Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Đợi một lời chia tay

Chương 55: Đợi một lời chia tay.

 

Tiến mở cửa, anh mỉn cười giơ tay chào người đang nằm trên giường, nhìn xuống cái chân đang băng bó của anh hỏi.

-         Nào, thấy hôm nay đỡ hơn chưa?

-         Không còn đau nhiều nữa.

Đức cũng nhìn đến vào đống băng trắng xóa ở chân mỉn cười. Gương mặt anh mấy hôm nay cũng đỡ căng thẳng như mấy ngày trước.

-         Nhìn thế này cũng được đôi phần rồi. Chỉ cần tập luyện nữa thôi là có thể đi lại bình thường. Nhưng vết bỏng khá sâu nên để lại sẹo lớn đấy.

-         Ừm…

Tiến lấy ghế bên cạnh ngồi xuống, lập bệnh án của Đức lên xem.

-         Mày thử nói xem vụ nổ lớn thế này chỉ là chập điện thôi à?

-         Không…chắc cũng phải cả cân TNT.

-         Thuốc nổ …chẳng lẽ công an không phát hiện ra. Họ kết luận là do máy móc dùng lâu này chập điện phát nổ, dẫn đến cháy lớn. Mẹ kiếp!

Tiến kêu lên đưa cho Đức bài báo mạng viết về vụ cháy của công ty. Đức cầm lấy điện thoại của Tiến nhìn tựa đề bài báo, khẽ thở dài.

-         Thời buổi này chỉ cần tiền là có thể không phát hiện ra điều gì cả. Cái xưởng in số 1 của nhà mày đấy có phải nhỏ đâu, đằng này nổ lớn như thế lại còn cháy sang ở khu văn phòng bên cạnh nữa. Mà thường cháy xưởng in thì thường cháy kho giấy, đây đằng này nổ xưởng máy chẳng phải là kì lạ sao. Chưa kể 2 nhân viên của công ty bị thương hôm ấy có nói rằng thấy bóng người chạy từ xưởng máy về phía văn phòng tưởng trộm nên chạy theo..Ai ngờ chưa kịp đến thì đã bị hất tung ra xa.

Đức trầm tư, anh lật điện thoại của mình lên đưa cho Tiến xem một tấm hình.

-         Tuấn Anh?

-         Ừm…khi bố tao kể cho tao chuyện của hắn, tao lén cho người theo dõi. Cứ vào cuối tuần hắn giả vờ đi công tác ở Hải Phòng để gặp người này. Nếu tao không nhầm thì đây là bố đẻ của hắn, vụ nổ lần này chắc chắn có ông ta dính tay vào.

-         Chuyện mày nói với tao là hắn không phải anh ruột mày, vụ này mày nghi cho hắn và bố đẻ của mình làm à …Mày có chắc không, biết đâu không phải?

-         Tao chắc chắn 100%, bố và ông tao cũng chắc chắn. Nhưng mọi người vẫn chưa dám đả động gì đến hắn cả. Vì hắn sẽ giở trò tiếp, bố hắn trước đây cũng đã từng làm nổ xưởng in của nhà tao một lần. Lần đấy..mẹ tao…

Tiến nắm vai Đức an ủi, sâu thẳm trong đôi mắt anh bây giờ là những nỗi đau chồng chất lên những nỗi đau không ai có thể thấu hết, mà chính anh cũng phải nén nó lại không dám lộ ra ngoài.

-         Mày kể 1 lần rồi….không cần phải nhắc lại cho thêm đau.

-         Bố đẻ hắn thế lực mạnh lắm sao?

-         Tao đã điều tra rồi, không chỉ kinh doanh bất động sản, mà chúng còn thâu tóm bọn cho vay nặng lãi, bảo kê ngầm, thậm chí là cả công an. Lợi nhuận của Kingdom chủ yếu đó là tiền bẩn từ mấy cái thứ đó, còn bất động sản thì không đáng bao nhiêu. Nếu không có lời của nhờ của bố mình không bao giờ Tuấn Anh nhận được nguồn đầu tư kếch xù của Golden đâu.

Tiến khẽ lắc đầu, bản thân anh cũng biết giới kinh doanh thường rắc rối lắm trò, nhưng không ngờ nó lại còn nhiều trò bẩn thỉu như vậy.

-         Tao không hiểu chuyện kinh doanh lắm, nhưng tao nghe nói cổ phiếu của công ty bố mày bị tụt giá vì chuyện này đúng không. Không ảnh hưởng nghiêm trọng chứ.

-         Chưa đến mức nghiêm trọng thôi. Nhưng tao đã nhận được một nguồn đầu tư mới rồi.

-         Ngân hàng.

Đức không trả lời câu hỏi của Tiến mặc định cho cậu ta đó là câu trả lời đúng, anh lảng sang chuyện khác.

-         An thế nào rồi?

-         Mày quan tâm thì gọi điện hỏi thăm em ấy, Sơn nói tháng nay em ấy nghe bỏ bữa suốt, về nhà là chỉ giam mình trong phòng.

Đức lắc đầu, anh chua xót nói.

-         Tao đã quyết rồi…chuyện chúng tao đã chấm dứt…Mày biết đấy Tuấn Anh đã để ý đến em ấy, tao sợ rằng sẽ không …

-         Bảo vệ được An à?…em ấy không yếu đuối như mày nghĩ đâu.

Khoang tay trước ngực Tiến tỏ ra không hài lòng với câu trả lời của bạn mình. Sao Đức lại có thể nghĩ điều đó sẽ bảo vệ được An trong khi thực chất là cô ấy đang tìm cách để bảo vệ cậu ta. Anh không hiểu được con người của Đức đang suy tính điều gì, nhưng với anh một khi đã yêu anh sẽ phải quyết liệt bảo vệ tình yêu của mình đến cùng. Tiến biết không sớm thì muộn Đức sẽ hối hận vì đã vội vã để An đi…nhưng thật sự thì có ngăn cũng không thể ngăn được với một cái quyết định cũng đã rồi.

-         Em ấy không yếu đuối, nhưng sẽ không lường được hết việc Tuấn Anh có thể làm. Tao không thể để em ấy gặp nguy hiểm, cũng không muốn em ấy đứng trong vòng nguy hiểm.

-         Vậy để em ấy lại một mình thì mày nghĩ an toàn à?

-         Không …bên cạnh em ấy vẫn còn một người. Người có thể bảo vệ em ấy trước bất cứ điều gì.

Tiến băng khoăng nhìn Đức khó hiểu, anh khẽ mỉn môi mắt nhìn vào màn hình điện thoại đọc một điều gì đó nhanh chóng xóa đi, tắt máy để nó sang bên cạnh.

----------------------------

Hùng bình lặng ngồi trước mặt Tuấn Anh, ánh mắt anh nhìn hắn như ánh lên một tia hi vọng nào đó mong manh rồi chợt tan nhanh theo những cái chớp mắt.

-         Em dạo này khỏe chứ?

-         Tôi vẫn bình thường. Anh đến đấy có việc gì không?

Anh khẽ cười dường như muốn nói rằng câu trả lời của hắn giờ xa xôi quá nhưng lại thôi. Có lẽ con đường mọi mệt này không nên kéo theo hắn để cuối cùng mất mát đau khổ lại phải chịu cả hai người.

Mỗi một ngày anh nhận ra rằng mình đang nhớ hắn nhiều hơn. Anh thèm cái cảm giác được ôm hắn vào lòng, được những ngón tay luồn nhẹ qua mái tóc, thèm những nụ hôn cuông si với hắn.

Đó là chính là tình yêu….thứ bao lâu anh cứ kiếm tìm, khi tìm được rồi lại thấy chẳng đủ để níu bước chân anh.

Khổng Tử đã nói: “ Khi báo thù tốt nhất nên tự đào cho mình hai cái huyệt”. Mất mát hay đau khổ anh đều có thể chịu, cái chết anh cũng chẳng sợ hãi gì…nhưng điều hối tiếc nhất trong cuộc đời anh có lẽ là đã để hận thù cướp mất người mình yêu thương. Nhưng….Con đường này …tốt nhất không nên có hắn

-         Muốn uống trà thôi, chẳng lẽ không được.

Hắn khây khẩy nụ cười đáp lại anh, khuôn mặt chẳng có chút gì là chuyển sắc.

-         Vậy thì trà có rồi, anh cứ việc uống.

Hùng toan đứng dậy, nhưng lời Tuấn Anh nói như một sợi dây vô hình níu bước chân hắn lại.

-         Em không tò mò xem anh sống ra sao à? Xem có đau khổ khi chia tay với em không hay sao?

-         Tôi không mong điều đó đâu.

Nở một nụ cười nhàn nhạt như tách trà đã tan đá trước mặt anh, hắn quay lại đáp.

-         Tôi biết.

-         Vậy nếu không có việc gì nữa thì mới quý khách dùng trà tự nhiên.

Hắn quay vào trong để mặc người kia ngồi đó không một chút lăn tăn bận lòng. Dương đứng trong quầy nhìn sang vẻ mặt có chút không hài lòng, khi Hùng bước lại gần.

-         Sao thế nói gì…

-         Không có gì toàn nói linh tinh.

Thấy nét mặt Dương có vẻ không vui hắn nhìn anh cười xoa dịu.

-         Em nói là không có gì mà.

-         Ừm…

-         Bệnh ghen tị của anh chẳng hề thuyên giảm.

-         Em…ăn nói lung tung.

Dương ậm ừ trong miệng rồi bỏ vào trong, Hùng chỉ biết lắc đầu nhìn theo anh cười nhẹ. Hằn ngồi xuống quầy, Tuấn Anh vẫn ở đó chưa rơi đi, anh ta đang chằm chằm nhìn xuống màn hình chiếc máy tính bảng hàng mi khẽ lay động theo đường tay chỉ. Hùng nhận ra anh ta có vẻ gầy hơn trước, nhưng khuôn mặt thì vẫn toát lên một vẻ nhàn nhã như thường. Chẳng ai có thể nghĩ được rằng người đàn ông có cái vẻ ung dung kia lại đang chất trong đầu hàng nghìn công việc rồi cả những toan tính. Nếu là người khác thì có lẽ họ đã gục mất từ lâu rồi, nhưng anh ta lại vẫn thản nhiên dù mọi việc đang không hề thản nhiên chút nào.

Người đàn ông tham vọng đó- kẻ đã để trong tim hắn một vết cứa dài thăm thẳm, tưởng như sẽ chẳng ai có thể xóa nhòa được nó. Hi vọng mà anh ta lấp đầy trong tâm tư của hắn chẳng khác nào một nhát dao chí mạng khiến hắn không kịp thở mà đã chết.

Thật tàn nhẫn….hắn căm hận mỗi khi thấy khuôn mặt ấy.

Vậy mà sao lúc này anh ta vẫn ngay ở trước mắt, hắn lại cảm thấy nhói lòng.

Từ dáng vẻ cho đến nét mặt của Tuấn Anh, đều khiến Hùng cảm thấy lo âu. Giống như hắn đang nhìn thấy bờ vực nơi anh ta đang đứng, tối đen giống như cánh cửa của địa ngục.

…….

Tuấn Anh ngẩng lên nhìn về phía Hùng, hắn nhanh chóng cúi xuống mắt nhìn vào màn hình máy tính trước mắt.

Một lát sau…

Anh ta đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tiền ở dưới bàn uống nước rồi bước ra về.

Tiếng chuông gió phía ngoài cửa kêu leng keng…

Hùng dè dặt ngẩng mặt lên ….bỗng thấy Tuấn Anh vẫn đang đứng ở cửa hướng mắt về phía mình….ánh mắt xa xôi…cô độc.

---------------------------------------------------------------------------

Aren't you somethin' to admire, cause your shine is somethin' like a mirror
And I can't help but notice, you reflect in this heart of mine
If you ever feel alone and the glare makes me hard to find
Just know that I'm always parallell on the other side

Cause with your hand in my hand and a pocket full of soul
I can tell you there's no place we couldn't go
Just put your hand on the glass, I'll be tryin' to pull you through
You just gotta be strong

( Em làm anh dâng trào cảm xúc không phải hay sao? Bởi vì ánh nơi em rực rỡ giống như một tấm gương lớn. Và anh không thể cưỡng lại được, hình ảnh của em phản chiếu trong trái tim này.

Nếu như em từng cảm cô đơn và ánh hào quang khiến anh khó kiếm tìm.

Chỉ cần em hiểu rằng anh sẽ luôn luôn song song ở phía bên kia chiếc gương để dõi theo em…

Vì anh luôn nắm chặt tay em và trao trọn tâm hồn này.

Anh chắc rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau chẳng có nơi nào là chúng ta không thể đến.

Anh sẽ luôn ở đây níu giữ em với hiện tại. Cố giúp em thoát ra khỏi mọi thứ.

Hãy mạnh mẽ lên nhé em yêu)

……………………..

Nắng đã tắt hẳn, con đường sáng dần với đủ ánh điện hắt ra từ vỉa hè. Một làn gió hanh hao những cành hoa bằng lăng khẽ rung rinh, là do nắng hay do gió mà bằng lăng đã sớm phai màu rơi rụng đầy một khoảng sân.

An cầm thìa lên xúc một miếng thạch đưa lên miệng, miếng thạch ngọt lịm của một thuở nay trở nên đắng ngắt nơi cổ họng. Nhưng cô vẫn thản nhiên nuốt nó xuống, tựa như nuốt vào tâm can mình một thứ tình cảm vốn tưởng ngọt ngào nay lại trở thành đắng ngắt.

-         Quán này có vẻ nổi tiếng với món này. Tôi cũng nên dùng thử.

Hoàng chỉ tay vào cái cốc trước mặt mình, vẫy phục vụ lại gần.

-         Cho thêm một cốc như thế này nữa.

Rồi anh đan tay vào nhau chờ đợi cô lên tiếng. Nhưng cô chẳng nói gì cắm cúi ăn cho đến khi món Hoàng gọi được đặt trước mặt anh. Hoàng đưa một thìa nhỏ lên miệng, vị ngọt lịm của kem lẫn dâu tây chua chua khiến anh khẽ nhăn mày.

-         Hoàng không thích ăn cái này. Giọng An rất nhỏ.

-         Cô nói là tôi..?

-         Anh ấy không bao giờ ăn được thứ gì mà vừa chua vừa ngọt, mỗi lần bị ép mặt anh ấy cũng hơi nhăn vào như thế. Trước đây tôi và anh ấy khi chưa quen anh ấy…tôi không nghĩ anh ấy lại khảnh ăn như thế.

-         Tôi cũng không thích món này.

An hơi thoáng cười, đôi mắt cụp xuống bàn, chắc lúc này cô cũng nên nhắc cho anh ấy biết rằng mình chính là Hoàng chăng?

-         Người tôi thích đầu tiên không phải là Hoàng. Tôi và anh ấy lúc trước thậm chí còn ghét nhau, không bao giờ nói chuyện với nhau…Chẳng thể ngờ được lại thành ra như thế này.

-         Vì sao?

-         Đôi lần có hỏi vì sao anh lại ghét em..Hì… nhưng anh ấy nói qua lâu rồi chẳng nhớ vì sao chúng tôi không thèm nói chuyện với nhau, chắc sợ tôi giận. Nhưng tôi đoán có lẽ anh không thích những người hay khóc, còn tôi thì không thích những người ngông ngênh bất cần như anh ấy.

-         Sao cô lại yêu Hoàng?

An mỉn cười nụ cười quá đỗi ngọt ngào khiến Hoàng ngạc nhiên, anh phát hiện ra rằng khi cô hồi tưởng lại quãng thời gian đó cô cảm thấy hạnh phúc, có lẽ đó là những kỉ niệm ngọt ngào của cô và anh.

-         Tôi cũng không biết lý do là gì. Dù tôi biết anh ấy ngay từ đầu đã không phải dành cho mình, nhưng mỗi lúc tôi cần anh ấy lại luôn ở bên cạnh làm mọi điều để tôi vui. Ngoảng mặt hướng nào cũng chỉ muốn hướng về phía anh ấy. Giống như một ngôi sao Bắc Đẩu, dù có cố gắng thế nào cũng không thể không nhìn về hướng ấy…nếu không muốn bị lạc đường. Đây là nơi lần đầu tiên chúng tôi bắt đầu quen nhau.

-         Đó có phải là lý do…lần đó đến nơi này tôi thấy cô.

Không muốn trả lời câu hỏi ấy, cô vẫn nhẹ nhàng kể tiếp câu chuyện của mình.

-         Hôm ấy, chúng tôi có một buổi tụ tập sau khi tập kịch ở trường. Mọi người bày ra trò chơi ai làm đổ cột gỗ thì bị phạt ăn thanh bánh dài cho đến khi chỉ còn thừa một mẩu mới được bỏ qua.. Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, tôi và anh ấy chẳng may bị ghép cùng một đội, tôi xui xẻo làm đổ cột gỗ và phải chịu phạt cùng anh ấy.

Ánh mắt An thoáng mờ màng, hồi tưởng lại mọi thứ trước mắt mình.. như vừa mới đây thôi cô và anh vẫn còn ngồi đối diện nhau miệng ngậm cái bánh dài. Trái tim cô đập liên hồi khi bờ môi anh ấy chạm vào môi cô, khi anh ấy cố tình cuốn cô vào nụ hôn bất ngờ ấy …lúc này cô vẫn còn cảm giác được bờ môi ấy…lạnh lẽo…nhưng thân thuộc.

-         Nhưng anh ấy không chịu cắn đứt miếng bánh mà đã hôn tôi trước mặt người tôi thích, anh ấy đã khiến tôi khóc ngất ngay sau cái nụ hôn thô bạo ấy. Rồi an ủi lại tôi rằng : “ Cô có cần làm quá lên vậy không, chỉ là một nụ hôn thôi mà”. Anh ấy đúng là một kẻ đáng ghét phải không?

Hoàng ngồi lắng nghe, dõi theo đôi mắt đang lảng vảng nhìn đi đâu đó của cô, đôi môi chốc chốc lại giấu một nụ cười ngượng ngịu khi nói về những kí ức ấy. An đang kể về anh của trước đây vậy mà anh lại cảm thấy như cô đang kể về một người xa lạ nào đó, một kẻ đáng ghét- nhưng lại là một kẻ mà cô yêu tha thiết. Sao trong anh nóng bức đến vậy do điều hòa quán này không đủ mát, hay là đang thấy khó chịu với chính kẻ là mình của trước đây… Kẻ - được- cô gái ấy- yêu.

-         Sau này, chúng tôi vẫn hay hẹn hò ở đây. Anh ấy hay uống trà thảo mộc dù anh ấy bị dị ứng với cam thảo và chúng làm anh ấy mất ngủ thường xuyên. Chẳng hiểu sao anh ấy lại thích chúng như vậy.

Cô hướng mắt sang cốc cà phê đặt phía tay phải của anh đã cạn một nửa.

-         Còn khi uống cà phê thì anh ấy lại ngủ say không ai có thể gọi dậy được.

Hoàng nâng ly cà phê lên nhậm một ngụm nhỏ, anh chậm rãi đặt chiếc cốc xuống bàn ngay cả cách Hoàng đặt tách cà phê cũng đầy tao nhã khác hẳn với anh trước đây. An còn nhớ mỗi lần cô pha cà phê, anh bỏ thêm đá cầm lấy tu cạn một hơi như người uống bia, cô mà có kêu ca thì thảo nào cũng bị anh ngang ngược khóa miệng cô bằng một nụ thật sâu. Một nụ hôn đậm vị cà phê tan hòa trong miệng nhiều khi lại khiến một người chưa bao giờ bị cà phê làm cho mất ngủ lại mất ngủ cả đêm như cô.

Cô đã mơ tưởng quá nhiều rồi chăng…An giật mình bắt mình tỉnh táo lại, cô đặt chiếc thìa đang cầm trên tay xuống bàn nhìn Hoàng nói.

-         Hôm nay đến đây thôi nhé, tôi phải về ngày mai có báo cáo tôi cần viết để nộp cho sếp.

An cất điện thoại lại túi xách.

-         Tôi muốn hỏi cô một thứ… Giả dụ như Hoàng trở lại…cô chờ đợi điều gì ở anh ấy?

-         Một lời chia tay.

Hoàng sửng sốt, anh cứ nghĩ An sẽ nói rằng cô chờ đợi ở anh một lời xin lỗi.

-         Sao …lại như vậy?

-         Anh ấy chỉ bỏ đi không nói một lời, nhưng chưa từng nói rằng chúng tôi đã chia tay. Tôi đợi anh ấy về để nói điều đó.

-         Những anh ta vẫn còn yêu cô thì sao?

Nụ cười tắt trên môi cô, anh nhận ra những tia long lanh đang đọng to dần ở trong đôi mắt cô. An hít một hơi dài lấy lại sự bình tĩnh như lúc ban đầu, mỉn cười.

-         Nếu anh ấy còn yêu tôi….Anh ấy còn yêu tôi nữa không?

Cô từ tốn cầm túi đứng lên đi về phía cửa.

Phía xa chân trời những đám mây lớn đang xếp chồng lên nhau báo hiệu một trận mưa lớn sắp đến, còn trong lòng cô những nỗi buồn cũng đang xếp chồng lên nhau báo hiệu cho cô biết rằng nếu cô cứ tiếp tục ngồi đó nhìn anh…thì…có lẽ cô sẽ không kìm được lòng mình bật khóc.

………………………..

An đứng sát lề đường, quán nước về đêm càng đông khiến việc đi lại khó khăn. Hoàng đang cùng bảo vệ loay hoay lôi xe ra khỏi đám xe ngổn ngang trước mặt, An thỉnh thoảng nhìn về anh phía xa, rồi lại nhìn ra đường phố nơi từng hàng xe lướt đang nhanh qua người cô, bấm còi ing ỏi.

Bỗng….

Một tia lửa dài quệt ngang mặt đường.

An ôm lấy mặt thét lên.

Người phụ nữ bị hất lên không rơi xuống mặt đất nghe một tiếng bộp rõ lớn. Đồng tử mắt cô ta mở rộng nhìn thẳng vào đôi mắt An. Máu tứa ra quanh khuôn mặt người phụ nữ ấy, An ôm lấy đầu…cảnh tượng của 6 năm trước đây hiện rõ mồn một trước mắt cô. …An thấy mình bé nhỏ….cô độc…như đứng giữa lòng đường ấy còn… người nằm dưới đất là ….Sơn.

………………..

Còi xe rú lên ing ỏi bất thường.

Hoàng giật mình nhìn về nơi có những tiếng hét thất thanh của mọi người, cùng với tiếng va chạm mạng của hai chiếc xe máy.

Anh buông vội tay lái, dựng chân chống xe chạy về phía cô đang đứng.

An đang ôm chặt đầu mình lại, cô không đủ bình tĩnh để kêu lớn hay làm bất cứ điều gì, chỉ có nước mắt không ngừng chảy.

-         Làm ơn…gọi cấp cứu đi..gọi cấp cứu đi.

Tình trạng cô đang vô cùng hoảng loạn, không dám đi cũng không dám quay đầu về phía đám đông đang bu vào kia.

-         Đưa đi cấp cứu đi, máu chảy nhiều quá. Giữ thằng kia lại…khổ thân bụng mang dạ chửa thế này. Tiếng nói nhộm nhoạm.

Hoàng ngó về phía đó thì chỉ thấy máu chảy lênh láng ra đường trôi dần xuống cái cống bên cạnh, còn người xúm lại đông quá khiến anh không thể biết được người bị nạn ra sao. Nhìn xuống An với sắc mặt trắng bệch ,đôi môi khô bong run rẩy từng nhịp nấc, anh lo lắng cúi xuống hỏi.

-         Sao thế…sợ lắm sao???Bình tĩnh nào, người ta gọi cấp cứu rồi không sao cả đâu..

Lay lay vai không thấy cô phản ứng gì.

-         Không…An vẫn ôm đầu khóc không ngừng nói trong tiếng nấc đắng từ cổ họng.

Anh chầm chậm dang tay ôm lấy người cô, sự sợ hãi của cô và những tiếng nấc của cô thổn thức trong lòng anh.

-         Không sao đâu, cấp cứu đến rồi. Không sao cả, bình tĩnh lại nào.

Hoàng nhẹ vuốt mái tóc của An, sợi tóc mền của cô quyễn luyễn tôi tay anh, bàn tay chầm chậm đưa lên đưa xuống trên mái tóc cô như đang cố gắng xoa dịu một con mèo nhỏ run rẩy sợ hãi giữa đường.

-         Đừng sợ…!

Mưa bắt đầu rơi từng hạt nặng trĩu xuống vai anh.

Ngực áo anh ướt đấm những giọt nước mắt của cô gái ấy.

-         Đừng sợ…! Không sao đâu..

Anh ôm trọn lấy cả thân thể đang run rẩy của cô trong tay mình, như trước đây anh vẫn làm vậy mỗi khi cô khóc. Chỉ có điều ..anh không nhớ ra điều đó mà thôi.

…………………..

Cause I don't wanna lose you now
I'm lookin' right at the other half of me. The vacancy that sat in my heart
Is a space that now you hold.Show me how to fight for now. And I'll tell you baby, it was easy. Comin' back into you once I figured it out
You were right here all along.It's like you're my mirror
My mirror staring back at me. I couldn't get any bigger
With anyone else beside of me. And now it's clear as this promise
That we're making two reflections into one.Cause it's like you're my mirror
My mirror staring back at me, staring back at me

(Anh không muốn phải đánh mất em 
Vì anh đang nhìn vào nửa kia của chính mình. Khoảng trống giờ đang yên vị trong lòng anh. Là không gian mà em đang nắm giữ
Hãy chỉ anh cách tồn tại đi .Và anh sẽ nói với em, em yêu, nó thật dễ dàng 
Quay về cạnh em một khi anh đã nhận ra sự thật rằng.Em vẫn mãi ở cạnh nơi đây

Em như chiếc gương dành cho anh.Chiếc gương nhìn về chính phía anh
Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Khi không còn ai đứng cạnh bên mình 
Và giờ hiện rõ như lời hứa kia. Chúng ta đang ghép hai ảo ảnh trở về một
Em như chiếc gương dành cho anh
Chiếc gương nhìn về phía chính anh, về phía chính anh)

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro