Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Âm mưu(1)

Chương 50: Âm mưu(1)

“ I know there nothing in the wake of your smile

I can the notion from the look in your eyes.

U’ve build a love but that love falls apart.

U little piece of heaven turns too dark.

Listen to your heart…when he’s calling for you.

Listen to your heart there nothing else you can do.

I don’t  know where you’re going and I don’t know why…

But listen to your heart…. before you tell him goodbye..”

-----------------------------

Dương điềm tĩnh nâng chén chè trước mắt lên uống một ngụm, vị thanh tra ngồi trước mặt anh đang chăm chú ghi chép cái gì đó trên một tờ giấy A4 đã loằng ngoằn chữ.

Một lát, cô thanh tra nữ ngẩng lên đôi mắt xoay sâu về phía đối diện từ tốn hỏi, chất giọng lạnh lùng nhưng  thanh thoát của cô ấy vang lên khiến Dương phút chốc liên tưởng tới An, giọng nói của An cũng dễ nghe như cô gái này.

-         Chúng tôi cuối cùng cũng đã bắt được hung thủ, kết thúc vụ án này. Mời anh xem phần lời khai của 2 người này. Chúng đã thú nhận mọi tội lỗi của mình. Mẹ anh cũng sẽ sớm được thả, vì chúng tôi đã xác nhận rằng bác ấy không phải là đồng phạm của chúng.

-         Vâng, cảm ơn các đồng chí nhiều quá. Gia đình tôi sẽ báo đáp các đồng chí xứng đáng.

-         Đây là trách nhiệm của chúng tôi anh không phải báo đáp gì cả. Việc còn lại là anh hãy đọc kĩ phần này đi đã, còn lại anh có ý kiến gì đồng chí trung sĩ đây sẽ giúp anh giải quyết.

Cô ta chỉ vào phần giữa tờ giấy nơi ghi lời khai của hung thủ, rồi giơ tay ra hiệu cho một thanh tra khác bước vào.

-         Phiên tòa xét xử sẽ được diễn ra sớm nhất, đến lúc đó bên tòa án sẽ thông báo với gia đình anh.

-         Vâng.

-         Anh có muốn xin giảm nhẹ tội cho họ không?

Chưa vội bước ra viên thanh tra đó dừng lại hỏi.

Dương mỉn cười lắc đầu, cô ta khẽ gật đầu chào anh không nói thêm một lời nào nữa rồi bước ra.

Dương ngồi lại một lúc trao đổi với vị trung sĩ kia rồi cũng bước ra về.

Mặt trời lúc này cũng sắp lên tới đỉnh đầu, đâu đấy trong những tán cây cổ thụ của sân đồn cảnh sát ve đã kêu râm rang. Dương bước ra cổng chầm chậm dắt xe bước ra, anh không về ngay nhà mà tạt qua quán của Hùng.

Quán của Hùng được hưởng bóng của những cây bàng phía trước cửa nên cái nóng ở chỗ để xe cho khách cũng giảm đi đôi phần. Buổi trưa quán khá vắng khách, anh dựng xe ngay sát gần cửa quán nhanh chóng bước vào tránh nhanh cái nóng hừng hực của mặt đường bên ngoài đang bốc lên cháy xém da thịt.

Tiếng chuông cửa kêu lenh kenh điệu nhạc chào khách đến quen thuộc.

Dương nhìn thấy An đã ngồi đấy từ bao giờ.

Cô thẫn thờ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng giống với biểu hiện của một người sắp lấy chồng chút nào.

Chơi với cô bao năm rồi, Dương cũng đủ hiểu lúc này cô đang nghĩ đến điều gì. Từ khi Hùng báo cho anh biết tin An sẽ lấy Đức, anh đã cảm thấy có điều gì đó miễn cưỡng ở trong trái tim cô. Dương biết rằng một người như An chắc chắn rằng để quên được Hoàng chỉ có  cách để cậu ta nhớ lại tất cả và dứt khoát nói lời chia tay với cô thì cô mới có thể an lòng nằm trong vòng tay người khác.

Hiện tại, Dương cũng không hiểu bố Hoàng đang muốn chơi trò gì với con trai ông ta mà lại nhờ anh tỏ ra không quen biết với Hoàng.

An bảo Hoàng đã thay đổi rất nhiều, anh cũng nhận ra điều đấy trong mắt của cậu ta mỗi khi cậu ta nhìn anh. Ánh mắt của một người điềm tĩnh trưởng thành, dò xét kĩ lưỡng hành động của người đối diện hệt như bố cậu ta. Người mà cậu ta đã từng căm ghét bằng cả cuộc sống của mình, giờ cậu ta lại đang bản sao của ông ấy.

Dương ngồi xuống đối diện An, đập đập cạnh điện thoại xuống bàn báo hiệu cho cô sự có mặt của anh. Lúc này, An mới hoàn hồn mỉn cười chào anh.

-         Chủ quán cho một ấm Long Tỉnh ra đây đi.

Nghe tiếng đùa quen thuộc Hùng đang ở trên lầu cũng chạy xuống, hắn mỉn cười lại gần ngồi xuống cùng.

-         Bao giờ An định đưa thiệp đây.

Dương nháy mắt trêu.

-         Ha…mới chỉ là dự tính thôi mà.

-         Còn dự tính gì nữa, hè thì cưới nhanh còn kịp đi trăng mật cho đẹp ngày chứ còn gì nữa.

An bĩm môi cười lắc đầu chán nản.

-         Nóng bức thế này thì đi đâu?

-         Đi biển chứ còn đi đâu.

-         Đang tính chẳng định đi đâu.

-         Đúng là con hâm, Dương thấy không nhận lời người ta rồi mà cái mặt mấy ngày hôm nay cứ như mất sổ gạo.

Hùng dúi đầu An nhẹ xuống, chẹp miệng.

Dương cười khẽ, anh chống tay khoang trên bàn nhìn cô nói.

-         An này, có lẽ An nên gặp Hoàng nói chuyện cho dứt khoát đi, biết đâu lại tháo gỡ được mọi thứ.

-         Mình đã cố nhưng …Hoàng không cho mình bất kì cơ hội để giải thích điều gì?

-         Như lần trước mình kể cho Hùng đấy, việc của bố Hoàng chắc chắn rằng đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến bác ấy ngăn cản việc Hoàng nhớ ra mọi chuyện.

-         Ừm…

An suy nghĩ thật lâu, rồi trầm ngâm hỏi lại Dương.

-         Dương chuyện 5 năm trước, bức ảnh của bố An và mẹ Hoàng, Dương lấy nó ở đâu ???

Anh bất ngờ nhìn An, kể từ đợt đó khi cô biết anh đã chơi đểu Hoàng thì cũng không bao giờ đả động đến việc đó nữa, mấy năm qua cũng không hỏi nên anh luôn đinh ninh rằng Hoàng lúc đó đã kể hết mọi chuyện với An. Nhưng có lẽ cậu ta vẫn chưa kể hết tất cả mọi chuyện cho cô, vì cũng có thể chính cậu ta cũng chưa biết nó rõ ràng. Hôm nay có lẽ anh sẽ dùng cơ hội này để nói cho mọi thứ được rõ ràng.  Dương rót trà vào cốc chậm chậm kể lại chi tiết mọi chuyện của trước đây.

-         Mẹ mình và mẹ Hoàng là bạn thân từ hồi cấp 2 đến khi lên tận đại học đều  là sinh viên trường Y chỉ là học khác khoa. Mẹ Hoàng quen bố nó trong một cuộc giao lưu hai trường đại học, rồi nhanh chóng trở thành bạn. Bố Hoàng là bạn thân của bố An, nghe mẹ mình nói thế. Mẹ mình chưa bao giờ gặp bố An chỉ có mẹ Hoàng hay kể về bố An rất nhiều. Mẹ mình đoán mẹ Hoàng thích bố của An.

-         Vậy sao? Sao mẹ mình chưa bao giờ kể cho mình về bố mẹ Hoàng, họ và bạn thân của bố mình mà mẹ chưa một lần kể.

-         Cũng có thể bố An không kể. Vì mẹ mình kể từ khi bố mẹ Hoàng lấy nhau họ cũng mất liên lạc luôn với bố An. Mẹ mình rất tò mò về người đàn ông tên Vĩnh mà mẹ Hoàng mỗi lần nói chuyện đều nói về ông ấy rất nhiều. Mẹ mình nói rằng chẳng hiểu tại sao mẹ Hoàng thích bác Vĩnh như vậy mà lại đi cưới bố Hoàng, để rồi cả đời sống trong cô độc. Cuối cùng thì mẹ mình cũng gặp được ông ấy trong một chuyến đi sang Nhật chơi cùng mẹ Hoàng. Rất tình cờ thôi họ gặp nhau ở gần cảng, hình như tàu bố An hôm đó tậu ở đấy để lấy hàng.

Hùng chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại há miệng ngạc nhiên. Hắn hết liếc nhìn An rồi lại nhìn sang Dương, có lẽ chính hắn cũng không ngờ rằng họ lại có dây mớ rễ má đến vậy. Cuộc đời thật kì lạ, họ vỗn dĩ là hai con người chẳng liên quan, vô tình thi đỗ cùng một trường, vô tình học chung một lớp, rồi vô tình yêu nhau.  Tất cả tưởng như đều là vô tình nhưng thực chất lại sự cố tình của số phận. Ai có thể nghĩ rằng duyên nợ của họ lại kéo dài từ đời trước đến giờ…quả là bất ngờ.

-         Bức ảnh ấy là mẹ mình chụp.

-         Ra vậy. Nên Dương mới có chuyện để nói với Hoàng phải không?

-         Ừm…hồi đấy mình cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cũng chỉ nghĩ rằng với tính cách của Hoàng, và cái hoàn cảnh gia đình nó như vậy nó sẽ tin mọi chuyện để từ bỏ An. Cuối cùng thì…chẳng có gì có thể tách được hai người.

-         Nghĩ lại hồi đó cũng thật buồn cười, chúng ta cũng đều thật mù quáng.

-         Ha ha ha…tất nhiên. Kể cả bây giờ có yêu cũng vẫn mù quáng thôi.

Hùng phá cười, làm An và Dương cũng bật cười theo…Khi tiếng cười sắp ngừng lại, Dương mới lấy lại bình tĩnh khuyên nhủ An.

-         Thế mới nói, bao nhiêu chuyện như vậy mà chẳng tách được 2 người, vậy thì sao An không thử nói chuyện với Hoàng một lần nữa xem sao?

-         Mình cũng cố gắng chờ đợi anh ấy nhớ lại, ngày nào mình cũng mơ tưởng đến một ngày anh ấy sẽ nhớ  lại tất cả, sẽ đến xin mình tha thứ. Nhưng càng chờ đợi, càng thấy mệt mỏi, anh ấy lại càng hiểu lầm. Và mình cũng không muốn lợi dụng Đức, anh ấy cũng chờ mình lâu rồi, thay vì mãi đuổi theo những thứ không thực thì…mà Đức cũng là người tốt anh ấy sẽ mang lại cho mình hạnh phúc, vậy thôi cứ để mọi thứ vậy đi.

Dương lắc đầu, xua tay..vầng trán nhăn lại tỏ ý không đồng tình với An.

-         Anh Đức sẽ mang lại hạnh phúc cho An, ai cũng đều biết. Nhưng An sẽ không cho mình được hạnh phúc. Người mang lại hạnh phúc không có nghĩa người đón nhận nó cũng sẽ hạnh phúc.

-         Nói gì thì nói quyết định ở mày mà, thôi thì nếu mày đã muốn vậy thì cứ để vậy đi, dù sao anh Đức cũng là người tốt. Hùng nắm vai An lay nhẹ.

Cô im lặng nhìn hai người đối diện.

Nắng hanh hao phảng phất trên khuôn mặt, vẽ những viền buồn trong đôi mắt, cô chậm rãi nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ một điều gì đó xa xăm lắm.

-----------------------------

Hoàng không thể nào nhớ nổi bản báo cáo đang để ở trên bàn mình, những dòng chữ cứ xô lệch làm anh thấy đầu óc mệt mỏi.

Đập tờ tài  liệu xuống bàn anh đứng dậy đi ra lấy một cốc nước lạnh.

Nhiệt độ căn phòng thấp, cộng với ngụm nước lạnh ngắt khiến toàn thân anh bất giác phản ứng run lên một chút, anh lấy lại tỉnh táo ngồi lại vào bàn làm việc check lại mail của cấp dưới.

Công việc dày đặt đang hạ gục sự kiên nhẫn của anh.

Một lúc Hoàng nhắm mắt lại, ngả ra sau ghế, anh mở ngăn kéo của mình ra lấy trong ngăn bàn một chiếc điện thoại.

Cầm nó trên tay một hồi lầu, khuôn mặt cô ta tối hôm ấy khi nhìn anh bỗng làm anh cảm thấy một luồng điện nhói lên chạy từ chiếc điện thoại đang cầm trên tay thẳng đến tim.

Anh lấy tay xoa ngực, sao lại nhức nhối như vậy.

~ Reng.

Hồi chuông báo điện thoại, Hoàng nhấc máy lên.

-         Thưa anh, Tổng Giám đốc muốn gặp ạ.

-         Nối máy đi.

Anh day thái dương, chờ đợi cuộc nói chuyện.

-         Hoàng à, tối nay con có bận chuyện gì không?

-         Không ạ.

-         Thế thì tối này 8h qua nhà hàng Hải Long với bố, ông Kiên giám đốc của Sony muốn gặp con.

-         Nếu để xem mặt con gái ông ấy thì con hôm nay không rảnh. Anh lạnh lùng đáp lời.

-         Haizzz. Tiếng thở dài ở đầu dây bên kia báo hiệu cho Hoàng rằng anh đã đoán đúng ý bố mình.

-         Thì cứ gặp, việc này thuận lợi cho việc kinh doanh của chúng ta.

-         Nếu bố muốn thì cứ việc gặp.

Anh dứt khoát, đang định dập máy nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó anh ngừng lại hỏi.

-         Bố trước đây con có từng học đại học ở Việt Nam không?

-         Sao lại hỏi thế, con học ở bên nước ngoài từ khi vừa tốt nghiệp lớp 12 cơ mà, bố còn nhớ rõ hôm ấy con từ trường đến viện thăm mẹ thì bị tai nạn.

-         Thật chứ ạ.???

Đầu dây bên kia chợt thấy im lặng một hồi, rồi nhanh chóng tiếng cười của bố Hoàng vang to trong điện thoại.

-         Ha ha ha…không thật thì gì..Thôi để bao giờ con từ từ nhớ lại là biết ngay ấy mà.

-         Vâng. …Vậy …còn chuyện nữa. Sao bố lại đầu tư vào Thời Đại, đó có phải lại dự án chúng ta muốn hướng tới đâu?

-         Ha ha ha…tổng giám đốc Kingdom đã đích thân nhờ, mà còn ngỏ ý muốn bán cho chúng ta nửa  số cổ phần của nhà xuất bản Thời Đại, miếng bánh dâng lên miệng như vậy sao chúng ta lại từ chối. Tuy chỉ là một công ty xuất bản nhỏ nhưng chỉ cần chúng ta định hướng tốt thì sẽ phát triển khá đấy. Con có vẻ quan tâm đến cái nhà xuất bản bé ấy, hay năm sau con qua bên đó quản lý.

-         Việc đó để khi ta nắm được cổ phần đã rồi hắn tính…Thôi bây giờ con phải quay về làm việc.

-         Ừm..

Tiếng cụp rụp từ đầu dây bên kia, Hoàng gác lại điện thoại rồi lại đưa mình rơi vào trạng thái tĩnh lặng như lúc đầu.

Mẫu thuẫn giữa lời của cô gái Hương kia và lời kể của bố anh khiến cho lòng anh cảm thấy bối rối, không biết phải theo bên nào mới đúng. Có lẽ giờ chỉ có một người có thể giúp được anh đó là Dương, nhưng gia đình cậu ta gần đây gặp quá nhiều rắc rối nên toàn kiếm cách từ chối khéo anh.

Hoàng đứng dậy, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Cái nóng dọc hàng lang làm đầu anh có chút chếnh choáng do chênh lệch nhiệt độ.

Anh bước nhanh ra cổng công ty lấy xe, nổ máy nhanh chóng phóng đi.

------------------------

Sau vài tiếng gõ cửa, Tiến nói vọng ra ngoài.

-         Vâng mời vào.

Vị khách đẩy cửa bước vào, anh gật đầu chào cậu ta, lịch sự mở cậu ta ngồi xuống ghế.

Hầu như cuối tuần nào Hoàng cũng đến đây, nhưng sao hôm nay mới thứ 2 mà cậu ta lại đến đây, lại  còn vào đầu giờ chiều thế này nữa. Nếu không phải VVIP thì có lẽ cậu ta sẽ chẳng bao giờ được tiếp.

-         Hoàng, sao cậu lại đến đây, lịch khám của cậu vào thứ 6 mà.

-         Vâng, tôi biết nhưng thực sự từ sáng đến giờ đầu của tôi rất đau, mọi thứ cứ như mơ mơ thực thực khiến tôi thấy mệt rã rời. Anh có thể đổi thuốc cho tôi được không?

Tiến khẽ lắc đầu, anh chăm chú nhìn vào từng nét trên khuôn mặt Hoàng, quầng mắt thâm xì của cậu ta như đang mách rằng triệu chứng mất ngủ vẫn không hề thuyên giảm.

-         Cậu vẫn không ngủ được à, liều thuốc chống trầm cảm này rất mạnh mà vẫn không khá hơn sao?

-         Vâng, tôi cảm thấy rất buồn ngủ nhưng cứ đặt lưng xuống là lại không sai ngủ được. Tôi vẫn mơ thấy những hình ảnh rối loạn, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ nổi mình đã mơ thấy gì. Nhiều thứ khi tôi nhìn thấy nó đều cảm thấy rất thân thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được.

-         Chính vì cậu như vậy nên bệnh mới càng nặng. Tôi khuyên cậu nên đừng cố tìm lại quá khứ vội. Vì có những thứ càng cố lại càng không kiếm ra, cứ để tự nhiên rồi một lúc nào đó cậu sẽ nhớ lại mọi chuyện.

-         Tôi sợ lúc đó không kịp mất, mấy ngày hôm nay trong đầu tôi cứ luôn có một cái cảm giác sợ hãi vô hình.

Nhìn Hoàng mệt mỏi tựa người vào ghế, Tiến hơi mỉn môi chăm chú kê thuốc trên máy tính, anh để cho cậu ta có ít thời gian để nghi ngơi than thở mọi việc.. Còn trẻ tuổi như vậy mà cậu ta đã có biểu hiện của sự trầm cảm khiến anh khá lo lắng. Bệnh nhân gặp rắc rối về tâm lý anh gặp rất nhiều nhưng có lẽ Hoàng là trường hợp anh lưu tâm nhất.

Cậu ta chia sẻ với anh rằng sau một tai nạn ở Mỹ cậu ta mất trí nhớ hoàn toàn, có một người đàn ông đến nói ông ta và bố cậu rồi nói rằng mẹ cậu đang nằm liệt nửa người ở trong bệnh viện cần cậu ta ở lại chăm sóc. Mọi thứ trong đầu cậu trắng xóa không nhớ nổi mình tên gì, làm gì, bao nhiêu tuổi, bố mẹ là ai? Sống một cuộc sống nhạt nhòa bên Mỹ, rồi khi tốt nghiệp đại học cậu làm việc cho chi nhánh công ty của bác ruột mình ở Mỹ với mức lương nhiều người mơ ước. Đang chuẩn bị thi nhập quốc tịch thì mẹ Hoàng mất, cậu ta mang tro cốt của bà về Việt Nam rồi ở lại đây làm việc cho công ty của bố mình luôn. Rồi có những chuyện vô ly xảy ra khiến cậu ta không thể ngủ được và đang lạm dụng thuốc ngủ quá mức.

Đó tất cả những gì Hoàng nói cho Tiến biết, anh cũng không ngờ một người với khuôn mặt luôn điềm tĩnh như cậu ta lại mang một câu chuyện rắc rối đến như vậy. Theo như những phân tích của anh thì cậu ta đang mắc chứng trầm cảm nhẹ do việc thay đổi về môi trường sống.

-         Tôi nghĩ cậu nên chuyển đến một nơi khác để sống, thay đổi nơi ở biết đâu cậu sẽ cảm thấy khá hơn.

-         Tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện đó.

-         Đây là liệu thuốc mới tôi kê cho cậu, uống 1 lần vài tối trước khi đi ngủ. Cố gắng bỏ hết công việc ra khỏi đầu thì cậu mới có thể ngủ được.

-         Vâng.

Hoàng đỡ lấy đơn thuốc trên tay bác sĩ.

-         Còn nữa, buổi trưa dù bận đến mất cậu cũng nên dành ra 15-30 phút để ngủ. Nếu buổi tối không ngủ được thì cũng coi như đó là giấc ngủ bù để tránh tình trạng mất ngủ kéo dài này của cậu ảnh hưởng đến sức khỏe.

-         Vâng.

Tiến tiễn Hoàng ra cửa, cậu quay lại bắt tay chào anh rồi nhanh chóng đi ra phía quầy thuốc bên ngoài cửa số 1.

Anh khẽ lắc đầu nhìn theo cậu, hi vọng bệnh tình của cậu ta tuần tới sẽ tiến triển khá hơn.

Tiến khép cửa bước vào, lúc này anh mới nhận ra mình có một cuộc gọi nhỡ từ Sơn.

-         Anh vừa  có bệnh nhân.

-         Trưa mà không nghỉ hả anh?

-         Ừm…cậu ta là VVIP đó cưng ạ.

-         Vậy hả? Anh còn chữa cho ai nữa không, giờ em đến nhé mình đi ăn.

-         Ừm…đến đi anh ra cổng đón em.

-         Ok, bye anh.

Anh khẽ mỉn cười đút điện thoại vào túi, thu dọn hồ sơ bệnh nhân trên bàn chuẩn bị đi ăn trưa.

----------------------

Tuấn Anh kéo ghế cho An ngồi xuống, mỉn cười thân thiện với cô.

An thì không được thân thiện như vậy đối với anh ta từ sau việc của Hùng cô mất dần cái nhìn thân thiết với Tuấn Anh. Không biết hôm nay anh muốn cô làm việc gì đây, vì thông thường nếu không có việc quan trọng Giám đốc sẽ không bao giờ gặp nhân viên riêng như thế này.

-         Có việc gì không ạ.

-         Ha ha ha thì cũng phải có việc thì mới nhờ đến em dâu chứ?

Tiếng cười cùng lời nói xoáy của Tuấn Anh bất giác khiến An thấy rùng mình.

-         Hùng có đôi lần kể cho Anh nghe qua chuyện của em và Hoàng…. Em biết Hoàng con trai của Tổng Giám đốc Golden không?

-         Xin lỗi em không hề biết. An từ tốn đáp dò xét biểu hiện trên khuôn mặt của Tuấn Anh, nhưng cô không nhận được gì ngoài cái khóe miệng đang cười có vẻ giả lả của anh ta.

-         Cũng đúng, ha ha ha…em và cậu ta yêu nhau từ hồi đại học thì có quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì đúng không?

-         Vâng.

-         Ha ha ha ha…

-         Anh gọi em có việc gì? cô hỏi lại một lần nữa.

Tuấn Anh đẩy cốc nước lạnh  lên trước mặt An, khoang tay trước ngực kẻ cả như một vị vua lạnh lùng nói với cô.

-         Anh muốn xin thêm vốn đầu tư của Golden, dạo gần đây họ đang muốn đẩy mạnh đầu tư để đa dạng hóa ngành nghề kinh doanh. Nên công ty nào cũng muốn được họ đầu tư -Golden tập đoàn xây dựng có tiếng chắc em cũng từng nghe.

-         Xin lỗi anh, em chỉ là biên tập viên nên không quan tâm đến mấy thứ đó lắm.

-         Ha ha ha không quan tâm thì bây giờ quan tâm cũng được. Chẳng phải em có mối quan hệ thân quen với Hoàng phó giám đốc tài chính bên đây hay sao. Anh nghĩ việc nhà mình sau này cũng là việc của em, em cũng nên giúp gia đình chồng sắp cưới chút thì cũng đâu mất gì.

An cười nhẹ , cô cầm cốc nước trước mắt mình lên, những giọt lạnh từ cốc nước đang tan dần trên tay cô, nhấm một ngụm nước mát. Khuôn mặt cô từ từ giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên cô nói.

-         Đây là cái giá phải trả à? Có lẽ em nên nói với Đức xem xét thế nào?

-         Ha ha ha sao em nói thế, anh nghĩ việc này quyết định dễ dàng mà cần gì  phải bàn bạc với ai cho rắc rối đúng không. Nhưng việc được coi là tốt vì nó chỉ xảy ra thầm lặng chẳng phải sao?

-         Ha…Tuấn Anh em nghĩ trong này đã khá lạnh rồi, anh đừng bỏ thêm đá vào ly nước nữa, kẻo không uống hết đá tan ra uống lại thì sẽ chẳng ra gì.

Cô nói nhẹ bẫng, đứng dậy bước ra khỏi phòng, không quên tặng cho người ngồi kia một cái nhìn khinh bỉ.

Người ta nói đồng tiền có thể thay đổi được con người quả thực Tuấn Anh anh đã thay đổi quá nhiều. Có được nhiều thứ trên tay như vậy mà anh vẫn chưa thấy hài lòng hay sao? Rồi một ngày anh ta sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm An mang theo cái ý nghĩ đó vào phòng làm việc.

-         Chiều anh qua đón em đi xem váy  cưới nhé.

Tiếng Đức ôn hòa trong điện thoại.

-         Vâng, An đáp.

-         5h nhé, chờ anh ở cổng.

An cúp máy, cô cảm thấy sống lưng mình mấy ngày hôm nay lại đau buốt, ngồi xuống ghế nhìn lại tài liệu một lần, đầu óc cô thành ra mung lung sau lời Tuấn Anh nói. Cô có nên nói chuyện này với Đức xem anh thái độ ra sao hay không?

Nên làm thế nào cho ổn, An băng khoăn vừa suy nghĩ vừa chỉnh lại tài liệu.

…………..

Tuấn Anh cưởi khẩy nhìn theo cánh cửa đang khép lại.

Anh thừa biết rằng cô ta sẽ không đồng ý, nhưng thôi không sao, dù sao anh cũng đã có một kế hoạch khác.

-         Vâng con đây.

Anh nhấc điện thoại.

-         Được chiều nay thì gặp. Vâng..

Anh mỉn cười thỏa mãn khi nghe tiếng nói vang lên ở điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro