Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Chỉ nhìn về phía em

Chương 44: Chỉ nhìn về phía em.

6h giờ tối, những hạt mưa lất phất bay dần trở lên nặng hạt. Hoàng cố phóng xe nhanh cho kịp cuộc hẹn với cô gái anh được giới thiệu gặp mặt, nhưng đường vẫn tắt cứng xe, chỉ nhìn thấy gáy so le của gáy của người đằng trước với người đằng sau ngồn ngạt. Điện thoại trong túi anh đổ chuông liên hồi, khiến anh cảm thấy bực mình thêm sốt rột. Tuy biết là cô gái kia gọi nhưng anh chán nản đến mức không muốn bắt máy…

-         Alo.

-         Anh bao giờ mới đến ạ.

Giọng nói trong trẻo vang lên ở đầu dây bên kia.

-         Xin lỗi tôi đang đến. Đường tắc quá.

Hoàng lịch sự trả lời, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng dập máy khố khốc, thở dài anh cất lại điện thoại vào túi.

Một lát sau, Hoàng cũng chen lấn được ra khỏi chỗ ùn tắc, thấy mình vừa như được giải thoát khỏi địa ngục trần gian. Tắc đường đúng là văn hóa muôn đời của Hà Nội, anh thầm nghĩ.

Hoàng đến quán nước trời cũng đã 7h đúng, anh cũng không chắc người con gái kia còn chờ anh không nhưng cũng may trời đã ngừng mưa, anh vẫn có thể về trong khô ráo nếu cô gái kia đã ra về trước.

Quán nước này chừng hôm nay có vẻ đông, hình như họ đang tổ chức sự kiện gì đó mà thấy băng rôn khá to treo ngay trước cửa. Thảo nào mà cô gái kia muốn hẹn anh đến đây bằng được.

Hoàng bước vào, tiếng chuông cửa leng keng rung khiến bản thân ngẩng đầu lên nhìn tự cảm thấy có chút buồn cười. Hơi hướng quán này cũng được bày trí thật giống với những quán nước ở nước ngoài, từ bàn ghế đến vật trang trí đều mang lại cho người bước vào một cảm giác khá ấm áp và hoài cổ.

-         Chào anh, mời anh vào uống nước ạ.

Một cô gái khá xin xắn đon đả ra tiếp anh.

-         Ừmm, anh đang tìm bạn…. Hoàng từ tốn đáp lời cô gái phục vụ.

-         Vâng ạ.

Hoàng lôi điện thoại trong túi ra, sau một hai hồi chuông cô gái kia bắt máy, vẫn cái giọng nhỏ nhẹ ấy cô bảo anh là đang chờ trên lầu.

-         Quán hôm nay tổ chức gì vậy em.

-         Dạ, chị chủ quán em tổ chức nhạc sống ạ, thứ 7 cuối cùng của tháng quán em hay có nhạc sống ạ.

-         Mời ca sĩ hả em?

-         Thỉnh thoảng thì có. Còn bình thường thì ai có nhu cầu thì đăng kí ạ, đa phần đều là bạn của chị chủ em đến biểu diễn. Các anh chị ấy hát hay lắm ạ, chương trình đang diễn ra ở trên lầu ạ.

-         Vậy à.

Nói rồi Hoàng đi lên.

Người đứng người ngồi khá đông phía trên lầu.

Cô gái kia nhận ra anh đưa tay lên vẫy ra hiệu, nhưng dường như người đứng quá đông khiến anh khó khăn để len vào bên trong.

-         À..bài hát này…Tôi nghĩ rằng sẽ rất buồn..hi vọng rằng các bạn không vì nó mà mất ngủ đêm nay.

Hoàng dừng bước lại… nhìn lên sân khấu, trước mặt anh là cô gái ấy, hơi bất ngờ hay nói đúng hơn là anh không thể ngờ lại một lần nữa anh gặp cô ta. Nếu nói đây là cái duyên thì chắc hẳn là vô cùng chính xác.

Đôi mắt cô gái ấy sao trông ủ rũ hơn mọi hôm, dù hôm nay cô ta trang điểm khá xinh đẹp. Bờ môi của cô khi cất lên tiếng hát đầu tiên chợt khiến nhịp tim anh chững lại…

Một cảm giác chơi vơi len lỏi qua từng lớp của trái tim như muốn bóp nó nghẹt lại.

-         Góc phố này nơi mình quen nhau.

Có những chiều mưa rơi ướt vai.

Có những lần mình hẹn ngày mai. Hẹn yêu mãi~~~~~

……Hẹn chung lối đi.

Sao lời cô ta hát cảm giác như đang muốn gửi cho anh. Sự chờ đợi mà cô ấy dành cho anh bao la giống như biển cả…hoang hoải….mỏi mòn. Anh đoán rằng có lẽ trước đây cô ấy đã từng yêu anh một tình yêu tha thiết, sao anh lại có cảm giác quen thuộc v như vậy…Nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi, tất cả vẫn giữ nguyên một màu trắng xóa.

-         Còn lại anh…còn bao yêu thương. Nơi góc phố bóng em xa mờ, và con tim anh dành nơi ai…Lạ bờ vai, lạ màu tóc rối. Mùa thu sang hàng cây xao xác, lá rơi đầy đã quá ngày xanh. Ngược thời gian, ngược về quá khứ… Có trái tim đã hóa vụn vỡ…

Chắc bây giờ nơi này yên ấm..Nếu như anh không nói cách xa, để những mùa nhuộm màu thương nhớ… phố xa xôi đã vãn người qua…

Hoàng lặng người, đôi mắt anh chăm chú nhìn từng cử động trên đôi môi của An, cái ánh mắt khiến cho người ta cảm giác như đang rơi vào một nỗi buồn sâu thẳm ấy ảm ảnh anh ngay lúc này.

Một giọt nước mắt An lại rơi xuống..

Lăn dài từ hàng mi rớt xuống khóe môi…chảy dài…

Nhưng cô vội vàng quay đi lau thật nhanh nó.

Cô ta hay khóc như vậy sao…lần nào anh gặp là lần ấy cô khóc…Nước mắt đàn bà…thứ ấy anh vô cùng ghét.

Cuối cùng, Hoàng cũng tự bắt mình thoát ra khỏi cái cảm xúc đang lấn chiếm trái tim mình lúc này tiến về phía cô gái đang ngồi phía kia khi anh nhận ra cái nhìn đầy không thiện chí hướng về phía mình.

-         Chào anh, lần đầu tiên em phải chờ một người con trai lâu đến vậy.

Hoàng mỉn cười tỏ ý hối lối.

-         Xin lỗi em, anh bị tắt đường quá.

-         Anh gọi nước đi. Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại có ý như ra lệnh của cô gái khiễn anh có chút không thoải mái.

-         Ừm…

-         Em tự giới thiệu, em là Trang cháu gái bác Hà, chắc bố anh cũng nói cho anh biết qua rồi. Còn anh?

-         Ừm..anh là Hoàng, chắc em cũng đã nghe qua về anh.

-         Vâng, nghe nói anh làm bên Mỹ, mới về VN được 1,2 tháng gì đó thì phải.

Vừa khuấy cốc nước, Trang vừa cười khẩy.

-         ừm..

Hoàng thấy không hề thoải mái với điệu bộ lúc này của cô, nhưng anh vẫn giữ vẻ lịch sự gật đầu mỉn cười thân thiện với Trang.

-         Quán nước em chọn đặc biệt quá nhỉ?

-         Vâng, cũng không đặc biệt lắm, nhưng em thích không gian này.

-         Ừm…mới bước vào anh cũng thích, hi vọng sẽ được cùng em ngồi đây nhiều hơn.

Trang mỉn môi đáp lại một nụ cười nhạt.

-         Vâng…cô dài giọng đáp.

-         Cô gái này hát hay quá.

-         Chị ấy là bạn của chị chủ ở đây, nếu hay đến đây la cà thảo nào cũng hay gặp chị ấy.

-         Vậy sao?

-         Vâng, anh chàng đang đệm đàn kia cũng vậy.

Hoàng nhận ra người đó là Dương, anh đã gặp anh ta vài lần và nghe bố anh kể rằng ngày bé anh và cậu ta chơi rất thân với nhau. Nhưng sau vài lần gặp thì Hoàng thấy có vẻ như là không phải thế, anh ta luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh và chưa muốn nói đến thái độ vô cùng lạnh nhạt của Dương khi Hoàng và bố đến thăm gia đình họ sau đám tang. Dương đang đánh đàn cho cô gái kia thì chắc hẳn họ có quen biết, vậy rút cuộc những người này họ là gì với phần quá khứ đã mất của anh. Từ khi trở về đây, cuộc sống của anh dần cứ trở nên mô hồ rối loạn, Việt Nam phức tạp như vậy sao mẹ lại cứ muốn anh trở về…

-         Em đã ăn tối chưa?

-         Chưa.

-         Vậy uống nước xong mình đi ăn tối nhé.

-         Xin lỗi anh để hôm khác, hôm nay em có hẹn với bạn.

“ Tốt quá!’’ nhìn nụ cười trừ của Trang, Hoàng có chút mừng thầm trong bụng. Anh chẳng mấy có thiện cảm với người con gái này, cô ta hơi giả tạo anh cảm nhận được điều ấy qua từng ánh mắt cử chỉ hời hợt của cô ấy.

-         Ừm..tiếc quá, vậy để hôm khác nhỉ?

-         V..âng!

Trang sững người lại nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ Hoàng với vẻ tò mò vì cái mặt dây chuyền này ngoài vẻ đẹp quý phái ra nó còn có một ý nghĩa vô cùng đươc biệt.

-         Sợi dây của anh đẹp nhỉ.

-         Ừm…bạn anh nhờ anh giữ hộ.

-         Anh có biết ý nghĩa của giây chuyền mặt hình ngôi sao là gì không?

-         Che chở và bảo vệ. Với những người du mục nói người bạn duy nhất của họ là những vì sao, trong bóng đêm thứ duy nhất soi sáng giúp họ vượt qua nỗi cô đơn và sợ hãi đó là các vì tinh tú, và khi nhìn lên bầu trời chỉ cần nhìn thấy sao Bắc Đẩu là họ sẽ không bao giờ lạc đường.

-         Ôi, em có vẻ rất thích thiên văn học.

Trang nâng chén nước lên miệng, nhưng không giấu nổi nụ cười cao ngạo nở trên môi mình, cô chẹp miệng cho tan đi vị đắng của trà rồi nhếch môi đáp lại chàng trai ngồi đối diện.

-         Anh quá khen, cũng bình thường thôi ạ. Nhưng anh có thể nói cho em biết người bạn nào lại đưa anh “ giữ hộ” cái mặt dây chuyền thường dành một cô gái thế này hay không?

-         Em đang nghi ngờ về giới tính của anh chăng?

-         Cũng có thể, biết đâu lại trúng. Bởi vì ngoài ý nghĩa đó ra thì khi nó còn có nghĩa là “ Chỉ hướng về phía em”

-         Chỉ hướng về phía em????

Hoàng hơi cúi đầu nhìn xuống cổ, mặt dây chợt lóe lên một tia sáng chói khiến anh hơi nheo mắt lại. Đằng sau lưng anh tiếng ghi ta vang lên một giai điệu vô cùng quen thuộc, bài hát anh vẫn thường nghe.

-         It was just like yesterday

When you chose to leave and I to stay

It was a warm and sunny day

But my heart felt as heavy as stone.

Vẫn chất giọng trong veo, nhẹ nhàng, anh bất giác quay đầu sang nhìn vào cô gái đang hát.

Cảm giác đầu mình nhói lên một nhịp, và trái tim dường như đang vỡ ra từng mảnh.

-         When the mountains fall

And the oceans flood

I'm still in search of you

Only thing I want to say

I'm still in love with you….

Keng~~~

Sợi dây chuyền tuột từ cổ anh xuống rơi xuống nền đất, anh vội cúi xuống nhặt nó lên..

Giọng nói của người kia một lần nữa như vang liên hồi trong tâm trí anh.

“ Tôi luôn nghĩ rằng nó không phải là thứ để trao đổi. Nhưng ngày hôm nay tôi bán nó cho anh. Anh muốn vứt đi, muốn trà đạp hay muốn làm gì nó cũng được. Chỉ cần anh nhớ rằng…tôi đã từng đeo nó là được.”

Hoàng bất giác ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, sự đau đớn từ từng dây thần kinh chạy dọc gáy dội thẳng vào tận óc.

-------------------

-         Em thấy sao?

Sơn nhăn mày nhìn Tiến.

-         Anh hỏi vậy là sao?

-         Nụ hôn vừa rồi..em thấy sao?

Trước sự thẳng thắn, Sơn hơi ngập ngừng, nhưng vẫn giữ nét điềm nhiên trên gương mặt cô đáp lại.

-         Tôi thấy bình thường.

-         Vậy! có cần tôi làm lại không.

Tiến nhếch lông mày lên, xoáy sâu vào đôi mắt đang cố tỏ ra kiên định kia khiến cô vội lảng tráng sang nơi khác.

-         Lần đầu tiên trong đời tôi…

Anh nhẹ nắm chặt lấy bàn tay cô, lồng những ngón tay của mình vào từng kẽ tay thì thầm bên tai cô.

-         Tôi đã luôn nghĩ rằng mọi mình sẽ làm chủ được mọi tình huống, một bác sĩ chuyên khoa thần kinh tốt nghiệp loại giỏi như tôi mà bó tay trước tâm bệnh thì tổn thương lòng tự trọng lắm.

-         Vậy sao? Sơn hơi nhếch môi hỏi, mang ý chế giễu người ngồi cạnh.

-         Nhưng…có lẽ trong tất cả những quyển sách tôi đọc thì chẳng thể giúp gì được cho tôi lúc này. Khi ở trước em tôi không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình..Nếu em nghĩ rằng tôi ngủ với em chỉ là để chữa bệnh cho em, và em thách thức tôi điều đó thì có lẽ em đã nhầm rồi.

Có vẻ như bị đoán chúng tim đen, Sơn lại ngoảnh mặt đi nhìn lên bầu trời, cô có thể giấu giếm được cảm xúc trên khuôn mặt mình, nhưng không thể giấu được cảm xúc sâu thẳm đáy lòng mình lúc này. Cô không muốn thừa nhận rằng mình đang xao động mãnh liệt.

Sau cơn mưa, ánh trắng dường như sáng rõ hơn, giống như vừa mới được gột rửa cứ đang lở lửng trôi trước mắt, dù rời mắt đi đâu ánh trăng cũng trôi theo đó. Giống như lúc này dù cô cố gắng chối bỏ nhưng tình yêu vẫn cứ xoay vòng quanh cô.

-         Tôi đã hơn 30 tuổi, không còn muốn chơi đùa với bất cứ tình cảm của ai. Có nhiều cách chữa bệnh cho em mà không cần phải dùng đến cách ấy. Tôi chỉ ngủ với người tôi yêu, tôi chỉ muốn có cái cảm giác gần gũi ấy với người đem lại cho tôi sự rung động thực sự. Tôi không biết em đang giấu chuyện gì, cũng không muốn em phải bắt buộc nói ra…mà tôi muốn cùng em, mình cùng nhau trải qua những đau đớn đó, để em có thể mỉn cười, còn tôi có thể nhẹ nhõm.

Sơn ngừng nhìn lên trời, cô quay sang nhìn vào khuôn mặt Tiến lúc này, nhẹ đặt bàn tay mình lên đó.

Đôi mắt anh hấy háy như có vạn ánh sao đang chùm lấy khuôn mặt cô, cảm giác như mọi đau đớn trong tâm hồn cô phút chốc tan biến. Cô muốn tin, cô biết chắc rằng mình muốn tin vào lời nói đó…Dù đau khổ…vẫn sẽ tin.

Sơn đưa mặt mình lại gần Tiến, nhắm mắt lại…đón lấy nụ hôn thứ hai từ anh thật chậm. Cảm nhận từng cái tách ra chập vào của hai đôi môi lồng vào một thứ cảm xúc tinh khôi, rạo rực…Sự lựa chọn của tình yêu sẽ không khiến người ta phải hối tiếc, giờ cô thấy lời của người nào đó nói thật đúng!

“ Over and over I whisper your name.

Over and over  I kiss you again.

I see the light of love in  your eyes.

Love is forever….No more goodbye..”

( Và cứ thế em thì thầm gọi tên anh.

Cứ như vậy em trao đến anh nụ hôn âu yếm

Em đã nhìn thấy hào quanh của tình yêu trong đáy mắt anh.

Tình yêu là vĩnh cửu…Xin đừng rời xa em.)

------------------

Đức mỉn cười đỡ tay An đi xuống, ánh mắt cô nhìn anh lúc này có chút bối rối.

-         Em hát hay kinh khủng.

-         Đừng trêu em, phô vài chỗ cơ mà.

-         Nhưng anh vẫn thấy hay mà, xem chừng bị đuổi việc thì có thể ra đường hát xẩm rồi.

-         Anh sẽ cầm đàn chạy theo chứ.

-         Ha ha…

Đức bật cười, đưa An đến một góc để ngồi.

-         Được rồi, sẽ theo em ở khắp mọi nơi.

-         Ha ha…nhớ đấy nhé.

-         Hứa!

An từ tốn cười nhìn Đức, đưa bàn tay ra cho anh nắm lấy.

-         Em nghe nói hình như sếp Tuấn Anh sắp phải đi đúng không?

Vừa nói cô vừa liếc qua chỗ Tuấn Anh đang đứng cùng Hùng.

Đức nhìn cô lắc đầu, rồi nhẹ nhàng thông báo cho cô biết tin mình sắp đi.

-         Anh nói sao? An vô cùng sửng sốt hét lên.

-         Anh sẽ đi, không phải Tuấn Anh

Cô dằng tay mình ra khỏi tay anh, ánh mắt giận hờn xen lẫn hụt hẫng.

-         Vì em…vì em phải không?

-         Không, em hâm à. Vì nhiều chuyện lắm, em không hiểu đâu. Anh nên đi là tốt nhất, bố anh em biết đấy sẽ chẳng để yên cho bọn anh đâu.

-         Em không hiểu, tại sao lại là anh.

-         Ngốc. sao lại khóc thế.

Nhìn những giọt nước mắt đang chuẩn bị hoen mi cô, anh mắng.

-         Đã nói là không phải do em cơ mà. Tuấn Anh đã hi sinh cho anh nhiều rồi, anh không muốn lấy bất cứ thứ gì từ anh ấy cả em hiểu chứ?

Sụt sịt cô gật đầu, anh cười nhẹ.

-         Lúc hát đã khóc, bây giờ lại khóc, tiền phấn son em định để đi đâu? Anh đi rồi không được cãi lời sếp mới như hồi còn làm việc với anh nữa nghe chưa.

Đức đưa khăn giấy cho An, cười cười chọc cô.

-         Anh đi rồi em càng sướng, chẳng sếp nào thúc ép như anh đâu. Cô chê môi đáp.

-         Ha ha ha…chưa qua cầu mà đã rút ván rồi, giỏi lắm.

-         Xì….

-         Để lát nữa anh đưa em về, để Tuấn Anh đi với Hương.

-         Em biết rồi.

An lại gật đầu híp mắt cười với Đức chú tâm vào cuộc nói chuyện mà không để ý rằng đang có ánh mắt từ phía xa nhìn vào mình lúc này.

---------------------

Hùng yên lặng nằm gọn trong vòng tay Tuấn Anh.

Hắn nhận ra mấy ngày hôm nay anh có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Trận bóng đá đang trong hồi gay cấn nhưng anh thì đã mệt lả chìm vào giấc ngủ. Hắn liếc lên nhìn gương mặt say sưa ngủ của anh cười khe khẽ. Lâu rồi họ không có thời gian gần gũi nhau như vậy, do công việc của anh và của hắn đều quá bận rộn. Những lúc như vậy hắn mới thấy hạnh phúc đơn giản chỉ cần những giây phút như vậy, ngồi cạnh bên nhau, tựa vào vai nhau...bình yên…ấm áp.

Tuấn Anh khẽ cựa người mở mắt ra nhìn xuống, anh bắt gặp ánh mắt của Hùng nhìn lên đầy tình cảm, mỉn cười cúi thấp xuống hôn hắn một cái.

-         Hẳn công ty đang có chuyện gì phải không anh?

-         Không…nhiều việc quá, anh hơi mệt.

Anh trấn an hắn bằng một cái ôm thật chặt. Hắn nép vào người anh, áp tai vào  lắng nghe tiếng thở đều đều từ lồng ngực anh, mỉn cười nũng nịu.

-         Mai mình đi xem phim đi, lâu lắm rồi mình chẳng hẹn hò gì cả.

-         Ha ha ha…em đang trách anh vì công việc bỏ bê em đấy hả?

-         Đúng vậy.

-         Anh cũng đâu muốn vậy đâu em yêu.

Tuấn Anh âu yếm hôn lên mái tóc mền mại của hắn.

-         Ha ha ha…hay ở công ty anh có cô nào rồi.

-         Chỉ được cái nói vớ vẩn.

Anh cười, béo má hắn, hắn vòng tay sang ôm lấy anh.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn bỗng vang lên Hùng liếc sang cầm lấy nó đưa cho Tuấn Anh.

Anh bắt máy, không hiểu đầu dây bên kia nói điều gì mà anh buông vội hắn ra đi về phía ban công đứng nói chuyện. Hùng hơi tò mò, nhưng nghĩ bụng là công việc nên hắn cũng không mảy may để ý nhiều bèn đứng dậy bước vào phòng ngủ trước.

…………..

Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông hơi khó nghe.

-         Tôi có thể gặp cậu ở ngoài công ty được không?

-         Có việc gì mà ông làm phiền tôi mấy ngày hôm nay rồi. Rút cuộc ông là ai?

-         Gặp nhau đi rồi cậu sẽ biết.

Tuấn Anh bỏ máy ra nhìn số điện thoại, mỗi lần người đàn ông này gọi đến lại dùng một số khác nhau khiến anh hoài nghi kẻ quẫy nhiễu này.

-         Ông đừng bày trò vớ vẩn nữa không tôi báo cảnh sát đấy.

-         Ha ha ha…cậu cứ việc. Nhưng chỉ sợ lúc ấy cậu sẽ chẳng biết được thân thế thực sự của mình.

-         Thân thế thực sự của tôi…ông đang nói cái thứ lăng nhăng gì thế không biết?

Anh tức tối cúp máy, m* thằng điên anh lẩm bầm trong miệng, nhưng những lời hắn nói thực sự khiến anh bận lòng, hắn luôn nhắc đến 2 từ thân thế mỗi lần gọi làm anh có một cảm giác rất kì quái.

Tuấn Anh thở dài, quăng điện thoại xuống ghế rồi bước vào phòng ngủ. Hùng đã nằm ngủ từ lúc nào, khuôn mặt say sưa như một đứa trẻ. Anh lại gần kéo chăn lại chui vào ôm lấy hắn mắng yêu.

-         Mới thế mà đã ngủ rồi, như lợn ấy nhỉ?

Môi hắn khẽ cử động nhếch nhếch, kéo tay anh choàng qua người mình chặt hơn.

----------------------

Ngay lúc này Dương muốn lao vào để giết chết người đang ngồi đối diện anh. Nhưng anh vẫn lấy hết sức bình tĩnh để hỏi cô ta.

-         Tại sao mày lại làm thế?

Hoa nhếch mép cười nhạt, gương mặt cô ta trông khá tiều tụy, nhợt nhạt khi có lớp phần trang điểm dày cộp của ngày thường.

-         Lý do ấy cậu không cần phải biết.

-         Mày…thật độc ác, mày có phải là con người không?

-         Người không phải con người mới chính là bố cậu.

Một lời nói ra như lưỡi dao sắt bén cứa ngang cổ họng đập tan lòng kiên nhẫn của anh lúc ấy.

Dương định chồm người lên, nhưng người cảnh sát ngồi bên cạnh giữ anh ngồi xuống. Anh thở hắt ra, căm phẫn nhìn Hoa.

-         Tin tao đi mày sẽ phải trả giá.

-         Ha ha ha…

Hoa ngửa cổ lên cười, ánh mắt đầy chế giễu nhìn về phía anh.

-         Người phải trả giá là gia đình cậu.

-         Mày…

-         Dương, rồi một ngày cậu sẽ hiểu cái cảm giác ấy. Cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cái cảm giác căm giận nhưng không làm gì được thiêu đốt trái tim của từng ngày, cảm giác bị bỏ lại thế gian này…

Từng lời nói từ trong miệng Hoa rít lại từng tiếng như một lời nguyền rủa với người đối diện đang chết trân nhìn cô ta lúc này.

Ánh mắt ngạo nghễ của một kẻ đang dành được chiến thắng.

Điều đó làm lòng Dương trỗi dậy một luồng khí nóng hừng hực, mắt anh mở chừng chừng nhìn vào gương mặt không hề chuyển sắc của Hoa. Vị thanh tra ngồi bên cạnh anh đứng dậy kéo buông giọng nói.

-         Hết giờ, mời anh đứng dậy. Còn đồng chí quản giáo mời đưa phạm nhân về buồng.

-         Vâng. Vị quán giáo lên tiếng, lại gần cũng kéo Hoa đứng dậy.

-         Nhưng đau đớn hơn cả…đó là…bị người mình yêu phản bội. Rồi cậu sẽ được nếm trải hết điều đó tin tôi đi!

Đó là những gì Hoa gửi lại trước khi bị lôi vào trong, nó làm bàn tay Dương nắm chặt lại.

.....................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro