Chương 47: Hiểu lầm
Chương 47: Hiểu lầm.
Có một con đường ở phía cuối chân trời.
Hoàng hôn buông rơi nhạt màu nắng mới.
Nơi những nụ hôn mình trao vẫn còn đọng phút bối rối.
Nơi đôi mắt người hướng về phía xa xôi.
---------------------------------
Người con gái kia đứng dậy, nhưng An đã vội đứng trước mặt cô ta ý muốn cô ta nên ở lại.
- Các cô muốn gì?
Cô gái nhìn hai người họ, khoang tay trước ngực vênh mặt lên nói.
- Muốn hỏi chị chút chuyện thôi. An nói.
Hùng kéo ghế lại cho cô ta ngồi, rồi hắn với An cũng ngồi xuống cùng.
- Em là An, còn đây là Hương cùng là bạn Sơn. Chị tên là gì nhỉ cho bọn em dễ xưng hô?
- Tôi là My. Các cô muốn hỏi chuyện gì.
My nhìn một lượt hai người đang ngồi trước mặt mình với thái độ khinh khỉnh.
- Vâng chị My, xin hỏi chị đã nói gì với bạn em để bạn em hiểu lầm gì đó.
- Xin lỗi không phải việc của 2 cô.
- Vậy em cũng có nên nói là việc của Sơn và anh Tiến cũng không phải việc của chị không?
- Tôi chỉ nói sự thật, còn cô ta tin hay không thì tùy.
Hùng cười khẩy, khoang tay trước ngực nhẹ nhàng lên tiếng.
- Tôi tự hỏi chị sống như vậy có mệt mỏi hay không? Sao cứ bắt mình đeo đuổi một người như anh ta liệu có đáng. Có lẽ cái thời gian chị dành để phá anh ta thì chị có thể đã kiếm cho mình một người yêu thực sự.
- Ha ha ha…My che miệng cười, điệu bộ thảnh thơi cô ta nói tiếp.
- Cô đã bao giờ mất tất cả hay chưa, còn với tôi niềm vui của tôi là nhìn thấy anh ta đau khổ.
- Chị đã nói những thứ linh tinh gì với Sơn.
An không thể nịn được nữa, cô nắm mạnh lấy tay My kéo lại gần mình.
- Ha ha, các cô đừng cậy đông mà ức hiếp yếu…Cứ thử động vào một sợi tóc của tôi xem.
- Sao lại không?
Hùng đứng dậy, cầm cốc nước mà Sơn đang uống dở, dốc thẳng xuống đầu xuống đầu Mi. Những viên đá rơi lộp độp trên sàn, nước từ đầu cô ta nhỏ tong tỏng xuống đất..Cô ta nở một nụ cười sâu cay nhìn vào mắt Hùng, vùng tay An ra rồi vớ lấy chiếc cốc trên bàn ném thẳng vào phía hai người đang đứng.
Nhưng may mắn, cả An và hắn đều tránh được..
An giơ tay đẩy mạnh cô ta xuống đất, My định lồm cồm bò dậy trong đống nhớp nháp nhưng không hiểu sao cô ta lại ngồi bệt xuống bắt đầu kêu khóc.
- Ôi trời đất ơi, chủ quán đánh người….Ối giời ơi.
Hùng cười khẩy, nhìn My với ánh mắt đầy khinh bỉ nói.
- Không ăn được tính đạp đổ.
- Ôi giời ơi…chủ quán đánh khách….
- Thôi… An lay tay Hùng.
Hắn gật đầu, lôi điện thoại ra.
- Alo, anh Trung ở phường phải không ạ. Anh đến ngay quán em được không ạ, có khách uống nước không trả tiền mà còn ăn vạ ở đây không chịu đi.
- Ôi giời ơi. My vẫn kêu như lợn rống ở dưới đất.
- Vâng, anh đến ngay ạ, vâng cảm ơn anh.
Nói rồi cúp máy, bỏ mặc My ngồi kêu khóc trên đây hắn đi xuống quầy lễ tân phía dưới yêu cầu đóng quán sớm, và giao cho nhân viên thu ngân khi công an đến thì ra phường làm việc cùng với họ, rồi kéo An đi tìm Sơn với Tiến.
- Có sao không? An lo lắng hỏi.
- Không sao. Phường đến lôi cái con điên ấy đi là xong.
- Sợ khách họ …
- Không sợ, hôm nay quán cũng vắng khách, tầng 2 cũng không ai ngồi mà, họ ở bên dưới cùng lắm chỉ nghĩ con điên ấy bày trò thôi. Gậy ông thì đập lưng ông, sao phải lăn tăn. Giờ thì đi tìm cái Sơn đã.
- Tao vừa nhắn cho anh Tiến rồi, anh ấy nói đang ở khu này.
Hùng liếc vào điện thoại của An đọc tin nhắn rồi, gật đầu phóng vội đi.
………………
Mất khá lâu đi lòng vòng An và Hùng mới gặp đươc Tiến.
- Anh đã tìm thấy chưa?
- Liệu em ấy có về nhà không?
Hùng lắc đầu nói.
- Không, bọn em qua nhà rồi, không thấy ai.
- Không hiểu đi đâu nữa. Thôi mình có lẽ vào khu này xem sao, biết đâu cô ấy lại đang ở trong trung tâm thương mại này.
Tiến nhìn vào khu trung tâm thương mai trước mặt. Hùng khẽ mỉn môi dù hắn biết An nghe sẽ khó chịu nhưng vẫn nói.
- Ha ha ha….Khu này An là rành nhất.
Và cái Hùng nhận được là một cái véo thật mạnh của An. Tiến không hiểu chuyện gì định hỏi nhưng lại thôi, anh không biết chỗ này cách khu chung cư của Hoàng chẳng bao xa.
- Có định vào trong không?
- Thôi anh vào trước bọn em tìm bên ngoài, có gì gọi điện cho nhau nhé. Gửi xe bên ngoài luôn đi anh ak, em thấy cái trung tâm này chuẩn bị đóng cửa đến nơi rồi.
- Ừm…vậy cảm ơn các em.
Nói rồi, Tiến phóng xe đi gửi, còn Hùng thì đi thẳng lên.
- Tao nghĩ phải ra mấy cái cầu mà tìm ấy. An thì thầm.
- Ha ha…mày có dở không, cái Sơn nó không như mày đâu, lo làm gì cho mệt người, có khi đang ngồi ăn ở đâu đó rồi cũng nên. Vừa mới nhắc đến, có quán phở này muốn vào ăn rồi đi tìm tiếp không?
- Bạn mày bỏ đi, mà vẫn còn ăn được, pó tay …dửng dưng như không thế là sao?
Nghe An nói, Hùng cười càng to hơn.
- Ha ha ha…thôi thì tao nói cho mày biết nhé, tao thừa biết cái Sơn ở đâu. Anh Tiến giờ có lục tung cả cái Hà Nội này lên cũng không thể ngờ được chỗ nó ở đâu.
- Cái gì?
- Nó đang ở nhà anh ấy, chắc đang làm một giấc trong phòng ngủ rồi.
- Sao?
Vừa nói Hùng vừa đỗ xe trước quán phở.
- Lại còn sao nữa. Trước khi con điên My đến gặp nó, nó đã bảo với tao lần này sẽ thử lòng anh ấy mà.
- Trời thế mà đến tao mày còn giấu. Nó diễn như thật thế ai mà không sợ. Sao mày không bảo Tiến luôn để anh ấy tìm toán loạn cả lên thế. Khổ thân anh ấy. An kinh ngạc kêu lên.
- Khổ cái gì, cho chết ai bao ngay từ đầu không nói cho nó biết luôn, còn bày đặt…Còn lúc nãy tao bảo Sơn hay đến khu này mua sắm là mục đích để đưa mày đến đây.
- Làm gì?
Hùng nhếch mắt lên nhìn An nói.
- Gặp Hoàng để nối lại tình xưa.
- Mày đã điên chưa, tao đã nói rồi…
- Đùa thôi…Thế mà đã dãy đành đạch lên. Bạn tao nó hẹn ở đây, tí nó ra bây giờ, nó mới chuyển đến khu này. Nó là mối lấy chè của tao, đợt này nó sang Nhật mấy tháng tính gửi nó tiền để nó mua hộ chè. Có thế thôi mà bà đã….Ha ha ha….
Mặt An xạm lại, hằm hằm định giơ đũa gõ cho hắn mất cái. Đứa bạn mất dạy này không biết hôm nay cô vừa bị anh ta tạt một gáo nước lạnh vào mặt hay sao còn đùa với cợt.
- Ha ha…nhìn cái mẹt tởm lởm của mày kìa…Thôi, đừng có xị ra thế, tao bảo bạn tao ở đây có tin tình báo gì nó báo cho….dù không ở cùng khu nhưng nó sẽ dùng ống nhòm nhòm sang cho mày…
- Con chó này…
- Sao….làm sao….không đúng…à…lại…
Chưa kịp nói hết câu, thì tiếng ồn ào, xôn xao từ quán bên cạnh khiến hắn dừng đũa lại, ngồi trong ngó đầu ta.
Một đám đông tụ tập đen kịt phía trước.
- Đánh nhau à? An hỏi.
- Không để ra xem…He he…
Lát sau, Hùng chạy vào, nét mặt không biết là đang cười hay đang lo lắng, nhưng hắn kéo An dậy nói.
- Dù tao chỉ là không cố tình, nhưng do ông trời cố ý như vậy đấy. Mày ra lượm xác người quen đi.
Cho đến khi nhìn thấy người đang nằm xõng xoài dưới mặt đất, An mới hiểu cái “ do ông trời cố ý” của Hùng.
---------------------------------
Hoàng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường.
Nhìn xung quanh, cảm thấy đầu đau nhức, toàn thân mệt mỏi. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng lạch cạnh…
Chẳng lẽ trộm.
Ngồi dậy định đứng lên thì thấy phía dưới chân nhức nhức, vén quần lên mới thấy chân mình bị băng bó một khoảng lớn. Khắp người mùi rượu vẫn còn nồng nặc
Ai đã đưa anh về đây?
- Ai đấy?
Hoàng khẽ mở cửa phòng ngủ, trên tay đã cầm sẵn cây vợt tenis nhẹ nhàng đi ra, cố không gây bất cứ tiếng động gì.
- Là cô.
Anh buông gậy xuống, khi thấy người ấy quay người lại nhìn anh.
- Sao cô lại vào được đây.
- Lấy chìa khóa trong túi anh.
- Cô theo dõi tôi đấy à.
Anh hét lớn với tất cả sự giận giữ sâu vào đôi mắt mình, những tia lửa hừng hực trong anh như muốn thiêu cháy người cô lúc này.
- Không, tôi tình cờ đến đây.Đáp lại lời anh lời cô nhàn nhạt.
- Tình cờ. Ha ha ha…Tình cờ..Lần nào cũng tình cờ. Tối hôm nay tôi thấy cô đã về từ rất sớm, chẳng lẽ cô rình rập tôi đến tận giờ.
- Anh nhìn thấy em sao??
- Tôi…chỉ là..
Biết là lỡ lời anh vội vã phân trần..
- Mọi người đang ngồi, một mình cô đứng lên đi về sao tôi lại không thấy.
- Anh hiểu lầm rồi, em thực sự chỉ tình cờ đi qua thấy anh say bị ngất ở giữa đường.
Hoàng tiến lại gần phía An đang đứng.
- Cô thì có việc gì?
- Việc riêng của em.
- Việc riêng của cô. Bây giờ tôi xin tuyên bố với cô một điều rằng, từ giờ tôi sẽ không cảnh cáo cô nữa đâu. Một là cô bước khỏi nhà tôi, hai là để tôi gọi bảo vệ lên.
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm của anh chiếu thẳng lên khuôn mặt cô. Điều duy nhất anh làm mỗi khi nhìn thấy cô là xa lánh xua đuổi…tất cả cô nhận được chỉ có vậy.
Hết lần này đến lần khác…
An thở dài, cô không nói gì thêm vì có nói gì lúc này thì cũng chỉ làm anh thêm hiểu lầm. Cô lặng lẽ cầm túi xách bước ra ngoài cửa, tiếng khóa lạch cạch phía sau lưng đủ để biết anh đang khóa cửa lại từ bên trong.
Thật đau- trái tim cô!
………………………
Hoàng nhìn vào nồi chào trên bếp, vẫn đang sôi lục bục.
Tự nhiên cảm thấy chua xót dâng lên trong lòng mình.
Anh múc một bát cháo lớn, mùi thơm từ thịt và hành xông lên khiến bụng anh cồn cào đói, tối tăm thế này cô ta còn kiếm đâu ra được những thứ này để nấu cháo. Anh chậm chậm ăn đưa từng thìa lên miệng, nuốt từng miếng cháo, vị bùi bùi dần chuyển sang đắng lặng…khi những giọt nước mắt tự động rơi xuống bát cháo dang dở.
Tại sao anh lại rơi nước mắt vì một điều đáng lẽ phải làm mình bực bội, là nước mắt của anh người chưa bao giờ được ngồi nếm hương vị thực sự của bát cháo mỗi khi tỉnh rượu. Hay là nước mắt của con người ở trong anh- người đã từng yêu cô gái kia tha thiết.
- Nếu anh yêu cô ta thì xuất hiện đi, để cho tôi nhớ hết mọi thứ về cô ta!!!!
Anh hét lên, hất văng bát cháo vào cạnh bồn rửa, vỡ tan tành.
Có những kỉ niệm ta đã chót đánh rơi.
Ngày em buông lơi…
Ngày anh không tới….
Những điều khiến mình cảm thấy chới với.
Phải chẳng là hai ta đều lạc lối …đều buông rơi
Liệu rằng con đường ta đã chia đôi.
Tình yêu, hạnh phúc, và tất cả những điều giả dối….
Lời hẹn ước ngày xưa mà ta đã phản bội.
Liệu rằng ta có thể để tất cả trôi….
--------------------
Tiến mở toanh cửa, anh còn không buồn cởi giày, cứ thế xông vào phòng ngủ.
Bật đèn lên.
Sơn đang say ngủ trong chăn của anh, gối đầu trên gối của anh.
Thậm chí cô đang mặc váy ngủ, ngủ say sưa với cái miệng hơi mín lại.
Ngay lúc này, anh muốn hất tung chăn chiếu lên, cầm người con gái kia ném cô ta ra khỏi nhà. Nhưng….anh cảm thấy cả người mình giờ chẳng còn chút lực nào nữa. Cả đêm anh tìm cô như một thằng điên, gọi tên cô ở khắp nơi, dù chân không lê nổi nữa anh vẫn cứ bước vì sợ cô nghĩ quẩn làm điều gì đó không tốt.
Vậy mà…cô ta…ở nhà anh…bình thản…ngủ!
Nuốt cũng không trôi được cục ức nghẹn ở cổ họng lúc này.
Anh lần lượt cởi bộ quần áo mướt mồ hôi đang mặc trên người ra vắt lên giá, đi lấy quần áo ngủ.
- Cô…
Đến áo lót mà cô thản nhiên vứt nó trong tủ đồ của anh.
Tiến thở dài, xếp nó sang một bên, lấy đồ ngủ rồi bước vào nhà tắm.
Bực thì bực thật nhưng không hiểu sao, anh thấy nhẹ nhõm trong thâm tâm. Hòa mình vào làn nước ấm, anh mỉn cười.
Cộc, cộc…tiếng gõ cửa nhà tắm khiến anh giật mình quay ra…thấy cái đầu đen xì dí sát vào kín nhà tắm.
Tiếng gõ cửa cộc cộc ngày một to…
- Xong chưa buồn vệ sinh quá…Lần sau về muộn thì tắm ở phòng bên cạnh đi nhé. Tối thế này nước chảy ào ào ai mà ngủ được.
Giờ có muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi con người vô lý này được nữa, anh tức tối giật mạnh cửa nhà tắm bước ra.
Cô ngơ ngác nhìn cả thân người không một mảnh vải che thân của anh đứng trước mặt mình.
Rồi tất cả như đảo lộn anh bế thốc cô quăng trở lại giường, đè người mình lên người cô.
- Anh …anh…định làm cái trò gì thế…nửa đêm nửa hôm rồi.
Sơn cuống quýt đẩy người anh ra, nhưng không thể ngẩng dậy được.
Không để cô có kịp thở, anh ngấu nghiến dày vò đôi môi của cô như một sự trừng phạt việc cô đã làm hôm nay.
- Trò gì à, trò này chỉ làm được vào nửa đêm nửa hôm thôi.
- Buông ra, em buồn vệ sinh..
Tiến dừng môi lại, nhìn cô với cái nhìn trêu chọc.
- Vậy để anh giúp em giải quyết…
- Đừng…
Tay cô chưa kịp nắm lấy thì tay anh đã kéo tuột quần trong của cô xuống quăng xuống đất.
- Lần này là lần cuối cùng…em mà còn làm như thế nữa thì đừng trách anh không nể nang.
- Được rồi…được rồi, em biết lỗi rồi…buông em ra đi.
- Ha ha…sao dễ dàng thế được..
………………………
…………………………………
--------------------------------------
Nắng tháng 5 nắng luôn vàng rực rỡ.
An mở toang cửa sổ đón những ánh nắng đầu mùa ùa vào gian phòng nhỏ.
Cô bắt đầu lau chùi bàn ghế, tủ kệ.
Phía bên ngoài Sơn và Hùng cũng đang cùng nhau quét dọn, lau chùi, tiếng cười của 2 đứa rôn rả khắp nhà. An cũng muốn nói vọng ra vài câu nói đùa nhưng cổ họng An sau trận ốm vẫn còn đau, giờ vẫn không nói được.
- An, trưa đi ăn ngoài đi. Hôm nay bọn tao tính ăn lẩu.
- Ừ…thế…cũng được.
Hùng ngó vào họ, hắn cười khi thấy cổ họng cô vẫn chưa đỡ.
- Sao, vẫn chưa khỏi à. Ai bảo hát hò lắm vào.
- Tao… hát …cho ai hả????
- Ờ ờ…Thôi lát đi ăn xong rồi ghé qua thăm Dương luôn. Tao hôm nay đóng quán. Vì hôm qua nói chuyện qua điện thoại thì thấy có vẻ nghiêm trọng lắm.
Sơn chống tay trước chổi nói thêm.
- Thế đi ăn xong 2 đứa mày đi thôi, tao có việc rồi.
- Lại việc với anh Tiến đúng không? Hùng giở giọng trêu.
- ừm…phiền lắm.
- Gớm cô ạ, giảng hòa được rồi là lại quấn lấy nhau như hình với bóng thôi.
- Ha ha ha…kệ người ta.
Sơn tươi tỉnh, quăng chổi qua cho Hùng, lấy khăn lau bàn, miệng lẩm bẩm hát.
- Chưa thấy hát bao giờ nữa. An dù mất tiếng vẫn đá vào mấy câu đùa.
Hùng nghe cái giọng vịt đực của cô cũng bật cười.
- Thôi con này, mày đừng cố quá thành quá cố.
- Ha ha ha…Cô cười híp mắt, mũi vẫn còn dính chút bụi, quay lại vào bên trong tiếp tục dọn đồ của mình.
Hơn 3h chiều, An và Hùng mới tới được nhà Dương.
May mắn cho họ là vào ngày nghỉ nên đường cũng vắng vẻ, nên không bị tắt đường lâu quá ở đoạn ngõ vào.
Chiếc xe ai đó đến trước họ đang dựng trước cửa nhà anh, An bước xuống xe nhấn chuông cửa. Người phụ nữ lạ mặt vội vàng ra mở cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ không được thoải mái.
- Ai đấy?
- Chúng cháu là bạn Dương.
- À, ừ…các cháu vào đây. Mãi cô ta mới nở 1 nụ cười gượng gạo đáp lại 2 người, rồi mở cửa cho họ bước vào.
An thấy Dương đang ngồi cùng ai đó phía bên trong nhà, nhìn thấy cô bước vào anh gật đầu chào, đứng dậy ra đón cô và Hùng bước vào bên trong.
- Họ là bạn thân của tôi, không sao chứ?
- Vâng, không sao? Cô gái kia nói.
An thấy 2 người đang ngồi đối diện với Dương là cảnh sát mặc quân phục, liền kéo Hùng đi vào phía bên trong ngồi.
- Mày cứ nói chuyện, lát có gì nói sau.
Dương gật đầu với cô, rồi lại nói tiếp câu chuyện với hai người kia. Hùng đánh mắt với An ý như mọi chuyện đang rất nghiêm trọng, cô gật đầu đáp lại hắn.
Khá lâu sau Dương đứng dậy, bắt tay với 2 người cảnh sát rồi tiễn họ đi ra ngoài.
Khi anh quay trở vào, Hùng với An liền không kìm được chạy đến hỏi.
- Sao rồi, thế nào rồi?
Anh chỉ tay, ấn hai người ngồi xuống, rót cho họ nước, rồi mới bắt đầu đi vào câu chuyện.
- Họ đã có bằng chứng để khởi tố Hoa và Hiếu ra tòa.
- Hoa và Hiếu? An kêu lên.
- Ừm…
Nhìn nét mặt điềm tĩnh của Dương, Hùng không khỏi tự cảm thấy kì lạ. Bố thì qua đời vì ngoại tình với bạn học, người yêu thì là đồng phạm và vẻ mặt anh lúc này cứ dửng dưng như không..Chẳng biết còn thêm bao nỗi đau nữa, chỉ biết rằng trái tim giờ đã chai đá.
Những vấp ngã, sai lầm, đau thương khiến cho người ta trở nên cứng rắn.
Và liệu sau bao nhiêu lâu nữa, sẽ còn gặp lại bao nhiêu người nữa để những vấp ngã, sai lầm, đau thương của ngày ấy sẽ không lặp lại.
Nét trưởng thành trên khuôn mặt Dương, tự nhiên khiến An nhận ra rõ nét những ngưỡng cửa cuối cùng của tuổi trẻ mà cô và họ đang đứng là những thời khắc như vậy.. Thời gian cứ trôi mà cô đã suýt quên mất mình đang già đi từng giây phút.
Hùng vẫn thích nghe nhạc của Nguyễn Hải Phong, Dương vẫn thích đàn những bài hát của Westlife, còn cô vẫn thích hát những bản rock ballad buồn của Stratovarious. Nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó, cô và họ sẽ dần lãng quên những sở thích ấy, để xoay vòng với cuộc sống, vật lộn từng ngày với những xáo trộn, biến cố.
Một ngày nào đó…
Khi ngồi với nhau, nhìn lại…
Tất cả chỉ còn là …một thời.
“ Bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì.. ngày tháng vội đi đôi khi không như ý. Trôi qua bao nhiêu năm nữa có lẽ ta không ngây ngô như bây giờ.
Bao nhiêu cho vừa từng ngày và từng giờ. Cành lá sao lặng im như thôi không mong nhớ. Cho ta bao nhiêu năm nữa, có lẽ bao nhiêu đây thôi.
Cho ta nhìn thời gian trôi…”
-------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro