉ hở một ô nhỏ đủ để thò vừa vào một bàn tay.
Anh lãnh đạm nhìn hắn với khuôn mặt không chút xao động, kẻ đã từng là người đầu gối tay ấm với anh không ngờ lại là một kẻ lòng lang dạ thú giết hại bố anh.
- Hừ..hừ…
Hắn nhìn anh cười không hở môi, tiếng cười ậm ừ trong cổ họng.
- Ngay từ đầu mày đã muốn tiếp cận tao.
- Hừ…thế mày nghĩ vì điều gì, nếu không phải vì Hoa lỡ kế hoạch ban đầu thì tao sẽ không bán rẻ cái thân này cho một thằng bệnh hoạn như mày.
Từng lời hắn nói rít lên khe khẽ qua kẽ răng, dồn hết tất cả sự oán hận vào trong từng từ nhả ra, cái miệng nhoẻn cười như đang thách thức kẻ ngồi im như tượng trước mặt mình.
- Tại sao mày phải nhọc công như vậy thì được gì?
- Ha ha ha…
Hiếu ngửa cổ ra sau cười, hắn giương to con ngươi đen kịt nhìn lần lượt từ anh đến người quản ngục rồi nhìn sang vị thanh tra đang ngồi bên cạnh anh, nãy giờ cô ta vẫn bình thản khoan tay trước ngực khóe miệng không buồn một đường nhếch.
- Nếu mày mất cả bố cả mẹ mày sẽ hiểu tao được gì. Chẳng được gì nhưng vốn dĩ tao đã không có gì…vậy điều đó quan trọng hay sao? Tao muốn nhìn thấy ông ta chết trong sự bệnh hoạn, trong sự lừa dối. Tao muốn nhìn thấy cái dáng vẻ khi bị moi tim của ông ta, tao muốn nhìn thấy quả tim của một con ác quỷ có màu gì…Ha ha ha…Khi tao moi tim bố mày..mày biết ông ta đã nói gì không….
- …..
- Ha ha ha….cứu tôi với…cứu tôi với….
Đôi mắt hắn trũng xuống cố gắng xoay hay tay đang bị còng vào nhau, cái miệng rít lên từng lời nói đứt quãng như đang hân hoan tưởng tượng lại cái viễn cảnh ấy.
- Vậy mày thỏa mãn rồi chứ. Nhưng nếu mày nghĩ phá hoại gia đình tao khiến tao suy sụp thì có lẽ mày đã nhầm. Tao vẫn còn những người bạn bên cạnh, còn mày cho đến lúc chết vẫn chẳng được cái gì. Mày nghĩ đây là sự trả thù à…hay chính mày ko nhận ra mình đang đau khổ
Dương vẫn chậm rãi nói không tỏ ra oán hận hay có bất cứ hành động gì quá khích trước mặt hắn, anh đã đọc rõ được sự hận thù sâu trong đôi mắt rực lửa kia hắn chỉ đang cố làm cho anh đau đớn. Chỉ một vết nứt trên tấm kính chắc cũng đủ đến hắn đập tan nó xông lại phía anh. Nhưng tiếc rằng tấm kinh dày trước mặt và đôi tay bị tra trong chiếc còng lạnh ngắt đã không cho hắn có cơ hội làm điều đó. Anh nhận ra sự tuyệt vọng, xen lẫn đau khổ, bất mãn trên gương mặt hốc hác của Hiếu, anh ban phát cho hắn một cái nhìn thương xót- thứ mà với một kẻ tội đồ như hăn căm thù nhất.
- Mày muốn tao phải chịu đựng sự mất mát như mày thì có lẽ mày đã làm được điều đó rồi. Nhưng…có một điều…đó là tao không giống mày! tao sẽ không bao giờ bán linh hồn mình cho thù hận. Nên nếu mày nghĩ tao sẽ hận cuộc đời, hận mày thì mày đã nhầm rồi. Chỉ là…Tao- thương- hại- mày.
Hiếu im lặng nhưng hắn vẫn nhìn chòng chọc vào Dương, anh không nói thêm một lời nào nữa đứng dậy, vị thanh tra bên cạnh anh cũng đứng dậy theo.
- Mày và bố mày…đều là những con quỷ, những kẻ bệnh hoạn.
Hắn cố gân cổ lên hét qua tấm chắn, bàn tay hắn đập mạnh vào tấm kính sau lưng Dương…anh không quay lại nhìn đi thẳng về phía cửa.
Hơi nóng ngột ngạt ùa vào khi anh bước ra cửa.Cây xà cừ xào xào tấu lên khúc du dương theo cơn gió oi bức đang thổi ngang, màn đêm càng khiến hàng lang phòng giam trở nên sâu hun hút, dù ánh điện trắng từ các phòng có hắt ra cũng không thể khiến lối đi trước mặt anh được sáng hơn. Tiếng giày của người bên cạnh chốc chốc lại nện trên nền đá hoa cương tạo những tiếng động nhỏ, đi được một lát cô ta nhẹ nhàng lên tiếng.
- Thực sự làm phiền anh, chúng tôi muốn lời khai của Hiếu nhưng hắn nhất định không chịu mở miệng, tôi nghĩ rằng nên cho hắn gặp anh. Cuối cùng tôi cũng đã lấy được thứ mà mình muốn. Hắn quả thực rất kích động khi gặp anh.
Cô cảnh sát hơi mỉn cười, giơ chiếc bút ghi âm đặt trong túi áo trước mặt anh.
- Không có gì, nếu giúp được gì cho các vị thì mong cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.
- Vất vả cho anh rồi, cảm ơn anh. Tôi chỉ tiễn anh đến đây.
Dương gật đầu chào cô ta rồi nhanh chóng đi về phía cổng trước mặt, nhưng sao anh có cảm giác rằng người thanh tra này vẫn đang nhìn theo anh với đôi mắt vô cùng kì lạ. Phải chăng cô ta có điều gì còn khúc mắc…Anh dừng bước nhìn lại phía sau, nhưng cô cảnh sát đó đã nhanh chóng quay mặt bước vào trong phòng. Phía sau lưng Dương cây xà cừ vẫn xào xạt tấu một giai điệu cô đơn của gió, anh lặng lẽ dắt xe đi ra cổng.
……………….
Hùng chào đón Dương về nhà với một nụ cười tươi tắn trên môi.
- Có bị ướt không? Hắn hỏi nhìn từ đầu đến chân anh, rồi đỡ lấy cái áo mưa ở trên tay anh.
Bao nhiều muộn phiền trong anh bỗng chốc như đươc tiêu tan, anh vui vẻ cởi giày bước vào nhà.
- An đâu rồi? Mưa lớn thế này mà vẫn chưa về sao?
- Sao nhớ nó hay sao mà cứ đến đây là hỏi An đâu?
Anh bật cười vòng tay ôm lấy eo Hùng kéo vào gần người mình, thơm lên má hắn.
- Hỏi là đều có lý do cả.
Hùng ngoảng lại lườm anh, nguýt nhẹ.
- Này vớ vẩn.
- Ha ha ha…em nói sao cơ?
Anh vẫn tiếp tục hôn vào cổ hắn trêu đùa, hắn bật cười khúc khích ôm lấy cổ anh.
…………
Tiếng gõ cửa liên hồi.
Hùng khẽ đẩy Dương ra…
- Kệ đi!
- Vớ vẩn. Chắc An đấy, hôm nay quên chìa khóa hay sao.
Hắn kéo người anh dậy ra khỏi giường đi ra cửa cùng hắn.
Khóa hơi bị kẹt, Dương loay hoay mãi mới xoay nó ra được để mở cửa.
Trước cửa, An rũ rượi như một xác chết trong tay người con trai bên cạnh, khiến Hùng suýt hét lên, nhưng nhanh chóng đưa tay bịt miệng nhìn sợ hãi Dương.
- Phòng ngủ của cô ấy ở đâu?
Anh ta hỏi, Hùng lúng túng vội chỉ tay về phía phòng An.
Dương đỡ cô vào cùng anh ta. Người An lạnh ngắt, những giọt nước mưa ướt đẫm khuôn mặt cô, đôi mắt ngắm nghiềm chốc chốc lại khẽ động đậy, hình như cô ấy không phải ngất mà là đang ngủ.
- Nó sao vậy?
Hoàng vẫn không nói tiếng nào cho đến khi anh đặt được An lên giường lấy chăn đắp lên người cô, đi vào nhà tắm lấy một chiếc khăn lông lớn lau cho mái tóc cô bớt nhỏ nước xuống. An không hề động đậy gì cô nằm gọn trong chăn đôi mắt vẫn ngắm nghiền khuôn mặt trắng cắt không còn một hạt máu.
- Sao cậu lại để nó dầm mưa như thế? Cậu không biết nó hay bị cảm lắm hay sao…À mà quên cậu đâu có biết được.
Hùng gằn giọng trách móc nhìn Hoàng hằm hằm.
- Ít nhất cô nên mời khách của bạn cô ngồi.
Đáp lại Hoàng, hắn đá phăng cái ghế gỗ lên trước mặt anh, khiến Dương đứng bên cạnh suýt phì cười.
- Chúng tôi đang ngồi uống nước, lúc ra về có xảy ra một vụ tai nạn cô ta đột nhiên hoảng loạn như vậy.
- Vụ tai nạn như thế nào?
Hùng không còn tỏ thái độ nữa mà chăm chú lắng nghe Hoàng nhắc về vụ tai nạn, làm anh có chút hơi bất ngờ.
Lúc này, Dương đang đun một ít nước sôi trên bếp có lẽ để pha nước gừng cho An, rồi cũng khẽ đặt trước mặt Hoàng một cốc nước ấm. Hoàng chầm chậm uống cốc nước ấm trên bàn rồi kể lại hết mọi chuyện.
Hùng chỉ nghe rồi chôc chốc lại thở dài.
- Bao năm rồi…nó vẫn chẳng thể thoát ra khỏi chuyện ấy.
- Chuyện gì?
- Em có nên nói không?
Hắn ngó sang chờ đợi phản ứng của Dương, thấy anh gật đầu nó mới thở dài một cái nữa rồi tiếp tục nói.
- Ngày hôm ấy cách đây cũng 6 năm rồi, An đang chở đứa bạn cùng phòng đi bệnh viện. Vì là mượn xe của tôi nên An là người lai. Mọi việc vẫn bình thường khi họ khám xong rồi ra khỏi bệnh viện, An đánh rơi mất cái móc điện thoại ở chỗ để xe nên quay vào tìm để cho bạn mình chờ ở cổng trước. Có lẽ chờ lâu quá nên cô ấy tự sang đường, đúng lúc ấy An dắt xe ra, hai người đang vẫy nhau thì…có một chiếc xe máy từ đâu lao đến đâm thẳng vào bạn của nó. An buông xe chạy tới thì con bé đã ngất lịm máu chảy đầm đìa.
- Cô bạn kia giờ ra sao?
- Không nguy hiểm đến tính mạng…nhưng đứa bé trong bụng của cô ấy thì…
- Tôi hiểu.
Hoàng trầm ngâm.
- Cô ta bị ám ảnh việc đó cho đến giờ.
- Đó chỉ là một dư chấn tâm lý bác sĩ nói vậy vì An là người chứng kiến tận mắt nên hình ảnh đáng sợ đó cứ ám ảnh nó. An vẫn luôn tự trách mình nếu hôm ấy nó lấy xe ra nhanh thì có lẽ bạn nó đã không bị làm sao cả. Cho đến tận bây giờ nó cũng không dám đi xe máy một mình vì sợ gặp những vụ tai nạn như thế bất chợt xảy ra trên đường.
- Hôm nay….kích động như vậy…có lẽ vì người bị nạn đang mang thai.
- Ừm, có lẽ thế. Chắc nó nhớ lại cái cảnh lúc ấy khi nó trơ trọi một mình gọi điện thoại cho một kẻ mà hắn ta không thèm bắt máy. Từ hôm ấy cũng không thể liên lạc được với hắn.
Dương nắm vai Hùng để cho hắn ngừng lại vì hình như hắn đang nóng giận sắp sửa buông lời oán trách kẻ đang ngồi ở kia.
- Những lúc nó cần nhất thì người mà nó tin tưởng nhất lại biến mất. Thế mà bao năm qua vẫn cứ tin tưởng kẻ đó một cách mù quáng.
Thầy Hùng hơi lớn giọng, Hoàng cũng tự biết rằng hắn ta đang nhằm vào mình, anh cũng không hé răng nói nửa lời. Tâm tư của anh đang thực sự hỗn độn ngay lúc này….
- An cứ nghĩ rằng đó là lỗi của nó..nhưng nếu không phải vì cái móc điện thoại chết tiệt chẳng đáng một xu kia thì….
- Thôi, muộn rồi…em vào nghỉ đi. Nói chuyện ồn ào như thế An thức lại khổ. Để cho An ngủ một chút, hôm nay có lẽ cô ấy cũng mệt lắm rồi.
Dương lay vai Hùng cắt ngang lời hắn nói, kéo hắn đứng dậy, rồi quay sang nói với Hoàng.
- Cũng muộn rồi, cậu cứ ngủ tạm ở đây một hôm, mưa gió về giờ này cũng không tốt. Phòng trống ở bên kia.
Hoàng nhìn theo cái đánh mắt của Dương, anh khẽ gật đầu.
- Cảm ơn.
Dương nhanh chóng kéo Hùng vào phòng không đợi thêm lúc nữa có lẽ hắn xót bạn sẽ điên lên mà chửi bới cho Hoàng một trận mới hả.
Hai người kia đã đóng cửa phòng lại, chỉ còn lại Hoàng ngồi ở bàn với cốc nước đã cạn một nửa, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp ngày lúc một nặng hạt ở ngoài hiên. Anh đứng dậy, không bước vào căn phòng trống mà Dương chỉ mà bước đến cánh cửa trước phòng cô.
Anh nắm lấy nắm cửa đẩy nhẹ.
Cô đang say giấc trong chiếc chăn mỏng, khuôn mặt nhăn nhăn như đang gặp một cơn ác mộng. Có phải cô đang mơ về anh- kẻ đã khiến trái tim cô có muôn ngàn vết cứa- cơn ác mộng thực sự của cuộc đời cô.
Hoàng ngồi xuống cạnh giường An, đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt cô sang một bên.
Phía đuôi mắt cô một giọt nước trong suốt từ từ lăn xuống rơi vào ngón tay trỏ của anh. Ngày cả những giấc mơ cũng khiến cô phải rơi nước mắt thì điều gì mới khiến cô được thanh thản đây…anh nhủ thầm.
Anh chăm chú nhìn ngắm gương mặt cô, từ từ cúi xuống…đặt lên bờ môi khô bong những vệt son môi còn chưa nhoèn hết một nụ hôn dịu dàng.
Đừng quan tâm đến anh của ngày hôm qua, của quá khứ nữa…mà hãy yêu anh của hiện tại liệu có được không?
----------------------
I know you loved him along time ago
And even now in my arms you still want him I know
But darlin' this time let your mem'ries die
When you hold me tonight don't close your eyes
Don't close your eyes let it be me
Don't pretend it's him in some fantasy
Darling just once let yesterday go
And you'll find more love than you've ever known
Just hold me tight when you love me tonight
And don't close your eyes
( Anh biết rằng em đã yêu người ấy từ rất lâu rồi.
Và kể cả khi ở trong vòng tay anh em vẫn nghĩ về người ấy.
Nhưng em yêu…khoảng khắc này hãy để cho những kí ức ấy tan biến nhé.
Khi em ôm anh đêm nay …đừng nhắm mắt lại em nhé.
Đừng nhắm mắt lại em nhé…hãy để hình bóng ấy là anh.
Đừng xem anh là người ấy trong tưởng tượng của em.
Em yêu à, chỉ một lần thôi..hãy để quá khứ trôi đi.
Có thể em sẽ tìm được nhiều hạnh phúc hơn những gì em biết.
Khi em đêm nay em thực sự yêu anh, hãy ôm anh thật chặt
Và đừng khép mắt lại nhé em…)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro