Chương 5: Nụ hôn.
Chương 5 : Nụ hôn.
Tình yêu cũng giống như trò chơi rút gỗ, nếu ta xẩy tay tất cả sẽ sụp đổ. Chỉ khác rằng những thanh gỗ thì xếp lại được, còn tình đã vỡ rồi thì chẳng thể hàn gắn. Có chăng thì chúng ta vá lại được, nhưng khi vá lại rồi cũng chẳng xong, những vết vá theo thời gian rồi cũng hỏng, cũng bong mối vá ...Cuối cùng tất cả lại quay về với những vụn vỡ lúc đầu...
Nếu người ấy muốn ra đi thì hãy để người ấy đi..
Hãy để tình yêu đã vỡ trở thành hoài niệm, tốt hơn là ta cứ cố gắng vá nó lại.
Vì trái tim ta chẳng thể chịu được quá nhiều vết cứa của những mảnh vụn ấy đâu. Và vì cuối cùng ta mãi chỉ là một kẻ trắng tay....
------------
Hai cột gỗ cao ngất được xếp đặt lên bàn.
An và Hoàng là người an toàn được rút trước.
Hoàng với tay rút một thanh gỗ bất kì, vứt lên mặt bàn một tiếng cạch khô khốc.
Tiếp theo đến Dương.
Anh cũng rút một thanh gỗ ở chỗ dễ rút nhất đặt lên bàn.
An thì ngồi phía sau lưng Hoàng, vì Hoàng khá cao lớn nên anh đã che mất một phần tầm nhìn của cô về phía Dương đang ngồi đối diện.
Hoa ngồi cạnh Dương thỉnh thoảng lại giả vờ cười, ngả đầu vào vai anh thật tự nhiên như một đôi tình nhân đã yêu nhau từ lâu. An tự hỏi mình, liệu rằng Dương và Hoa có phải thực sự là một đôi, và tình yêu của cô trở thành thứ vô vọng.
Hoàng khẽ liếc mắt về phía sau mình, An trông nhỏ bé khi ngồi phía sau lưng anh. Khuôn mặt cô bình yên, trầm lặng, còn môi thì luôn cười, và đúng như những gì mọi người nói thì cô cười trông rất đẹp.
Hoang cau mày, đẩy cái ý nghĩ gì đó ra khỏi đầu mình. Buồn cười, anh vốn dĩ ghét An, một cô gái vốn dĩ theo quy luật sẽ thật lắm miệng, nhanh mồng, nhưng cô ta lại chỉ cười. Anh ghét luôn cả cái nụ cười bâng qươu, vô tâm ấy, giả tạo! Bất chợt anh ta nhận ra điều gì đó kì lạ ở An. Nếu nhìn thật kĩ thì đôi mắt của An, cô ta chỉ nhìn về phía Dương, dù cô ta tỏ ra rất tự nhiên, nhưng đôi mắt cô ấy chỉ nhìn về hướng có Dương, đầy si mê, đầy những tia hi vọng. Hoàng cười nhẹ, với một thằng đầy kinh nghiệm tình trường, chẳng cần đoán nhiều nữa, anh tập xác định luôn cô gái đang ngồi cạnh mình 100 phần nghìn thích thằng bạn mình.
- Oh Yehhhhhh....đổ rồi...đổi rồi....Hà trao thân cho Tuấn mau.
Cái Loan hét rung trời, làm Hoàng và An cũng giật mình.
An từ nãy giờ đang suy nghĩ gì cũng nhoài người ra trước Hoàng ngó ngó.
Bây giờ, Tuấn người bày ra cái trò chơi này cũng phải xấu hổ.
Cây bánh đưa ra trước mặt hai kẻ tội đồ, và trước mọi khuôn mặt cười tươi như hoa của mọi người chứng kiến. Hùng vừa nãy còn bần thần giờ cũng chẳng nịn cười nổi trước cảnh tượng này. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
- Đây mời ông. Hùng nén tiếng cười đưa cái bánh cho Tuấn.
Tuấn lẩy bẩy đón chiếc bánh từ tay Hùng, nhìn Hà cười ngượng.
- Làm nhanh lên đê. Cái Loan to mồng hét lên.
An cũng trở nên phấn khích khi nhìn thấy cảnh chỉ có trong phim ấy.
Hoàng nhăn mũi nhìn An, tỏ vẻ như chuyện chẳng có gì mà cô có gì mà hào hứng. Phía bên kia Hoa quay sang nhìn Dương mỉn cười hạnh phúc như thể cô ta là Hà không bằng, chắc lại đang tưởng tượng.
Tuấn từ từ đưa miệng ngậm chiếc bánh sát vào gần Hà hơn, mặt cả hai đều như đang treo một quả cà chua đỏ lự.
Mọi người đều nín thở chờ đợi.
Từng chút, từng chút một...
Tuấn rất khéo léo, không để chạm môi Hà một chút nào, vừa cảm thấy miếng bánh đã gần đạt chuẩn Hà đã dứt ra luôn.
Cả bọn đập bàn rào rào tiếc nuối.
Tuấn và Hà thì thở phào.
Phía sau Hoàng , An bịt miệng cười khúc khích.
Hùng bắt đầu xếp gỗ lại để ván nữa tiếp tục bắt đầu.
Dương sốt ruột nhìn đồng hồ. Thỉnh thoảng anh nhìn sang phía đối diện để nhìn An, nhưng cô lại bị Hoàng lấp mất gần hết. Sao bỗng nhiên không nhìn thấy bóng cô làm anh cảm thấy khó chịu trong người như thế. Hoa đang cố vờ chạm vào tay anh dưới ngăn bàn, nhưng Dương tỏ ý không thoải mái rút tay đưa về phía sau. Dương cố để ý về phía bên kia để nhìn thấy An, nhưng cô vẫn lấp ló. Mắt Dương cứ mải tìm kiếm An, tay anh trở nên vội vã.
Bỗng rầm..
Mọi người tròn mắt...rú lên ầm ĩ.
Hoa e thẹn, đánh vào vai Dương giọng trách cứ.
- Trời, Dương làm đổ rồi.
- Mới rút được vài cái đã đổ là sao? Dung cười bí hiểm nhìn Hoa.
Giờ thì Dương đã nhìn thấy An, thấy rất rõ khuôn mặt có chút không tự nhiên của cô lúc này. Sao lúc anh tìm thấy cô lại vào cái lúc không đáng tìm như vậy.
Cột gỗ của Dương đổ xuống, cũng là lúc trái tim trong An rơi vào không trung vỡ vụn.
Sững sờ..ư? không phải cảm giác ấy.
Hụt hẫng..? Đã bao giờ yêu đâu mà thấy hụt hẫng.
Đau khổ ư? Là gì của nhau mà thấy đau khổ.
An chỉ thấy nhói, chỉ thấy nhói mà thôi....
Anh ấy cố tình làm đổ? À thì ra là như vậy...Hóa ra cô mãi là người bây lâu ảo tưởng về tất cả. Cô ảo tưởng rằng anh ấy bỗng trở nên quan tâm cô, bắt chuyện với cô, tức là cô vẫn còn có cơ hội. Nhưng thực chất An à, mày chẳng có cơ hội nào cả.
Mọi người ai nấy đều chăm chú nhìn vào hai người họ, cả cô cũng nằm trong số người đang hướng về anh...
Hoa từ từ tiến người dần về phía Dương.
Tất cả đều tĩnh lặng, dường như bọn họ đang xem một bộ phim lãng mạn quay chậm vậy, duy chỉ có An là cảm thấy mình lạc lõng ở chốn này.
Phặt!
Dương làm gãy thanh bánh. Đám đông lại nhao lên cười lớn, rồi bắt phạt đưa anh một thanh khác. Dương có vẻ bình thản đỡ cây kẹo từ tay Tuấn ngậm vào miệng.
Hùng lúc này căng thẳng quay ra nhìn An, chắc chỉ có mình Hùng mới hiểu cảm giác của cô lúc này. Nụ cười cô vẫn ngọt ngào, đôi môi hơi mín, nhưng đôi mắt thì long lanh, tưởng chừng như chỉ một cái chạm nhẹ những giọt nước mắt của cô sẽ lần lượt rơi xuống.
Dương lại làm gãy bánh, dường như đó là chủ ý của anh, nhưng Hoa vẫn không chịu buông tha. Cái bánh thứ 3 được đưa lên miệng anh và cô ta đang tiến lại gần.
Dương đang định đưa người về phía trước để cái bánh tự gãy một lần nữa, nhưng lần này nhanh như chớp Hoa chồm người về phía anh, môi hai người khẽ chạm vào nhau. Dù Dương phản xạ rất nhanh đẩy Hoa ra, nhưng môi cô nàng vẫn chạm được vào môi anh vài giây.
Vài giây ấy cũng đủ để Hùng nhìn được hết sự tuyệt vọng trong mắt An.
- Hù...ủa ôiiiiiii
Đám đông đồng thanh rên lên, nhiều đứa con gái bá vai Hoa ủng hộ vì hành động táo bạo của cô nàng.
Dương vẫn tỏ ra bình thản, anh nhẹ quệt môi rất nhanh, trong đám đông đang bu xung quanh anh lúc này, anh khao khát được nhìn thấy cô. Đôi mắt anh cứ lần tìm, không biết cô cảm thấy thế nào? Đó là điều anh trăn trở lúc này.
Sau một lúc, trò chơi vẫn tiếp tục, và dường như sau nụ hôn của Hoa trò chơi còn nóng hơn bao giờ hết.
Nụ cười dần tắt trên đôi môi An, bỗng nhiên cô thấy mình mệt mỏi, kiệt sức.
Dù vậy, cô vẫn lặng thinh ngồi phía sau Hoàng, khuôn mặt cũng chẳng chuyển sắc. Có lẽ đây là một ưu điểm trời phú cho An, đó là khuôn mặt giỏi giấu cảm xúc.
- Này, cô rút đi.
Hoàng ở phía trước quay lại đẩy tay cô.
Hồn An mới vừa ngập vào xác, cô ngơ ngác nhìn anh ta.
Bàn tay cô ướt lạnh vì mồ hôi cứ tứa ra, đầu óc cô hoàn toàn chẳng ngập tâm vào thanh gỗ.
...Rầm...
Những thanh gỗ liển xiểng rơi xuống trước mặt An, bàn tay cô thì nắm chặt. Cô ngồi xuống hờ hững, mọi người reo vang khi cô đang làm đổ cái cột. Hùng lo lắng nhìn An, anh miễn cưỡng đưa cho Hoàng thanh bánh.
Từ nãy giờ Hoàng để ý đến thái độ của An, tâm tư anh có chút rối loạn. Có lẽ ngoài trừ Hùng ra thì Hoàng cũng là người biết rằng tâm trạng của An lúc này thực sự nặng nề.
Anh nảy ra một chút bỡn cợt ở trong đầu, miệng khẽ cười anh ngậm vào miếng bánh.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn theo An và Hoàng, chưa bao giờ An thấy mọi cặp mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống đang đổ dồn vào mình như vậy.
Hoàng từ từ tiến lại gần, hơi thở vảng vất mùi thuốc lá của anh ta đang ở rất gần An.
Dương cũng đang nhìn theo, bàn tay anh đan chặt vào nhau dưới bàn, cảm giác như chỉ cần một chút sơ ý anh có thể bóp nát tay mình ra.
Khuôn mặt Hoàng ngày một sát hơn...An cảm giác căng thăng đến nghẹn thở.
Đến khi mẩu bánh chỉ còn cách một đoạn rất ngắn, tiếng mọi người hò hét càng to hơn. An định bụng dùng răng để cắn đứt mẩu bánh ngay lúc này...
Nhưng....
Đồng tử An căng to ra...cô không kịp di chuyển...
Hoàng đưa tay rất nhanh kéo sát đầu cô lại gần, chùm môi của anh lên môi cô, ẩm ướt, ấm ấm, luồn lưỡi mình vào sâu trong miệng cô. Một nụ hôn sâu khiến tất cả những tiếng hỗn độn đang diễn ra trở nên im bặt. Hùng sững sờ, đánh rơi cốc nước vang một tiếng choang dưới sàn.
An đẩy mạnh Hoàng ra, nhìn anh đầy khinh miệt, chạy thục mạng ra bên ngoài quán.
Bàn chân trần của An cứ đi đi mãi...miên man không có điểm dừng.
Đến khi có người kéo giật cô lại, trong hoảng hốt cô giương đôi mắt vẫn còn sợ hãi lên nhìn người đó. Là anh ta, kẻ đã cướp nụ hôn đầu đời của cô ngay trước mắt người cô yêu.
- Cô có cần phải làm quá lên vậy không, có một nụ hôn thôi mà.
Hoang khinh khỉnh cầm tay An, buông những lời sáo rỗng. Khuôn mặt anh nhìn cô tỏ ý bỡn cợt.
An dừng lại, cô hất tay Hoàng ra khỏi tay mình, giơ thẳng tay tặng anh ta một cái tát rõ kêu.
Bốp.
Hoàng ôm mặt, sững người lại nhìn cô.
Từng giọt nước mắt cô rơi, rơi nhiều đến nỗi đôi tay cô không thể lau kịp. Sao cô lại khóc, lại rơi nước mắt trước kẻ đáng kinh tởm đang đứng trước mặt mình. Nước mắt của An làm Hoàng lúng túng, cảm giác khó chịu bắt đầu dấn lên trong tâm trí anh..
- Tôi...tôi chỉ đùa..thôi...Tôi không cố ý như vậy...
An không trả lời, cô vẫn khóc, những dòng nước mắt tưởng chừng như không thể ngừng lại được. Hoàng càng bối rối hơn, những người qua đường cứ đang nhìn chằm chằm vào họ. Rồi anh ta chẳng biết làm gì để cô ngừng khóc nên lấy tay mình quệt nước mắt cho cô. Bàn tay anh thô ráp đặt lên má cô, lau lau một cách vụng về những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống.
- Mày buông ra!
Hùng chạy về phía An từ bao giờ, hắn đẩy mạnh Hoàng ra.
- Mình về thôi. Hắn quay sang nhìn An chua xót nói.
An lặng lẽ bước theo Hùng, bỏ Hoàng vẫn cứ đứng lặng ở nơi đấy.
Hùng đưa dép cho An, rồi kéo cô đi về phía xe đang dựng ở bên ngoài.
Vừa bước đến gần cửa quán thì Dương bước ra.
An quay mặt giấu đôi mắt đang lấm lem nước mắt của mình đi.
Dương lướt qua An, nhẹ nhàng không hề có một khoảng khắc dừng lại. Anh cứ đi qua cô như vậy ..... anh đang tức giận, lòng anh nóng như có ai đang thiếu đốt. Cái khoảng khắc ấy, anh chỉ muốn xông lên kéo cô lại và nệm cho tên bạn thân kia của anh một trận. Nhưng anh không làm được.... anh chỉ biết nhìn cô chạy đi, nhìn nhữn giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, anh thấy bất lực đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Và hành động của anh lúc này lại vô tình khiến cho An càng trở nên đau lòng hơn, mọi khoảng khắc đẹp về anh trong cô giờ đây đã sụp đổ, tất cả chỉ còn lại một màu trắng xóa mơ hồ tuyệt vọng.
---------
2 Giờ sáng.
Hoàng mở cửa bước vào nhà.
Căn nhà tối om không một bóng người lạnh lẽo.
Anh đặt lưng lên giường, hơi thở nặng nhọc phả ra mùi rượu mạnh.
Anh không tài nào chợp mắt được....
Tại sao cô ta lại khóc? Nực cười, có một nụ hôn thôi sao lại phải khóc. Hay cô ta cứ làm quá lên như thế để thằng Dương để ý đến cô ta mà. Đúng rồi, chỉ có thể là thế mà thôi. Mẹ cái thói đàn bà toàn lấy nước mắt ra để lôi kéo đàn ông, chuyện muôn thưở. Hoàng tự mình nghĩ rồi lại tự mình cười, nhưng sao nụ cười của anh phản phất thứ gì đó chua chát....
Anh nhớ đến giọt nước mắt của ả nhân tình của bố anh, nhớ đến bố anh người đàn ông đã đổ gục trước những giọt giả tạo đó. Có lẽ vì mẹ anh luôn nuốt nước mắt vào trong lòng nên bà chẳng thể giữ chân người đàn ông mà mình yêu.
Mẹ anh đã từng chua xót nói với anh rằng:
- Mẹ chỉ có mình con...Chỉ có con mới có thể giúp mẹ giữ bố lại.
Những lời mẹ anh nói cứ lởn vởn trong đầu anh lúc này, tại sao lại bắt anh giữ ông ấy lại, tại sao lại đặt cái trách nhiệm khốn nạn ấy lên người anh.
Nhưng anh vẫn thương mẹ, vẫn cố gắng học hành tử tế để bố có thể tự hào vì mình, để ông có thể ở lại bên mẹ. Nhưng rồi ông vẫn đi, vẫn cứ biền biệt không trở về, và mẹ anh vẫn là người tay trắng...
Và rồi....mẹ anh cũng chán , cũng mệt mỏi....bà không muốn nhìn mặt đứa con trai của chồng mình là anh, nên cũng đi theo một người đàn ông khác, người có thể cho bà tình yêu chứ không phải người ghẻ lạnh với bà.
Khi không còn ai bên cạnh mình nữa, Hoàng nhận ra rằng anh cũng là người trắng tay.....
Hoàng có một khuôn mặt giống bố như tạc, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm, cái dáng cao đậm có lẽ cũng được hưởng thụ từ bố. Anh chưa bao giờ tin vào đàn bà, hay tin vào thứ tình yêu vẩn vơ gì gì đó, vì đến cuối cùng họ cũng phản bội anh, tình yêu thì tàn lụi, rẻ rúm. Tình yêu ư? Họ yêu tiền hơn là yêu con người anh, vì một thằng như anh nếu không có nhà cao cửa rộng thì có con nào nó thèm nhào vào. Đến mẹ anh- người mẹ đã rứt ruột đẻ ra anh, mà còn bỏ lại anh thì những cái thứ đàn bà xa lạ ngoài kia họ liệu yêu anh được bao nhiêu...
Trong bóng tối, căn nhà lạnh lẽo vang lên tiếng cười của anh cũng thật lạnh lẽo.
Rồi ...tiếng cười của anh cũng tắt dần, anh chìm dần vào giấc ngủ khi men rượu đã ngâm sâu tận vào trong đầu mình. Lãng quên đi tất cả...
Ngày hôm sau.
Hoàng đến lớp rất muộn, đã vào tiết 3 rồi.
Vừa mới đến cửa mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Anh cau mày nhìn lại chúng nó...có cái chuyện đéo gì mà nhìn mình ghê thế?
Dương đang ngồi nghe nhạc, nhưng đôi mắt hắn hôm nay đang lơ đãng ở chốn nào đó.
- Này, điểm danh chưa mày.
- Rồi.
Dương chẳng buồn nhìn anh nặng nề đáp.
- Mẹ số đen như chó. Biết thế ở mẹ nó nhà cho xong.
- Mày về đi chưa muộn đâu.
Hoàng ngạc nhiên về thái độ của Dương. Anh khoác vai hắn hỏi.
- Này sao mày với mọi người sao thế? Nhìn tao như kiểu sinh vật lạ.
- Mày nên xin lỗi An đi. Dương nhìn thẳng vào mắt Hoàng nói luôn, chưa bao giờ anh lại nhìn Hoàng với cái ánh mắt đó.
- Sao tao phải xin lỗi.
- An ốm rồi hôm nay không đi học...
Dương cau có nhìn anh nói, trong mắt hắn có một điều gì đó rất khó hiểu. Hoàng hơi hững sờ, anh hỏi lại.
- Nó không đi học liên quan đéo đến tao.
- Cái gì cũng có mức độ của nó thôi. Mày hôm qua rất quá đáng, sao mày có thể làm như vậy với An. Mày chơi bời với ai thì cũng được, nhưng đừng làm như thế với bạn cùng lớp. An không phải là đứa để mày chơi bời.
- Mày làm sao thế? Nó có phải là đứa để tao chơi bời không cũng chẳng liên quan đéo gì đến mày cả. Nó là cái đéo gì với mày, bạn thân à, hay mày thích nó.
Hoàng quát to, mười mấy năm chơi với nhau chưa bao giờ Dương lại nói với anh cái kiểu khinh khỉnh ấy.
Dương chẳng buồn nói gì nữa, anh lại cài tai nghe vào tai.
Hoàng tức giận cầm cặp bỏ ra khỏi lớp.
Hùng từ bàn trên nhìn xuống, ngao ngán lắc đầu. Từ hôm qua đến giờ hắn gọi điện nhưng An không nhấc máy. Hắn là người sốt ruột hơn ai hết, hôm nay hắn lại còn tập cho đội kịch, rồi lại đi dạy thêm nữa, An cứ như thế này sao hắn yên tâm nổi.
....................
Trời sẩm tối, An mới đi ra khỏi phòng xuống chân ktx ăn cơm.
Hai mắt cô vẫn con sưng húp, nên nhìn đường có vẻ rất khó khăn. Cái hình ảnh ấy vẫn cứ ám ảnh tâm trí cô, cả đêm qua về đến nhà là cô chèo ngay lên giường chùm chăn nằm khóc. Đến sáng nay không nhấc người đi học nổi nữa, cái Sơn lại giúp cô đi học hộ.
An lầm lũi bước xuống cầu thang.
Bỗng... một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mắt cô.
An mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàng đang cúi xuống nhìn cô, trông anh ta cũng có vẻ rất mệt mỏi.
An cau có bước sang bên kia định đi tiếp, nhưng Hoàng lại chắn đường của cô lại.. Người anh ta thì rõ to còn cô thì lại bé, bước đi bước lại một hồi, An bực mình quát lên.
- Cậu làm sao thế. Cậu có để tôi đi không?
- Nói chuyện một chút đi.
Hoàng nhìn An nói.
Cô thở dài.
- Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả, cậu về đi.
- Nói chuyện chút đi, tôi đứng chờ cô ở đây cả buổi chiều đấy.
Hoàng hết bình tĩnh nói với An.
An nhăn mặt nhìn anh ta, cái kiểu người ở đâu lại như thế cơ chứ.
- Được rồi! Ra quán kia.
Cô đẩy anh ta ra bước xuống.
- Mà phải ăn cơm trước đã, tôi đói lả người rồi.
An quay lại nhìn Hoàng nhăn mặt lại, cô đến bó tay với con người hết sức vô lý này. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn giận nhưng cũng có chút áy náy, vì thấy anh ta có vẻ chờ cô cả buổi chiều thật, nhìn cái điệu bộ mệt mỏi của anh ta thì biết.
- Ngày nào cô cũng ăn cơm hàng à. Cô không biết nấu cơm à.
Hoàng vừa ăn vừa hỏi.
- Ai cho nấu cơm ở ktx mà nấu.
An cau có trả lời.
- Ờ ăn cơm hàng cháo chợ chẳng đảm bảo.
- Thế không tôi biết ăn gì?
- Sao mắt cô sưng húp lên trông ghê thế.
- Anh hỏi làm gì? An vênh mặt lên nói.
Hoàng cũng chẳng nói gì nữa, lại cắm cúi ăn. Có vẻ anh ta rất đói, chắc chờ cô mệt lắm. Nhìn anh ta ăn mà cô chẳng lỡ giận anh ta lâu được nữa.
Ăn cơm xong, Hoàng và An đi đến một quán nước gần trường để ngồi.
- Cô vào trước đi, chờ tôi ra đây một chút.
An định bước vào trước, nhưng thực sự cô muốn kết thúc nhanh chuyện này rồi còn về, liền nói.
- Thôi cậu đi đâu thì đi đi, tôi ở đây chờ, nói chuyện gì thì nói luôn không cần uống nước gì cả.
- Cô cứ vào đợi tôi đi.
Nói xong Hoàng chạy biến.
An cũng chẳng vào quán cô đứng bên ngoài chờ anh ta quay lại.
Một lát sau Hoàng quay trở về, thấy An vẫn đứng đó. Giờ anh ta mới được biết cái mặt lì lợm này của cô, anh biết ngày mà cô ta chẳng hiền lành gì.
- Anh muốn nói chuyện gì thì nói đi.
Vừa nhìn thấy Hoàng chạy về, An đã hỏi ngay.
- Tôi bảo cô vào trong đợi sao cô lại đứng đây làm cái quái gì. Hoàng nói.
- Tôi không thích, cậu nói gì thì nói luôn đi.
An bực dọc bước về phía ktx, Hoàng cũng bước theo.
- Này.
Hoàng dúi vào tay An một cái túi màu đen.
- Gì thế?
- Tối nay chườm cái này vào mắt, sẽ hết sưng.
An giơ cái túi nên mới phát hiện ra đó là túi chườm lạnh.
- ừ..
- Chuyện ngày hôm qua... Hoàng ngập ngừng.
- Sao cậu lại làm thế? An bất ngờ hỏi.
- Ờ...thì...
- Sao?
- Cô thích Dương phải không?
An khự bước chân lại, sao anh ta lại biết. Cô ngây người nhìn anh, có chút lo lắng.
- Cô nhìn thế là gì, có mỗi tôi biết thôi, Dương không biết. Nhìn mặt cô hôm qua tôi đoán thế.
- Vậy...sao cậu còn làm thế?
- Thì...thật ra...
Nhìn khuôn mặt An hồng hồng đang cau lại, hai mắt sưng húp nhưng vẫn cố lườm anh, đôi môi chu chu lên tức tối. Hoàng bỗng thấy lòng mình có chút xao động, sao với bao cô nàng anh mồng ngang mép dọc được, mà đứng trước cô lúc này, anh nói trở nên khó khăn như vậy.
- Thật ra là...tôi muốn thử xem phản ứng của Dương thế nào, cũng muốn giúp cô xem thử phản ứng của anh ta.
- Cậu nói thế mà cũng nghe được à?
- Thế cô nghĩ là thế nào? Hay cô nghĩ tôi thích cô..
- Không phải như vây...
Hoàng bỗng nhiên có ý cười khi nhìn cái bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ của An, hình như cô chẳng còn nhớ cô đang giận anh nữa, cô đang cố suy nghĩ về cái tại sao anh lại làm như vậy. Nhìn cô lúc này có chút gì có khờ khờ, cô nàng này không ngờ dễ gạt như thế, Hoàng thầm nghĩ.
- Không phải nhờ tôi hôn cô mà Dương tức tối đấy à. Chứng tỏ cậu ấy đang ghen.
- Thật không?
An vội vàng hỏi, đôi mắt cô hấp háy.
- Đấy là tôi đoán thế, vì tôi chơi với nó lên tôi đoán vậy.
Hoàng cao hứng nói.
- Hóa ra lại chỉ đoán. An tỉu ngỉu.
Nhìn cái bộ dạng của An mỗi khi nhắc đến Dương khiến Hoàng cũng phải nén tiếng cười.
- Trông cái mặt cô kìa, hiện rõ chữ tôi thích Dương, lại còn cứ chối.
- Tôi...
An lại là người trở nên bối rối.
- Thôi bỏ qua mọi chuyện đi, mai mắt hết sưng rồi thì đi học đi. Không thằng Dương nó không nhìn mặt tôi vì cô đấy.
- Thật hả?
- Ừ...thật. Hoàng làm bộ mặt thành thực nói, trong lòng anh ta thì lại đang tự khen ngợi tài chém gió thành báo của mình lừa được An.
An trở nên vui vẻ hơn, cô nhìn Hoàng cười ngại ngùng.
Hoàng cũng cười, nhìn cái dáng điệu vui vẻ của cô ta trông cũng không đến nỗi nào, hóa ra trước đây do anh không nói chuyện nhiều với An nên không biết. Bây giờ thì anh biết cô ấy nói chuyện cũng tạm, còn dễ bị lừa nữa chứ. Cảm giác bây giờ của anh rất nhẹ nhõm....
- Sao tôi mới chỉ nói thế mà cô đã cười toe toét thế. Hôm qua còn khóc lóc thảm thiết cơ mà.
- Cậu cứ thử ....mất nụ hôn... đầu xem....Thôi cậu đừng nhắc đến nó nữa. Không tôi lại không ngủ được đâu. ...An lườm.
- Là..nụ hôn đầu của cô ....Ha ha ha...thế cô cũng may mắn đấy, tôi hôn khá lắm phải không?
Hoàng nháy mắt nhìn An cười lớn.
- Cậu....cậu hôn chẳng ra gì cả, như em bé tập đi ấy. Tôi chẳng thấy có cảm xúc gì cả.
- Cô...
An nhìn Hoàng cười đểu, có ý trêu anh, và cũng để cho mình bớt ngượng vì câu đùa của Hoàng. Quả thực hôm qua cô còn chẳng muốn nhìn mặt cái con người kia nữa, nhưng bây giờ thì cơn giận tự nhiên bay đi đâu hết rồi, có lẽ vì cô tin vào cái thái độ chân thành của Hoàng lúc này nên dễ tha thứ như vậy.
Hoàng có chút bất ngờ, không ngờ trên lớp cô ta ít nói như vậy, mà bây giờ cô ta còn quay ra trêu lại mình. Biết ngay cô ta giả tạo mà...Nhưng cái sự giả tạo mà anh áp đặt lên cho An, buổi tối hôm nay sao lại có chút gì đó ngọt ngào như vậy.
An quay đầu bước lên phòng.
Hoàng vẫn đứng đó nhìn theo bóng cô.
Trong lòng anh có một điều gì đó kì lạ đang nhem nhóm.
Sáng nay lúc Hoàng bỏ về, anh định bụng ra quán game để làm một trận cho nó đỡ bực. Nhưng không hiểu sao đôi chân của anh lại bước đến nơi cô ở, không có số điện thoại của cô, anh ngồi ở dưới bậc thang chờ. Người qua người lại cứ nhìn anh như kẻ đang đeo bám ai đó, Hoàng vẫn bình thản đốt thuốc lá rồi chờ đợi. Anh cũng chẳng hiểu sao anh lại phải như vậy, nhưng không gặp được cô ta để giải quyết hết chuyện này thì hình ảnh của cô ta cứ ảm ảnh anh mãi thôi...
Đến bây giờ khi mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng hình ảnh của cô ta lại càng hằn sâu trong anh hơn nữa. Tất cả chuyện này là sao cơ chứ?
Hoàng ôm cái mỗi băng khoăng ấy bước ra về...
Tiếng ve đâu đó bắt đầu kêu râm rang..
Mùa hè mới chỉ bắt đầu.
-------
Ngày hôm sau An đã đi học trở lại, mắt cô đã xẹp xuống nhờ túi chườm của Hoàng.
- Mày làm tao lo quá. Làm sao thì phải nghe điện thoại chứ?
Hùng nhìn thấy An quát.
- Ờ...tao mệt quá, sory mày...
- Hừ..thế cảm thấy khá hơn chưa.
- Rồi.
- Hôm qua tao định đến chỗ mày nhưng về muộn quá, ktx mày đóng cửa rồi nên đàng quay về.
- Thế à, tao xin lỗi, hôm qua tao mệt quá nên mày gọi tao cũng không muốn mày lo..nên...
- Thôi chuyện qua rồi để nó qua đi. Mà cho mày một bất ngờ ngoài sức tượng tưởng...
- Sao?
- Tí nữa Dương đến thì mày biết?
- Sao cơ ?
An nghi ngờ nhìn cái khuôn mặt nhe nhởn của Hùng.
Rồi Dương cũng đến... điều bất ngờ mà Hùng nói đó là Dương ngồi xuống ngay đằng sau lưng cô.
- Sao lại như thế? An quay sang ngạc nhiên hỏi.
- Chịu, nghe loáng thoáng nó bảo mắt nó khó nhìn đổi chỗ lên ngồi với cái Loan, thằng Tuấn.
- Trời, tao phải làm sao?
- Làm sao là làm sao, mày cứ bình thường chứ làm sao? Ngồi gần chàng càng sướng chứ sao.
Hùng ghé tai An thì thầm, cô bât cười nhỏ.
Có Dương ngồi sau lưng mình bao phiền muộn cô chợt tan biến hết, anh đang ở rất gần cô khoảng cách chỉ bằng một bàn tay, chỉ cần quay nhẹ đầu khuôn mặt anh đã ở phía trước cô rồi. Niềm vui cứ như đang nhảy nhót trong đầu cô lúc này..
Nhưng...niềm vui chẳng kéo dài được mấy khi vài phút sau, có một tên sao chổi bước đến ngồi bên cạnh Dương.
Hùng khẽ nhìn An, cô cũng nhìn hắn thở dài. Hoàng nhếch môi bất cần, quăng cái cặp xuống bên cạnh Dương.
- Ngồi đây, ngủ thế đéo nào được hả mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro