Chương 51: Âm mưu(2)
Chương 51: Âm mưu(2)
Đức mở mắt tỉnh dậy, đã quá 4h chiều.
Nắng đã nhạt màu dần bên ngoài cửa sổ.
Anh ra khỏi giường bước vào phòng tắm, đánh răng rồi thay quần áo.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Anh quấn vội khăn bước ra bắt cuộc điện thoại. Dạo gần đây anh thường căng thẳng mỗi khi có cuộc điện thoại nào gọi đến. Từ khi biết chuyện của Tuấn Anh anh càng dè dặt hơn khi tiếp xúc với anh ta ở mọi nơi, luôn đề phòng mỗi khi có cuộc điện thoại nào của anh ta gọi đến. Xưởng in cũng đang cần một số vốn đầu tư nhất định để mở rộng chi nhánh, nên mấy ngày gần đây đầu anh cứ căng như dây đàn để đi vay vốn ở các ngân hàng. May mắn thay An cũng không dục dã chuyện đám cưới, không có lẽ anh sẽ kiệt sức mất.
- Em chào anh ạ, em ở phía ngân hàng ABC chi nhánh Hà Nội. Em gọi điện để thông báo với anh đơn xin vay vốn của anh đã được chấp nhận ạ.
- Vậy sao, cảm ơn em.
- Vâng. Mời anh 9h sáng thứ 2 ra ngân hàng để làm thủ tục ạ.
- ừm…Cảm ơn em.
Đức cảm thấy nhẹ lòng, anh vui vẻ quay trở lại phòng tắm, một việc đã hoàn thành khiến anh bớt đi một gánh nặng. Tối nay qua hẹn đón An đi ăn, có lẽ anh sẽ đưa cô đến nhà hàng mới mở nhân tiện ăn mừng luôn.
Anh cảm thấy hào hứng trong lòng, khẽ lẩm nhẩm hát trong nhà tắm dưới làn nước mát lạnh của vòi sen.
Cứ tưởng đó sẽ là một tệ nhưng cũng không đến nỗi nào.
- Em yêu, tối nay 8h nhé.
- Giọng anh có vẻ vui, có chuyện gì thế.
- Đến thì kể cho em.
Anh cúp máy, vừa lau người miệng vẫn lẩm nhẩm hát.
-----------------------
- Dạo gần đây có Tuấn Anh có biểu hiện gì không?
- Dạ không.
Ông Đại đáp lời bố mình, nhưng vẻ mặt lo lắng của ông chẳng thế giấu được ông cụ lúc này.
- Thật chứ?
- Vâng, con đã thuê người theo dõi thằng bé nhưng thấy nó vẫn bình thường.
Thật ra ông Đại đã phát hiện ra điều bất thường của con trai ông kể từ khi Golden đầu tư tiền cho nhà xuất bản.
- Hôm trước mẹ anh mới làm vỡ cái gương. Tôi nghĩ đó là điềm báo pải hết sức thận trọng.
- Ôi, bố cứ lo mấy chuyện mê tín ấy làm gì. Mẹ già rồi tay chân yếu thì đổ vỡ là chuyện thường mà.
- Có thờ có thiên có kiêng có lành. Mấy hôm trước Tuấn Anh đến đây ăn cơm tôi đã thấy nó có những biểu hiện không thoải mái. Anh xem thế nào.
- Vâng bố cứ yên tâm.
Thật ra để bố mình yên lòng nên ông cũng không muốn nói nhiều, chứ thực ra ông đã dự sẵn mọi kế hoạch dự phòng nếu như mất nhà xuất bản rồi.
Golden từ xưa đến nay luôn nổi tiếng là kẻ khôn ngoan, không có lời ích lớn sẽ không nhúng tay… nếu Tuấn Anh bán nửa cổ phần của của nó cho Golden thì có lẽ khó mà giữ được nhà xuất bản. Bằng mọi giá ông và Đức phải giữ được nhà xuất bản ấy …
- Tối nay qua nhà đi.
Ông Đại gọi cho con trai, nhưng có vẻ anh đang ở đâu đó nên điện thoại tín hiệu có vẻ yếu.
- Con ra ngoài có chút việc rồi.
- Vậy sang mai lên Tổng công ty gặp bố.
- Vâng.
Nhanh chóng cúp máy, gọi một cuộc điện thoại khác.
- Nam à, ừ tao đây . Rảnh qua Fresh G đánh mấy ván gôn đi.
- Ừm..ok, mày qua trước đi tao đưa con gái đi đăng kí học đã.
- Ừm…ok.
Thở dài, nhét điện thoại vào túi quần. Hi vọng mọi thứ không đến quá nhanh.
- Đi thôi, qua Fresh G trước... Ông nói với người tài xế.
………………..
- Xoảng!!!
- Bà sao thế?
Ông Long lật đật chạy ra thấy vợ đang hoảng hốt nhìn vào cái đĩa vỡ ở dưới đất.
- Đây là cái đĩa thứ 2 rồi. Vợ ông than thở định cúi xuống nhặt.
- Thôi bà đi nghỉ ngơi đi, để cho cái Vân nó dọn.
Khuôn mặt ông nỗi lo lắng càng hằn sâu khi nhìn cái đĩa vỡ tan nát trên đất. Người đời vẫn có câu: “ Nuôi cò để cò mổ mắt” phải chăng kiếp nạn này bắt buộc nhà ông phải gánh.
------------------------
Trời sẩm tối, Tiến đang chuẩn bị thay quần áo thì Sơn mở cửa vào.
- Thay quần áo đi, mình hôm nay hẹn với An và Đức đấy.
- Ừm....
Nhìn khuôn mặt tối sầm của Sơn, ngồi phịch xuống giường anh ngạc nhiên hỏi.
- Sao thế, em mệt à?
- Em không muốn ăn gì cả, người em khó chịu lắm.
Cô nắm phịch xuống giường đặt tay lên trán, kêu ca.
- Sao thế?
Anh sà xuống nằm cạnh cô dỗ dành.
- Em thấy trong người khó chịu lắm, cứ nóng bức bí bách kiểu gì ấy.
- Ơ, điều hòa mát lạnh mà.
Hôn lên môi cô anh nói.
Nhưng cô nhăn mặt đẩy anh ra, lập tức chạy thẳng vào nhà tắm. Tiến bất ngờ chạy theo xem có chuyện gì xảy ra với Sơn. Bước vào nhà tắm chỉ thấy cô đang tì tay vào thành bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo.
Vệt gân xanh nổi lên từ cổ cô khiến anh cảm thấy nghi ngờ điều gì đó.
Sơn mệt mỏi xả nước.
Tiến lại gần đưa cho cô chiếc khăn mặt ướt.
- Tháng này em có bị.
- Em không để ý nữa. Cô nhăn mặt đáp lời anh, miệng vẫn còn thấy ngái ngái cái mùi nôn lúc nãy lại cúi đầu xuống nôn tiếp.
- Em thấy chết mất, sao từ trưa đến giờ em lại bị như thế.
- Hôm qua em thấy sao?
- Vẫn bình thường chỉ thỉnh thoảng có cảm giác chóng mặt buồn nôn, em nghĩ là cảm nên nằm nghỉ trước, lúc anh về em tỉnh là cũng hết mà.
Sơn dừng lại suy nghĩ, nuốt nước bọt lại kìm chế cơn nôn cứ như đang chuẩn bị tràn ra trong cổ họng mình… rồi cô quay sang ngượng ngùng kéo tay thì thầm với anh.
- Hay…hay là…do hôm qua chúng ta làm bằng…nên thế.
Thấy cô chỉ tay lên miệng mình, Tiến bất giác mỉn cười cúi xuống lau miệng cho cô rồi nói.
- Làm gì có chuyện đấy. Có phải lần đầu đâu…
Anh ôm cô bước về phía giường đặt cô ngồi xuống rồi nắm lấy tay cô sờ ở huyệt chỗ cổ tay.
- Nhưng hôm qua…mình làm lâu hơn…
Cô vẫn ngượng ngập nói.
- Không phải đâu?
Anh mỉn môi cười, ngay lúc này anh muốn ôm lấy cô thật chặt vào lòng mình mà dày vò đôi môi đang nói kia của cô một lần nữa, nhịp tim anh cũng đang đập loạn lên giống hệt như nhịp ở cổ tay cô lúc này.
- Em có cảm thấy chướng bụng không?
- Có…Hay do ăn uống nhỉ trưa nay em có ăn mấy đâu.
- Thế thì phải ăn nhiều vào…
- Cái gì, để béo lên mấy cân nữa chắc. Ăn ít đã bị đầy bụng rồi.
- Không sao, chỉ cần con anh nó béo lên là được.
- Sao?
Sơn nhận ra nụ cười trên môi Tiến lúc này như đang không khép lại được.
- Em có thai rồi.
- Thai?
- Ừm….
Lúc này anh không kiềm chế nữa đè người cô xuống hôn lên môi cô, Sơn dãy dụa đẩy anh ra xa một chút.
- Không thể nào. Chẳng phải lần nào anh cũng mang …sao?
- Ngốc, có những lần anh không mang, em không để ý.
- Cái gì???
Nhìn bộ mặt hoảng hốt của cô lúc này, anh càng buồn cười, cười lớn ôm chặt lấy cô, hôn liên tiếp lên trán và môi cô.
- Từ từ đã…mình phải thử đã. Đi mua que thử…cho chắc chắn.
- Anh là bác sĩ mà còn không biết thì em coi thường anh quá rồi đấy.
- Anh…thôi nào…dừng lại đã…
Cô tiếp tục đẩy người anh ra.
- Mình cần phải suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì nữa, mình tổ chức đám cưới cùng Đức và An luôn.
- Cái gì.
Sơn nhổm dậy, đưa tay giữ lấy khuôn mặt hớn hở của Tiến, cau mày nói.
- Anh cố tình phải không?
- Không…anh vô tội…
- Thôi đi, tất cả lại tại anh, em có thai thì làm sao mặc váy cưới được.
- Lo gì, mình cưới sớm mà. Mai đi chụp ảnh cưới luôn.
- Anh điên rồi à.
Cô hét lên, thật muốn đấm vào cái khuôn mặt nhăn nhở của anh ta.
- Ha ha ha….Thôi dậy đi đã, thay quần áo rồi đi không An và Đức chờ lâu chúng nó lại chửi mình.
- Hừ…
Sơn nhắn nhó, ngồi dậy.
Chỉ có Tiến là đang cười hớn hả hớn hở, chẳng lẽ anh thích có con như vậy sao?
Nhìn anh như vậy dù ngoài mặt thì nhắn nhó nhưng cô thấy lòng mình có điều gì đó ấm áp.
Có lẽ nơi của anh là nơi cô dừng chân ở lại …cũng sẽ lâu đây.
Xoay tay vào bụng mình, cô nở một nụ cười nhẹ, rồi nhanh chóng ngượng ngừng quay đi khi thấy Tiến đang chăm chú nhìn mình.
…………………..
An sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay.
Đức nói có việc nên dặn cô đến trước, ngồi chờ Sơn và Tiến cũng đến nửa tiếng đồng hồ càng khiến cô thêm sốt ruột.
Lôi điện thoại ra nhắn tin cho Đức giục anh đến sớm nhưng vẫn không thấy hồi âm, ngồi một mình thấy chán liền xin pass wifi của phục vụ để vào mạng.
Đang chăm chú đọc tin tức thì lúc này Tiến và Sơn đang dắt díu nhau tíu tít vào từ cửa, đi lại phía cô.
An ngẩng đầu dậy tắt máy, lườm bọ họ.
- Sao 2 anh chị định đề tôi chờ đến khi nào đây?
- Ha ha ha…bọn này cố gắng đến nhanh lắm rồi đấy.
- Xì…
- Thế Đức đâu?
Sơn ngó quanh.
- Ừm anh ấy bảo quên tài liệu ở công ty đang đi lấy bảo tao đi taxi tới, tí anh đến sau.
- Thế à?
- Thế chúng mày định bao giờ tổ chức, đã đi xem địa điểm chưa? Anh ấy đưa mày về ra mắt họ hàng chưa?
Tiến bật cười vì một loạt câu hỏi của Sơn liên tiếp hỏi An làm cô không biết trả lời thế nào cho kịp.
- Chầm chậm thôi. Bọn tao chưa, đấy chỉ mới là dự kiến của cả hai, vẫn chưa thông báo gì cho gia đình 2 bên hết. Công việc của Đức dạo này cũng bận, nên định để khi nào anh ấy vay được vốn xong thì thông báo cũng chưa muộn.
- Thế à???Thế mà tao cứ tưởng cưới là phải cưới liền tay cơ chứ. Mà tao thấy họ nói tháng 7 này mùa cưới đấy.
Nói đến đây Sơn thấy kẻ bên cạnh cô bật cười tủm tỉm, khẽ đẩy tay hắn cô lảng sang chuyện khác. Nhưng thái độ của Sơn chẳng qua được mắt An.
- Sao tao thấy tao làm đám cưới mà có người còn vội vã hơn tao thế?
- À..hà hà…thì háo hức đi ăn cưới thôi. Trong mấy đứa đã đứa nào cưới đâu, tiền đi làm nhiều quá chẳng được đi ăn cưới thấy cũng nản.
- Ừm…thật không? Hay là muốn tổ chức chung một ngày?
- Ừm..Bọn anh cũng định vậy.
Tiến nhanh nhảu tiếp lời, bị Sơn đá một cái vào chân.
An bật cười.
- Thế đứa bé được mấy tháng rồi?
- Mày…sao mày biết. Sơn ấp úng.
- Ha ha ha…Tao và Hùng nhìn ra từ mấy tuần trước rồi, có gì khó đâu mà không nhận ra bà bầu cơ chứ? Thảo nào người ta nói chỉ có người có bầu mới không biết mình mang bầu thôi.
- Ha ha ha. Tiến cười, Sơn che mặt xấu hổ, cấu vào người anh.
- Ôi sao lâu quá nhỉ?
An lấy điện thoại gọi cho Đức nhưng chỉ thấy tiếng tút dài ở đầu dây bên kia rồi một lát sau tổng đài báo số máy không liên lạc được.
- Kì lạ, đáng lẽ bây giờ anh ấy phải đến rồi chứ?
- Để anh gọi lại xem.
Tiến bấm số từ máy mình, rồi cũng lắc đầu.
- Vừa còn gọi cho em mà.
- Chắc nó quên điện thoại ở đâu đó thôi.
- Ừm…
Mọi người không để tâm lắm liền vẫy phục vụ để gọi món.
Nhưng món ăn chưa kịp được dọn lên, lần này máy điện thoại của An rung lên.
- Alo, anh đang ở đâu đấy?
Cô đang hét lên thì bỗng… dừng lại…
Không nói thêm một câu nào nữa.
Tiếng nói trong điện thoại cứ tuông ra đều đều, khiến khuôn mặt cô lúc này như rơi vào trạng thái cứng đờ.
Tai cô như ù đi, đôi mắt đờ đẫn.
Tiến và Sơn ngồi bên cạnh đầy lo lắng nhìn vào biểu hiện của cô.
An như người mất hồn, cô đứng dậy cầm túi xách của mình lao nhanh ra cửa. cảm giác như ở phía trước mặt cô chẳng có ai cô cứ lao nhanh và vào người nào cô cũng chẳng còn muốn quan tâm.
Tất cả những gì cô nghe được chỉ có là.
- …. giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện….
Ngồi trên taxi, lúc đó cô mới có cảm giác người mình đang mền nhũn ra.
Cô hi vọng những lời cô vừa nghe được chỉ là dối trá.
Anh sẽ không sao cả?
An chạy ra khỏi xe, lao nhanh vào cửa bệnh viện.
Cô mới sực nhớ ra cô không biết anh đang ở nào trong đây.
Cô chạy đi khắp nơi chen lấn vào đám đông xếp hàng để hỏi, dù họ đang chửi bới cô vì chen hàng lúc này cô cũng chẳng để tâm được vào đó nữa.
An thở dốc, cô bám người vào tường khi nhìn thấy bố của anh đang ngồi ở hàng lang, bộ quần áo thể thao trên người ông ấy vẫn còn bám đầy mồ hôi ướt đẫm. Cánh tay đan vào nhau như thể đang chờ đợi trong tuyệt vọng của ông khiến An gần như gục ngã.
Cô cảm giác như mình không thể thở được nữa, chầm chậm bước tới.
- Anh Đức …sao rồi ạ?
- Cháu tới rồi à…Hiện đang cấp cứu…chúng ta phải chờ thôi?
An không thể ngồi được xuống, cô cảm giác như mình đang đứng trước cánh cửa của địa ngục.
Bữa tối đáng lẽ sẽ là ngọt ngào lãng mạn giờ đã biến thành một đêm kinh hoàng của cô.
Tiến và Sơn đã đuổi kịp đến nơi, hình như họ cũng gọi điện cho Hùng nhưng hắn chưa đến được. Họ tới ngồi bên cạnh An im lặng chờ đợi, không ai nói với ai câu gì.
Điều họ làm lúc này chỉ có thể là cầu nguyện cho người đang dành giật sự sống ở trong kia đó là cho anh ấy một cơ hội để quay trở lại.
- Sao? Một xưởng in quy mô như thế mà có thể phát nổ như vậy hay sao? Các anh điều tra rõ nguyên nhân cho tôi, các anh phải tìm bằng được thủ phạm cho tôi,không thể nói là nguyên nhân phát nổ do chấp điện được. Nếu các anh không làm rõ chuyện này thì không xong với tôi đâu.!!!
Tiếng quát của bố Đức khiến cho cái im lặng của xung quanh càng trở thành đáng sợ. An có thể thấy rõ sự đau khổ, tuyệt vọng trên khuôn mặt người đàn ông vỗn dĩ luôn cao ngạo ấy. Giống như ông đang chuẩn mất đi thêm một người thân yêu nhất trong cuộc đời này, không thể giữ cho mình được bình tĩnh được.
An nắm lấy tôi tay đang run rẩy của ông, khẽ gật đầu.
- Cảm ơn cháu.
Giọng nói nghẹn ngào tuyệt vọng, ông đang cố không để cho mình phải rơi nước mắt ở đây. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến mọi người đều không ai có thể ngờ được, cách đây mấy phút An vẫn còn nghe thấy giọng nói của anh. Lời nói dịu dàng trấn an cô rằng anh sẽ đến ngay, vậy mà lại bắt cô chờ đợi…anh đã không đến.
- Mọi chuyện là sao?
- Ôi Đức ơi…cháu tôi, sao lại ra nông nỗi này.
Ông Bà anh nghe tin cũng đã đến, vừa nhìn thấy mọi người đang ngồi trước cửa phòng, bà anh đã òa lên khóc lớn.
- Mẹ…
- Bà…bà bình tĩnh đi ạ.
Bác sĩ bất ngờ mở cửa phòng bước ra ngoài.
- Ai là người nhà bệnh nhân.
- Tôi là bố nó.
- Con trai anh bị một mảnh thép găm vào phía lá nách ngay sát gần tim, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng vết găm quá sâu. Nếu sáng mai cậu ấy không tỉnh lại thì…
Bà Đức ngất lịm, Tiến vội vàng đỡ lấy người bà ngồi xuống ghế, còn bố Đức dù có tỏ ra kiên cường đến mấy thì bàn tay ông lúc này đã không còn cầm được nổi một cây bút của bác sĩ đưa cho nữa rồi.
An bật lên tiếng khóc.
Trái tim cô như có ai đó đang cào xé… từng vệt từng vệt một đau đến cùng cực.
Giờ đây cô mới hiểu được cái cảm giác sắp mất đi người mình yêu thương lại đau đớn đến như vậy.
Như chết lặng…Cô không tin sự thật này….cô không cho phép việc này xảy ra.
- Ông nói dối!!
Cô hét lên.
- Anh ấy sẽ tỉnh lại phải không? Phẫu thuật thành công rồi thì anh ấy sẽ tỉnh lại phải không?
- An…
Tiếng Sơn bên cạnh cố gắng trấn an cơn thịnh nộ của cô lúc này.
Trước mắt An lúc này tất cả như một màu xám xịt, cô điên cuồng xông vào người bác sĩ đang đứng trước mặt mình.
- Bình tĩnh lại nào, Đức sẽ không sao đâu anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Bố Đức nuốt nước mắt vào trong lòng vỗ vai vị bác sĩ trước mặt mình, rồi cùng ông ta đi về phía hành lang.
- Chúng ta phải tin tưởng thằng bé, nó sẽ không sao…?
Ông nội vỗ nhẹ đôi vai đang run lên từng hồi của An nói.
- Cháu đừng lo lắng quá, Đức nó sẽ không sao mệnh nó lớn lắm, chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi.
Đôi mắt ông hướng về căn phòng trước mặt không nói thêm được lời nào nữa. Kẻ nào làm việc này kẻ đó sẽ phải trả giá…
-------------------------
Tuấn Anh đan chéo những ngón tay lại từ từ nhấm nháp chén rượu trên tay.
- Ha ha ha…cái xưởng in đó không sớm thì muộn cũng sẽ phải đóng cửa nếu không vay được vốn chi bằng ta cho nó đóng cửa luôn đi cho rồi.
- Con trai, không ngờ con lại tiến hành nhanh thế, đúng là con hơn cha thì nhà có phúc. Ta luôn thích cái tính quyết đoán của con.
Người đàn ông rót rượu đầy ly cho anh, khuôn mặt ông ta không giấu nổi nét tự hào.
- Con đã tính kĩ rồi. Nhân dịp đi công tác này con sẽ phải tiến hành luôn, ông Đại đã bắt đầu để ý nếu không làm nhanh thì chúng ta sẽ không có cơ hội.
- Ha ha ha…con nói đúng. Con người hơn con người ở chỗ biết nắm bắt cơ hội đấy.
- Con chỉ trả cho họ những gì họ đã làm với gia đình ta.
- Hừ…bố biết, vì mẹ con bố có thể làm bất cứ điều gì để lật tẩy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của chúng.
Tuấn Anh xoay chén rượu trắng uống cạn, anh thích thú hưởng thụ cái vị rượu nồng đang từ từ ngấm vào trong cổ họng mình.
- Nhưng con thấy mình cũng hơi nhân từ khi cho xưởng in nổ vào tối ngày cuối tuần như vậy. Đáng ra phải cho họ chịu thiệt hại nặng nề về người hơn.
- Ha ha ha ha….đấy coi như báo đáp họ đang nuôi nấng con đến bây giờ. Chẳng phải vẫn chưa kết thúc hay sao, vụ nổ này đã thấm thoát vào đâu so với việc con định làm tiếp theo phải không con trai?
- Ha ha ha…đúng thế.
- Đúng là con trai ta. Bố luôn tự hào về con, mỗi lần nhìn con bố lại thấy mình hồi trẻ trong đó….
- Ha ha ha…
Anh ngân dài tiếng cười giòn sảng khoái, ngước ra bầu trời đêm qua cửa kính khách sạn, những vì sao đang lấp lánh trải rộng cả một vùng trời con đường trước mặt sao rộng thênh thang đến vậy.
----------------------------
Đức vội vã mở cửa văn phòng.
Chiếc khóa khóa mở hơn anh tưởng, mất một lúc lâu mới xoay sở để mở nó ra.
Thứ để quên trong ngăn bàn khiến anh mất thì giờ quá, anh tự trách mình đáng trí rồi nhanh chóng mở tủ lấy một chiếc hộp nhỏ ra.
Chiếc nhẫn trong hộp lấp lánh sáng như ánh sáng trong đáy mắt cô khiến anh mỉn cười hạnh phúc.
Chẳng thể chờ được giây phút đêm nay lồng chiếc nhẫn này vào ngón tay của người anh yêu, không biết vẻ mặt cô lúc ấy sẽ như thế nào.
Anh đóng hộp đút vào túi quần, tắt đèn phòng làm việc rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Điện thoại lại reo vang lên.
- Vâng, con ra ngoài có chút việc rồi.
- Vậy mai lên tổng công ty gặp bố.
- Vâng.
Vừa kẹp điện thoại ở tai nói chuyện vừa bước xuống cầu thang.
Tiếng cúp điện thoại ở đầu dây bên kia còn chưa kịp truyền đến tai anh thì….
Rầm….
Rầm….
Rầm……
Cả người anh hất văng ra xa…Chiếc điện thoại cũng theo đó mà văng về phía sau.
Tiếng của những mọi vật như vỡ vụn, rơi loảng xoảng dưới đất.
Anh cảm thấy lồng ngực mình bị mật vật gì đó lao vào xuyên thấu.
Ánh lửa bùng lên trước mắt anh…hừng hực cháy…
Anh nhận ra mình không cử động được đang nằm bệt trên đất. Máu ở đầu cũng như ở ngực cứ ứa ra, mà chẳng thấy đau đớn chỉ thấy mình cứ đang lim dần lịm dần….
Tiếng thét của ai đó xung quanh.
Tiếng điện thoại đang reo phía xa…
Bàn tay anh chới với qươu quạng trên mặt đất toàn những hạt cát sàn sạt làm lòng bàn tay anh rát cháy.
Cô ấy đang chờ đợi….cuộc gọi ấy chắc chắn là của cô ấy…
Anh đã hứa sẽ đến….Anh không thể để cô ngồi chờ lâu quá được….Anh sẽ đến…Anh phải đến…
…………………………………………
………………………………………………………..
…………………………………………………………………….
I always needed time on my own
I never thought I'd need you there when I cry
And the days feel like years when I'm alone
And the bed where you lie is made up on your side
When you walk away I count the steps that you take
Do you see how much I need you right now.
When you're gone….The pieces of my heart are missing you
When you're gone….The face I came to know is missing too
When you're gone……The words I need to hear to always get me through the day and make it ok
I miss you!!!!!!!!!!!!!
( Em luôn cần một khoảng thời gian cho riêng mình.
Em không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cần anh mỗi khi rơi lệ.
Và một ngày tưởng chừng như sẽ dàu hàng năm nếu em chỉ còn lại một mình.
Và chiếc giường nơi anh nằm sẽ gợi nhớ đến hình bóng của anh.
Ngày anh đi xa mãi, em chỉ biết đếm từng bức chân anh rời xa.
Liệu anh có biết em cần anh đến nhường nào?
Khi anh rời xa…Từng mảnh vỡ của trái tim em đều nhớ đến anh.
Khi anh rời xa....Em cũng nhớ đến từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Khi anh rời xa…..Những từ em cần nghe để vượt qua những tháng ngày dài và cảm thấy mọi chuyện đều sẽ ổn cả đó là….anh nhớ em rất nhiều!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro