Chương 45: Rút ngắn khoảng cách
Chương 45: Rút ngắn lại khoảng cách.
Nơi nào trong trái tim anh thuộc về em.
Một nơi trải dài bão tố hay đầy nắng hanh hao.
Một nơi yêu thương ngập lối hay chỉ là nơi nỗi nhớ đến nôn nao cõi lòng.
----------------
An không ngủ được, cô trằn trọc thức dậy giữa đêm vì những cơn ác mộng liền kề. Mọi thứ trong giấc mơ hỗn độn và điện loạn khiến cô giật mình tỉnh dậy nhận thấy toàn thân đau nhứt nhối. Khi con người nhận ra họ đang đứng trước những ngưỡng cửa cuối cùng của tuổi 20 là lúc họ nhận ra những giấc ngủ đang dần trở nên thưa thớt.
Mở cửa bước ra ngoài lấy một ly nước, nhìn ra phía bên ngoài, gió đang giật hất tung quần áo phơi trên giá, mưa vẫn tuôn sối xả không ngừng. Phía bên phòng kia vẫn sáng đèn, An đẩy cửa bước vào nhìn thấy Sơn đang chăm chú ngồi bên máy tính.
- Mày thức khua vậy ?
- Sao không ngủ được à.
- Ừm…mưa lớn quá tao không thể chợp mắt. Đang chat với ai mà lâu thế?
- Ha ha ha đang xem giở tài liệu, ngày mai có cuộc họp sơ bộ.
- Hùng hôm nay lại không về rồi.
- Ờ, nó đang hú hí với người yêu rồi.
Sơn lắc đầu đáp, mắt vẫn chú tâm vào màn hình máy tính chỉnh sửa văn bản.
- Hôm trước tao hỏi anh Đức về anh Tiến.
- Ừm..sao.
Lúc này Sơn ngừng tay lại, chăm chú nhìn An có vẻ rất quan tâm.
- Chẳng là, tao thấy anh ấy đẹp trai vậy, tiền đồ thế mà chưa có người yêu thì cũng hơi lạ. Sợ anh ta lại có ý không tốt với mày nên hỏi.
- Thế sao, anh Đức nói sao?
- Anh ấy kể cho tao một chuyện nhưng tao không biết có nên nói cho mày biết không?
Giọng điệu của An càng khiến Sơn tò mò.
- Sao, mày cứ nói xem.
- Đức nói Tiến là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, nhưng trước đây anh ấy là bác sĩ phẫu thuật não. Người yêu trước đây của anh ấy là chị bạn học cùng khóa, họ yêu nhau cũng được hơn 3 năm và sắp chuẩn bị là đám cưới, nhưng không hiểu sao đến lúc Tiến đặt vấn đề cưới xin thì chị kia lại từ chối. Cuối cùng chị ấy chia tay với Tiến để yêu và cưới một người khác.
Sơn không giấu được sự bất ngờ trên khuôn mặt của mình lúc này, nếu An không nói chắc cô sẽ không bao giờ biết chuyện này vì Tiến chưa bao giờ từng kể. Vậy nên nhiều lúc cô biết rằng giữa họ luôn luôn dãy núi ngăn họ làm hai, ở bên nhau nhưng tâm hồn lại luôn có những khúc mắc không thể tháo cởi.
- Chuyện qua lâu nhưng vẫn để lại trong lòng anh ấy những nỗi buồn, anh ấy không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa và mọi người cũng không ai dám hỏi. Đến một hôm có một vụ tai nạn giao thông xảy ra, một người chỉ bị dập lá nách còn một người thì bị chấn thương sọ não rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Xe cấp cứu đưa hai người họ đến bệnh viện gần như đã quá trễ, người bị chấn thương sọ não kia đang trong cơn nguy kịch được chuyển thẳng vào phòng phẫu thuật.
- Đừng nói rằng…Ngày hôm ấy có phải Tiến là người phẫu thuật…và người nằm đấy là người yêu cũ của anh ấy.
Sơn cắt ngang thản thốt.
Nhưng đáp lại cô lại cái lắc đầu nhè nhẹ của An, cô từ từ uống nước rồi lại tiếp tục nói.
- Không…mà là người yêu của chị ấy. Anh Đức kể rằng Tiến không hề biết chuyện gì cho đến khi rời khỏi phòng phẫu thuật.
- Anh ấy có cứu được người không?
- Có nhưng…người kia phải sống thực vậy cả đời. Tiến đã cố hết sức rồi.
- Trời …
Sơn đưa tay che miệng lại kêu lên.
- Tệ hơn nữa đó là khi người yêu cũ anh ấy đến, chị ta đã nói rằng vì trả thù chị ta nên Tiến mới làm vậy. Chị ta làm rối tung mọi chuyện và nói rằng anh đã không làm hết trách nhiệm của mình, muốn tước giấy phép hành nghề của anh ta.
- Chị ta có làm được không?
- Tất nhiên là không, nhưng việc ấy ảnh hưởng đến Tiến rất nhiều, anh ấy xin chuyển sang khoa tâm thần chỉ chuyên chữa những chấn sang tâm lý chứ không còn là bác sĩ phẫu thuật nữa.
An nắm nhẹ lấy tay Sơn, hi vọng cô sẽ không buồn khi nghe đến điều tiếp theo mà An muốn nói.
- Đức nói rằng, nếu mày và anh Tiến xác định yêu nhau thì mày nên tìm một bác sĩ khác. Vì cô gái kia vẫn đang tìm mọi cách để trả thù, nếu việc mày và anh ấy hẹn hò lộ ra thì tao nghĩ rằng sẽ khó khăn cho anh ấy rất nhiều.
- Cảm ơn …mày…đã nói cho tao biết. Nhưng tao nghĩ việc hẹn hò với bệnh nhân chỉ bị hạn chế, không nghĩ nó lại ảnh hưởng lớn đến vậy.
An cười nhẹ, uống thêm một ngụm nước cho cổ họng bớt khô rát, cô nói tiếp.
- Tao nghĩ rằng Tiến sợ, nếu nói cho mày biết thì mày sẽ tìm cách tránh xa anh ấy. Chẳng phải anh ấy yêu mày hay sao?
- Tiến đã từng nói với tao, tình yêu là thứ không lường trước được điều gì? Chắc có lẽ vì chuyện này…Cô ta là ai? Mày có biết không?
- Không, Đức cũng không biết, tao nghĩ mày nên nói chuyện với anh ấy. Tao tối nay ngủ ở đây nhé, nằm một mình tao lại mơ thấy ác mộng.
- Ừ…
Sơn gật đầu, nhìn An bước lên giường chui vào chăn, cô quay lại chăm chú làm tiếp công việc còn dang dở trên màn hình trước mặt. Nhưng thực bụng ngay lúc này cô muốn gọi điện cho Tiến để hỏi rõ tất cả…
Khuya quá rồi…không nên nóng vội…cô tự nhủ với lòng mình, một lát sau cơn buồn ngủ kéo đến, cô mệt mỏi tắt máy tính rồi lên giường nằm xuống cạnh An.
---------------------------
Hoàng thấy mình đang đứng trên đại lộ đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Chiếc xe taxi vàng chóe đỗ xịch trước mặt đón anh lên rồi vút nhanh trên đường.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu những dòng xe đang tấp nập trôi nhanh qua mắt mình, mỉn cười cúi xuống mở túi lôi ra một chiếc hộp bằng gỗ ngắm nghía rất kĩ. Anh cảm thấy mình đang hạnh phúc, niềm vui trào căng khắp lồng ngực, thậm chí sự háo hức đến trống ngực đập thình thích ….
Đó là nơi nào?
Sao khiến anh hào hứng đến vậy..
Bỗng….Rầm…
Một tiếng động mạnh vang bên tai anh nhói buốt.
Anh thấy mình lộn nhào chới với…
Tiếng hét chói tai từ mọi nơi dội vào màng nhĩ…
Hoàng thấy mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía anh, những tiếng rì rầm rì rầm như một bày ong vo ve ồn ào xung quanh…
Anh thoi thóp thở như một con cá bị vớt trên cạn cố gắng ngáp lấy chút không khí cuối cùng ở phổi…rồi tất cả như tan ra biến mất trong một lớp khói trắng đục ngầu.
…………………
Hoàng bật người tỉnh dậy, mồ hồi ướt đầm đằng sau lưng, anh thở dốc.
Tích tắc…tích tắc…đồng hồ kéo từng nhịp nặng nề.
Anh bực tức đưa tay hất nó xuống đất vỡ tan tành, những tiếng tích tắc vẫn không dứt trong căn phòng tối.
Hoàng bước xuống giường đi ra phòng khách, mở một lon bia dốc cạn vào cổ họng. Mẹ kiếp những giấc mơ lặp đi lặp lại không hề giúp anh lấy được kí ức của mình lại.
……………………………
Lại thêm một ngày mưa kéo dài, Hà Nội lầy lội trong biển nước.
Trong phòng làm việc, Hoàng lật giở từng tờ báo cáo, rồi đập mạnh chúng xuống bàn khó chịu cất tiếng nói với người thư kí đang đứng bên cạnh.
- Cô yêu cầu trưởng phòng kế hoạch viết lại báo cáo cho tôi. Rồi mang báo cáo tài chính của Kế toán trưởng vào đây.
- Vâng..
Thư kí vội vàng cầm theo tài liệu chạy ra ngoài, lát sau lại trở vào với một cặp số liệu dày trên tay, dè dặt đặt lên bàn anh.
- Được rồi, cô ra ngoài đi.
Anh lạnh lùng nói, đón lấy tập tài liệu, đồng thời mở file trong máy tính kiểm tra số liệu.
Hoàng mới tiếp nhận chức vụ chưa đầy 1 tháng, nhưng cung cách làm việc của nhân viên trong công ty ngay từ lúc đầu đã không khiến anh hài lòng. Doanh thu cứ ngày một giảm, lợi nhuận có cũng chỉ để bù lỗ, chẳng khác gì một đống rác chồng đống bắt anh phải dọn dẹp.
Check mail một hồi, anh mệt mỏi tựa ra sau ghế nhìn ra phía bầu trời.
Những hạt mưa chảy dài trên cửa kính làm anh tưởng tượng đến những giọt nước mắt của cô gái kia, khiến tâm hồn phân tán theo từng giọt nước đang chảy kia.
Anh nhìn vào lịch hẹn khám trên bàn, xếp lại công văn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“ Where is the moment when we need it the most.
U kick up the leaves and the magic is lost
They tell me your blue sky’s faded to grey.
They tell me your passion’s gone away.
And I don’t need no carrying on.”
“ Có những khoảng khắc mà chúng ta cần đến nhất..đang ơ nơi đâu.
Anh đã tung chiếc lá dưới chân và phép nhiệm màu như vụt tắt.
Người ta nói với anh rằng bầu trời trong anh đã dần chuyển sang xám ngắt.
Người ta nói rằng mọi đam mê trong anh đã biến mất rồi.
Và anh cũng chẳng còn quan tâm đến những điều đó nữa!!!”
---------------------------
Sơn thất thần lau miệng chiếc chén qua lại, qua lại…
Hùng đập mạnh vào vai cô mỉn cười ái ngại hỏi.
- Sao thế, mày mất hồn từ nãy đến giờ. Sao bảo có việc gì mà chưa đi à?
- Ừm…định đi gặp ông Tiến nhưng vừa gọi điện bảo đang ở bên Gia Lâm tối mới về.
- Thế nhớ chàng quá hay sao mà đờ đẫn cả người ra thế.
- Không, tao đang lo nếu mọi chuyện như lời An nói thì…
- Haix.x….con hâm lo cái gì. Mày đã hủy lịch khám bệnh rồi còn gì, lo gì nữa..Không có chuyện gì đâu, chuyện đã lâu như thế rồi chẳng lẽ cô gái kia vẫn còn truy cứu đến tận giờ, thế đúng là một con điên chính hiệu, tao đảm bảo với mày.
Vỗ vai, Hùng an ủi bạn, dù lòng cũng thấy bất an.
- Lát nữa bọn nó tụ tập đấy. Tí đến bây giờ, thôi tao đi nghỉ một lát mày trông đi.
Sơn vứt khăn lau qua cho Hùng, mệt mỏi bóp đầu bước vào trong.
- Ờ…nghỉ đê, trông như kiểu sắp chết.
Vừa ngoảng ra sau giờ quay lên Hùng suýt buông rơi chiếc cốc đang nằm trên tay mình xuống, người vừa bước vào chẳng lẽ hắn lại nhìn nhầm.
Anh ta tiến thẳng về phía hắn, vẫn đôi mắt của 5 năm trước không hề thay đổi, suýt nữa khiến Hùng phát lên tiếng thét. Nhưng hắn cố gắng trấn tĩnh mình rằng anh ta chỉ vô tình đến..
Vậy mà…hắn đã nhầm, Hoàng đang tiến ngày một gần vào chỗ hắn.
- Xin lỗi cho tôi hỏi?
- À…vâng…
Hùng không cách nào ngậm được cái miệng đang há hốc của hắn ra lúc này.
- Cô có phải là bạn của người đến nhà tôi ngày hôm ấy không?
- À… thực sự tôi cũng không nhớ là tôi có gặp anh…. Hì….tên cô ấy là gì nhỉ?
- Tôi không nhớ tên cô ấy Nhưng..Tóc cô ấy dài tầm như thế này…
Anh giơ tay đặt ngang vai mình.
- Mắt to, hay mặc váy xòe, đi giày bệt tối màu, cao chừng hơn mét 6. Tối hôm trước cô ấy có hát ở đây.
Hắn vặn vẹo người tỏ ý không nhớ, cố nở một nụ cười gượng gạo, che giấu sự run rẩy đang khiến đôi chân hắn mền nhũn lúc này.
- À…vậy, thật xin lỗi cô…Có lẽ tôi nhận nhầm..
Hùng thấy kinh ngạc về trí nhớ của Hoàng, anh ta có thể nhớ từng thứ An mặc mà không hề nhớ cô ấy là ai sao? Thật đáng buồn khi cái cần nhớ mà lại quên.
- Khoan đã..
Hắn gọi giữ chân anh lại.
- Tôi nhớ ra cô ấy rồi, anh muốn gặp An có chuyện gì không?
Hoàng dừng bước, quay người lại tiến nhanh về phía hắn.
- Chúng ta ra bàn nói chuyện được không?
- Ừm..cũng được.
Hùng mỉn cười ý nhị đi lại gần bàn nước đưa tay mời anh ngồi xuống, có lẽ lúc này nên để khoảng cách của hai người này gần lại.
……………………………
Hơn 8h tối, quán nước trở nên nhộn nhịp hơn.
Sơn cũng tỉnh giấc, có lẽ do mất ngủ quá nhiều mà ngày hôm nay cô ngủ ngon đến vậy.
An và Dương đã ngồi uống nước từ bao giờ.
Họ đang nói chuyện rôm rả, Đức nhìn thấy Sơn chợt mỉn cười đưa tay vẫy cô lại gần. Sơn lại gần, hơi ngạc nhiên vì người ngồi cạnh Đức là Tiến, anh nhìn thấy cô kéo ghế cho cô ngồi xuống bên cạnh.
- Sao sao…thế mọi người tính mình sẽ đi đâu?
An vừa ăn bánh vừa hỏi.
- Đi Tam đảo đi thế nào? Dương đề xuất, Hiếu ngồi bên cạnh anh cũng gật đầu tán thành.
- Tam đảo đẹp mà, cũng được đấy. Mọi người định đi mấy ngày? Sơn lên tiếng.
- 3 ngày 2 đêm được không?
- Ok. Đức gật đầu.
- Thế đêm trước hôm đi qua nhà nhau ngủ luôn đi, sáng đi sớm. Tuấn Anh không đi nên mình đi xe của anh với của Đức. Tiến lên tiếng, để ý thái độ Sơn, cô nhìn anh ra chiều đồng ý, anh vui vẻ mỉn cười.
- Ừm…
- ………..
Cuộc vui đang đến hồi rôm rả thì bỗng có hai người lạ mặt tiến vào.
An để ý nhận ra họ là 2 người công an lấy lời khai của cô ngày hôm trước, hôm nay họ vẫn mặc thường phục hệt như ngày hôm ấy.
Cô cảnh sát lạnh lùng liếc toàn bộ những người đang ngồi một lượt rồi giơ phù hiệu lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người.
An để ý thấy bên ngoài một tia chớp rạch ngang bầu trời.
- Xin lỗi tôi là thanh tra Nguyễn Như Phong từ tổ hình sự số 6. Anh Trần Đức Hiếu mời theo chúng tôi về sở, chúng tôi có vài câu hỏi muốn câu trả lời của anh.
Dương đứng lặng nhìn Hiếu đi theo cảnh sát, anh vội đuổi theo họ ra phía cửa. nhưng không hiểu vị cảnh sát còn lại nói với anh điều gì khiến anh quay trở vào mặt cắt không còn một giọt máu.
- Mọi chuyện là sao?
Tất cả đều không giấu nổi sự bất ngờ, Hùng từ bên trong cũng sửng sốt chạy ra xem có chuyện gì.
- Họ nói có gì… sẽ thông báo lại sau. Nhưng…
Dương ngập ngừng, những lời Hoa nói hôm trước xuất hiện trong đầu anh làm sống lưng anh lạnh ngắt.
- Đừng lo quá, chắc là hiểu lầm gì đó thôi.
Đúng anh cũng chỉ mong đó là hiểu lầm.
Một đợt sấm nữa lại rền vang, mưa bắt đầu tuông xối xả.
Gương mặt lo âu của mọi người đều hướng về phía cửa sổ theo màn mưa trắng xóa khe khẽ giấu đi những tiếng thở dài.
---------------------
Sơn đi sát cạnh bên cạnh Tiến, chiếc ô che nghiêng về phía cô, vai áo anh thấm ướt nước.
Giây phút yên lặng giữa họ… chỉ có mưa đang tí tách nhảy những vũ điệu lả lướt trên chiếc ô anh đang cầm, cô bỗng dừng bước xoay người lại đứng đối diện với anh.
Mái tóc hai người cũng sũng nước, đôi mắt nhìn nhau không rời. Người ta nói đúng, ánh nhìn luôn nói lên tất cả, nhưng điều muốn giấu, những điều muốn nói, những thứ ta luôn chờ đợi.
- Vào nhà thôi, em có chuyện muốn nói với anh.
Tiến gật đầu, ôm lấy cô bước về cổng nhà.
…………
Sơn vừa lau khô tóc, vừa bước vào phòng ngủ, Tiến gấp máy tính vào để sang bên cạnh đón lấy người cô ôm lấy cô vào lòng.
- Sao em có chuyện gì muốn nói với anh?
- Chuyện về cô gái yêu anh trước đây.
- Ừm…chuyện đó anh cũng định kể với em
- Sao?
- Anh cũng định kể mọi chuyện với em, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Nên anh đã nhờ Đức..
Sơn há miệng ngạc nhiên nhìn anh, quăng chiếc khăn lau đầu ra phía ghế, đưa hai tay kéo rộng hai má của Tiến ra chằm chằm mắng.
- Hóa ra là thế. Anh có nhất thiết phải thế không?
- Ha ha…thì anh ngại phải nói rằng em nên tìm một bác sĩ khác. Trước mặt em nói điều này chẳng dễ.
- Anh đang lợi dụng bạn em đấy.
- Anh biết, hôm sau anh sẽ xin lỗi bạn em, được chưa.
Tiến thơm nhẹ vào má Sơn, dỗ dành cô.
- Vậy em nghĩ sao về chuyện đó.
- Cô gái ấy còn làm phiền anh nữa không?
- Vẫn còn…có thể cô ấy sẽ tìm đến em để nói những điều không đúng về anh.
- Anh sợ rằng em sẽ không tin tưởng anh nữa??
Sơn ôm lấy anh, dụi đầu vào lòng anh thổn thức.
- Rất có thể thế đấy.
- Biết thừa tính em nên anh mới phải giải thích mọi chuyện rõ ràng.
- Nhưng biết đâu không phải vậy thì sao?
- Thời gian sẽ chứng minh cho em mọi thứ.
Anh đỡ người cô ra nhìn sâu vào mắt cô, cúi xuống hôn vào môi dưới của cô. Sơn đáp lại nụ hôn của anh, từ từ mở miệng đưa lưỡi vào sâu trong miệng anh.
- Anh có cảm giác như chúng ta đang dần rút ngắn lại khoảng cách.
- Sao anh lại có cảm giác thế?
Cô vẫn không rời môi anh.
- Là những lúc em đáp lại nụ hôn của anh như thế này.
- Ha ha ha.
Nụ cười của cô đậu trên bờ môi anh, rung rung.
Anh kéo người cô áp sát vào mình, luồn tay vào trong hẩy khuy áo trong cô ra.
- Anh hư nhỉ?
- Ờ….em thử phản kháng xem.
Anh càng hôn cô đắm đuối hơn.
Giữ hai tay cô ở bên trên đầu, anh từ từ đưa miệng nâng niu từng lớp da thịt sau lớp áo của cô.
- Ha…
Cô kêu lên giữ đầu anh lại, kéo mặt anh lên nhìn anh say đắm.
- Sẽ không bao giờ lừa dối em chứ?
- Không bao giờ.
- Thật chứ?
- Ừm…không bao giờ lừa dối em…mãi mãi là thế.
We stand here today, together as one
You my brighten days just like the sun
When everything around is like stormy weather,
We always survive cause were in this together
Whoever said that we could never hold on,
Doesn’t know I found my star
(Baby you are my star)
And now I’m happy I stood up for so long
Baby this is where our story starts
(Đôi mình đứng nơi đây, hòa làm một
Em thắp sáng cuộc đời anh như mặt trời vậy
Khi mọi thứ xung quanh đảo lộn như cơn bão bùng
Mình luôn tồn tại vì được ở bên nhau
Bất cứ ai nói rằng mình chẳng bên nhau lâu được
Đâu có biết rằng anh đã tìm thấy ngôi sao đời mình
(Em à ngôi sao ấy chính em)
Và giờ anh thật hạnh phúc vì anh đứng đợi lâu lắm rồi
Em à chuyện tình đôi mình bắt đầu ở nơi đây)
--------------------------------------
- Ông muốn nói với tôi điều gì?
Người đàn ông trầm tư nhìn Tuấn Anh một hồi, giọng nói pha chút xúc động run run cất lời.
- Thư kí của bác đã làm phiền con lắm đúng không?
- Đúng vậy.
Tuấn Anh nhếch mép cười nhạt, buông lời bực tức.
- Ông có chuyện gì nói nhanh đi, vì ông hứa sẽ không làm phiền nữa nên tôi mới bỏ công bỏ việc đến đấy.
- Được rồi…con cứ từ từ rồi ta sẽ kể cho con nghe hết mọi chuyện.
Anh chậm chậm uống nước dò xét nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt ông ta như mách bảo rằng một điều không mấy tốt đẹp mà ông ta sắp nói đến đây sẽ ảnh hưởng rất lớn cuộc sống của anh lúc này…Một sự xáo trộn không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro