Chương 52: Cái giá phải trả
Chương 52: Cái giá phải trả.
Nếu ngày hôm nay là quá khứ của em...
Em ước ngày mai sẽ không đến nữa.
Để giữa buông bỏ, yêu thương, người đã từng bắt em phải chọn lựa.
Em sẽ không nhìn vào ánh mắt hờ hững của người để tự lãng quên.
--------------------------------------------
Đó là một ngày Hoàng cảm thấy bí bách ngột ngạt với tiếng nhạc đang đập dồn dập trong chiếc loa thùng cỡ to đang để cách tai anh chẳng bao xa kia, anh liếc nhìn cô gái đang đi lại gần mình. Ánh mắt ma mị của cô ta nhìn chằm chằm vào bộ quần áo anh đang mặc với cái ý định muốn chăn dắt để kiếm miếng cơm bỏ bụng tối nay, cô ả ngày càng lả lướt lại gần anh hơn. Mùi nước hoa rẻ tiền của gái quán bar sộc thẳng lên khiến anh nhăm mũi quay sang bên cạnh.
- Cưng à, sao tối nay lại ngồi đốt thuốc một mình thế này?
- Ha ha…Anh cười nhạt, liếc từ đầu đến chân ả. Từng lớp phấn dày không thể che được hết cái nét non choẹt trên khuôn mặt ả.
- Anh không muốn bóc lịch đâu em ?
Mọi hôm anh sẽ từ chối khéo, nhưng không hiểu sao tối nay anh không muốn lịch sự với bất kì ai. Anh nhận ra sự giận giữ mơ hồ đang làm đầu óc anh xáo trộn mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình.
- Trời cưng à, cưng nói gì vậy, bóc lịch là sao?
Biết rồi lại còn muốn làm hàng, Hoàng cười khẩy đẩy cô ta ra, sang một bàn khác ngồi.
- Ha ha ha…Ngồi một mình không cô đơn sao anh, thôi để em rót rượu cho.
Cô ả vẫn không từ bỏ, sấn tới chỗ anh đang ngồi, sà vào lòng anh rả rích mời mọc.
- Haixxx….
Anh khẽ thở dài, thôi thì mặc xác cô ta.
Hoàng uống cạn chén rượu trên bàn, vẫy phục vụ rồi đứng dậy. Cô nàng ngồi cạnh anh cũng hí hửng đứng bật dậy bám lấy tay anh. Nhưng bị anh hất ra, nhét cho cô ta ít tiền vào tay ….
- Mẹ kiếp!
Tiếng chửi của cô gái kia khiến anh giật mình quay người lại.
- Mày nghĩ cái chỗ này của mày mà đủ à? Định ăn rồi chạy làng hả con?
Anh không muốn dây dưa nhiều, quay nhanh người bỏ đi…
Nhưng đứng chắn trước mặt anh lúc ấy là một cơ số gã khá to con đang khoan tay trước ngực cười khẩy.
Dàn cảnh cà khịa, bọn này kể ra cũng lắm trò, Hoàng bình thản đẩy người một tên sang định lách qua, như không cói có chuyện gì xảy ra.
Nhưng một thằng trong bọn chúng hất tay anh trở lại, một thằng mặt đầy sẹo rỗ đứng bên cạnh lên tiếng.
- Mẹ thằng này mặt l** này, mày dám trêu người yêu bố mày đấy à?
Anh không trả lời, sẵn trong người đang có tí hơi men, anh cười khẩy nhìn chằm chằm vào bốn thằng trước mặt. Cùng lắm hôm nay để xác lại, anh nghĩ…
- Mẹ mày câm hả con!
Chiếc ghế bay về phía Hoàng nhưng may mắn anh đã tránh kịp, nó va vào bàn bên cạnh làm đống cốc tách trên bàn đổ xuống loảng xoảng.
Tiếng người la ó om xòm trong tiếng nhạc chát chúa.
- Ha…cao số đấy con ạ. Đ**** mẹ mày.
Một tên ở đằng sau xông đến định giữ người Hoàng lại, nhưng anh nhanh chóng quật ngã hắn xuống đất. Có lẽ tham gia vào câu lạc bộ Judo ở trường đại học cũng thật có ích, nhất là những lúc gặp mấy thằng đầu trâu mặt ngựa này. Hoàng thầm nghĩ, nhưng cái vai lâu ngày không vận động đã phản lại anh….cơn đau đang dần kéo đến…Có lẽ anh nên học hành cho tự tế hơn.
Vai bị căng cơ ….trong lúc hai thằng khác đã túm được anh.
Hoàng bị đá văng xuống đất, phần bụng anh đập xuống sàn xương va vào nhau đau nhói. Một chai rượu vỡ tan tành trên đầu anh, rượu chảy dọc xuống mũi nồng mùi máu khiến anh ho sặc sủa.
Anh giơ tay giữ chân được một thằng đang đá liên tiếp vào người anh, quật ngã hắn xuống, với lấy chai rượu trên bàn đập thẳng vào chân hắn.
- Á…Mẹ thằng chó chết này.
Hoàng nhanh chóng bò dậy, giơ chân đạp thẳng một cú vào háng thằng mặt sẹo đang chắn trước mặt anh, rồi bỏ chạy.
……………
Anh chạy thúc mạng ra đường, cố gắng vẫy taxi nhưng xem chừng không có chiếc nào chịu dừng lại.
Tiếng ồn ào ở đằng sau khiến anh biết mình đang bị đuổi theo, rút cuộc bọn này là ai sao lại kiếm cớ cà khịa anh như vậy.
Chạy được một lúc, anh quành vào đoạn đường đông đúc hơn với hi vọng ở nơi đông người thế này bọn kia có đuổi kịp cũng không dám làm gì. May mắn cho anh có một chiếc xe con phang gấp trước mặt khi Hoàng giơ tay cao lên đầu ra hiệu xin giúp đỡ.
- Trời sao thế? Bác trong xe hoảng hốt nhìn trán Hoàng máu đang tuôn xối xả.
- Đi nhanh đi bác, cháu đang bị đánh. Anh chộp lấy cánh cửa được mở, ngồi về phía sau xe.
- Ừm…rồi rồi
Ông ta cũng hoảng hốt vội vàng lái xe đi ngay khi mấy thằng kia kịp chạy đến.
- Mày sao lại đi gây sự với bọn nó thế?
- Cháu không rõ bọn này là bọn nào. Tự nhiên gây sự với cháu?
- Thôi cầm máu vào tao chở đến bệnh viện.
Hoàng đỡ lấy chiếc khăn từ tay người đàn ông xa lạ.
Anh ngoái đầu lại nhìn thì phát hiện ra đằng sau mình bọn chúng đang kẹp ba kẹp 4 trên xe máy đuổi theo.
- Có khi phải qua đồn công an trước đã không bọn này nó đuổi theo đến viện thì cũng chết... Mày làm gì mà ra nông nỗi thế cháu, tao hôm nay mà không đỗ lại thì mày chỉ chết.
- Vâng cảm ơn bác nhiều lắm. Bác làm ơn chở cháu qua bên công an phường gần nhất cũng được ạ.
- Ừm…đúng là…loạn hết cả rồi…
Hoàng ôm đầu không ngừng nhìn về phía đằng sau mình, cả đường phố đang náo loạn vì anh. Máu dần thấm ướt chiếc khăn sáng màu, anh không tài nào kìm nó lại được, chỉ thấy đầu mình căng cứng choáng váng, từ vai đến cổ không thể nào cử động được.
- Đừng nằm xuống, giữ chặt tay vào.
- Vâng…
Anh hổn hển trả lời, dù đầu óc đang mơ màng không biết mình đang làm gì lúc này. Anh muốn nhắm mắt lại nhưng lại bắt mình phải tỉnh táo…
- Kia rồi….nhìn thấy biển công an phường phía xa rồi.
Chiếc xe chở anh liều lĩnh vượt qua cả đèn đỏ, vì ông bác lái xe sợ rằng nếu dừng lại chúng nó đuổi kịp cũng phá nát xe.
Hoàng cố gắng lấy điện thoại ra ấn nút cuộc gọi.
………………………….
……………………
-------------------------
Trời đổ mưa tầm tã. Cơm mưa như mang mọi oán hận sau một ngày nắng đang trút hết lên cái đầu trần của anh lúc này.
Đức nhận ra mình đang miệt mài chạy giữa cơn mưa đan nhau tới tấp giăng kín lối đi trước mặt. Tại sao anh lại phải chạy? Đây là ở đâu? Anh bị làm sao thế này…????Còn bữa tối thì sao, An đang chờ anh đang phải chạy đến ư?
Trong khoảng không tối tăm của đêm mưa gió, những tiếng nói vọng lên trong đầu khiến anh gần như quay cuồng…
Tiếng sầm rền vang, phía cuối chân trời tối đen như mực.
Sợ hãi, hoạng loạn…anh cảm thấy mình như một con mèo hoang lạc đường giữa đêm mưa gió, không biết đâu là đường trở lại.
Anh nhìn quanh cố tìm thấy một lối thoát.
Anh ghào thét điều gì đó, nhưng chính bản thân anh không biết mình đang gào thét điều gì?
Mọi thứ dần trở lên hỗn loạn.
- Anh Đức!
Tiếng một đứa trẻ con kêu to, anh giật mình loạn choạng nắm lấy đôi tay nó, nhưng thật nhanh bàn tay bé nhỏ của nó trượt khỏi đôi tay anh.
- Không!!!!
Anh ôm lấy đầu.
- Mẹ con đã chết rồi.
- Không mẹ con không chết, mẹ chỉ bỏ đi thôi...
- Tuấn Anh không phải anh trai con. Nó thực chất là con trai của kẻ đã giết mẹ con….Đức nếu con không thay đổi, con cứ sống theo cảm tính mãi thì con sẽ mất tất cả.
- Không….con không muốn thất bại thêm một lần nào..
- Đức…nếu con cứ thế này mãi, con sẽ mất tất cả, tiền bạc và người con thương yêu…
- Không….con không thể mất An.
Anh cố gắng gào lên át tiếng nói đang vang không ngừng trong đầu mình như một cái máy ghi âm được lập trình sẵn.
Mưa rơi trên mũi giày anh từng hạt lộp độp.
- Mình lấy nhau nhé?
- Vâng…
Ánh mắt …nụ cười của cô…Hình ảnh đã từng làm tim anh thấy xao xuyến hiện rõ mồn một trước mắt anh.
- Con nhìn xem …giờ con có thể làm gì…Con không thể khiến người yêu mình hạnh phúc…
- Không, con sẽ khiến cho cô ấy là người hạnh phúc nhất trên đời này…
- Con sẽ không thể bảo vệ được con bé…con đã mất tất cả.
- Không, bố thôi đi…bố đừng nói nữa. Người bố không bảo vệ được là mẹ.
Anh lao vào cái bóng ở trước mặt mình, ngã nhào xuống đất.
- Người ông không bảo vệ được là mẹ tôi….
- Rồi con sẽ mất tất cả…cả…ngưởi con yêu thương…mãi mãi…
- Không………….!!!!!
Đức gào lên, anh cảm giác người mình tựa nhiên như bị bàn tay ai đó đột nhiên hất dậy.
- Anh Đức!
Anh mở mắt, tất cả đều lờ mờ chỉ thấy bàn tay ai đó đang nắm chặt lấy tay anh, giọng nói cô mơ hồ vang lên bên tai anh.
- Anh ấy tỉnh rồi…
Đức lờ mờ nhìn xung quanh tất cả chỉ là những bóng đen lòe nhòe, anh lại nhắm mắt lại chìm dần vào giấc ngủ.
………………………..
- Cảm ơn cháu nhiều lắm. Thằng bé không sao rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.
Bà nội Đức nắm lấy tay An nói.
Cô cũng cảm thấy cơ thể mình giờ đây cũng không thể đứng vững nổi nữa, đành gật đầu nhưng vẫn không quên nói.
- Tối cháu sẽ lại đến.
- Ừm…được rồi, về nghỉ ngơi đi…
- Vâng.
An lưu luyến nhìn khuôn mặt Đức đang say ngủ một lần nữa rồi cầm túi ra về.
Trời đã chạng vạng tối, bước chân cô chẳng còn sức lực nữa.. bước từng bước liêu xiêu ra bên ngoài.
Đèn đường đã bật vàng những con phố, An nheo mắt nhìn những ánh đèn xe máy đang hắt thẳng vào cổng vào của bệnh viện, cố vẫy một chiếc taxi.
Bỗng có người đứng sững trước mặt chặn bước chân cô lại, An mệt mỏi ngẩng mặt lên nhận ra người đó, là Tuấn Anh. Anh ta hôm nay ăn vân thật bảnh bao trong chiếc áo sơ mi kẻ xanh tím than nhạt. Thật chẳng giống với một người có em trai đang nằm trong bệnh viện chút nào.
- Nói chuyện đi. May gặp em ở đây, anh đang định liên lạc với em về chuyện của Đức.
An hơi càu mày, cô tò mò hỏi.
- Chuyện gì ạ?
- Tìm chỗ nói chuyện đã?
Tuấn Anh kéo An vào căn tin của bệnh viên ngay sát cổng.
- Ờ…thật ra…chuyện lần trước anh nói ý bảo em nhờ cậu Hoàng bên công ty Golden đấy. Em nghĩ kĩ xem có thể giúp được không?
Sắc thái trên khuôn mặt Tuấn Anh dần chuyển sang vẻ đầy nghiêm trọng. An ngầm hiểu rằng lần nhờ vả này không giống với lần trước.
- …công ty của anh Đức có chuyện gì sao?
- Xưởng in sau vụ nổ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, máy móc hiện tại hư hại hoàn toàn…giá cổ phiếu của tổng công ty cũng theo đó mà giảm trầm trọng. Haixx đúng là thói đời, hôm nay anh qua bên công ty thì nghe nói ngân hàng đang từ chối cho vay vốn.
An dần tin khi nhìn vào bộ mặt đầy trăn trở của Tuấn Anh, cô cũng trở nên lo lắng hơn hỏi dồn dập.
- Vậy, có nghĩa công ty đang cần một khoản vốn gấp …
- Ừm nếu không xưởng in…sẽ phải đóng cửa. Em biết đấy, haxiii thật ra là Hương không hiểu cho công việc của bọn anh. Dân kinh doanh mà em, chỉ cần vô tình thời thế đổi thay thôi cũng đủ kết thúc cả một doanh nghiệp. Mọi thứ anh làm cũng chỉ vì muốn công ty phát triển, bây giờ gặp phải chuyện không mong muốn như thế này. Vì chuyện lần trước ở Bar mà bây giờ anh không cách nào liên hệ để xin vốn của J&J nữa.
Khuôn mặt thoáng đã đầy tâm trạng, với lời nói da diết đủ để khiến một người chủ kiến luôn mền yếu như An xiêu lòng. Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tuấn Anh không có chút gợn sóng nào trong đáy mắt anh ta, nếu lời anh ta nói là dối thì phải chăng anh ta quá tài giỏi.
Có một sự thật mà An không hay biết đó là thực sự Tuấn Anh …quá tài giỏi.
Nhìn cái vẻ băn khoăng giao động của một cô gái thì với một kẻ đã mòn đời lăn lộn trên thương trường như anh chỉ cần một cú hích…
- Anh muốn chuyện này êm đẹp…vì em biết đấy Đức đã từng thất bại một lần, nếu nó tỉnh dậy mà biết cú sốc này thì khó lòng mà…
- Ừm…Không còn công ty nào khác bạn làm ăn với các anh thì sao?
- Bọn đấy thì lúc tốt nó bâu xâu và xin nhờ vả, đến lúc sa cơ lỡ vận thì chạy hết. Nào thì công ty đang gặp khó khăn, không có tiền để trả nhân viên rồi hẹn dịp khác.
- Không phải Golden đã đầu tư vào công ty ta rồi hay sao? An băng khoăn.
- Đó…đó mới là cái khó…vì họ đã đầu tư một hạng mục rồi nên giờ xin họ đầu tư tiếp thì vô cùng khó khăn. Nhưng…chỉ có họ lúc này với giúp được ta thôi….Nên anh mới phải nhờ em, dù sao em quen với con trai Tổng Giám đốc, chỉ cần cậu ta đồng ý…mọi chuyện sẽ không phải lo nữa.
An trầm tưu suy nghĩ giữa tiếng ồn ào của kẻ ra người vào trong căn tin quả thực làm sự suy nghĩ của cô chẳng còn mấy thông suốt.
- Em và Hoàng…trước đây thực ra là có quen biết. Nhưng…giờ bọn em không còn thân thiết như trước nữa.
- Ha ha…thật ra điều ấy không quan trọng, mà quan trọng là nếu em nhờ chắc cậu ta sẽ suy nghĩ. Chỉ cần cậu ta cân nhắc là được.
Anh cười nhẹ, nụ cười thoáng buồn phản phất chút hi vọng, khiến An càng khó lòng từ chối.
- Vâng…em sẽ thử.
Coi như cá đã cắn câu, Tuấn anh rạng rỡ nắm chặt lấy tay An lay lay thân tình ánh mắt hấp háy vui sướng.
- Cảm ơn em…cảm ơn em nhiều lắm. Gia đình anh sống là nhờ em.
- Em …cũng không chắc là được…Nên anh cũng đừng hi vọng quá..
- Không sao, anh đã bảo chỉ cần cậu ta cân nhắc là được.
--------------------------
Hoàng nằm vật xuống ghế, cơn giận trong người anh lúc này giống như một con mãnh thú đang tìm mọi cách để phá dây xích bùng phát.
- Alo, ừ tao đây, bắt được rồi à? Nhanh thế sao?
- Mấy thằng tép riu này có gì khó. Mày đến đồn cảnh sát nhận mặt đi.
- Có tìm ra ai là người sai chúng nó không?
- Con ả kia bảo là người thuê nó tìm cách mồi mày. Mày có gây sự với ai không, hay chót động chạm đến thằng máu mặt nào không?
- Không…nhưng mà để tao nhớ xem.
Anh cảm thấy cái trán bị rách toạc của mình lại dần trở lên đau nhứt.
Sao anh lại hình dung ra khuôn mặt của cô gái kia lúc này.
Cơn giận trong lòng anh lại ngày càng bùng phát.
“ An sắp lấy chồng.” đó là tất cả những gì anh nhận được khi ngày hôm ấy anh đến tìm đến cái quán chết tiệt mà cô ta hay ngồi. Rồi cả buổi tối không dưng ở đâu anh bị một bọn lạ hoắc lạ hươ truy đuổi… Chẳng lẽ cô ta lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, hôm trước nói là từ bỏ…đây là cách cô ta từ bỏ hay sao?
Lấy chồng???? Lúc đầu còn khẳng định là người yêu của anh…Giờ thì khăng khăng lấy chồng…Cứ như một cái trò đùa.
- Thôi để lát nữa tao qua luôn. Anh thở dài đáp lời đầu dây bên kia.
- Ừm được rồi, thế qua sớm đi, bên công an phường nhé tao đang ngồi bên đấy đây.. Nhanh hôm nay tao có cuộc hẹn không chờ được lâu đâu.
- Tao tưởng mày hôm nay vẫn phải trực.
- Đổi ca rồi. Tao hôm nay có hẹn xem mặt. Ha ha ha… Đầu dây bên kia tự nói tự cười.
- Khổ thân không biết ai bị lừa đây?
- Ha ha ha…Thì mày cũng phải để cho thằng anh họ mày đi lừa được một em chứ. Hình sự thì hình sự cũng phải có chỗ nương tựa về già chứ. Đấy ăn nói như mày thảo nào bị chúng nó đánh.
- Vớ vẩn …Thôi không đùa dai với mày nữa tao qua luôn đây.
Hoàng ngồi dậy, cúp điện thoại rồi vào phòng tắm thay một bộ quần áo khác, đồng thời cũng mở vết thương ra …
Vết khâu vẫn chưa liền chỉ vẫn còn sưng khá to và đỏ máu.
Anh thở dài nhìn mình trong gương…cái mặt cau có dán băng lại.
-----------------------
An giơ tay gõ cửa.
Cánh cửa đã từng khiến cô cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhìn vào, giờ thì cô đang đứng trước nó chờ đợi một người sắp đứng trước mặt mình. Anh ta- một vết thương không mới cũng chẳng cũ… chỉ là một vết thương chưa thể lành trong lòng cô.
Một lát sau, người đó ra mở cửa.
Lần này anh không hỏi cô là ai, cũng không bảo cô biến đi…mà chỉ đứng im trước mặt cô chờ đợi cô lên tiếng trước. Có lẽ anh đã quen với cái cảnh này nên cũng chẳng muốn đuổi chăng, hoặc là một ngày trở gió như hôm nay anh mệt mỏi chẳng muốn đuổi nữa.
- Em …có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì?
Vẫn là cái thái độ thiếu thiện cảm không hề đổi. Nhưng ít ra anh ấy vẫn hỏi cô có chuyện gì, không tàn nhẫn như cô tượng tưởng lúc đến đây.
- Chuyện này…hơi khó nói…em muốn nhờ anh giúp một chuyện.
- Chuyện gì?
An nghe thấy giọng nói không còn kiên nhẫn của Hoàng thấy hơi sợ. Không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Thấy An ngần ngừ ở cửa, anh khẽ thở dài miễn cưỡng mở rộng cửa ra.
- Cô vào đây có chuyện gì thì nói.
- Thôi…thôi em nói ở đây.
Tưởng cô ta xông vào luôn hóa ra là xua tay từ chối sao, hôm nay có chuyện nhờ vả có khác mang một bộ mặt khác hẳn. Điều này càng làm anh thấy trong lòng khó chịu
- Nói đi. Anh ra lệnh.
- À…một người…bạn em…anh biết xưởng in Hoàng Phát chứ?
- Cũng nghe qua, nghe mấy hôm trước đã thành than.
Anh đáp gọn lọn, giọng nói lạnh lùng tựa tảng băng, ánh mắt chiếu khắp người cô cũng lạnh toát như thế.
- Bạn của em…anh ấy là chủ xưởng in ấy giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
- Cô nên đến chăm sóc anh ta, chạy đến đây làm gì?
An ngập ngừng, nói ra việc này chẳng hề dễ dàng gì, cảm thấy tự xấu hổ với những gì mình đang làm, thật chẳng có lòng tự trọng.Nhưng nghĩ đến Đức vẫn còn đang nằm viện, và những lời Tuấn Anh nói......
- Anh ấy đang cần một số tiền ừm…để giúp công ty trải qua chuyện này. Ngân hàng từ chối cho họ vay vốn…có người nói với tôi công ty… của nhà anh đủ sức giúp anh ấy.
- Thế nên cô chạy đến đây nửa đêm nửa hôm thế này, giữa trời mưa gió thế này. Cô nhiệt tình với bạn quá!
- Em….
- Tôi với cô không thân không thích, cô lấy gì đảm bảo là tôi bỏ tiền ra thì sẽ không bị chồng sắp cưới của cô nuốt hết.
- Anh…
Hoàng cười lớn chế giễu người đang đứng trước mặt mình, nhìn cái bộ mặt của cô ta khi bị bắt bài ….lòng anh…sao lúc này lại thắt lại…khó chịu đến vậy. Hóa ra là cô ta muốn lợi dụng anh ngay từ đầu, hóa ra kẻ kia vốn là chồng sắp cưới...
Cô ta từ bỏ anh bằng việc đi lấy người khác, rồi giờ đến cầu xin anh cứu kẻ kia, cô ta không thấy mình đang làm một cái việc nực cười hay sao?
Tính lợi dụng anh để đạt được mục đích rồi lại rũ bỏ như một cái phủi tay.. Những lời cô ta nói, những lần cô ta khóc…tất cả đều là giả dối…
Dựng lên cả một vở kịch như vậy đúng là bỏ không ít công sức, đúng thương trường thủ đoạn luôn vô biên…
Vừa nghĩ Hoàng vừa không khỏi trao tặng cho cô gái kia một cái nhìn sắt đá.
- Tôi không rảnh chơi trò trẻ con với cô đâu. Công ty chúng tôi không thừa vốn để đầu tư vào những chỗ đang ngấp ngoái. Anh quay vào trong.
- Anh nghe em nói đã…Cô bấu vội vào tay áo, anh nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của cô ánh mắt không hề có cảm xúc.
- Sao..tất cả tôi đã nghe rồi, cô còn muốn nói gì nữa đây. Làm ăn kinh doanh không phải cái gì cô chìa tay xin cũng là được…
- Vậy… làm thế nào để anh giúp em.
- Giúp….Ha ha ha…muốn người khác giúp mình thì cô nên đổi lại bằng một cái giá nhất định. Chồng chưa cưới không dạy cô điều đó hay sao?
An lòng nặng trĩu …im lặng… cô nhìn Hoàng một lúc thật lâu. Đón nhận hết cái ánh mắt sâu thẳm, con ngươi không hề lay động của anh đang trao một cái nhìn đầy khinh miệt về phía cô.
- Cái giá…nếu là tiền thì…
- Ha ha ha…cái giá ấy đôi khi không phải là tiền..
- Vậy..ý anh…đó là gì?
- Cô phải trả cái giá bằng cả cuộc đời mình…cô có chấp nhận không?
An bối rối, cô không hiểu …cả cuộc đời …chẳng lẽ làm nô lệ cho anh ấy.
- Cô có chấp nhận không? Coi nào tôi biết mà, cô thật đáng sợ…Tôi sợ những hạng đàn bà như cô. Thì ra đó đều là kế hoạch của các người.
- Thật sự không có kế hoạch nào cả…Anh đang suy nghĩ gì vậy.
Cô hoảng hốt bào chữa.
- Được, vậy tôi hỏi cô một lần nữa, trả lời đi. Trả giá bằng cả cuộc đời cô, cô có chấp nhận hay không?
Im lặng…
Từng phút trôi qua…
Tiếng sấm thỉnh thoảng vẫn nổ đùng đoàng giật tung bầu trời ngoài kia khi cơn mưa nặng hạt vẫn chưa dứt.
Bầu trời bên ngoài cũng tối đen như khuôn mặt anh lúc này đang đứng khoang tay trước ngực chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân.
An cảm thấy bàn tay cô mền mũn, chân không sức để tựa vào bất cứ nơi đâu đang cứ run rẩy.
- Em …chấp nhận.
- Ha ha ha….
Hoàng kéo dài tràng cười của mình, anh trợn mắt xoáy vào đôi mắt cô.
- Được để xem xem….tình yêu mà cô nói dành cho tôi…nhiều như thế nào!
Cánh cửa một lần đóng sầm trước mặt cô.
Cánh cửa nặng nề tựa như cánh cửa của trái tim anh sẽ đóng mãi mãi, không bao giờ mở ra để đón nhận cô nữa…
---------------------
You're high upon the tower. Now don't look down
I will be okay here on the ground
And you can always call to say hello from time to time
When you're no longer mine…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro